*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù Trì Uyên nói là nói như vậy nhưng cuối cùng người tính không bằng trời tính, tối đó đến cuối cùng vẫn đụng phải Hứa Nam Tri.
Tuy là không thật sự đánh nhau nhưng bầu không khí giương cung bạt kiếm như trong dự đoán——
Hơn 7 giờ tối, cuộc họp ở công ty Hứa Nam Tri kết thúc sớm hơn dự kiến, trên đường đi về cũng không kẹt xe không đèn đỏ nên tám rưỡi đã đến phòng bệnh.
Lúc vào cửa, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, "Tưởng Tưởng, tớ mua cho cậu ít——"
Vừa nói vừa đi vào trong phòng, lúc nhìn thấy người ngồi trên sofa, tạm dừng vài giây, "——tớ mua cho cậu ít đồ ăn."
Dứt lời, Hứa Nam Trì đặt túi giấy đang cầm trên tay xuống bàn, sau đó lại ngồi xuống sofa đơn đối diện Trì Uyên.
Hai người mắt trừng mắt rất lâu, vẻ mặt Trì Uyên vẫn luôn thản nhiên, dáng vẻ không muốn phản ứng với người ta.
Hứa Nam Tri khoanh tay, đuôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên, ánh mắt sắc bén lại bắt bẻ. Cô ấy nghiêng đầu nói chuyện với Văn Tưởng, "Sao anh ta lại ở đây?"
Văn Tưởng định mở miệng nói chuyện, Trì Uyên cũng nhìn qua cô, "Chuyển lời một chút, tôi qua đây thăm hỏi người bệnh."
Văn Tưởng: "Anh ấy——"
Mới nói được một chữ* lại bị Hứa Nam Tri cắt ngang, "Chẳng lẽ anh không biết giờ này người bệnh cần được nghỉ ngơi sao?"
(Anh ấy: 他)
Trì Uyên ngồi vắt chân, ngón tay thon dài đẹp đẽ tuỳ ý phủ lên một góc nhỏ trên đầu gối gõ nhẹ, nghe vậy anh chỉ cười nhạt, "Cái đó tôi thật đúng là không biết."
Văn Tưởng: "......"
Hứa Nam Tri cong môi cười giả tạo, "Vậy tôi đây nhắc nhở đúng chỗ rồi."
Trì Uyên khẽ gật đầu cười, "Vậy tôi còn phải cảm ơn cô Hứa."
"......"
Châm chọc lẫn nhau.
Quả thực chính là trận chiến Tu La.
Cũng may Trì Uyên kịp thời thu tay lại, không có tranh luận với Hứa Nam Tri nữa, anh đứng lên, giơ tay chỉnh chỉnh ống tay áo, "Tôi đi về trước đây."
Trong lòng Văn Tưởng đã cảm ơn trời đất tạ ơn các vị thần linh đã cho hai người không có đánh nhau, thấy Trì Uyên muốn đi lại càng thở phào nhẹ nhõm.
"Được, vậy tôi không tiễn."
Anh "ừ" một tiếng, ánh mắt thoáng nhìn Hứa Nam Tri đang bóc quýt, nâng mắt nhìn Văn Tưởng làm như vô tình hỏi, "Mấy trái cây này ăn ngon không?"
"Hả?"
Bên kia, Hứa Nam Tri dừng động tác trong tay lại.
Trì Uyên đã thấy, trong lòng buồn cười nhưng trên mặt vẫn cứ lịch sự lạnh nhạt, "Nếu như ăn ngon, ngày mai tôi lại bảo người mang qua đây một hộp."
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Hứa Nam Tri nắm chặt tay lại.
Cuối cùng Văn Tưởng cũng phản ứng lại, cười khổ lại gượng gạo, "....."
Xem như là tôi cầu xin anh.
Đi nhanh đi.
Có đánh nhau thì tôi thật sự không giúp được anh đâu.
Trì Uyên đi rồi, sau khi Hứa Nam Tri cố gắng nhổ ra miếng quýt vừa nãy mới ăn nhưng thất bại, cô ấy lại bắt đầu điên cuồng nôn ra, "Tớ thừa nhận là tớ thấy anh ta là khó chịu."
"Nhưng anh ta cũng là chó thật."
"Thật sự tớ nghĩ không thông, rốt cuộc ba cậu có bị mắc nhầm dây thần kinh nào không mà lại tìm cho cậu chồng chưa cưới đùa giỡn như này."
"Hai người kết hôn ngàn vạn lần đừng gửi thiệp mời cho tớ, Hứa Nam Tri tớ hôm nay nói một câu, lễ cưới của cậu có anh ta thì không có tớ mà có tớ thì không có anh ta."
"Tớ và anh ta không đội trời chung."
"......"
Văn Tưởng nghe vậy, càng lúc càng cảm thấy vết thương trên trán vô cùng đau, "Chẳng lẽ trước đó cậu và Trì Uyên có tiếp xúc gì sao? Sao lại có lòng thù địch lớn với anh ấy vậy."
Hứa Nam Tri nôn ra xong, thở phào một hơi thật dài, giọng điệu nhàn nhạt, "Có lẽ là kiếp trước tớ với anh ta kết thù chưa kịp giải quyết, nên kiếp này mới không có cách nào chung sống hoà bình được."
Văn Tưởng mím khoé môi dưới, "Vậy mối thù của hai người thấp nhất là diệt hết cả nhà rồi."
"......."
Văn Tưởng vì bệnh nên được nghỉ gần nửa tháng, bệnh viện vì muốn loại bỏ mối nguy ngầm của PTSD (rối loạn stress sau sang chấn) nên đã sắp xếp cho tất cả nhân viên bị thương do tai nạn khơi thông tâm lý.
Hôm có kiểm tra báo cáo đúng lúc Văn Tưởng chuẩn bị xuất viện.
Chu Ngọc Hàm từ khoa cấp cứu đi qua, đưa túi tài liệu trong tay cho cô, vẻ mặt thoải mái, "Bọn chị đã xem rồi, không có vấn đề gì."
Văn Tưởng không có bất ngờ gì với kết quả này, hôm đó đi làm kiểm tra, bác sĩ phụ trách khơi thông tâm lý nói, cô là người thả lỏng nhất trong tất cả các nhân viên đến làm khơi thông.
Nhưng điều cần lo lắng thì vẫn sẽ lo lắng.
Chu Ngọc Hàm cười nói, "Hai ngày đợi kết quả, sắc mặt của chủ nhiệm Mạnh ở khoa cấp cứu không hề tốt, khuôn mặt nặng nề như cái gì vậy làm cho mấy người bọn chị nơm nớp lo sợ. Sau khi xem báo cáo vào sáng nay mới lộ ra nụ cười."
Văn Tưởng cười cười, "Là em làm mọi người lo lắng."
"Lo lắng vẫn còn tốt hơn so với cái kia, thực sự rất mừng vì em không có xảy ra chuyện gì lớn." Nhắc đến chuyện bất ngờ hôm đó, Chu Ngọc Hàm vẫn còn cảm thấy sợ hãi, "Em không biết đâu, chị vừa mới quay đầu lại đã thấy em nằm trên mặt đất, lúc nâng dậy cả mặt đều là máu, gọi em em cũng không đáp lại làm chị sợ muốn chết."
"Không sao, đã qua rồi." Văn Tưởng để túi tài liệu vào trong túi, "Sắp tới em sẽ không đến bệnh viện, nếu có chuyện gì cấp bách thì gọi điện thoại cho em."
"Thôi đi, trong khoảng thời gian này em cứ an tâm ở nhà nghỉ ngơi." Chu Ngọc Hàm xách túi của cô rồi đưa cô xuống lầu, "Cho dù có là tình huống khẩn cấp trời sập, bọn chị cũng sẽ không tìm bệnh nhân là em đến giúp đâu."
Văn Tưởng rủ mắt, bất đắc dĩ bật cười, "Được, coi như em chưa nói."
.....
Sau khi xuất viện, Văn Tưởng vẫn ở nhà Hứa Nam Tri như cũ. Căn hộ lúc trước cô mua đã sửa sang xong vào nửa tháng trước, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này cô đã chuyển qua rồi.
Sau mấy ngày ở nhà dưỡng thương, Văn Tưởng thu dọn đồ đạc chuyển qua, tiện thể mời dì giúp việc qua làm tổng vệ sinh.
Để có thể vào ở sớm hơn nên lúc đầu sửa sang, nước sơn tường mà Văn Tưởng chọn đều là sơn nước. Bây giờ thông gió hơn nửa tháng, trong nhà hầu như không có mùi gì lạ. Cô định trước khi kết thúc thời gian nghỉ bệnh thì mang đồ đạc chuyển qua đây.
Văn Tưởng ở chỗ Hứa Nam Tri gần nửa năm nên cũng mua lẻ tẻ khá nhiều đồ, lúc thu dọn đồ đạc còn rất nhiều.
Sau khi Hứa Nam Tri biết chuyện này, cô ấy đặc biệt chuyển ngày thứ 7 nghỉ ngơi cho đồng nghiệp để giúp cô chuyển nhà, còn tiện thể kéo Tạ Lộ qua.
Tạ Lộ là bạn trai của Hứa Nam Tri, hai người yêu nhau từ thời đi học, tình chị em và đã ở bên nhau mấy năm rồi.
Sau khi tốt nghiệp, Hứa Nam Tri liền đi làm ở Viện Xây dựng Thành phố, còn Tạ Lộ ở lại trường học để học cao học và tiến sĩ.
Bình thường mọi người đều bận, Văn Tưởng cũng chỉ gặp cậu ta vài lần nên cô rất ngại khi Hứa Nam Tri gọi cậu ta đến chuyển nhà giúp cô.
Hứa Nam Tri ngược lại chẳng để ý, "Dù sao hôm nay anh ấy cũng nghỉ, ở trường học cũng nhàm chán nên đúng lúc qua đây giúp thôi."
Tạ Lộ cũng cười theo, "Đúng vậy, chỉ là chuyển nhà lại chẳng phải là chuyện gì lớn."
Cậu ta lớn lên đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, dáng người rất cao to, có lẽ là do đeo kính nên cười rộ lên vừa ấm áp lại nho nhã.
Văn Tưởng cũng không nói thêm gì nữa, đợi tất cả đều thu dọn xong liền mời hai người họ đi ăn một bữa lớn.
Sau khi kết thúc, Tạ Lộ nhận được điện thoại của bạn học nên về trường trước, Hứa Nam Tri lái xe đưa Văn Tưởng về, "Tớ không lên đâu, lúc nãy mới thấy thông báo, sáng mai phải đi một chuyến đến Hải Thành."
Văn Tưởng đứng ở bên ngoài xe, bóng đêm phác hoạ đường nét cô, "Vậy cậu chú ý an toàn."
"Ừ, cậu về đi."
Mãi đến khi xe Hứa Nam Tri rời đi, Văn Tưởng mới xoay người đi vào trong tiểu khu. Trước khi về nhà, cô đến chỗ bất động sản lúc trước để trả tiền nhà, tiền nước, tiền gas và tiền điện mà cô thiếu lúc trước.
Trong khoảng thời gian này có hoạt động trả tiền nhà, Văn Tưởng nhận một bao gạo quay về.
Sau khi về đến nhà, Văn Tưởng mở mấy cái thùng lớn chất đầy phòng khách ra, quần áo chỉ chiếm một thùng, còn lại ngoài sách ra vẫn chỉ là sách.
Bận rộn đến hơn 10 giờ, Văn Tưởng thay quần áo rồi đi tắm, tắm xong đi ra cũng gần 11 giờ. Đối diện căn hộ là trung tâm thương mại Ngân Thái và toà nhà văn phòng đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.
Gió đêm cuối xuân đầu hạ dịu dàng ấm áp.
Văn Tưởng đứng mấy phút ở ban công rồi quay về phòng sấy tóc, tắt đèn nằm trong chăn đi ngủ.
Đêm đầu tiên ở nhà mới, Văn Tưởng ngủ chẳng hề an ổn. Cô mơ một giấc mộng rất ngắn, trong mơ là lúc đại học, khi đó Văn Tống vẫn còn chưa mất, một nhà ba người bọn họ vẫn còn ở Bình Thành.
Hình ảnh trong mơ bị vỡ tan không liền mạch, Văn Tưởng còn chưa kịp nói chuyện với mẹ Văn trong mơ thì bị điện thoại đánh thức.
Cô bật đèn, đồng hồ báo thức trên bàn hiển thị vừa mới qua 0 giờ.
Điện thoại là Trì Uyên gọi tới.
Sau khi kết nối, Văn Tưởng cách ống nghe nghe thấy giọng anh mang theo ý cười, "Bác sĩ Văn, bây giờ có tiện khám bệnh không?"
Văn Tưởng lại nghiêng đầu nhìn thời gian trước mặt.
00:17——
Giờ này.
Đương nhiên là không tiện rồi.
Ngón tay Văn Tưởng nhéo sống mũi, khẽ mím khoé môi dưới, "Tiện."
"Vậy bây giờ tôi qua đón cô."
"Được."
Cúp máy, Văn Tưởng bỗng nhiên nhớ ra một chuyện nên lại gửi hai tin nhắn vào Wechat cho anh.
——[Định vị]
——Tôi chuyển nhà rồi, bây giờ đang ở đây.
Đối phương trả lời một chữ "được."
Khoảng 20 phút sau, Văn Tưởng nhận được tin nhắn của Trì Uyên, nói là đã đến rồi, cô nhắn lại rồi lấy chìa khoá ra ngoài.
Đến cổng tiểu khu, Văn Tưởng liếc mắt một cái đã thấy Trì Uyên đứng bên cạnh xe.
Anh hiếm khi không phải mặc quần áo nghiêm túc, áo sơmi đổi thành áo T-shirt dài tay màu trắng rộng rãi kết hợp với quần dài màu xám đậm, trông thoải mái lại ở nhà.
Lúc này là đêm khuya, cổng tiểu khu ngoài bảo vệ đang trực ra thì chẳng còn ai khác, bóng đêm yên tĩnh, tiếng gió thổn thức.
Hôm nay lúc Văn Tưởng vừa mới chuyển đến, bảo vệ ở cổng còn giúp một tay, sau đó Hứa Nam Tri còn thay cô đưa hai điếu thuốc.
Bảo vệ có ấn tượng rất sâu với cô, thấy cô đêm khuya ra ngoài liền hỏi với ý tốt, "Cô Văn, trễ thế này còn ra ngoài một mình sao?"
Trì Uyên nghe thấy động tĩnh, nâng mắt nhìn qua, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, tóc mái lộn xộn trước trán tăng thêm mấy phần hơi thở thiếu niên.
Anh cất bước về phía Văn Tưởng, lúc đến gần mang đến mùi hương linh sam sạch sẽ mát lạnh, vừa nhẹ vừa thoang thoảng giống như bến nước cạn.
Văn Tưởng nhìn anh một cái rồi lại quay đầu nói chuyện với bảo vệ, "Không phải một mình mà là đi cùng với bạn."
"À, vậy được, cô đi thong thả."
"Ừm."
Trì Uyên đưa cô lên xe, nhẹ giọng giải thích với cô, "Đường Việt Hành bên kia xảy ra chút chuyện, gần đây cậu ấy bị paparazzi truy đuổi gắt gao, thật sự không có cách nào mới gọi điện đến chỗ tôi."
Văn Tưởng thắt dây an toàn, "Anh ấy làm sao vậy?"
"Cãi nhau với bạn gái."
......?
Trong một lúc Văn Tưởng không biết nên nói cái gì.
Trì Uyên nghiêng đầu nhìn cô một cái, khẽ cười một tiếng, "Lúc hai người cãi nhau, Đường Việt Hành không cẩn thận làm bản thân bị thương."
Văn Tưởng càng ngạc nhiên hơn, giọng điệu do dự, "Hai người bọn họ cãi nhau còn... đánh nhau?"
"Cái đó thì không có." Trì Uyên mở cửa sổ xe, cơn gió nhỏ từ phía sau chen vào, giọng anh bị gió khẽ thổi tan, "Bình thường đều là Đường Việt Hành bị đánh."
"......"
Rất lâu sau.
Mạch não của Văn Tưởng bị đứt đoạn lại quay về đường ray lần nữa, vầng sáng chợt loé như là nhớ ra cái gì, "——Đường Việt Hành có bạn gái rồi?"
"Phải, vừa mới quen nhau được mấy tháng." Trì Uyên cười, "Trước mắt vẫn còn chưa công khai, trong giới bọn họ ngoài người bên cạnh Đường Việt Hành ra thì những người khác vẫn còn chưa biết."
Văn Tưởng "à" một tiếng, thuận miệng hỏi, "Người có thân phận như Đường Việt Hành, không phải có bác sĩ gia đình sao?"
"Có một người nhưng đúng lúc không may."
"Hửm?"
"Lại là bạn gái của cậu ấy."
"......."
Chỗ ở của Đường Việt Hành cách không xa chỗ Văn Tưởng nên lái xe hơn 20 phút là đến.
Văn Tưởng đến nơi mới biết, hơn nửa đêm, Tống Dư Hành, Tiếu Mạnh còn có hai trợ lý sinh hoạt của Đường Việt Hành đều ở trong nhà anh ta.
Người không biết nhìn cảnh này còn tưởng rằng anh ta không xong rồi.
Sau khi Trì Uyên vào cửa, không thấy người đâu bèn hỏi, "Đường Việt Hành đâu?"
Tiếu Mạnh chỉ chỉ căn phòng đang đóng chặt cửa bên cạnh, "Đang tự bế trong đó."
Trì Uyên vỗ bả vai Văn Tưởng, "Cô ngồi trước đi, tôi đi vào gọi cậu ấy ra."
"Được."
Văn Tưởng ngồi xuống chỗ trống trên ghế sofa, "Đã trễ thế này còn làm phiền cô chạy đến đây một chuyến."
"Không sao." Văn Tưởng cầm ly nước, "Gần đây cô anh có khoẻ không?"
"Rất tốt." Tống Dư Hành nhìn cô, "Chuyện lần trước giải quyết hơi vội vàng nên vẫn chưa kịp nói tiếng cảm ơn với cô."
Khi đó tất cả mọi người trong nhà họ Tống đều bận tố cáo hung thủ, thay Tống Hoài lấy lại công lý. Khoảng thời gian đó Tống Dư Hành bận trước bận sau nên hiển nhiên không nhớ đến Văn Tưởng.
Sau khi giải quyết xong chuyện cũng đã qua một thời gian, giờ đi cảm ơn hình như không thích hợp lắm, còn thêm chuyện công việc nữa nên Tống Dư Hành liền trì hoãn chuyện này luôn.
Văn Tưởng lắc đầu nói "không sao."
Bên kia, Trì Uyên không thể kêu Đường Việt Hành ra nên chỉ có thể bảo Văn Tưởng đi vào, "Bây giờ cậu ấy đang nóng đầu suy nghĩ linh tinh."
"Không sao, tôi đi vào cũng như nhau."
......
Đường Việt Hành chủ yếu bị thương ở tay và cánh tay, nghe miêu tả chắc là lúc cãi nhau làm vỡ bình hoa nên bị quẹt vài chỗ.
Bạn gái anh ta rất có đạo đức nghề nghiệp, trước khi đi còn cầm máu và băng bó cho anh ta với ý muốn để buổi tối Đường Việt Hành tự mình đến bệnh viện xử lý.
Nhưng Đường Việt Hành không đi, đến tối còn tự gỡ băng ra, nếu Tống Dư Hành không bảo trợ lý qua đây đưa đồ thì còn không biết đã xảy ra chuyện này.
Mặc dù vết thương sâu nhưng không dài, hơn nữa được xử lý kịp thời nên không ảnh hưởng quá lớn. Văn Tưởng khâu đơn giản còn cuốn băng lại nữa.
"Trong khoảng thời gian này cố gắng không được dính nước." Văn Tưởng tháo bao tay ra, "Vết thương rất sâu, nếu không muốn để lại sẹo, tốt nhất vẫn nên chú ý nhiều vào."
Nghe vậy, Đường Việt Hành trầm mặc cả đêm nhàn nhạt lên tiếng, "Vậy để lại sẹo đi, nếu không không nhớ lâu."
"......"
Văn Tưởng bỗng chốc không biết rốt cuộc anh ta nói ai không nhớ lâu.
Lúc đi ra khỏi phòng, cô dặn Trì Uyên, "Vết thương này của anh ấy dính nước rồi, tạm thời chưa bị nhiễm trùng nhưng không chắc chắn là có nhiễm trùng hay không. Các anh chú ý nhiều vào, nếu có dấu hiệu sốt nhẹ thì phải đến bệnh viện."
"Được, lát nữa tôi nói với trợ lý cậu ấy." Trì Uyên giơ tay nhìn đồng hồ, "Bây giờ tôi đưa cô về?"
"Được."
Trên đường về, Văn Tưởng rõ ràng không còn năng lượng như lúc chưa đến, cả người mệt mỏi dựa vào lưng ghế, mắt khẽ nhắm như sắp chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc đợi đèn đỏ, Trì Uyên liếc nhìn cô một cái, phát hiện người đã ngủ mất tiêu.
Dáng vẻ Văn Tưởng ngủ rất yên ổn khiến cho người ta có cảm giác khác xa với lúc cô tỉnh, không có lạnh nhạt cũng không dễ đến gần như thế, thay vào đó là mềm mại và yếu đuối hơn.
Trì Uyên tắt đèn trong xe khiến khoang xe bỗng nhiên tối sầm.
Con phố lúc đêm khuya chẳng hề yên tĩnh, những toà nhà cao tầng đầu đường cuối ngõ sáng rực lên, Trì Uyên thả chậm tốc độ, bên tai nghe thấy tiếng hít thở không rõ ràng lắm.
Trì Uyên nghe.
Rất lâu sau.
Bỗng nhiên anh chẳng biết tại sao lại bật cười một tiếng.
Mặc dù Trì Uyên nói là nói như vậy nhưng cuối cùng người tính không bằng trời tính, tối đó đến cuối cùng vẫn đụng phải Hứa Nam Tri.
Tuy là không thật sự đánh nhau nhưng bầu không khí giương cung bạt kiếm như trong dự đoán——
Hơn 7 giờ tối, cuộc họp ở công ty Hứa Nam Tri kết thúc sớm hơn dự kiến, trên đường đi về cũng không kẹt xe không đèn đỏ nên tám rưỡi đã đến phòng bệnh.
Lúc vào cửa, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, "Tưởng Tưởng, tớ mua cho cậu ít——"
Vừa nói vừa đi vào trong phòng, lúc nhìn thấy người ngồi trên sofa, tạm dừng vài giây, "——tớ mua cho cậu ít đồ ăn."
Dứt lời, Hứa Nam Trì đặt túi giấy đang cầm trên tay xuống bàn, sau đó lại ngồi xuống sofa đơn đối diện Trì Uyên.
Hai người mắt trừng mắt rất lâu, vẻ mặt Trì Uyên vẫn luôn thản nhiên, dáng vẻ không muốn phản ứng với người ta.
Hứa Nam Tri khoanh tay, đuôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên, ánh mắt sắc bén lại bắt bẻ. Cô ấy nghiêng đầu nói chuyện với Văn Tưởng, "Sao anh ta lại ở đây?"
Văn Tưởng định mở miệng nói chuyện, Trì Uyên cũng nhìn qua cô, "Chuyển lời một chút, tôi qua đây thăm hỏi người bệnh."
Văn Tưởng: "Anh ấy——"
Mới nói được một chữ* lại bị Hứa Nam Tri cắt ngang, "Chẳng lẽ anh không biết giờ này người bệnh cần được nghỉ ngơi sao?"
(Anh ấy: 他)
Trì Uyên ngồi vắt chân, ngón tay thon dài đẹp đẽ tuỳ ý phủ lên một góc nhỏ trên đầu gối gõ nhẹ, nghe vậy anh chỉ cười nhạt, "Cái đó tôi thật đúng là không biết."
Văn Tưởng: "......"
Hứa Nam Tri cong môi cười giả tạo, "Vậy tôi đây nhắc nhở đúng chỗ rồi."
Trì Uyên khẽ gật đầu cười, "Vậy tôi còn phải cảm ơn cô Hứa."
"......"
Châm chọc lẫn nhau.
Quả thực chính là trận chiến Tu La.
Cũng may Trì Uyên kịp thời thu tay lại, không có tranh luận với Hứa Nam Tri nữa, anh đứng lên, giơ tay chỉnh chỉnh ống tay áo, "Tôi đi về trước đây."
Trong lòng Văn Tưởng đã cảm ơn trời đất tạ ơn các vị thần linh đã cho hai người không có đánh nhau, thấy Trì Uyên muốn đi lại càng thở phào nhẹ nhõm.
"Được, vậy tôi không tiễn."
Anh "ừ" một tiếng, ánh mắt thoáng nhìn Hứa Nam Tri đang bóc quýt, nâng mắt nhìn Văn Tưởng làm như vô tình hỏi, "Mấy trái cây này ăn ngon không?"
"Hả?"
Bên kia, Hứa Nam Tri dừng động tác trong tay lại.
Trì Uyên đã thấy, trong lòng buồn cười nhưng trên mặt vẫn cứ lịch sự lạnh nhạt, "Nếu như ăn ngon, ngày mai tôi lại bảo người mang qua đây một hộp."
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Hứa Nam Tri nắm chặt tay lại.
Cuối cùng Văn Tưởng cũng phản ứng lại, cười khổ lại gượng gạo, "....."
Xem như là tôi cầu xin anh.
Đi nhanh đi.
Có đánh nhau thì tôi thật sự không giúp được anh đâu.
Trì Uyên đi rồi, sau khi Hứa Nam Tri cố gắng nhổ ra miếng quýt vừa nãy mới ăn nhưng thất bại, cô ấy lại bắt đầu điên cuồng nôn ra, "Tớ thừa nhận là tớ thấy anh ta là khó chịu."
"Nhưng anh ta cũng là chó thật."
"Thật sự tớ nghĩ không thông, rốt cuộc ba cậu có bị mắc nhầm dây thần kinh nào không mà lại tìm cho cậu chồng chưa cưới đùa giỡn như này."
"Hai người kết hôn ngàn vạn lần đừng gửi thiệp mời cho tớ, Hứa Nam Tri tớ hôm nay nói một câu, lễ cưới của cậu có anh ta thì không có tớ mà có tớ thì không có anh ta."
"Tớ và anh ta không đội trời chung."
"......"
Văn Tưởng nghe vậy, càng lúc càng cảm thấy vết thương trên trán vô cùng đau, "Chẳng lẽ trước đó cậu và Trì Uyên có tiếp xúc gì sao? Sao lại có lòng thù địch lớn với anh ấy vậy."
Hứa Nam Tri nôn ra xong, thở phào một hơi thật dài, giọng điệu nhàn nhạt, "Có lẽ là kiếp trước tớ với anh ta kết thù chưa kịp giải quyết, nên kiếp này mới không có cách nào chung sống hoà bình được."
Văn Tưởng mím khoé môi dưới, "Vậy mối thù của hai người thấp nhất là diệt hết cả nhà rồi."
"......."
Văn Tưởng vì bệnh nên được nghỉ gần nửa tháng, bệnh viện vì muốn loại bỏ mối nguy ngầm của PTSD (rối loạn stress sau sang chấn) nên đã sắp xếp cho tất cả nhân viên bị thương do tai nạn khơi thông tâm lý.
Hôm có kiểm tra báo cáo đúng lúc Văn Tưởng chuẩn bị xuất viện.
Chu Ngọc Hàm từ khoa cấp cứu đi qua, đưa túi tài liệu trong tay cho cô, vẻ mặt thoải mái, "Bọn chị đã xem rồi, không có vấn đề gì."
Văn Tưởng không có bất ngờ gì với kết quả này, hôm đó đi làm kiểm tra, bác sĩ phụ trách khơi thông tâm lý nói, cô là người thả lỏng nhất trong tất cả các nhân viên đến làm khơi thông.
Nhưng điều cần lo lắng thì vẫn sẽ lo lắng.
Chu Ngọc Hàm cười nói, "Hai ngày đợi kết quả, sắc mặt của chủ nhiệm Mạnh ở khoa cấp cứu không hề tốt, khuôn mặt nặng nề như cái gì vậy làm cho mấy người bọn chị nơm nớp lo sợ. Sau khi xem báo cáo vào sáng nay mới lộ ra nụ cười."
Văn Tưởng cười cười, "Là em làm mọi người lo lắng."
"Lo lắng vẫn còn tốt hơn so với cái kia, thực sự rất mừng vì em không có xảy ra chuyện gì lớn." Nhắc đến chuyện bất ngờ hôm đó, Chu Ngọc Hàm vẫn còn cảm thấy sợ hãi, "Em không biết đâu, chị vừa mới quay đầu lại đã thấy em nằm trên mặt đất, lúc nâng dậy cả mặt đều là máu, gọi em em cũng không đáp lại làm chị sợ muốn chết."
"Không sao, đã qua rồi." Văn Tưởng để túi tài liệu vào trong túi, "Sắp tới em sẽ không đến bệnh viện, nếu có chuyện gì cấp bách thì gọi điện thoại cho em."
"Thôi đi, trong khoảng thời gian này em cứ an tâm ở nhà nghỉ ngơi." Chu Ngọc Hàm xách túi của cô rồi đưa cô xuống lầu, "Cho dù có là tình huống khẩn cấp trời sập, bọn chị cũng sẽ không tìm bệnh nhân là em đến giúp đâu."
Văn Tưởng rủ mắt, bất đắc dĩ bật cười, "Được, coi như em chưa nói."
.....
Sau khi xuất viện, Văn Tưởng vẫn ở nhà Hứa Nam Tri như cũ. Căn hộ lúc trước cô mua đã sửa sang xong vào nửa tháng trước, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này cô đã chuyển qua rồi.
Sau mấy ngày ở nhà dưỡng thương, Văn Tưởng thu dọn đồ đạc chuyển qua, tiện thể mời dì giúp việc qua làm tổng vệ sinh.
Để có thể vào ở sớm hơn nên lúc đầu sửa sang, nước sơn tường mà Văn Tưởng chọn đều là sơn nước. Bây giờ thông gió hơn nửa tháng, trong nhà hầu như không có mùi gì lạ. Cô định trước khi kết thúc thời gian nghỉ bệnh thì mang đồ đạc chuyển qua đây.
Văn Tưởng ở chỗ Hứa Nam Tri gần nửa năm nên cũng mua lẻ tẻ khá nhiều đồ, lúc thu dọn đồ đạc còn rất nhiều.
Sau khi Hứa Nam Tri biết chuyện này, cô ấy đặc biệt chuyển ngày thứ 7 nghỉ ngơi cho đồng nghiệp để giúp cô chuyển nhà, còn tiện thể kéo Tạ Lộ qua.
Tạ Lộ là bạn trai của Hứa Nam Tri, hai người yêu nhau từ thời đi học, tình chị em và đã ở bên nhau mấy năm rồi.
Sau khi tốt nghiệp, Hứa Nam Tri liền đi làm ở Viện Xây dựng Thành phố, còn Tạ Lộ ở lại trường học để học cao học và tiến sĩ.
Bình thường mọi người đều bận, Văn Tưởng cũng chỉ gặp cậu ta vài lần nên cô rất ngại khi Hứa Nam Tri gọi cậu ta đến chuyển nhà giúp cô.
Hứa Nam Tri ngược lại chẳng để ý, "Dù sao hôm nay anh ấy cũng nghỉ, ở trường học cũng nhàm chán nên đúng lúc qua đây giúp thôi."
Tạ Lộ cũng cười theo, "Đúng vậy, chỉ là chuyển nhà lại chẳng phải là chuyện gì lớn."
Cậu ta lớn lên đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, dáng người rất cao to, có lẽ là do đeo kính nên cười rộ lên vừa ấm áp lại nho nhã.
Văn Tưởng cũng không nói thêm gì nữa, đợi tất cả đều thu dọn xong liền mời hai người họ đi ăn một bữa lớn.
Sau khi kết thúc, Tạ Lộ nhận được điện thoại của bạn học nên về trường trước, Hứa Nam Tri lái xe đưa Văn Tưởng về, "Tớ không lên đâu, lúc nãy mới thấy thông báo, sáng mai phải đi một chuyến đến Hải Thành."
Văn Tưởng đứng ở bên ngoài xe, bóng đêm phác hoạ đường nét cô, "Vậy cậu chú ý an toàn."
"Ừ, cậu về đi."
Mãi đến khi xe Hứa Nam Tri rời đi, Văn Tưởng mới xoay người đi vào trong tiểu khu. Trước khi về nhà, cô đến chỗ bất động sản lúc trước để trả tiền nhà, tiền nước, tiền gas và tiền điện mà cô thiếu lúc trước.
Trong khoảng thời gian này có hoạt động trả tiền nhà, Văn Tưởng nhận một bao gạo quay về.
Sau khi về đến nhà, Văn Tưởng mở mấy cái thùng lớn chất đầy phòng khách ra, quần áo chỉ chiếm một thùng, còn lại ngoài sách ra vẫn chỉ là sách.
Bận rộn đến hơn 10 giờ, Văn Tưởng thay quần áo rồi đi tắm, tắm xong đi ra cũng gần 11 giờ. Đối diện căn hộ là trung tâm thương mại Ngân Thái và toà nhà văn phòng đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.
Gió đêm cuối xuân đầu hạ dịu dàng ấm áp.
Văn Tưởng đứng mấy phút ở ban công rồi quay về phòng sấy tóc, tắt đèn nằm trong chăn đi ngủ.
Đêm đầu tiên ở nhà mới, Văn Tưởng ngủ chẳng hề an ổn. Cô mơ một giấc mộng rất ngắn, trong mơ là lúc đại học, khi đó Văn Tống vẫn còn chưa mất, một nhà ba người bọn họ vẫn còn ở Bình Thành.
Hình ảnh trong mơ bị vỡ tan không liền mạch, Văn Tưởng còn chưa kịp nói chuyện với mẹ Văn trong mơ thì bị điện thoại đánh thức.
Cô bật đèn, đồng hồ báo thức trên bàn hiển thị vừa mới qua 0 giờ.
Điện thoại là Trì Uyên gọi tới.
Sau khi kết nối, Văn Tưởng cách ống nghe nghe thấy giọng anh mang theo ý cười, "Bác sĩ Văn, bây giờ có tiện khám bệnh không?"
Văn Tưởng lại nghiêng đầu nhìn thời gian trước mặt.
00:17——
Giờ này.
Đương nhiên là không tiện rồi.
Ngón tay Văn Tưởng nhéo sống mũi, khẽ mím khoé môi dưới, "Tiện."
"Vậy bây giờ tôi qua đón cô."
"Được."
Cúp máy, Văn Tưởng bỗng nhiên nhớ ra một chuyện nên lại gửi hai tin nhắn vào Wechat cho anh.
——[Định vị]
——Tôi chuyển nhà rồi, bây giờ đang ở đây.
Đối phương trả lời một chữ "được."
Khoảng 20 phút sau, Văn Tưởng nhận được tin nhắn của Trì Uyên, nói là đã đến rồi, cô nhắn lại rồi lấy chìa khoá ra ngoài.
Đến cổng tiểu khu, Văn Tưởng liếc mắt một cái đã thấy Trì Uyên đứng bên cạnh xe.
Anh hiếm khi không phải mặc quần áo nghiêm túc, áo sơmi đổi thành áo T-shirt dài tay màu trắng rộng rãi kết hợp với quần dài màu xám đậm, trông thoải mái lại ở nhà.
Lúc này là đêm khuya, cổng tiểu khu ngoài bảo vệ đang trực ra thì chẳng còn ai khác, bóng đêm yên tĩnh, tiếng gió thổn thức.
Hôm nay lúc Văn Tưởng vừa mới chuyển đến, bảo vệ ở cổng còn giúp một tay, sau đó Hứa Nam Tri còn thay cô đưa hai điếu thuốc.
Bảo vệ có ấn tượng rất sâu với cô, thấy cô đêm khuya ra ngoài liền hỏi với ý tốt, "Cô Văn, trễ thế này còn ra ngoài một mình sao?"
Trì Uyên nghe thấy động tĩnh, nâng mắt nhìn qua, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, tóc mái lộn xộn trước trán tăng thêm mấy phần hơi thở thiếu niên.
Anh cất bước về phía Văn Tưởng, lúc đến gần mang đến mùi hương linh sam sạch sẽ mát lạnh, vừa nhẹ vừa thoang thoảng giống như bến nước cạn.
Văn Tưởng nhìn anh một cái rồi lại quay đầu nói chuyện với bảo vệ, "Không phải một mình mà là đi cùng với bạn."
"À, vậy được, cô đi thong thả."
"Ừm."
Trì Uyên đưa cô lên xe, nhẹ giọng giải thích với cô, "Đường Việt Hành bên kia xảy ra chút chuyện, gần đây cậu ấy bị paparazzi truy đuổi gắt gao, thật sự không có cách nào mới gọi điện đến chỗ tôi."
Văn Tưởng thắt dây an toàn, "Anh ấy làm sao vậy?"
"Cãi nhau với bạn gái."
......?
Trong một lúc Văn Tưởng không biết nên nói cái gì.
Trì Uyên nghiêng đầu nhìn cô một cái, khẽ cười một tiếng, "Lúc hai người cãi nhau, Đường Việt Hành không cẩn thận làm bản thân bị thương."
Văn Tưởng càng ngạc nhiên hơn, giọng điệu do dự, "Hai người bọn họ cãi nhau còn... đánh nhau?"
"Cái đó thì không có." Trì Uyên mở cửa sổ xe, cơn gió nhỏ từ phía sau chen vào, giọng anh bị gió khẽ thổi tan, "Bình thường đều là Đường Việt Hành bị đánh."
"......"
Rất lâu sau.
Mạch não của Văn Tưởng bị đứt đoạn lại quay về đường ray lần nữa, vầng sáng chợt loé như là nhớ ra cái gì, "——Đường Việt Hành có bạn gái rồi?"
"Phải, vừa mới quen nhau được mấy tháng." Trì Uyên cười, "Trước mắt vẫn còn chưa công khai, trong giới bọn họ ngoài người bên cạnh Đường Việt Hành ra thì những người khác vẫn còn chưa biết."
Văn Tưởng "à" một tiếng, thuận miệng hỏi, "Người có thân phận như Đường Việt Hành, không phải có bác sĩ gia đình sao?"
"Có một người nhưng đúng lúc không may."
"Hửm?"
"Lại là bạn gái của cậu ấy."
"......."
Chỗ ở của Đường Việt Hành cách không xa chỗ Văn Tưởng nên lái xe hơn 20 phút là đến.
Văn Tưởng đến nơi mới biết, hơn nửa đêm, Tống Dư Hành, Tiếu Mạnh còn có hai trợ lý sinh hoạt của Đường Việt Hành đều ở trong nhà anh ta.
Người không biết nhìn cảnh này còn tưởng rằng anh ta không xong rồi.
Sau khi Trì Uyên vào cửa, không thấy người đâu bèn hỏi, "Đường Việt Hành đâu?"
Tiếu Mạnh chỉ chỉ căn phòng đang đóng chặt cửa bên cạnh, "Đang tự bế trong đó."
Trì Uyên vỗ bả vai Văn Tưởng, "Cô ngồi trước đi, tôi đi vào gọi cậu ấy ra."
"Được."
Văn Tưởng ngồi xuống chỗ trống trên ghế sofa, "Đã trễ thế này còn làm phiền cô chạy đến đây một chuyến."
"Không sao." Văn Tưởng cầm ly nước, "Gần đây cô anh có khoẻ không?"
"Rất tốt." Tống Dư Hành nhìn cô, "Chuyện lần trước giải quyết hơi vội vàng nên vẫn chưa kịp nói tiếng cảm ơn với cô."
Khi đó tất cả mọi người trong nhà họ Tống đều bận tố cáo hung thủ, thay Tống Hoài lấy lại công lý. Khoảng thời gian đó Tống Dư Hành bận trước bận sau nên hiển nhiên không nhớ đến Văn Tưởng.
Sau khi giải quyết xong chuyện cũng đã qua một thời gian, giờ đi cảm ơn hình như không thích hợp lắm, còn thêm chuyện công việc nữa nên Tống Dư Hành liền trì hoãn chuyện này luôn.
Văn Tưởng lắc đầu nói "không sao."
Bên kia, Trì Uyên không thể kêu Đường Việt Hành ra nên chỉ có thể bảo Văn Tưởng đi vào, "Bây giờ cậu ấy đang nóng đầu suy nghĩ linh tinh."
"Không sao, tôi đi vào cũng như nhau."
......
Đường Việt Hành chủ yếu bị thương ở tay và cánh tay, nghe miêu tả chắc là lúc cãi nhau làm vỡ bình hoa nên bị quẹt vài chỗ.
Bạn gái anh ta rất có đạo đức nghề nghiệp, trước khi đi còn cầm máu và băng bó cho anh ta với ý muốn để buổi tối Đường Việt Hành tự mình đến bệnh viện xử lý.
Nhưng Đường Việt Hành không đi, đến tối còn tự gỡ băng ra, nếu Tống Dư Hành không bảo trợ lý qua đây đưa đồ thì còn không biết đã xảy ra chuyện này.
Mặc dù vết thương sâu nhưng không dài, hơn nữa được xử lý kịp thời nên không ảnh hưởng quá lớn. Văn Tưởng khâu đơn giản còn cuốn băng lại nữa.
"Trong khoảng thời gian này cố gắng không được dính nước." Văn Tưởng tháo bao tay ra, "Vết thương rất sâu, nếu không muốn để lại sẹo, tốt nhất vẫn nên chú ý nhiều vào."
Nghe vậy, Đường Việt Hành trầm mặc cả đêm nhàn nhạt lên tiếng, "Vậy để lại sẹo đi, nếu không không nhớ lâu."
"......"
Văn Tưởng bỗng chốc không biết rốt cuộc anh ta nói ai không nhớ lâu.
Lúc đi ra khỏi phòng, cô dặn Trì Uyên, "Vết thương này của anh ấy dính nước rồi, tạm thời chưa bị nhiễm trùng nhưng không chắc chắn là có nhiễm trùng hay không. Các anh chú ý nhiều vào, nếu có dấu hiệu sốt nhẹ thì phải đến bệnh viện."
"Được, lát nữa tôi nói với trợ lý cậu ấy." Trì Uyên giơ tay nhìn đồng hồ, "Bây giờ tôi đưa cô về?"
"Được."
Trên đường về, Văn Tưởng rõ ràng không còn năng lượng như lúc chưa đến, cả người mệt mỏi dựa vào lưng ghế, mắt khẽ nhắm như sắp chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc đợi đèn đỏ, Trì Uyên liếc nhìn cô một cái, phát hiện người đã ngủ mất tiêu.
Dáng vẻ Văn Tưởng ngủ rất yên ổn khiến cho người ta có cảm giác khác xa với lúc cô tỉnh, không có lạnh nhạt cũng không dễ đến gần như thế, thay vào đó là mềm mại và yếu đuối hơn.
Trì Uyên tắt đèn trong xe khiến khoang xe bỗng nhiên tối sầm.
Con phố lúc đêm khuya chẳng hề yên tĩnh, những toà nhà cao tầng đầu đường cuối ngõ sáng rực lên, Trì Uyên thả chậm tốc độ, bên tai nghe thấy tiếng hít thở không rõ ràng lắm.
Trì Uyên nghe.
Rất lâu sau.
Bỗng nhiên anh chẳng biết tại sao lại bật cười một tiếng.
/101
|