*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bình minh ngày hạ lên sớm, lúc Văn Tưởng ra khỏi nhà Trì Uyên, bầu trời phía Đông đã bắt đầu màu xanh lam hơi nhạt xen lẫn chút trắng của ánh sáng, không lâu sau trời sáng.
Sau khi cô nói xong câu đó, rất lâu sau Trì Uyên không lên tiếng, Văn Tưởng mất kiên nhẫn, không muốn đợi thêm hoặc nghe anh nói gì đó nữa.
Cô không phải không có trái tim, cũng sẽ để tâm, cũng sẽ buồn.
Trên đường về nhà, Văn Tưởng đã không còn buồn ngủ nhiều nữa, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm vẫn còn sót lại loé qua cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh khiến cho người ta nhìn không ra cảm xúc gì.
Tài xế yên lặng không nói chuyện, bánh xe quay vòng trên đường nhựa phát ra tiếng vô cùng rõ ràng.
Đến nhà họ Văn, Văn Tưởng thu lại cảm xúc, cầm áo khoác chuẩn bị xuống xe thì thoáng thấy một vật sáng bóng giữa đệm và lưng ghế ở chỗ bên phải.
Cô đưa tay cầm lên, là một khuy măng sét tròn, bề mặt lát bầu trời đầy sao tinh xảo, viền khuy màu vàng hồng, đơn giản mà sang.
Không cần nghĩ cũng biết cái này rớt từ trên người ai.
Cũng chẳng phải là đồ gì rẻ, Văn Tưởng cầm trong tay, xuống xe, nói tài xế về sớm nghỉ ngơi rồi đi vào trong nhà.
Trong nhà dì Dung để lại một chiếc đèn tường nhỏ, trên bàn ăn đặt một cái nồi, cô đi qua mở nắp nồi lên, mùi thơm của canh gà không còn nhiều khi nhiệt độ giảm đi.
Từ khi cô bắt đầu quay về nhà họ Văn ở, mỗi buổi tối dì Dung đều để phần canh tẩm bổ cho cô, có đôi khi về sớm, lúc về đến nhà không cần hâm nóng là có thể uống, còn trễ như hôm nay là lần đầu tiên, có lớp mỡ mỏng trên bề mặt canh gà.
Văn Tưởng không muốn lãng phí ý tốt của bà cụ nên cô để áo khoác xuống, cho nồi hầm lên bếp, bật lửa.
Lửa được bật vô cùng nhỏ nên trong một lúc nước vẫn chưa nóng lên, Văn Tưởng về phòng tẩy trang, lại tắm, lúc xuống lầu lần nữa thấy một người ở trong nhà bếp.
"Dì Dung." Văn Tưởng đi qua, "Sao dì dậy sớm vậy?"
"Tuổi lớn nên ngủ không được, đúng lúc nghe thấy con về nên tiện dậy luôn." Dì Dung tắt bếp, múc một bát canh gà mang ra khỏi nhà bếp, "Lại đây, nhân lúc nóng uống đi."
Văn Tưởng ngồi xuống bên bàn với bà ấy, cầm thìa sứ uống hai ngụm, thấp giọng nói: "Đợi qua hai ngày con sẽ sắp xếp cho dì kiểm tra tổng quát."
"Không cần phiền toái, sức khoẻ của dì dì biết."
Văn Tưởng không nói nhiều vấn đề này với bà ấy, trong lòng nghĩ đợi sắp xếp xong dẫn người qua luôn là được, cúi đầu lại uống thêm mấy miếng canh gà.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Dì Dung thấy tóc cô ẩm ướt nên đứng dậy lấy cái khăn sạch sẽ tỉ mỉ lau cho cô, cảm khái nói, "Mẹ con trước kia cũng y chang con, bận một cái là không quan tâm đến giờ giấc, thường xuyên nửa đêm mới về nhà, sợ đánh thức dì nên lúc nào cũng thích đi chân trần về phòng."
"Vậy ạ?" Nhắc đến Văn Tống, trong mắt Văn Tưởng dịu dàng hơn, "Trước kia con không biết công việc mẹ vất vả như vậy."
"Lúc đó con mới mấy tuổi chứ, cái gì cũng không biết." Dì Dung vuốt tóc cô, cười nói: "Cả ngày đều gào to kêu nhỏ, không ai quản được con."
Văn Tưởng cười cười, "Lúc đi học quả thực con hơi ham chơi."
Nhớ đến quá khứ, dì Dung khẽ thở dài, "Tưởng Tưởng, chiều nay ba con có đến đây cũng có nói chuyện một chút với dì. Con đừng trách dì Dung lắm miệng, cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, có một số chuyện nên buông xuống thôi."
Nghe vậy, Văn Tưởng rủ mắt, ý cười nơi khoé môi nhạt đi vài phần nhưng vẫn không nói gì.
Dì Dung thấy dáng vẻ ngậm miệng không nói chuyện của cô, trong lòng không biết làm sao cũng không có cách gì, chỉ là vuốt đầu cô, dịu dàng khuyên nhủ: "Cho dù con nghĩ như thế nào, nhưng ít nhất đừng khiến bản thân mình mệt mỏi như vậy. Không nói đến mẹ con và ông bà ngoại con, dì Dung bây giờ nhìn thấy cũng đau lòng."
Văn Tưởng ổn định hô hấp, khoé mắt phiếm hồng, "Dì Dung, con biết là dì vì tốt cho con, chỉ là con thật sự không buông xuống được cũng không quên được."
"Có lúc con cũng muốn buông tha mình để tha thứ cho Tưởng Viễn Sơn, nhưng mà con làm không được, con không có cách nào xem chuyện như chưa từng xảy ra." Cô khẽ hít mũi, "Dì Dung, con nghĩ không thông, tại sao ông ấy lại làm ra chuyện như vậy, nếu như ông ấy không thương mẹ con, tại sao lại kết hôn với bà ấy, sự tồn tại của con thì tính là cái gì."
Rất nhiều chuyện trong quá khứ cho đến bây giờ đã không có cách nào để làm rõ ràng thông suốt, hiện tại thứ duy nhất chứng minh nó từng tồn tại, chỉ còn lại sự oán giận và không thể tha thứ lẫn nhau.
Đó là nút chết, không tháo được.
Dì Dung hiểu rõ nhiều năm qua Văn Tưởng chưa từng buông xuống, cũng biết bản thân mình không có lập trường để khuyên Văn Tưởng tha thứ ai, bà ấy chẳng qua là xuất phát từ một người không muốn đứa nhỏ mình yêu thương nhiều năm như cháu gái, phải chịu những buồn khổ và oán hận này.
Nhưng mà thấy dáng vẻ bây giờ của Văn Tưởng, bà ấy biết rõ muốn cô buông bỏ quá khứ là chuyện còn khó hơn so với lên trời, những lời khuyên giải đó cũng không thể nói ra nữa.
Gần như cả đêm Văn Tưởng không ngủ, hôm sau lúc Tần Cấm lại đây đón cô, đôi mắt cô đầy tơ máu, quầng thâm xanh xanh.
Từ khi Tần Cấm đi theo Văn Tưởng cho đến giờ chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, khó tránh khỏi có hơi kinh ngạc nhưng không hỏi nhiều, theo thường lệ báo cáo công việc, "Tôi đã thông báo cho người đại diện của Bạch Tịnh, bảo cô ấy sau cuộc họp buổi sáng đến văn phòng cô, còn người đại diện của Vưu Thời tạm thời không ở Khê Thành. Ngoài ra, chuyện cô bảo tôi sắp xếp cho Vưu Thời một trợ lý mới cũng đã ổn thoả, về kế hoạch công việc tiếp theo của Vưu Thời, bộ phận thương mại đên kia đã đưa tài liệu liên quan qua rồi."
Văn Tưởng "ừ" một tiếng, nâng tay day day trán, "Bên phía Vưu Thời cô bảo Khâu Nguyễn Lâm quan tâm nhiều một chút, nếu thật sự không được, có thể đổi người đại diện cho cô ấy."
Nghệ sĩ ở Thịnh Hoa nhiều nên dưới tay mỗi người đại diện không chỉ có mỗi một nghệ sĩ. Mặc dù Thịnh Hoa nâng đỡ người nhưng khó tránh khỏi có đôi khi sẽ xuất hiện tài nguyên không công bằng.
Người đại diện cũng là lấy tiền ăn cơm, một nghệ sĩ không thể cho người ta kiếm tiền được, trên cơ bản cũng sẽ không được quan tâm nhiều.
Thêm Thịnh Hoa không cho phép nghệ sĩ nhận hoạt động riêng nên dần dần nghệ sĩ mà không nổi tiếng cũng giống như bị tuyết che khuất.
Vưu Thời trộn lẫn thành cái dạng như bây giờ, Văn Tưởng đoán người đại diện của cô ấy không thoát được liên quan.
"Vâng." Tần Cấm thấy cô trang điểm xong, trạng thái vẫn không tốt như cũ, đề nghị: "Nếu không thì sáng nay cô đừng đến công ty?"
"Không cần, không sao." Văn Tưởng thoa thêm son, đứng dậy thay quần áo. Trước khi đi cô thấy khuy mắng sét để ở góc bàn, lại đi vào thư phòng tìm cái phong bì để khuy măng sét vào, đưa cho Tần Cấm, "Cái này, cô tìm người mang đến Trì thị đưa cho phó tổng Trì."
"Vâng." Tần Cấm nhìn phong bì không có viết tên, "Có cần ký tên không?"
"Không cần, anh ấy biết là ai đưa." Lúc xuống lầu, Văn Tưởng nhìn thấy Bentley ở trong sân, nhớ đến tài xế hôm qua bèn hỏi, "Đúng rồi, tài xế tối hôm qua tên là gì?"
"Phương Chí Vỹ, sao vậy?"
"Không có gì, thông báo tài vụ tháng này thêm lương cho anh ta hơn một ngàn."
"Vâng."
Đến công ty, cuộc họp buổi sáng của các bộ phận đã kết thúc, Văn Tưởng ở trước cửa văn phòng nhìn thấy người đại diện của Bạch Tịnh – Mễ La.
Là một người phụ nữ rất giỏi giang, nhìn thấy Văn Tưởng, cúi đầu chào, "Văn tổng."
"Ừ, vào đi."
Văn phòng của Văn Tưởng ở Thịnh Hoa còn lớn hơn nhiều ở Văn thị, toàn thể phong cách cũng khá thời thượng, không nghiêm túc quá.
Ánh nắng ban mai chiếu vào từ cửa kính sát đất.
Văn Tưởng cũng không quanh co lòng vòng, nói tin đồn nghe được vào đêm từ thiện hôm qua cho Mễ La, "Hiện tại Bạch Tịnh cũng coi như là tuyến 1 trong giới, làm việc làm người còn không phép tắc như vậy. Cô cảm thấy người đại diện là cô nên chịu trách nhiệm như thế nào đây?"
Bạch Tịnh là nghệ sĩ thứ hai của Mễ La, hồi đó dựa vào bộ điện ảnh đề tài gây cấn mà thành danh, thuận lợi nằm trong hàng ngũ tiểu hoa tuyến 1.
Trong công việc, cô ta gần như không làm cho Mễ La phí nhiều tâm tư, chỉ là Mễ La biết rõ tính cách của Bạch Tịnh, không giữ được miệng, có gì nói đó. Ở trong giới bao lâu cũng đã đắc tội không ít người, nhưng người ta dựa vào cây to hóng mát*, cô ta là người của Thịnh Hoa nên nghệ sĩ bình thường cũng không dám gây khó dễ cô ta.
(Ý chỉ có người chống lưng)
Nhưng mà Mễ La không ngờ, bây giờ lá gan cô ta lớn đến mức này, dám ở sau lưng tung tin đồn bà chủ, biên soạn thì thôi đi, ấy vậy mà còn để đến tai người trước mặt.
Mễ La quả thực muốn dìm đầu cô ta vào trong nước cho tỉnh táo.
"Xin lỗi Văn tổng, là tôi không quản lý tốt nghệ sĩ của mình." Mễ La mím môi, "Chuyện này chủ yếu là trách nhiệm của tôi."
Văn Tưởng thấy cô ấy ôm trách nhiên lưu loát như vậy, khẽ cười một tiếng, "Cô vậy mà rất bảo vệ người của mình."
"Văn tổng——"
"Bỏ đi, hôm nay tôi gọi cô đến không phải để truy cứu trách nhiệm của ai, dù sao chuyện này cũng chưa có xác định là Bạch Tịnh truyền ra, nhưng mà——" Văn Tưởng đang nói lại chuyển, "Tính cách này của Bạch Tịnh, về lâu dài không có lợi cho cô, phạt ít ngăn nhiều, trong khoảng thời gian này dừng các công việc trong tay cô ấy lại trước đi."
Mễ La tự biết không có đường để cứu vãn, cũng không có cò kè mặc cả, "Tôi hiểu, Văn tổng."
"Được rồi, không có chuyện gì thì cô ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Mễ La rời đi không bao lâu, Tần Cấm chuyển cuộc gọi nội bộ vào, "Văn tổng, lúc nãy người đến Trì thị gửi tin nhắn đến, nói hôm nay phó tổng Trì không đến công ty, người trong công ty bọn họ cũng không liên lạc được với anh ta, hỏi món đồ này mang về hay là để ở chỗ lễ tân."
"Để ở đó đi, nói người ở công ty bọn họ chuyển lại."
"Tôi biết rồi."
Cúp máy, Văn Tưởng nhớ đến lúc ra khỏi nhà Trì Uyên, sắc mặt anh tái nhợt, không khỏi nghĩ đến chuyện xấu.
Người này không phải ngất xỉu trong nhà rồi chứ?
"......"
Viêm dạ dày cấp tính không phải là bệnh gì nặng nhưng cũng không tính là vấn đề nhỏ, Văn Tưởng nghĩ nghĩ, cuối cùng gửi tin nhắn cho kẻ đầu sỏ Tiếu Mạnh.
Văn Tưởng: [Đêm hôm qua Trì Uyên bị viêm dạ dày cấp tính, hôm nay không đến công ty, người trong công ty của anh ấy cũng không liên lạc được với anh ấy. Nếu như anh có rảnh tốt nhất nên qua xem anh ấy một cái.]
Tin nhắn vừa mới được gửi đi, đối phương đã trả lời lại.
Tiếu Mạnh: [Định vị.]
Tiếu Mạnh: [Xin lỗi, đang đi công tác nên không rảnh qua được. Tôi có thể làm phiền cô qua xem một chút giúp tôi được không? Không có ý gì khác, chỉ là sợ cậu ấy chết trong nhà không ai biết.]
Văn Tưởng: [.........]
Tiếu Mạnh: [/nhe răng//khoái trá//hoa hồng/]
Văn Tưởng: [Biểu cảm quê mùa quá, đừng gửi nữa.]
Tiếu Mạnh: [Ngại quá, tán gẫu với đối tác quen rồi.]
Văn Tưởng:......
Hai người nói được vài câu, sau đó Tiếu Mạnh nói phải lên máy bay, Văn Tưởng đúng lúc phải đến Văn thị họp nên cũng thoát Wechat.
Đến lúc sờ điện thoại lại lần nữa cũng đã là giữa trưa.
Có lẽ Tiếu Mạnh đã xuống may bay nên lại gửi một tin nhắn Wechat cho cô.
Tiếu Mạnh: [Tôi không có lừa cô, tôi thật sự đi công tác ở bên ngoài, cũng không có cách nào đi xem Trì Uyên được. Cô coi như giúp tôi nữa đi, rút chút thời gian đi xem dùm tôi nhé? /đáng thương//đáng thương/]
Văn Tưởng ngồi trong xe, nhìn chằm chằm tin nhắn này vài giây, rồi thoát ra tìm số điện thoại của Trì Uyên gọi qua nhưng vẫn tắt máy như trước.
Giữa trưa, ánh mặt trời cực kỳ gắt, trên đường cũng không có nhiều người đi lại. Lúc đi ngang qua một tiệm cháo, Văn Tưởng nói dừng xe bảo Tần Cấm xuống mua một phần cháo tốt cho dạ dày mang về.
Đến lúc trở lại trên xe, Tần Cấm phát hiện lộ trình của xe thay đổi, bên đường không còn là nhà cao tầng nữa mà là những cửa hàng nho nhỏ nối sát nhau.
Trì Uyên lớn như vậy rất ít khi bị bệnh, nhưng một khi bị bệnh lại như núi đổ vậy. Tối hôm qua Văn Tưởng đi rồi, anh uống thuốc, nằm trên giường liền ngủ một giấc.
Giấc ngủ này vừa dài lại vừa sâu, không chỉ qua giờ đi làm mà còn chẳng nghe thấy điện thoại kêu, vốn pin điện thoại đã yếu lại kêu không ngừng nên hao hết % pin còn sót lại rồi tắt nguồn luôn.
Gần đến 11 giờ, dì giúp việc lại đây quét dọn vệ sinh, nhìn thấy thuốc được đặt trên quầy bar, lại thấy Trì Uyên nằm mê man trong phòng nên vội vàng gọi điện thoại cho mẹ Trì.
Mẹ Trì kêu bác sĩ gia đình rồi vội vàng chạy qua, đúng lúc ở dưới lầu gặp Văn tưởng không có mật khẩu gác cổng nên không vào được trong lầu.
"Tưởng Tưởng." Sau khi từ hôn, Du Uyển vẫn chưa gặp Văn Tưởng nên lúc này thấy cô vô cùng thân thiết, "Sao con lại ở đây?"
Văn Tưởng không ngờ lại trùng hợp như vậy, ở đây còn có thể gặp mẹ Trì, lời ít ý nhiều nói chuyện tốt hôm qua, cuối cùng nói: "Tiếu Mạnh đi công tác nên nhờ con qua đây xem."
"Làm phiền con phải chạy qua đây một chuyến rồi." Mẹ Trì kéo cánh tay cô, "Trời nóng như này, đi lên ngồi một lát nhé."
"Không cần đâu bác gái, công ty con còn có việc nên con về trước." Văn Tưởng đưa hộp thức ăn cho bà ấy, "Đây là cháo tốt cho dạ dày, bác mang lên ạ."
Mẹ Trì không thuận theo cô, nói muốn cô lên ngồi một lát, Văn Tưởng từ chối không được chỉ có thể theo vào thang máy, đi vào nhà Trì Uyên.
Lúc hai người đến, dì giúp việc mới vừa đánh thức Trì Uyên, anh vẫn mặc bộ quần áo tối hôm qua, bưng ly nước ngồi bên cạnh bàn ăn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, dì giúp việc đi ra phòng bếp, thấy mẹ Trì, Trì Uyên đang định mở miệng lại nhìn thấy Văn Tưởng đằng sau mẹ Trì, môi mấp máy, từ "mẹ" dở dang bị kẹt lại bên miệng.
Mẹ Trì vừa mới biết tình hình của anh từ Văn Tưởng, đi vào liền hỏi bao tử có còn khó chịu không, hỏi xong còn không quên quở trách, "Con với ba con y chang nhau, biết rõ sắp khổ còn muốn lao vào chịu tội."
Cho dù là bao nhiêu tuổi nhưng bị mắng trước mặt người ngoài cũng cảm thấy thật mất mặt, Trì Uyên nâng tay gãi gãi đuôi lông mày, cắt ngang lời mẹ Trì, "Mẹ, con đói."
"Đói à?" Mẹ Trì đưa hộp đồ ăn trong tay ra, "Vừa hay, Tưởng Tưởng mua cháo cho con này. Con ăn một chút đi, đợi lát nữa bác sĩ cũng qua đây."
Mẹ Trì đi vào phòng bếp cầm bát đũa sạch sẽ ra, giữ Văn Tưởng ở lại ăn cơm trưa, sau đó liền vào phòng bếp với dì giúp việc, để lại không gian bên ngoài cho hai người bọn họ.
Văn Tưởng ngồi xuống đối diện anh, cúi đầu gửi tin nhắn cho Tần Cấm, bảo cô ấy và tài xế đi ăn cơm trước, muộn một chút rồi qua đón cô.
Tối hôm qua cả hai tan rã không vui khiến cho sự trầm mặc vào thời khắc này càng thêm rõ ràng.
Thật ra Trì Uyên cũng không quá đói, không có khẩu vị, trong cháo có thức ăn tốt cho dạ dày lại có thuốc bổ, hương vị vừa đắng lại vừa nhạt.
Anh miễn cưỡng ăn mấy miếng, Văn Tưởng úp điện thoại xuống bàn, "Ăn không vô không cần miễn cưỡng, cũng không phải là đồ gì ngon."
Quả thật chẳng ngon, Trì Uyên cũng không nói dối, để thìa xuống, chạm phải ánh mắt của Văn Tưởng, tuỳ tiện tìm chuyện nói, "Sao em lại qua đây?"
"Tiếu Mạnh sợ anh chết——" Văn Tưởng dừng lại một chút, sửa miệng, "Tiếu Mạnh đi công tác, không yên tâm anh ở nhà một mình nên nhờ tôi qua xem."
Trì Uyên "à" một tiếng, dựa người ra sau, giọng điệu mang theo vài phần thờ ơ, "Sao Tiếu Mạnh lại biết tôi bị bệnh?"
"........" Văn Tưởng mím môi, lời còn chưa suy nghĩ nên nói ra không khác gì đang dỗi, "Sao anh nói nhiều vậy?"
Trì Uyên không ngờ cô lại phản ứng như vậy, sửng sốt một giây, vậy mà còn bật cười, "Không phải chứ, sao bây giờ em nóng nảy vậy?"
Văn Tưởng nhắm mắt, không muốn nói nhiều với anh.
Trì Uyên cũng không dám cười lâu, dù sao bây giờ anh ở chỗ Văn Tưởng chỉ thiếu một bước nữa là vào danh sách đen, cười nữa là thật sự ngồi trong đó luôn.
Anh bưng ly nước lên uống một ngụm, giảm bớt vị đắng ở trong miệng, "Tôi thấy ý của em hôm qua, là em muốn nâng đỡ Vưu Thời?"
Nhắc đến chuyện công việc, Văn Tưởng không đến mức đối chọi, gật gật đầu, "Có ý này. Tính thích nghi của Vưu Thời rất cao, trước đó cũng có nói chuyện với đạo diễn Minh Xuyên, về mặt diễn xuất cô ấy rất có năng lực. Nếu《Ranh Giới》có thể nổi, cô ấy rất có hy vọng gặp may."
Trước đó Văn Tưởng đã xem qua kịch bản, vai diễn của Vưu Thời trong《Ranh Giới》sâu sắc lại hài lòng, cho dù bộ phim không bạo thì dựa vào cấu hình của nó, cô ấy chắc chắn có thể thu phục được rất nhiều người qua đường.
"Không lâu nữa Trì thị có khu nghỉ dưỡng sắp khai trương, bây giờ đang tìm người phát ngôn. Nếu không ngại, em có thể gửi một phần tư liệu của Vưu Thời qua cho tôi."
"Khu nghỉ dưỡng?" Văn Tưởng nhớ đến buổi sáng họp ở Văn thị, dự án mà Tưởng Viễn Sơn nhắc đến, "Là Khu du lịch sinh thái Tân Hồ?"
Trì Uyên nhướng mày, "Đúng vậy, em cũng biết?"
"Buổi sáng họp ở Văn thị có nhắc đến." Văn Tưởng híp mắt, giọng điệu nghiêm túc, "Dự án này hợp tác với Cục Du lịch Quốc gia, xem như là một trong ba dự án lớn hợp tác giữa chính – thương, khá nhiều doanh nghiệp ở Khê Thành tham gia đầu tư. Nếu muốn tìm người phát ngôn, bọn họ chắc chắn sẽ ưu tiên mấy nghệ sĩ tuyến 1 trong nước, hoặc những diễn viên có xuất thân tốt, lấy lai lịch của Vưu Thời bây giờ chẳng hề ở trong mục người được đề cử."
"Phải, người phát ngôn chính chắc chắn sẽ chọn trong tuyến 1, nhưng mà Khu nghỉ dưỡng Tân Hồ còn có vài cái phân khu, nên không chỉ có một người phát ngôn."
"Vậy được, lát nữa tôi bảo Tần Cấm gửi tư liệu của Vưu Thời cho anh."
(Chính – Thương: chính trị - thương nhân.)
Ban đầu người phát ngôn không nằm trong kế hoạch của Văn Tưởng, nhưng Vưu Thời bây giờ thiếu nhất chính là lộ mặt. Nếu có thể thành công lấy được người phát ngôn ở phân khu Tân Hồ, xem như là một bước rất lớn đối sự nghiệp hiện tại của cô ấy.
Nhiều cơ hội vẫn tốt hơn so với không có.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Văn Tưởng cũng tốt lên, ngay cả nhìn Trì Uyên cũng không còn khó chịu nữa, thậm chí trong lòng vẫn còn suy nghĩ chuyện người phát ngôn chính. Dù sao Thịnh Hoa cũng có rất nhiều nghệ sĩ tuyến 1 và diễn viên xuất thân tốt, tuy chủ lực của cô là muốn nâng đỡ Vưu Thời nhưng cũng không thể hạ những người khác.
"Vậy bây giờ công ty bọn anh có ý kiến gì về người phát ngôn chính không?"
"Có mấy người." Trì Uyên cầm ly nước, nhớ đến trước đó bộ phận thương mại đã đưa danh sách lên, cũng không nghĩ nhiều nên thuận miệng nói: "Đều là nghệ sĩ nữ tuyến 1 trong nước, có điều công ty ưu tiên những nghệ sĩ như Nguyên Ý đã giành được giải thưởng ở nước ngoài."
"Nguyên Ý?" Tên này nghe rất quen, Văn Tưởng kéo dài tiếng "à", "Nhớ rồi, cô ấy không phải là người lúc trước anh khen đẹp à?"
"Chậc."
"Thảo nào."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Trì tổng: Không có từ nào tôi thích nghe cả:)
Bình minh ngày hạ lên sớm, lúc Văn Tưởng ra khỏi nhà Trì Uyên, bầu trời phía Đông đã bắt đầu màu xanh lam hơi nhạt xen lẫn chút trắng của ánh sáng, không lâu sau trời sáng.
Sau khi cô nói xong câu đó, rất lâu sau Trì Uyên không lên tiếng, Văn Tưởng mất kiên nhẫn, không muốn đợi thêm hoặc nghe anh nói gì đó nữa.
Cô không phải không có trái tim, cũng sẽ để tâm, cũng sẽ buồn.
Trên đường về nhà, Văn Tưởng đã không còn buồn ngủ nhiều nữa, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm vẫn còn sót lại loé qua cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh khiến cho người ta nhìn không ra cảm xúc gì.
Tài xế yên lặng không nói chuyện, bánh xe quay vòng trên đường nhựa phát ra tiếng vô cùng rõ ràng.
Đến nhà họ Văn, Văn Tưởng thu lại cảm xúc, cầm áo khoác chuẩn bị xuống xe thì thoáng thấy một vật sáng bóng giữa đệm và lưng ghế ở chỗ bên phải.
Cô đưa tay cầm lên, là một khuy măng sét tròn, bề mặt lát bầu trời đầy sao tinh xảo, viền khuy màu vàng hồng, đơn giản mà sang.
Không cần nghĩ cũng biết cái này rớt từ trên người ai.
Cũng chẳng phải là đồ gì rẻ, Văn Tưởng cầm trong tay, xuống xe, nói tài xế về sớm nghỉ ngơi rồi đi vào trong nhà.
Trong nhà dì Dung để lại một chiếc đèn tường nhỏ, trên bàn ăn đặt một cái nồi, cô đi qua mở nắp nồi lên, mùi thơm của canh gà không còn nhiều khi nhiệt độ giảm đi.
Từ khi cô bắt đầu quay về nhà họ Văn ở, mỗi buổi tối dì Dung đều để phần canh tẩm bổ cho cô, có đôi khi về sớm, lúc về đến nhà không cần hâm nóng là có thể uống, còn trễ như hôm nay là lần đầu tiên, có lớp mỡ mỏng trên bề mặt canh gà.
Văn Tưởng không muốn lãng phí ý tốt của bà cụ nên cô để áo khoác xuống, cho nồi hầm lên bếp, bật lửa.
Lửa được bật vô cùng nhỏ nên trong một lúc nước vẫn chưa nóng lên, Văn Tưởng về phòng tẩy trang, lại tắm, lúc xuống lầu lần nữa thấy một người ở trong nhà bếp.
"Dì Dung." Văn Tưởng đi qua, "Sao dì dậy sớm vậy?"
"Tuổi lớn nên ngủ không được, đúng lúc nghe thấy con về nên tiện dậy luôn." Dì Dung tắt bếp, múc một bát canh gà mang ra khỏi nhà bếp, "Lại đây, nhân lúc nóng uống đi."
Văn Tưởng ngồi xuống bên bàn với bà ấy, cầm thìa sứ uống hai ngụm, thấp giọng nói: "Đợi qua hai ngày con sẽ sắp xếp cho dì kiểm tra tổng quát."
"Không cần phiền toái, sức khoẻ của dì dì biết."
Văn Tưởng không nói nhiều vấn đề này với bà ấy, trong lòng nghĩ đợi sắp xếp xong dẫn người qua luôn là được, cúi đầu lại uống thêm mấy miếng canh gà.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Dì Dung thấy tóc cô ẩm ướt nên đứng dậy lấy cái khăn sạch sẽ tỉ mỉ lau cho cô, cảm khái nói, "Mẹ con trước kia cũng y chang con, bận một cái là không quan tâm đến giờ giấc, thường xuyên nửa đêm mới về nhà, sợ đánh thức dì nên lúc nào cũng thích đi chân trần về phòng."
"Vậy ạ?" Nhắc đến Văn Tống, trong mắt Văn Tưởng dịu dàng hơn, "Trước kia con không biết công việc mẹ vất vả như vậy."
"Lúc đó con mới mấy tuổi chứ, cái gì cũng không biết." Dì Dung vuốt tóc cô, cười nói: "Cả ngày đều gào to kêu nhỏ, không ai quản được con."
Văn Tưởng cười cười, "Lúc đi học quả thực con hơi ham chơi."
Nhớ đến quá khứ, dì Dung khẽ thở dài, "Tưởng Tưởng, chiều nay ba con có đến đây cũng có nói chuyện một chút với dì. Con đừng trách dì Dung lắm miệng, cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, có một số chuyện nên buông xuống thôi."
Nghe vậy, Văn Tưởng rủ mắt, ý cười nơi khoé môi nhạt đi vài phần nhưng vẫn không nói gì.
Dì Dung thấy dáng vẻ ngậm miệng không nói chuyện của cô, trong lòng không biết làm sao cũng không có cách gì, chỉ là vuốt đầu cô, dịu dàng khuyên nhủ: "Cho dù con nghĩ như thế nào, nhưng ít nhất đừng khiến bản thân mình mệt mỏi như vậy. Không nói đến mẹ con và ông bà ngoại con, dì Dung bây giờ nhìn thấy cũng đau lòng."
Văn Tưởng ổn định hô hấp, khoé mắt phiếm hồng, "Dì Dung, con biết là dì vì tốt cho con, chỉ là con thật sự không buông xuống được cũng không quên được."
"Có lúc con cũng muốn buông tha mình để tha thứ cho Tưởng Viễn Sơn, nhưng mà con làm không được, con không có cách nào xem chuyện như chưa từng xảy ra." Cô khẽ hít mũi, "Dì Dung, con nghĩ không thông, tại sao ông ấy lại làm ra chuyện như vậy, nếu như ông ấy không thương mẹ con, tại sao lại kết hôn với bà ấy, sự tồn tại của con thì tính là cái gì."
Rất nhiều chuyện trong quá khứ cho đến bây giờ đã không có cách nào để làm rõ ràng thông suốt, hiện tại thứ duy nhất chứng minh nó từng tồn tại, chỉ còn lại sự oán giận và không thể tha thứ lẫn nhau.
Đó là nút chết, không tháo được.
Dì Dung hiểu rõ nhiều năm qua Văn Tưởng chưa từng buông xuống, cũng biết bản thân mình không có lập trường để khuyên Văn Tưởng tha thứ ai, bà ấy chẳng qua là xuất phát từ một người không muốn đứa nhỏ mình yêu thương nhiều năm như cháu gái, phải chịu những buồn khổ và oán hận này.
Nhưng mà thấy dáng vẻ bây giờ của Văn Tưởng, bà ấy biết rõ muốn cô buông bỏ quá khứ là chuyện còn khó hơn so với lên trời, những lời khuyên giải đó cũng không thể nói ra nữa.
Gần như cả đêm Văn Tưởng không ngủ, hôm sau lúc Tần Cấm lại đây đón cô, đôi mắt cô đầy tơ máu, quầng thâm xanh xanh.
Từ khi Tần Cấm đi theo Văn Tưởng cho đến giờ chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, khó tránh khỏi có hơi kinh ngạc nhưng không hỏi nhiều, theo thường lệ báo cáo công việc, "Tôi đã thông báo cho người đại diện của Bạch Tịnh, bảo cô ấy sau cuộc họp buổi sáng đến văn phòng cô, còn người đại diện của Vưu Thời tạm thời không ở Khê Thành. Ngoài ra, chuyện cô bảo tôi sắp xếp cho Vưu Thời một trợ lý mới cũng đã ổn thoả, về kế hoạch công việc tiếp theo của Vưu Thời, bộ phận thương mại đên kia đã đưa tài liệu liên quan qua rồi."
Văn Tưởng "ừ" một tiếng, nâng tay day day trán, "Bên phía Vưu Thời cô bảo Khâu Nguyễn Lâm quan tâm nhiều một chút, nếu thật sự không được, có thể đổi người đại diện cho cô ấy."
Nghệ sĩ ở Thịnh Hoa nhiều nên dưới tay mỗi người đại diện không chỉ có mỗi một nghệ sĩ. Mặc dù Thịnh Hoa nâng đỡ người nhưng khó tránh khỏi có đôi khi sẽ xuất hiện tài nguyên không công bằng.
Người đại diện cũng là lấy tiền ăn cơm, một nghệ sĩ không thể cho người ta kiếm tiền được, trên cơ bản cũng sẽ không được quan tâm nhiều.
Thêm Thịnh Hoa không cho phép nghệ sĩ nhận hoạt động riêng nên dần dần nghệ sĩ mà không nổi tiếng cũng giống như bị tuyết che khuất.
Vưu Thời trộn lẫn thành cái dạng như bây giờ, Văn Tưởng đoán người đại diện của cô ấy không thoát được liên quan.
"Vâng." Tần Cấm thấy cô trang điểm xong, trạng thái vẫn không tốt như cũ, đề nghị: "Nếu không thì sáng nay cô đừng đến công ty?"
"Không cần, không sao." Văn Tưởng thoa thêm son, đứng dậy thay quần áo. Trước khi đi cô thấy khuy mắng sét để ở góc bàn, lại đi vào thư phòng tìm cái phong bì để khuy măng sét vào, đưa cho Tần Cấm, "Cái này, cô tìm người mang đến Trì thị đưa cho phó tổng Trì."
"Vâng." Tần Cấm nhìn phong bì không có viết tên, "Có cần ký tên không?"
"Không cần, anh ấy biết là ai đưa." Lúc xuống lầu, Văn Tưởng nhìn thấy Bentley ở trong sân, nhớ đến tài xế hôm qua bèn hỏi, "Đúng rồi, tài xế tối hôm qua tên là gì?"
"Phương Chí Vỹ, sao vậy?"
"Không có gì, thông báo tài vụ tháng này thêm lương cho anh ta hơn một ngàn."
"Vâng."
Đến công ty, cuộc họp buổi sáng của các bộ phận đã kết thúc, Văn Tưởng ở trước cửa văn phòng nhìn thấy người đại diện của Bạch Tịnh – Mễ La.
Là một người phụ nữ rất giỏi giang, nhìn thấy Văn Tưởng, cúi đầu chào, "Văn tổng."
"Ừ, vào đi."
Văn phòng của Văn Tưởng ở Thịnh Hoa còn lớn hơn nhiều ở Văn thị, toàn thể phong cách cũng khá thời thượng, không nghiêm túc quá.
Ánh nắng ban mai chiếu vào từ cửa kính sát đất.
Văn Tưởng cũng không quanh co lòng vòng, nói tin đồn nghe được vào đêm từ thiện hôm qua cho Mễ La, "Hiện tại Bạch Tịnh cũng coi như là tuyến 1 trong giới, làm việc làm người còn không phép tắc như vậy. Cô cảm thấy người đại diện là cô nên chịu trách nhiệm như thế nào đây?"
Bạch Tịnh là nghệ sĩ thứ hai của Mễ La, hồi đó dựa vào bộ điện ảnh đề tài gây cấn mà thành danh, thuận lợi nằm trong hàng ngũ tiểu hoa tuyến 1.
Trong công việc, cô ta gần như không làm cho Mễ La phí nhiều tâm tư, chỉ là Mễ La biết rõ tính cách của Bạch Tịnh, không giữ được miệng, có gì nói đó. Ở trong giới bao lâu cũng đã đắc tội không ít người, nhưng người ta dựa vào cây to hóng mát*, cô ta là người của Thịnh Hoa nên nghệ sĩ bình thường cũng không dám gây khó dễ cô ta.
(Ý chỉ có người chống lưng)
Nhưng mà Mễ La không ngờ, bây giờ lá gan cô ta lớn đến mức này, dám ở sau lưng tung tin đồn bà chủ, biên soạn thì thôi đi, ấy vậy mà còn để đến tai người trước mặt.
Mễ La quả thực muốn dìm đầu cô ta vào trong nước cho tỉnh táo.
"Xin lỗi Văn tổng, là tôi không quản lý tốt nghệ sĩ của mình." Mễ La mím môi, "Chuyện này chủ yếu là trách nhiệm của tôi."
Văn Tưởng thấy cô ấy ôm trách nhiên lưu loát như vậy, khẽ cười một tiếng, "Cô vậy mà rất bảo vệ người của mình."
"Văn tổng——"
"Bỏ đi, hôm nay tôi gọi cô đến không phải để truy cứu trách nhiệm của ai, dù sao chuyện này cũng chưa có xác định là Bạch Tịnh truyền ra, nhưng mà——" Văn Tưởng đang nói lại chuyển, "Tính cách này của Bạch Tịnh, về lâu dài không có lợi cho cô, phạt ít ngăn nhiều, trong khoảng thời gian này dừng các công việc trong tay cô ấy lại trước đi."
Mễ La tự biết không có đường để cứu vãn, cũng không có cò kè mặc cả, "Tôi hiểu, Văn tổng."
"Được rồi, không có chuyện gì thì cô ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Mễ La rời đi không bao lâu, Tần Cấm chuyển cuộc gọi nội bộ vào, "Văn tổng, lúc nãy người đến Trì thị gửi tin nhắn đến, nói hôm nay phó tổng Trì không đến công ty, người trong công ty bọn họ cũng không liên lạc được với anh ta, hỏi món đồ này mang về hay là để ở chỗ lễ tân."
"Để ở đó đi, nói người ở công ty bọn họ chuyển lại."
"Tôi biết rồi."
Cúp máy, Văn Tưởng nhớ đến lúc ra khỏi nhà Trì Uyên, sắc mặt anh tái nhợt, không khỏi nghĩ đến chuyện xấu.
Người này không phải ngất xỉu trong nhà rồi chứ?
"......"
Viêm dạ dày cấp tính không phải là bệnh gì nặng nhưng cũng không tính là vấn đề nhỏ, Văn Tưởng nghĩ nghĩ, cuối cùng gửi tin nhắn cho kẻ đầu sỏ Tiếu Mạnh.
Văn Tưởng: [Đêm hôm qua Trì Uyên bị viêm dạ dày cấp tính, hôm nay không đến công ty, người trong công ty của anh ấy cũng không liên lạc được với anh ấy. Nếu như anh có rảnh tốt nhất nên qua xem anh ấy một cái.]
Tin nhắn vừa mới được gửi đi, đối phương đã trả lời lại.
Tiếu Mạnh: [Định vị.]
Tiếu Mạnh: [Xin lỗi, đang đi công tác nên không rảnh qua được. Tôi có thể làm phiền cô qua xem một chút giúp tôi được không? Không có ý gì khác, chỉ là sợ cậu ấy chết trong nhà không ai biết.]
Văn Tưởng: [.........]
Tiếu Mạnh: [/nhe răng//khoái trá//hoa hồng/]
Văn Tưởng: [Biểu cảm quê mùa quá, đừng gửi nữa.]
Tiếu Mạnh: [Ngại quá, tán gẫu với đối tác quen rồi.]
Văn Tưởng:......
Hai người nói được vài câu, sau đó Tiếu Mạnh nói phải lên máy bay, Văn Tưởng đúng lúc phải đến Văn thị họp nên cũng thoát Wechat.
Đến lúc sờ điện thoại lại lần nữa cũng đã là giữa trưa.
Có lẽ Tiếu Mạnh đã xuống may bay nên lại gửi một tin nhắn Wechat cho cô.
Tiếu Mạnh: [Tôi không có lừa cô, tôi thật sự đi công tác ở bên ngoài, cũng không có cách nào đi xem Trì Uyên được. Cô coi như giúp tôi nữa đi, rút chút thời gian đi xem dùm tôi nhé? /đáng thương//đáng thương/]
Văn Tưởng ngồi trong xe, nhìn chằm chằm tin nhắn này vài giây, rồi thoát ra tìm số điện thoại của Trì Uyên gọi qua nhưng vẫn tắt máy như trước.
Giữa trưa, ánh mặt trời cực kỳ gắt, trên đường cũng không có nhiều người đi lại. Lúc đi ngang qua một tiệm cháo, Văn Tưởng nói dừng xe bảo Tần Cấm xuống mua một phần cháo tốt cho dạ dày mang về.
Đến lúc trở lại trên xe, Tần Cấm phát hiện lộ trình của xe thay đổi, bên đường không còn là nhà cao tầng nữa mà là những cửa hàng nho nhỏ nối sát nhau.
Trì Uyên lớn như vậy rất ít khi bị bệnh, nhưng một khi bị bệnh lại như núi đổ vậy. Tối hôm qua Văn Tưởng đi rồi, anh uống thuốc, nằm trên giường liền ngủ một giấc.
Giấc ngủ này vừa dài lại vừa sâu, không chỉ qua giờ đi làm mà còn chẳng nghe thấy điện thoại kêu, vốn pin điện thoại đã yếu lại kêu không ngừng nên hao hết % pin còn sót lại rồi tắt nguồn luôn.
Gần đến 11 giờ, dì giúp việc lại đây quét dọn vệ sinh, nhìn thấy thuốc được đặt trên quầy bar, lại thấy Trì Uyên nằm mê man trong phòng nên vội vàng gọi điện thoại cho mẹ Trì.
Mẹ Trì kêu bác sĩ gia đình rồi vội vàng chạy qua, đúng lúc ở dưới lầu gặp Văn tưởng không có mật khẩu gác cổng nên không vào được trong lầu.
"Tưởng Tưởng." Sau khi từ hôn, Du Uyển vẫn chưa gặp Văn Tưởng nên lúc này thấy cô vô cùng thân thiết, "Sao con lại ở đây?"
Văn Tưởng không ngờ lại trùng hợp như vậy, ở đây còn có thể gặp mẹ Trì, lời ít ý nhiều nói chuyện tốt hôm qua, cuối cùng nói: "Tiếu Mạnh đi công tác nên nhờ con qua đây xem."
"Làm phiền con phải chạy qua đây một chuyến rồi." Mẹ Trì kéo cánh tay cô, "Trời nóng như này, đi lên ngồi một lát nhé."
"Không cần đâu bác gái, công ty con còn có việc nên con về trước." Văn Tưởng đưa hộp thức ăn cho bà ấy, "Đây là cháo tốt cho dạ dày, bác mang lên ạ."
Mẹ Trì không thuận theo cô, nói muốn cô lên ngồi một lát, Văn Tưởng từ chối không được chỉ có thể theo vào thang máy, đi vào nhà Trì Uyên.
Lúc hai người đến, dì giúp việc mới vừa đánh thức Trì Uyên, anh vẫn mặc bộ quần áo tối hôm qua, bưng ly nước ngồi bên cạnh bàn ăn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, dì giúp việc đi ra phòng bếp, thấy mẹ Trì, Trì Uyên đang định mở miệng lại nhìn thấy Văn Tưởng đằng sau mẹ Trì, môi mấp máy, từ "mẹ" dở dang bị kẹt lại bên miệng.
Mẹ Trì vừa mới biết tình hình của anh từ Văn Tưởng, đi vào liền hỏi bao tử có còn khó chịu không, hỏi xong còn không quên quở trách, "Con với ba con y chang nhau, biết rõ sắp khổ còn muốn lao vào chịu tội."
Cho dù là bao nhiêu tuổi nhưng bị mắng trước mặt người ngoài cũng cảm thấy thật mất mặt, Trì Uyên nâng tay gãi gãi đuôi lông mày, cắt ngang lời mẹ Trì, "Mẹ, con đói."
"Đói à?" Mẹ Trì đưa hộp đồ ăn trong tay ra, "Vừa hay, Tưởng Tưởng mua cháo cho con này. Con ăn một chút đi, đợi lát nữa bác sĩ cũng qua đây."
Mẹ Trì đi vào phòng bếp cầm bát đũa sạch sẽ ra, giữ Văn Tưởng ở lại ăn cơm trưa, sau đó liền vào phòng bếp với dì giúp việc, để lại không gian bên ngoài cho hai người bọn họ.
Văn Tưởng ngồi xuống đối diện anh, cúi đầu gửi tin nhắn cho Tần Cấm, bảo cô ấy và tài xế đi ăn cơm trước, muộn một chút rồi qua đón cô.
Tối hôm qua cả hai tan rã không vui khiến cho sự trầm mặc vào thời khắc này càng thêm rõ ràng.
Thật ra Trì Uyên cũng không quá đói, không có khẩu vị, trong cháo có thức ăn tốt cho dạ dày lại có thuốc bổ, hương vị vừa đắng lại vừa nhạt.
Anh miễn cưỡng ăn mấy miếng, Văn Tưởng úp điện thoại xuống bàn, "Ăn không vô không cần miễn cưỡng, cũng không phải là đồ gì ngon."
Quả thật chẳng ngon, Trì Uyên cũng không nói dối, để thìa xuống, chạm phải ánh mắt của Văn Tưởng, tuỳ tiện tìm chuyện nói, "Sao em lại qua đây?"
"Tiếu Mạnh sợ anh chết——" Văn Tưởng dừng lại một chút, sửa miệng, "Tiếu Mạnh đi công tác, không yên tâm anh ở nhà một mình nên nhờ tôi qua xem."
Trì Uyên "à" một tiếng, dựa người ra sau, giọng điệu mang theo vài phần thờ ơ, "Sao Tiếu Mạnh lại biết tôi bị bệnh?"
"........" Văn Tưởng mím môi, lời còn chưa suy nghĩ nên nói ra không khác gì đang dỗi, "Sao anh nói nhiều vậy?"
Trì Uyên không ngờ cô lại phản ứng như vậy, sửng sốt một giây, vậy mà còn bật cười, "Không phải chứ, sao bây giờ em nóng nảy vậy?"
Văn Tưởng nhắm mắt, không muốn nói nhiều với anh.
Trì Uyên cũng không dám cười lâu, dù sao bây giờ anh ở chỗ Văn Tưởng chỉ thiếu một bước nữa là vào danh sách đen, cười nữa là thật sự ngồi trong đó luôn.
Anh bưng ly nước lên uống một ngụm, giảm bớt vị đắng ở trong miệng, "Tôi thấy ý của em hôm qua, là em muốn nâng đỡ Vưu Thời?"
Nhắc đến chuyện công việc, Văn Tưởng không đến mức đối chọi, gật gật đầu, "Có ý này. Tính thích nghi của Vưu Thời rất cao, trước đó cũng có nói chuyện với đạo diễn Minh Xuyên, về mặt diễn xuất cô ấy rất có năng lực. Nếu《Ranh Giới》có thể nổi, cô ấy rất có hy vọng gặp may."
Trước đó Văn Tưởng đã xem qua kịch bản, vai diễn của Vưu Thời trong《Ranh Giới》sâu sắc lại hài lòng, cho dù bộ phim không bạo thì dựa vào cấu hình của nó, cô ấy chắc chắn có thể thu phục được rất nhiều người qua đường.
"Không lâu nữa Trì thị có khu nghỉ dưỡng sắp khai trương, bây giờ đang tìm người phát ngôn. Nếu không ngại, em có thể gửi một phần tư liệu của Vưu Thời qua cho tôi."
"Khu nghỉ dưỡng?" Văn Tưởng nhớ đến buổi sáng họp ở Văn thị, dự án mà Tưởng Viễn Sơn nhắc đến, "Là Khu du lịch sinh thái Tân Hồ?"
Trì Uyên nhướng mày, "Đúng vậy, em cũng biết?"
"Buổi sáng họp ở Văn thị có nhắc đến." Văn Tưởng híp mắt, giọng điệu nghiêm túc, "Dự án này hợp tác với Cục Du lịch Quốc gia, xem như là một trong ba dự án lớn hợp tác giữa chính – thương, khá nhiều doanh nghiệp ở Khê Thành tham gia đầu tư. Nếu muốn tìm người phát ngôn, bọn họ chắc chắn sẽ ưu tiên mấy nghệ sĩ tuyến 1 trong nước, hoặc những diễn viên có xuất thân tốt, lấy lai lịch của Vưu Thời bây giờ chẳng hề ở trong mục người được đề cử."
"Phải, người phát ngôn chính chắc chắn sẽ chọn trong tuyến 1, nhưng mà Khu nghỉ dưỡng Tân Hồ còn có vài cái phân khu, nên không chỉ có một người phát ngôn."
"Vậy được, lát nữa tôi bảo Tần Cấm gửi tư liệu của Vưu Thời cho anh."
(Chính – Thương: chính trị - thương nhân.)
Ban đầu người phát ngôn không nằm trong kế hoạch của Văn Tưởng, nhưng Vưu Thời bây giờ thiếu nhất chính là lộ mặt. Nếu có thể thành công lấy được người phát ngôn ở phân khu Tân Hồ, xem như là một bước rất lớn đối sự nghiệp hiện tại của cô ấy.
Nhiều cơ hội vẫn tốt hơn so với không có.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Văn Tưởng cũng tốt lên, ngay cả nhìn Trì Uyên cũng không còn khó chịu nữa, thậm chí trong lòng vẫn còn suy nghĩ chuyện người phát ngôn chính. Dù sao Thịnh Hoa cũng có rất nhiều nghệ sĩ tuyến 1 và diễn viên xuất thân tốt, tuy chủ lực của cô là muốn nâng đỡ Vưu Thời nhưng cũng không thể hạ những người khác.
"Vậy bây giờ công ty bọn anh có ý kiến gì về người phát ngôn chính không?"
"Có mấy người." Trì Uyên cầm ly nước, nhớ đến trước đó bộ phận thương mại đã đưa danh sách lên, cũng không nghĩ nhiều nên thuận miệng nói: "Đều là nghệ sĩ nữ tuyến 1 trong nước, có điều công ty ưu tiên những nghệ sĩ như Nguyên Ý đã giành được giải thưởng ở nước ngoài."
"Nguyên Ý?" Tên này nghe rất quen, Văn Tưởng kéo dài tiếng "à", "Nhớ rồi, cô ấy không phải là người lúc trước anh khen đẹp à?"
"Chậc."
"Thảo nào."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Trì tổng: Không có từ nào tôi thích nghe cả:)
/101
|