*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Uyên bất thình lình thốt ra lời này, ba mẹ Trì còn chưa phản ứng kịp thì anh đã bước lên cầu thang nhanh chóng biến mất, còn lại hai ông bà trong phòng khách em nhìn anh anh nhìn em, trong một lúc vẫn chưa hiểu được ý trong lời nói của con trai mình.
Qua một lúc lâu, mẹ Trì tiên phong mở miệng, chỉ là giọng điệu vẫn còn đang nghi ngờ, "Thằng bé đây là đồng ý?"
Ba Trì nâng tay lấy mắt kính xuống, thay mẹ Trì đánh tan chút do dự cuối cùng kia, "Nếu như không nghe lầm, chắc là đồng ý rồi."
Nhớ đến mấy tháng trước dáng vẻ Trì Uyên quậy trời quậy đất thà chết chứ không chịu khuất phục, mẹ Trì bỗng nhiên cảm thấy có hơi khó tiếp nhận sự thoả hiệp dễ dàng này của anh, nhìn mấy tờ giấy màu đỏ trên bàn rồi lại nhìn cầu thang đã không có bóng người trên lầu, cười như không cười, "Sao giống như nằm mơ vậy."
Ba Trì đã chuẩn bị tốt trận đánh ác liệt lúc này lại vì đối phương không đánh mà hàng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, "Đều là người trẻ, tiếp xúc lâu khó tránh khỏi có cảm tình. Như vậy cũng tốt, chúng ta cũng không cần nói nhiều, chỉ còn đợi chọn ngày lành chuẩn bị làm lễ cưới."
Nhắc đến đám cưới, mẹ Trì khó tránh khỏi nghĩ đến chuyện sau lễ cưới, trên mặt mang theo chút ưu sầu, "Cũng không biết đến lúc đó Văn Tưởng có thể chấp nhận được không."
Ba Trì đương nhiên biết vợ mình đang lo lắng cái gì, nhẹ giọng an ủi, "Chưa đến lúc đó, hơn nữa cho dù ngày đó thật sự đến cũng còn có chúng ta, còn có Trì Uyên, sẽ không bao giờ để Văn Tưởng một mình nên bây giờ em cũng đừng lo lắng."
Mẹ Trì nghĩ cũng phải, nghiêng người thu lại mấy tờ giấy đỏ, "Dì Trương, dì lên lầu tìm một cái hộp gỗ lim tốt rồi cất những tờ thiếp này giúp tôi."
"Vâng, bà chủ."
Lúc này tâm trạng mẹ Trì tốt hơn rất nhiều, cười cong mắt, "Đợi ngày mai em đến bệnh viện một chuyến, bảo Tưởng Tưởng chọn thời gian."
Chuyện hôn lễ ba Trì đương nhiên giao toàn quyền cho mẹ Trì chuẩn bị, nghe vậy cũng không có ý kiến gì, "Ở đây anh có khấu bình an, ngày mai em tiện đường mang cho con bé."
"Được."
Hai ông bà nói chuyện hôn lễ đến nửa đêm, vốn suy nghĩ rất tốt, đợi sang hôm sau tìm Văn Tưởng chọn ngày rồi bắt đầu chuẩn bị lễ cưới nhưng tiếc là không như mong muốn, còn chưa đến ngày hôm sau đã xảy ra chuyện lớn.
Cả thị trấn Lĩnh Hương thuộc quyền quản lý Khê Thành bị ngập lụt do mưa to trong mấy ngày.
Lĩnh Hương ở phía Đông Khê Thành, là một huyện nhỏ sống bằng lâm ngư nghiệp, hơn mười năm trước nơi đó cũng từng có trận lũ quét.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Sau khi công tác cứu trợ chống lũ kết thúc năm đó, người dân địa phương đã xây dựng lại nhà cửa dưới sự hỗ trợ của chính quyền và người dân các nơi. Sau đó nhà nước cũng hỗ trợ rất nhiều cho ngành lâm ngư nghiệp ở địa phương.
Trong mấy năm nay, kinh tế công nghiệp ở Lĩnh Hương phát triển rất tốt, thậm chí còn có khá nhiều công ty hợp tác với người dân địa phương mở rộng dự án du lịch và công nghiệp trang trại.
Mắt thấy cuộc sống sẽ tốt lên nhưng không ngờ thiên tai lại bất ngờ ập đến, khiến cho Lĩnh Hương lại lần nữa trở lại cảnh cực khổ của mười năm trước.
Một nơi có nạn, khắp phương trợ giúp.
Ban đêm hôm đó, tất cả các ngành ở Khê Thành đã tập hợp nhóm đầu tiên tiên phong đi làm nhiệm vụ cứu trợ giải nguy ở Lĩnh Hương.
Lực lượng cứu hoả, cảnh sát vũ trang, quân đội giải phóng, các y bác sĩ,... tất cả nhân viên đều quyết chí tiến lên lên đường.
Bệnh viện Nhân dân số 1 Thành phố Khê Thành tổ chức cuộc họp lúc nửa đêm, ban lãnh đạo tuyên bố danh sách các y bác sĩ đợt đầu tiên đến vùng thiên tai.
Tiếng còi kêu hết đợt này đến đợt khác trong đêm mở ra một lỗ hổng trong màn mưa dày này.
Sáu giờ sáng, Văn Tưởng là thành viên của nhóm cứu viện thứ ba đến vùng thiên tai, đang đứng trong nhóm người tuyên thệ trước khi xuất phát.
Đây là sống chết của mọi người ở Lĩnh Hương, niềm hy vọng của họ ở nơi đó đều ký thác lên người bọn họ.
Sau khi tuyên thệ kết thúc, mọi người quay lại các khoa và tập hợp với người trong khoa để xuất phát.
Văn Tưởng trở lại khoa cấp cứu.
Mấy phút trước khi xuất phát, Mạnh Nho Xuyên bảo mỗi người đi cứu viện ở vùng thiên tai gọi điện thoại cho người nhà trước, nếu không đến lúc đó, muốn liên lạc lại cũng không dễ dàng như bây giờ.
Văn Tưởng nắm chặt điện thoại, đến cuối cùng cũng không gọi, chỉ là gửi tin nhắn lần lượt cho Tưởng Viễn Sơn và Hứa Nam Tri.
Trì Uyên biết được tin tức là từ Hướng Ninh Sâm.
Hướng Thành Du – em trai của Hướng Ninh Sâm là sinh viên của Học viện Mỹ thuật Khê Thành, khoảng thời gian trước có cùng với các bạn trong trường đi ra ngoài vẽ vật thực, lúc về chuyển xe đi ngang qua Lĩnh Hương, kết quả gặp lũ quét, đến bây giờ vẫn chưa liên lạc được với ai.
Nhà họ Hướng cách nhà họ Trì có mấy trăm mét, sáng sớm Trì Uyên vừa mới ngủ dậy đã nhận được điện thoại của Hướng Ninh Sâm. Lúc vội vàng đến nhà họ Hướng, mẹ Trì ngồi trong phòng khách đang an ủi mẹ Hướng khóc đến mức muốn ngất đi.
Ba Hướng cau mày ngồi bên cạnh, vẻ mặt Hướng Ninh Sâm cũng nghiêm túc hiếm thấy.
Sau khi Trì Uyên ngồi xuống mới có thời gian hiết rõ được đã xảy ra chuyện gì, mở điện thoại ra đã thấy tất cả tin tức có liên quan đến Lĩnh Hương.
Anh tuỳ tiện bấm vào một cái.
Phong cảnh tuyệt đẹp của Lĩnh Hương lúc ban đầu đã sớm hoá thành đống hoang tàn, ống kính lướt qua đều là bức tường vỡ nát, trên gương mặt ai nấy cũng đều lộ rõ vẻ bi thương sợ hãi về tai hoạ.
Trì Uyên nhớ đến hôm qua trên đường Tiếu Mạnh thuận miệng nhắc đến chủ đề này, không ngờ nó lại trở thành sự thật.
Video vẫn còn đang phát trong điện thoại, mấy giây cuối cùng bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng dáng màu trắng.
Trong đầu Trì Uyên bỗng chốc "lộp bộp", như là vừa mới nhớ ra cái gì, vội vàng thoát video mở Wechat nhắn tin cho Văn Tưởng, đợi thật lâu cũng không nhận được tin trả lời, gọi điện thoại nhưng vẫn là trạng thái không có người nghe máy.
Anh đứng dậy đến chỗ không người gọi điện thoại cho một người bạn, sau mấy phút mới nhận được câu trả lời, "Đi vùng thiên tai rồi, Bệnh viện số 1 Thành phố là bệnh viện điển hình, lần này phái đi khá nhiều người."
Nghĩ cũng phải, cô là bác sĩ, gặp tình huống này phải xông về phía trước, đây là chức trách của cô. Chỉ là nơi đó thiên tai nghiêm trọng, cũng không phải là nói nhỏ bé, có một số chuyện ngoài ý muốn không thể tránh khỏi, trong lòng Trì Uyên cũng khó tránh được lo lắng.
Một lát sau, mẹ Trì cũng biết được Văn Tưởng đi vùng thiên tai từ Tưởng Viễn Sơn, trong lòng lo lắng, "Cũng không biết lần đi này khi nào mới có thể trở về."
Trì Uyên nghe thấy lời này, ngồi ở nhà không được bao lâu liền ra ngoài đi công ty một chuyến, đến giữa trưa lại vòng về công ty Tiếu Mạnh.
Hai người tính toán, định bỏ vốn quyên góp một số thuốc và đồ cứu sống cho vùng thiên tai. Chuyện quyên góp này nói quyên liền quyên, tối hôm đó, Trì Uyên và Tiếu Mạnh lấy danh nghĩa Trì thị và Tiếu thị quyên góp vật tư đến vùng thiên tai.
Tin tức buổi tối phát sóng về tình hình mới nhất ở Lĩnh Hương.
Hướng Thành Du vẫn không có tin tức nào, người nhà họ Hướng muốn điên luôn. Hướng Ninh Sâm lại định đi làm tình nguyện ở vùng thiên tai tìm em trai, nhưng suy nghĩ trong đầu còn chưa kịp thực hiện đã bị ba Hướng đánh chết bằng một gậy, "Con còn ngại trong nhà chưa đủ loạn phải không? Nơi đó là đâu mà con tuỳ tiện muốn đi là có thể đi sao!"
"Không phải con là vì đi tìm Thành Du sao?!"
Kết cục của việc mạnh miệng chính là bị ba Hướng đuổi ra khỏi nhà, Hướng Ninh Sâm không có chỗ để đi, bên ngoài trời còn mưa to nên chỉ có thể trốn ở chỗ Trì Uyên.
"Anh Ba, anh nói xem ba em có phải là hết mức không chứ, em nói đi tìm người cũng có nói là bây giờ đi đâu, thiếu chút nữa cho em một gậy chết rồi."
Trì Uyên tìm chai dầu hoa hồng cho cậu ta, nghe cậu ta nói xong, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Lĩnh Hương bây giờ đã thành đống đổ nát, thông tin và giao thông biến thành vật trang trí, đến đó gần như ngăn cách với thế giới.
Mưa to vẫn còn chưa dừng, trường cấp 2 may mắn còn sót lại ở địa phương tạm thời thành nơi ở của những người bị nạn, căn tin ở trường học trở thành trung tâm cấp cứu tạm thời.
Tình hình tại hiện trường nghiêm trọng hơn nhiều so với báo chí đưa tin, trận lũ quét bùng phát lúc nửa đêm, là lúc mọi người đang say giấc, không có cảnh giác, tai nạn xảy ra khiến nhiều người thiệt mạng.
Không ngừng có người bị thương được nâng vào trung tâm cấp cứu, tiếng kêu đau thương cao thấp nối tiếp nhau.
Từ khi Văn Tưởng đến đây chưa được nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên cô làm nhiệm vụ như này, gặp thương vong nhiều như vậy nên động tác dù ít dù nhiều có hơi vội vàng lộn xộn, nhưng cũng may có Chu Ngọc Hàm ở bên nên không đến mức xảy ra sai lầm mang tính nguyên tắc.
Cứu viện một ngày một đêm, hơn hai ngàn người dân ở Lĩnh Hương vì trận tai hoạ này trong chớp mắt chỉ còn lại một phần ba, còn hai phần ba kia không phải mất tích thì là mất dấu hiệu sống sót.
Đến đêm khuya, thế mưa dần dần giảm nhưng nhiệm vụ cứu viện vẫn đang tiến hành như cũ. Một phòng học trong trường học được bố trí thành trung tâm chỉ huy cứu viện, số người tử vong và mất tích không ngừng gia tăng trên bảng đen, mà số người sống sót cũng không thay đổi.
Trung tâm cấp cứu được chia thành khu vực khác nhau, phía Đông là phòng phẫu thuật, phía Nam là phòng xử lý, phía Tây và phía Bắc dùng để tiếp nhận nạn nhân trong tình trạng không nghiêm trọng.
Hơn 2 giờ sáng, lại một nhóm người bệnh được nhân viên cứu hoả đưa vào trung tâm cấp cứu, Văn Tưởng và một vài bác sĩ khác nhanh chóng tiến hành kiểm tra vết thương.
Trong lúc trao đổi ngắn gọn, Văn Tưởng biết được nhóm người trẻ tuổi này không phải là người bản xứ, chỉ là trên đường về nhà đổi xe ở Lĩnh Hương, lại không ngờ rằng gặp lũ quét, may mà lúc xảy ra lũ bọn họ vẫn chưa nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh tất cả đều chạy ra. Sau đó thì bị kẹt lại ở vùng đồng bằng không bị ảnh hưởng bởi lũ quét, dựa vào chút đồ ăn còn lại trên người chờ cứu viện.
Một nhóm tám người, chỉ có hai người con trai bị thương nặng, một trong đó đã hôn mê khi được đưa tới. Văn Tưởng và Chu Ngọc Hàm cùng nhau vào phòng phẫu thuật tạm thời bên cạnh lần lượt xử lý vết thương cho hai người họ.
Trên mặt cậu sinh viên không hôn mê đều là bùn và nước bẩn, quần áo trên người cũng ướt nhẹp, vết thương ở trên đùi kéo thành một đường dài, nhìn rất sâu.
Trong lúc xử lý vết thương, Văn Tưởng thấy vẻ mặt sợ sệt của cậu ấy, nhẹ nhàng hỏi, "Mọi người không phải là người địa phương Lĩnh Hương?"
Cậu sinh viên sửng sốt, có lẽ không ngờ người trước mặt sẽ mở miệng, qua vài giây mới nói, "Không phải, bọn em từ Khê Thành tới."
"Sinh viên?"
"Vâng."
"Chúng tôi cũng là bác sĩ ở Khê Thành." Văn Tưởng không nhìn cậu ấy, động tác dưới tay rất nhanh và thuần thục, "Cậu tên gì?"
Cậu sinh viên nhìn cô, giọng nói có hơi yếu, "Hướng Thành Du."
"Tên nghe rất hay."
"Cảm ơn ạ."
Sau khi Văn Tưởng xử lý vết thương cho cậu ấy xong, thấy cậu ấy lạnh đến phát run nên bảo y tá ra ngoài tìm bộ quần áo sạch sẽ cho cậu, dặn dò, "Đợi lát nữa y tá sẽ đưa cậu đến phòng bệnh, tôi gọi bạn cậu lại đây thay quần áo giúp cậu. Đại sảnh có nước nóng, mọi người tự làm, có gì không thoải mái phải kịp thời gọi bác sĩ."
"Vâng."
Bên ngoài còn có bệnh nhân khác nên Văn Tưởng không có khả năng lo một mình cậu ấy, đi ra ngoài gọi bạn cậu, rồi sau đó đi kiểm tra tình hình của những người khác.
Bận rộn đến sáng hôm sau, cơn mưa như thác đổ cũng đã dừng hoàn toàn, lúc này, tất cả những người bị thương được đưa vào trong trung tâm cấp cứu đã được thu xếp xong.
Chu Ngọc Hàm ra khỏi phòng phẫu thuật, áo blouse đã không còn nhìn ra dáng ban đầu, cô ấy đến bên cạnh Văn Tưởng, "Đi nghỉ ngơi thôi."
"Không sao, em vẫn chưa buồn ngủ." Văn Tưởng thấy gương mặt mệt mỏi của cô ấy, "Chị đi nghỉ đi."
Chu Ngọc Hàm không đi mà tìm ghế ở đó ngồi xuống, khẽ hỏi, "Lần đầu tiên đi cứu viện ở vùng thiên tai, có hơi không quen đúng không?"
Văn Tưởng ăn ngay nói thật, "Có một chút ạ."
"Đều như thế." Chu Ngọc Hàm lấy hai viên chocolate trong túi áo ra, đưa cho Văn Tưởng một viên, "Lần đầu tiên chị ra khỏi vùng thiên tai, sau khi trở về mất ngủ suốt một tháng, lúc đó mỗi buổi tối khi ngủ trong đầu đều là hình ảnh ở vùng thiên tai, vừa sợ vừa hoang mang. Sau đó không có cách nào đành chạy đến nhà chị Khúc ngủ cùng chị ấy một tháng mới khôi phục lại được."
Văn Tưởng rủ mắt, không nói chuyện.
Ngay sau đó, mây đen ở phía Đông đã tan hết, thấp thoáng thấy ánh bình minh. Ai cũng nghĩ trời quang mây tạnh nhưng chẳng ai ngờ được đến giữa trưa, gió lớn mưa to lại bắt đầu đến nữa, khí thế rào rạt.
Phía Nam Lĩnh Hương lũ quét lại bộc phát lần thứ hai.
Trường học lúc này đã không còn là chỗ an toàn, tất cả mọi người đều vội vàng rời đi, lui đến chỗ an toàn xa hơn, thông tin và giao thông vẫn chưa khôi phục xong lại một lần nữa bị phá tan.
Khu an toàn mới được thiết lập giáp ranh với khu vực quản lý của Lĩnh Hương, sau khi đợi tất cả mọi người thu xếp xong, trung tâm chỉ huy yêu cầu đội tiên phong lập tức trùng tu tuyến giao thông.
Mưa to khiến cho vật tư không thả dù vào được, một số con đường vào Lĩnh Hương đều bị tàn phá, người ngoài không vào được mà bọn họ cũng chẳng ra nổi.
Theo thời gian, vật tư cũng trở thành một vấn đề.
Lại là một đêm dài đằng đẵng, Văn Tưởng bổ sung một giấc ngủ rất ngắn, lúc tỉnh lại nghe thấy mọi người xung quanh đang phấn khích nói gì đó.
Cô ngồi dậy, áo khoác đắp trên eo rớt xuống dưới đất, người lạ đi ngang qua nhặt hộ cô, "Vất vả rồi."
Văn Tưởng lắc đầu, muốn nói lại thôi, ánh mắt rơi vào khung trò chuyện trong điện thoại của anh ta, nghi hoặc hỏi, "Ở đây khôi phục tín hiệu rồi?"
"Đúng vậy, khôi phục được nửa tiếng trước, điện và giao thông tất cả đều được khôi phục. Nghe bộ đội bên ngoài nói, đến ngày mai chúng ta có thể vào nội thành rồi."
Thấy anh ta còn phải nhận điện thoại, Văn Tưởng không hỏi nhiều nữa, đứng dậy đi ra ngoài, trên đường gặp Chu Ngọc Hàm đang vội vàng bèn kêu cô ấy một tiếng, "Chị Hàm."
Chu Ngọc Hàm nhìn thấy cô, cười khẽ, "Đúng lúc, đang chuẩn bị đưa điện thoại cho em đây, tín hiệu được khôi phục rồi, gọi điện thoại cho người nhà đi."
Kể từ hôm đến đây, điện thoại của Văn Tưởng đều ở trong trạng thái không có tín hiệu nên cô dứt khoát tắt điện thoại luôn.
Lúc này khởi động máy, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Bây giờ là bốn giờ sáng.
Gọi cho ai cũng đều không tiện, Văn Tưởng trả lời những tin nhắn quan tâm kia rồi lại đăng tin báo bình an lên vòng bạn bè.
Đứng ở bên ngoài một lát, cô quay người trở về, lúc đến cửa phòng bệnh tạm thời thấy Hướng Thành Du đang nhảy lò cò.
Nghĩ đến vết thương của cậu ấy, sắc mặt Văn Tưởng hơi lạnh, "Cậu đang làm cái gì vậy?"
Hướng Thành Du bị cô doạ sợ thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Văn Tưởng đưa tay đỡ cậu ấy, giọng điệu nghiêm túc, "Cậu lộn xộn như vậy, muốn vết thương nứt ra nữa à?"
"Em không phải cố ý." Hướng Thành Du gãi gãi đầu, "Em chỉ muốn gọi điện thoại cho người nhà nhưng tín hiệu bên trong quá kém, nên muốn ra ngoài tìm tín hiệu."
Văn Tưởng thuận theo nhìn điện thoại cậu ấy, pin đã hiển thị yếu nên cô đưa điện thoại của mình qua, "Dùng điện thoại tôi gọi đi."
Xem chừng Hướng Thành Du còn muốn từ chối, Văn Tưởng liền nhét điện thoại vào trong tay cậu ấy, bỏ lại một câu, "Gọi xong nhớ trả tôi" rồi đi vào.
"......."
Sau khi cầm điện thoại, Hướng Thành Du gọi điện thoại cho người nhà trước. Người nhận máy chính là Hướng Ninh Sâm, nghe được giọng nói của cậu ấy liền kêu lên, lộn xộn hỏi một đống chuyện.
Ngay sau đó Hướng Ninh Sâm đưa điện thoại cho ba mẹ Hướng, Hướng Thành Du nghe giọng nói đã lâu chưa nghe của ba mẹ, hơn nữa mấy ngày nay sợ hãi lại hoang mang nên nhất thời không nhịn được liền bật khóc.
Cả hai bên đều khóc.
Hướng Thành Du nghĩ đây là điện thoại của người khác nên nói rõ tình huống với người nhà rồi cúp máy.
Vì không muốn để bạn bè thấy mình khóc nên Hướng Thành Du cố ý đứng ở bên ngoài một lúc, đang định chuẩn bị vào thì điện thoại trong tay vang lên, nhìn tên ghi chú cũng là người quen thuộc.
Hướng Thành Du cũng không phản ứng kịp, thuận tay bắt máy, "Anh Ba..."
Trong ống nghe yên lặng một lát, ba giây sau truyền đến giọng nói lưỡng lự của Trì Uyên, "Thành Du?"
"Anh Ba, là em——" Hướng Thành Du nói xong bỗng chốc nhớ ra đây không phải là điện thoại của mình, vội lấy điện thoại nhìn lại, trên màn hình quả thật viết hai chữ [Trì Uyên], "......."
Hướng Thành Du lờ mờ.
Tình huống gì đây?
Tín hiệu xuyên suốt à?
Còn chưa suy nghĩ kỹ thì Trì Uyên ở đầu dây bên kia đã hỏi tình hình cậu ấy, Hướng Thành Du lần lượt trả lời từng cái xong, vẫn không nhịn được liền hỏi, "Anh Ba, sao anh lại gọi vào số này?"
Trì Uyên khẽ ho một tiếng, "Đây là điện thoại của chị dâu cậu."
"......."
Hướng Thành Du càng ngốc hơn.
Chị dâu?
Không phải trước kia anh kháng hôn sao?
Sao lại thành chị dâu rồi?
Trì Uyên cũng không nhiều lời với cậu ấy, sau khi biết cậu không có vấn đề gì lớn, anh lại hỏi vài câu về tình hình của Văn Tưởng, sau khi biết được Văn Tưởng khá tốt liền dặn dò, "Bị thương đừng chạy loạn, bản thân ở bên ngoài phải chú ý nhiều hơn. Có tình huống gì cũng đừng đi làm phiền chị dâu cậu, cô ấy cũng rất bận."
Hướng Thành Du vừa mới nghe khúc đầu còn cảm động, đợi nghe đến câu sau, "........"
Cúp máy, Hướng Thành Du trở lại trong lều, Văn Tưởng cách đó không xa đang thay thuốc cho người khác, cậu ấy đi qua, Văn Tưởng ngẩng đầu liếc cậu một cái, "Gọi điện xong rồi?"
"Vâng."
Văn Tưởng thu lại ánh mắt, khẩu trang che kín nét mặt của cô, "Cậu cứ cầm điện thoại trước đi, đợi lát nữa tôi đi qua xem vết thương cậu một chút."
"Vâng." Hướng Thành Du nghĩ nghĩ, lại tiếp thêm một câu, "Cảm ơn chị dâu."
".....? Cái gì?"
Hướng Thành Du không giải thích nhiều, nhảy lò cò đi xa để lại Văn Tưởng lòng tràn đầy nghi hoặc, không biết sao cậu gọi điện thoại mà đã gọi mình thành chị dâu rồi.
Nhưng nghi hoặc này rất nhanh đã có hồi đáp.
Văn Tưởng kiểm tra vết thương của Hướng Thành Du xong, kéo khẩu trang xuống, "Khá tốt, vết thương không bị nứt ra, bạn cậu đâu, sao một người cũng không ở đây vậy?"
"Bọn họ đi ra ngoài nhận đồ ăn rồi ạ." Hướng Thành Du đưa điện thoại cho cô, "Lúc nãy anh Ba em gọi điện thoại cho chị, em không cẩn thận đã nghe rồi."
"Anh Ba cậu?" Văn Tưởng phản ứng rất nhanh, "Anh Ba cậu là Trì Uyên?"
Hướng Thành Du gật đầu, "Phải, hai nhà bọn em là thế giao, đều ở cùng đại viện."
Văn Tưởng yên lặng, ngược lại không ngờ tới trùng hợp như vậy.
Hướng Thành Du đương nhiên rất có hứng thú với duyên phận đặc thù này, nhưng lại ngại lôi kéo Văn Tưởng hỏi nên chỉ có thể mở to mắt vô tội nhìn cô, với ý muốn cho Văn Tưởng chủ động nói gì đó.
Nhưng đáng tiếc, Văn Tưởng nhìn không hiểu ánh mắt của cậu ấy, cũng không có thời gian.
Trung tâm cấp cứu lại đưa tới một nhóm bệnh nhân mới, nhân viên cứu hoả đang ở đại sảnh kêu người nên Văn Tưởng chỉ kịp dặn cậu ấy đừng chạy loạn rồi vội vàng chạy qua.
Bận rộn mãi đến ngày hôm sau.
Văn Tưởng đứng suốt cả đêm, đôi chân ở trong ống quần đã âm ỷ phát run, gần như đã đứng không vững, Chu Ngọc Hàm đỡ cô ngồi xuống bên cạnh.
"Không sao chứ?"
Văn Tưởng lắc đầu, "Không sao ạ, chỉ là đứng quá lâu."
"Ngồi một lát đi, chị đi lấy ít đồ ăn cho em."
"Vâng."
Tám giờ sáng cơn mưa ở Lĩnh Hương đã dừng lại, hơn chín giờ nghênh đón ánh nắng mặt trời đã lâu không gặp, đến bây giờ là hơn mười giờ, ánh nắng sáng rực.
Trên mặt đất ở khu an toàn lầy lội không chịu nổi, người đến người đi mang theo bùn đất, Văn Tưởng có hơi mệt mỏi liền cúi đầu, khuỷu tay chống lên đầu gối, lòng bàn tay che mặt lại.
Bên tai bước chân vội vàng, chợt xa chợt gần.
Lúc này hình như có người dừng lại bên cạnh cô, Văn Tưởng tưởng Chu Ngọc Hàm đi rồi quay lại nên buông tay ra, ngẩng đầu, ánh mặt trời có hơi chói chang nên cô híp mắt lại, sau khi thấy rõ người có hơi kinh ngạc.
"Sao anh lại tới đây?"
Trì Uyên chú ý đến động tác của cô nên dịch sang bên cạnh một bước, che trước mặt cô, "Nhà họ Hướng lại đây tìm Thành Du, đúng lúc tôi và Tiếu Mạnh qua đây tặng vật tư."
Văn Tưởng "à" một tiếng, ngồi thẳng lưng, sau lưng là những thùng nước khoáng, giọng nói có hơi khàn, "Hướng Thành Du ở lều số ba."
"Bọn họ tìm thấy rồi." Trì Uyên rủ mắt, thấy mắt cô đỏ hoe, thấp giọng hỏi, "Em sao rồi?"
"Tôi vẫn ổn." Ánh mắt Văn Tưởng có hơi đau xót, giơ tay xoa nhẹ một cái rồi lại nhìn anh, "Khi nào thì các anh về?"
"Buổi chiều."
Tình hình vùng thiên tai nguy cấp nghiêm trọng, bọn họ không phải là nhân viên chuyên nghiệp nên không thể ở lại lâu.
"Vậy trên đường anh chú ý an toàn."
Trì Uyên "ừ" một tiếng.
Im lặng một lát, anh bỗng nhiên gọi tên cô, "Văn Tưởng."
"Hả?"
Văn Tưởng lên tiếng trả lời, ngẩng đầu lên đã thấy anh bỗng nhiên đưa tay ra, ngón tay ấm áp kề sát trán cô, nhẹ nhàng lau một chút.
Xúc cảm lướt thoáng qua.
Văn Tưởng ngẩn người, Trì Uyên xoè tay ra cho cô xem, "Bùn."
Cô vô thức muốn đưa tay lên sờ nhưng giây tiếp theo lại cảm thấy không thích hợp nên sờ sờ mũi, "Chắc là không cẩn thận bị bắn lên."
"Ừm."
Hai người lại yên lặng.
Lúc này lều số 4 có người gọi bác sĩ, cách chỗ Văn Tưởng khá gần nên cô đứng dậy đi qua, "Tôi đi qua xem một chút."
Trì Uyên không lên tiếng.
Lúc đi ngang qua, Văn Tưởng bị anh kéo tay lại, cô quay đầu, "Sao vậy?"
Trì Uyên nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, hơi mím khoé môi, "Bác Tưởng chọn xong mấy ngày kết hôn, hai ngày trước đã đưa thiệp đến nhà tôi rồi."
"......."
"Đợi quay về, em quyết định một cái đi."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Tưởng: Em quyết định ngày chia tay.+
Tưởng Tưởng: Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai đi.
Trì Uyên bất thình lình thốt ra lời này, ba mẹ Trì còn chưa phản ứng kịp thì anh đã bước lên cầu thang nhanh chóng biến mất, còn lại hai ông bà trong phòng khách em nhìn anh anh nhìn em, trong một lúc vẫn chưa hiểu được ý trong lời nói của con trai mình.
Qua một lúc lâu, mẹ Trì tiên phong mở miệng, chỉ là giọng điệu vẫn còn đang nghi ngờ, "Thằng bé đây là đồng ý?"
Ba Trì nâng tay lấy mắt kính xuống, thay mẹ Trì đánh tan chút do dự cuối cùng kia, "Nếu như không nghe lầm, chắc là đồng ý rồi."
Nhớ đến mấy tháng trước dáng vẻ Trì Uyên quậy trời quậy đất thà chết chứ không chịu khuất phục, mẹ Trì bỗng nhiên cảm thấy có hơi khó tiếp nhận sự thoả hiệp dễ dàng này của anh, nhìn mấy tờ giấy màu đỏ trên bàn rồi lại nhìn cầu thang đã không có bóng người trên lầu, cười như không cười, "Sao giống như nằm mơ vậy."
Ba Trì đã chuẩn bị tốt trận đánh ác liệt lúc này lại vì đối phương không đánh mà hàng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, "Đều là người trẻ, tiếp xúc lâu khó tránh khỏi có cảm tình. Như vậy cũng tốt, chúng ta cũng không cần nói nhiều, chỉ còn đợi chọn ngày lành chuẩn bị làm lễ cưới."
Nhắc đến đám cưới, mẹ Trì khó tránh khỏi nghĩ đến chuyện sau lễ cưới, trên mặt mang theo chút ưu sầu, "Cũng không biết đến lúc đó Văn Tưởng có thể chấp nhận được không."
Ba Trì đương nhiên biết vợ mình đang lo lắng cái gì, nhẹ giọng an ủi, "Chưa đến lúc đó, hơn nữa cho dù ngày đó thật sự đến cũng còn có chúng ta, còn có Trì Uyên, sẽ không bao giờ để Văn Tưởng một mình nên bây giờ em cũng đừng lo lắng."
Mẹ Trì nghĩ cũng phải, nghiêng người thu lại mấy tờ giấy đỏ, "Dì Trương, dì lên lầu tìm một cái hộp gỗ lim tốt rồi cất những tờ thiếp này giúp tôi."
"Vâng, bà chủ."
Lúc này tâm trạng mẹ Trì tốt hơn rất nhiều, cười cong mắt, "Đợi ngày mai em đến bệnh viện một chuyến, bảo Tưởng Tưởng chọn thời gian."
Chuyện hôn lễ ba Trì đương nhiên giao toàn quyền cho mẹ Trì chuẩn bị, nghe vậy cũng không có ý kiến gì, "Ở đây anh có khấu bình an, ngày mai em tiện đường mang cho con bé."
"Được."
Hai ông bà nói chuyện hôn lễ đến nửa đêm, vốn suy nghĩ rất tốt, đợi sang hôm sau tìm Văn Tưởng chọn ngày rồi bắt đầu chuẩn bị lễ cưới nhưng tiếc là không như mong muốn, còn chưa đến ngày hôm sau đã xảy ra chuyện lớn.
Cả thị trấn Lĩnh Hương thuộc quyền quản lý Khê Thành bị ngập lụt do mưa to trong mấy ngày.
Lĩnh Hương ở phía Đông Khê Thành, là một huyện nhỏ sống bằng lâm ngư nghiệp, hơn mười năm trước nơi đó cũng từng có trận lũ quét.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Sau khi công tác cứu trợ chống lũ kết thúc năm đó, người dân địa phương đã xây dựng lại nhà cửa dưới sự hỗ trợ của chính quyền và người dân các nơi. Sau đó nhà nước cũng hỗ trợ rất nhiều cho ngành lâm ngư nghiệp ở địa phương.
Trong mấy năm nay, kinh tế công nghiệp ở Lĩnh Hương phát triển rất tốt, thậm chí còn có khá nhiều công ty hợp tác với người dân địa phương mở rộng dự án du lịch và công nghiệp trang trại.
Mắt thấy cuộc sống sẽ tốt lên nhưng không ngờ thiên tai lại bất ngờ ập đến, khiến cho Lĩnh Hương lại lần nữa trở lại cảnh cực khổ của mười năm trước.
Một nơi có nạn, khắp phương trợ giúp.
Ban đêm hôm đó, tất cả các ngành ở Khê Thành đã tập hợp nhóm đầu tiên tiên phong đi làm nhiệm vụ cứu trợ giải nguy ở Lĩnh Hương.
Lực lượng cứu hoả, cảnh sát vũ trang, quân đội giải phóng, các y bác sĩ,... tất cả nhân viên đều quyết chí tiến lên lên đường.
Bệnh viện Nhân dân số 1 Thành phố Khê Thành tổ chức cuộc họp lúc nửa đêm, ban lãnh đạo tuyên bố danh sách các y bác sĩ đợt đầu tiên đến vùng thiên tai.
Tiếng còi kêu hết đợt này đến đợt khác trong đêm mở ra một lỗ hổng trong màn mưa dày này.
Sáu giờ sáng, Văn Tưởng là thành viên của nhóm cứu viện thứ ba đến vùng thiên tai, đang đứng trong nhóm người tuyên thệ trước khi xuất phát.
Đây là sống chết của mọi người ở Lĩnh Hương, niềm hy vọng của họ ở nơi đó đều ký thác lên người bọn họ.
Sau khi tuyên thệ kết thúc, mọi người quay lại các khoa và tập hợp với người trong khoa để xuất phát.
Văn Tưởng trở lại khoa cấp cứu.
Mấy phút trước khi xuất phát, Mạnh Nho Xuyên bảo mỗi người đi cứu viện ở vùng thiên tai gọi điện thoại cho người nhà trước, nếu không đến lúc đó, muốn liên lạc lại cũng không dễ dàng như bây giờ.
Văn Tưởng nắm chặt điện thoại, đến cuối cùng cũng không gọi, chỉ là gửi tin nhắn lần lượt cho Tưởng Viễn Sơn và Hứa Nam Tri.
Trì Uyên biết được tin tức là từ Hướng Ninh Sâm.
Hướng Thành Du – em trai của Hướng Ninh Sâm là sinh viên của Học viện Mỹ thuật Khê Thành, khoảng thời gian trước có cùng với các bạn trong trường đi ra ngoài vẽ vật thực, lúc về chuyển xe đi ngang qua Lĩnh Hương, kết quả gặp lũ quét, đến bây giờ vẫn chưa liên lạc được với ai.
Nhà họ Hướng cách nhà họ Trì có mấy trăm mét, sáng sớm Trì Uyên vừa mới ngủ dậy đã nhận được điện thoại của Hướng Ninh Sâm. Lúc vội vàng đến nhà họ Hướng, mẹ Trì ngồi trong phòng khách đang an ủi mẹ Hướng khóc đến mức muốn ngất đi.
Ba Hướng cau mày ngồi bên cạnh, vẻ mặt Hướng Ninh Sâm cũng nghiêm túc hiếm thấy.
Sau khi Trì Uyên ngồi xuống mới có thời gian hiết rõ được đã xảy ra chuyện gì, mở điện thoại ra đã thấy tất cả tin tức có liên quan đến Lĩnh Hương.
Anh tuỳ tiện bấm vào một cái.
Phong cảnh tuyệt đẹp của Lĩnh Hương lúc ban đầu đã sớm hoá thành đống hoang tàn, ống kính lướt qua đều là bức tường vỡ nát, trên gương mặt ai nấy cũng đều lộ rõ vẻ bi thương sợ hãi về tai hoạ.
Trì Uyên nhớ đến hôm qua trên đường Tiếu Mạnh thuận miệng nhắc đến chủ đề này, không ngờ nó lại trở thành sự thật.
Video vẫn còn đang phát trong điện thoại, mấy giây cuối cùng bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng dáng màu trắng.
Trong đầu Trì Uyên bỗng chốc "lộp bộp", như là vừa mới nhớ ra cái gì, vội vàng thoát video mở Wechat nhắn tin cho Văn Tưởng, đợi thật lâu cũng không nhận được tin trả lời, gọi điện thoại nhưng vẫn là trạng thái không có người nghe máy.
Anh đứng dậy đến chỗ không người gọi điện thoại cho một người bạn, sau mấy phút mới nhận được câu trả lời, "Đi vùng thiên tai rồi, Bệnh viện số 1 Thành phố là bệnh viện điển hình, lần này phái đi khá nhiều người."
Nghĩ cũng phải, cô là bác sĩ, gặp tình huống này phải xông về phía trước, đây là chức trách của cô. Chỉ là nơi đó thiên tai nghiêm trọng, cũng không phải là nói nhỏ bé, có một số chuyện ngoài ý muốn không thể tránh khỏi, trong lòng Trì Uyên cũng khó tránh được lo lắng.
Một lát sau, mẹ Trì cũng biết được Văn Tưởng đi vùng thiên tai từ Tưởng Viễn Sơn, trong lòng lo lắng, "Cũng không biết lần đi này khi nào mới có thể trở về."
Trì Uyên nghe thấy lời này, ngồi ở nhà không được bao lâu liền ra ngoài đi công ty một chuyến, đến giữa trưa lại vòng về công ty Tiếu Mạnh.
Hai người tính toán, định bỏ vốn quyên góp một số thuốc và đồ cứu sống cho vùng thiên tai. Chuyện quyên góp này nói quyên liền quyên, tối hôm đó, Trì Uyên và Tiếu Mạnh lấy danh nghĩa Trì thị và Tiếu thị quyên góp vật tư đến vùng thiên tai.
Tin tức buổi tối phát sóng về tình hình mới nhất ở Lĩnh Hương.
Hướng Thành Du vẫn không có tin tức nào, người nhà họ Hướng muốn điên luôn. Hướng Ninh Sâm lại định đi làm tình nguyện ở vùng thiên tai tìm em trai, nhưng suy nghĩ trong đầu còn chưa kịp thực hiện đã bị ba Hướng đánh chết bằng một gậy, "Con còn ngại trong nhà chưa đủ loạn phải không? Nơi đó là đâu mà con tuỳ tiện muốn đi là có thể đi sao!"
"Không phải con là vì đi tìm Thành Du sao?!"
Kết cục của việc mạnh miệng chính là bị ba Hướng đuổi ra khỏi nhà, Hướng Ninh Sâm không có chỗ để đi, bên ngoài trời còn mưa to nên chỉ có thể trốn ở chỗ Trì Uyên.
"Anh Ba, anh nói xem ba em có phải là hết mức không chứ, em nói đi tìm người cũng có nói là bây giờ đi đâu, thiếu chút nữa cho em một gậy chết rồi."
Trì Uyên tìm chai dầu hoa hồng cho cậu ta, nghe cậu ta nói xong, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Lĩnh Hương bây giờ đã thành đống đổ nát, thông tin và giao thông biến thành vật trang trí, đến đó gần như ngăn cách với thế giới.
Mưa to vẫn còn chưa dừng, trường cấp 2 may mắn còn sót lại ở địa phương tạm thời thành nơi ở của những người bị nạn, căn tin ở trường học trở thành trung tâm cấp cứu tạm thời.
Tình hình tại hiện trường nghiêm trọng hơn nhiều so với báo chí đưa tin, trận lũ quét bùng phát lúc nửa đêm, là lúc mọi người đang say giấc, không có cảnh giác, tai nạn xảy ra khiến nhiều người thiệt mạng.
Không ngừng có người bị thương được nâng vào trung tâm cấp cứu, tiếng kêu đau thương cao thấp nối tiếp nhau.
Từ khi Văn Tưởng đến đây chưa được nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên cô làm nhiệm vụ như này, gặp thương vong nhiều như vậy nên động tác dù ít dù nhiều có hơi vội vàng lộn xộn, nhưng cũng may có Chu Ngọc Hàm ở bên nên không đến mức xảy ra sai lầm mang tính nguyên tắc.
Cứu viện một ngày một đêm, hơn hai ngàn người dân ở Lĩnh Hương vì trận tai hoạ này trong chớp mắt chỉ còn lại một phần ba, còn hai phần ba kia không phải mất tích thì là mất dấu hiệu sống sót.
Đến đêm khuya, thế mưa dần dần giảm nhưng nhiệm vụ cứu viện vẫn đang tiến hành như cũ. Một phòng học trong trường học được bố trí thành trung tâm chỉ huy cứu viện, số người tử vong và mất tích không ngừng gia tăng trên bảng đen, mà số người sống sót cũng không thay đổi.
Trung tâm cấp cứu được chia thành khu vực khác nhau, phía Đông là phòng phẫu thuật, phía Nam là phòng xử lý, phía Tây và phía Bắc dùng để tiếp nhận nạn nhân trong tình trạng không nghiêm trọng.
Hơn 2 giờ sáng, lại một nhóm người bệnh được nhân viên cứu hoả đưa vào trung tâm cấp cứu, Văn Tưởng và một vài bác sĩ khác nhanh chóng tiến hành kiểm tra vết thương.
Trong lúc trao đổi ngắn gọn, Văn Tưởng biết được nhóm người trẻ tuổi này không phải là người bản xứ, chỉ là trên đường về nhà đổi xe ở Lĩnh Hương, lại không ngờ rằng gặp lũ quét, may mà lúc xảy ra lũ bọn họ vẫn chưa nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh tất cả đều chạy ra. Sau đó thì bị kẹt lại ở vùng đồng bằng không bị ảnh hưởng bởi lũ quét, dựa vào chút đồ ăn còn lại trên người chờ cứu viện.
Một nhóm tám người, chỉ có hai người con trai bị thương nặng, một trong đó đã hôn mê khi được đưa tới. Văn Tưởng và Chu Ngọc Hàm cùng nhau vào phòng phẫu thuật tạm thời bên cạnh lần lượt xử lý vết thương cho hai người họ.
Trên mặt cậu sinh viên không hôn mê đều là bùn và nước bẩn, quần áo trên người cũng ướt nhẹp, vết thương ở trên đùi kéo thành một đường dài, nhìn rất sâu.
Trong lúc xử lý vết thương, Văn Tưởng thấy vẻ mặt sợ sệt của cậu ấy, nhẹ nhàng hỏi, "Mọi người không phải là người địa phương Lĩnh Hương?"
Cậu sinh viên sửng sốt, có lẽ không ngờ người trước mặt sẽ mở miệng, qua vài giây mới nói, "Không phải, bọn em từ Khê Thành tới."
"Sinh viên?"
"Vâng."
"Chúng tôi cũng là bác sĩ ở Khê Thành." Văn Tưởng không nhìn cậu ấy, động tác dưới tay rất nhanh và thuần thục, "Cậu tên gì?"
Cậu sinh viên nhìn cô, giọng nói có hơi yếu, "Hướng Thành Du."
"Tên nghe rất hay."
"Cảm ơn ạ."
Sau khi Văn Tưởng xử lý vết thương cho cậu ấy xong, thấy cậu ấy lạnh đến phát run nên bảo y tá ra ngoài tìm bộ quần áo sạch sẽ cho cậu, dặn dò, "Đợi lát nữa y tá sẽ đưa cậu đến phòng bệnh, tôi gọi bạn cậu lại đây thay quần áo giúp cậu. Đại sảnh có nước nóng, mọi người tự làm, có gì không thoải mái phải kịp thời gọi bác sĩ."
"Vâng."
Bên ngoài còn có bệnh nhân khác nên Văn Tưởng không có khả năng lo một mình cậu ấy, đi ra ngoài gọi bạn cậu, rồi sau đó đi kiểm tra tình hình của những người khác.
Bận rộn đến sáng hôm sau, cơn mưa như thác đổ cũng đã dừng hoàn toàn, lúc này, tất cả những người bị thương được đưa vào trong trung tâm cấp cứu đã được thu xếp xong.
Chu Ngọc Hàm ra khỏi phòng phẫu thuật, áo blouse đã không còn nhìn ra dáng ban đầu, cô ấy đến bên cạnh Văn Tưởng, "Đi nghỉ ngơi thôi."
"Không sao, em vẫn chưa buồn ngủ." Văn Tưởng thấy gương mặt mệt mỏi của cô ấy, "Chị đi nghỉ đi."
Chu Ngọc Hàm không đi mà tìm ghế ở đó ngồi xuống, khẽ hỏi, "Lần đầu tiên đi cứu viện ở vùng thiên tai, có hơi không quen đúng không?"
Văn Tưởng ăn ngay nói thật, "Có một chút ạ."
"Đều như thế." Chu Ngọc Hàm lấy hai viên chocolate trong túi áo ra, đưa cho Văn Tưởng một viên, "Lần đầu tiên chị ra khỏi vùng thiên tai, sau khi trở về mất ngủ suốt một tháng, lúc đó mỗi buổi tối khi ngủ trong đầu đều là hình ảnh ở vùng thiên tai, vừa sợ vừa hoang mang. Sau đó không có cách nào đành chạy đến nhà chị Khúc ngủ cùng chị ấy một tháng mới khôi phục lại được."
Văn Tưởng rủ mắt, không nói chuyện.
Ngay sau đó, mây đen ở phía Đông đã tan hết, thấp thoáng thấy ánh bình minh. Ai cũng nghĩ trời quang mây tạnh nhưng chẳng ai ngờ được đến giữa trưa, gió lớn mưa to lại bắt đầu đến nữa, khí thế rào rạt.
Phía Nam Lĩnh Hương lũ quét lại bộc phát lần thứ hai.
Trường học lúc này đã không còn là chỗ an toàn, tất cả mọi người đều vội vàng rời đi, lui đến chỗ an toàn xa hơn, thông tin và giao thông vẫn chưa khôi phục xong lại một lần nữa bị phá tan.
Khu an toàn mới được thiết lập giáp ranh với khu vực quản lý của Lĩnh Hương, sau khi đợi tất cả mọi người thu xếp xong, trung tâm chỉ huy yêu cầu đội tiên phong lập tức trùng tu tuyến giao thông.
Mưa to khiến cho vật tư không thả dù vào được, một số con đường vào Lĩnh Hương đều bị tàn phá, người ngoài không vào được mà bọn họ cũng chẳng ra nổi.
Theo thời gian, vật tư cũng trở thành một vấn đề.
Lại là một đêm dài đằng đẵng, Văn Tưởng bổ sung một giấc ngủ rất ngắn, lúc tỉnh lại nghe thấy mọi người xung quanh đang phấn khích nói gì đó.
Cô ngồi dậy, áo khoác đắp trên eo rớt xuống dưới đất, người lạ đi ngang qua nhặt hộ cô, "Vất vả rồi."
Văn Tưởng lắc đầu, muốn nói lại thôi, ánh mắt rơi vào khung trò chuyện trong điện thoại của anh ta, nghi hoặc hỏi, "Ở đây khôi phục tín hiệu rồi?"
"Đúng vậy, khôi phục được nửa tiếng trước, điện và giao thông tất cả đều được khôi phục. Nghe bộ đội bên ngoài nói, đến ngày mai chúng ta có thể vào nội thành rồi."
Thấy anh ta còn phải nhận điện thoại, Văn Tưởng không hỏi nhiều nữa, đứng dậy đi ra ngoài, trên đường gặp Chu Ngọc Hàm đang vội vàng bèn kêu cô ấy một tiếng, "Chị Hàm."
Chu Ngọc Hàm nhìn thấy cô, cười khẽ, "Đúng lúc, đang chuẩn bị đưa điện thoại cho em đây, tín hiệu được khôi phục rồi, gọi điện thoại cho người nhà đi."
Kể từ hôm đến đây, điện thoại của Văn Tưởng đều ở trong trạng thái không có tín hiệu nên cô dứt khoát tắt điện thoại luôn.
Lúc này khởi động máy, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Bây giờ là bốn giờ sáng.
Gọi cho ai cũng đều không tiện, Văn Tưởng trả lời những tin nhắn quan tâm kia rồi lại đăng tin báo bình an lên vòng bạn bè.
Đứng ở bên ngoài một lát, cô quay người trở về, lúc đến cửa phòng bệnh tạm thời thấy Hướng Thành Du đang nhảy lò cò.
Nghĩ đến vết thương của cậu ấy, sắc mặt Văn Tưởng hơi lạnh, "Cậu đang làm cái gì vậy?"
Hướng Thành Du bị cô doạ sợ thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Văn Tưởng đưa tay đỡ cậu ấy, giọng điệu nghiêm túc, "Cậu lộn xộn như vậy, muốn vết thương nứt ra nữa à?"
"Em không phải cố ý." Hướng Thành Du gãi gãi đầu, "Em chỉ muốn gọi điện thoại cho người nhà nhưng tín hiệu bên trong quá kém, nên muốn ra ngoài tìm tín hiệu."
Văn Tưởng thuận theo nhìn điện thoại cậu ấy, pin đã hiển thị yếu nên cô đưa điện thoại của mình qua, "Dùng điện thoại tôi gọi đi."
Xem chừng Hướng Thành Du còn muốn từ chối, Văn Tưởng liền nhét điện thoại vào trong tay cậu ấy, bỏ lại một câu, "Gọi xong nhớ trả tôi" rồi đi vào.
"......."
Sau khi cầm điện thoại, Hướng Thành Du gọi điện thoại cho người nhà trước. Người nhận máy chính là Hướng Ninh Sâm, nghe được giọng nói của cậu ấy liền kêu lên, lộn xộn hỏi một đống chuyện.
Ngay sau đó Hướng Ninh Sâm đưa điện thoại cho ba mẹ Hướng, Hướng Thành Du nghe giọng nói đã lâu chưa nghe của ba mẹ, hơn nữa mấy ngày nay sợ hãi lại hoang mang nên nhất thời không nhịn được liền bật khóc.
Cả hai bên đều khóc.
Hướng Thành Du nghĩ đây là điện thoại của người khác nên nói rõ tình huống với người nhà rồi cúp máy.
Vì không muốn để bạn bè thấy mình khóc nên Hướng Thành Du cố ý đứng ở bên ngoài một lúc, đang định chuẩn bị vào thì điện thoại trong tay vang lên, nhìn tên ghi chú cũng là người quen thuộc.
Hướng Thành Du cũng không phản ứng kịp, thuận tay bắt máy, "Anh Ba..."
Trong ống nghe yên lặng một lát, ba giây sau truyền đến giọng nói lưỡng lự của Trì Uyên, "Thành Du?"
"Anh Ba, là em——" Hướng Thành Du nói xong bỗng chốc nhớ ra đây không phải là điện thoại của mình, vội lấy điện thoại nhìn lại, trên màn hình quả thật viết hai chữ [Trì Uyên], "......."
Hướng Thành Du lờ mờ.
Tình huống gì đây?
Tín hiệu xuyên suốt à?
Còn chưa suy nghĩ kỹ thì Trì Uyên ở đầu dây bên kia đã hỏi tình hình cậu ấy, Hướng Thành Du lần lượt trả lời từng cái xong, vẫn không nhịn được liền hỏi, "Anh Ba, sao anh lại gọi vào số này?"
Trì Uyên khẽ ho một tiếng, "Đây là điện thoại của chị dâu cậu."
"......."
Hướng Thành Du càng ngốc hơn.
Chị dâu?
Không phải trước kia anh kháng hôn sao?
Sao lại thành chị dâu rồi?
Trì Uyên cũng không nhiều lời với cậu ấy, sau khi biết cậu không có vấn đề gì lớn, anh lại hỏi vài câu về tình hình của Văn Tưởng, sau khi biết được Văn Tưởng khá tốt liền dặn dò, "Bị thương đừng chạy loạn, bản thân ở bên ngoài phải chú ý nhiều hơn. Có tình huống gì cũng đừng đi làm phiền chị dâu cậu, cô ấy cũng rất bận."
Hướng Thành Du vừa mới nghe khúc đầu còn cảm động, đợi nghe đến câu sau, "........"
Cúp máy, Hướng Thành Du trở lại trong lều, Văn Tưởng cách đó không xa đang thay thuốc cho người khác, cậu ấy đi qua, Văn Tưởng ngẩng đầu liếc cậu một cái, "Gọi điện xong rồi?"
"Vâng."
Văn Tưởng thu lại ánh mắt, khẩu trang che kín nét mặt của cô, "Cậu cứ cầm điện thoại trước đi, đợi lát nữa tôi đi qua xem vết thương cậu một chút."
"Vâng." Hướng Thành Du nghĩ nghĩ, lại tiếp thêm một câu, "Cảm ơn chị dâu."
".....? Cái gì?"
Hướng Thành Du không giải thích nhiều, nhảy lò cò đi xa để lại Văn Tưởng lòng tràn đầy nghi hoặc, không biết sao cậu gọi điện thoại mà đã gọi mình thành chị dâu rồi.
Nhưng nghi hoặc này rất nhanh đã có hồi đáp.
Văn Tưởng kiểm tra vết thương của Hướng Thành Du xong, kéo khẩu trang xuống, "Khá tốt, vết thương không bị nứt ra, bạn cậu đâu, sao một người cũng không ở đây vậy?"
"Bọn họ đi ra ngoài nhận đồ ăn rồi ạ." Hướng Thành Du đưa điện thoại cho cô, "Lúc nãy anh Ba em gọi điện thoại cho chị, em không cẩn thận đã nghe rồi."
"Anh Ba cậu?" Văn Tưởng phản ứng rất nhanh, "Anh Ba cậu là Trì Uyên?"
Hướng Thành Du gật đầu, "Phải, hai nhà bọn em là thế giao, đều ở cùng đại viện."
Văn Tưởng yên lặng, ngược lại không ngờ tới trùng hợp như vậy.
Hướng Thành Du đương nhiên rất có hứng thú với duyên phận đặc thù này, nhưng lại ngại lôi kéo Văn Tưởng hỏi nên chỉ có thể mở to mắt vô tội nhìn cô, với ý muốn cho Văn Tưởng chủ động nói gì đó.
Nhưng đáng tiếc, Văn Tưởng nhìn không hiểu ánh mắt của cậu ấy, cũng không có thời gian.
Trung tâm cấp cứu lại đưa tới một nhóm bệnh nhân mới, nhân viên cứu hoả đang ở đại sảnh kêu người nên Văn Tưởng chỉ kịp dặn cậu ấy đừng chạy loạn rồi vội vàng chạy qua.
Bận rộn mãi đến ngày hôm sau.
Văn Tưởng đứng suốt cả đêm, đôi chân ở trong ống quần đã âm ỷ phát run, gần như đã đứng không vững, Chu Ngọc Hàm đỡ cô ngồi xuống bên cạnh.
"Không sao chứ?"
Văn Tưởng lắc đầu, "Không sao ạ, chỉ là đứng quá lâu."
"Ngồi một lát đi, chị đi lấy ít đồ ăn cho em."
"Vâng."
Tám giờ sáng cơn mưa ở Lĩnh Hương đã dừng lại, hơn chín giờ nghênh đón ánh nắng mặt trời đã lâu không gặp, đến bây giờ là hơn mười giờ, ánh nắng sáng rực.
Trên mặt đất ở khu an toàn lầy lội không chịu nổi, người đến người đi mang theo bùn đất, Văn Tưởng có hơi mệt mỏi liền cúi đầu, khuỷu tay chống lên đầu gối, lòng bàn tay che mặt lại.
Bên tai bước chân vội vàng, chợt xa chợt gần.
Lúc này hình như có người dừng lại bên cạnh cô, Văn Tưởng tưởng Chu Ngọc Hàm đi rồi quay lại nên buông tay ra, ngẩng đầu, ánh mặt trời có hơi chói chang nên cô híp mắt lại, sau khi thấy rõ người có hơi kinh ngạc.
"Sao anh lại tới đây?"
Trì Uyên chú ý đến động tác của cô nên dịch sang bên cạnh một bước, che trước mặt cô, "Nhà họ Hướng lại đây tìm Thành Du, đúng lúc tôi và Tiếu Mạnh qua đây tặng vật tư."
Văn Tưởng "à" một tiếng, ngồi thẳng lưng, sau lưng là những thùng nước khoáng, giọng nói có hơi khàn, "Hướng Thành Du ở lều số ba."
"Bọn họ tìm thấy rồi." Trì Uyên rủ mắt, thấy mắt cô đỏ hoe, thấp giọng hỏi, "Em sao rồi?"
"Tôi vẫn ổn." Ánh mắt Văn Tưởng có hơi đau xót, giơ tay xoa nhẹ một cái rồi lại nhìn anh, "Khi nào thì các anh về?"
"Buổi chiều."
Tình hình vùng thiên tai nguy cấp nghiêm trọng, bọn họ không phải là nhân viên chuyên nghiệp nên không thể ở lại lâu.
"Vậy trên đường anh chú ý an toàn."
Trì Uyên "ừ" một tiếng.
Im lặng một lát, anh bỗng nhiên gọi tên cô, "Văn Tưởng."
"Hả?"
Văn Tưởng lên tiếng trả lời, ngẩng đầu lên đã thấy anh bỗng nhiên đưa tay ra, ngón tay ấm áp kề sát trán cô, nhẹ nhàng lau một chút.
Xúc cảm lướt thoáng qua.
Văn Tưởng ngẩn người, Trì Uyên xoè tay ra cho cô xem, "Bùn."
Cô vô thức muốn đưa tay lên sờ nhưng giây tiếp theo lại cảm thấy không thích hợp nên sờ sờ mũi, "Chắc là không cẩn thận bị bắn lên."
"Ừm."
Hai người lại yên lặng.
Lúc này lều số 4 có người gọi bác sĩ, cách chỗ Văn Tưởng khá gần nên cô đứng dậy đi qua, "Tôi đi qua xem một chút."
Trì Uyên không lên tiếng.
Lúc đi ngang qua, Văn Tưởng bị anh kéo tay lại, cô quay đầu, "Sao vậy?"
Trì Uyên nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, hơi mím khoé môi, "Bác Tưởng chọn xong mấy ngày kết hôn, hai ngày trước đã đưa thiệp đến nhà tôi rồi."
"......."
"Đợi quay về, em quyết định một cái đi."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Tưởng: Em quyết định ngày chia tay.+
Tưởng Tưởng: Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai đi.
/101
|