*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí trong nháy mắt như đông cứng lại.
Trì Uyên thật sự phục tiểu quỷ này luôn rồi.
Anh giơ tay xoa chóp mũi, dời tầm mắt ra chỗ khác không nhìn Văn Tưởng, đưa tay xách áo cậu nhóc đến trước mặt mình, ngón tay véo hai má mềm mại của cậu bé, giọng điệu ra vẻ dữ dằn, "Tiểu quỷ, ai dạy con gọi bậy như vậy? Có tin chú không cho con gặp gia đình chim cánh cụt không hả?"
Văn Tưởng: "......"
Dù sao Nhóc Tuyên vẫn là trẻ con nên không phân biệt được lời Trì Uyên nói là thật hay giả, chỉ cho rằng bản thân sẽ không được thấy gia đình chim cánh cụt, đôi mắt to tròn long lanh, môi mím lại, ánh mắt như sắp khóc.
Trì Uyên bị cậu nhóc làm cho tức cười bèn ngồi xổm xuống, mái tóc dưới ánh mặt trời hiện ra quầng sáng nhàn nhạt. Anh giơ tay lau nước mắt chưa rớt nơi khoé mắt của cậu bé, giọng nói mang theo vẻ trêu đùa, "Khóc cũng không dẫn con đi xem."
Thôi xong.
Yên lặng khóc biến thành gào khóc.
"........."
Văn Tưởng hoài nghi có phải trong đầu anh thiếu mất sợi dây nào không.
Sức hô hấp của cậu bé lớn nên tiếng khóc vừa to lại vừa vang, Trì Uyên không ngờ dáng vẻ cậu nhóc khóc là như này nên luống cuống tay chân đi dỗ bạn nhỏ.
Nhưng mà chẳng có hiệu quả gì.
Văn Tưởng cũng ngồi xổm xuống dỗ cậu bé, nhưng Nhóc Tuyên đã hoàn toàn rơi vào nỗi bi thương và đau lòng vì không gặp được gia tộc chim cánh cụt, ai dỗ cũng không được.
Động tĩnh ở đây rất nhanh đã thu hút sự chú ý của những người khác, có một bà nhiệt tình đi qua, hiền lành quan tâm nói: "Bạn nhỏ làm sao vậy?"
Trì Uyên xấu hổ gãi gãi thái dương, không lên tiếng.
Cái này nói sao đây, không thể nói là bị anh doạ cho khóc chứ?
Anh ngại nói nhưng Văn Tưởng lại chẳng lo ngại gì mà còn nghiêm trang đẩy hết toàn bộ trách nhiệm qua, "Không sao ạ, chỉ là vừa nãy bị chú cậu bé dạy dỗ một chút."
Trì Uyên bỗng chốc nhìn qua: "?"
Văn Tưởng bình tĩnh quay lại nhìn, lời nói chính đáng: "Chẳng lẽ không đúng sao, không phải vừa nãy anh mới nói không dẫn thằng bé đi xem chim cánh cụt sao?"
"........."
Du khách vây xem đều dùng ánh mắt chỉ trích nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên miễn cưỡng lấy lại cảm xúc, khoé miệng kéo ra nụ cười gượng gạo, "Phải, là tôi sai, tôi không nên dối gạt đùa giỡn thằng bé."
Người bà nhiệt tình khuyên giải an ủi: "Trẻ con mà, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, quả thật có đôi khi hơi ầm ĩ. Cậu làm chú mà bằng lòng dẫn cậu bé ra ngoài chắc chắn là sẵn lòng chiều cậu bé."
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Nói xong, bà ấy lấy khăn tay lau nước mắt cho Nhóc Tuyên, lại lấy trong túi ra đồ chơi nhỏ tự làm, "Tiểu bảo bảo đừng khóc, xem đây là cái gì?"
Nhóc Tuyên bị hấp dẫn sự chú ý nên nín khóc, bờ vai vẫn co rút như cũ, đôi mắt to tròn cùng lông mi dài phủ một tầng nước mắt ướt sũng trông rất đáng thương.
Bà ấy đưa đồ chơi đến tay cậu nhóc, "Tặng cháu nè, thích không?"
Nhóc Tuyên gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn bà ấy, khàn tiếng nói, "Con cảm ơn bà."
"Không có gì." Bà ấy sờ sờ đầu cậu nhóc, "Thật là đứa bé ngoan."
Đã trải qua một lần như vậy nên Trì Uyên không dám doạ tiểu quỷ này nữa, sau khi tiễn người bà nhiệt tình đi, lập tức dẫn Nhóc Tuyên đi đến chỗ chim cánh cụt.
Không chỉ có thế, sau khi xem chim cánh cụt còn sống xong, Trì Uyên còn dẫn cậu nhóc đi đến chỗ hoá thạch sinh vật trong thuỷ cung, chỉ vào hoá thạch chim cánh cụt được đặt trong tủ thuỷ tinh, nghiêm trang nói: "Lại đây, chú Hai dẫn con xem tổ tiên thứ mười tám của chim cánh cụt là gì."
Văn Tưởng đi theo sau hai người: "......"
Thuỷ cung vào cuối tuần có rất nhiều người, Trì Uyên sợ bị lạc nên toàn bộ chặng đường đều bế Nhóc Tuyên trong lòng, Văn Tưởng đi bên cạnh.
Ba giờ chiều có buổi biểu diễn cá heo, trước đó Trì Uyên tìm người phụ trách nhận vé nội bộ, có thể miễn xếp hàng mà vào xem luôn.
Mặc dù không cần xếp hàng nhưng ba người lại đến muộn nên chỉ còn lại mấy chỗ ngồi cuối cùng, nhưng cũng may chỗ ngồi để xem là bậc thang, cho dù ngồi cuối cùng thì tầm nhìn cũng không bị ảnh hưởng.
Trì Uyên đặt Nhóc Tuyên ngồi giữa anh và Văn Tưởng, cậu nhóc ngồi xuống chẳng thấy được cái gì nên dứt khoát cởi giày rồi đứng lên xem.
Trong chỗ xem phần lớn đều là các bạn nhỏ, bên tai là tiếng thét chói tai cùng với tiếng hoan hô từng đợt, Văn Tưởng đã qua cái tuổi cảm thấy thích thú với cá heo chui qua vòng và sư tử biển khiêu vũ, dựa vào lưng ghế lắc đầu.
Quả bóng được buộc ở tay Nhóc Tuyên theo động tác khoa tay múa chân của cậu bé mà đưa lên đưa xuống, một trong những du khách ngồi sau ba người bỗng nhiên vỗ vỗ vai Văn Tưởng.
Văn Tưởng quay đầu lại nhìn.
Du khách lại gần nhỏ giọng nói: "Có thể dịch quả bóng sang một chút được không? Có hơi chắn tầm mắt."
Văn Tưởng áy náy, "Ngại quá, chúng tôi lập tức di chuyển."
"Cảm ơn."
Trì Uyên đang trả lời tin nhắn, nghe thấy động tĩnh thoáng nghiêng đầu nhìn qua, "Sao vậy?"
"Quả bóng chắn tầm mắt của người ngồi sau." Văn Tưởng cúi đầu tháo quả bóng trên cổ tay Nhóc Tuyên, lại ngẩng đầu nhìn anh, "Của anh cũng gỡ ra đi."
"Được."
Trì Uyên gỡ ra đưa cho cô, ngón tay không cẩn thận đụng vào mu bàn tay cô, xúc cảm lành lạnh.
Anh liếc nhìn về phía sau chỗ mình ngồi, ở đó đặt một máy điều hoà tủ đứng lớn, nhiệt độ và logo bông tuyết trên máy cho thấy nó đang hoạt động.
Nơi xem cực kỳ rộng rãi, ánh đèn sáng rực.
Văn Tưởng đứng dậy buộc bóng bay vào lan can cạnh lối đi nhỏ, sau đó lại quay về chỗ ngồi, nhiệt độ ở đó có hơi thấp, cô đưa tay buộc chặt áo cardigan bên ngoài.
Trì Uyên chú ý đến động tác của cô, mím môi. Qua vài giây, anh giơ tay cởi áo khoác, sau đó nghiêng người, tầm mắt hơi hơi nhìn về phía sau, khẽ gọi cô, "Văn Tưởng."
"Hửm?" Cô quay đầu qua.
Trì Uyên đưa áo khoác qua khe hở giữa hai hàng ghế, ngón tay thon dài trắng ngần cùng với áo khoác màu đen hình thành sự tương phản rõ ràng.
Tầm mắt anh dừng trên mặt cô, con ngươi đen nhánh, ánh mắt thản nhiên, "Biểu diễn còn một lát nữa mới kết thúc, cô mặc vào trước đi."
Văn Tưởng quả thực có hơi lạnh nên cũng không ngại ngùng từ chối, đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn."
"Ừm."
Nửa tiếng sau, biểu diễn cá heo kết thúc, người xem bắt đầu tản ra. Trì Uyên đứng dậy bế Nhóc Tuyên, Văn Tưởng gỡ quả bóng rồi lại buộc trên cổ tay Nhóc Tuyên, cầm áo khoác của Trì Uyên trong tay.
Ba người theo sau dòng người đi ra ngoài.
Trong chỗ xem chứa được hơn 100 người nhưng chỉ có một lối ra, trẻ con chạy loạn xạ nên trong chốc lát ở đó vừa chen chúc vừa hỗn loạn.
Văn Tưởng bị một cậu bé đụng mạnh nên dừng bước lại, lúc ngẩng đầu lại thì đã không thấy bóng dáng hai người đâu nữa.
Từ đường hầm nhân tạo ở chỗ xem cá heo có đường ra và cũng có thể trực tiếp ra chỗ khác, Văn Tưởng không xác định Trì Uyên đi hướng nào, cầm điện thoại đi đến chỗ ít người, tìm số của Trì Uyên chuẩn bị gọi cho anh.
Ngón tay vừa mới dừng ở chỗ bấm số, giây tiếp theo bị người ta vỗ vai ở sau lưng.
Cô quay đầu lại nhìn thấy một tay Trì Uyên cầm một quả bóng, tay còn lại dắt Nhóc Tuyên đứng ở đằng sau.
Anh mặc chiếc áo hoodie trắng, dáng người cao gầy, giọng điệu mang theo mấy phần trêu đùa, "Sao cô lại giống trẻ con vậy, chỉ chớp mắt đã lạc rồi."
"........."
"Quá nhiều người nên không chú ý." Văn Tưởng mím môi, đưa áo khoác màu đen trong tay qua, thuận miệng hỏi: "Chúng ta vẫn tiếp tục đi chơi sao?"
Trì Uyên không nói tiếp cũng không nhận áo khoác mà bước lên phía trước một bước, kéo quả bóng đang cầm trong tay qua, cầm lấy sợi dây nhanh chóng thắt lại một cái trên cổ tay đang đưa ra của cô.
Trong phút chốc đến gần, Văn Tưởng vẫn chưa phản ứng lại kịp, trong nháy mắt lòng bàn tay trống trơn mà ngược lại trên cổ tay lại thêm một quả bóng bay.
Trì Uyên cầm áo khoác lui về sau một bước, bắt gặp ánh mắt của cô, khẽ nhướng mày, cười nói: "Buộc vào chắc sẽ không bị lạc nữa nhỉ?"
"........."
Sau khi đi chơi thuỷ cung xong, dường như Văn Tưởng lại không tìm thấy lý do gì để liên lạc với Trì Uyên nữa.
Cuộc sống của cô vẫn bận rộn như thường, chỉ khác là cô không còn không biết cuộc sống của Trì Uyên như trước nữa.
Vòng bạn bè của Trì Uyên vẫn duy trì tần suất cập nhật mỗi tuần.
Trong khoảng thời gian không gặp anh kia, Văn Tưởng thường có thể nhìn thấy một ít nội dung mà anh chia sẻ, có chuyện lớn chuyện nhỏ trong cuộc sống nhưng càng nhiều hơn là những cuộc ăn chơi vui vẻ.
Vào cuối tuần thứ hai của tháng tư, Văn Tưởng nhận được điện thoại của mẹ Trì, mời cô đến nhà ăn cơm.
Văn Tưởng đến đúng giờ hẹn.
Tới nhà họ Trì cô mới biết, trong khoảng thời gian này Trì Uyên cùng với Tiếu Mạnh đi ra ngoài khảo sát dự án, phải đến tháng sau mới quay về Khê Thành, mà mẹ Trì mời cô qua đây là muốn trao đổi chuyện đính hôn với cô.
"Những bộ lễ phục đính hôn này con xem có vừa ý cái nào không." Mẹ Trì cười nói, "Đợi Trì Uyên về bác lại sắp xếp cho hai đứa đi thử nhẫn."
Văn Tưởng rủ mắt nhìn catalogue, có hơi mất tập trung.
Mẹ Trì tâm tư tinh tế nhìn ra được sự khác thường của cô, ôn hoà hỏi: "Sao vậy con? Không thích những bộ này sao? Nếu như không thích, bọn họ còn có thể cung cấp các kiểu khác."
"Không có ạ." Văn Tưởng cười khẽ, "Đều rất đẹp."
Ở nhà họ Trì ăn cơm xong, lại uống trà chiều với mẹ Trì, Văn Tưởng từ chối lời mời của mẹ Trì muốn cô ở lại ăn cơm tối nên trước khi trời tối cô đã rời khỏi nhà họ Trì.
Trên đường trở về, Văn Tưởng gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Sơn.
Sau khi nối máy, cô đi thẳng vào vấn đề, "Bây giờ ba có thời gian không, chúng ta gặp nhau một chút."
Tưởng Viễn Sơn dừng một chút, "Vậy con đến thẳng công ty đi, ba bây giờ không rời đi được."
"Vâng."
Văn thị nằm trong toà nhà CBD* độc lập ở trung tâm thành phố, đây là nơi mà Tưởng Viễn Sơn đã chọn khi chuyển sản nghiệp từ Bình Thành quay về đây một lần nữa.
(CBD: viết tắt từ Central Business District – đây là khu vực trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố.)
Mấy năm nay Văn Tưởng chỉ ghé qua ba lần.
Lần đầu tiên là biết bên cạnh Tưởng Viễn Sơn có người khác nên đến đây cãi nhau với ông một trận.
Lần thứ hai là trong cuộc họp bộ phận và pha loãng nội bộ Văn thị, cô là một cổ đổng lớn khác của Văn thị nên đến tham dự, sau khi kết thúc lại cãi nhau một trận với Tưởng Viễn Sơn.
Lần cuối cùng là Văn thị quyên góp các thiết bị y tế cho bệnh viện, nên cô và toàn thể đồng nghiệp khoa cấp cứu lại đây tham gia nghi thức quyên tặng.
Lần đấy, cô một câu cũng không nói với Tưởng Viễn Sơn.
Những năm sau khi mẹ Văn qua đời, Văn Tưởng và Tưởng Viễn Sơn cãi nhau không biết bao nhiêu lần, lần sau lại kịch liệt hơn lần trước, tổn thương mang lại cũng sâu hơn.
Văn Tưởng không hiểu tại sao Tưởng Viễn Sơn lại dễ dàng buông bỏ tình cảm với mẹ Văn như vậy, tựa như Tưởng Viễn Sơn mãi mãi cũng không hiểu nỗi khổ đau của cô.
......
Lúc Văn Tưởng đến toà nhà Văn thị trời vẫn còn chưa hoàn toàn tối, cô dừng xe ở ven đường rồi ở trong xe ngồi một lát mới xuống xe đi vào.
Lễ tân ở lầu một đi qua tiếp đón, "Cô Văn, chủ tịch Tưởng ở tầng 36 đợi cô."
"Được, cảm ơn."
Văn Tưởng vào thang máy lên thẳng tầng 36, từ thang máy đi ra đụng một văn phòng, bên tường dán chức vị.
——Trợ lý đặc biệt của chủ tịch, Tưởng Từ.
"........."
Cửa văn phòng không đóng nên ở bên ngoài có thể thấy người bên trong, Văn Tưởng đi ngang qua cũng không dừng bước, đi ngang qua cửa mà chẳng thèm nhìn.
Văn phòng của Tưởng Viễn Sơn ở cuối hành lang.
Văn Tưởng cong ngón tay gõ ba tiếng trên cửa, đợi Tưởng Viễn Sơn ngồi sau bàn ngẩng đầu nhìn qua cô mới cất bước đi vào.
Tưởng Viễn Sơn hỏi: "Muốn uống chút gì không?"
"Không cần." Văn Tưởng nói: "Hôm nay bác gái Trì bảo con qua chọn lễ phục đính hôn."
Tưởng Viễn Sơn nhìn cô, im lặng đợi đoạn sau.
Văn Tưởng mím môi, khẽ nhíu mày, "Con hy vọng ba có thể thuyết phục nhà họ Trì huỷ nghi thức đính hôn."
"Tại sao?"
"Ba cũng không phải không rõ thái độ của Trì Uyên đối với chuyện kết hôn, nếu như ba còn muốn chuyện kết hôn của hai nhà có thể thành công, tốt nhất vẫn nên huỷ bỏ nghi thức đính hôn trước." Văn Tưởng nhìn ông, "Bọn con cũng không muốn kết hôn với người mà mình không quen, con hy vọng ba và nhà họ Trì có thể cho con và Trì Uyên một chút thời gian. Con biết hành động kháng hôn của Trì Uyên ở trong mắt các người như kiến càng lay cổ thụ*, nhưng cho dù thế nào thì mọi người ít nhất hãy tôn trọng bọn con một chút."
(Câu gốc: 蜉蝣撼树: ý chỉ sức nhỏ đòi lung lay những thứ có sức lớn, không lượng sức mình.)
Nghe Văn Tưởng nói xong, Tưởng Viễn Sơn tháo mắt kính xuống, đôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại, như là đang suy nghĩ hoặc đang đưa ra lựa chọn.
Trong văn phòng bỗng nhiên rơi vào cảnh yên tĩnh.
Văn Tưởng không nói thêm gì nữa, rủ mắt thấy khung ảnh ở góc bàn của Tưởng Viễn Sơn, bên trong là Văn Tưởng nhập học vào Đại học Y Bình Thành năm ấy, là tấm ảnh gia đình một nhà ba người bọn họ chụp trước cổng trường.
Trong ảnh, Văn Tưởng mặc chiếc váy màu bột củ sen, chắp tay sau lưng đứng giữa ba mẹ, trên gương mặt cô gái mười mấy tuổi vẫn còn mang theo nét trẻ con, tươi cười thuần tuý động lòng người.
Văn Tưởng của khi đó cảm thấy vui vẻ là một chuyện dễ dàng, gặp người muốn gặp cũng là chuyện chẳng khó khăn gì.
Chỉ là không biết từ khi nào, vui vẻ đối với cô mà nói đã trở nên xa xỉ khó khăn, ngay cả người muốn gặp cũng mãi mãi không gặp được.
Tưởng Viễn Sơn không suy nghĩ quá lâu, lúc ngẩng đầu thấy Văn Tưởng đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào bức ảnh, động tác muốn nói chuyện dừng lại một chút, có một sự dịu dàng không dễ phát hiện trong ánh mắt, "Được, ba đồng ý với con, đính hôn có thể bỏ nhưng chuyện kết hôn của hai đứa, ba và bác trai Trì đã trao đổi từ trước, chậm nhất là cuối năm nay sẽ tổ chức."
Văn Tưởng híp mắt, từ lúc biết chuyện kết hôn cô cũng đã rõ chuyện này chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Cô nín thở một chút rồi hỏi: "Vậy nếu đến lúc đó Trì Uyên vẫn còn muốn kháng hôn thì sao?"
"Vấn đề của Trì Uyên đương nhiên sẽ giao cho nhà họ Trì giải quyết." Tưởng Viễn Sơn nhớ đến cái gì, hỏi: "Nghe bác gái Trì con nói, tháng trước hai đứa còn đi ra ngoài chơi?"
Văn Tưởng kinh ngạc nhưng không trả lời.
Tưởng Viễn Sơn cười nói, "Người trẻ tuổi bọn con nên tiếp xúc nhiều vào, thời gian dài tự nhiên sẽ có tình cảm. Trì Uyên cũng là đứa nhỏ có năng lực gánh vác, con gả cho cậu ấy, ba cũng yên tâm."
"........."
Văn Tưởng không ở trong văn phòng ông quá lâu, nói chuyện xong liền chuẩn bị đi.
Tưởng Viễn Sơn giữ lại, "Cũng không còn sớm, nếu không thì chúng ta cùng nhau ăn tối đi."
Văn Tưởng dừng một chút, khẽ mím môi, "Không cần."
Lúc đợi thang máy, Tưởng Từ cầm ly nước ra khỏi văn phòng, nâng mắt nhìn thấy Văn Tưởng đang đứng trước thang máy, dừng bước chân lại một chút, gót giày không cẩn thận đụng vào chậu hoa bên cạnh.
Văn Tưởng nghe thấy tiếng động nên quay đầu nhìn anh ấy một cái, ánh mắt lạnh nhạt không mang theo độ ấm.
Có một giám đốc bộ phận lên lầu báo cáo công việc đi ra từ thang máy cho nhân viên bên cạnh, nhìn thấy Văn Tưởng thì dừng bước chân, chào hỏi cô một tiếng, "Cô Văn."
Văn Tưởng thu hồi tầm mắt, cười nhạt với anh ta, "Hà tổng."
Trong lúc nói chuyện thì thang máy đến, Văn Tưởng nhấc chân đi vào.
Hà Xán cười nói: "Cô Văn đi thong thả."
"Ừm."
Cửa thang máy từ từ khép lại, Văn Tưởng nhìn thấy bóng dáng Tưởng Từ lướt qua khe hở.
Văn Tưởng về đến nhà.
Hứa Nam Tri tăng ca nên trong nhà không có ai, chỉ có căn nhà vắng lạnh, ánh trăng chiếu vào cửa sổ sát đất ở phòng khách làm căn phòng lấp lánh ánh sáng.
Cô về phòng, thay quần áo rồi đi tắm, cuối cùng bởi vì nước không đủ nóng nên chỉ vội vàng tắm mấy phút.
Buổi chiều uống trà ở nhà họ Trì, buổi tối bụng Văn Tưởng có hơi khó chịu, nằm chưa được một lát cô lại dậy, lấy hai viên tiêu hoá uống.
Thời gian chỉ mới qua 8 giờ.
Văn Tưởng vẫn chưa buồn ngủ nên mở điện thoại, nhìn thấy trong nhóm bạn đại học đang nói chuyện tháng này Đặng Duy tổ chức lễ cưới ở Bình Thành, cùng với chuyện họp lớp trước hôn lễ.
Lớp trưởng Đặng Duy đang cùng với cô dâu Lâm Miểu xác nhận bạn học có thể tới tham gia.
Văn Tưởng không nhớ rõ thời gian cụ thể nên lật lại thư mời mà Đặng Duy đã gửi lúc trước để xem, ngày 20 tháng 4, cũng chính là cuối tuần sau.
Thời gian không có vấn đề gì.
Cô trả lời trong nhóm, sau đó ở trong nhóm hàn huyên một lúc mới thoát ra.
Đến thứ sáu, Văn Tưởng dặn Chu Ngọc Hàm trước, "Chị Hàm, cuối tuần này em về Bình Thành một chuyến, bệnh viện có tình huống khẩn cấp gì có thể em không có cách nào về kịp được."
"Được, chị biết rồi."
......
Văn Tưởng mua vé máy bay về Bình Thành vào 10 giờ sáng thứ 6, họp lớp vào 7 giờ tối, Giang Nguyên hẹn cô buổi trưa đi xem Thẩm Dạng thi đấu.
Hứa Nam Tri hiếm khi không tăng ca vào cuối tuần nên buổi sáng lái xe đưa cô ra sân bay.
Trên đường ra sân bay, Văn Tưởng nhìn thấy Trì Uyên đăng bài trong vòng bạn bè.
Một dấu chấm câu và một cái định vị mà cô rất quen thuộc.
——.
——Sân bay Tân Kiều Bình Thành.
- -
Bột củ sen:
Bầu không khí trong nháy mắt như đông cứng lại.
Trì Uyên thật sự phục tiểu quỷ này luôn rồi.
Anh giơ tay xoa chóp mũi, dời tầm mắt ra chỗ khác không nhìn Văn Tưởng, đưa tay xách áo cậu nhóc đến trước mặt mình, ngón tay véo hai má mềm mại của cậu bé, giọng điệu ra vẻ dữ dằn, "Tiểu quỷ, ai dạy con gọi bậy như vậy? Có tin chú không cho con gặp gia đình chim cánh cụt không hả?"
Văn Tưởng: "......"
Dù sao Nhóc Tuyên vẫn là trẻ con nên không phân biệt được lời Trì Uyên nói là thật hay giả, chỉ cho rằng bản thân sẽ không được thấy gia đình chim cánh cụt, đôi mắt to tròn long lanh, môi mím lại, ánh mắt như sắp khóc.
Trì Uyên bị cậu nhóc làm cho tức cười bèn ngồi xổm xuống, mái tóc dưới ánh mặt trời hiện ra quầng sáng nhàn nhạt. Anh giơ tay lau nước mắt chưa rớt nơi khoé mắt của cậu bé, giọng nói mang theo vẻ trêu đùa, "Khóc cũng không dẫn con đi xem."
Thôi xong.
Yên lặng khóc biến thành gào khóc.
"........."
Văn Tưởng hoài nghi có phải trong đầu anh thiếu mất sợi dây nào không.
Sức hô hấp của cậu bé lớn nên tiếng khóc vừa to lại vừa vang, Trì Uyên không ngờ dáng vẻ cậu nhóc khóc là như này nên luống cuống tay chân đi dỗ bạn nhỏ.
Nhưng mà chẳng có hiệu quả gì.
Văn Tưởng cũng ngồi xổm xuống dỗ cậu bé, nhưng Nhóc Tuyên đã hoàn toàn rơi vào nỗi bi thương và đau lòng vì không gặp được gia tộc chim cánh cụt, ai dỗ cũng không được.
Động tĩnh ở đây rất nhanh đã thu hút sự chú ý của những người khác, có một bà nhiệt tình đi qua, hiền lành quan tâm nói: "Bạn nhỏ làm sao vậy?"
Trì Uyên xấu hổ gãi gãi thái dương, không lên tiếng.
Cái này nói sao đây, không thể nói là bị anh doạ cho khóc chứ?
Anh ngại nói nhưng Văn Tưởng lại chẳng lo ngại gì mà còn nghiêm trang đẩy hết toàn bộ trách nhiệm qua, "Không sao ạ, chỉ là vừa nãy bị chú cậu bé dạy dỗ một chút."
Trì Uyên bỗng chốc nhìn qua: "?"
Văn Tưởng bình tĩnh quay lại nhìn, lời nói chính đáng: "Chẳng lẽ không đúng sao, không phải vừa nãy anh mới nói không dẫn thằng bé đi xem chim cánh cụt sao?"
"........."
Du khách vây xem đều dùng ánh mắt chỉ trích nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên miễn cưỡng lấy lại cảm xúc, khoé miệng kéo ra nụ cười gượng gạo, "Phải, là tôi sai, tôi không nên dối gạt đùa giỡn thằng bé."
Người bà nhiệt tình khuyên giải an ủi: "Trẻ con mà, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, quả thật có đôi khi hơi ầm ĩ. Cậu làm chú mà bằng lòng dẫn cậu bé ra ngoài chắc chắn là sẵn lòng chiều cậu bé."
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Nói xong, bà ấy lấy khăn tay lau nước mắt cho Nhóc Tuyên, lại lấy trong túi ra đồ chơi nhỏ tự làm, "Tiểu bảo bảo đừng khóc, xem đây là cái gì?"
Nhóc Tuyên bị hấp dẫn sự chú ý nên nín khóc, bờ vai vẫn co rút như cũ, đôi mắt to tròn cùng lông mi dài phủ một tầng nước mắt ướt sũng trông rất đáng thương.
Bà ấy đưa đồ chơi đến tay cậu nhóc, "Tặng cháu nè, thích không?"
Nhóc Tuyên gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn bà ấy, khàn tiếng nói, "Con cảm ơn bà."
"Không có gì." Bà ấy sờ sờ đầu cậu nhóc, "Thật là đứa bé ngoan."
Đã trải qua một lần như vậy nên Trì Uyên không dám doạ tiểu quỷ này nữa, sau khi tiễn người bà nhiệt tình đi, lập tức dẫn Nhóc Tuyên đi đến chỗ chim cánh cụt.
Không chỉ có thế, sau khi xem chim cánh cụt còn sống xong, Trì Uyên còn dẫn cậu nhóc đi đến chỗ hoá thạch sinh vật trong thuỷ cung, chỉ vào hoá thạch chim cánh cụt được đặt trong tủ thuỷ tinh, nghiêm trang nói: "Lại đây, chú Hai dẫn con xem tổ tiên thứ mười tám của chim cánh cụt là gì."
Văn Tưởng đi theo sau hai người: "......"
Thuỷ cung vào cuối tuần có rất nhiều người, Trì Uyên sợ bị lạc nên toàn bộ chặng đường đều bế Nhóc Tuyên trong lòng, Văn Tưởng đi bên cạnh.
Ba giờ chiều có buổi biểu diễn cá heo, trước đó Trì Uyên tìm người phụ trách nhận vé nội bộ, có thể miễn xếp hàng mà vào xem luôn.
Mặc dù không cần xếp hàng nhưng ba người lại đến muộn nên chỉ còn lại mấy chỗ ngồi cuối cùng, nhưng cũng may chỗ ngồi để xem là bậc thang, cho dù ngồi cuối cùng thì tầm nhìn cũng không bị ảnh hưởng.
Trì Uyên đặt Nhóc Tuyên ngồi giữa anh và Văn Tưởng, cậu nhóc ngồi xuống chẳng thấy được cái gì nên dứt khoát cởi giày rồi đứng lên xem.
Trong chỗ xem phần lớn đều là các bạn nhỏ, bên tai là tiếng thét chói tai cùng với tiếng hoan hô từng đợt, Văn Tưởng đã qua cái tuổi cảm thấy thích thú với cá heo chui qua vòng và sư tử biển khiêu vũ, dựa vào lưng ghế lắc đầu.
Quả bóng được buộc ở tay Nhóc Tuyên theo động tác khoa tay múa chân của cậu bé mà đưa lên đưa xuống, một trong những du khách ngồi sau ba người bỗng nhiên vỗ vỗ vai Văn Tưởng.
Văn Tưởng quay đầu lại nhìn.
Du khách lại gần nhỏ giọng nói: "Có thể dịch quả bóng sang một chút được không? Có hơi chắn tầm mắt."
Văn Tưởng áy náy, "Ngại quá, chúng tôi lập tức di chuyển."
"Cảm ơn."
Trì Uyên đang trả lời tin nhắn, nghe thấy động tĩnh thoáng nghiêng đầu nhìn qua, "Sao vậy?"
"Quả bóng chắn tầm mắt của người ngồi sau." Văn Tưởng cúi đầu tháo quả bóng trên cổ tay Nhóc Tuyên, lại ngẩng đầu nhìn anh, "Của anh cũng gỡ ra đi."
"Được."
Trì Uyên gỡ ra đưa cho cô, ngón tay không cẩn thận đụng vào mu bàn tay cô, xúc cảm lành lạnh.
Anh liếc nhìn về phía sau chỗ mình ngồi, ở đó đặt một máy điều hoà tủ đứng lớn, nhiệt độ và logo bông tuyết trên máy cho thấy nó đang hoạt động.
Nơi xem cực kỳ rộng rãi, ánh đèn sáng rực.
Văn Tưởng đứng dậy buộc bóng bay vào lan can cạnh lối đi nhỏ, sau đó lại quay về chỗ ngồi, nhiệt độ ở đó có hơi thấp, cô đưa tay buộc chặt áo cardigan bên ngoài.
Trì Uyên chú ý đến động tác của cô, mím môi. Qua vài giây, anh giơ tay cởi áo khoác, sau đó nghiêng người, tầm mắt hơi hơi nhìn về phía sau, khẽ gọi cô, "Văn Tưởng."
"Hửm?" Cô quay đầu qua.
Trì Uyên đưa áo khoác qua khe hở giữa hai hàng ghế, ngón tay thon dài trắng ngần cùng với áo khoác màu đen hình thành sự tương phản rõ ràng.
Tầm mắt anh dừng trên mặt cô, con ngươi đen nhánh, ánh mắt thản nhiên, "Biểu diễn còn một lát nữa mới kết thúc, cô mặc vào trước đi."
Văn Tưởng quả thực có hơi lạnh nên cũng không ngại ngùng từ chối, đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn."
"Ừm."
Nửa tiếng sau, biểu diễn cá heo kết thúc, người xem bắt đầu tản ra. Trì Uyên đứng dậy bế Nhóc Tuyên, Văn Tưởng gỡ quả bóng rồi lại buộc trên cổ tay Nhóc Tuyên, cầm áo khoác của Trì Uyên trong tay.
Ba người theo sau dòng người đi ra ngoài.
Trong chỗ xem chứa được hơn 100 người nhưng chỉ có một lối ra, trẻ con chạy loạn xạ nên trong chốc lát ở đó vừa chen chúc vừa hỗn loạn.
Văn Tưởng bị một cậu bé đụng mạnh nên dừng bước lại, lúc ngẩng đầu lại thì đã không thấy bóng dáng hai người đâu nữa.
Từ đường hầm nhân tạo ở chỗ xem cá heo có đường ra và cũng có thể trực tiếp ra chỗ khác, Văn Tưởng không xác định Trì Uyên đi hướng nào, cầm điện thoại đi đến chỗ ít người, tìm số của Trì Uyên chuẩn bị gọi cho anh.
Ngón tay vừa mới dừng ở chỗ bấm số, giây tiếp theo bị người ta vỗ vai ở sau lưng.
Cô quay đầu lại nhìn thấy một tay Trì Uyên cầm một quả bóng, tay còn lại dắt Nhóc Tuyên đứng ở đằng sau.
Anh mặc chiếc áo hoodie trắng, dáng người cao gầy, giọng điệu mang theo mấy phần trêu đùa, "Sao cô lại giống trẻ con vậy, chỉ chớp mắt đã lạc rồi."
"........."
"Quá nhiều người nên không chú ý." Văn Tưởng mím môi, đưa áo khoác màu đen trong tay qua, thuận miệng hỏi: "Chúng ta vẫn tiếp tục đi chơi sao?"
Trì Uyên không nói tiếp cũng không nhận áo khoác mà bước lên phía trước một bước, kéo quả bóng đang cầm trong tay qua, cầm lấy sợi dây nhanh chóng thắt lại một cái trên cổ tay đang đưa ra của cô.
Trong phút chốc đến gần, Văn Tưởng vẫn chưa phản ứng lại kịp, trong nháy mắt lòng bàn tay trống trơn mà ngược lại trên cổ tay lại thêm một quả bóng bay.
Trì Uyên cầm áo khoác lui về sau một bước, bắt gặp ánh mắt của cô, khẽ nhướng mày, cười nói: "Buộc vào chắc sẽ không bị lạc nữa nhỉ?"
"........."
Sau khi đi chơi thuỷ cung xong, dường như Văn Tưởng lại không tìm thấy lý do gì để liên lạc với Trì Uyên nữa.
Cuộc sống của cô vẫn bận rộn như thường, chỉ khác là cô không còn không biết cuộc sống của Trì Uyên như trước nữa.
Vòng bạn bè của Trì Uyên vẫn duy trì tần suất cập nhật mỗi tuần.
Trong khoảng thời gian không gặp anh kia, Văn Tưởng thường có thể nhìn thấy một ít nội dung mà anh chia sẻ, có chuyện lớn chuyện nhỏ trong cuộc sống nhưng càng nhiều hơn là những cuộc ăn chơi vui vẻ.
Vào cuối tuần thứ hai của tháng tư, Văn Tưởng nhận được điện thoại của mẹ Trì, mời cô đến nhà ăn cơm.
Văn Tưởng đến đúng giờ hẹn.
Tới nhà họ Trì cô mới biết, trong khoảng thời gian này Trì Uyên cùng với Tiếu Mạnh đi ra ngoài khảo sát dự án, phải đến tháng sau mới quay về Khê Thành, mà mẹ Trì mời cô qua đây là muốn trao đổi chuyện đính hôn với cô.
"Những bộ lễ phục đính hôn này con xem có vừa ý cái nào không." Mẹ Trì cười nói, "Đợi Trì Uyên về bác lại sắp xếp cho hai đứa đi thử nhẫn."
Văn Tưởng rủ mắt nhìn catalogue, có hơi mất tập trung.
Mẹ Trì tâm tư tinh tế nhìn ra được sự khác thường của cô, ôn hoà hỏi: "Sao vậy con? Không thích những bộ này sao? Nếu như không thích, bọn họ còn có thể cung cấp các kiểu khác."
"Không có ạ." Văn Tưởng cười khẽ, "Đều rất đẹp."
Ở nhà họ Trì ăn cơm xong, lại uống trà chiều với mẹ Trì, Văn Tưởng từ chối lời mời của mẹ Trì muốn cô ở lại ăn cơm tối nên trước khi trời tối cô đã rời khỏi nhà họ Trì.
Trên đường trở về, Văn Tưởng gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Sơn.
Sau khi nối máy, cô đi thẳng vào vấn đề, "Bây giờ ba có thời gian không, chúng ta gặp nhau một chút."
Tưởng Viễn Sơn dừng một chút, "Vậy con đến thẳng công ty đi, ba bây giờ không rời đi được."
"Vâng."
Văn thị nằm trong toà nhà CBD* độc lập ở trung tâm thành phố, đây là nơi mà Tưởng Viễn Sơn đã chọn khi chuyển sản nghiệp từ Bình Thành quay về đây một lần nữa.
(CBD: viết tắt từ Central Business District – đây là khu vực trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố.)
Mấy năm nay Văn Tưởng chỉ ghé qua ba lần.
Lần đầu tiên là biết bên cạnh Tưởng Viễn Sơn có người khác nên đến đây cãi nhau với ông một trận.
Lần thứ hai là trong cuộc họp bộ phận và pha loãng nội bộ Văn thị, cô là một cổ đổng lớn khác của Văn thị nên đến tham dự, sau khi kết thúc lại cãi nhau một trận với Tưởng Viễn Sơn.
Lần cuối cùng là Văn thị quyên góp các thiết bị y tế cho bệnh viện, nên cô và toàn thể đồng nghiệp khoa cấp cứu lại đây tham gia nghi thức quyên tặng.
Lần đấy, cô một câu cũng không nói với Tưởng Viễn Sơn.
Những năm sau khi mẹ Văn qua đời, Văn Tưởng và Tưởng Viễn Sơn cãi nhau không biết bao nhiêu lần, lần sau lại kịch liệt hơn lần trước, tổn thương mang lại cũng sâu hơn.
Văn Tưởng không hiểu tại sao Tưởng Viễn Sơn lại dễ dàng buông bỏ tình cảm với mẹ Văn như vậy, tựa như Tưởng Viễn Sơn mãi mãi cũng không hiểu nỗi khổ đau của cô.
......
Lúc Văn Tưởng đến toà nhà Văn thị trời vẫn còn chưa hoàn toàn tối, cô dừng xe ở ven đường rồi ở trong xe ngồi một lát mới xuống xe đi vào.
Lễ tân ở lầu một đi qua tiếp đón, "Cô Văn, chủ tịch Tưởng ở tầng 36 đợi cô."
"Được, cảm ơn."
Văn Tưởng vào thang máy lên thẳng tầng 36, từ thang máy đi ra đụng một văn phòng, bên tường dán chức vị.
——Trợ lý đặc biệt của chủ tịch, Tưởng Từ.
"........."
Cửa văn phòng không đóng nên ở bên ngoài có thể thấy người bên trong, Văn Tưởng đi ngang qua cũng không dừng bước, đi ngang qua cửa mà chẳng thèm nhìn.
Văn phòng của Tưởng Viễn Sơn ở cuối hành lang.
Văn Tưởng cong ngón tay gõ ba tiếng trên cửa, đợi Tưởng Viễn Sơn ngồi sau bàn ngẩng đầu nhìn qua cô mới cất bước đi vào.
Tưởng Viễn Sơn hỏi: "Muốn uống chút gì không?"
"Không cần." Văn Tưởng nói: "Hôm nay bác gái Trì bảo con qua chọn lễ phục đính hôn."
Tưởng Viễn Sơn nhìn cô, im lặng đợi đoạn sau.
Văn Tưởng mím môi, khẽ nhíu mày, "Con hy vọng ba có thể thuyết phục nhà họ Trì huỷ nghi thức đính hôn."
"Tại sao?"
"Ba cũng không phải không rõ thái độ của Trì Uyên đối với chuyện kết hôn, nếu như ba còn muốn chuyện kết hôn của hai nhà có thể thành công, tốt nhất vẫn nên huỷ bỏ nghi thức đính hôn trước." Văn Tưởng nhìn ông, "Bọn con cũng không muốn kết hôn với người mà mình không quen, con hy vọng ba và nhà họ Trì có thể cho con và Trì Uyên một chút thời gian. Con biết hành động kháng hôn của Trì Uyên ở trong mắt các người như kiến càng lay cổ thụ*, nhưng cho dù thế nào thì mọi người ít nhất hãy tôn trọng bọn con một chút."
(Câu gốc: 蜉蝣撼树: ý chỉ sức nhỏ đòi lung lay những thứ có sức lớn, không lượng sức mình.)
Nghe Văn Tưởng nói xong, Tưởng Viễn Sơn tháo mắt kính xuống, đôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại, như là đang suy nghĩ hoặc đang đưa ra lựa chọn.
Trong văn phòng bỗng nhiên rơi vào cảnh yên tĩnh.
Văn Tưởng không nói thêm gì nữa, rủ mắt thấy khung ảnh ở góc bàn của Tưởng Viễn Sơn, bên trong là Văn Tưởng nhập học vào Đại học Y Bình Thành năm ấy, là tấm ảnh gia đình một nhà ba người bọn họ chụp trước cổng trường.
Trong ảnh, Văn Tưởng mặc chiếc váy màu bột củ sen, chắp tay sau lưng đứng giữa ba mẹ, trên gương mặt cô gái mười mấy tuổi vẫn còn mang theo nét trẻ con, tươi cười thuần tuý động lòng người.
Văn Tưởng của khi đó cảm thấy vui vẻ là một chuyện dễ dàng, gặp người muốn gặp cũng là chuyện chẳng khó khăn gì.
Chỉ là không biết từ khi nào, vui vẻ đối với cô mà nói đã trở nên xa xỉ khó khăn, ngay cả người muốn gặp cũng mãi mãi không gặp được.
Tưởng Viễn Sơn không suy nghĩ quá lâu, lúc ngẩng đầu thấy Văn Tưởng đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào bức ảnh, động tác muốn nói chuyện dừng lại một chút, có một sự dịu dàng không dễ phát hiện trong ánh mắt, "Được, ba đồng ý với con, đính hôn có thể bỏ nhưng chuyện kết hôn của hai đứa, ba và bác trai Trì đã trao đổi từ trước, chậm nhất là cuối năm nay sẽ tổ chức."
Văn Tưởng híp mắt, từ lúc biết chuyện kết hôn cô cũng đã rõ chuyện này chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Cô nín thở một chút rồi hỏi: "Vậy nếu đến lúc đó Trì Uyên vẫn còn muốn kháng hôn thì sao?"
"Vấn đề của Trì Uyên đương nhiên sẽ giao cho nhà họ Trì giải quyết." Tưởng Viễn Sơn nhớ đến cái gì, hỏi: "Nghe bác gái Trì con nói, tháng trước hai đứa còn đi ra ngoài chơi?"
Văn Tưởng kinh ngạc nhưng không trả lời.
Tưởng Viễn Sơn cười nói, "Người trẻ tuổi bọn con nên tiếp xúc nhiều vào, thời gian dài tự nhiên sẽ có tình cảm. Trì Uyên cũng là đứa nhỏ có năng lực gánh vác, con gả cho cậu ấy, ba cũng yên tâm."
"........."
Văn Tưởng không ở trong văn phòng ông quá lâu, nói chuyện xong liền chuẩn bị đi.
Tưởng Viễn Sơn giữ lại, "Cũng không còn sớm, nếu không thì chúng ta cùng nhau ăn tối đi."
Văn Tưởng dừng một chút, khẽ mím môi, "Không cần."
Lúc đợi thang máy, Tưởng Từ cầm ly nước ra khỏi văn phòng, nâng mắt nhìn thấy Văn Tưởng đang đứng trước thang máy, dừng bước chân lại một chút, gót giày không cẩn thận đụng vào chậu hoa bên cạnh.
Văn Tưởng nghe thấy tiếng động nên quay đầu nhìn anh ấy một cái, ánh mắt lạnh nhạt không mang theo độ ấm.
Có một giám đốc bộ phận lên lầu báo cáo công việc đi ra từ thang máy cho nhân viên bên cạnh, nhìn thấy Văn Tưởng thì dừng bước chân, chào hỏi cô một tiếng, "Cô Văn."
Văn Tưởng thu hồi tầm mắt, cười nhạt với anh ta, "Hà tổng."
Trong lúc nói chuyện thì thang máy đến, Văn Tưởng nhấc chân đi vào.
Hà Xán cười nói: "Cô Văn đi thong thả."
"Ừm."
Cửa thang máy từ từ khép lại, Văn Tưởng nhìn thấy bóng dáng Tưởng Từ lướt qua khe hở.
Văn Tưởng về đến nhà.
Hứa Nam Tri tăng ca nên trong nhà không có ai, chỉ có căn nhà vắng lạnh, ánh trăng chiếu vào cửa sổ sát đất ở phòng khách làm căn phòng lấp lánh ánh sáng.
Cô về phòng, thay quần áo rồi đi tắm, cuối cùng bởi vì nước không đủ nóng nên chỉ vội vàng tắm mấy phút.
Buổi chiều uống trà ở nhà họ Trì, buổi tối bụng Văn Tưởng có hơi khó chịu, nằm chưa được một lát cô lại dậy, lấy hai viên tiêu hoá uống.
Thời gian chỉ mới qua 8 giờ.
Văn Tưởng vẫn chưa buồn ngủ nên mở điện thoại, nhìn thấy trong nhóm bạn đại học đang nói chuyện tháng này Đặng Duy tổ chức lễ cưới ở Bình Thành, cùng với chuyện họp lớp trước hôn lễ.
Lớp trưởng Đặng Duy đang cùng với cô dâu Lâm Miểu xác nhận bạn học có thể tới tham gia.
Văn Tưởng không nhớ rõ thời gian cụ thể nên lật lại thư mời mà Đặng Duy đã gửi lúc trước để xem, ngày 20 tháng 4, cũng chính là cuối tuần sau.
Thời gian không có vấn đề gì.
Cô trả lời trong nhóm, sau đó ở trong nhóm hàn huyên một lúc mới thoát ra.
Đến thứ sáu, Văn Tưởng dặn Chu Ngọc Hàm trước, "Chị Hàm, cuối tuần này em về Bình Thành một chuyến, bệnh viện có tình huống khẩn cấp gì có thể em không có cách nào về kịp được."
"Được, chị biết rồi."
......
Văn Tưởng mua vé máy bay về Bình Thành vào 10 giờ sáng thứ 6, họp lớp vào 7 giờ tối, Giang Nguyên hẹn cô buổi trưa đi xem Thẩm Dạng thi đấu.
Hứa Nam Tri hiếm khi không tăng ca vào cuối tuần nên buổi sáng lái xe đưa cô ra sân bay.
Trên đường ra sân bay, Văn Tưởng nhìn thấy Trì Uyên đăng bài trong vòng bạn bè.
Một dấu chấm câu và một cái định vị mà cô rất quen thuộc.
——.
——Sân bay Tân Kiều Bình Thành.
- -
Bột củ sen:
/101
|