Tây Trừng bị ném vào giữa giường, ngã lên tấm đệm mềm mại.
Lương Duật Chi nghiêng người đè lên người cô, không chút do dự, ngón tay cởi cúc áo của cô.
Cả hai đều có chút háo hức, trong quá trình hôn môi động tác vội vàng nắm lấy quần áo của đối phương.
Chiếc áo thun ngắn tay của Lương Duật Chi bị đẩy lên, anh phối hợp ngẩng đầu và cổ lên, rút khuỷu tay, để cô thuận lợi kéo ra. Sau đó anh tháo chiếc đồng hồ thạch anh lạnh lẽo ra khỏi cổ tay trái.
Những ngón tay của Tây Trừng dọc theo rãnh lưng anh, sự đụng chạm khiến cô thở dốc, không khỏi vòng tay qua cổ anh, ấn anh sâu hơn về phía mình, gọi tên anh giữa những hơi thở.
Một thanh âm quyến rũ.
Lương Duật Chi ngẩng đầu lên khỏi cổ cô, quay lại hôn môi cô, mấy giây sau mới buông ra, chậm rãi khám phá cô. Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, không buông ra bất kỳ phản ứng nào cho đến khi cô cau mày, trong mắt có một tầng sương mù, không tự chủ được mà mở miệng.
Những đầu ngón tay rút ra một mảnh trơn trượt.
Anh rời đi một lúc để mở ngăn kéo bên phải ở đầu giường, tắt đèn trần và bật đèn sàn ở góc.
Trong ánh sáng dịu nhẹ như tấm gạc, cảm xúc chìm nổi theo cơ thể.
Tắm rửa xong, Tây Trừng trở về phòng ngủ, nhặt bộ quần áo được rải trên mặt đất cạnh giường, lấy một chiếc quần lót trong tủ ra, quay lại phòng tắm, gõ cửa kính phòng tắm. Cửa vừa mở ra một nửa, Lương Duật Chi đưa tay cầm lấy, nhìn biểu cảm của cô.
"Em đang làm gì vậy?" Anh vừa lau người vừa hỏi cô: "Em còn sức à?"
Tây Trừng mỉm cười lắc đầu, đóng cửa lại cho anh.
Cô quay lại nằm xuống giường.
Không lâu sau, Lương Duật Chi cũng đi tới vén chăn lên.
Giường trong phòng ngủ là loại giường tiêu chuẩn 1m5. Tây Trừng ngủ một mình là quá đủ, nhưng thêm một người đàn ông thì hơi khó, nhất là anh rất cao, tay chân lại dài. Tây Trừng dịch sang bên phải để nhường chỗ, Lương Duật Chi nghiêng người ôm cô.
Một lúc lâu, cả hai đều không nói gì, chỉ im lặng ôm nhau.
Giao tiếp cơ thể dựa trên bản năng và ham muốn, họ đã có kinh nghiệm đáng kể, mọi thứ đều trơn tru, có thể nhanh chóng đạt được khoảng cách âm. Tuy nhiên, không có kiểu mẫu cố định nào như vậy để tham khảo trong các khía cạnh giao tiếp khác.
Tây Trừng cũng có lời muốn nói, cô muốn hỏi anh một tháng qua thế nào, cũng muốn xác nhận xem hôm nay chạy đến Tinh Lăng có ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của anh hay không, nhưng Lương Duật Chi lại rất im lặng, khiến cô không biết có nên phá vỡ bầu không khí như vậy không.
Sau đó, Lương Duật Chi là người lên tiếng trước.
Anh vẫn đang giữ chặt tay trái của cô, đột nhiên hỏi thẳng cô: "Em không muốn xử lý vết sẹo này sao?"
Tây Trừng sửng sốt một chút, không ngờ tới lời mở đầu.
"Không cần đâu." Cô nhìn vào tay mình: "Không sao cả, dù có làm gì đi nữa cũng không thể phục hồi được chút nào."
Đột nhiên ngước mắt lên: "Anh rất để ý à? Có phải anh nghĩ là vì anh không?"
Anh nhìn cô, không trả lời.
Tây Trừng hiểu ý, quay đầu lại thành thật nói: "Chỉ là vô tình thôi, tay em nhanh hơn não, có lẽ nếu không có anh ở bên cạnh em cũng sẽ như vậy. Vì vậy, anh không cần phải nhớ lại tất cả những việc này."
Dừng một chút, cô ghé sát vào anh, hỏi một câu có chút nhạy cảm: "Anh có bao giờ nghi ngờ đó là… ừm, khổ nhục kế của em không?"
Lương Duật Chi ngây người.
"Anh không có, Tây Tây, anh chưa từng nghĩ vậy." Anh từng không lựa lời chế nhạo cô "trả giá thật lớn", nhưng anh luôn lý trí biết rằng đó là phản ứng hoàn toàn tức thời, không có khả năng nào khác.
Sau đó anh hỏi cô: "Em có bao giờ hối hận không?"
"Làm sao em có thể hối hận được?" Tây Trừng nắm lấy tay anh: "Em hối hận thì chẳng còn anh. Cho dù thế nào, em đều không muốn anh chết đâu." Cô chớp mắt: "Em cũng không đến mức quá tệ nhỉ?"
Lương Duật Chi nắm lấy ngón tay của cô với cảm xúc phức tạp: "Ừ, em chỉ hơi tệ chút thôi."
Tây Trừng lại trở nên nghiêm túc và nhấn mạnh: "Lương Duật Chi, dù chúng ta có quan hệ hay không, dù trong hoàn cảnh nào, em vẫn luôn hy vọng anh sống tốt. Em không rủa anh không sống tốt đâu, thật đấy."
Lương Duật Chi ừm một tiếng, khẽ mỉm cười: "Cho nên em sợ hôm nay anh sẽ chết sao?"
Tây Trừng vẫn còn xấu hổ: "... Em cũng muốn hỏi anh, thật sự sẽ không ảnh hưởng tới anh chứ? Dù sao trước đây em cũng từng thực tập ở Tinh Lăng, anh không bị áp lực dư luận sao?"
"Ý em là anh quy tắc ngầm với nữ thực tập à?"
"Ừm."
"Vậy em có muốn giúp anh làm rõ không?"
"..."
Nhìn vẻ mặt của cô, Lương Duật Chi khẽ cười: "Quên đi, dù sao ngày mai anh cũng không ở đó, cứ để họ nói đi."
Tây Trừng tỏ ra hoang mang, Lương Duật Chi nói với cô là anh sẽ đến Thanh Đảo trong hai ngày.
"Thứ sáu anh về à?"
"Ừm."
Tây Trừng suy nghĩ một chút: "Thứ sáu này em sẽ đến chỗ anh nhé."
Anh trả lời: "Được."
Lương Duật Chi đi công tác trong hai ngày. Họ liên lạc qua điện thoại di động nhưng không phải thoáng cái đến trạng thái yêu nhau say đắm. Tây Trừng chủ động gọi điện, cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh.
Trong khoảng thời gian này, cô đã gửi một email cho Trâu Gia.
Thứ sáu, Tây Trừng tan làm sớm, đi thẳng đến nhà Lương Duật Chi. Anh đã về từ chiều và lại đến công ty.
Tây Trừng đến không bao lâu thì nhận được một cuộc gọi.
Lương Duật Chi ở đầu bên kia hỏi cô: "Tối nay đàn anh muốn qua gặp Kiki, em có thấy ngại không?"
"Đàn anh rất giỏi đó hả? Người của đại học T?"
"Ừm."
"Em không sao, em cũng muốn gặp anh ấy." Tây Trừng suy nghĩ một chút, "Có cần nấu cơm không? Hay em đi mua thức ăn trước nhé?"
Cô nghe thấy anh cười, một lúc sau anh nói: "Có được không?"
"Anh có thể viết cho em một danh sách."
Anh lại cười: "Đừng lo, anh mua về là được."
"… Khi nào anh về?"
"Trong vòng một tiếng."
"Được." Tây Trừng đột nhiên bổ sung: "Anh lái xe cẩn thận."
Trong điện thoại im lặng một lúc, sau đó có một giọng nói trầm hơn một chút nói: "Anh biết rồi. Em có thể tự chơi một lát, trong tủ lạnh có đồ ăn đó."
Cúp điện thoại, Tây Trừng đi đến tủ lạnh xem thử. Trong tủ lạnh có trái cây và bánh ngọt việt quất, nhìn rất mới, có lẽ hôm nay mới bổ sung thêm. Cô cầm bánh ăn, chơi với Kiki một lúc và ngắm nhìn cây cối trong sân.
Lần trước tới đây là vào mùa hè, chớp mắt đã là cuối thu.
Điện thoại rung lên liên tục, Tây Trừng tưởng là Lương Duật Chi, nhưng khi nhìn thấy thì lại là Trâu Gia.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Trâu Gia nói với cô là đang bị kẹt xe và nhân cơ hội trò chuyện với cô: "Chị xem email của em, thấy khá bất ngờ. Không ngờ có ngày này, Tây Tây lại hỏi chị về chuyện tình cảm."
Tây Trừng nghe thấy tiếng cười của cô ấy qua điện thoại.
"Em cũng không nghĩ tới." Tây Trừng nói: "Chị có thể ngừng cười được không?"
"Được rồi. Bây giờ em sẵn sàng nghe lời khuyên của chị chưa?"
"Ừm."
"Trước tiên chị hỏi em một vấn đề, vì sao em lại lựa chọn hỏi chị?"
Tây Trừng khó hiểu: "Không phải luôn là như vậy sao?"
"Có phải vì chị từng là bác sĩ của em không?"
"Có lẽ vậy, em chưa bao giờ nghĩ đến việc hỏi ai khác."
"Ừ, chị hiểu rồi." Trong ống nghe, giọng điệu Trâu Giai vẫn dịu dàng như cũ: "Tây Tây, ý kiến của chị là, sao em không thử coi anh ấy như là chị?"
Tây Trừng ngạc nhiên: "Ý chị là sao?"
"Mỗi lần em muốn tìm chị thì em cố gắng tìm anh ấy trước. Em muốn hỏi chị cái gì thì thử hỏi anh ấy trước đi. Ví dụ như bây giờ em nói em không biết phải cố gắng như thế nào, em có thể hỏi anh ấy, xem anh ấy sẽ nói gì." Trâu Gia dừng lại: "Tây Tây, nếu anh ấy muốn ở bên cạnh em, anh ấy phải đảm nhận vai trò của chị ở một mức độ nhất định, em có thể cố gắng tin tưởng anh ấy và phụ thuộc vừa phải giống như em làm với chị. Chị nghĩ anh ấy cũng cần điều này."
Tây Trừng cầm điện thoại không nói gì.
Trâu Giai hiểu được sự im lặng của cô: "Chị biết việc này không hề dễ dàng. Cứ thả lỏng đi Tây Tây. Điều quan trọng nhất là phải khiến bản thân vui vẻ, được chứ?"
Tây Trừng cuối cùng cũng đáp lại: "Vâng."
Giọng Trâu Gia trở nên trong trẻo hơn: "Dù sao thì email của em cũng đã làm chị ngạc nhiên rồi. Ngay cả ông chủ phiền toái hôm nay nhìn cũng thuận mắt hơn. Bây giờ chị rất tò mò về bạn trai của em đó. Có cơ hội để chị gặp anh ấy được không?"
Tây Trừng: "Đợi bọn em trở về Thượng Hải nhé."
"Được, chị sẽ đợi." Trâu Giai hỏi cô: "Em còn gì muốn nói không, em yêu?"
Tây Trừng mỉm cười.
Trâu Gia hiếm khi gọi cô như vậy. Khi cô ấy nói như này như thực sự đã chuyển đổi danh phận và khiến mọi người vui vẻ.
"Còn một câu nữa." Tây Trừng nói: "Cám ơn chị."
Cúp điện thoại chưa đến hai phút, Tây Trừng còn đang đứng trong sân thì nghe thấy tiếng ô tô.
Lương Duật Chi đã trở lại.
Anh mua thức ăn, bước vào đặt đồ xuống, thay giày ở cửa, nhìn thấy Tây Trừng đi tới, nói: "Anh tưởng em đưa Kiki đi chơi."
"Không ra ngoài, chỉ là ở nhà chơi một lát." Tây Trừng đi đến trước mặt anh, khoảng cách rất gần, nghĩ tới lời Trâu Gia vừa nói, cô im lặng một lát.
Lương Duật Chi chú ý tới biểu cảm của cô: "Sao vậy?"
Tây Trừng lắc đầu nhìn anh: "Sao anh không hôn em?"
Anh mỉm cười, khom lưng cúi đầu hôn cô.
Lúc Chử Tưởng tới, Lương Duật Chi đang thái rau, Tây Trừng giúp anh lấy một cái đĩa từ tủ kệ bếp, nói: "Em đi mở cửa."
Cô bước nhanh đến huyền quan, mở cửa và nhìn thấy vị khách.
Chử Tưởng không ngờ người mở cửa lại là cô, ngẩn người một lát rồi mỉm cười: "Xin chào."
Tây Trừng ngạc nhiên: "Em từng thấy anh."
Chử Tưởng cười nói: "Xin lỗi, cô Đường. Ban đầu đánh liều đến bắt chuyện chỉ vì tò mò, không có ý gì xấu cả."
Lúc này Lương Duật Chi cũng đi tới, vừa vặn nghe được câu nói này, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Tây Trừng nói với anh: "Trước đây bọn em từng gặp ở triển lãm của Kinh Vĩ. Hóa ra hai người quen biết nhau."
Lương Duật Chi nhớ tới ngày đó, nhìn Chử Tưởng, người sau sờ mũi tránh ánh mắt của anh, chỉ mỉm cười đối mặt với Tây Trừng, lại hào phóng giới thiệu: "Anh tên Chử Tưởng."
"Thầy Chử." Tây Trừng từ bỏ vị trí của mình.
Chử Tưởng đưa rượu vang trong tay cho Lương Duật Chi, vừa cười vừa đi vào vừa hỏi: "Duật Chi, anh nên gọi cô ấy là gì? Gọi cô Đường có vẻ rất xa lạ?"
Tây Trừng chủ động nói: "Cứ gọi em là Tây Tây."
"Được rồi, Tây Tây." Chử Tưởng đi đến bàn ăn, nhìn về phía bàn bếp: "Duật Chi, hai người đã nấu cơm rồi à?"
"Còn đang sơ chế đồ ăn." Lương Duật Chi nói: "Anh làm việc của mình trước đi."
"Được." Anh ta mỉm cười với Tây Trừng: "Lại đến giờ kiểm tra thể chất rồi, anh đi qua kiểm tra Kiki trước."
Tây Trừng gật đầu.
Đợi anh ta đi đến bên cạnh phòng khách, Tây Trừng đi theo Lương Duật Chi vào phòng bếp, nghe thấy anh hỏi: "Trước đây đã nói chuyện với anh ấy chưa?"
"Có, lần đó trong phòng trà có nói vài câu. Em không biết anh ấy là đàn anh của anh." Tây Trừng nghe thấy giọng KiKi ở bên cạnh, có chút tò mò: "Em muốn xem anh ấy giúp KiKi kiểm tra thể chất như thế nào."
"Kiểm tra tính năng toàn diện phải đưa đến phòng thí nghiệm. Anh ấy chỉ đang đơn giản điều chỉnh thử thôi." Lương Duật Chi nhìn cô và nói: "Em qua đó xem đi."
"Vâng, lát nữa em sẽ đến giúp anh."
Tây Trừng đi tới bên cạnh phòng khách.
Chử Tưởng thành thạo điều chỉnh từng chức năng, quan sát mức độ hao mòn, cuối cùng đưa ra phản hồi cho cô: "Có vẻ như lần sau phải mang nó về phòng thí nghiệm. Dù sao thì KiKi cũng già rồi."
Tây Trừng: "Đã rất lâu rồi sao?"
"Duật Chi không nói cho em biết sao?" Chử Tưởng khẽ cười: "Bọn anh làm ra nó khi đang học. Khi đó, con chó của Duật Chi đã qua đời, tên là Loki. Cậu ta luôn không thể chấp nhận cái tên Kiki do anh đặt. Bọn anh vẫn cãi nhau vì cái tên này. Cậu ta cảm thấy Loki không thể thay thế được, anh cảm thấy chỉ là một cái tên thôi mà nên không quan trọng. Sau đó cứ sử dụng như thế này, có lẽ cậu ta cũng quen rồi, nhưng trong lòng dường như vẫn không vượt qua được."
Tây Trừng biết về con chó Alaska, cô đã xem bức ảnh trên Instagram của Lương Duật Chi.
"Nhưng không phải anh ấy dị ứng với lông sao? Làm sao anh ấy có thể nuôi chó được?"
"Cậu ta gặp được nó khi bị người thuê trước bỏ rơi, chăm sóc mấy ngày, sau này có một người bạn muốn nhận nuôi nhưng cậu ta không muốn tặng, nên tự mình nuôi." Chử Tưởng mỉm cười: "Cậu ta là như thế đó, có khuynh hướng thích ngược đãi bản thân." Anh ta đứng dậy: "Được rồi, em chơi đi, anh đi xem đồ ăn của cậu ta làm thế nào."
Lương Duật Chi đang nấu canh, thấy Chử Tưởng tới nên hỏi: "Cô ấy đâu?"
"Đang chơi ở bên trong, nhìn có vẻ như cô ấy rất thích Kiki."
"Cô ấy thích nó lắm. Cô ấy rất hứng thú với kiểu thiết kế công nghệ này."
"Thật sao?" Chử Tưởng hơi nhíu mày, cân nhắc nói: "Vậy hiện tại cậu thấy cô ấy đối với cậu là..."
Lương Duật Chi cúi đầu cắt miếng cà ri, lưỡi dao nâng lên hạ xuống mượt mà, vài giây sau mới ngước mắt lên nói: "Cô ấy nói sẽ cố gắng."
Chử Tưởng ngẫm nghĩ lời này một lúc, cuối cùng cúi đầu mỉm cười.
Lương Duật Chi nghiêng người đè lên người cô, không chút do dự, ngón tay cởi cúc áo của cô.
Cả hai đều có chút háo hức, trong quá trình hôn môi động tác vội vàng nắm lấy quần áo của đối phương.
Chiếc áo thun ngắn tay của Lương Duật Chi bị đẩy lên, anh phối hợp ngẩng đầu và cổ lên, rút khuỷu tay, để cô thuận lợi kéo ra. Sau đó anh tháo chiếc đồng hồ thạch anh lạnh lẽo ra khỏi cổ tay trái.
Những ngón tay của Tây Trừng dọc theo rãnh lưng anh, sự đụng chạm khiến cô thở dốc, không khỏi vòng tay qua cổ anh, ấn anh sâu hơn về phía mình, gọi tên anh giữa những hơi thở.
Một thanh âm quyến rũ.
Lương Duật Chi ngẩng đầu lên khỏi cổ cô, quay lại hôn môi cô, mấy giây sau mới buông ra, chậm rãi khám phá cô. Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, không buông ra bất kỳ phản ứng nào cho đến khi cô cau mày, trong mắt có một tầng sương mù, không tự chủ được mà mở miệng.
Những đầu ngón tay rút ra một mảnh trơn trượt.
Anh rời đi một lúc để mở ngăn kéo bên phải ở đầu giường, tắt đèn trần và bật đèn sàn ở góc.
Trong ánh sáng dịu nhẹ như tấm gạc, cảm xúc chìm nổi theo cơ thể.
Tắm rửa xong, Tây Trừng trở về phòng ngủ, nhặt bộ quần áo được rải trên mặt đất cạnh giường, lấy một chiếc quần lót trong tủ ra, quay lại phòng tắm, gõ cửa kính phòng tắm. Cửa vừa mở ra một nửa, Lương Duật Chi đưa tay cầm lấy, nhìn biểu cảm của cô.
"Em đang làm gì vậy?" Anh vừa lau người vừa hỏi cô: "Em còn sức à?"
Tây Trừng mỉm cười lắc đầu, đóng cửa lại cho anh.
Cô quay lại nằm xuống giường.
Không lâu sau, Lương Duật Chi cũng đi tới vén chăn lên.
Giường trong phòng ngủ là loại giường tiêu chuẩn 1m5. Tây Trừng ngủ một mình là quá đủ, nhưng thêm một người đàn ông thì hơi khó, nhất là anh rất cao, tay chân lại dài. Tây Trừng dịch sang bên phải để nhường chỗ, Lương Duật Chi nghiêng người ôm cô.
Một lúc lâu, cả hai đều không nói gì, chỉ im lặng ôm nhau.
Giao tiếp cơ thể dựa trên bản năng và ham muốn, họ đã có kinh nghiệm đáng kể, mọi thứ đều trơn tru, có thể nhanh chóng đạt được khoảng cách âm. Tuy nhiên, không có kiểu mẫu cố định nào như vậy để tham khảo trong các khía cạnh giao tiếp khác.
Tây Trừng cũng có lời muốn nói, cô muốn hỏi anh một tháng qua thế nào, cũng muốn xác nhận xem hôm nay chạy đến Tinh Lăng có ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của anh hay không, nhưng Lương Duật Chi lại rất im lặng, khiến cô không biết có nên phá vỡ bầu không khí như vậy không.
Sau đó, Lương Duật Chi là người lên tiếng trước.
Anh vẫn đang giữ chặt tay trái của cô, đột nhiên hỏi thẳng cô: "Em không muốn xử lý vết sẹo này sao?"
Tây Trừng sửng sốt một chút, không ngờ tới lời mở đầu.
"Không cần đâu." Cô nhìn vào tay mình: "Không sao cả, dù có làm gì đi nữa cũng không thể phục hồi được chút nào."
Đột nhiên ngước mắt lên: "Anh rất để ý à? Có phải anh nghĩ là vì anh không?"
Anh nhìn cô, không trả lời.
Tây Trừng hiểu ý, quay đầu lại thành thật nói: "Chỉ là vô tình thôi, tay em nhanh hơn não, có lẽ nếu không có anh ở bên cạnh em cũng sẽ như vậy. Vì vậy, anh không cần phải nhớ lại tất cả những việc này."
Dừng một chút, cô ghé sát vào anh, hỏi một câu có chút nhạy cảm: "Anh có bao giờ nghi ngờ đó là… ừm, khổ nhục kế của em không?"
Lương Duật Chi ngây người.
"Anh không có, Tây Tây, anh chưa từng nghĩ vậy." Anh từng không lựa lời chế nhạo cô "trả giá thật lớn", nhưng anh luôn lý trí biết rằng đó là phản ứng hoàn toàn tức thời, không có khả năng nào khác.
Sau đó anh hỏi cô: "Em có bao giờ hối hận không?"
"Làm sao em có thể hối hận được?" Tây Trừng nắm lấy tay anh: "Em hối hận thì chẳng còn anh. Cho dù thế nào, em đều không muốn anh chết đâu." Cô chớp mắt: "Em cũng không đến mức quá tệ nhỉ?"
Lương Duật Chi nắm lấy ngón tay của cô với cảm xúc phức tạp: "Ừ, em chỉ hơi tệ chút thôi."
Tây Trừng lại trở nên nghiêm túc và nhấn mạnh: "Lương Duật Chi, dù chúng ta có quan hệ hay không, dù trong hoàn cảnh nào, em vẫn luôn hy vọng anh sống tốt. Em không rủa anh không sống tốt đâu, thật đấy."
Lương Duật Chi ừm một tiếng, khẽ mỉm cười: "Cho nên em sợ hôm nay anh sẽ chết sao?"
Tây Trừng vẫn còn xấu hổ: "... Em cũng muốn hỏi anh, thật sự sẽ không ảnh hưởng tới anh chứ? Dù sao trước đây em cũng từng thực tập ở Tinh Lăng, anh không bị áp lực dư luận sao?"
"Ý em là anh quy tắc ngầm với nữ thực tập à?"
"Ừm."
"Vậy em có muốn giúp anh làm rõ không?"
"..."
Nhìn vẻ mặt của cô, Lương Duật Chi khẽ cười: "Quên đi, dù sao ngày mai anh cũng không ở đó, cứ để họ nói đi."
Tây Trừng tỏ ra hoang mang, Lương Duật Chi nói với cô là anh sẽ đến Thanh Đảo trong hai ngày.
"Thứ sáu anh về à?"
"Ừm."
Tây Trừng suy nghĩ một chút: "Thứ sáu này em sẽ đến chỗ anh nhé."
Anh trả lời: "Được."
Lương Duật Chi đi công tác trong hai ngày. Họ liên lạc qua điện thoại di động nhưng không phải thoáng cái đến trạng thái yêu nhau say đắm. Tây Trừng chủ động gọi điện, cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh.
Trong khoảng thời gian này, cô đã gửi một email cho Trâu Gia.
Thứ sáu, Tây Trừng tan làm sớm, đi thẳng đến nhà Lương Duật Chi. Anh đã về từ chiều và lại đến công ty.
Tây Trừng đến không bao lâu thì nhận được một cuộc gọi.
Lương Duật Chi ở đầu bên kia hỏi cô: "Tối nay đàn anh muốn qua gặp Kiki, em có thấy ngại không?"
"Đàn anh rất giỏi đó hả? Người của đại học T?"
"Ừm."
"Em không sao, em cũng muốn gặp anh ấy." Tây Trừng suy nghĩ một chút, "Có cần nấu cơm không? Hay em đi mua thức ăn trước nhé?"
Cô nghe thấy anh cười, một lúc sau anh nói: "Có được không?"
"Anh có thể viết cho em một danh sách."
Anh lại cười: "Đừng lo, anh mua về là được."
"… Khi nào anh về?"
"Trong vòng một tiếng."
"Được." Tây Trừng đột nhiên bổ sung: "Anh lái xe cẩn thận."
Trong điện thoại im lặng một lúc, sau đó có một giọng nói trầm hơn một chút nói: "Anh biết rồi. Em có thể tự chơi một lát, trong tủ lạnh có đồ ăn đó."
Cúp điện thoại, Tây Trừng đi đến tủ lạnh xem thử. Trong tủ lạnh có trái cây và bánh ngọt việt quất, nhìn rất mới, có lẽ hôm nay mới bổ sung thêm. Cô cầm bánh ăn, chơi với Kiki một lúc và ngắm nhìn cây cối trong sân.
Lần trước tới đây là vào mùa hè, chớp mắt đã là cuối thu.
Điện thoại rung lên liên tục, Tây Trừng tưởng là Lương Duật Chi, nhưng khi nhìn thấy thì lại là Trâu Gia.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Trâu Gia nói với cô là đang bị kẹt xe và nhân cơ hội trò chuyện với cô: "Chị xem email của em, thấy khá bất ngờ. Không ngờ có ngày này, Tây Tây lại hỏi chị về chuyện tình cảm."
Tây Trừng nghe thấy tiếng cười của cô ấy qua điện thoại.
"Em cũng không nghĩ tới." Tây Trừng nói: "Chị có thể ngừng cười được không?"
"Được rồi. Bây giờ em sẵn sàng nghe lời khuyên của chị chưa?"
"Ừm."
"Trước tiên chị hỏi em một vấn đề, vì sao em lại lựa chọn hỏi chị?"
Tây Trừng khó hiểu: "Không phải luôn là như vậy sao?"
"Có phải vì chị từng là bác sĩ của em không?"
"Có lẽ vậy, em chưa bao giờ nghĩ đến việc hỏi ai khác."
"Ừ, chị hiểu rồi." Trong ống nghe, giọng điệu Trâu Giai vẫn dịu dàng như cũ: "Tây Tây, ý kiến của chị là, sao em không thử coi anh ấy như là chị?"
Tây Trừng ngạc nhiên: "Ý chị là sao?"
"Mỗi lần em muốn tìm chị thì em cố gắng tìm anh ấy trước. Em muốn hỏi chị cái gì thì thử hỏi anh ấy trước đi. Ví dụ như bây giờ em nói em không biết phải cố gắng như thế nào, em có thể hỏi anh ấy, xem anh ấy sẽ nói gì." Trâu Gia dừng lại: "Tây Tây, nếu anh ấy muốn ở bên cạnh em, anh ấy phải đảm nhận vai trò của chị ở một mức độ nhất định, em có thể cố gắng tin tưởng anh ấy và phụ thuộc vừa phải giống như em làm với chị. Chị nghĩ anh ấy cũng cần điều này."
Tây Trừng cầm điện thoại không nói gì.
Trâu Giai hiểu được sự im lặng của cô: "Chị biết việc này không hề dễ dàng. Cứ thả lỏng đi Tây Tây. Điều quan trọng nhất là phải khiến bản thân vui vẻ, được chứ?"
Tây Trừng cuối cùng cũng đáp lại: "Vâng."
Giọng Trâu Gia trở nên trong trẻo hơn: "Dù sao thì email của em cũng đã làm chị ngạc nhiên rồi. Ngay cả ông chủ phiền toái hôm nay nhìn cũng thuận mắt hơn. Bây giờ chị rất tò mò về bạn trai của em đó. Có cơ hội để chị gặp anh ấy được không?"
Tây Trừng: "Đợi bọn em trở về Thượng Hải nhé."
"Được, chị sẽ đợi." Trâu Giai hỏi cô: "Em còn gì muốn nói không, em yêu?"
Tây Trừng mỉm cười.
Trâu Gia hiếm khi gọi cô như vậy. Khi cô ấy nói như này như thực sự đã chuyển đổi danh phận và khiến mọi người vui vẻ.
"Còn một câu nữa." Tây Trừng nói: "Cám ơn chị."
Cúp điện thoại chưa đến hai phút, Tây Trừng còn đang đứng trong sân thì nghe thấy tiếng ô tô.
Lương Duật Chi đã trở lại.
Anh mua thức ăn, bước vào đặt đồ xuống, thay giày ở cửa, nhìn thấy Tây Trừng đi tới, nói: "Anh tưởng em đưa Kiki đi chơi."
"Không ra ngoài, chỉ là ở nhà chơi một lát." Tây Trừng đi đến trước mặt anh, khoảng cách rất gần, nghĩ tới lời Trâu Gia vừa nói, cô im lặng một lát.
Lương Duật Chi chú ý tới biểu cảm của cô: "Sao vậy?"
Tây Trừng lắc đầu nhìn anh: "Sao anh không hôn em?"
Anh mỉm cười, khom lưng cúi đầu hôn cô.
Lúc Chử Tưởng tới, Lương Duật Chi đang thái rau, Tây Trừng giúp anh lấy một cái đĩa từ tủ kệ bếp, nói: "Em đi mở cửa."
Cô bước nhanh đến huyền quan, mở cửa và nhìn thấy vị khách.
Chử Tưởng không ngờ người mở cửa lại là cô, ngẩn người một lát rồi mỉm cười: "Xin chào."
Tây Trừng ngạc nhiên: "Em từng thấy anh."
Chử Tưởng cười nói: "Xin lỗi, cô Đường. Ban đầu đánh liều đến bắt chuyện chỉ vì tò mò, không có ý gì xấu cả."
Lúc này Lương Duật Chi cũng đi tới, vừa vặn nghe được câu nói này, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Tây Trừng nói với anh: "Trước đây bọn em từng gặp ở triển lãm của Kinh Vĩ. Hóa ra hai người quen biết nhau."
Lương Duật Chi nhớ tới ngày đó, nhìn Chử Tưởng, người sau sờ mũi tránh ánh mắt của anh, chỉ mỉm cười đối mặt với Tây Trừng, lại hào phóng giới thiệu: "Anh tên Chử Tưởng."
"Thầy Chử." Tây Trừng từ bỏ vị trí của mình.
Chử Tưởng đưa rượu vang trong tay cho Lương Duật Chi, vừa cười vừa đi vào vừa hỏi: "Duật Chi, anh nên gọi cô ấy là gì? Gọi cô Đường có vẻ rất xa lạ?"
Tây Trừng chủ động nói: "Cứ gọi em là Tây Tây."
"Được rồi, Tây Tây." Chử Tưởng đi đến bàn ăn, nhìn về phía bàn bếp: "Duật Chi, hai người đã nấu cơm rồi à?"
"Còn đang sơ chế đồ ăn." Lương Duật Chi nói: "Anh làm việc của mình trước đi."
"Được." Anh ta mỉm cười với Tây Trừng: "Lại đến giờ kiểm tra thể chất rồi, anh đi qua kiểm tra Kiki trước."
Tây Trừng gật đầu.
Đợi anh ta đi đến bên cạnh phòng khách, Tây Trừng đi theo Lương Duật Chi vào phòng bếp, nghe thấy anh hỏi: "Trước đây đã nói chuyện với anh ấy chưa?"
"Có, lần đó trong phòng trà có nói vài câu. Em không biết anh ấy là đàn anh của anh." Tây Trừng nghe thấy giọng KiKi ở bên cạnh, có chút tò mò: "Em muốn xem anh ấy giúp KiKi kiểm tra thể chất như thế nào."
"Kiểm tra tính năng toàn diện phải đưa đến phòng thí nghiệm. Anh ấy chỉ đang đơn giản điều chỉnh thử thôi." Lương Duật Chi nhìn cô và nói: "Em qua đó xem đi."
"Vâng, lát nữa em sẽ đến giúp anh."
Tây Trừng đi tới bên cạnh phòng khách.
Chử Tưởng thành thạo điều chỉnh từng chức năng, quan sát mức độ hao mòn, cuối cùng đưa ra phản hồi cho cô: "Có vẻ như lần sau phải mang nó về phòng thí nghiệm. Dù sao thì KiKi cũng già rồi."
Tây Trừng: "Đã rất lâu rồi sao?"
"Duật Chi không nói cho em biết sao?" Chử Tưởng khẽ cười: "Bọn anh làm ra nó khi đang học. Khi đó, con chó của Duật Chi đã qua đời, tên là Loki. Cậu ta luôn không thể chấp nhận cái tên Kiki do anh đặt. Bọn anh vẫn cãi nhau vì cái tên này. Cậu ta cảm thấy Loki không thể thay thế được, anh cảm thấy chỉ là một cái tên thôi mà nên không quan trọng. Sau đó cứ sử dụng như thế này, có lẽ cậu ta cũng quen rồi, nhưng trong lòng dường như vẫn không vượt qua được."
Tây Trừng biết về con chó Alaska, cô đã xem bức ảnh trên Instagram của Lương Duật Chi.
"Nhưng không phải anh ấy dị ứng với lông sao? Làm sao anh ấy có thể nuôi chó được?"
"Cậu ta gặp được nó khi bị người thuê trước bỏ rơi, chăm sóc mấy ngày, sau này có một người bạn muốn nhận nuôi nhưng cậu ta không muốn tặng, nên tự mình nuôi." Chử Tưởng mỉm cười: "Cậu ta là như thế đó, có khuynh hướng thích ngược đãi bản thân." Anh ta đứng dậy: "Được rồi, em chơi đi, anh đi xem đồ ăn của cậu ta làm thế nào."
Lương Duật Chi đang nấu canh, thấy Chử Tưởng tới nên hỏi: "Cô ấy đâu?"
"Đang chơi ở bên trong, nhìn có vẻ như cô ấy rất thích Kiki."
"Cô ấy thích nó lắm. Cô ấy rất hứng thú với kiểu thiết kế công nghệ này."
"Thật sao?" Chử Tưởng hơi nhíu mày, cân nhắc nói: "Vậy hiện tại cậu thấy cô ấy đối với cậu là..."
Lương Duật Chi cúi đầu cắt miếng cà ri, lưỡi dao nâng lên hạ xuống mượt mà, vài giây sau mới ngước mắt lên nói: "Cô ấy nói sẽ cố gắng."
Chử Tưởng ngẫm nghĩ lời này một lúc, cuối cùng cúi đầu mỉm cười.
/70
|