Thực ra có một khoảng thời gian Hứa Nam Tri không gặp Hướng Thành Du, bất chợt gặp lại cảm thấy cậu thay đổi rất lớn, tóc cắt ngắn, trước trán thường có vài lọn tóc loà xoà nhưng bây giờ đều chải lên hết lộ ra cái trán đầy đặn cùng với đôi mắt đẹp, khí chất thiếu niên đan xen với đàn ông, chưa trưởng thành cũng không quá trẻ con.
Cô trả lại cây bút rồi lùi một bước đến chỗ mát, "Chiếc xe phía sau là của cậu?"
Hướng Thành Du gật đầu nói "vâng" lại hỏi, "Tình hình nghiêm trọng sao ạ?"
"Vẫn ổn, đàn em của cậu không phải chịu trách nhiệm hoàn toàn." Hứa Nam Tri hơi híp mắt, hơi nhếch cằm sang bên cạnh, "Toàn bộ trách nhiệm là của anh ta, nhưng cậu vẫn liên hệ với công ty bảo hiểm trước đi."
"Vâng."
Hướng Thành Du cầm điện thoại đi đến bên cạnh gọi điện, cô gái nhìn thấy đều là người quen, tâm trạng cũng không nặng nề như trước nữa, còn trả lời với Hứa Nam Tri, "Chị, chị là bạn với đàn anh Hướng ạ?"
Hứa Nam Tri cũng không biết phải miêu tả mối quan hệ này như nào, đành phải theo ý của cô nàng, "Gần như vậy."
Hai ba giờ cuối hè vẫn nắng gay gắt, vài người đều đứng ở ven đường một lúc lâu, vừa nóng lại vừa khát.
Trong những lời nói liên miên của đàn em Hướng Thành Du thì Hứa Nam Tri biết được cô ấy tên Mạnh Phỉ Nhiên, học sau Hướng Thành Du hai khoá, năm nay vừa mới lên năm nhất nghiên cứu sinh. Mấy người bọn họ đang thực tập ở công ty game của một đàn anh mở, nhưng Hướng Thành Du chỉ có qua giúp trong kỳ nghỉ hè, sau khi khai giảng cậu sẽ đi học tiến sĩ.
"Học tiến sĩ trong trường sao?" Hứa Nam Tri thuận miệng hỏi.
"Không phải, đàn anh Hướng đi Đại học Kiến trúc ạ." Mạnh Phỉ Nhiên nói: "Ra sức học theo đuổi bằng tiến sĩ kiến trúc."
Hứa Nam Tri nhanh chóng chớp mắt hai cái, khẽ cười, "Vậy rất tốt."
Trong lúc hai người nói chuyện thì bên công ty bảo hiểm của Hứa Nam Tri đã phái nhân viên liên quan qua, buổi chiều cô còn có công việc nên cũng không định ở đây lâu.
Hứa Nam Tri quay về xe lấy túi, đang chuẩn bị gọi xe trên điện thoại thì Hướng Thành Du đứng một bên nhìn thấy liền đi qua phía cô, "Chị Nam Tri, chị phải đi sao?"
"Ừm, buổi chiều còn có cuộc họp."
Hướng Thành Du rủ mắt nhìn thấy trang gọi taxi trên điện thoại cô, giọng nói dịu dàng như người, "Ở đây bắt xe không tốt, để em đưa chị đi."
Hứa Nam Tri nhướng mày, "Cậu còn có xe sao?"
"Có, chị ở đây đợi em." Không đợi Hứa Nam Tri mở miệng, cậu lại xoay người đi đến chỗ mấy bạn của mình, cách khá xa nên Hứa Nam Tri cũng không biết cậu nói gì, chỉ là vài phút sau lúc Hướng Thành Du đi về phía cô lần nữa, trong tay đã cầm thêm chùm chìa khoá.
"Đi thôi, xe đậu ở gần đây." Hướng Thành Du nói.
Hứa Nam Tri huỷ đơn đặt hàng gọi xe trong điện thoại, "Được, làm phiền rồi."
"Không có gì."
Hai người vòng qua lối đi bộ bên cạnh, ánh mặt trời hắt ra từ những cây ngô đồng, ánh sáng loang lổ nhỏ vụn.
"Nghe đàn em cậu nói, học kỳ này cậu muốn đi học tiến sĩ ở Đại học Kiến trúc?" Hứa Nam Tri và Hướng Thành Du không tính là rất quen, nhưng cũng không đến mức không nói chuyện.
"Vâng. Còn mấy ngày nữa là khai giảng."
"Người hướng dẫn là ai?" Hứa Nam Tri sợ cậu cảm thấy đường đột nên nói thêm một câu, "Tôi cũng là sinh viên của Đại học Kiến trúc, nhưng không lợi hại như cậu, tốt nghiệp đại học xong liền đi làm."
"Giáo sư Liễu Dật Sơn ạ." Hướng Thành Du cười cười, "Em cũng không lợi hại gì, chỉ là cảm thấy còn chưa chuẩn bị tốt để bước vào xã hội nên mới ở lại trường học tiếp."
Hứa Nam Tri cười cậu khiêm tốn, "Giáo sư Liễu rất lợi hại, sinh viên ông ấy từng dẫn trên cơ bản bây giờ đều tha hồ phát huy tài năng."
Hướng Thành Du sờ chóp mũi, trả lời như nói một câu, "Thật ạ." Nói xong, cậu giơ tay bấm xuống chìa khoá xe, chiếc xe màu đen đậu cách đó không xa vang lên một tiếng, "Đến rồi."
Hứa Nam Tri bước nhanh theo qua, sau khi lên xe, trong xe có mùi khó chịu do đệm xe bị phơi nắng quá lâu, vài hộp thuốc lá vương vãi đặt lộn xộn ở bảng điều khiển trung tâm.
Hướng Thành Du hạ bốn cửa sổ trước sau xuống, hơi nóng dần dần lùa vào trong xe theo hướng xe chạy.
Chỉ có cách mấy trạm nên đi không xa, cho dù xe có cần phải quay đầu cũng không tốn nhiều thời gian. Thời gian Hứa Nam Tri nghe một cuộc điện thoại thì xe cũng đã dừng ở trước cửa Viện Kiến trúc.
Cuộc gọi là lãnh đạo gọi tới, trong phút chốc không thể cúp máy được, Hứa Nam Tri lấy bút và sổ họp mang theo trong túi ra, mở ra một trang trống, viết lên vài chữ rồi xé đưa qua, lại chỉ chỉ điện thoại, ra hiệu rất gấp.
Hướng Thành Du còn chưa kịp mở miệng thì cô đã xuống xe, chạy nhanh trên đôi giày đế bằng đắt tiền.
Cậu thu hồi tầm mắt, nhìn tờ giấy trong tay.
——186xxxxxxxx, Wechat như vậy. Hôm nay làm phiền cậu, lần sau mời cậu ăn cơm.
Ngoài ra còn có mặt cười sau câu nói này, là kiểu có ba dấu ngoặc đơn.
Hướng Thành Du nhìn tờ giấy ấy một lúc, sau đó lấy điện thoại lưu số này vào, lúc đề tên cậu gõ ba chữ "chị Nam Tri" như trước nhưng nghĩ nghĩ rồi lại xoá đi đổi thành "Hứa Nam Tri."
Nhưng hình như để như vậy vẫn chưa vừa lòng, lăn qua lăn lại đến cuối cùng Hướng Thành Du dứt khoát không đề cái gì hết, chỉ lưu mỗi dãy số kia thôi.
Sau khi lưu thành công, dãy số này đã thay thế người liên lạc chữ A đứng vị trí đầu tiên trước đó, trở thành vị trí đầu tiên và duy nhất trong danh bạ của cậu.
-
Sau khi Hứa Nam Tri trở về còn họp một cuộc họp buổi trưa. Lúc sau tan họp lại cùng mấy đồng nghiệp trong tổ ở lại công ty tăng ca đến hơn tám giờ.
Xưa nay nghề của bọn cô hoàn toàn không có giờ tan làm cũng không có nghỉ ngơi cuối tuần, có đôi khi vì sửa một số liệu bản vẽ mà ngâm mình suốt mấy đêm.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính để bây giờ Hứa Nam Tri lảng tránh chuyện xem mắt và kết hôn.
Hiện tại tuổi của cô, phần lớn đối tượng xem mắt mẹ Hứa sắp xếp đều gấp rút chuẩn bị một năm kết hôn ba năm bồng cháu.
Bây giờ sự nghiệp của Hứa Nam Tri đang trong thời kỳ phát triển thứ hai, những cái này chỉ trở thành gánh nặng và trói buộc cô. Cô cũng không muốn làm lỡ người khác. Nhưng tiếc rằng cuộc tình trước, cô đã dùng hết sự tự tin và phản nghịch của mình, kết quả lại bị sự thật vả một phát vỡ nát tự tôn, cho đến bây giờ tất cả đều thành sức nặng để ba mẹ ép buộc cô.
Muốn chạy trốn nhưng lại không có sức phản đối, cuối cùng chỉ có thể thoả hiệp và mệt mỏi sau khi hết cách.
Đẩy chuyện thư giãn của nhóm đồng nghiệp sang một bên, Hứa Nam Tri bắt taxi trở về chỗ ở của mình. Tắm xong đi ra, đứng ở trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm để hỏi tình hình sửa chữa xe.
Cũng may tổn hại không nghiêm trọng, một tuần sau là có thể lấy xe.
"Được, làm phiền rồi." Cúp máy không bao lâu, Hứa Nam Tri lại nhận được cuộc gọi của mẹ Hứa, chỉ hỏi một chút tình hình hôm nay lúc cô và Chu Bách Hạc ở cùng với nhau.
Hứa Nam Tri nhớ đến phản ứng trước đó của Chu Bách Hạc, ăn ngay nói thật, "Có thể là không vừa lòng lắm, cũng không trao đổi nhiều."
"Không hài lòng sao?" Giọng của mẹ Hứa mang theo ý cười, "Sao mẹ nghe bác Chu gái của con nói, Bách Hạc có ấn tượng rất tốt với con, còn tìm mẹ muốn xin Wechat của con."
"......."
Hứa Nam Tri day day trán, có hơi ngạc nhiên.
Mẹ Hứa lại nói: "Mẹ đã gửi Wechat của con rồi, con nhớ đồng ý người ta. Không còn sớm nữa, con nghỉ ngơi sớm một chút."
"Vâng. Con biết rồi."
Kết thúc cuộc nói chuyện, Hứa Nam Tri mở Wechat ra, bấm vào cột kết bạn mới của danh bạ, nhìn thấy hai yêu cầu kết bạn mới.
Một cái là gần tối, ghi chú là "Chị Nam Tri, em là Thành Du."
Một cái là mới đây, ghi chú là "Cô Hứa, tôi là Chu Bách Hạc."
Hứa Nam Tri dựa vào trình tự thời gian trước sau để đồng ý lời mời kết bạn của hai người, sau đó về phòng ngủ bắt đầu dưỡng da hàng ngày.
Chu Bách Hạc làm tài chính, có quăng tám sào cũng không tới chuyên ngành của Hứa Nam Tri. Cô vừa thoa kem dưỡng ban đêm vừa nghĩ đến chuyện anh ta không nói một lời vào buổi sáng, nhưng buổi tối trở về lại nói với ba mẹ là anh ta có ấn tượng tốt với mình, còn chủ động xin Wechat.
Cái này không chỉ đơn giản là đối phó với ba mẹ nữa.
Trong lúc suy nghĩ, điện thoại ở bên cạnh vang lên hai tiếng "ong ong."
Hứa Nam Tri cầm điện thoại lên nhìn.
- .: [Tin nhắn chuyển khoản.]
- .: [Chị Nam Tri, đây là tiền sửa chữa.]
Hứa Nam Tri ngây người nửa giây mới phản ứng lại, dấu chấm tròn này là Hướng Thành Du. Cô nhận tiền, lại gửi tin nhắn qua: [Cuối tuần sau có rảnh không?]
Gửi tin nhắn xong, Hứa Nam Tri bấm vào avatar của cậu, sửa lại ghi chú cho cậu.
Cũng lúc này đối phương trả lời lại.
Bạn nhỏ: [Cuối tuần sau không phải là lễ kỷ niệm của Đại học Kiến trúc sao? Chị Nam Tri không về tham dự?]
Hứa Nam Tri đã quên mất chuyện này, được Hướng Thành Du nhắc mới nhớ ra. Cô lại nghĩ đến nhiệm vụ diễn thuyết của thầy Chu bèn đánh mấy chữ gửi qua.
Hứa Nam Tri: [Có về, vậy đến lúc đó lại nói sau.]
Bạn nhỏ: [Vâng.]
Bạn nhỏ: [Chị Nam Tri, chị nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.]
Hứa Nam Tri cười cười, cũng nhắn "ngủ ngon" lại.
-
Xem tình hình là không thể từ chối diễn thuyết được rồi. Từ nhỏ Hứa Nam Tri đã không thích chơi trội như vậy, cũng không nghiêm túc viết bài diễn văn nào, nặn cả nửa ngày mới viết ra được vài chữ, cuối cùng thật sự không còn cách bèn lên mạng tìm kiếm một bài báo.
Hôm thứ tư, đến lúc Hứa Nam Tri chuẩn bị tan làm bỗng nhiên nhận được tin nhắn Wechat của Chu Bách Hạc, hẹn cô buổi tối ra ngoài ăn cơm.
Trong khoảng thời gian này, ngoài chuyện hôm sau thêm bạn tốt ở Wechat và lại tự giới thiệu bản thân ở bên ngoài ra, Hứa Nam Tri và Chu Bách Hạc cũng không liên lạc thường xuyên.
Bây giờ anh ta lại bất thình lình kéo mối quan hệ lại gần khiến trong lòng Hứa Nam Tri sinh ra chút cảnh giác, dường như đối phương nghĩ đến chuyện đấy nên rất nhanh lại gửi một cái tin nhắn nữa.
Chu Bách Hạc: [Có một số chuyện tôi nghĩ chúng ta nên trao đổi với nhau trước sẽ tốt hơn.]
Đã nói đến nước này, Hứa Nam Tri cũng không nhất thiết từ chối nữa, xác định địa điểm và thời gian với anh ta xong, cô tự mình lái xe qua trước.
Chu Bách Hạ đến trễ hơn cô mười phút.
Trong lòng hai người đều rõ bữa cơm này là vì cái gì, nên cũng lược bớt khách sáo giả tạo trong quan hệ giữa người với người. Chu Bách Hạc đi thẳng vào vấn đề: "Tôi nghĩ cô cũng biết rõ ý của ba mẹ hai bên."
Hứa Nam Tri gật đầu, "Đương nhiên."
"Tôi là người theo chủ nghĩa không kết hôn." Chu Bách Hạc nói: "Hôm qua nói với bác Hứa muốn Wechat của cô là vì đối phó với mẹ tôi. Nếu bây giờ cô muốn xoá hoặc chặn cũng không sao, nhưng tôi hy vọng cô đừng xoá."
Hứa Nam Tri có hơi buồn cười, "Tại sao?"
"Tôi biết cô cũng không muốn kết hôn, tôi cảm thấy chúng ta có thể hợp tác." Chu Bách Hạc nói: "Giả vờ yêu đương để đối phó ba mẹ."
"Có thể đối phó được bao lâu, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ phát hiện."
"Chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể cam đoan trong thời gian cô không muốn kết hôn này sẽ không bị bọn họ phát hiện." Chu Bách Hạc cười cười, "Tình huống của cô không giống của tôi. Cô chỉ là trong khoảng thời gian này không muốn kết hôn còn tôi bây giờ cần một người khiến cho mẹ tôi vừa lòng, nhưng không dính dáng đến quan hệ bạn gái với tôi."
"Anh không sợ đến lúc đó tôi lâu ngày sinh tình với anh à?"
"Cô sẽ sao?"
Hứa Nam Tri mím môi, "Không."
Dường như Chu Bách Hạc đã nghĩ đến câu trả lời của cô từ lâu nên chẳng hề kinh ngạc, "Kết hôn cũng có ly hôn, mà chúng ta chỉ là giả vờ yêu đương, lúc chia tay tôi sẽ chịu hết tất cả trách nhiệm. Mối tình này đối với cô mà nói trăm lợi không hại, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ một chút về đề nghị của tôi."
Hứa Nam Tri hơi nhướng mày, "Sao tôi biết anh có phải thật sự là người theo chủ nghĩa không kết hôn không?"
"Nếu cô không yên tâm, chúng ta có thể ký hợp đồng." Chu Bách Hạc nói: "Đối với tình huống của cô mà nói, làm tương ứng với lẩn tránh."
Hứa Nam Tri không nói chuyện, cúi đầu uống ngụm trà.
Chu Bách Hạc cũng không sốt ruột, dù bận nhưng vẫn ung dung dựa ra sau, tư thái thả lỏng nhàn hạ, ánh mắt như có như không rơi vào đối diện.
Có lẽ qua khoảng 15 phút, Hứa Nam Tri đặt tách trà xuống, khẽ thở dài, "Nói thật, tôi không tìm thấy lý do từ chối đề nghị này của anh."
Trong mắt của Chu Bách Hạc trong phút chốc vui vẻ, vươn tay về phía cô, lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần, "Vậy thì hợp tác vui vẻ?"
Hứa Nam Tri mỉm cười, duỗi tay nắm tay anh ta, "Hợp tác vui vẻ."
Hiệu suất của Chu Bách Hạc rất nhanh, ngay sau hôm hai người gặp mặt đã soạn ra hợp đồng.
Sau khi Hứa Nam Tri xem qua, lại tìm luật sư chuyên nghiệp xem lần nữa, sau khi bảo đảm không tồn tại cạm bẫy gì thì vào thứ 6 đi đến công ty luật với Chu Bách Hạc để ký hợp đồng và làm công chứng.
Sau khi ra khỏi công ty luật, Hứa Nam Tri và Chu Bách Hạc ăn cơm trưa với nhau. Ăn xong, Hứa Nam Tri thuận đường đưa anh ta về công ty.
Ở trên xe, hai người vẫn không nói lời nào như trước.
Đến nơi, Chu Bách Hạc xuống xe, đứng bên ngoài xe cúi đầu nói với cô, "Suy nghĩ đến tình huống trước đó của cô, đoạn tình cảm này chúng ta vẫn chờ thêm một thời gian nữa rồi mới bắt đầu, để tránh ba mẹ cô sinh nghi."
Hứa Nam Tri không ý kiến, "Được."
"Vậy tôi đi đây, chú ý an toàn." Chu Bách Hạc nhàn nhạt cười, nhẹ giọng đóng cửa xe lại.
Hứa Nam Tri khẽ mím môi, khởi động xe lần nữa rồi hoà nhập vào dòng xe. Tại ngã tư cách đó không xa, có vài thanh niên đang đứng đợi đèn đỏ.
Mạnh Phỉ Nhiên thu hồi tầm mắt, nói chuyện với chàng trai đứng bên cạnh, "Đàn anh, ban nãy cái kia hình như là xe của cái chị lần trước ấy."
Hướng Thành Du "ừm" một tiếng, vẻ mặt có hơi đăm chiêu, nhưng điều cậu nghĩ không phải là xe mà là người đàn ông mới vừa xuống xe ban nãy.
Trông người đó có vẻ rất xứng đôi với cô.
Ngay cả Mạnh Phỉ Nhiên – người luôn có ánh mắt rất sắc bén – cũng nhận ra ý đó, "Cái người đàn ông đó là bạn trai của chị ấy sao, trông rất xứng đôi với chị ấy."
Hướng Thành Du không nói chuyện, đúng lúc đèn đỏ vừa nhảy qua, một đám người ồn ào ầm ĩ đi qua phía đối diện.
Đợi qua đường xong, cậu quay đầu lại nhìn toà nhà mà ban nãy người đàn ông kia đi vào, mấy chữ lớn mạ vàng phía trên đâm vào khiến mắt người ta đau nhức.
-
Hôm sau là ngày kỷ niệm 150 năm thành lập trường Đại học Kiến trúc, Hứa Nam Tri dậy rất sớm, thay bộ đồ công sở thường ngày rồi trang điểm nhẹ.
Lúc ra khỏi cửa, cô vẫn đi giày đế bằng như trước.
Lễ kỷ niệm được tổ chức tại khu trường cũ của Đại học Kiến trúc trên đường toà thị chính, biểu ngữ, "Chào mừng sinh viên khoá xxxx quay về trường" được treo ngay cổng chính.
Xe bus ở lối vào nối tiếp nhau khiến cho đường phố lân cận tắc nghẽn, ngay cả đội cảnh sát giao thông cũng được điều động đến. Hứa Nam Tri đã sớm đoán được tình hình này nên đậu xe ở bãi đậu xe của trung tâm thương mại gần đó rồi đi bộ đến trường.
Hứa Nam Tri tìm được vị trí của lớp mình bèn đi qua ghi tên, sau đó dưới sự dẫn dắt của lớp trưởng, một nhóm người không có việc gì đi dạo trong khuôn viên trường.
Trong lớp có vài bạn học sau khi tốt nghiệp liền ra nước ngoài nên cũng không hiểu rõ tình hình của các bạn trong nước, trong lúc vô tình hỏi tình hình của Hứa Nam Tri và Tạ Lộ.
Chia tay với Tạ Lộ đã nhiều năm nên Hứa Nam Tri đã buông bỏ từ lâu, giọng điệu bình tĩnh, "Chúng tôi chia tay rất lâu rồi."
Vẻ mặt đối phương vừa kinh ngạc lại vừa xấu hổ, nhưng mọi người đều là người trưởng thành, chia tay cũng là bình thường nên tất cả nhanh chóng ném chuyện này qua.
Lúc đi dạo đến toà nhà Hoa Hiển, nhóm người gặp giáo sư đã dạy môn chuyên ngành đại học lúc trước nên dừng lại chào một tiếng.
Hứa Nam Tri liếc mắt nhìn thấy Hướng Thành Du đang đứng bên cạnh giáo sư, áo T-shirt trắng tinh cùng quần jeans màu xanh lam, so với lần gặp trước thì lúc này trông học sinh hơn.
Nhưng dường như cậu không nhìn thấy Hứa Nam Tri đứng trong đám người, chưa được bao lâu đã bị chàng trai bên cạnh vỗ vỗ bả vai kêu đi.
Lần gặp mặt tiếp theo là ở hậu trường sảnh diễn thuyết.
Hôm nay Hứa Nam Tri lên diễn thuyết với tư cách là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, còn Hướng Thành Du lên diễn thuyết với tư cách là đại diện của đợt sinh viên tiến sĩ mới nhập học.
Lúc Hướng Thành Du đi qua, Hứa Nam Tri đã trao đổi với người sắp xếp hiện trường về quy trình, đang đứng bên cạnh nói chuyện phiếm với bạn học cũ.
Cậu nghe quy trình sắp xếp xong rồi đứng bên cạnh đợi một lúc.
Hứa Nam Tri nhanh chóng chú ý đến Hướng Thành Du, nói với bạn học một tiếng rồi đi qua phía cậu, "Ban nãy nhìn thấy tên cậu trong bảng lịch trình, tôi còn đang nghĩ lần này có thể trùng tên không."
Cô nói là lúc lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lúc ấy Hướng Thành Du vẫn chưa tốt nghiệp đại học, trường học tổ chức triển lãm thiết kế đã để mô hình thiết kế của cậu với bạn cùng phòng.
Hôm đó Hứa Nam Tri và chị dâu Ba – Văn Tưởng - hiện tại của cậu cũng nói đến chuyện trùng tên lúc xem triển lãm.
Hướng thành Du giơ tay niết vành tai, "Tên của em có tỉ lệ trùng rất thấp."
"Quả thật."
"Đúng rồi, chị Nam Tri, mấy hôm trước chị hỏi em cuối tuần này có rảnh hay không, chị có chuyện muốn tìm em hả?"
Hứa Nam Tri "ừm" một tiếng, "Vốn định tìm cậu ra ngoài ăn cơm."
Hướng Thành Du suy nghĩ một lúc, "Vậy không bằng tối mai đi, sau khi lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc vào chiều mai thì em không có bận gì."
Hứa Nam Tri cười một tiếng, trả lời, "Được."
Hai người hẹn thời gian xong, sau đó Hứa Nam Tri với bạn học đi lên sảnh trước còn Hướng Thành Du ở đấy đứng một lúc, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng để từ chối buổi tụ họp vào tối mai.
-
Hướng Thành Du kết thúc diễn thuyết trước Hứa Nam Tri, sau khi xong cậu không lập tức rời đi mà đứng ở bên cạnh đợi Hứa Nam Tri lên bục diễn thuyết.
Nhưng chưa xem hết, chỉ mới đến giữa chừng thì cậu bị kêu đi rồi.
Sau đó, mãi cho đến buổi chiều kết thúc hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường, hai người cũng chưa gặp mặt lại. Buổi tối Hướng Thành Du bị giáo sư Liễu Dật Sơn dẫn đi tham gia bữa tiệc.
Liễu Dật Sơn đã xây dựng nhiều công trình trong ngành kiến trúc, nhiều sân bay dân dụng trong nước đều do ông ấy thiết kế. Trong thời gian học đại học, ông ấy có hai lần dạy môn chuyên ngành ở lớp Hứa Nam Tri.
Hướng Thành Du được dẫn theo để chắn rượu, đi cùng với cậu còn có đàn anh cùng chuyên ngành. Đối phương đã sớm tập thành thói quen với trường hợp này, sợ Hướng Thành Du nghĩ nhiều còn lên tiếng an ủi, "Không sao, thầy Liễu chỉ dẫn người mà thấy ấy xem trọng thôi. Hơn nữa dạ dày của thầy Liễu không tốt, người ở đây gần như biết hết nên cũng không để cho cậu uống nhiều đâu, huống chi còn có tôi nữa, đừng lo."
"Không lo, cảm ơn đàn anh." Hướng Thành Du cười nói.
Giữa bữa tiệc, một trong những giám đốc của Đại học Kiến trúc đưa một vài người vào và đi thẳng đến bàn của Hướng Thành Du bọn họ.
Xem chừng là tới gặp Liễu Dật Sơn.
Hướng Thành Du không biết bản thân đã say hay không vậy mà trong đó thấy được bóng dáng của Hứa Nam Tri, nhưng rất nhanh sự thật đã trả lời cho cậu biết.
Cậu không uống say cũng không nhìn nhầm.
Người tới ngoài Hứa Nam Tri ra còn có người đàn ông hôm đó xuống xe của cô.
Hướng Thành Du chưa đủ tư cách để được giới thiệu với mọi người nên chỉ có thể ngồi yên nghe người khác giới thiệu, một lúc sau cậu liền nghe thấy tên của người đàn ông đó.
——Zhou Bo He.
——Giám đốc điều hành hiện tại của Ngân hàng Đầu tư Goldman Trung Quốc.
Rốt cuộc ba chữ trong tên của Chu Bách Hạc tương ứng với ba chữ nào, hiện tại dường như không quan trọng, điều quan trọng là chức vị sau tên của anh ta.
Với Hướng Thành Du mà nói, những điều này chẳng là gì so với những gì người này sẽ giới thiệu với Hứa Nam Tri sau khi giới thiệu xong anh Chu này.
Rất nhanh người nói chuyện đổi thành Chu Bách Hạc, anh ta nhàn nhạt cười với mọi người, khí chất ôn hoà thành thục, "Vị này là bạn gái của tôi, Hứa Nam Tri."
Nghe đến đây, sợi dây kéo căng trong đầu Hướng Thành Du phút chốc đứt phăng, bên tai không ngừng có tiếng "vo ve", thậm chí cậu còn có một khoảnh khắc rời rạc.
Tất cả mọi người ở đây đang mải hàn huyên khách sáo nên không ai chú ý đến Hướng Thành Du rời đi. Cậu ra khỏi phòng bao, dọc theo hành lang dài đi đến nhà vệ sinh.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Hướng Thành Du ngước mắt nhìn người tới trong gương, trong lòng có cảm giác trống rỗng, mất mát.
Đàn anh hỏi cậu, "Cậu không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt cậu hình như không tốt lắm."
"Không sao ạ, có thể vừa rồi uống vội quá." Hướng Thành Du mở vòi nước, vốc nước lạnh lên trên mặt, "Bọn họ đi rồi sao?"
"Ai cơ?"
"Những người vừa mới tới đó."
"Đi rồi." Đàn anh nói: "Sau khi rời đi, thầy Liễu không thấy cậu đâu nên bảo tôi đi xem cậu thế nào."
"Em không sao." Hướng Thành Du cười gượng, "Đi thôi, quay về thôi, đừng để thầy lo lắng."
Đàn anh vẫn còn hơi lưỡng lự, "Cậu thật sự không sao chứ."
"Không sao." Hướng Thành Du có hơi không nhịn được mà giơ tay dụi dụi mắt, dụi ra đuôi mắt phiếm đỏ, "Đi thôi."
"Ừm."
Trong phòng bao đã quay về bình thường, nếu không phải chủ đề thảo luận của những người khác từ kiến trúc trước đó sang tên Chu Bách Hạc, trong phút chốc Hướng Thành Du còn tưởng vừa nãy chỉ là ác mộng.
Bây giờ người khác đã tỉnh mộng nhưng cậu dường như vẫn còn trong đó, hoang mang không biết làm sao.
Thật lâu thật lâu sau, yết hầu của Hướng Thành Du khẽ lăn, tìm điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Hứa Nam Tri, lấy cớ có việc để từ chối bữa ăn tối mai mà cậu vô cùng chờ mong.
Qua vài phút sau Hứa Nam Tri mới trả lời lại.
——Không sao, vậy để lần sau đi.
Hướng Thành Du nhìn chằm chằm vào tin nhắn này một lúc, nhìn đến mức hốc mắt bắt đầu cay lên, mới để điện thoại xuống rồi cầm ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch.
Cồn quét qua cổ họng mang đến cảm giác cay nồng, Hướng Thành Du bị sặc ra cả nước mắt, trong lòng mơ hồ bị đâm thủng một lỗ lớn, đang ào ào chảy ra.
Cậu biết.
Không có lần sau nữa.
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng hoảng, chương sau Hạ Nam Tri với anh Chu lật xe:)
Nói một chút trước, bây giờ em trai đang yêu thầm chị Nam Tri, trong văn trước đó cũng đã có ám chỉ.
Sau đó sửa lại tuổi của Nam Tri mấy chương tiếp theo, hiện tại là hai mươi bảy, vẫn chênh lệch bốn tuổi.
Cô trả lại cây bút rồi lùi một bước đến chỗ mát, "Chiếc xe phía sau là của cậu?"
Hướng Thành Du gật đầu nói "vâng" lại hỏi, "Tình hình nghiêm trọng sao ạ?"
"Vẫn ổn, đàn em của cậu không phải chịu trách nhiệm hoàn toàn." Hứa Nam Tri hơi híp mắt, hơi nhếch cằm sang bên cạnh, "Toàn bộ trách nhiệm là của anh ta, nhưng cậu vẫn liên hệ với công ty bảo hiểm trước đi."
"Vâng."
Hướng Thành Du cầm điện thoại đi đến bên cạnh gọi điện, cô gái nhìn thấy đều là người quen, tâm trạng cũng không nặng nề như trước nữa, còn trả lời với Hứa Nam Tri, "Chị, chị là bạn với đàn anh Hướng ạ?"
Hứa Nam Tri cũng không biết phải miêu tả mối quan hệ này như nào, đành phải theo ý của cô nàng, "Gần như vậy."
Hai ba giờ cuối hè vẫn nắng gay gắt, vài người đều đứng ở ven đường một lúc lâu, vừa nóng lại vừa khát.
Trong những lời nói liên miên của đàn em Hướng Thành Du thì Hứa Nam Tri biết được cô ấy tên Mạnh Phỉ Nhiên, học sau Hướng Thành Du hai khoá, năm nay vừa mới lên năm nhất nghiên cứu sinh. Mấy người bọn họ đang thực tập ở công ty game của một đàn anh mở, nhưng Hướng Thành Du chỉ có qua giúp trong kỳ nghỉ hè, sau khi khai giảng cậu sẽ đi học tiến sĩ.
"Học tiến sĩ trong trường sao?" Hứa Nam Tri thuận miệng hỏi.
"Không phải, đàn anh Hướng đi Đại học Kiến trúc ạ." Mạnh Phỉ Nhiên nói: "Ra sức học theo đuổi bằng tiến sĩ kiến trúc."
Hứa Nam Tri nhanh chóng chớp mắt hai cái, khẽ cười, "Vậy rất tốt."
Trong lúc hai người nói chuyện thì bên công ty bảo hiểm của Hứa Nam Tri đã phái nhân viên liên quan qua, buổi chiều cô còn có công việc nên cũng không định ở đây lâu.
Hứa Nam Tri quay về xe lấy túi, đang chuẩn bị gọi xe trên điện thoại thì Hướng Thành Du đứng một bên nhìn thấy liền đi qua phía cô, "Chị Nam Tri, chị phải đi sao?"
"Ừm, buổi chiều còn có cuộc họp."
Hướng Thành Du rủ mắt nhìn thấy trang gọi taxi trên điện thoại cô, giọng nói dịu dàng như người, "Ở đây bắt xe không tốt, để em đưa chị đi."
Hứa Nam Tri nhướng mày, "Cậu còn có xe sao?"
"Có, chị ở đây đợi em." Không đợi Hứa Nam Tri mở miệng, cậu lại xoay người đi đến chỗ mấy bạn của mình, cách khá xa nên Hứa Nam Tri cũng không biết cậu nói gì, chỉ là vài phút sau lúc Hướng Thành Du đi về phía cô lần nữa, trong tay đã cầm thêm chùm chìa khoá.
"Đi thôi, xe đậu ở gần đây." Hướng Thành Du nói.
Hứa Nam Tri huỷ đơn đặt hàng gọi xe trong điện thoại, "Được, làm phiền rồi."
"Không có gì."
Hai người vòng qua lối đi bộ bên cạnh, ánh mặt trời hắt ra từ những cây ngô đồng, ánh sáng loang lổ nhỏ vụn.
"Nghe đàn em cậu nói, học kỳ này cậu muốn đi học tiến sĩ ở Đại học Kiến trúc?" Hứa Nam Tri và Hướng Thành Du không tính là rất quen, nhưng cũng không đến mức không nói chuyện.
"Vâng. Còn mấy ngày nữa là khai giảng."
"Người hướng dẫn là ai?" Hứa Nam Tri sợ cậu cảm thấy đường đột nên nói thêm một câu, "Tôi cũng là sinh viên của Đại học Kiến trúc, nhưng không lợi hại như cậu, tốt nghiệp đại học xong liền đi làm."
"Giáo sư Liễu Dật Sơn ạ." Hướng Thành Du cười cười, "Em cũng không lợi hại gì, chỉ là cảm thấy còn chưa chuẩn bị tốt để bước vào xã hội nên mới ở lại trường học tiếp."
Hứa Nam Tri cười cậu khiêm tốn, "Giáo sư Liễu rất lợi hại, sinh viên ông ấy từng dẫn trên cơ bản bây giờ đều tha hồ phát huy tài năng."
Hướng Thành Du sờ chóp mũi, trả lời như nói một câu, "Thật ạ." Nói xong, cậu giơ tay bấm xuống chìa khoá xe, chiếc xe màu đen đậu cách đó không xa vang lên một tiếng, "Đến rồi."
Hứa Nam Tri bước nhanh theo qua, sau khi lên xe, trong xe có mùi khó chịu do đệm xe bị phơi nắng quá lâu, vài hộp thuốc lá vương vãi đặt lộn xộn ở bảng điều khiển trung tâm.
Hướng Thành Du hạ bốn cửa sổ trước sau xuống, hơi nóng dần dần lùa vào trong xe theo hướng xe chạy.
Chỉ có cách mấy trạm nên đi không xa, cho dù xe có cần phải quay đầu cũng không tốn nhiều thời gian. Thời gian Hứa Nam Tri nghe một cuộc điện thoại thì xe cũng đã dừng ở trước cửa Viện Kiến trúc.
Cuộc gọi là lãnh đạo gọi tới, trong phút chốc không thể cúp máy được, Hứa Nam Tri lấy bút và sổ họp mang theo trong túi ra, mở ra một trang trống, viết lên vài chữ rồi xé đưa qua, lại chỉ chỉ điện thoại, ra hiệu rất gấp.
Hướng Thành Du còn chưa kịp mở miệng thì cô đã xuống xe, chạy nhanh trên đôi giày đế bằng đắt tiền.
Cậu thu hồi tầm mắt, nhìn tờ giấy trong tay.
——186xxxxxxxx, Wechat như vậy. Hôm nay làm phiền cậu, lần sau mời cậu ăn cơm.
Ngoài ra còn có mặt cười sau câu nói này, là kiểu có ba dấu ngoặc đơn.
Hướng Thành Du nhìn tờ giấy ấy một lúc, sau đó lấy điện thoại lưu số này vào, lúc đề tên cậu gõ ba chữ "chị Nam Tri" như trước nhưng nghĩ nghĩ rồi lại xoá đi đổi thành "Hứa Nam Tri."
Nhưng hình như để như vậy vẫn chưa vừa lòng, lăn qua lăn lại đến cuối cùng Hướng Thành Du dứt khoát không đề cái gì hết, chỉ lưu mỗi dãy số kia thôi.
Sau khi lưu thành công, dãy số này đã thay thế người liên lạc chữ A đứng vị trí đầu tiên trước đó, trở thành vị trí đầu tiên và duy nhất trong danh bạ của cậu.
-
Sau khi Hứa Nam Tri trở về còn họp một cuộc họp buổi trưa. Lúc sau tan họp lại cùng mấy đồng nghiệp trong tổ ở lại công ty tăng ca đến hơn tám giờ.
Xưa nay nghề của bọn cô hoàn toàn không có giờ tan làm cũng không có nghỉ ngơi cuối tuần, có đôi khi vì sửa một số liệu bản vẽ mà ngâm mình suốt mấy đêm.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính để bây giờ Hứa Nam Tri lảng tránh chuyện xem mắt và kết hôn.
Hiện tại tuổi của cô, phần lớn đối tượng xem mắt mẹ Hứa sắp xếp đều gấp rút chuẩn bị một năm kết hôn ba năm bồng cháu.
Bây giờ sự nghiệp của Hứa Nam Tri đang trong thời kỳ phát triển thứ hai, những cái này chỉ trở thành gánh nặng và trói buộc cô. Cô cũng không muốn làm lỡ người khác. Nhưng tiếc rằng cuộc tình trước, cô đã dùng hết sự tự tin và phản nghịch của mình, kết quả lại bị sự thật vả một phát vỡ nát tự tôn, cho đến bây giờ tất cả đều thành sức nặng để ba mẹ ép buộc cô.
Muốn chạy trốn nhưng lại không có sức phản đối, cuối cùng chỉ có thể thoả hiệp và mệt mỏi sau khi hết cách.
Đẩy chuyện thư giãn của nhóm đồng nghiệp sang một bên, Hứa Nam Tri bắt taxi trở về chỗ ở của mình. Tắm xong đi ra, đứng ở trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm để hỏi tình hình sửa chữa xe.
Cũng may tổn hại không nghiêm trọng, một tuần sau là có thể lấy xe.
"Được, làm phiền rồi." Cúp máy không bao lâu, Hứa Nam Tri lại nhận được cuộc gọi của mẹ Hứa, chỉ hỏi một chút tình hình hôm nay lúc cô và Chu Bách Hạc ở cùng với nhau.
Hứa Nam Tri nhớ đến phản ứng trước đó của Chu Bách Hạc, ăn ngay nói thật, "Có thể là không vừa lòng lắm, cũng không trao đổi nhiều."
"Không hài lòng sao?" Giọng của mẹ Hứa mang theo ý cười, "Sao mẹ nghe bác Chu gái của con nói, Bách Hạc có ấn tượng rất tốt với con, còn tìm mẹ muốn xin Wechat của con."
"......."
Hứa Nam Tri day day trán, có hơi ngạc nhiên.
Mẹ Hứa lại nói: "Mẹ đã gửi Wechat của con rồi, con nhớ đồng ý người ta. Không còn sớm nữa, con nghỉ ngơi sớm một chút."
"Vâng. Con biết rồi."
Kết thúc cuộc nói chuyện, Hứa Nam Tri mở Wechat ra, bấm vào cột kết bạn mới của danh bạ, nhìn thấy hai yêu cầu kết bạn mới.
Một cái là gần tối, ghi chú là "Chị Nam Tri, em là Thành Du."
Một cái là mới đây, ghi chú là "Cô Hứa, tôi là Chu Bách Hạc."
Hứa Nam Tri dựa vào trình tự thời gian trước sau để đồng ý lời mời kết bạn của hai người, sau đó về phòng ngủ bắt đầu dưỡng da hàng ngày.
Chu Bách Hạc làm tài chính, có quăng tám sào cũng không tới chuyên ngành của Hứa Nam Tri. Cô vừa thoa kem dưỡng ban đêm vừa nghĩ đến chuyện anh ta không nói một lời vào buổi sáng, nhưng buổi tối trở về lại nói với ba mẹ là anh ta có ấn tượng tốt với mình, còn chủ động xin Wechat.
Cái này không chỉ đơn giản là đối phó với ba mẹ nữa.
Trong lúc suy nghĩ, điện thoại ở bên cạnh vang lên hai tiếng "ong ong."
Hứa Nam Tri cầm điện thoại lên nhìn.
- .: [Tin nhắn chuyển khoản.]
- .: [Chị Nam Tri, đây là tiền sửa chữa.]
Hứa Nam Tri ngây người nửa giây mới phản ứng lại, dấu chấm tròn này là Hướng Thành Du. Cô nhận tiền, lại gửi tin nhắn qua: [Cuối tuần sau có rảnh không?]
Gửi tin nhắn xong, Hứa Nam Tri bấm vào avatar của cậu, sửa lại ghi chú cho cậu.
Cũng lúc này đối phương trả lời lại.
Bạn nhỏ: [Cuối tuần sau không phải là lễ kỷ niệm của Đại học Kiến trúc sao? Chị Nam Tri không về tham dự?]
Hứa Nam Tri đã quên mất chuyện này, được Hướng Thành Du nhắc mới nhớ ra. Cô lại nghĩ đến nhiệm vụ diễn thuyết của thầy Chu bèn đánh mấy chữ gửi qua.
Hứa Nam Tri: [Có về, vậy đến lúc đó lại nói sau.]
Bạn nhỏ: [Vâng.]
Bạn nhỏ: [Chị Nam Tri, chị nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.]
Hứa Nam Tri cười cười, cũng nhắn "ngủ ngon" lại.
-
Xem tình hình là không thể từ chối diễn thuyết được rồi. Từ nhỏ Hứa Nam Tri đã không thích chơi trội như vậy, cũng không nghiêm túc viết bài diễn văn nào, nặn cả nửa ngày mới viết ra được vài chữ, cuối cùng thật sự không còn cách bèn lên mạng tìm kiếm một bài báo.
Hôm thứ tư, đến lúc Hứa Nam Tri chuẩn bị tan làm bỗng nhiên nhận được tin nhắn Wechat của Chu Bách Hạc, hẹn cô buổi tối ra ngoài ăn cơm.
Trong khoảng thời gian này, ngoài chuyện hôm sau thêm bạn tốt ở Wechat và lại tự giới thiệu bản thân ở bên ngoài ra, Hứa Nam Tri và Chu Bách Hạc cũng không liên lạc thường xuyên.
Bây giờ anh ta lại bất thình lình kéo mối quan hệ lại gần khiến trong lòng Hứa Nam Tri sinh ra chút cảnh giác, dường như đối phương nghĩ đến chuyện đấy nên rất nhanh lại gửi một cái tin nhắn nữa.
Chu Bách Hạc: [Có một số chuyện tôi nghĩ chúng ta nên trao đổi với nhau trước sẽ tốt hơn.]
Đã nói đến nước này, Hứa Nam Tri cũng không nhất thiết từ chối nữa, xác định địa điểm và thời gian với anh ta xong, cô tự mình lái xe qua trước.
Chu Bách Hạ đến trễ hơn cô mười phút.
Trong lòng hai người đều rõ bữa cơm này là vì cái gì, nên cũng lược bớt khách sáo giả tạo trong quan hệ giữa người với người. Chu Bách Hạc đi thẳng vào vấn đề: "Tôi nghĩ cô cũng biết rõ ý của ba mẹ hai bên."
Hứa Nam Tri gật đầu, "Đương nhiên."
"Tôi là người theo chủ nghĩa không kết hôn." Chu Bách Hạc nói: "Hôm qua nói với bác Hứa muốn Wechat của cô là vì đối phó với mẹ tôi. Nếu bây giờ cô muốn xoá hoặc chặn cũng không sao, nhưng tôi hy vọng cô đừng xoá."
Hứa Nam Tri có hơi buồn cười, "Tại sao?"
"Tôi biết cô cũng không muốn kết hôn, tôi cảm thấy chúng ta có thể hợp tác." Chu Bách Hạc nói: "Giả vờ yêu đương để đối phó ba mẹ."
"Có thể đối phó được bao lâu, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ phát hiện."
"Chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể cam đoan trong thời gian cô không muốn kết hôn này sẽ không bị bọn họ phát hiện." Chu Bách Hạc cười cười, "Tình huống của cô không giống của tôi. Cô chỉ là trong khoảng thời gian này không muốn kết hôn còn tôi bây giờ cần một người khiến cho mẹ tôi vừa lòng, nhưng không dính dáng đến quan hệ bạn gái với tôi."
"Anh không sợ đến lúc đó tôi lâu ngày sinh tình với anh à?"
"Cô sẽ sao?"
Hứa Nam Tri mím môi, "Không."
Dường như Chu Bách Hạc đã nghĩ đến câu trả lời của cô từ lâu nên chẳng hề kinh ngạc, "Kết hôn cũng có ly hôn, mà chúng ta chỉ là giả vờ yêu đương, lúc chia tay tôi sẽ chịu hết tất cả trách nhiệm. Mối tình này đối với cô mà nói trăm lợi không hại, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ một chút về đề nghị của tôi."
Hứa Nam Tri hơi nhướng mày, "Sao tôi biết anh có phải thật sự là người theo chủ nghĩa không kết hôn không?"
"Nếu cô không yên tâm, chúng ta có thể ký hợp đồng." Chu Bách Hạc nói: "Đối với tình huống của cô mà nói, làm tương ứng với lẩn tránh."
Hứa Nam Tri không nói chuyện, cúi đầu uống ngụm trà.
Chu Bách Hạc cũng không sốt ruột, dù bận nhưng vẫn ung dung dựa ra sau, tư thái thả lỏng nhàn hạ, ánh mắt như có như không rơi vào đối diện.
Có lẽ qua khoảng 15 phút, Hứa Nam Tri đặt tách trà xuống, khẽ thở dài, "Nói thật, tôi không tìm thấy lý do từ chối đề nghị này của anh."
Trong mắt của Chu Bách Hạc trong phút chốc vui vẻ, vươn tay về phía cô, lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần, "Vậy thì hợp tác vui vẻ?"
Hứa Nam Tri mỉm cười, duỗi tay nắm tay anh ta, "Hợp tác vui vẻ."
Hiệu suất của Chu Bách Hạc rất nhanh, ngay sau hôm hai người gặp mặt đã soạn ra hợp đồng.
Sau khi Hứa Nam Tri xem qua, lại tìm luật sư chuyên nghiệp xem lần nữa, sau khi bảo đảm không tồn tại cạm bẫy gì thì vào thứ 6 đi đến công ty luật với Chu Bách Hạc để ký hợp đồng và làm công chứng.
Sau khi ra khỏi công ty luật, Hứa Nam Tri và Chu Bách Hạc ăn cơm trưa với nhau. Ăn xong, Hứa Nam Tri thuận đường đưa anh ta về công ty.
Ở trên xe, hai người vẫn không nói lời nào như trước.
Đến nơi, Chu Bách Hạc xuống xe, đứng bên ngoài xe cúi đầu nói với cô, "Suy nghĩ đến tình huống trước đó của cô, đoạn tình cảm này chúng ta vẫn chờ thêm một thời gian nữa rồi mới bắt đầu, để tránh ba mẹ cô sinh nghi."
Hứa Nam Tri không ý kiến, "Được."
"Vậy tôi đi đây, chú ý an toàn." Chu Bách Hạc nhàn nhạt cười, nhẹ giọng đóng cửa xe lại.
Hứa Nam Tri khẽ mím môi, khởi động xe lần nữa rồi hoà nhập vào dòng xe. Tại ngã tư cách đó không xa, có vài thanh niên đang đứng đợi đèn đỏ.
Mạnh Phỉ Nhiên thu hồi tầm mắt, nói chuyện với chàng trai đứng bên cạnh, "Đàn anh, ban nãy cái kia hình như là xe của cái chị lần trước ấy."
Hướng Thành Du "ừm" một tiếng, vẻ mặt có hơi đăm chiêu, nhưng điều cậu nghĩ không phải là xe mà là người đàn ông mới vừa xuống xe ban nãy.
Trông người đó có vẻ rất xứng đôi với cô.
Ngay cả Mạnh Phỉ Nhiên – người luôn có ánh mắt rất sắc bén – cũng nhận ra ý đó, "Cái người đàn ông đó là bạn trai của chị ấy sao, trông rất xứng đôi với chị ấy."
Hướng Thành Du không nói chuyện, đúng lúc đèn đỏ vừa nhảy qua, một đám người ồn ào ầm ĩ đi qua phía đối diện.
Đợi qua đường xong, cậu quay đầu lại nhìn toà nhà mà ban nãy người đàn ông kia đi vào, mấy chữ lớn mạ vàng phía trên đâm vào khiến mắt người ta đau nhức.
-
Hôm sau là ngày kỷ niệm 150 năm thành lập trường Đại học Kiến trúc, Hứa Nam Tri dậy rất sớm, thay bộ đồ công sở thường ngày rồi trang điểm nhẹ.
Lúc ra khỏi cửa, cô vẫn đi giày đế bằng như trước.
Lễ kỷ niệm được tổ chức tại khu trường cũ của Đại học Kiến trúc trên đường toà thị chính, biểu ngữ, "Chào mừng sinh viên khoá xxxx quay về trường" được treo ngay cổng chính.
Xe bus ở lối vào nối tiếp nhau khiến cho đường phố lân cận tắc nghẽn, ngay cả đội cảnh sát giao thông cũng được điều động đến. Hứa Nam Tri đã sớm đoán được tình hình này nên đậu xe ở bãi đậu xe của trung tâm thương mại gần đó rồi đi bộ đến trường.
Hứa Nam Tri tìm được vị trí của lớp mình bèn đi qua ghi tên, sau đó dưới sự dẫn dắt của lớp trưởng, một nhóm người không có việc gì đi dạo trong khuôn viên trường.
Trong lớp có vài bạn học sau khi tốt nghiệp liền ra nước ngoài nên cũng không hiểu rõ tình hình của các bạn trong nước, trong lúc vô tình hỏi tình hình của Hứa Nam Tri và Tạ Lộ.
Chia tay với Tạ Lộ đã nhiều năm nên Hứa Nam Tri đã buông bỏ từ lâu, giọng điệu bình tĩnh, "Chúng tôi chia tay rất lâu rồi."
Vẻ mặt đối phương vừa kinh ngạc lại vừa xấu hổ, nhưng mọi người đều là người trưởng thành, chia tay cũng là bình thường nên tất cả nhanh chóng ném chuyện này qua.
Lúc đi dạo đến toà nhà Hoa Hiển, nhóm người gặp giáo sư đã dạy môn chuyên ngành đại học lúc trước nên dừng lại chào một tiếng.
Hứa Nam Tri liếc mắt nhìn thấy Hướng Thành Du đang đứng bên cạnh giáo sư, áo T-shirt trắng tinh cùng quần jeans màu xanh lam, so với lần gặp trước thì lúc này trông học sinh hơn.
Nhưng dường như cậu không nhìn thấy Hứa Nam Tri đứng trong đám người, chưa được bao lâu đã bị chàng trai bên cạnh vỗ vỗ bả vai kêu đi.
Lần gặp mặt tiếp theo là ở hậu trường sảnh diễn thuyết.
Hôm nay Hứa Nam Tri lên diễn thuyết với tư cách là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, còn Hướng Thành Du lên diễn thuyết với tư cách là đại diện của đợt sinh viên tiến sĩ mới nhập học.
Lúc Hướng Thành Du đi qua, Hứa Nam Tri đã trao đổi với người sắp xếp hiện trường về quy trình, đang đứng bên cạnh nói chuyện phiếm với bạn học cũ.
Cậu nghe quy trình sắp xếp xong rồi đứng bên cạnh đợi một lúc.
Hứa Nam Tri nhanh chóng chú ý đến Hướng Thành Du, nói với bạn học một tiếng rồi đi qua phía cậu, "Ban nãy nhìn thấy tên cậu trong bảng lịch trình, tôi còn đang nghĩ lần này có thể trùng tên không."
Cô nói là lúc lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lúc ấy Hướng Thành Du vẫn chưa tốt nghiệp đại học, trường học tổ chức triển lãm thiết kế đã để mô hình thiết kế của cậu với bạn cùng phòng.
Hôm đó Hứa Nam Tri và chị dâu Ba – Văn Tưởng - hiện tại của cậu cũng nói đến chuyện trùng tên lúc xem triển lãm.
Hướng thành Du giơ tay niết vành tai, "Tên của em có tỉ lệ trùng rất thấp."
"Quả thật."
"Đúng rồi, chị Nam Tri, mấy hôm trước chị hỏi em cuối tuần này có rảnh hay không, chị có chuyện muốn tìm em hả?"
Hứa Nam Tri "ừm" một tiếng, "Vốn định tìm cậu ra ngoài ăn cơm."
Hướng Thành Du suy nghĩ một lúc, "Vậy không bằng tối mai đi, sau khi lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc vào chiều mai thì em không có bận gì."
Hứa Nam Tri cười một tiếng, trả lời, "Được."
Hai người hẹn thời gian xong, sau đó Hứa Nam Tri với bạn học đi lên sảnh trước còn Hướng Thành Du ở đấy đứng một lúc, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng để từ chối buổi tụ họp vào tối mai.
-
Hướng Thành Du kết thúc diễn thuyết trước Hứa Nam Tri, sau khi xong cậu không lập tức rời đi mà đứng ở bên cạnh đợi Hứa Nam Tri lên bục diễn thuyết.
Nhưng chưa xem hết, chỉ mới đến giữa chừng thì cậu bị kêu đi rồi.
Sau đó, mãi cho đến buổi chiều kết thúc hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường, hai người cũng chưa gặp mặt lại. Buổi tối Hướng Thành Du bị giáo sư Liễu Dật Sơn dẫn đi tham gia bữa tiệc.
Liễu Dật Sơn đã xây dựng nhiều công trình trong ngành kiến trúc, nhiều sân bay dân dụng trong nước đều do ông ấy thiết kế. Trong thời gian học đại học, ông ấy có hai lần dạy môn chuyên ngành ở lớp Hứa Nam Tri.
Hướng Thành Du được dẫn theo để chắn rượu, đi cùng với cậu còn có đàn anh cùng chuyên ngành. Đối phương đã sớm tập thành thói quen với trường hợp này, sợ Hướng Thành Du nghĩ nhiều còn lên tiếng an ủi, "Không sao, thầy Liễu chỉ dẫn người mà thấy ấy xem trọng thôi. Hơn nữa dạ dày của thầy Liễu không tốt, người ở đây gần như biết hết nên cũng không để cho cậu uống nhiều đâu, huống chi còn có tôi nữa, đừng lo."
"Không lo, cảm ơn đàn anh." Hướng Thành Du cười nói.
Giữa bữa tiệc, một trong những giám đốc của Đại học Kiến trúc đưa một vài người vào và đi thẳng đến bàn của Hướng Thành Du bọn họ.
Xem chừng là tới gặp Liễu Dật Sơn.
Hướng Thành Du không biết bản thân đã say hay không vậy mà trong đó thấy được bóng dáng của Hứa Nam Tri, nhưng rất nhanh sự thật đã trả lời cho cậu biết.
Cậu không uống say cũng không nhìn nhầm.
Người tới ngoài Hứa Nam Tri ra còn có người đàn ông hôm đó xuống xe của cô.
Hướng Thành Du chưa đủ tư cách để được giới thiệu với mọi người nên chỉ có thể ngồi yên nghe người khác giới thiệu, một lúc sau cậu liền nghe thấy tên của người đàn ông đó.
——Zhou Bo He.
——Giám đốc điều hành hiện tại của Ngân hàng Đầu tư Goldman Trung Quốc.
Rốt cuộc ba chữ trong tên của Chu Bách Hạc tương ứng với ba chữ nào, hiện tại dường như không quan trọng, điều quan trọng là chức vị sau tên của anh ta.
Với Hướng Thành Du mà nói, những điều này chẳng là gì so với những gì người này sẽ giới thiệu với Hứa Nam Tri sau khi giới thiệu xong anh Chu này.
Rất nhanh người nói chuyện đổi thành Chu Bách Hạc, anh ta nhàn nhạt cười với mọi người, khí chất ôn hoà thành thục, "Vị này là bạn gái của tôi, Hứa Nam Tri."
Nghe đến đây, sợi dây kéo căng trong đầu Hướng Thành Du phút chốc đứt phăng, bên tai không ngừng có tiếng "vo ve", thậm chí cậu còn có một khoảnh khắc rời rạc.
Tất cả mọi người ở đây đang mải hàn huyên khách sáo nên không ai chú ý đến Hướng Thành Du rời đi. Cậu ra khỏi phòng bao, dọc theo hành lang dài đi đến nhà vệ sinh.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Hướng Thành Du ngước mắt nhìn người tới trong gương, trong lòng có cảm giác trống rỗng, mất mát.
Đàn anh hỏi cậu, "Cậu không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt cậu hình như không tốt lắm."
"Không sao ạ, có thể vừa rồi uống vội quá." Hướng Thành Du mở vòi nước, vốc nước lạnh lên trên mặt, "Bọn họ đi rồi sao?"
"Ai cơ?"
"Những người vừa mới tới đó."
"Đi rồi." Đàn anh nói: "Sau khi rời đi, thầy Liễu không thấy cậu đâu nên bảo tôi đi xem cậu thế nào."
"Em không sao." Hướng Thành Du cười gượng, "Đi thôi, quay về thôi, đừng để thầy lo lắng."
Đàn anh vẫn còn hơi lưỡng lự, "Cậu thật sự không sao chứ."
"Không sao." Hướng Thành Du có hơi không nhịn được mà giơ tay dụi dụi mắt, dụi ra đuôi mắt phiếm đỏ, "Đi thôi."
"Ừm."
Trong phòng bao đã quay về bình thường, nếu không phải chủ đề thảo luận của những người khác từ kiến trúc trước đó sang tên Chu Bách Hạc, trong phút chốc Hướng Thành Du còn tưởng vừa nãy chỉ là ác mộng.
Bây giờ người khác đã tỉnh mộng nhưng cậu dường như vẫn còn trong đó, hoang mang không biết làm sao.
Thật lâu thật lâu sau, yết hầu của Hướng Thành Du khẽ lăn, tìm điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Hứa Nam Tri, lấy cớ có việc để từ chối bữa ăn tối mai mà cậu vô cùng chờ mong.
Qua vài phút sau Hứa Nam Tri mới trả lời lại.
——Không sao, vậy để lần sau đi.
Hướng Thành Du nhìn chằm chằm vào tin nhắn này một lúc, nhìn đến mức hốc mắt bắt đầu cay lên, mới để điện thoại xuống rồi cầm ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch.
Cồn quét qua cổ họng mang đến cảm giác cay nồng, Hướng Thành Du bị sặc ra cả nước mắt, trong lòng mơ hồ bị đâm thủng một lỗ lớn, đang ào ào chảy ra.
Cậu biết.
Không có lần sau nữa.
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng hoảng, chương sau Hạ Nam Tri với anh Chu lật xe:)
Nói một chút trước, bây giờ em trai đang yêu thầm chị Nam Tri, trong văn trước đó cũng đã có ám chỉ.
Sau đó sửa lại tuổi của Nam Tri mấy chương tiếp theo, hiện tại là hai mươi bảy, vẫn chênh lệch bốn tuổi.
/101
|