Chỉ Muốn Thích Em

Chương 67

/101


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Văn Tưởng bị lời nói như hổ sói của anh làm cho nghẹn thở, như là chịu không được mà càng ho khan dữ dội hơn. Sắc mặt lúc đầu có hơi tái nhợt bỗng chốc trở nên hồng hào, tiếng thở gấp theo đó cũng nặng hơn.

Trì Uyên cũng bị phản ứng của cô làm cho hết hồn, vội vàng đứng dậy vỗ lưng cô cho thuận khí. Đợi Văn Tưởng bình ổn hoàn toàn mới xoay người rót cho cô ly nước, cười nói: "Dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, em phản ứng lớn như vậy làm gì?"

Văn Tưởng lườm anh không thèm nói, bưng ly thuỷ tinh lên uống nước, đợi cho cơn khó chịu đột ngột kia thuyên giảm mới đều đều mà mở miệng: "Anh nghĩ cũng hay nhỉ."

Trì Uyên không phản bác cũng không tranh luận vấn đề này quá nhiều, mà nghiêng người ấn chuông ở đầu giường, gọi y tá vào rút kim cho cô.

"Hôm nay tôi có thể xuất viện được không?" Sau khi rút kim xong, Văn Tưởng sờ lên miếng băng y tế trên mu bàn tay, nhẹ giọng hỏi một câu.

"Bác sĩ Lưu nói cần ở lại viện một đêm để quan sát ạ." Y tá cầm lọ thuốc mỡ đặt ở đầu giường, "Đây là thuốc mỡ để làm tan mẩn đỏ, chỉ cần sáng tối bôi một lần là được. Ngoài ra tạm thời không nên tắm trong hai ngày này, cũng chú ý đến ăn uống."

"Được, cảm ơn."

Sau khi y tá ra ngoài, Văn Tưởng nằm trên giường bệnh nói chuyện với Trì Uyên nhưng nhanh chóng lại mơ mơ màng màng thiếp đi.

Trì Uyên đứng dậy thả rèm cửa ở phòng bệnh xuống. Ánh mặt trời dồi dào tràn đầy sức sống bị chặn lại khiến cho căn phòng chìm vào mờ tối. Anh đến bên giường khom lưng dịch lại góc chăn cho cô rồi sau đó bước nhẹ rời khỏi phòng bệnh.

Giấc ngủ này Văn Tưởng ngủ vừa lâu lại vừa an ổn, có lẽ là quá mệt mỏi, ngay cả tinh lực để nằm mơ cũng không có. Lúc tỉnh lại trời bên ngoài đã tối hoàn toàn.

Cơn gió ấm áp theo khe cửa thổi vào, rèm cửa mỏng nhẹ lay động theo gió, màn đêm theo đó trút xuống.

Văn Tưởng giơ tay đè mí mắt có hơi chua xót, cảm thấy cổ họng khô khốc nên duỗi tay với lấy ly thuỷ tinh ở đầu giường, thêm một ít nước ấm từ phích vào trong ly.

Cả quá trình, cô không có bật đèn cũng không phát ra tiếng động quá lớn. Nhưng Trì Uyên ngồi ở bên ngoài không biết là trùng hợp hay là có tâm. Đang lúc cô rót nước thì anh đã đẩy cửa phòng bệnh ra, tiện thể cũng bật đèn lên.

Ánh sáng đột ngột khiến cho Văn Tưởng ở trong bóng tối lâu có chút khó chịu nên giơ tay lên che mắt theo bản năng, nhưng cô đang cầm ly nước trên tay nên nửa lượng nước trong ly cũng đổ ra ngoài, làm ướt tay áo và một vùng nhỏ trên chăn.

BẠN CŨNG SẼ THÍCH



"..............."

Trì Uyên đi đến bên giường cầm cái ly trong tay cô, vẻ mặt hơi sợ hãi, "Có bị phỏng không?"

"Không." Trên chăn dính nước nên Văn Tưởng dứt khoát xuống giường, đứng bên cạnh nhìn anh thu dọn tàn cục, "Là nước ấm."

Trì Uyên trải chăn lên giường, sau đó lại rót cho cô ly nước khác, "Dì Dung và Tần Cấm đã đến rồi. Buổi chiều lúc em ngủ có đến bệnh viện một chuyến, anh bảo Châu Trình thuê homestay ở gần đây, để cho dì Dung qua ở trước. Đợi em xuất viện, chúng ta lại chuyển qua đó."

Văn Tưởng gật đầu một tiếng "được", Trì Uyên duỗi tay sờ tay áo ẩm ướt của cô, "Anh nói y tá lấy bộ quần áo sạch sẽ cho em nhé?"

"Thôi, đợi lát nữa dùng máy sấy sấy một chút là được."

Trì Uyên bỏ tay ra đi vào phòng vệ sinh tìm máy sấy rồi đi ra cắm vào ổ điện cạnh giường, ngoắc tay về phía cô, "Qua đây, anh sấy cho em."

Văn Tưởng không lên tiếng, đi vài bước qua ngồi lên sofa.

Tay áo chỉ bị ướt một khoảng nhỏ, sấy chưa đến mấy phút đã khô. Trì Uyên tắt máy sấy, xắn xắn ống tay áo lên cho cô lộ ra một đoạn cổ tay vừa gầy vừa trắng.

"Buổi tối Dì dung bọn họ còn qua đây không anh?" Văn Tưởng thu cánh tay lại, vô thức động động cổ tay.

"Có tới." Trì Uyên lại mở máy sấy sấy lên chăn, giọng nói có hơi không rõ, "Muộn chút nữa sẽ qua đưa cơm tối cho chúng ta. Buổi chiều Châu Trình đưa dì Dung đi siêu thị mua không ít đồ, còn nói ngày mai muốn ở nhà làm sủi cảo."

"Từ lúc em có trí nhớ thì mỗi năm dì Dung đều sẽ làm sủi cảo." Văn Tưởng cười cười, "Hơn nữa dì Dung sẽ còn để tiền xu ở trong sủi cảo, người ăn được thì cả năm đều sẽ may mắn."

"Vậy em từng ăn chưa?"

"Đương nhiên." Văn Tưởng nhướng mày, "Dì Dung rất chiều em, mỗi năm đều cố ý để lại sủi cảo có tiền xu cho em."

Trì Uyên bật cười, không nói chuyện, tiếng máy sấy "ong ong" vang lên.

Văn Tưởng ngồi bên cạnh chống má nhìn anh đứng dưới ánh đèn, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến dáng vẻ hai người đối chọi gay gắt vào năm trước, cúi đầu bật cười một cách khó hiểu.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Cứ như một giấc mơ.

Gần 7 giờ hơn dì Dung mới đến bệnh viện, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, còn đặc biệt hầm canh bổ thanh mát cho Văn Tưởng.

Bởi vì sự thay đổi đột ngột này mà Tần Cấm và Châu Trình đều không thể bay về nhà theo kế hoạch vào hôm nay. Văn Tưởng vì bù đắp nên gửi cho hai người một bao lì xì bốn chữ số.

Ăn bữa tối xong, Châu Trình và Tần Cấm quay về khách sạn một chuyến, thu dọn hành lý cho ông bà chủ của mình. Buổi chiều vội vàng nên không kịp về khách sạn.

Trước khi bác sĩ giao ban đến phòng bệnh hỏi tình hình Văn Tưởng một chút, sau đó lại dặn vài câu chú ý. Văn Tưởng không để ý nghe lắm nhưng ngược lại là Trì Uyên, không biết anh tìm giấy với bút ở đâu mà còn nghiêm túc ghi lại lời của bác sĩ dặn nữa.

Văn Tưởng đã quen nhưng dì Dung lại thu hết vào mắt.

Nhân lúc Trì Uyên ra ngoài lấy nước, bà ấy kéo tay Văn Tưởng lại cảm khái: "Lúc trước chuyện kết hôn của con đột nhiên bị huỷ, dì Dung còn tưởng con và đứa nhỏ này không có duyên phận. Bây giờ nhìn thấy không phải là chuyện như vậy."

"Âm kém dương sai* ạ." Mẩn đỏ trên mặt Văn Tưởng không còn nhiều lắm, phần lớn đều ở cánh tay và sau lưng. Lúc trước mê man không cảm thấy ngứa, bây giờ hồi phục tinh thần mới cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái. Lúc nói chuyện, ngón tay vô thức gãi gãi lên cánh tay.

(Lỗi do yếu tố tình cờ. Nó có thể có nghĩa là điều tốt biến thành điều xấu và cũng có nghĩa là điều xấu biến thành điều tốt.)

Dì Dung mắt sắc chợt vỗ lên mu bàn tay cô, "Con cái đứa nhỏ này, sao lại giống hồi nhỏ thế này. Đã nói không được gãi rồi, gãi vỡ ra sẽ để lại sẹo."

Văn Tưởng khẽ "shh" một tiếng, từ từ đưa tay ra phía sau cũng không dám phản bác, "Vâng, nghe dì, con không gãi nữa."

"Con đó." Dì Dung khẽ thở dài, khoé mắt đuôi lông mày đều mang dấu vết của tuổi già khiến người ta không thể không nhắc đến.

Văn Tưởng cầm lấy bàn tay có hơi thô ráp của bà ấy, cúi đầu, cũng không nói gì.

Dì Dung thấy dáng vẻ cô trầm mặc không nói, suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nói chuyện Tưởng Viễn Sơn đi tìm bà ấy cho cô nghe.

Muốn buông bỏ đã đủ khó khăn, nói thông cảm còn dễ hơn làm. Chung quy bà cụ vẫn nghiêng về Văn Tưởng hơn, không muốn cô vất vả lắm mới tháo bỏ gông xiềng rồi lại nhắc tới lần nữa.

Dì Dung lặn lội đường xa nên không thoải mái ở lại phòng bệnh cùng cô được. Văn Tưởng lại lo lắng bà ấy một mình nên bảo Tần Cấm cùng đi với bà ấy quay về.

Đến cuối cùng vẫn là Trì Uyên ở lại.

Sau khi tiễn dì Dung lên xe, Trì Uyên quay về phòng bệnh, cầm quần áo ngủ đi vào phòng vệ sinh tắm còn Văn Tưởng bưng máy tính ngồi trên giường.

Vừa mới bắt đầu còn chưa có nhận ra, mãi đến khi nghe thấy tiếng nước tí tách vang lên trong phòng vệ sinh, trong lòng cô mới lộp bộp, phút chốc hiện lên tám chữ lớn——

Cô nam quả nữ, chung sống một phòng.

Món quà Trì Uyên nói vào buổi chiều kia cứ không ngừng lởn vởn trong đầu cô, như muốn nhắc nhở hay ám chỉ điều gì đó.

"............"

Tiếng nước nhanh chóng ngừng lại, Văn Tưởng lắc lắc đầu để quăng mấy suy nghĩ linh tinh kia ra, lúc lấy lại tinh thần lại cười bản thân mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

Dọn dẹp lại suy nghĩ thì Trì Uyên đã lau tóc ra khỏi phòng vệ sinh. Anh thay bộ quần tây áo sơmi thành áo cotton trắng tay ngắn với quần ở nhà màu xám, cả người từ trong ra ngoài đều toát lên hơi thở lười nhác.

Anh đi đến cuối giường thì dừng lại, giọt nước từ đuôi tóc rơi xuống khăn tắm, "Em vào rửa mặt đi, lát nữa đi ra anh bôi thuốc cho em."

"Được." Văn Tưởng không phòng bị, cúi đầu đi dép vào, bỗng chốc lấy lại tinh thần thì cứng ngắc ngẩng đầu, "......Anh vừa nói cái gì?"

Bôi thuốc?

Ai bôi thuốc cho ai cơ?

Trì Uyên biết cô nghe rõ, cực kỳ nhẹ nhàng nở nụ cười, nói có lý do: "Ở đây cũng chỉ có hai chúng ta, anh không bôi thuốc cho em thì còn ai?"

"Em có thể tự bôi được." Thậm chí Văn Tưởng còn không cần suy nghĩ đến cảnh tượng kia thì lỗ tai cũng đã đỏ lên một cách đáng ngờ, "Không cần làm phiền anh."

Trì Uyên đi qua phía cô, hơi nhướng mày, "Anh là bạn trai em, chút việc bôi thuốc nhỏ đấy sao lại kêu là làm phiền."

Cô buồn bực, "Trì Uyên!"

Rốt cuộc anh cũng không nhịn được mà bật cười, bả vai cũng theo đó mà run run. Nhưng vào lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, "Anh Trì, bây giờ có tiện để vào không ạ?"

"Tiện." Trước khi Trì Uyên đi mở cửa, đầu ngón tay quét qua mũi cô, cười nói: "Mau đi rửa mặt nào, người bôi thuốc cho em đến rồi kìa."

"............"

Trì Uyên tìm y tá qua đây để giúp cô.

Văn Tưởng ở trong phòng bôi thuốc còn anh ngồi ở phòng khách lướt điện thoại giết thời gian. Vốn không phải công việc rườm rà gì nên chưa đến 10 phút y tá đã ra ngoài.

Trì Uyên nói tiếng "cảm ơn" với người ta, lại tiễn người ra cửa mới quay vào phòng bệnh lần nữa, đứng ở trước cửa khẽ hỏi: "Cần tắt đèn không em?"

Văn Tưởng không muốn để ý tới anh lắm nhưng lại không muốn biểu hiện rất rõ ràng, nhàn nhạt đáp một tiếng, "Tắt đi."

"Được."

Vừa dứt lời, trong phòng liền rơi vào bóng tối. Trì Uyên nương theo ánh sao ngoài cửa sổ đến bên giường ngồi xuống, "Em giận sao?"

"Không." Văn Tưởng để điện thoại xuống rồi nằm xuống, "Em muốn đi ngủ."

Trì Uyên "ừm" một tiếng, "Vậy em ngủ đi."

"Anh không ra ngoài sao?"

"Ở đây chỉ có cái giường, em muốn để anh ra ngoài ngủ sofa sao?"

Văn Tưởng híp mắt, "Bằng không thì sao, chẳng lẽ anh còn muốn người bệnh như em ra ngoài ngủ sofa?"

Trì Uyên cúi người tới gần, lông mi dài hơi rủ xuống, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng mang theo ý cười nhàn nhạt, "Anh có cách cho cả hai, em muốn nghe không?"

"Em không muốn nghe." Văn Tưởng dứt khoát nhắm mắt lại, từ chối hết thảy cuộc nói chuyện nhưng người lúc không nhìn thấy thì thính giác vô cùng nhạy.

Cô cảm giác tiếng động của Trì Uyên từ trên giường đứng dậy, lại nghe thấy tiếng bước chân của anh dần dần rời đi, cô mới từ từ thả lỏng cảnh giác.

Nhưng không lâu sau, đèn trong phòng lại được mở lên lần nữa. Văn Tưởng ngước mắt nhìn thấy Trì Uyên đang ôm chăn đứng cuối giường, nhịn không được hỏi một câu, "Anh làm gì vậy?"

"Không có gì." Trì Uyên nhíu mày, như là đang trả lời câu hỏi khó: "Anh chỉ đang băn khoăn không biết lát nữa ngủ bên cạnh em phía nào mới tốt."

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Trì tổng: Cái gì mà bên nào! Tôi muốn ngủ! Ở! Trên!!

/101

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status