*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Uyên đặt vé máy bay quay về Khê Thành vào 10 giờ sáng mùng tám.
Buổi tối trước ngày xuất phát, Văn Tưởng tắm ở phòng mình xong đi qua giúp anh thu dọn đồ, mới vào phòng đã bị kéo vào trong phòng ngủ.
Lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm mới kết thúc.
Trì Uyên cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán, mắt và chóp mũi cô, lưu luyến không buông.
Cả người Văn Tưởng đều mỏi nhừ lại cực kỳ buồn ngủ, không có hơi sức để đẩy đầu anh ra, mất kiên nhẫn nói, "Anh đừng quậy..."
Trì Uyên khẽ cười, lại nghiêng người tới, giọng nói như ngọc, "Tưởng Tưởng."
"............"
"Đợi lần này quay về, em chuyển qua ở cùng anh đi." Anh nghiêng đầu sang một bên, ngón tay vuốt ve lên cằm cô, nhẹ giọng dỗ, "Được không em?"
Lúc này Văn Tưởng đã gần rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, căn bản không chú ý đến những lời anh nói, chỉ mơ mơ màng màng trả lời một tiếng "được."
Trì Uyên nhận được câu trả lời vừa lòng, ôm người vào trong lòng, từ từ cũng rơi vào giấc mộng.
......
Lúc trời sáng hoàn toàn, Văn Tưởng bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh ngủ, bàn tay vô thức sờ bên cạnh nhưng đã trống không.
Cô mở mắt sau vài giây, với lấy điện thoại trên đầu giường, bấm mở rồi nhìn thoáng qua.
09:06
Không sớm cũng không muộn.
Văn Tưởng trở mình ngồi dậy, không còn đau như lúc trước nhưng vẫn có hơi mỏi nhừ. Cô xốc chăn lên, lấy đồ ngủ sạch sẽ ở bên cạnh mặc vào, chân trần đi ra ngoài.
Phòng ngủ và phòng khách nhỏ trong nhà có một góc bị chặn lại, cô đi qua mới nhìn thấy Trì Uyên và Châu Trình đang đứng trong phòng khách.
Có lẽ Trì Uyên dậy sớm nên đã mặc đồ xong hết, dáng người cao ngất như cây tùng, quần áo thắt cà-vạt chỉnh tề, chiếc vali công sở màu đen đang dựa vào ghế sofa, áo vest đen đang vắt lên tay kéo.
Châu Trình ăn mặc tương tự anh, nhưng khí chất lại khác hoàn toàn, thiếu vài phần sắc bén thêm chút ôn hoà hơn. Ánh mắt nhìn thấy Văn Tưởng trước Trì Uyên, gật đầu lên tiếng, "Văn tổng."
Văn Tưởng cười cười, "Chào."
Trì Uyên cũng quay người nhìn Văn Tưởng, mày đang nhíu lại thoáng giãn ra rồi quay đầu nói với Châu Trình: "Anh xuống lầu đợi tôi trước, chuyện cụ thể để trên đường nói tiếp."
"Được." Châu Trình lại gật gật đầu với Văn Tưởng rồi mới rời khỏi phòng.
Lúc này trời đã hoàn toàn sáng sủa, ánh nắng từ bên ngoài lọt vào.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Văn Tưởng đi qua, khoé mắt đuôi lông mày đều chứa xuân sắc, giọng nói mang theo vẻ lười biếng mới tỉnh ngủ, "Sửa soạn xong rồi hả anh?"
"Ừm." Trì Uyên rủ mắt, vài giây sau nhìn thấy đôi chân trắng nõn của cô, anh nhanh chóng giơ tay ôm cô đặt lên bàn bên cạnh giá sách, người hơi kề sát lại, "Tối hôm qua em đã đồng ý gì với anh không được quên đấy."
"Cái gì?" Tay Văn Tưởng vắt lên bả vai anh, cô thực sự không nhớ ra được lời hứa hẹn mà anh nói bèn nhíu mày hỏi, "Sao em lại chẳng có ấn tượng?"
"Cái này không quan trọng." Trì Uyên nhích lại gần, cúi đầu hôn cô, giọng nói chứa ý cười, "Quan trọng là em đã đồng ý với anh rồi."
Văn Tưởng còn chưa bắt được trọng điểm trong lời của anh đã bị hôn cho đầu óc choáng váng, suy nghĩ trống rỗng không có tâm tư hỏi chuyện này nữa.
.........
Chuyến bay của Trì Uyên vào 12 giờ 15 phút, Văn Tưởng vốn muốn đưa anh đến sân bay, tiện thể chào tạm biệt nồng nàn luôn nhưng nghĩ đến chuyện đi tới đi lui cũng mất hơn ba tiếng, ý nghĩ không được mãnh liệt ngay từ đầu đã héo mòn hoàn toàn.
"Chúng ta vẫn là về Khê Thành rồi gặp đi." Văn Tưởng cúi đầu ngáp một cái, "Trước Tết Nguyên tiêu một ngày là em về, đến lúc đó lại liên lạc."
"Được." Trì Uyên sờ sờ má cô, "Tết Nguyên tiêu có muốn đến nhà anh ăn cơm không, lúc đó bọn họ cũng về rồi."
"Lại gặp sao." Văn Tưởng ngước mắt, "Lần này có tính là gặp mặt ba mẹ không?"
"Em cảm thấy sao?"
"Không biết." Ngón tay cô xoay vòng lên cúc áo anh, cười cong mắt, "Dù sao lúc trước cũng đã gặp rồi, hơn nữa lúc đó vẫn là vợ chưa cưới, thân phận dường như có chút chính thức hơn so với bạn gái nhỉ?"
"..............." Trì Uyên nắm lấy ngón tay đang làm loạn của cô, ngón tay vuốt ve lên ngón áp út của cô, "Vậy nhé."
"Được." Văn Tưởng cười.
Sau khi Trì Uyên đi, cuộc sống của Văn Tưởng cũng không rảnh rỗi, tranh thủ mấy ngày trước khi về, cô đưa dì Dung đi chơi một vòng Hải Thành.
Trên đường đi, Văn Tưởng còn đi chùa Nam Sơn ở Hải Thành một chuyến để thắp đèn cho ông bà ngoại và mẹ, dì Dung còn bỏ số tiền lớn để yêu cầu một khấu bình an cho cô và Trì Uyên.
Dẫu sao, trên thế giới này không có gì quan trọng hơn bình an khoẻ mạnh.
Hôm nay Văn Tưởng quay về Khê Thành, Trì Uyên đi công tác ở nước ngoài, sáng hôm sau mới có thể quay về Khê Thành. Hai người chỉ hàn huyên vài câu ngắn ngọn trên điện thoại.
Sau khi về đến nhà, Hứa Nam Tri biết tin cô trở về, buổi chiều liền đến nhà họ Văn một chuyến.
Tết năm nay, ba mẹ Hứa vì để cho con gái đồng ý xem mắt mà khoá cô ấy ở trong nhà, còn thu điện thoại và các công cụ liên lạc khác của cô ấy luôn.
Hứa Nam Trì dùng mọi cách, suýt chút nữa nhảy từ tầng hai phòng ngủ xuống mà chết.
Nhưng lần này ba mẹ Hứa quyết tâm muốn cho con gái đi xem mắt, cho dù Hứa Nam Tri làm ầm ĩ như nào bọn họ cũng nhất quyết không chịu thả ra.
Sau đó Hứa Nam Tri cũng mệt mỏi nên dứt khoát thuận theo ý của hai ông bà, đi xem mắt vài lần nhưng kết quả không như ý.
Cũng may sau đó không lâu kỳ nghỉ đông kết thúc, dự án năm ngoái của Hứa Nam Tri chưa kết thúc, bên phía Viện Kiến trúc không thả người nên lúc này cô ấy mới có thời gian thoát khỏi nhà giam trong nhà để chạy ra ngoài.
"Một ngày tớ mà không xem mắt, bọn họ sẽ cảm thấy tớ chiếm dụng tài nguyên công cộng." Hôm nay vừa gặp, Hứa Nam Tri nhắc đến chuyện này liền thở dài như trước, "Tớ thật sự chẳng có cách nào với bọn họ."
Văn Tưởng không ủng hộ nhưng cũng không có cách nào đánh giá được sự cố chấp của người nhà họ Hứa nên chỉ có thể an ủi: "Suy nghĩ của ba mẹ không giống với chúng ta."
Hứa Nam Tri bật cười lắc đầu, "Bỏ đi không nói cái này nữa, nói về cậu đi. Có phải lần này đi Hải Thành một bước đúng chỗ luôn rồi phải không?"
"............" Văn Tưởng bưng ly cà phê, yên lặng dời ánh mắt.
Hứa Nam Tri ở lại nhà họ Văn ăn tối nhưng cô ấy vẫn bận rộn như trước, thời gian ăn một bữa cơm đã nhận ba cuộc gọi.
Ăn cơm xong liền vội vàng rời đi.
Buổi tối Văn Tưởng tắm xong nằm ở trên giường, nghĩ một lúc vẫn gửi tin nhắn cho Tưởng Viễn Sơn, hẹn ông ngày mốt đến Khê Thành gặp mặt.
Vừa mới qua nửa phút đã nhận được câu trả lời.
——Gần đây sức khoẻ của chú Tưởng có chút vấn đề, tạm thời không có cách nào rời Bình Thành được. Có thể đổi thời gian hoặc đổi chỗ gặp mặt được không?
——Tôi là Tưởng Từ.
Có một số chuyện Văn Tưởng không muốn kéo dài, đành phải hẹn mấy ngày nữa đến Bình Thành gặp mặt với anh ấy, tiện thể còn để anh ấy gửi địa điểm cụ thể qua.
Tưởng Từ trả lời chữ "được."
Văn Tưởng không trả lời lại, xoá đoạn nói chuyện đi rồi để điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ. Sắp ngủ đột nhiên nhớ ra cái gì bèn duỗi tay lấy điện thoại gửi tin chúc "ngủ ngon" cho bạn trai đang ở nước ngoài xa xôi.
Trì Uyên nhìn thấy Wechat trước khi lên máy bay.
Sau khi từ Hải Thành về anh đều ra nước ngoài công tác, trải qua mấy ngày không ngủ với những người cấp dưới mới hoàn thành mọi thứ vào một ngày trước Tết Nguyên tiêu.
Để bù đắp cũng là phần thưởng, Trì Uyên bảo Châu Trình chuyển lời, mấy ngày còn lại, tất cả chi phí của bọn họ ở nước ngoài đều do công ty chi trả hết, còn anh lại vội vàng mua vé máy bay về nước trong đêm khuya.
Người làm công là Châu Trình cũng không thể không đi theo về:)
Sáng hôm sau máy bay bay đến sân bay quốc tế Khê Thành. Vừa xuống, Trì Uyên liền nhận được cuộc gọi của mẹ Trì, nói buổi tối bảo anh dẫn Văn Tưởng về nhà ăn cơm.
Trì Uyên cười đồng ý, sau khi cúp máy anh nói tài xế chở mình và vali đến nhà họ Văn.
Buổi sáng Văn Tưởng thức dậy, lúc nhìn thấy người đang ngồi ở bàn ăn còn tưởng bản thân đang nằm mơ, sửng sốt vài giây mới lấy lại tinh thần.
Cô đi qua kéo ghế dựa ra ngồi xuống, "Anh đến lúc nào vậy?"
"Rất lâu rồi." Lâu đến mức anh ở trong phòng tắm dành cho khách tắm rồi thay quần áo, còn sấy khô tóc nữa.
Văn Tưởng "à" một tiếng, cúi đầu ăn cháo, vài giây sau lại ngẩng đầu nhìn anh, dường như không nói nên lời, "Không đúng."
"Cái gì cơ?"
"Anh về mà không về nhà lại đến chỗ em làm gì?" Văn Tưởng ngủ đến mơ hồ rồi, lúc này tỉ mỉ nhìn anh vài giây mới phát hiện có gì sai sai, "Anh vậy mà còn tắm ở chỗ em?"
Trì Uyên ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc sau một hồi suy nghĩ tường tận "Sau khi anh từ Hải Thành quay về đã suy nghĩ kỹ càng. Nếu như em chuyển qua chỗ anh thì dì Dung phải ở lại đây một mình, cuối cùng anh cảm thấy không thích hợp lắm."
"Đương nhiên là không thích hợp rồi", sau khi Văn Tưởng tiếp lời đột nhiên mở to hai mắt nhìn anh, "Khoan đã, lúc nào thì em đồng ý chuyển qua ở cùng anh!?"
"Trước đó." Trì Uyên chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội lại ngây thơ, "Buổi tối hôm mùng bảy. Anh hỏi em có muốn chuyển qua ở cùng anh không, em nói được. Hôm sau anh còn nói chuyện này với em, lúc ấy em cũng không phủ nhận mà."
"............" Không phải, cái gì vậy trời. Văn Tưởng hoàn toàn không có ấn tượng này, mở miệng phản bác, "Chắc chắn là anh nhớ nhầm, em không có nói lời này."
"Nhớ nhầm thì nhớ nhầm vậy, dù sao bây giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa." Trì Uyên chống má nhìn cô, giọng điệu thoải mái: "Anh đã nghĩ xong rồi, em không cần chuyển ra ngoài ở với anh, anh chuyển thẳng đến nhà họ Văn luôn. Như vậy cũng tiện chăm sóc cho dì Dung."
"............"
Đang nói chuyện thì dì Dung tưới hoa xong trở về, không có nghe hết cả câu, cười thuận miệng hỏi, "Ai muốn chuyển nhà vậy?"
"Con muốn chuyển nhà." Dường như tâm tình của Trì Uyên rất tốt, quay đầu lại, cánh tay vắt lên lưng ghế, khoé miệng cong lên, "Dì Dung, con chuyển đến đây cùng Văn Tưởng chăm sóc dì, dì thấy có được không?"
Dì Dung cười cười, vẻ mặt ôn hoà hiền lành, "Được chứ."
"Vậy tối nay con ngủ ở đây." Trì Uyên lại tiếp tục được voi đòi tiên, "Dì không cần sắp xếp phòng cho con đâu, con trải đệm nằm dưới đất trong phòng Văn tổng là được rồi."
Văn Tưởng siết chặt cái thìa trong tay, nhịn lại nhịn mới không cầm cái chén choảng lên đầu anh, "Anh được rồi, em lúc nào cho anh trải đệm nằm dưới đất?"
Trì Uyên chống cằm lên cánh tay đang vắt lên lưng ghế, vẻ mặt đầy ẩn ý, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe, thấp giọng nói: "Cũng phải, mỗi lần anh đều ngủ ở——"
Anh cố ý dừng lại một chút, Văn Tưởng không cần đoán mà chỉ cần nhìn gương mặt kia của anh cũng biết không phải lời gì hay, lập tức cầm miếng bánh mì nhỏ chặn miệng anh lại, giọng nói mất kiên nhẫn: "Anh có thể đừng nói nữa không?"
Trì Uyên lấy miếng bánh mì ra ăn mấy miếng, nói: "Không đủ mềm."
"Ăn bánh mì thôi mà anh cũng nói nhiều vậy." Văn Tưởng ngẩng đầu bất chợt chạm phải ánh mắt có hơi sâu thẳm của anh, đột nhiên phúc chí tâm linh thấy anh nhếch khoé môi, nhanh chóng duỗi tay bịt lại, "Anh ngậm miệng!"
Trì Uyên hơi nhướng mày, đầu lưỡi khẽ nhúc nhích.
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Tưởng: Sao anh lại như vậy!!!
Trì Uyên đặt vé máy bay quay về Khê Thành vào 10 giờ sáng mùng tám.
Buổi tối trước ngày xuất phát, Văn Tưởng tắm ở phòng mình xong đi qua giúp anh thu dọn đồ, mới vào phòng đã bị kéo vào trong phòng ngủ.
Lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm mới kết thúc.
Trì Uyên cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán, mắt và chóp mũi cô, lưu luyến không buông.
Cả người Văn Tưởng đều mỏi nhừ lại cực kỳ buồn ngủ, không có hơi sức để đẩy đầu anh ra, mất kiên nhẫn nói, "Anh đừng quậy..."
Trì Uyên khẽ cười, lại nghiêng người tới, giọng nói như ngọc, "Tưởng Tưởng."
"............"
"Đợi lần này quay về, em chuyển qua ở cùng anh đi." Anh nghiêng đầu sang một bên, ngón tay vuốt ve lên cằm cô, nhẹ giọng dỗ, "Được không em?"
Lúc này Văn Tưởng đã gần rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, căn bản không chú ý đến những lời anh nói, chỉ mơ mơ màng màng trả lời một tiếng "được."
Trì Uyên nhận được câu trả lời vừa lòng, ôm người vào trong lòng, từ từ cũng rơi vào giấc mộng.
......
Lúc trời sáng hoàn toàn, Văn Tưởng bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh ngủ, bàn tay vô thức sờ bên cạnh nhưng đã trống không.
Cô mở mắt sau vài giây, với lấy điện thoại trên đầu giường, bấm mở rồi nhìn thoáng qua.
09:06
Không sớm cũng không muộn.
Văn Tưởng trở mình ngồi dậy, không còn đau như lúc trước nhưng vẫn có hơi mỏi nhừ. Cô xốc chăn lên, lấy đồ ngủ sạch sẽ ở bên cạnh mặc vào, chân trần đi ra ngoài.
Phòng ngủ và phòng khách nhỏ trong nhà có một góc bị chặn lại, cô đi qua mới nhìn thấy Trì Uyên và Châu Trình đang đứng trong phòng khách.
Có lẽ Trì Uyên dậy sớm nên đã mặc đồ xong hết, dáng người cao ngất như cây tùng, quần áo thắt cà-vạt chỉnh tề, chiếc vali công sở màu đen đang dựa vào ghế sofa, áo vest đen đang vắt lên tay kéo.
Châu Trình ăn mặc tương tự anh, nhưng khí chất lại khác hoàn toàn, thiếu vài phần sắc bén thêm chút ôn hoà hơn. Ánh mắt nhìn thấy Văn Tưởng trước Trì Uyên, gật đầu lên tiếng, "Văn tổng."
Văn Tưởng cười cười, "Chào."
Trì Uyên cũng quay người nhìn Văn Tưởng, mày đang nhíu lại thoáng giãn ra rồi quay đầu nói với Châu Trình: "Anh xuống lầu đợi tôi trước, chuyện cụ thể để trên đường nói tiếp."
"Được." Châu Trình lại gật gật đầu với Văn Tưởng rồi mới rời khỏi phòng.
Lúc này trời đã hoàn toàn sáng sủa, ánh nắng từ bên ngoài lọt vào.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Văn Tưởng đi qua, khoé mắt đuôi lông mày đều chứa xuân sắc, giọng nói mang theo vẻ lười biếng mới tỉnh ngủ, "Sửa soạn xong rồi hả anh?"
"Ừm." Trì Uyên rủ mắt, vài giây sau nhìn thấy đôi chân trắng nõn của cô, anh nhanh chóng giơ tay ôm cô đặt lên bàn bên cạnh giá sách, người hơi kề sát lại, "Tối hôm qua em đã đồng ý gì với anh không được quên đấy."
"Cái gì?" Tay Văn Tưởng vắt lên bả vai anh, cô thực sự không nhớ ra được lời hứa hẹn mà anh nói bèn nhíu mày hỏi, "Sao em lại chẳng có ấn tượng?"
"Cái này không quan trọng." Trì Uyên nhích lại gần, cúi đầu hôn cô, giọng nói chứa ý cười, "Quan trọng là em đã đồng ý với anh rồi."
Văn Tưởng còn chưa bắt được trọng điểm trong lời của anh đã bị hôn cho đầu óc choáng váng, suy nghĩ trống rỗng không có tâm tư hỏi chuyện này nữa.
.........
Chuyến bay của Trì Uyên vào 12 giờ 15 phút, Văn Tưởng vốn muốn đưa anh đến sân bay, tiện thể chào tạm biệt nồng nàn luôn nhưng nghĩ đến chuyện đi tới đi lui cũng mất hơn ba tiếng, ý nghĩ không được mãnh liệt ngay từ đầu đã héo mòn hoàn toàn.
"Chúng ta vẫn là về Khê Thành rồi gặp đi." Văn Tưởng cúi đầu ngáp một cái, "Trước Tết Nguyên tiêu một ngày là em về, đến lúc đó lại liên lạc."
"Được." Trì Uyên sờ sờ má cô, "Tết Nguyên tiêu có muốn đến nhà anh ăn cơm không, lúc đó bọn họ cũng về rồi."
"Lại gặp sao." Văn Tưởng ngước mắt, "Lần này có tính là gặp mặt ba mẹ không?"
"Em cảm thấy sao?"
"Không biết." Ngón tay cô xoay vòng lên cúc áo anh, cười cong mắt, "Dù sao lúc trước cũng đã gặp rồi, hơn nữa lúc đó vẫn là vợ chưa cưới, thân phận dường như có chút chính thức hơn so với bạn gái nhỉ?"
"..............." Trì Uyên nắm lấy ngón tay đang làm loạn của cô, ngón tay vuốt ve lên ngón áp út của cô, "Vậy nhé."
"Được." Văn Tưởng cười.
Sau khi Trì Uyên đi, cuộc sống của Văn Tưởng cũng không rảnh rỗi, tranh thủ mấy ngày trước khi về, cô đưa dì Dung đi chơi một vòng Hải Thành.
Trên đường đi, Văn Tưởng còn đi chùa Nam Sơn ở Hải Thành một chuyến để thắp đèn cho ông bà ngoại và mẹ, dì Dung còn bỏ số tiền lớn để yêu cầu một khấu bình an cho cô và Trì Uyên.
Dẫu sao, trên thế giới này không có gì quan trọng hơn bình an khoẻ mạnh.
Hôm nay Văn Tưởng quay về Khê Thành, Trì Uyên đi công tác ở nước ngoài, sáng hôm sau mới có thể quay về Khê Thành. Hai người chỉ hàn huyên vài câu ngắn ngọn trên điện thoại.
Sau khi về đến nhà, Hứa Nam Tri biết tin cô trở về, buổi chiều liền đến nhà họ Văn một chuyến.
Tết năm nay, ba mẹ Hứa vì để cho con gái đồng ý xem mắt mà khoá cô ấy ở trong nhà, còn thu điện thoại và các công cụ liên lạc khác của cô ấy luôn.
Hứa Nam Trì dùng mọi cách, suýt chút nữa nhảy từ tầng hai phòng ngủ xuống mà chết.
Nhưng lần này ba mẹ Hứa quyết tâm muốn cho con gái đi xem mắt, cho dù Hứa Nam Tri làm ầm ĩ như nào bọn họ cũng nhất quyết không chịu thả ra.
Sau đó Hứa Nam Tri cũng mệt mỏi nên dứt khoát thuận theo ý của hai ông bà, đi xem mắt vài lần nhưng kết quả không như ý.
Cũng may sau đó không lâu kỳ nghỉ đông kết thúc, dự án năm ngoái của Hứa Nam Tri chưa kết thúc, bên phía Viện Kiến trúc không thả người nên lúc này cô ấy mới có thời gian thoát khỏi nhà giam trong nhà để chạy ra ngoài.
"Một ngày tớ mà không xem mắt, bọn họ sẽ cảm thấy tớ chiếm dụng tài nguyên công cộng." Hôm nay vừa gặp, Hứa Nam Tri nhắc đến chuyện này liền thở dài như trước, "Tớ thật sự chẳng có cách nào với bọn họ."
Văn Tưởng không ủng hộ nhưng cũng không có cách nào đánh giá được sự cố chấp của người nhà họ Hứa nên chỉ có thể an ủi: "Suy nghĩ của ba mẹ không giống với chúng ta."
Hứa Nam Tri bật cười lắc đầu, "Bỏ đi không nói cái này nữa, nói về cậu đi. Có phải lần này đi Hải Thành một bước đúng chỗ luôn rồi phải không?"
"............" Văn Tưởng bưng ly cà phê, yên lặng dời ánh mắt.
Hứa Nam Tri ở lại nhà họ Văn ăn tối nhưng cô ấy vẫn bận rộn như trước, thời gian ăn một bữa cơm đã nhận ba cuộc gọi.
Ăn cơm xong liền vội vàng rời đi.
Buổi tối Văn Tưởng tắm xong nằm ở trên giường, nghĩ một lúc vẫn gửi tin nhắn cho Tưởng Viễn Sơn, hẹn ông ngày mốt đến Khê Thành gặp mặt.
Vừa mới qua nửa phút đã nhận được câu trả lời.
——Gần đây sức khoẻ của chú Tưởng có chút vấn đề, tạm thời không có cách nào rời Bình Thành được. Có thể đổi thời gian hoặc đổi chỗ gặp mặt được không?
——Tôi là Tưởng Từ.
Có một số chuyện Văn Tưởng không muốn kéo dài, đành phải hẹn mấy ngày nữa đến Bình Thành gặp mặt với anh ấy, tiện thể còn để anh ấy gửi địa điểm cụ thể qua.
Tưởng Từ trả lời chữ "được."
Văn Tưởng không trả lời lại, xoá đoạn nói chuyện đi rồi để điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ. Sắp ngủ đột nhiên nhớ ra cái gì bèn duỗi tay lấy điện thoại gửi tin chúc "ngủ ngon" cho bạn trai đang ở nước ngoài xa xôi.
Trì Uyên nhìn thấy Wechat trước khi lên máy bay.
Sau khi từ Hải Thành về anh đều ra nước ngoài công tác, trải qua mấy ngày không ngủ với những người cấp dưới mới hoàn thành mọi thứ vào một ngày trước Tết Nguyên tiêu.
Để bù đắp cũng là phần thưởng, Trì Uyên bảo Châu Trình chuyển lời, mấy ngày còn lại, tất cả chi phí của bọn họ ở nước ngoài đều do công ty chi trả hết, còn anh lại vội vàng mua vé máy bay về nước trong đêm khuya.
Người làm công là Châu Trình cũng không thể không đi theo về:)
Sáng hôm sau máy bay bay đến sân bay quốc tế Khê Thành. Vừa xuống, Trì Uyên liền nhận được cuộc gọi của mẹ Trì, nói buổi tối bảo anh dẫn Văn Tưởng về nhà ăn cơm.
Trì Uyên cười đồng ý, sau khi cúp máy anh nói tài xế chở mình và vali đến nhà họ Văn.
Buổi sáng Văn Tưởng thức dậy, lúc nhìn thấy người đang ngồi ở bàn ăn còn tưởng bản thân đang nằm mơ, sửng sốt vài giây mới lấy lại tinh thần.
Cô đi qua kéo ghế dựa ra ngồi xuống, "Anh đến lúc nào vậy?"
"Rất lâu rồi." Lâu đến mức anh ở trong phòng tắm dành cho khách tắm rồi thay quần áo, còn sấy khô tóc nữa.
Văn Tưởng "à" một tiếng, cúi đầu ăn cháo, vài giây sau lại ngẩng đầu nhìn anh, dường như không nói nên lời, "Không đúng."
"Cái gì cơ?"
"Anh về mà không về nhà lại đến chỗ em làm gì?" Văn Tưởng ngủ đến mơ hồ rồi, lúc này tỉ mỉ nhìn anh vài giây mới phát hiện có gì sai sai, "Anh vậy mà còn tắm ở chỗ em?"
Trì Uyên ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc sau một hồi suy nghĩ tường tận "Sau khi anh từ Hải Thành quay về đã suy nghĩ kỹ càng. Nếu như em chuyển qua chỗ anh thì dì Dung phải ở lại đây một mình, cuối cùng anh cảm thấy không thích hợp lắm."
"Đương nhiên là không thích hợp rồi", sau khi Văn Tưởng tiếp lời đột nhiên mở to hai mắt nhìn anh, "Khoan đã, lúc nào thì em đồng ý chuyển qua ở cùng anh!?"
"Trước đó." Trì Uyên chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội lại ngây thơ, "Buổi tối hôm mùng bảy. Anh hỏi em có muốn chuyển qua ở cùng anh không, em nói được. Hôm sau anh còn nói chuyện này với em, lúc ấy em cũng không phủ nhận mà."
"............" Không phải, cái gì vậy trời. Văn Tưởng hoàn toàn không có ấn tượng này, mở miệng phản bác, "Chắc chắn là anh nhớ nhầm, em không có nói lời này."
"Nhớ nhầm thì nhớ nhầm vậy, dù sao bây giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa." Trì Uyên chống má nhìn cô, giọng điệu thoải mái: "Anh đã nghĩ xong rồi, em không cần chuyển ra ngoài ở với anh, anh chuyển thẳng đến nhà họ Văn luôn. Như vậy cũng tiện chăm sóc cho dì Dung."
"............"
Đang nói chuyện thì dì Dung tưới hoa xong trở về, không có nghe hết cả câu, cười thuận miệng hỏi, "Ai muốn chuyển nhà vậy?"
"Con muốn chuyển nhà." Dường như tâm tình của Trì Uyên rất tốt, quay đầu lại, cánh tay vắt lên lưng ghế, khoé miệng cong lên, "Dì Dung, con chuyển đến đây cùng Văn Tưởng chăm sóc dì, dì thấy có được không?"
Dì Dung cười cười, vẻ mặt ôn hoà hiền lành, "Được chứ."
"Vậy tối nay con ngủ ở đây." Trì Uyên lại tiếp tục được voi đòi tiên, "Dì không cần sắp xếp phòng cho con đâu, con trải đệm nằm dưới đất trong phòng Văn tổng là được rồi."
Văn Tưởng siết chặt cái thìa trong tay, nhịn lại nhịn mới không cầm cái chén choảng lên đầu anh, "Anh được rồi, em lúc nào cho anh trải đệm nằm dưới đất?"
Trì Uyên chống cằm lên cánh tay đang vắt lên lưng ghế, vẻ mặt đầy ẩn ý, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe, thấp giọng nói: "Cũng phải, mỗi lần anh đều ngủ ở——"
Anh cố ý dừng lại một chút, Văn Tưởng không cần đoán mà chỉ cần nhìn gương mặt kia của anh cũng biết không phải lời gì hay, lập tức cầm miếng bánh mì nhỏ chặn miệng anh lại, giọng nói mất kiên nhẫn: "Anh có thể đừng nói nữa không?"
Trì Uyên lấy miếng bánh mì ra ăn mấy miếng, nói: "Không đủ mềm."
"Ăn bánh mì thôi mà anh cũng nói nhiều vậy." Văn Tưởng ngẩng đầu bất chợt chạm phải ánh mắt có hơi sâu thẳm của anh, đột nhiên phúc chí tâm linh thấy anh nhếch khoé môi, nhanh chóng duỗi tay bịt lại, "Anh ngậm miệng!"
Trì Uyên hơi nhướng mày, đầu lưỡi khẽ nhúc nhích.
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Tưởng: Sao anh lại như vậy!!!
/101
|