Ưng Lê đỡ trán, cô chỉ biết tình huống cô lo lắng nhất định sẽ xuất hiện.
Diệp Kiều kinh ngạc đến nỗi không nói lên lời, mặt cô ta trắng hơn cả trước, chưa thể hồi hồn sau khi nghe mấy lời Ưng Kỳ nói.
Đương nhiên cô ta biết Triều Tiên Cư, nói không ngoa đó là doanh nghiệp đứng đầu cả nước về đồ ăn Trung Quốc, chưa nói đến việc có quốc gia đứng đằng sau nâng đỡ.
Nghĩ đến đây, cả người Diệp Kiều lạnh thấu tâm gan. Trong tình huống Ưng Lê biết rõ thân phận mình, luôn duy trì vẻ bình tĩnh trước những lời chế nhạo mỉa mai của bọn họ, cứ tưởng đấy là cô đang cố ý ra vẻ, nhưng hóa ra cô có sự tin.
Ưng Kỳ không dùng sự nhã nhặn để đối xử với Diệp Kiều mặc dù cô ta là con gái, anh ta lạnh lùng nhìn: “Gọi điện thoại bảo hắn đến đây.”
Diệp Kiều bị khí thế đáng sợ của Ưng Kỳ dọa cho sắc mặt trắng bệch, vội vã lấy điện thoại ra gọi cho Dịch Tư Viễn, cô ta nghĩ ít nhất nếu có Dịch Tư Viễn ở đây thì anh sẽ bảo vệ được mình.
Ưng Lê thấy Ưng Kỳ rất quyết tâm, quay sang bên cạnh xin giúp đỡ từ Úc Tranh: “Hay là anh khuyên anh ấy giúp tôi?”
Cô biết thời học sinh Ưng Kỳ và Hạ Hoài Xuyên cùng nhau luyện võ TaeKwonDo, lúc trước có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô và ai cũng bị một câu nói ‘đánh thắng tôi thì mới có thể theo đuổi em gái tôi’ của Ưng Kỳ dọa cho chạy té khói.
Ưng Lê không cần quan tâm Dịch Tư Viễn có tàn phế hay không, nhưng cô lo lắng sợ Ưng Kỳ bị thương vì mấy chuyện này,nó là nguyên nhân cô luôn không dám nói cho anh ấy biết.
“Anh cũng muốn hoạt động gân cốt.” Úc Tranh nắm cổ tay lắc lắc, rất nghiêm túc mở miệng, “Lâu rồi không gặp được người làm mình muốn động thủ đến vậy.”
“…….” Xong rồi.
Những ấn tượng của Diệp Kiều về Úc Tranh hoàn toàn vỡ vụn, vốn cảm thấy anh quá đẹp trai có hơi quá phận, nhưng hiện tại chỉ thấy hung thần tàn ác.
Dịch Tư Viễn nhận điện thoại xong đi đến địa điểm đã nói, hắn tưởng Diệp Kiều tìm mình có chuyện gì, sau khi đến hiện trường mới tỉnh mộng.
Úc Tranh và Ưng Kỳ giống như tả hữu hộ pháp đứng bên cạnh Ưng Lê, điều làm Dịch Tư Viễn kinh ngạc chính là hắn nhận ra Ưng Kỳ nhưng không ngờ đến Ưng Lê quen biết cả người này.
Diệp Kiều thấy người yêu mình, tủi thân chạy đến trước mặt hắn gọi: “Tư Viễn.”
“Mày là thằng tra nam đã ngoại tình sau lưng em gái tao?” Ưng Kỳ thấy hắn vào, không thèm phân bua đã hỏi.
Dịch Tư Viễn sửng sốt, nhưng ngay sau đó lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, Ưng Kỳ Ưng Lê đều họ Ưng, thế mà hắn không nghĩ đến.
Thoáng cái trong lòng Dịch Tư Viễn xuất hiện đủ mọi cảm xúc phức tạp, hắn từng rất đắc ý về việc bỏ rơi Ưng Lê để lựa chọn Diệp Kiều, vì mấy năm nay được sống trong cảnh giàu sang xa hoa. Một đứa trai nghèo muốn thoát khỏi cảnh nghèo chỉ có thể dựa vào đại tiểu thư, hắn thấy mình chọn đúng người rồi. Nhưng lúc này, sự thật nói cho hắn biết, thứ hắn từ bỏ là viên trân châu chân chính.
Miệng Dịch Tư Viễn đắng chát, bắt đầu xuất hiện những ý nghĩ hối hận.
“Tôi không biết……” Trong đầu hắn đang suy nghĩ sắp xếp từ ngữ, nhưng trong nhất thời không nghĩ ra được.
Hắn chưa kịp nói xong, Ưng Kỳ đã tung quyền đến đánh Dịch Tư Viễn ngã ngửa trên mặt đất.
Diệp Kiều hét lớn, vội chạy đến xem.
Ưng Lê mơ màng, cô hoàn toàn không nghĩ đến Ưng Kỳ ra tay nhanh vậy luôn.
Ưng Kỳ nắm chặt tay, ánh mắt tàn nhẫn: “Từ trước đến nay tao không phải là người thích giảng đạo lý, cái đánh này nói cho mày biết ngoại tình thì nên bị đánh, huống chi người mày làm tổn thương là em gái tao.”
Dịch Tư Viễn thấy mặt mình đau rát, không dám phản bác dù chỉ một câu.
Ưng Lê đến cạnh Ưng Kỳ, thấy anh ấy chuẩn bị động thủ tiếp thì vội trấn an: “Mặt hắn đã bị anh đánh biến dạng rồi, đủ rồi đủ rồi.”
“Anh còn chưa đánh nát cái mặt nó đâu.” Ưng Kỳ hừ lạnh, “Ỷ vào việc có tý nhan sắc mang đi quyến rũ người khác.”
Ưng Lê nhìn Dịch Tư Viễn ngã ngửa trên sàn, dáng vẻ vừa sợ hãi vừa yếu đuối, không hiểu sao khi đó lại thấy hắn đẹp trai?
Mà Dịch Tư Viễn đang cúi đầu, hoàn toàn không có sự tự tin đường hoàng trong lời nói khi đứng trước mặt cô năm đó.
Ưng Kỳ ghét bỏ nhíu mày, nhìn Ưng Lê nói: “Trước kia sao ánh mắt em có thể kém đến thế? Qủa nhiên không có anh giúp thì em không làm được gì.”
Ưng Lê: “……..”
Đoạn lịch sử đen tối này của cô không biết bị nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây, cô thật sự muốn tẩy trắng nó!
Sợ Ưng Kỳ muốn động thủ tiếp, Ưng Lê lôi kéo anh đi ra ngoài, làm dịu đi những tức giận trong lòng anh trai.
Úc Tranh đứng ở nơi đó nhìn từ trên cao xuống, giọng nói thản nhiên chứa đầy áp bức: “Nếu anh đã thích hiện thực, tôi sẽ cho anh biết thế nào gọi là hiện thực.”
Uy hiếp như vậy làm mặt Dịch Tư Viễn xám như tro tàn, Diệp Kiều ở một bên không còn khí thế kiêu căng ngạo mạn như ngày xưa, ủ rũ cúi thấp đầu.
***
Bữa tiệc vẫn đang tiến hành, động tác lôi kéo Ưng Kỳ của Ưng Lê hấp dẫn nhiều ánh mắt xung quanh, bọn họ biết Ưng Lê là vợ chưa cưới của Úc Tranh, cũng biết Ưng Kỳ là ai. Thấy hai người đi cùng một chỗ, ai đấy đều trao đổi ánh mắt cho nhau bày tỏ suy nghĩ.
Phút chốc, có hai người phụ nữ che miệng kinh ngạc nói: “Vừa nãy nghe Úc tổng gọi vợ chưa cưới là Ưng Lê, không lẽ…..”
Những suy đoán vừa mới bắt đầu, mọi người lại nhìn Ưng Kỳ và Ưng Lê, phát hiện trên mặt hai người có một số nét giống nhau.
“Tôi đã nói mà, sao Úc tổng có thể tìm một người con gái phổ thông bình thường để kết hôn!”
“Quân Diệu và Triều Tiên Cư có hợp tác với nhau, quan hệ thông gia đã được dự đoán từ trước.”
“Trước kia tôi có nghe nói qua về đại tiểu thư của Triều Tiên Cư, nhưng chưa nhìn thấy bao giờ, thật sự không nghĩ đến…….”
Mọi người hít sâu một hơi, lần nữa nhìn về phía Ưng Lê ngoại trừ ghen tỵ thì chỉ có hâm mộ.
“Em nói thật cho anh biết lúc em học đại học đã xảy ra chuyện gì?” Ưng Kỳ dừng lại hỏi.
Ưng lê không dám giấu diếm nữa, kể tất cả những việc đã xảy ra một cách ngắn gọn nhất.
“Lúc đó em chỉ nhìn mặt nên không ngờ ngay ngày hôm sau hắn đã bị Diệp Kiều dẫn đi.” Cô cũng bất lực, “Chuyện này tính là quá khứ rồi, em không nghĩ bọn họ sẽ đến Tân Thành, còn gặp phải nữa.”
Ưng Kỳ càng nghĩ càng giận: “Chuyện lớn như thế mà em giấu anh nhiều năm trời, nếu lúc đó anh biết anh sẽ đánh……..”
Ưng Lê cắt ngang lời anh: “Em sợ anh như vậy đấy, không lẽ anh muốn nhìn thấy người vốn nên đứng đầu tiêu đề báo kinh tế lại đứng đầu báo pháp luật?”
Cô ngẩng đầu, nhìn mu bàn tay phiếm hồng của Ưng Kỳ, nắm tay anh thổi thổi: “Anh, lần này anh giúp em, anh có muốn gì không?”
Ưng Kỳ thấy rất cảm động, cuối cùng em gái nhà mình cũng hiểu được rằng người làm anh như anh ta không dễ dàng gì.
“Chỉ cần anh đừng nói cho ba mẹ biết, tất cả có thể thương lượng được.” Ưng Lê ngẩng đầu, “Được không?”
Nỗi cảm động hoàn toàn biến mất, Ưng Kỳ rút tay về: “Nhà họ Ưng là chỗ dựa của em, mỗi ngày em luôn có suy nghĩ muốn tự gánh vác một mình, em có coi mọi người là người nhà không.”
“Có có có!” Ưng Lê giống hệt con gà con mổ thóc gật đầu, “Em sợ ba mẹ sẽ phiền lòng thôi mà.”
“Còn anh thì sao, biết đã biết rồi anh sẽ không nói với ba mẹ.” Ưng Kỳ hừ hừ, “Nhưng mà, sau này dù có chuyện gì nhớ phải nói cho anh biết.”
“Vâng.” Ưng Lê đồng ý.
“Phải nói thật.” Ưng Kỳ như thiếu đòn cười, “Có phải lúc trước mắt em bị mù không, thằng kia còn không đẹp trai bằng anh em, thế mà em còn để ý đến.”
Ưng Lê giật giật khóe miệng, nhìn anh: “Anh tự kỷ thì có, đẹp trai ở đâu?”
Ưng Kỳ bị cô làm cho tức chết: “Sao anh không đẹp trai?”
“Đẹp trai thì phải giống…….” Ưng Lê nghĩ nghĩ, bỗng dưng trong đầu xuất hiện dáng người Úc Tranh, cô vội nói, “Giống A Tranh ý, mới gọi là đẹp trai!”
Vừa lúc Úc Tranh đi vào góc đứng, nghe được câu này anh mỉm cười, ánh mắt nhìn Ưng Lê càng thêm dịu dàng.
Ưng Kỳ lạnh nhạt a một tiếng, tỏ vẻ không phục.
***
Bữa tiệc kết thúc.
Ưng Lê đi theo anh trai ra ngoài khách sạn, Ưng Kỳ nói thẳng: “Lên xe, anh đưa em về.”
Mà đúng lúc này, Úc Tranh đi từ bên trong ra, anh chậm rãi đi đến đứng cạnh Ưng Lê, mỉm cười với Ứng Kỳ: “Tôi đưa A Lê đến nên để tôi trở về vẫn hơn.”
Thấy vậy, Ưng Lê nhích lại gần Úc Tranh. Đối với cô mà nói, để ngồi cùng một xe nghe Ưng Kỳ lải nhải, không bằng ngồi xe Úc Tranh sẽ thoải mái hơn.
Một lần nữa Ưng Kỳ không vui, tuy hôm nay Úc Tranh thể hiện rất tốt và có sự đối lập, nhưng anh ta vẫn khó chịu.
“Anh, anh tự về đi.” Ưng Lê cố tình thêm dầu vào lửa.
Ưng Kỳ hừ một tiếng, quyết định nhắm mắt làm ngơ, chắc là ổn.
Ưng Kỳ lái xe rời đi, Ưng Lê thở phào nhẹ nhõm, cô lùi về sau mấy bước kéo dãn khoảng cách với Úc Tranh: “Hôm nay cảm ơn anh đã trợ giúp.”
Úc Tranh từ chối cho ý kiến, cười cười mở cửa xe: “Lên xe đi.”
Ưng Lê ngờ vực lên xe, đợi Úc Tranh lên xe ngồi ổn định xong hỏi: “Trợ lý Tịch đâu? Không phải cậu ấy đi cùng chúng ta đến sao?”
Úc Tranh cụp mắt: “Cậu ấy có việc nên tôi lái xe.”
Xe khởi động, Ưng Lê nhìn khách sạn càng ngày càng xa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Qủa nhiên mấy chỗ như này không phải là nơi thích hợp với tôi.”
“Nếu không phải vì tôi, cô sẽ không phải gặp bọn họ, như vậy anh cô sẽ không biết chuyện đó.” Lời Úc Tranh chứa đựng hàm ý xin lỗi, “Tôi là người phải giải thích mới đúng.”
“Úc tổng đừng nói vậy.” Ưng Lê nói chuyện: “Thật ra sớm muộn gì cũng phải nói, tuy vào thời gian và trường hợp không được tốt nhưng cuối cùng đã giải quyết xong.”
“Nếu đã vậy thì để tôi chuộc lỗi với cô đi.” Úc Tranh im lặng một lúc, cười khẽ hỏi: “Tôi đưa cô đi ăn cơm nhé.”
Ưng Lê có đói bụng, nhưng nhìn bộ váy trên người hơi do dự: “Nhưng mà tôi….”
Chờ khi Ưng Lê thay bộ quần áo thoải mái khác đi ra cô định tự mình trả tiền, nhưng nhân viên cửa hàng nói Úc Tranh đã trả tiền trước đó rồi.
Cô lên xe, hơi ngượng ngùng: “Toàn là anh mời tôi đi ăn, quần áo nên để tôi trả tiền mới phải.”
Úc Tranh mím môi, vẻ mặt cô đơn nhìn cô: “Nếu cô cứ khách khí với tôi kiểu này, tôi sẽ thấy không được dễ chịu.”
Ưng Lê giật mình, tại sao vừa rồi cô thấy Úc Tranh có vẻ ấm ức muốn làm nũng với cô, nhất định cô bị ảo giác!
Xe chạy thẳng đến Khê Nhai, Ưng Lê biết bọn họ sẽ đi đâu ăn cơm.
Lần nữa đến quán rượu A Lâm, Ưng Lê có loại cảm giác không giống trước, nguyên nhân có lẽ do đến cùng Úc Tranh.
A Lâm thấy hai người bọn họ cùng nhau đến đây thì rất kinh ngạc, nhớ đến lần trước Úc Tranh lo lắng ra sao khi Ưng Lê say rượu, trong lòng sáng tỏ như gương.
“Sao hôm nay hai người đi cùng nhau đến.” A Lâm cười chào đón: “Muốn ăn gì?”
“Hôm nay sẽ không uống rượu.” Ưng Lê đỏ mặt nhớ lại chuyện lần trước mặt, “Hai bát mì thịt bò.”
Vị trí ngồi vẫn là chỗ đó, Úc Tranh cởi áo vest trên người vắt lên lưng ghế ngồi ở cạnh. Anh cởi cúc tay áo, thuận tiện rót giúp Ưng Lê một cốc nước.
Mì thịt bò được đưa lên, A Lâm hiểu ý không quấy rầy hai người, tự giác lùi về nhà bếp để lại không gian riêng.
Bụng Ưng Lê đói kêu gào thành tiếng, ăn một miếng xong không dừng lại được.
Động tác Úc Tranh không nhanh không chậm, cho dù trước mặt là bát mì thịt bò hơn mười đồng, dáng vẻ khi ăn vẫn tạo nhã như đang ăn cơm Tây.
Ưng Lê ăn lửng dạ, không yên lòng nhìn lén Úc Tranh. Chỗ xương lông mày của anh quá đẹp, rất phù hợp với đôi mắt đào hoa kia, không thể hiện bất cứ sự lỗ mãng nào ngược lại càng thêm kín đáo.
Có điều khuôn mặt này khi mỉm cười rất dễ trêu ghẹo người khác, khiến lòng đối phương đập loạn.
“Nếu có giải đấu bình chọn sắc đẹp, chắc chắn Úc tổng đứng thứ nhất.” Ưng Lê nâng má nhìn, “Đúng là lạ thật, tại sao anh không tìm bạn gái?”
Úc Tranh hơi ngẩng đầu, khóe môi kéo lên độ cong nhất định: “Không phải tôi đã có rồi à?”
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Úc tổng đang ám chỉ đó ~~
Hôn nhân plastic được sắp đặt.
Diệp Kiều kinh ngạc đến nỗi không nói lên lời, mặt cô ta trắng hơn cả trước, chưa thể hồi hồn sau khi nghe mấy lời Ưng Kỳ nói.
Đương nhiên cô ta biết Triều Tiên Cư, nói không ngoa đó là doanh nghiệp đứng đầu cả nước về đồ ăn Trung Quốc, chưa nói đến việc có quốc gia đứng đằng sau nâng đỡ.
Nghĩ đến đây, cả người Diệp Kiều lạnh thấu tâm gan. Trong tình huống Ưng Lê biết rõ thân phận mình, luôn duy trì vẻ bình tĩnh trước những lời chế nhạo mỉa mai của bọn họ, cứ tưởng đấy là cô đang cố ý ra vẻ, nhưng hóa ra cô có sự tin.
Ưng Kỳ không dùng sự nhã nhặn để đối xử với Diệp Kiều mặc dù cô ta là con gái, anh ta lạnh lùng nhìn: “Gọi điện thoại bảo hắn đến đây.”
Diệp Kiều bị khí thế đáng sợ của Ưng Kỳ dọa cho sắc mặt trắng bệch, vội vã lấy điện thoại ra gọi cho Dịch Tư Viễn, cô ta nghĩ ít nhất nếu có Dịch Tư Viễn ở đây thì anh sẽ bảo vệ được mình.
Ưng Lê thấy Ưng Kỳ rất quyết tâm, quay sang bên cạnh xin giúp đỡ từ Úc Tranh: “Hay là anh khuyên anh ấy giúp tôi?”
Cô biết thời học sinh Ưng Kỳ và Hạ Hoài Xuyên cùng nhau luyện võ TaeKwonDo, lúc trước có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô và ai cũng bị một câu nói ‘đánh thắng tôi thì mới có thể theo đuổi em gái tôi’ của Ưng Kỳ dọa cho chạy té khói.
Ưng Lê không cần quan tâm Dịch Tư Viễn có tàn phế hay không, nhưng cô lo lắng sợ Ưng Kỳ bị thương vì mấy chuyện này,nó là nguyên nhân cô luôn không dám nói cho anh ấy biết.
“Anh cũng muốn hoạt động gân cốt.” Úc Tranh nắm cổ tay lắc lắc, rất nghiêm túc mở miệng, “Lâu rồi không gặp được người làm mình muốn động thủ đến vậy.”
“…….” Xong rồi.
Những ấn tượng của Diệp Kiều về Úc Tranh hoàn toàn vỡ vụn, vốn cảm thấy anh quá đẹp trai có hơi quá phận, nhưng hiện tại chỉ thấy hung thần tàn ác.
Dịch Tư Viễn nhận điện thoại xong đi đến địa điểm đã nói, hắn tưởng Diệp Kiều tìm mình có chuyện gì, sau khi đến hiện trường mới tỉnh mộng.
Úc Tranh và Ưng Kỳ giống như tả hữu hộ pháp đứng bên cạnh Ưng Lê, điều làm Dịch Tư Viễn kinh ngạc chính là hắn nhận ra Ưng Kỳ nhưng không ngờ đến Ưng Lê quen biết cả người này.
Diệp Kiều thấy người yêu mình, tủi thân chạy đến trước mặt hắn gọi: “Tư Viễn.”
“Mày là thằng tra nam đã ngoại tình sau lưng em gái tao?” Ưng Kỳ thấy hắn vào, không thèm phân bua đã hỏi.
Dịch Tư Viễn sửng sốt, nhưng ngay sau đó lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, Ưng Kỳ Ưng Lê đều họ Ưng, thế mà hắn không nghĩ đến.
Thoáng cái trong lòng Dịch Tư Viễn xuất hiện đủ mọi cảm xúc phức tạp, hắn từng rất đắc ý về việc bỏ rơi Ưng Lê để lựa chọn Diệp Kiều, vì mấy năm nay được sống trong cảnh giàu sang xa hoa. Một đứa trai nghèo muốn thoát khỏi cảnh nghèo chỉ có thể dựa vào đại tiểu thư, hắn thấy mình chọn đúng người rồi. Nhưng lúc này, sự thật nói cho hắn biết, thứ hắn từ bỏ là viên trân châu chân chính.
Miệng Dịch Tư Viễn đắng chát, bắt đầu xuất hiện những ý nghĩ hối hận.
“Tôi không biết……” Trong đầu hắn đang suy nghĩ sắp xếp từ ngữ, nhưng trong nhất thời không nghĩ ra được.
Hắn chưa kịp nói xong, Ưng Kỳ đã tung quyền đến đánh Dịch Tư Viễn ngã ngửa trên mặt đất.
Diệp Kiều hét lớn, vội chạy đến xem.
Ưng Lê mơ màng, cô hoàn toàn không nghĩ đến Ưng Kỳ ra tay nhanh vậy luôn.
Ưng Kỳ nắm chặt tay, ánh mắt tàn nhẫn: “Từ trước đến nay tao không phải là người thích giảng đạo lý, cái đánh này nói cho mày biết ngoại tình thì nên bị đánh, huống chi người mày làm tổn thương là em gái tao.”
Dịch Tư Viễn thấy mặt mình đau rát, không dám phản bác dù chỉ một câu.
Ưng Lê đến cạnh Ưng Kỳ, thấy anh ấy chuẩn bị động thủ tiếp thì vội trấn an: “Mặt hắn đã bị anh đánh biến dạng rồi, đủ rồi đủ rồi.”
“Anh còn chưa đánh nát cái mặt nó đâu.” Ưng Kỳ hừ lạnh, “Ỷ vào việc có tý nhan sắc mang đi quyến rũ người khác.”
Ưng Lê nhìn Dịch Tư Viễn ngã ngửa trên sàn, dáng vẻ vừa sợ hãi vừa yếu đuối, không hiểu sao khi đó lại thấy hắn đẹp trai?
Mà Dịch Tư Viễn đang cúi đầu, hoàn toàn không có sự tự tin đường hoàng trong lời nói khi đứng trước mặt cô năm đó.
Ưng Kỳ ghét bỏ nhíu mày, nhìn Ưng Lê nói: “Trước kia sao ánh mắt em có thể kém đến thế? Qủa nhiên không có anh giúp thì em không làm được gì.”
Ưng Lê: “……..”
Đoạn lịch sử đen tối này của cô không biết bị nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây, cô thật sự muốn tẩy trắng nó!
Sợ Ưng Kỳ muốn động thủ tiếp, Ưng Lê lôi kéo anh đi ra ngoài, làm dịu đi những tức giận trong lòng anh trai.
Úc Tranh đứng ở nơi đó nhìn từ trên cao xuống, giọng nói thản nhiên chứa đầy áp bức: “Nếu anh đã thích hiện thực, tôi sẽ cho anh biết thế nào gọi là hiện thực.”
Uy hiếp như vậy làm mặt Dịch Tư Viễn xám như tro tàn, Diệp Kiều ở một bên không còn khí thế kiêu căng ngạo mạn như ngày xưa, ủ rũ cúi thấp đầu.
***
Bữa tiệc vẫn đang tiến hành, động tác lôi kéo Ưng Kỳ của Ưng Lê hấp dẫn nhiều ánh mắt xung quanh, bọn họ biết Ưng Lê là vợ chưa cưới của Úc Tranh, cũng biết Ưng Kỳ là ai. Thấy hai người đi cùng một chỗ, ai đấy đều trao đổi ánh mắt cho nhau bày tỏ suy nghĩ.
Phút chốc, có hai người phụ nữ che miệng kinh ngạc nói: “Vừa nãy nghe Úc tổng gọi vợ chưa cưới là Ưng Lê, không lẽ…..”
Những suy đoán vừa mới bắt đầu, mọi người lại nhìn Ưng Kỳ và Ưng Lê, phát hiện trên mặt hai người có một số nét giống nhau.
“Tôi đã nói mà, sao Úc tổng có thể tìm một người con gái phổ thông bình thường để kết hôn!”
“Quân Diệu và Triều Tiên Cư có hợp tác với nhau, quan hệ thông gia đã được dự đoán từ trước.”
“Trước kia tôi có nghe nói qua về đại tiểu thư của Triều Tiên Cư, nhưng chưa nhìn thấy bao giờ, thật sự không nghĩ đến…….”
Mọi người hít sâu một hơi, lần nữa nhìn về phía Ưng Lê ngoại trừ ghen tỵ thì chỉ có hâm mộ.
“Em nói thật cho anh biết lúc em học đại học đã xảy ra chuyện gì?” Ưng Kỳ dừng lại hỏi.
Ưng lê không dám giấu diếm nữa, kể tất cả những việc đã xảy ra một cách ngắn gọn nhất.
“Lúc đó em chỉ nhìn mặt nên không ngờ ngay ngày hôm sau hắn đã bị Diệp Kiều dẫn đi.” Cô cũng bất lực, “Chuyện này tính là quá khứ rồi, em không nghĩ bọn họ sẽ đến Tân Thành, còn gặp phải nữa.”
Ưng Kỳ càng nghĩ càng giận: “Chuyện lớn như thế mà em giấu anh nhiều năm trời, nếu lúc đó anh biết anh sẽ đánh……..”
Ưng Lê cắt ngang lời anh: “Em sợ anh như vậy đấy, không lẽ anh muốn nhìn thấy người vốn nên đứng đầu tiêu đề báo kinh tế lại đứng đầu báo pháp luật?”
Cô ngẩng đầu, nhìn mu bàn tay phiếm hồng của Ưng Kỳ, nắm tay anh thổi thổi: “Anh, lần này anh giúp em, anh có muốn gì không?”
Ưng Kỳ thấy rất cảm động, cuối cùng em gái nhà mình cũng hiểu được rằng người làm anh như anh ta không dễ dàng gì.
“Chỉ cần anh đừng nói cho ba mẹ biết, tất cả có thể thương lượng được.” Ưng Lê ngẩng đầu, “Được không?”
Nỗi cảm động hoàn toàn biến mất, Ưng Kỳ rút tay về: “Nhà họ Ưng là chỗ dựa của em, mỗi ngày em luôn có suy nghĩ muốn tự gánh vác một mình, em có coi mọi người là người nhà không.”
“Có có có!” Ưng Lê giống hệt con gà con mổ thóc gật đầu, “Em sợ ba mẹ sẽ phiền lòng thôi mà.”
“Còn anh thì sao, biết đã biết rồi anh sẽ không nói với ba mẹ.” Ưng Kỳ hừ hừ, “Nhưng mà, sau này dù có chuyện gì nhớ phải nói cho anh biết.”
“Vâng.” Ưng Lê đồng ý.
“Phải nói thật.” Ưng Kỳ như thiếu đòn cười, “Có phải lúc trước mắt em bị mù không, thằng kia còn không đẹp trai bằng anh em, thế mà em còn để ý đến.”
Ưng Lê giật giật khóe miệng, nhìn anh: “Anh tự kỷ thì có, đẹp trai ở đâu?”
Ưng Kỳ bị cô làm cho tức chết: “Sao anh không đẹp trai?”
“Đẹp trai thì phải giống…….” Ưng Lê nghĩ nghĩ, bỗng dưng trong đầu xuất hiện dáng người Úc Tranh, cô vội nói, “Giống A Tranh ý, mới gọi là đẹp trai!”
Vừa lúc Úc Tranh đi vào góc đứng, nghe được câu này anh mỉm cười, ánh mắt nhìn Ưng Lê càng thêm dịu dàng.
Ưng Kỳ lạnh nhạt a một tiếng, tỏ vẻ không phục.
***
Bữa tiệc kết thúc.
Ưng Lê đi theo anh trai ra ngoài khách sạn, Ưng Kỳ nói thẳng: “Lên xe, anh đưa em về.”
Mà đúng lúc này, Úc Tranh đi từ bên trong ra, anh chậm rãi đi đến đứng cạnh Ưng Lê, mỉm cười với Ứng Kỳ: “Tôi đưa A Lê đến nên để tôi trở về vẫn hơn.”
Thấy vậy, Ưng Lê nhích lại gần Úc Tranh. Đối với cô mà nói, để ngồi cùng một xe nghe Ưng Kỳ lải nhải, không bằng ngồi xe Úc Tranh sẽ thoải mái hơn.
Một lần nữa Ưng Kỳ không vui, tuy hôm nay Úc Tranh thể hiện rất tốt và có sự đối lập, nhưng anh ta vẫn khó chịu.
“Anh, anh tự về đi.” Ưng Lê cố tình thêm dầu vào lửa.
Ưng Kỳ hừ một tiếng, quyết định nhắm mắt làm ngơ, chắc là ổn.
Ưng Kỳ lái xe rời đi, Ưng Lê thở phào nhẹ nhõm, cô lùi về sau mấy bước kéo dãn khoảng cách với Úc Tranh: “Hôm nay cảm ơn anh đã trợ giúp.”
Úc Tranh từ chối cho ý kiến, cười cười mở cửa xe: “Lên xe đi.”
Ưng Lê ngờ vực lên xe, đợi Úc Tranh lên xe ngồi ổn định xong hỏi: “Trợ lý Tịch đâu? Không phải cậu ấy đi cùng chúng ta đến sao?”
Úc Tranh cụp mắt: “Cậu ấy có việc nên tôi lái xe.”
Xe khởi động, Ưng Lê nhìn khách sạn càng ngày càng xa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Qủa nhiên mấy chỗ như này không phải là nơi thích hợp với tôi.”
“Nếu không phải vì tôi, cô sẽ không phải gặp bọn họ, như vậy anh cô sẽ không biết chuyện đó.” Lời Úc Tranh chứa đựng hàm ý xin lỗi, “Tôi là người phải giải thích mới đúng.”
“Úc tổng đừng nói vậy.” Ưng Lê nói chuyện: “Thật ra sớm muộn gì cũng phải nói, tuy vào thời gian và trường hợp không được tốt nhưng cuối cùng đã giải quyết xong.”
“Nếu đã vậy thì để tôi chuộc lỗi với cô đi.” Úc Tranh im lặng một lúc, cười khẽ hỏi: “Tôi đưa cô đi ăn cơm nhé.”
Ưng Lê có đói bụng, nhưng nhìn bộ váy trên người hơi do dự: “Nhưng mà tôi….”
Chờ khi Ưng Lê thay bộ quần áo thoải mái khác đi ra cô định tự mình trả tiền, nhưng nhân viên cửa hàng nói Úc Tranh đã trả tiền trước đó rồi.
Cô lên xe, hơi ngượng ngùng: “Toàn là anh mời tôi đi ăn, quần áo nên để tôi trả tiền mới phải.”
Úc Tranh mím môi, vẻ mặt cô đơn nhìn cô: “Nếu cô cứ khách khí với tôi kiểu này, tôi sẽ thấy không được dễ chịu.”
Ưng Lê giật mình, tại sao vừa rồi cô thấy Úc Tranh có vẻ ấm ức muốn làm nũng với cô, nhất định cô bị ảo giác!
Xe chạy thẳng đến Khê Nhai, Ưng Lê biết bọn họ sẽ đi đâu ăn cơm.
Lần nữa đến quán rượu A Lâm, Ưng Lê có loại cảm giác không giống trước, nguyên nhân có lẽ do đến cùng Úc Tranh.
A Lâm thấy hai người bọn họ cùng nhau đến đây thì rất kinh ngạc, nhớ đến lần trước Úc Tranh lo lắng ra sao khi Ưng Lê say rượu, trong lòng sáng tỏ như gương.
“Sao hôm nay hai người đi cùng nhau đến.” A Lâm cười chào đón: “Muốn ăn gì?”
“Hôm nay sẽ không uống rượu.” Ưng Lê đỏ mặt nhớ lại chuyện lần trước mặt, “Hai bát mì thịt bò.”
Vị trí ngồi vẫn là chỗ đó, Úc Tranh cởi áo vest trên người vắt lên lưng ghế ngồi ở cạnh. Anh cởi cúc tay áo, thuận tiện rót giúp Ưng Lê một cốc nước.
Mì thịt bò được đưa lên, A Lâm hiểu ý không quấy rầy hai người, tự giác lùi về nhà bếp để lại không gian riêng.
Bụng Ưng Lê đói kêu gào thành tiếng, ăn một miếng xong không dừng lại được.
Động tác Úc Tranh không nhanh không chậm, cho dù trước mặt là bát mì thịt bò hơn mười đồng, dáng vẻ khi ăn vẫn tạo nhã như đang ăn cơm Tây.
Ưng Lê ăn lửng dạ, không yên lòng nhìn lén Úc Tranh. Chỗ xương lông mày của anh quá đẹp, rất phù hợp với đôi mắt đào hoa kia, không thể hiện bất cứ sự lỗ mãng nào ngược lại càng thêm kín đáo.
Có điều khuôn mặt này khi mỉm cười rất dễ trêu ghẹo người khác, khiến lòng đối phương đập loạn.
“Nếu có giải đấu bình chọn sắc đẹp, chắc chắn Úc tổng đứng thứ nhất.” Ưng Lê nâng má nhìn, “Đúng là lạ thật, tại sao anh không tìm bạn gái?”
Úc Tranh hơi ngẩng đầu, khóe môi kéo lên độ cong nhất định: “Không phải tôi đã có rồi à?”
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Úc tổng đang ám chỉ đó ~~
Hôn nhân plastic được sắp đặt.
/64
|