Anh ta sao lại đột nhiên trở về?
Tại thời điểm Hạ Vãn An suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở phòng ăn bên ngoài.
Cô không hề nghĩ ngợi liền lấy bát canh đối diện kéo đến, uống một mạch hết bát canh, xác định sẽ không lộ bất cứ dấu vết gì, lúc sau mới đem cái bát để vào bàn.
Đúng lúc này, bóng Hàn Kinh Niên đã xuất hiện ở cửa nhà.
Hạ Vãn An vừa định quay đầu đi xem anh, sau đó vô tình nhìn thấy dòng chữ mình viết trêи bàn, thấy vài chữ vẫn, lờ mờ có thể đoán ra là cái gì, liền vội vàng đưa tay lên, đem những chữ dính dầu kia biến mất, lúc này mới bớt chột dạ nhìn về phía cửa, nhìn Hàn Kinh Niên đã đi vào phòng ăn không chút hoang mang, mỉm cười: "Anh trở về rồi?"
Hàn Kinh Niên "Ừ" một tiếng, sau đó ánh mắt liền rơi trêи mặt bàn.
Vừa nãy cô luống cuống chân tay, anh đều nhìn thấy được, cô giống như đang che giấu cái gì đó, nhưng trêи bàn trừ một chút mỡ đông ra, anh không nhìn thấy thứ gì....
Chỉ có bên cạnh bát canh nàng đang uống dở, giống như viết một chữ, là..."Vi"?
Bất quá, cô cũng rất kì quái, chỉ có một mình dùng cơm, sao lại bày hai bộ bát đũa?
Hạ Vãn An thấy Hàn Kinh Niên nhìn chằm chằm vào hai bộ bát đũa mình bày trêи bàn, lập tức chột dạ mở miệng: "...Có đôi đũa rơi trêи mặt đất..."
Dừng một chút, Hạ Vãn An lại lên tiếng: "Cai kia...Anh ăn tối sao? Có muốn hay không?"
Cô còn chưa nói hết câu, anh đã lên tiếng cắt lời, giọn điệu lạnh nhạt y như trước đây: "Tôi nếm qua chút."
"A a, vậy em đi chuẩn bị một chút." Hạ Vãn An nói, ánh mắt có chút thất vọng, rơi vào bên trêи bàn ăn.
Hàn Kinh Niên rót một cốc nước ở phòng ăn rồi liền đến thư phòng.
Hạ Vãn An thu dọn đồ ăn xong liền nhìn một lát, liền về phòng ngủ.
Cô nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm, thấy Hàn Kinh Niên hẳn là một lát nữa sẽ không về phòng ngủ, tắm rửa sau đó ngồi lên giường bôi thuốc cho vết thương phía sau lưng của mình.
Cô vừa thoa xong phía bả vai bên trái, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hàn Kinh Niên bước vào.
Mặc dù cô có cùng anh phát sinh quan hệ thân mật, nhưng Hạ Vãn An vẫn là phản xạ có điều kiện đem áo tắm choàng lên thân thể mình.
Cô chuẩn bị đi vào phòng tắm bôi thuốc, kết quả vừa đứng dậy liền bị anh cản đường.
Anh không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng lấy thuốc trong tay cô đi, sau đó liền kéo cô ngồi lên giường, một lần nữa kéo áo choàng tắm của cô xuống, bôi thuốc cho nàng.
Hạ Vãn An đến thở mạnh cũng không dám, căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có hương thơm nhàn nhạt của thuốc bôi vờn quanh hai người.
Không bao lâu sau, thuốc đã bôi xong, đầu ngón tay Hàn Kinh Niên dừng lại bên hông của Hạ Vãn An, chậm chạp không có ý rời đi.
Khi Hàn Kinh Niên trở ra, Hạ Vãn An đã mặc áo ngủ nằm trêи giường.
Suốt hai năm qua, anh rất ít về nhà, nhưng mỗi lần về đều không thể thiếu sự tình kia, Hạ Vãn An vốn cho rằng đêm nay cũng không ngoại lệ, nhưng có lẽ cô không nghĩ tới, Hàn Kinh Niên nằm xuống bên cạnh, trực tiếp nhắm mắt, dáng vẻ là đã chìm vào giấc ngủ.
Hạ Vãn An không thể tưởng tượng nổi, bất giác nhìn thoáng qua Han Kinh Niên, lại liếc nhìn hàn Kinh Niên...Anh ấy đây là...Đơn thuần trở về ở?
Tại thời điểm Hạ Vãn An suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở phòng ăn bên ngoài.
Cô không hề nghĩ ngợi liền lấy bát canh đối diện kéo đến, uống một mạch hết bát canh, xác định sẽ không lộ bất cứ dấu vết gì, lúc sau mới đem cái bát để vào bàn.
Đúng lúc này, bóng Hàn Kinh Niên đã xuất hiện ở cửa nhà.
Hạ Vãn An vừa định quay đầu đi xem anh, sau đó vô tình nhìn thấy dòng chữ mình viết trêи bàn, thấy vài chữ vẫn, lờ mờ có thể đoán ra là cái gì, liền vội vàng đưa tay lên, đem những chữ dính dầu kia biến mất, lúc này mới bớt chột dạ nhìn về phía cửa, nhìn Hàn Kinh Niên đã đi vào phòng ăn không chút hoang mang, mỉm cười: "Anh trở về rồi?"
Hàn Kinh Niên "Ừ" một tiếng, sau đó ánh mắt liền rơi trêи mặt bàn.
Vừa nãy cô luống cuống chân tay, anh đều nhìn thấy được, cô giống như đang che giấu cái gì đó, nhưng trêи bàn trừ một chút mỡ đông ra, anh không nhìn thấy thứ gì....
Chỉ có bên cạnh bát canh nàng đang uống dở, giống như viết một chữ, là..."Vi"?
Bất quá, cô cũng rất kì quái, chỉ có một mình dùng cơm, sao lại bày hai bộ bát đũa?
Hạ Vãn An thấy Hàn Kinh Niên nhìn chằm chằm vào hai bộ bát đũa mình bày trêи bàn, lập tức chột dạ mở miệng: "...Có đôi đũa rơi trêи mặt đất..."
Dừng một chút, Hạ Vãn An lại lên tiếng: "Cai kia...Anh ăn tối sao? Có muốn hay không?"
Cô còn chưa nói hết câu, anh đã lên tiếng cắt lời, giọn điệu lạnh nhạt y như trước đây: "Tôi nếm qua chút."
"A a, vậy em đi chuẩn bị một chút." Hạ Vãn An nói, ánh mắt có chút thất vọng, rơi vào bên trêи bàn ăn.
Hàn Kinh Niên rót một cốc nước ở phòng ăn rồi liền đến thư phòng.
Hạ Vãn An thu dọn đồ ăn xong liền nhìn một lát, liền về phòng ngủ.
Cô nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm, thấy Hàn Kinh Niên hẳn là một lát nữa sẽ không về phòng ngủ, tắm rửa sau đó ngồi lên giường bôi thuốc cho vết thương phía sau lưng của mình.
Cô vừa thoa xong phía bả vai bên trái, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hàn Kinh Niên bước vào.
Mặc dù cô có cùng anh phát sinh quan hệ thân mật, nhưng Hạ Vãn An vẫn là phản xạ có điều kiện đem áo tắm choàng lên thân thể mình.
Cô chuẩn bị đi vào phòng tắm bôi thuốc, kết quả vừa đứng dậy liền bị anh cản đường.
Anh không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng lấy thuốc trong tay cô đi, sau đó liền kéo cô ngồi lên giường, một lần nữa kéo áo choàng tắm của cô xuống, bôi thuốc cho nàng.
Hạ Vãn An đến thở mạnh cũng không dám, căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có hương thơm nhàn nhạt của thuốc bôi vờn quanh hai người.
Không bao lâu sau, thuốc đã bôi xong, đầu ngón tay Hàn Kinh Niên dừng lại bên hông của Hạ Vãn An, chậm chạp không có ý rời đi.
Khi Hàn Kinh Niên trở ra, Hạ Vãn An đã mặc áo ngủ nằm trêи giường.
Suốt hai năm qua, anh rất ít về nhà, nhưng mỗi lần về đều không thể thiếu sự tình kia, Hạ Vãn An vốn cho rằng đêm nay cũng không ngoại lệ, nhưng có lẽ cô không nghĩ tới, Hàn Kinh Niên nằm xuống bên cạnh, trực tiếp nhắm mắt, dáng vẻ là đã chìm vào giấc ngủ.
Hạ Vãn An không thể tưởng tượng nổi, bất giác nhìn thoáng qua Han Kinh Niên, lại liếc nhìn hàn Kinh Niên...Anh ấy đây là...Đơn thuần trở về ở?
/1162
|