*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảm xúc mà Văn Tưởng đè nén bấy lâu rốt cuộc vào giờ khắc này lại không kiềm chế được, nước mắt tuôn trào.
Trì Uyên khẽ mím môi, coi như bảo bối mà cẩn thận kéo người ôm vào trong lòng, bả vai nhanh chóng truyền đến hơi nóng ẩm ướt khiến trong lòng chua xót.
......
Bởi vì cảm xúc của Văn Tưởng bất ngờ không kiểm soát được nên tối đấy Trì Uyên ở lại trong phòng cô, nhưng hai người cũng không làm gì cả.
Văn Tưởng nói rất nhiều chuyện quá khứ về ba mẹ với Trì Uyên, như là dốc lòng tâm sự cũng giống như trút hết ra trước khi buông bỏ hoàn toàn.
Trì Uyên yên lặng nghe, chỉ là thỉnh thoảng bởi vì khóc đến nghẹn lời mà cô nói không được liền giơ tay lau nước mắt cho cô, ôm người vào trong lòng khẽ dỗ.
Nói ra hết những đè nén và giày vò đến tận đêm khuya, Văn Tưởng khóc đến sức cùng lực kiệt, Trì Uyên đặt người sang một bên rồi xuống giường lấy khăn thấm nước ấm chườm lên mắt cô.
Nhưng cho dù làm như thế thì đến hôm sau lúc tỉnh dậy, mắt của Văn Tưởng vẫn không khỏi sưng lên. Cũng may Trì Uyên đã nói trước với người trong nhà, cho dù là ba mẹ Trì hay là Nhóc Tuyên, tất cả mọi người đều không lên tiếng quan tâm cũng không hỏi dò, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ăn bữa sáng xong, Trì Uyên đưa Văn Tưởng và dì Dung về nhà.
Trước khi đi, Nhóc Tuyên giãy khỏi lòng ba mình chạy về phía Văn Tưởng, mềm mại nói: "Chị, bế."
Văn Tưởng cười bế cậu nhóc lên, giọng nói êm ái, "Sao vậy bảo bối?"
Nhóc Tuyên lầm bầm một tiếng, lấy kẹo giấu ở trong tay thả vào trong túi áo Văn Tưởng, lại ngẩng đầu thổi thổi lên mắt cô, sau đó duỗi tay ôm lấy cổ cô, khẽ nói: "Em cho chị kẹo lại thổi thổi cho chị rồi, chị không được khóc nữa nhé."
Văn Tưởng thiếu chút nữa là bật khóc, mở to mắt kìm lại sự nghẹn ngào trong giọng nói, "Được."
Trì Uyên cách rất gần, sau khi nghe xong liền duỗi tay bế Nhóc Tuyên, đốt ngón tay quét qua chóp mũi cậu bé một cái, "Đợi mấy ngày nữa, chú Hai dẫn con đi xem chim cánh cụt nhỏ."
"Vâng!" Nhóc Tuyên khua cánh tay hoan hô, mọi người đều bật cười, Trì Uyên nắm tay Văn Tưởng dẫn cô lên xe.
Sau khi xe chạy được một khoảng, Văn Tưởng quay đầu nhìn lại phía sau vẫn thấy ba mẹ Trì đứng ở cửa nhìn bọn họ như cũ.
Cô lẳng lặng nhìn một hồi, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới thu hồi ánh mắt.
Trong xe, dì Dung ngồi ghế trước đang tán gẫu chuyện thường ngày với tài xế của nhà họ Trì, từ chuyện vụn vặt gia đình đến chuyện quốc gia đại sự, bầu không khí rất hài hoà.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Trì Uyên ngồi bên cạnh đặt laptop trên đùi, đang kiểm tra và nhận tài liệu mà các bộ phận trong công ty trình lên.
Hôm nay anh đến công ty muộn một chút, ăn mặc rất chỉnh tề, tây trang giày da, cổ áo trắng tinh sạch sẽ, khí chất trưởng thành lại ôn hoà.
Nhận thấy ánh mắt của Văn Tưởng, Trì Uyên nghiêng đầu nhìn qua cũng đồng thời nắm lấy tay cô, ngón tay hơi vuốt ve lên mu bàn tay trắng nõn trơn nhẵn của cô, "Sao vậy em?"
"Không sao." Văn Tưởng cười khẽ, "Anh bận chuyện của anh đi, em chỉ tuỳ tiện nhìn thôi."
Trì Uyên "ừm" một tiếng, thu hồi tầm mắt xem tài liệu tiếp nhưng vẫn không buông tay cô ra.
Ánh nắng ngoài xe sáng lạn, con đường râm che lấp mặt trời, nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát bị kéo thành từng vệt.
Văn Tưởng hóng gió, trong lòng thản nhiên lại nhẹ nhõm.
May mắn thay, từ trước đến giờ cô không có hai bàn tay trắng.
Sau khi Tết Nguyên tiêu trôi qua, vốn dĩ kế hoạch sắp tới của Văn Tưởng là đi Bình Thành gặp Tưởng Viễn Sơn nhưng kế hoạch không kịp thay đổi. Dự án viện nghiên cứu thuốc tim mạch do hai nhà Văn – Trì hợp tác đầu tư xảy ra vấn đề nên chuyện gặp mặt chỉ có thể tạm thời hoãn lại.
Chuyện này bị lùi lại đến kinh trập* hôm nay mới có thời gian.
(Kinh trập: vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba)
Văn Tưởng không để Trì Uyên đi cùng, ngay cả Tần Cấm cũng không dẫn theo. Sau khi hẹn thời gian địa điểm với Tưởng Viễn Sơn xong liền một mình bay đến Bình Thành.
Từ Tết Nguyên tiêu đến giờ đã hơn phân nửa tháng, Tưởng Viễn Sơn đã xuất viện. Ông đang ở biệt thự ngoại ô phía Tây, đó là nơi ở lúc trước Văn Tưởng theo ba mẹ chuyển nhà đến Bình Thành.
Văn Tưởng đã trải qua quãng thời gian quan trọng nhất và cũng đau đớn nhất trong cuộc đời sinh viên của mình ở đó. Cô cũng không ngờ sẽ có một ngày bản thân còn có thể quay trở lại nơi này.
Máy bay hạ cánh đã là gần tối, Tưởng Viễn Sơn kêu tài xế qua. Dọc đường, Văn Tưởng từng tưởng tượng vô số hình ảnh hai người gặp mặt nhưng kết cục không thể nghi ngờ đều là giống nhau.
Cô tới để chấm dứt.
Tưởng Viễn Sơn hiển nhiên không nhận ra được suy nghĩ này, thậm chí còn bảo người giúp việc trong nhà chuẩn bị một bàn đồ ăn mà Văn Tưởng trước đây thích ăn.
Hơn nửa năm không gặp, Tưởng Viễn Sơn già đi không ít, tóc mai hai bên bạc trắng, không còn phấn chấn như trước đây, trong ánh mắt nhìn cô còn có chút cẩn thận lấy lòng.
Đây cũng là điều khiến cho Văn Tưởng mềm lòng trong phút chốc, trước khi ăn cơm cũng không tuyên án.
Hai người đều có tâm sự mà ăn xong một bữa cơm.
Văn Tưởng đợi người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ xong mới nhàn nhạt mở miệng, "Một mình ba ở đây? Tưởng Từ và mẹ anh ta đâu?"
Vẻ mặt Tưởng Viễn Sơn có hơi áy náy lại lo lắng, "Sau khi ba quay về từ Khê Thành vẫn luôn ở đây một mình, Tưởng Từ và mẹ thằng bé không có cùng ba quay về Bình Thành. Trước kia ở bệnh viện cũng là đúng lúc thằng bé đi công tác ở Bình Thành, tiện đường nên qua đây hỏi thăm ba."
Văn Tưởng bình tĩnh nhìn ông, "Ông không cần căng thẳng như vậy, chuyện đó không liên quan đến tôi và tôi cũng sẽ không tức giận. Cho dù ông muốn ở bên Phương Cẩn một lần nữa cũng không liên quan đến tôi."
Tưởng Viễn Sơn mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, như là đã hiểu mục đích lần này Văn Tưởng đến, ánh sáng trong mắt bỗng chốc dập tắt trở nên thất vọng buồn bã.
Văn Tưởng không để ý những cái này, duỗi tay lấy ba lô bên cạnh qua, lấy ra một xấp tài liệu dày đặt trước mặt ông, "Cổ phần của ông ở Văn thị tôi sẽ không thu hồi. Ông vẫn có thể tham gia chia cổ tức hàng năm nhưng tôi không hy vọng ông quay trở lại Văn thị. Cái này tôi thừa nhận là tôi ích kỷ, nhiều năm trôi qua ông đã góp công cho Văn thị rất nhiều, nếu không có ông, có lẽ Văn thị sẽ không được như vậy, nó có thể rất tốt cũng có thể tệ hơn nhưng ít ra gia đình của chúng ta không có phân tán."
"Ngoài những cái đấy ra, cổ phiếu, bất động sản, trái phiếu các thứ trên danh nghĩa của ông, tôi sẽ không lấy lại. Ngoài ra, Truyền thông Thịnh Hoa hồi đó do một tay ông thành lập, nó tồn tại đến bây giờ cũng không thể tách rời công lao của ông, tôi đã tìm luật sư chuyển cổ phần của tôi ở Thịnh Hoa sang tên ông. Bây giờ ông là cổ đông lớn nhất của Thịnh Hoa, chỉ cần ông ký tên, từ nay về sau Thịnh Hoa và Văn thị không còn liên quan."
Tưởng Viễn Sơn nghe thấy những lời cô nói cả người bỗng nhiên run lên, đầu ngón tay phát run nhưng từ đầu đến cuối đều không cầm lấy xấp tài liệu kia, chỉ đỏ mắt nhìn Văn Tưởng, giọng nói cũng theo đó mà phát run, "...Con đây là muốn làm gì?"
Từ đầu đến cuối Văn Tưởng đều vô cùng bình tĩnh, giống như là đang nói một chuyện nhỏ bình thường, "Tôi đã tìm người tra xong tất cả tài sản dưới tên ông, cũng sẽ đưa cho ông hết. Bây giờ ông chỉ cần ký tên lên những tài liệu này, từ đây về sau chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa."
"Có lẽ ông sẽ cảm thấy tôi tàn nhẫn nhưng nếu như ông trải qua mấy năm chịu đựng tất cả đau khổ của tôi, ông có thể sẽ không cho rằng như vậy."
"Tưởng Viễn Sơn, nếu ông nói rõ ràng với mẹ tôi sớm một chút, nói rõ ràng với tôi một chút, có lẽ chúng ta sẽ không đi đến bước này."
"Là sự hèn yếu và ích kỷ của ông đẩy mẹ tôi đến cái chết, đẩy tôi đến địa ngục." Văn Tưởng nhẹ giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi và ông hoàn toàn cắt đứt quan hệ cha con."
Mặt Tưởng Viễn Sơn trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy, ngón tay siết chặt lại như thể không thể tin được những gì mang đang nghe thấy.
Chuyện đã đến nước này, Văn Tưởng cũng không nhiều lời nữa.
Trong phòng khách đột nhiên chìm vào yên lặng, Tưởng Viễn Sơn nhắm mắt lại đến khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đã đỏ hoe.
Động tác của ông từ từ cầm lấy xấp tài liệu kia, nhìn vào, một giọt nước mắt rơi lên trang giấy làm nhoè đi nét chữ đen.
Văn Tưởng mím môi dời ánh mắt.
Lật đến cuối cùng, ánh mắt của Tưởng Viễn Sơn dừng lại trên chữ ký của Văn Tưởng ở tài liệu cuối cùng. Thật lâu sau, ông khép xấp tài liệu lại đưa lại cho cô, ôn hoà nói: "Những cái này ba không cần."
"Tất cả những gì con vừa nhắc đến, ba đều từ bỏ." Ông nói: "Con nói rất đúng, ngay từ đầu ba đã làm sai, ba không đáng được tha thứ."
Văn Tưởng cào ngón tay hai cái, không lên tiếng.
"Về phần tài sản đứng tên ba ba sẽ nhanh chóng thanh toán, còn cổ phần của ba ở Văn thị và Thịnh Hoa ba cũng sẽ từ bỏ hết." Tưởng Viễn Sơn nở nụ cười cay đắng, "Tưởng Tưởng, xin lỗi con, với tư cách làm một người ba, ba đã rất thất bại."
"Bây giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì." Văn Tưởng rủ mắt nhìn xấp tài liệu kia, "Ông muốn từ bỏ những thứ này đều là quyền của ông, tôi sẽ không ngăn cản nhưng tôi cũng sẽ không cảm kích."
Tưởng Viễn Sơn gật đầu, "Ba biết."
Thấy ông như vậy, Văn Tưởng cũng không nói gì nữa, đứng dậy nhìn ông, nói lời có ý: "Tiếp tục sống cho tốt, nếu không thì đợi sang bên kia cũng sẽ không được tha thứ."
Hô hấp của Tưởng Viễn Sơn bỗng cứng lại, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt bằng phẳng của cô, trên mặt có hơi xấu hổ như là bị nhìn thấu tâm tư, lẩm bẩm nói: "Ba sẽ."
Ông sẽ sống thật tốt, sau đó dùng quãng đời còn lại chuộc tội.
Lúc Văn Tưởng ra khỏi nhà họ Tưởng, màn đêm đã buông xuống từ lâu.
Cô không có nán lại, vội vàng như lúc đến, cảnh đẹp bốn mùa rực rỡ sắc màu trong sân cũng không thể giữ cô lại.
Cửa sắt mở ra đóng lại phát ra tiếng "két" từ khe cửa.
Văn Tưởng bước nhanh ra ngoài, khu biệt thự rất yên tĩnh, người ở rất thưa thớt, đèn đường sáng rực. Khoảnh khắc cô bước ra liếc mắt đã nhìn thấy bóng người đứng cách đó không xa liền dừng bước.
Trong lúc ngẩn ngơ còn tưởng rằng là ảo giác.
Trì Uyên mặc bộ vest màu đen được cắt may khéo léo, dáng người thẳng tắp, ánh trăng trắng bạc rơi xuống bờ vai rộng lớn của anh.
Anh đứng ở đó, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô.
Ánh trăng ban đêm rất sáng, Văn Tưởng chớp mắt như có hơi không thể tin được rồi sau đó cất bước đi qua phía anh.
Một hai ba bước rồi từ từ biến thành chạy.
Trong cuốn sách từng nói rằng, nếu như bạn gặp được người mình thích nhất định bạn sẽ muốn chạy đến.
Văn Tưởng rơi vào cái ôm ấm áp lại quen thuộc, hoà hoãn hơi thở rồi ngửa đầu nhìn anh, "Sao anh lại qua đây?"
Anh rủ mắt chạm phải ánh mắt của cô, đồng tử vừa đen lại vừa sáng, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng, "Hôm nay là kinh trập——"
Anh tạm dừng một lát, cúi đầu hôn lên trán cô, giọng điệu lưu luyến lại dịu dàng mang theo tất cả quyến luyến, "Anh đến đón em về nhà."
Hốc mắt của Văn Tưởng không kìm được có chút chua xót, kiềm chế sự nghẹn ngào trong giọng nói nói ra một chữ "được" vô cùng nghiêm túc lại trịnh trọng.
"Sự chán nản lười biếng của mùa đông hoang vu sẽ theo kinh trập mà kết thúc, cùng nhau rảo bước đến mùa xuân náo nhiệt sáng ngời."
"Trong tiết trời giao mùa này, em để tất cả đau khổ buồn tủi ở lại quá khứ, từ thời khắc gặp được anh, rét lạnh của ngày đông tan đi, dải ngân hà rực rỡ."
Ngọn núi dòng sông, gió nhẹ thuyền trôi.
Hạ qua đông đến, trời cao trăng tàn.
Thế gian này muôn vàn tốt đẹp nhưng anh chỉ muốn thích em.
- -
Tác giả có lời muốn nói:+
Hoàn chính văn.
Cảm xúc mà Văn Tưởng đè nén bấy lâu rốt cuộc vào giờ khắc này lại không kiềm chế được, nước mắt tuôn trào.
Trì Uyên khẽ mím môi, coi như bảo bối mà cẩn thận kéo người ôm vào trong lòng, bả vai nhanh chóng truyền đến hơi nóng ẩm ướt khiến trong lòng chua xót.
......
Bởi vì cảm xúc của Văn Tưởng bất ngờ không kiểm soát được nên tối đấy Trì Uyên ở lại trong phòng cô, nhưng hai người cũng không làm gì cả.
Văn Tưởng nói rất nhiều chuyện quá khứ về ba mẹ với Trì Uyên, như là dốc lòng tâm sự cũng giống như trút hết ra trước khi buông bỏ hoàn toàn.
Trì Uyên yên lặng nghe, chỉ là thỉnh thoảng bởi vì khóc đến nghẹn lời mà cô nói không được liền giơ tay lau nước mắt cho cô, ôm người vào trong lòng khẽ dỗ.
Nói ra hết những đè nén và giày vò đến tận đêm khuya, Văn Tưởng khóc đến sức cùng lực kiệt, Trì Uyên đặt người sang một bên rồi xuống giường lấy khăn thấm nước ấm chườm lên mắt cô.
Nhưng cho dù làm như thế thì đến hôm sau lúc tỉnh dậy, mắt của Văn Tưởng vẫn không khỏi sưng lên. Cũng may Trì Uyên đã nói trước với người trong nhà, cho dù là ba mẹ Trì hay là Nhóc Tuyên, tất cả mọi người đều không lên tiếng quan tâm cũng không hỏi dò, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ăn bữa sáng xong, Trì Uyên đưa Văn Tưởng và dì Dung về nhà.
Trước khi đi, Nhóc Tuyên giãy khỏi lòng ba mình chạy về phía Văn Tưởng, mềm mại nói: "Chị, bế."
Văn Tưởng cười bế cậu nhóc lên, giọng nói êm ái, "Sao vậy bảo bối?"
Nhóc Tuyên lầm bầm một tiếng, lấy kẹo giấu ở trong tay thả vào trong túi áo Văn Tưởng, lại ngẩng đầu thổi thổi lên mắt cô, sau đó duỗi tay ôm lấy cổ cô, khẽ nói: "Em cho chị kẹo lại thổi thổi cho chị rồi, chị không được khóc nữa nhé."
Văn Tưởng thiếu chút nữa là bật khóc, mở to mắt kìm lại sự nghẹn ngào trong giọng nói, "Được."
Trì Uyên cách rất gần, sau khi nghe xong liền duỗi tay bế Nhóc Tuyên, đốt ngón tay quét qua chóp mũi cậu bé một cái, "Đợi mấy ngày nữa, chú Hai dẫn con đi xem chim cánh cụt nhỏ."
"Vâng!" Nhóc Tuyên khua cánh tay hoan hô, mọi người đều bật cười, Trì Uyên nắm tay Văn Tưởng dẫn cô lên xe.
Sau khi xe chạy được một khoảng, Văn Tưởng quay đầu nhìn lại phía sau vẫn thấy ba mẹ Trì đứng ở cửa nhìn bọn họ như cũ.
Cô lẳng lặng nhìn một hồi, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới thu hồi ánh mắt.
Trong xe, dì Dung ngồi ghế trước đang tán gẫu chuyện thường ngày với tài xế của nhà họ Trì, từ chuyện vụn vặt gia đình đến chuyện quốc gia đại sự, bầu không khí rất hài hoà.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Trì Uyên ngồi bên cạnh đặt laptop trên đùi, đang kiểm tra và nhận tài liệu mà các bộ phận trong công ty trình lên.
Hôm nay anh đến công ty muộn một chút, ăn mặc rất chỉnh tề, tây trang giày da, cổ áo trắng tinh sạch sẽ, khí chất trưởng thành lại ôn hoà.
Nhận thấy ánh mắt của Văn Tưởng, Trì Uyên nghiêng đầu nhìn qua cũng đồng thời nắm lấy tay cô, ngón tay hơi vuốt ve lên mu bàn tay trắng nõn trơn nhẵn của cô, "Sao vậy em?"
"Không sao." Văn Tưởng cười khẽ, "Anh bận chuyện của anh đi, em chỉ tuỳ tiện nhìn thôi."
Trì Uyên "ừm" một tiếng, thu hồi tầm mắt xem tài liệu tiếp nhưng vẫn không buông tay cô ra.
Ánh nắng ngoài xe sáng lạn, con đường râm che lấp mặt trời, nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát bị kéo thành từng vệt.
Văn Tưởng hóng gió, trong lòng thản nhiên lại nhẹ nhõm.
May mắn thay, từ trước đến giờ cô không có hai bàn tay trắng.
Sau khi Tết Nguyên tiêu trôi qua, vốn dĩ kế hoạch sắp tới của Văn Tưởng là đi Bình Thành gặp Tưởng Viễn Sơn nhưng kế hoạch không kịp thay đổi. Dự án viện nghiên cứu thuốc tim mạch do hai nhà Văn – Trì hợp tác đầu tư xảy ra vấn đề nên chuyện gặp mặt chỉ có thể tạm thời hoãn lại.
Chuyện này bị lùi lại đến kinh trập* hôm nay mới có thời gian.
(Kinh trập: vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba)
Văn Tưởng không để Trì Uyên đi cùng, ngay cả Tần Cấm cũng không dẫn theo. Sau khi hẹn thời gian địa điểm với Tưởng Viễn Sơn xong liền một mình bay đến Bình Thành.
Từ Tết Nguyên tiêu đến giờ đã hơn phân nửa tháng, Tưởng Viễn Sơn đã xuất viện. Ông đang ở biệt thự ngoại ô phía Tây, đó là nơi ở lúc trước Văn Tưởng theo ba mẹ chuyển nhà đến Bình Thành.
Văn Tưởng đã trải qua quãng thời gian quan trọng nhất và cũng đau đớn nhất trong cuộc đời sinh viên của mình ở đó. Cô cũng không ngờ sẽ có một ngày bản thân còn có thể quay trở lại nơi này.
Máy bay hạ cánh đã là gần tối, Tưởng Viễn Sơn kêu tài xế qua. Dọc đường, Văn Tưởng từng tưởng tượng vô số hình ảnh hai người gặp mặt nhưng kết cục không thể nghi ngờ đều là giống nhau.
Cô tới để chấm dứt.
Tưởng Viễn Sơn hiển nhiên không nhận ra được suy nghĩ này, thậm chí còn bảo người giúp việc trong nhà chuẩn bị một bàn đồ ăn mà Văn Tưởng trước đây thích ăn.
Hơn nửa năm không gặp, Tưởng Viễn Sơn già đi không ít, tóc mai hai bên bạc trắng, không còn phấn chấn như trước đây, trong ánh mắt nhìn cô còn có chút cẩn thận lấy lòng.
Đây cũng là điều khiến cho Văn Tưởng mềm lòng trong phút chốc, trước khi ăn cơm cũng không tuyên án.
Hai người đều có tâm sự mà ăn xong một bữa cơm.
Văn Tưởng đợi người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ xong mới nhàn nhạt mở miệng, "Một mình ba ở đây? Tưởng Từ và mẹ anh ta đâu?"
Vẻ mặt Tưởng Viễn Sơn có hơi áy náy lại lo lắng, "Sau khi ba quay về từ Khê Thành vẫn luôn ở đây một mình, Tưởng Từ và mẹ thằng bé không có cùng ba quay về Bình Thành. Trước kia ở bệnh viện cũng là đúng lúc thằng bé đi công tác ở Bình Thành, tiện đường nên qua đây hỏi thăm ba."
Văn Tưởng bình tĩnh nhìn ông, "Ông không cần căng thẳng như vậy, chuyện đó không liên quan đến tôi và tôi cũng sẽ không tức giận. Cho dù ông muốn ở bên Phương Cẩn một lần nữa cũng không liên quan đến tôi."
Tưởng Viễn Sơn mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, như là đã hiểu mục đích lần này Văn Tưởng đến, ánh sáng trong mắt bỗng chốc dập tắt trở nên thất vọng buồn bã.
Văn Tưởng không để ý những cái này, duỗi tay lấy ba lô bên cạnh qua, lấy ra một xấp tài liệu dày đặt trước mặt ông, "Cổ phần của ông ở Văn thị tôi sẽ không thu hồi. Ông vẫn có thể tham gia chia cổ tức hàng năm nhưng tôi không hy vọng ông quay trở lại Văn thị. Cái này tôi thừa nhận là tôi ích kỷ, nhiều năm trôi qua ông đã góp công cho Văn thị rất nhiều, nếu không có ông, có lẽ Văn thị sẽ không được như vậy, nó có thể rất tốt cũng có thể tệ hơn nhưng ít ra gia đình của chúng ta không có phân tán."
"Ngoài những cái đấy ra, cổ phiếu, bất động sản, trái phiếu các thứ trên danh nghĩa của ông, tôi sẽ không lấy lại. Ngoài ra, Truyền thông Thịnh Hoa hồi đó do một tay ông thành lập, nó tồn tại đến bây giờ cũng không thể tách rời công lao của ông, tôi đã tìm luật sư chuyển cổ phần của tôi ở Thịnh Hoa sang tên ông. Bây giờ ông là cổ đông lớn nhất của Thịnh Hoa, chỉ cần ông ký tên, từ nay về sau Thịnh Hoa và Văn thị không còn liên quan."
Tưởng Viễn Sơn nghe thấy những lời cô nói cả người bỗng nhiên run lên, đầu ngón tay phát run nhưng từ đầu đến cuối đều không cầm lấy xấp tài liệu kia, chỉ đỏ mắt nhìn Văn Tưởng, giọng nói cũng theo đó mà phát run, "...Con đây là muốn làm gì?"
Từ đầu đến cuối Văn Tưởng đều vô cùng bình tĩnh, giống như là đang nói một chuyện nhỏ bình thường, "Tôi đã tìm người tra xong tất cả tài sản dưới tên ông, cũng sẽ đưa cho ông hết. Bây giờ ông chỉ cần ký tên lên những tài liệu này, từ đây về sau chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa."
"Có lẽ ông sẽ cảm thấy tôi tàn nhẫn nhưng nếu như ông trải qua mấy năm chịu đựng tất cả đau khổ của tôi, ông có thể sẽ không cho rằng như vậy."
"Tưởng Viễn Sơn, nếu ông nói rõ ràng với mẹ tôi sớm một chút, nói rõ ràng với tôi một chút, có lẽ chúng ta sẽ không đi đến bước này."
"Là sự hèn yếu và ích kỷ của ông đẩy mẹ tôi đến cái chết, đẩy tôi đến địa ngục." Văn Tưởng nhẹ giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi và ông hoàn toàn cắt đứt quan hệ cha con."
Mặt Tưởng Viễn Sơn trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy, ngón tay siết chặt lại như thể không thể tin được những gì mang đang nghe thấy.
Chuyện đã đến nước này, Văn Tưởng cũng không nhiều lời nữa.
Trong phòng khách đột nhiên chìm vào yên lặng, Tưởng Viễn Sơn nhắm mắt lại đến khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đã đỏ hoe.
Động tác của ông từ từ cầm lấy xấp tài liệu kia, nhìn vào, một giọt nước mắt rơi lên trang giấy làm nhoè đi nét chữ đen.
Văn Tưởng mím môi dời ánh mắt.
Lật đến cuối cùng, ánh mắt của Tưởng Viễn Sơn dừng lại trên chữ ký của Văn Tưởng ở tài liệu cuối cùng. Thật lâu sau, ông khép xấp tài liệu lại đưa lại cho cô, ôn hoà nói: "Những cái này ba không cần."
"Tất cả những gì con vừa nhắc đến, ba đều từ bỏ." Ông nói: "Con nói rất đúng, ngay từ đầu ba đã làm sai, ba không đáng được tha thứ."
Văn Tưởng cào ngón tay hai cái, không lên tiếng.
"Về phần tài sản đứng tên ba ba sẽ nhanh chóng thanh toán, còn cổ phần của ba ở Văn thị và Thịnh Hoa ba cũng sẽ từ bỏ hết." Tưởng Viễn Sơn nở nụ cười cay đắng, "Tưởng Tưởng, xin lỗi con, với tư cách làm một người ba, ba đã rất thất bại."
"Bây giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì." Văn Tưởng rủ mắt nhìn xấp tài liệu kia, "Ông muốn từ bỏ những thứ này đều là quyền của ông, tôi sẽ không ngăn cản nhưng tôi cũng sẽ không cảm kích."
Tưởng Viễn Sơn gật đầu, "Ba biết."
Thấy ông như vậy, Văn Tưởng cũng không nói gì nữa, đứng dậy nhìn ông, nói lời có ý: "Tiếp tục sống cho tốt, nếu không thì đợi sang bên kia cũng sẽ không được tha thứ."
Hô hấp của Tưởng Viễn Sơn bỗng cứng lại, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt bằng phẳng của cô, trên mặt có hơi xấu hổ như là bị nhìn thấu tâm tư, lẩm bẩm nói: "Ba sẽ."
Ông sẽ sống thật tốt, sau đó dùng quãng đời còn lại chuộc tội.
Lúc Văn Tưởng ra khỏi nhà họ Tưởng, màn đêm đã buông xuống từ lâu.
Cô không có nán lại, vội vàng như lúc đến, cảnh đẹp bốn mùa rực rỡ sắc màu trong sân cũng không thể giữ cô lại.
Cửa sắt mở ra đóng lại phát ra tiếng "két" từ khe cửa.
Văn Tưởng bước nhanh ra ngoài, khu biệt thự rất yên tĩnh, người ở rất thưa thớt, đèn đường sáng rực. Khoảnh khắc cô bước ra liếc mắt đã nhìn thấy bóng người đứng cách đó không xa liền dừng bước.
Trong lúc ngẩn ngơ còn tưởng rằng là ảo giác.
Trì Uyên mặc bộ vest màu đen được cắt may khéo léo, dáng người thẳng tắp, ánh trăng trắng bạc rơi xuống bờ vai rộng lớn của anh.
Anh đứng ở đó, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô.
Ánh trăng ban đêm rất sáng, Văn Tưởng chớp mắt như có hơi không thể tin được rồi sau đó cất bước đi qua phía anh.
Một hai ba bước rồi từ từ biến thành chạy.
Trong cuốn sách từng nói rằng, nếu như bạn gặp được người mình thích nhất định bạn sẽ muốn chạy đến.
Văn Tưởng rơi vào cái ôm ấm áp lại quen thuộc, hoà hoãn hơi thở rồi ngửa đầu nhìn anh, "Sao anh lại qua đây?"
Anh rủ mắt chạm phải ánh mắt của cô, đồng tử vừa đen lại vừa sáng, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng, "Hôm nay là kinh trập——"
Anh tạm dừng một lát, cúi đầu hôn lên trán cô, giọng điệu lưu luyến lại dịu dàng mang theo tất cả quyến luyến, "Anh đến đón em về nhà."
Hốc mắt của Văn Tưởng không kìm được có chút chua xót, kiềm chế sự nghẹn ngào trong giọng nói nói ra một chữ "được" vô cùng nghiêm túc lại trịnh trọng.
"Sự chán nản lười biếng của mùa đông hoang vu sẽ theo kinh trập mà kết thúc, cùng nhau rảo bước đến mùa xuân náo nhiệt sáng ngời."
"Trong tiết trời giao mùa này, em để tất cả đau khổ buồn tủi ở lại quá khứ, từ thời khắc gặp được anh, rét lạnh của ngày đông tan đi, dải ngân hà rực rỡ."
Ngọn núi dòng sông, gió nhẹ thuyền trôi.
Hạ qua đông đến, trời cao trăng tàn.
Thế gian này muôn vàn tốt đẹp nhưng anh chỉ muốn thích em.
- -
Tác giả có lời muốn nói:+
Hoàn chính văn.
/101
|