*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chủ nhật, Quý Nghiên bát quái một phút cũng không nhịn được, vội vã chạy đến hỏi hóng tình hình chiến đấu.
Ưng Lê kể một lần, cô ấy còn chưa đã thèm, bắt Ưng Lê kể lại lần nữa.
Nói đến chuyện tối hôm qua, Ưng Lê không tránh được nghĩ đến câu hỏi Úc Tranh đã hỏi cô. Tuy lúc ấy cô nói gần nói xa nói qua loa lấy lệ, nhưng Úc Tranh lại cười cười, không biết tại sao cô cứ có cảm giác chột dạ.
“Mình nên ở hiện trường trực tiếp mới đúng.” Qúy Nghiên vỗ vỗ đùi, thấy đúng là sai lầm mà, vở kịch hay thế mà cô nàng không đến tận nơi để xem.
Ưng Lê hoàn hồn, dở khóc dở cười nhìn cô ấy: “Cậu thôi đi, với cái tính tình của cô cậu không biết chừng chạy đến túm tóc người ta mất.”
“Tại sao không thể túm tóc cô ta, ai bảo cứ quái gở làm gì.” Quý Nghiên hừ một tiếng, “Vẫn là Úc Tranh lợi hại, nhìn người khác khiến cho người ta nói không dám nói, đây chính là sức mạnh của tiền tài đó!”
Ưng Lê lắc lắc đầu: “Không hẳn vì tiền đâu, khí chất của anh ấy rất tốt. Chỉ cần đứng ở chỗ đó, ánh mắt mọi người sẽ không khống chế được nhìn về phía anh, hơn nữa không có ý kiến phản đối nào.”
Qúy Nghiên chuyển động tròng mắt, cười trêu chọc: “Cậu đang thần hóa Úc Tranh lên à.”
Mặt Ưng Lê hơi nóng, vội thay đổi đề tài: “Lần này anh ấy giúp mình rất nhiều.”
“Cậu có nên cảm ơn người ta gì không?” Qúy Nghiên cười tủm tỉm, “Vừa đi cùng cậu đến tham dự hôn lễ vừa giúp cậu trút giận.”
Ưng Lê suy nghĩ gật gật đầu: “Đúng là mình nên cảm ơn anh ấy.”
“Cảm ơn ngoài miệng thì không được.” Qúy Nghiên ra vẻ phải làm cho nên chuyện, “Làm bằng hành động thực tế đi, để thể hiện nhiều thành ý.”
Nghe vậy, Ưng Lê tập trung suy nghĩ.
Một lát sau, mắt cô sáng rực lên: “Mình nhớ mấy ngày nữa là sinh nhật anh ấy, mình chuẩn bị quà sinh nhật không phải rất đúng lúc ư!!”
“Cậu muốn chuẩn bị quà gì?” Qúy Nghiên hỏi.
Ưng Lê ủ rũ lắc đầu: “Mình còn chưa nghĩ ra……”
Qúy Nghiên cố ý trêu: “Hay là cậu tự đóng gói mình đưa lên làm quà sinh nhật.”
Kết quả cô ấy vừa nói xong đã nhận được cái gối ôm ném đến từ bên cạnh.
“Mình sẽ làm theo sở trường của mình.” Ưng Lê nghĩ lại không nên tìm Quý Nghiên đến đây để thảo luận vấn đề này.
Qúy Nghiên chậc chậc: “Nếu cậu để một người đàn ông tốt như Úc Tranh chạy mất, chắc chắn cậu sẽ phải hối hận. Tất cả đã đến bước này rồi, chi bằng diễn giả thành thật, sau đó thuận tiện tóm lấy, tiếp nữa ……….”
“Biến biến biến.” Hai má Ưng Lê đỏ bừng, đẩy đẩy cô ấy, nhân tiện xóa sạch mấy hình ảnh đang xuất hiện trong đầu.
***
Thứ hai, Ưng Lê quay về nhà, từ lần trước về cùng Úc Tranh mãi đến giờ cô mới về nhà, thời gian cách nhau khá lâu.
Ngu Uyển Thục thấy cô thì rất vui, kéo tay cô hỏi nói nhiệt tình.
“Con và Úc Tranh thế nào?”
Ưng Lê đoán được từ trước sẽ bị hỏi chuyện này, thể hiện rất bình tĩnh: “Tốt lắm ạ.”
“Vậy thì tốt.” Ngu Uyển Thục vui mừng cười cười.
Không biết từ lúc nào Ưng Kỳ chạy đến đây, mở miệng ra là nói lời chọc ngoáy: “Nghe nói hai người khoa trường đi tham dự hôn lễ cùng nhau, bây giờ cả giới đang nói về chuyện này.”
Ưng Lê không thèm để ý, nói chuyện cùng Ngu Uyển Thục: “Con và A Tranh đi tham dự hôn lễ thì làm sao chứ, mẹ nói xem có phải anh con rảnh quá nên đi tra lung tung không.”
“Gần đây anh con như đến tuổi dậy thì.” Ngu Uyển Thục không quan tâm phản ứng của Ưng Kỳ, tiếp tục tung hứng cùng Ưng Lê: “Mỗi ngày kén cá chọn canh, mẹ nghĩ chắc thấy mình là người độc thân cuối cùng trong cái nhà này nên mới nôn nóng gấp gáp.”
Ưng Lê cười nhạo không chút che dấu.
Ưng Kỳ: “……..”
Bây giờ anh ta không thể ở lại nhà này nổi nữa, ngày nào cũng bị chê cười.
“Con hiểu mà anh con cần một người bạn gái tốt để quản lý, không thì ngày nào cũng không có việc gì làm.”
Ngu Uyển Thục thở dài lắc đầu: “Mẹ e là không được, người như nó còn lâu mới tìm được bạn gái.”
Cuối cùng Ưng Lê không nhịn được nữa, cười ha ha mấy tiếng.
“Chuyện này chắc do công việc của anh ấy bận quá thôi.” Ưng Lê ngồi bên cạnh vừa cười haha vừa trả lời.
Trên bàn cơm.
Cô chuẩn bị gắp miếng thịt kho đã bị Ưng Kỳ ngây thơ cướp đi, cô hừ lạnh: “Anh cướp đi, dù sao lúc về em cũng có đồ ăn, A Tranh không bao giờ cướp thịt của em, chỉ nhường em thôi.”
Ưng Lê vô tình ăn một miếng cẩu lương: “……”
Sau khi ăn xong.
Ưng Kỳ đưa Ưng Lê về nhà, không nhịn được mở miệng: “Lúc mới bắt đầu chỉ có hôn ước từ bé, mối quan hệ giữa hai người là giả. Hiện giờ kết hôn lại thích show ân ái ra ngoài, chưa thấy đôi nào diễn được lợi hại như hai người.”
Đương nhiên Ưng Lê không dám nói thật, vì thế trả lời: “Có rất ít người khó mà giữ vững không động tâm trước một người như A Tranh.”
Nhưng vừa mới nói xong, cũng chính cô ngây ngẩn cả người.
Ưng Kỳ nhìn dáng vẻ này của cô, cười: “Hóa ra em cũng nằm trong số người động tâm.”
Ưng Lê xấu hổ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu cô đang vang vọng lại những lời này, khiến cả người cô trở nên rối loạn.
***
Sinh nhật của Úc Tranh vào ngày 10 tháng 6, cô biết hôm đó là sinh nhật anh vào hôm đi nhận giấy chứng nhận kết hôn.
Buổi tối thứ ba, trong lúc anh đang rửa bát Ưng Lê ở một bên hỏi: “Mỗi ngày anh bận rất nhiều việc à?”
Cô không dám hỏi trực tiếp, chỉ có thể nói bóng gió.
Úc Tranh rửa sạch xà phòng trên tay, nghiêng đầu: “Cô hy vọng tôi bận hay không bận.”
“…..” Trong lòng Ưng Lê nghĩ mình lo lắng suông, nhưng không biểu hiện ra ngoài, thấy anh rửa bát thì nói: “Chắc là không bận, vì mỗi tối anh vẫn có thể rửa bát.”
Mỗi tối cô có thói quen nấu cơm, mà Úc Tranh ăn cơm xong có tính tự giác đứng dậy đi rửa bát.
“Nếu người khác biết đôi tay vàng trên thương trường có thể biến cát thành vàng đang đứng đây rửa bát, nhất định sẽ rất ngạc nhiên.” Ưng Lê không nhịn được trêu chọc mấy câu.
Úc Tranh bất đắc dĩ cười cười: “Truyền thông toàn vì mánh khóe viết loạn, nếu tay tôi biết biến cát thành vàng, thì không cần phải mở công ty.”
Ưng Lê không tin vào lời nói khiêm tốn của Úc Tranh, Quân Diệu ở trong tay anh có giá trị cổ phiếu cao như thế, đủ để chứng minh năng lực và thủ đoạn của anh.
“Dạo gần đây tôi đang nghiên cứu một món ăn mới, cần một người ăn thử.” Cô đảo tròng mắt, suy nghĩ ra cách nào đó hoàn hảo, “Ngày mai nếu anh rảnh thì có thể về sớm một chút không, giúp tôi ăn thử xem món ăn mới thế nào?”
Nói xong, cô bổ sung thêm câu: “Tôi thấy khẩu vị anh tương đối chuẩn, tôi tin tưởng anh.”
Úc Tranh không hề do dự, gật đầu: “Được.”
Ưng Lê lén liếc mắt nhìn, thấy anh không nghi ngờ gì mới yên tâm.
Buổi sáng, Ưng Lê dậy rất sớm, vì còn phải chuẩn bị rất nhiều việc khác, đồng thời còn phải xác nhận chuẩn xác thời gian anh về đến nhà.
“Việc căn chỉnh gian nấu phải giữ được độ nóng của món ăn rất quan trọng, tôi phải xác nhận lại cho tốt.” Ưng Lê tìm bừa lý do nào đấy.
Úc Tranh cười cười, trả lời: “5 rưỡi về đến nhà.”
Ưng Lê ghi nhớ thời gian, sau đó đưa Úc Tranh ra cửa: “Anh nhớ không được về muộn.”
Cảnh tượng này rất giống người vợ đưa chồng ra cửa đi làm, Úc Tranh khẽ nhướn lông mày, vui vẻ tươi cười gật đầu.
***
Mặc dù trong nhà có đa dạng các nguyên liệu nhưng thiếu nhiều nguyên liệu làm bánh sinh nhật.
Thím Ngô đến dọn dẹp vệ sinh, thấy Ưng Lê bận rộn trong phòng bếp, bà hơi tò mò: “Cô chủ, cô đang làm gì đấy?”
Ưng Lê mỉm cười trả lời: “Hôm nay là sinh nhật A Tranh, cháu muốn làm bánh sinh nhật, thím không được nói cho anh ấy biết đâu nhé.”
Thím Ngô gật đầu, bùi ngùi: “Đã nhiều năm rồi cậu chủ chưa tổ chức mừng sinh nhật.”
Ưng Lê: “Tại sao ạ?”
“Từ…..” Sắc mặt thím Ngô hơi xấu hổ, sau đó nói: “Từ sau khi bà chủ vào viện điều dưỡng, nhiều lúc không tỉnh táo, nên sinh nhật cậu chủ cứ thế bị quên đi.”
Ưng Lê biết đoạn thím Ngô đột nhiên im bặt là đang muốn nói đến chuyện gì, cô mím môi: “Không sao ạ, hôm nay cháu sẽ tổ chức cho anh ấy.”
Ngày hôm qua cô đã gọi điện thoại cho Thư Nhược Tình vì muốn hỏi Úc Tranh thích ăn gì trong ngày sinh nhật. Nhưng bên đó người nhận điện thoại là dì Giang, dì ấy nói rằng mấy hôm nay Thư Nhược Tình hay lâm vào tình trạng ngủ say hoặc không tỉnh táo.
Dặn dò dì Giang chăm sóc tốt cho Thư Nhược Tình, Ưng Lê cúp điện thoại, cô quyết định tự lực cánh sinh.
Vì Úc Tranh thích hạnh nhân nên Ưng Lê quyết định chọn làm bánh kem bơ hạnh nhân làm bánh sinh nhật, cô mua thêm mấy quả dâu tây và mấy trái kiwi dùng trang trí.
Đến bữa trưa cô chỉ ăn qua loa cho xong, đang nghĩ xem nên giấu áo sơ mi làm quà sinh nhật ở đâu thì thích hợp.
Cuối cùng cô quyết định để trong tủ quần áo của Úc Tranh, chỉ cần đến tối anh đi vào liếc mắt cái sẽ thấy.
5 giờ rưỡi, Úc Tranh về nhà đúng giờ.
Trong nhà im ắng, anh nhíu mày nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Ưng Lê.
“Anh đã về rồi!” Ưng Lê trốn ở bên cạnh chạy ra ngoài, không nói tiếng nào đã kéo anh đến phòng bếp, “Anh rửa tay trước đi.”
“Món gì mà cô thần bí quá vậy.” Úc Tranh cởi áo vest, xắn tay áo lên, ngoan ngoãn đi đến bồn rửa tay.
Chờ anh ngồi xuống, Ưng Lê nói thêm: “Anh nhắm mắt trước đi.”
Úc Tranh nghe theo nhắm mắt lại.
Ưng Lê bưng bát mì trường thọ mình đã làm xong đặt trước mặt anh: “Được rồi anh có thể mở mắt.”
Rau xanh và trứng chiên hình trái tim trên bát mì làm Úc Tranh ngạc nhiên: “Đây là?”
“Mì trường thọ đấy.” Ưng Lê vui vẻ nói, “Đến ngày sinh nhật nhân vật chính phải ăn mì trường thọ, mì này do tự tay tôi nhào kéo sợi đấy. Lúc ăn anh nhớ không được cắn đứt, như vậy mới ăn hết khỏe mạnh và bình an vào.”
Úc Tranh giật mình: “Cô biết hôm nay là sinh nhật tôi.”
“Ngày 10 tháng 6, tôi rất nhớ.” Ưng Lê cười, “Anh ăn nhanh lên đi, không mì lạnh mất.”
Úc Tranh cầm đũa bắt đầu ăn, nghe theo lời Ưng Lê nói trong lúc ăn không được cắn đứt, cũng bởi vậy mà bị sặc ngụm nước canh.
Ưng Lê lấy giấy ăn đưa cho anh: “Anh ăn từ từ thôi.”
“Cô không ăn à?” Úc Tranh ngẩng đầu hỏi.
Ưng Lê bưng bát mì của mình đến, có điều trên mì chỉ có rau xanh: “Hôm nay mì được làm cho người sinh nhật nên có thêm một miếng trứng trái tim, của tôi sẽ không có.”
Nghe thế, Úc Tranh muốn gắp trứng trong bát mình cho Ưng Lê, nhưng bị cô ngăn lại.
“Anh phải ăn trứng này.” Cô cố ý nghiêm mặt, “Cái này tôi chuẩn bị riêng cho anh.”
Úc Tranh đành chịu, khi nhìn thấy hình dạng trái tim của miếng trứng, cúi đầu khẽ mỉm cười.
Úc Tranh: “Vậy nên hôm nay cô bảo tôi về sớm chỉ vì muốn tổ chức sinh nhật cho tôi?”
Ưng Lê: “Tốt xấu gì chúng ta ở cùng nhau dưới một mái nhà, sao tôi có thể làm như không biết sinh nhật anh.”
Úc Tranh khẽ thay đổi sắc mặt, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn, mì ăn ngon lắm.”
Sau khi ăn mì xong, Úc Tranh đi rửa bát.
Còn Ưng Lê mang bánh kem bơ hạnh nhân đã cắm nến sẵn ra ngoài, cô hát to bài hát chúc mừng sinh nhật.
Thấy anh đơ người tại chỗ, Ưng Lê càng thêm đắc ý: “Có phải anh đang nghĩ thế này là đã xong, tôi đâu chỉ chuẩn bị một món quà.”
Úc Tranh che dấu sự phức tạp trong nháy mắt, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt được ánh nến làm sáng bừng của Ưng Lê, trong lòng gợn sóng.
“Mau ước đi rồi thổi nến!” Ưng Lê thúc giục.
Úc Tranh nhìn ngọn nến rơi vào trầm tư, đây là chiếc bánh kem đầu tiên anh có được từ sau 12 tuổi, hàng năm vào ngày sinh nhật, nó không khác gì ngày bình thường.
Nhưng hôm nay, có thêm người nhắc nhở anh, ngày hôm nay là sinh nhật anh, là ngày đặc biệt của anh.
Nhanh chóng ước nguyện, Úc Tranh thổi tắt nến: “Bánh này cũng do tự tay cô làm?”
Ưng Lê gật đầu, cười: “Anh đừng nên cảm động quá nhé.”
“Em có biết rằng không nên khiến một người đàn ông quá cảm động không?” Úc Tranh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô.
Ưng Lê giật mình, cô ngẩng lên nhìn Úc Tranh, ý hỏi.
Úc Tranh đối mặt với cô, chậm rãi nói; “Bởi vì sẽ yêu em.”
———–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nếu tối hôm sinh nhật không xảy ra chuyện gì…….
———–
Mì trường thọ (Mọi người cứ tưởng tượng miếng trứng hình trái tim nhé )
Chủ nhật, Quý Nghiên bát quái một phút cũng không nhịn được, vội vã chạy đến hỏi hóng tình hình chiến đấu.
Ưng Lê kể một lần, cô ấy còn chưa đã thèm, bắt Ưng Lê kể lại lần nữa.
Nói đến chuyện tối hôm qua, Ưng Lê không tránh được nghĩ đến câu hỏi Úc Tranh đã hỏi cô. Tuy lúc ấy cô nói gần nói xa nói qua loa lấy lệ, nhưng Úc Tranh lại cười cười, không biết tại sao cô cứ có cảm giác chột dạ.
“Mình nên ở hiện trường trực tiếp mới đúng.” Qúy Nghiên vỗ vỗ đùi, thấy đúng là sai lầm mà, vở kịch hay thế mà cô nàng không đến tận nơi để xem.
Ưng Lê hoàn hồn, dở khóc dở cười nhìn cô ấy: “Cậu thôi đi, với cái tính tình của cô cậu không biết chừng chạy đến túm tóc người ta mất.”
“Tại sao không thể túm tóc cô ta, ai bảo cứ quái gở làm gì.” Quý Nghiên hừ một tiếng, “Vẫn là Úc Tranh lợi hại, nhìn người khác khiến cho người ta nói không dám nói, đây chính là sức mạnh của tiền tài đó!”
Ưng Lê lắc lắc đầu: “Không hẳn vì tiền đâu, khí chất của anh ấy rất tốt. Chỉ cần đứng ở chỗ đó, ánh mắt mọi người sẽ không khống chế được nhìn về phía anh, hơn nữa không có ý kiến phản đối nào.”
Qúy Nghiên chuyển động tròng mắt, cười trêu chọc: “Cậu đang thần hóa Úc Tranh lên à.”
Mặt Ưng Lê hơi nóng, vội thay đổi đề tài: “Lần này anh ấy giúp mình rất nhiều.”
“Cậu có nên cảm ơn người ta gì không?” Qúy Nghiên cười tủm tỉm, “Vừa đi cùng cậu đến tham dự hôn lễ vừa giúp cậu trút giận.”
Ưng Lê suy nghĩ gật gật đầu: “Đúng là mình nên cảm ơn anh ấy.”
“Cảm ơn ngoài miệng thì không được.” Qúy Nghiên ra vẻ phải làm cho nên chuyện, “Làm bằng hành động thực tế đi, để thể hiện nhiều thành ý.”
Nghe vậy, Ưng Lê tập trung suy nghĩ.
Một lát sau, mắt cô sáng rực lên: “Mình nhớ mấy ngày nữa là sinh nhật anh ấy, mình chuẩn bị quà sinh nhật không phải rất đúng lúc ư!!”
“Cậu muốn chuẩn bị quà gì?” Qúy Nghiên hỏi.
Ưng Lê ủ rũ lắc đầu: “Mình còn chưa nghĩ ra……”
Qúy Nghiên cố ý trêu: “Hay là cậu tự đóng gói mình đưa lên làm quà sinh nhật.”
Kết quả cô ấy vừa nói xong đã nhận được cái gối ôm ném đến từ bên cạnh.
“Mình sẽ làm theo sở trường của mình.” Ưng Lê nghĩ lại không nên tìm Quý Nghiên đến đây để thảo luận vấn đề này.
Qúy Nghiên chậc chậc: “Nếu cậu để một người đàn ông tốt như Úc Tranh chạy mất, chắc chắn cậu sẽ phải hối hận. Tất cả đã đến bước này rồi, chi bằng diễn giả thành thật, sau đó thuận tiện tóm lấy, tiếp nữa ……….”
“Biến biến biến.” Hai má Ưng Lê đỏ bừng, đẩy đẩy cô ấy, nhân tiện xóa sạch mấy hình ảnh đang xuất hiện trong đầu.
***
Thứ hai, Ưng Lê quay về nhà, từ lần trước về cùng Úc Tranh mãi đến giờ cô mới về nhà, thời gian cách nhau khá lâu.
Ngu Uyển Thục thấy cô thì rất vui, kéo tay cô hỏi nói nhiệt tình.
“Con và Úc Tranh thế nào?”
Ưng Lê đoán được từ trước sẽ bị hỏi chuyện này, thể hiện rất bình tĩnh: “Tốt lắm ạ.”
“Vậy thì tốt.” Ngu Uyển Thục vui mừng cười cười.
Không biết từ lúc nào Ưng Kỳ chạy đến đây, mở miệng ra là nói lời chọc ngoáy: “Nghe nói hai người khoa trường đi tham dự hôn lễ cùng nhau, bây giờ cả giới đang nói về chuyện này.”
Ưng Lê không thèm để ý, nói chuyện cùng Ngu Uyển Thục: “Con và A Tranh đi tham dự hôn lễ thì làm sao chứ, mẹ nói xem có phải anh con rảnh quá nên đi tra lung tung không.”
“Gần đây anh con như đến tuổi dậy thì.” Ngu Uyển Thục không quan tâm phản ứng của Ưng Kỳ, tiếp tục tung hứng cùng Ưng Lê: “Mỗi ngày kén cá chọn canh, mẹ nghĩ chắc thấy mình là người độc thân cuối cùng trong cái nhà này nên mới nôn nóng gấp gáp.”
Ưng Lê cười nhạo không chút che dấu.
Ưng Kỳ: “……..”
Bây giờ anh ta không thể ở lại nhà này nổi nữa, ngày nào cũng bị chê cười.
“Con hiểu mà anh con cần một người bạn gái tốt để quản lý, không thì ngày nào cũng không có việc gì làm.”
Ngu Uyển Thục thở dài lắc đầu: “Mẹ e là không được, người như nó còn lâu mới tìm được bạn gái.”
Cuối cùng Ưng Lê không nhịn được nữa, cười ha ha mấy tiếng.
“Chuyện này chắc do công việc của anh ấy bận quá thôi.” Ưng Lê ngồi bên cạnh vừa cười haha vừa trả lời.
Trên bàn cơm.
Cô chuẩn bị gắp miếng thịt kho đã bị Ưng Kỳ ngây thơ cướp đi, cô hừ lạnh: “Anh cướp đi, dù sao lúc về em cũng có đồ ăn, A Tranh không bao giờ cướp thịt của em, chỉ nhường em thôi.”
Ưng Lê vô tình ăn một miếng cẩu lương: “……”
Sau khi ăn xong.
Ưng Kỳ đưa Ưng Lê về nhà, không nhịn được mở miệng: “Lúc mới bắt đầu chỉ có hôn ước từ bé, mối quan hệ giữa hai người là giả. Hiện giờ kết hôn lại thích show ân ái ra ngoài, chưa thấy đôi nào diễn được lợi hại như hai người.”
Đương nhiên Ưng Lê không dám nói thật, vì thế trả lời: “Có rất ít người khó mà giữ vững không động tâm trước một người như A Tranh.”
Nhưng vừa mới nói xong, cũng chính cô ngây ngẩn cả người.
Ưng Kỳ nhìn dáng vẻ này của cô, cười: “Hóa ra em cũng nằm trong số người động tâm.”
Ưng Lê xấu hổ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu cô đang vang vọng lại những lời này, khiến cả người cô trở nên rối loạn.
***
Sinh nhật của Úc Tranh vào ngày 10 tháng 6, cô biết hôm đó là sinh nhật anh vào hôm đi nhận giấy chứng nhận kết hôn.
Buổi tối thứ ba, trong lúc anh đang rửa bát Ưng Lê ở một bên hỏi: “Mỗi ngày anh bận rất nhiều việc à?”
Cô không dám hỏi trực tiếp, chỉ có thể nói bóng gió.
Úc Tranh rửa sạch xà phòng trên tay, nghiêng đầu: “Cô hy vọng tôi bận hay không bận.”
“…..” Trong lòng Ưng Lê nghĩ mình lo lắng suông, nhưng không biểu hiện ra ngoài, thấy anh rửa bát thì nói: “Chắc là không bận, vì mỗi tối anh vẫn có thể rửa bát.”
Mỗi tối cô có thói quen nấu cơm, mà Úc Tranh ăn cơm xong có tính tự giác đứng dậy đi rửa bát.
“Nếu người khác biết đôi tay vàng trên thương trường có thể biến cát thành vàng đang đứng đây rửa bát, nhất định sẽ rất ngạc nhiên.” Ưng Lê không nhịn được trêu chọc mấy câu.
Úc Tranh bất đắc dĩ cười cười: “Truyền thông toàn vì mánh khóe viết loạn, nếu tay tôi biết biến cát thành vàng, thì không cần phải mở công ty.”
Ưng Lê không tin vào lời nói khiêm tốn của Úc Tranh, Quân Diệu ở trong tay anh có giá trị cổ phiếu cao như thế, đủ để chứng minh năng lực và thủ đoạn của anh.
“Dạo gần đây tôi đang nghiên cứu một món ăn mới, cần một người ăn thử.” Cô đảo tròng mắt, suy nghĩ ra cách nào đó hoàn hảo, “Ngày mai nếu anh rảnh thì có thể về sớm một chút không, giúp tôi ăn thử xem món ăn mới thế nào?”
Nói xong, cô bổ sung thêm câu: “Tôi thấy khẩu vị anh tương đối chuẩn, tôi tin tưởng anh.”
Úc Tranh không hề do dự, gật đầu: “Được.”
Ưng Lê lén liếc mắt nhìn, thấy anh không nghi ngờ gì mới yên tâm.
Buổi sáng, Ưng Lê dậy rất sớm, vì còn phải chuẩn bị rất nhiều việc khác, đồng thời còn phải xác nhận chuẩn xác thời gian anh về đến nhà.
“Việc căn chỉnh gian nấu phải giữ được độ nóng của món ăn rất quan trọng, tôi phải xác nhận lại cho tốt.” Ưng Lê tìm bừa lý do nào đấy.
Úc Tranh cười cười, trả lời: “5 rưỡi về đến nhà.”
Ưng Lê ghi nhớ thời gian, sau đó đưa Úc Tranh ra cửa: “Anh nhớ không được về muộn.”
Cảnh tượng này rất giống người vợ đưa chồng ra cửa đi làm, Úc Tranh khẽ nhướn lông mày, vui vẻ tươi cười gật đầu.
***
Mặc dù trong nhà có đa dạng các nguyên liệu nhưng thiếu nhiều nguyên liệu làm bánh sinh nhật.
Thím Ngô đến dọn dẹp vệ sinh, thấy Ưng Lê bận rộn trong phòng bếp, bà hơi tò mò: “Cô chủ, cô đang làm gì đấy?”
Ưng Lê mỉm cười trả lời: “Hôm nay là sinh nhật A Tranh, cháu muốn làm bánh sinh nhật, thím không được nói cho anh ấy biết đâu nhé.”
Thím Ngô gật đầu, bùi ngùi: “Đã nhiều năm rồi cậu chủ chưa tổ chức mừng sinh nhật.”
Ưng Lê: “Tại sao ạ?”
“Từ…..” Sắc mặt thím Ngô hơi xấu hổ, sau đó nói: “Từ sau khi bà chủ vào viện điều dưỡng, nhiều lúc không tỉnh táo, nên sinh nhật cậu chủ cứ thế bị quên đi.”
Ưng Lê biết đoạn thím Ngô đột nhiên im bặt là đang muốn nói đến chuyện gì, cô mím môi: “Không sao ạ, hôm nay cháu sẽ tổ chức cho anh ấy.”
Ngày hôm qua cô đã gọi điện thoại cho Thư Nhược Tình vì muốn hỏi Úc Tranh thích ăn gì trong ngày sinh nhật. Nhưng bên đó người nhận điện thoại là dì Giang, dì ấy nói rằng mấy hôm nay Thư Nhược Tình hay lâm vào tình trạng ngủ say hoặc không tỉnh táo.
Dặn dò dì Giang chăm sóc tốt cho Thư Nhược Tình, Ưng Lê cúp điện thoại, cô quyết định tự lực cánh sinh.
Vì Úc Tranh thích hạnh nhân nên Ưng Lê quyết định chọn làm bánh kem bơ hạnh nhân làm bánh sinh nhật, cô mua thêm mấy quả dâu tây và mấy trái kiwi dùng trang trí.
Đến bữa trưa cô chỉ ăn qua loa cho xong, đang nghĩ xem nên giấu áo sơ mi làm quà sinh nhật ở đâu thì thích hợp.
Cuối cùng cô quyết định để trong tủ quần áo của Úc Tranh, chỉ cần đến tối anh đi vào liếc mắt cái sẽ thấy.
5 giờ rưỡi, Úc Tranh về nhà đúng giờ.
Trong nhà im ắng, anh nhíu mày nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Ưng Lê.
“Anh đã về rồi!” Ưng Lê trốn ở bên cạnh chạy ra ngoài, không nói tiếng nào đã kéo anh đến phòng bếp, “Anh rửa tay trước đi.”
“Món gì mà cô thần bí quá vậy.” Úc Tranh cởi áo vest, xắn tay áo lên, ngoan ngoãn đi đến bồn rửa tay.
Chờ anh ngồi xuống, Ưng Lê nói thêm: “Anh nhắm mắt trước đi.”
Úc Tranh nghe theo nhắm mắt lại.
Ưng Lê bưng bát mì trường thọ mình đã làm xong đặt trước mặt anh: “Được rồi anh có thể mở mắt.”
Rau xanh và trứng chiên hình trái tim trên bát mì làm Úc Tranh ngạc nhiên: “Đây là?”
“Mì trường thọ đấy.” Ưng Lê vui vẻ nói, “Đến ngày sinh nhật nhân vật chính phải ăn mì trường thọ, mì này do tự tay tôi nhào kéo sợi đấy. Lúc ăn anh nhớ không được cắn đứt, như vậy mới ăn hết khỏe mạnh và bình an vào.”
Úc Tranh giật mình: “Cô biết hôm nay là sinh nhật tôi.”
“Ngày 10 tháng 6, tôi rất nhớ.” Ưng Lê cười, “Anh ăn nhanh lên đi, không mì lạnh mất.”
Úc Tranh cầm đũa bắt đầu ăn, nghe theo lời Ưng Lê nói trong lúc ăn không được cắn đứt, cũng bởi vậy mà bị sặc ngụm nước canh.
Ưng Lê lấy giấy ăn đưa cho anh: “Anh ăn từ từ thôi.”
“Cô không ăn à?” Úc Tranh ngẩng đầu hỏi.
Ưng Lê bưng bát mì của mình đến, có điều trên mì chỉ có rau xanh: “Hôm nay mì được làm cho người sinh nhật nên có thêm một miếng trứng trái tim, của tôi sẽ không có.”
Nghe thế, Úc Tranh muốn gắp trứng trong bát mình cho Ưng Lê, nhưng bị cô ngăn lại.
“Anh phải ăn trứng này.” Cô cố ý nghiêm mặt, “Cái này tôi chuẩn bị riêng cho anh.”
Úc Tranh đành chịu, khi nhìn thấy hình dạng trái tim của miếng trứng, cúi đầu khẽ mỉm cười.
Úc Tranh: “Vậy nên hôm nay cô bảo tôi về sớm chỉ vì muốn tổ chức sinh nhật cho tôi?”
Ưng Lê: “Tốt xấu gì chúng ta ở cùng nhau dưới một mái nhà, sao tôi có thể làm như không biết sinh nhật anh.”
Úc Tranh khẽ thay đổi sắc mặt, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn, mì ăn ngon lắm.”
Sau khi ăn mì xong, Úc Tranh đi rửa bát.
Còn Ưng Lê mang bánh kem bơ hạnh nhân đã cắm nến sẵn ra ngoài, cô hát to bài hát chúc mừng sinh nhật.
Thấy anh đơ người tại chỗ, Ưng Lê càng thêm đắc ý: “Có phải anh đang nghĩ thế này là đã xong, tôi đâu chỉ chuẩn bị một món quà.”
Úc Tranh che dấu sự phức tạp trong nháy mắt, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt được ánh nến làm sáng bừng của Ưng Lê, trong lòng gợn sóng.
“Mau ước đi rồi thổi nến!” Ưng Lê thúc giục.
Úc Tranh nhìn ngọn nến rơi vào trầm tư, đây là chiếc bánh kem đầu tiên anh có được từ sau 12 tuổi, hàng năm vào ngày sinh nhật, nó không khác gì ngày bình thường.
Nhưng hôm nay, có thêm người nhắc nhở anh, ngày hôm nay là sinh nhật anh, là ngày đặc biệt của anh.
Nhanh chóng ước nguyện, Úc Tranh thổi tắt nến: “Bánh này cũng do tự tay cô làm?”
Ưng Lê gật đầu, cười: “Anh đừng nên cảm động quá nhé.”
“Em có biết rằng không nên khiến một người đàn ông quá cảm động không?” Úc Tranh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô.
Ưng Lê giật mình, cô ngẩng lên nhìn Úc Tranh, ý hỏi.
Úc Tranh đối mặt với cô, chậm rãi nói; “Bởi vì sẽ yêu em.”
———–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nếu tối hôm sinh nhật không xảy ra chuyện gì…….
———–
Mì trường thọ (Mọi người cứ tưởng tượng miếng trứng hình trái tim nhé )
/64
|