Đột nhiên không khí trong phòng bị kiềm hãm bởi những lời này.
Úc Tranh thấy Ưng Lê sững người, nhanh chóng bổ sung thêm: “Ý của tôi là cảm ơn cô đã đến đây.”
Lúc nãy khi anh ở ngoài cửa nghe thấy tiếng cười của Thư Nhược Tình, không biết đã bao lâu rồi anh mới nghe được tiếng cười lanh lảnh của mẹ, vậy nên khi đẩy cửa ra nhìn thấy Ưng Lê ở đây thì mới khiếp sợ, nhưng sau đó trong lòng lại thấy rất biết ơn.
Trái tim đang đập mạnh thình thịch thình thịch trong người Ưng Lê chậm rãi ổn định lại, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Không cần phải nói cảm ơn với tôi, tôi muốn nói chuyện với dì nên mới đến đây.”
Cô không được tự nhiên nhỏ giọng nói: “Cái đó, anh có thể buông tay không?”
Ưng Lê vừa mới phát hiện hai người vẫn đang nắm tay nhau, đến tận bây giờ chưa hề buông ra lúc nào.
Úc Tranh nhìn theo ánh mắt cô cúi xuống lập tức buông tay Ưng Lê ra, nhân tiện nói xin lỗi.
Ưng Lê đan hai tay vào nhau, độ nóng trong lòng bàn tay làm cô không chịu được chà xát mấy cái.
“Nếu sau này tôi đến đây sẽ báo trước cho anh một tiếng.” Ưng lê mím môi, “Hình như có anh ở bên cạnh sẽ tốt hơn.”
Úc Tranh lắc nhẹ đầu: “Không cần, chắc là mẹ tôi muốn nói chuyện riêng với cô. Tôi luôn lo sợ việc này sẽ gây ra phiền phức nhưng hiện giờ xem ra phải nhờ vả cô nhiều thêm.”
Ưng Lê cười nhạt: “Nếu anh đã nhờ cậy, tôi đồng ý giúp đỡ.”
Hai người chỉ nói chuyện có mấy phút, lúc quay lại phòng bệnh đã thấy Thư Nhược Tình dựa vào đầu giường ngủ.
Úc Tranh đi đến bên giường thấp giọng đánh thức bà dậy, muốn bảo mẹ nằm xuống rồi ngủ.
“Sao mẹ bất tri bất giác đã ngủ rồi.” Thư Nhược Tình suy yếu cười cười, “Hẳn là hai đứa có nhiều việc bận, mẹ đi ngủ đây, hai đứa về đi.”
Úc Tranh kéo góc chăn giúp mẹ, nhẹ giọng nói: “Con và A Lê về trước, mẹ nghỉ ngơi tốt nhé.”
Thư Nhược Tình xua tay: “Đi đi, đi đi.”
Hai người ra ngoài phòng bệnh, Úc Tranh gọi dì Giang đến hỏi: “Có phải càng ngày mẹ cháu càng thèm ngủ không?”
“Đúng vậy, thỉnh thoảng ngủ cả một ngày.” Dì Giang gật đầu trả lời.
Đáy mắt Úc Tranh tối xuống, anh dặn dì Giang chăm sóc Thư Nhược Tình nhiều hơn, rồi nhìn Ưng Lê: “Tôi đưa cô về, có điều cô thể chờ tôi một lúc không, tôi muốn đi gặp bác sĩ Vương một lát.”
Hành làng có hàng ghế dựa, Ưng Lê im lặng ngồi ở chỗ kia chờ.
Lúc Úc Tranh quay lại, mặt lặng như nước, quanh người như có áp suất thấp bao quanh.
Ưng Lê nhanh chóng hiểu ra, xem ra cuộc nói chuyện với bác sĩ không tốt lắm, cô không quấy nhiễu chỉ lặng lẽ đứng lên đi theo sau.
Mãi đến khi vào ngồi trong xe, hai người ăn ý luôn duy trì bầu không khí im lặng, không ai mở miệng trước.
Trên đường, thỉnh thoảng Ưng Lê lén nhìn Úc Tranh một cái, thấy anh nhíu chặt mày như có rất nhiều tâm sự. Trong lòng cô lặng lẽ thở dài, nghĩ không biết nên làm cách nào để an ủi anh.
Đến khi Úc Tranh đỗ xe trước cửa nhà Ưng Lê, cô không xuống xe luôn.
Cô mời: “Úc tổng có muốn vào nhà uống chén trà không?”
***
Biệt thự Ưng Lê ở có một khoảng sân nhỏ, phong cảnh rất đẹp, là một chỗ tốt thích hợp cho việc uống trà nói chuyện.
Cô mang trà đã pha xong rót cho Úc Tranh một ly. Đây là trà được hái trong vườn trà Triều Tiên Cư, bởi vì là trà đầu, hương vị không hề kém cạnh những loại trà có tên tuổi khác.
Hương thơm trà tỏa ra nhẹ nhàng, Ưng Lê bưng chén trà màu trắng đặt trước mặt Úc Tranh.
Sự chú ý đầu tiên của Úc Tranh không dành cho chén trà, mà là những ngón tay trắng nõn của Ưng Lê còn trắng hơn cả chén trà, thon dài như hành, hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Anh thu hồi ánh mắt, chuyển sự chú ý sang chén trà, “Đây là trà của Triều Tiên Cư?”
“Đúng vậy, nhưng do chính tay tôi sao.” Mặt mày Ưng Lê rạng rỡ, “Tôi gọi nó là trà Vong Ưu.”
“Cô đang cố ý an ủi tôi nên mới đặt tên đúng không?” Úc Tranh cong môi.
Ưng Lê không phủ nhận, mắt cong tít gật đầu: “Coi như thế, tôi vừa mới lấy tên xong.”
Úc Tranh bưng chén trà lên nhấp một ngụm, trà vào miệng thanh mát, không chát không đắng, rất khó tưởng tượng đây là trà do tự tay Ưng Lê sao.
Ưng Lê cũng uống một ngụm, đây là loại trà bình thường cô hay uống, bỏ công sao nhiều hơn, thường thì không lấy ra cho người khác uống, lần này là ngoại lệ.
“Tôi nghe nói cô livestream ở trên mạng, cô không nghĩ đến việc đến Triều Tiên Cư sao?” Úc Tranh đặt chén xuống hỏi, rất ít khi anh gặp được người có thiên phú về phương diện nấu ăn như Ưng Lê.
Vẻ mặt Ưng Lê thần bí cười cười: “Anh biết vì sao tôi chưa đến Triều Tiên Cư không?”
Dưới trướng Triều Tiên Cư có một nhãn hiệu, từ đầu đến cuối cô có tham dự, cô không phải là người sẽ không lấy hoa hồng chia từ cổ phần công ty.
Nghe vậy, Úc Tranh hiểu được: “Thì ra là cô làm hai việc.”
“Livestream chỉ là sở thích, nó không nghĩa là công việc phải làm.” Về phía Triều Tiên Cư tôi không muốn xuất đầu lộ mặt, hầu hết tất cả mọi việc là do anh tôi chống đỡ, anh ấy rất vất vả nên tôi cũng muốn giúp chút ít.
“Đều làm anh, suy nghĩ không khác nhau lắm.” Úc Tranh gật đầu.
Ưng Lê biết Úc Tranh có một người em trai, chẳng qua ít khi nghe anh nhắc đến. Cô từng nghe qua mấy lời đồn nói quan hệ giữa hai người không tốt, liên quan đến việc tranh đoạt tài sản, nhưng cô cảm thấy mấy lời nói nhảm đó là giả.
Cô rót thêm cho Úc Tranh chén trà, nói tiếp: “Nếu gặp phải chuyện rắc rối nào đó Úc tổng có thể tìm người bên cạnh nhờ giúp đỡ, một mình đừng cố gánh vác hết tất cả.”
Úc Tranh gõ nhẹ chén trà, sau đó hơi ngước lên nhìn Ưng Lê: “Tìm cô có thể chứ?”
Ý của Ưng Lê là muốn anh đi tìm Úc Tiện, lại không nghĩ đến việc Úc Tranh hỏi cô nên giật cả mình.
Nhưng ngay lập tức, cô hoàn hồn gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Uống xong trà đã đến lúc Úc Tranh phải đi, Ưng Lê đưa anh đến cửa.
“Cảm ơn cô đã mời trà.” Úc Tranh dừng lại, quay đầu lại có hơi do dự, “Chủ nhật có một bữa tiệc, cô có đồng ý……”
Ưng Lê mỉm cười, tự động hiểu những lời tiếp theo anh định nói: “Muốn tôi đi cùng anh phải không?”
“Là một bữa tiệc thương mại ở Tân Thành.” Úc Tranh đắn đo mở miệng, “Bình thường tôi sẽ không mang theo bạn gái, nhưng nói tóm lại khi tham gia có chút phiền phức nhỏ…….”
Không đợi Úc Tranh nói xong, Ưng Lê vui vẻ đồng ý: “Được, tôi không hay đến mấy chỗ sang trọng đó, coi như đi chơi.”
Úc Tranh thả lỏng người, đôi mắt đào hoa chứa ý cười: “Vậy chủ nhật tôi đến đón cô.”
***
Ngày thứ bảy sau khi livestream xong, Ưng Lê nhận được lễ phục để mặc đi tham gia bữa tiệc ngày chủ nhật, cái này là do Quý Nghiên ra sức tài trợ, bao gồm cả trang sức.
Quý Nghiên gọi điện thoại đến: “Nhận được chưa, đến cả mình còn thích bộ váy này chết đi được, nếu cậu mặc nó để đi tham gia tiệc rượu thì nhất định sẽ xinh đẹp đến mức đè bẹp dí đám hoa thơm cỏ lạ.”
Ưng Lê nhìn chiếc váy đuôi cá màu đỏ trước mắt, không thể không khen bộ váy này rất đẹp.
“Đặc biệt tôn dáng, eo của cậu rất nhỏ, mình chắc chắn tất cả những người đàn ông nhìn thấy kiểu gì cũng mù con mắt.” Qúy Nghiên bổ sung thêm.
Ưng Lê không biết làm sao: “Ai không biết còn tưởng cậu đang đi tiếp thị đẩy mạnh doanh thu không bằng, mình mới nói một câu sẽ cùng Úc Tranh đi dự tiệc, cậu đã tặng mình mấy món quà. Nếu sau này mình kết hôn, cậu sẽ tặng gì cho mình.”
“Áo cưới đó, mình chuẩn bị cho cậu.” Qúy Nghiên cười trả lời, “Nhẫn cưới mình cũng có thể chuẩn bị cho cậu luôn.”
“Mình cảm ơn cậu nhé, hay là cậu chuẩn bị luôn cho mình một chú rể đi được không?” Ưng Lê trêu chọc.
Qúy Nghiên im lặng trong chớp mắt, tiếp tục: “Thế cậu chờ mình có thêm nhiều tiền hơn đã, mình sẽ trói một người mang đến cho cậu.”
Hai người nói qua nói lại đùa nghịch nhau một hồi mới cúp điện thoại.
Nếu đã quyết định ngày mai đi dự tiệc cùng Úc Tranh, đương nhiên cô không thể tùy tiện ứng phó cho qua, cô quyết định đi ngủ sớm để cho làn da có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Ưng Lê tự mình trang điểm, bởi vì da cô đã rất đẹp nên chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng đơn giản, phối hợp với bộ lễ phục màu đỏ, càng thêm xinh tươi động lòng người.
Lần đầu Úc Tranh thấy phong cách Ưng Lê ăn mặc trang phục khác hẳn mọi ngày, xương quai xanh tinh xảo, vòng eo nhỏ nhắn có thể ôm chặt, chậm rãi đi đến mà như đang câu dẫn hồn phách người khác. Anh cố gắng áp chế sự kinh diễm lẫn động tâm ở trong đáy mắt, không giám để lộ dù chỉ một ít.
“Có phải rất khoa trương không?” Ưng Lê thấy Úc Tranh không nói lời nào có hơi căng thẳng.
Úc Tranh mỉm cười lắc đầu: “Như này đẹp lắm.”
Lên xe, Úc Tranh giới thiệu Ưng Lê với Tịch Thịnh đang ngồi ghế trước: “Vợ chưa cưới của tôi.”
Tịch Thịnh từng gặp qua Ưng Lê mấy lần và đã biết thân phận Ưng Lê, nhưng vẫn không tránh được cảm thấy ngạc nhiên.
“Xin chào bà chủ, tôi là Tịch Thịnh.”
Ưng Lê vì xưng hô mà đỏ mặt, cô đang chuẩn bị giải thích Úc Tranh đã bảo cậu ta xuất phát.
Tịch Thịnh lén liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, anh ta phát hiện khóe miệng Úc Tranh cong lên. Anh ta cảm thấy khả năng quan sát lần này của mình khá tốt, ít nhất có người thích xưng hô này.
***
Đến khách sạn tổ chức tiệc, Ưng Lê khoác cánh tay Úc Tranh rồi đi vào. Người biết Úc Tranh có rất nhiều, nhưng đối với Ưng Lê đang đứng bên cạnh thì có hơi ngờ vực.
Mọi người trong đây đều biết, bên người Úc Tranh không bao giờ mang theo bạn gái, không lẽ mấy ngày trước đó nghe đồn anh có vợ chưa cưới chính là người này?
Người trong sảnh mỗi người một suy nghĩ, không có người nào dám lên hỏi.
“Nhìn dáng vẻ mọi người ngạc nhiên thú vị ghê.” Ưng Lê ghé vào bên cạnh Úc Tranh nói nhỏ.
Úc Tranh nhìn cô cười: “Mọi người ai cũng biết anh cô, nhưng không ngờ không ai nhận ra cô.”
“Bởi vì tôi ít tham gia mấy loại tiệc tùng này đó, mọi việc nhà họ Ưng đều có anh tôi lo, làm gì có ai biết tôi.” Ưng Lê vui vẻ trả lời.
Tuy hai người đúng ở một bên nhưng bề ngoài xuất chúng, hơn nữa hai người còn đang đứng thì thầm thân thiết nói cái gì đó, không phải là mọi người cố ý nhìn trộm.
Vào lúc này chủ bữa tiệc hôm nay là lão Lý đã lên sân khấu, đầu tiên khi ông ta nhìn thấy Úc Tranh đã vòng qua những người khác đang xum xoe quanh mình để đến trước mặt anh.
“Lần duy nhất thấy cậu mang theo bạn gái đến đây.” Lão Lý mở lời trêu chọc, “Vị này là?”
“Vợ chưa cưới của tôi, Ưng Lê.” Úc Tranh giới thiệu.
Ưng Lê thoải mái theo sau chào hỏi lão Lý, không thể hiện bất cứ sự luống cuống nào.
Lão Lý tung hoành trên thương trường mấy chục năm, chỉ nhìn Ưng Lê mấy lần rồi nhẩm lại tên cô thêm vài lần nữa ở trong lòng, bấy giờ cũng đã hiểu được.
“Đúng là một mối nhân duyên tốt.”
Úc Tranh đón nhận: “Cảm ơn đã khen.”
Mấy người đứng quanh dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén, trừ việc biết Úc Tranh có vợ chưa cưới thật thì không nghe được gì nữa.
Thấy Úc Tranh và lão Lý có việc cần trao đổi, Ưng Lê buông cánh tay anh ra nhỏ giọng bảo: “Em ra bên ngoài đi dạo một lát.”
“Đừng đi xa.” Úc Tranh dặn dò, “Có việc gì nhớ tìm anh.”
Ưng Lê dịu dàng gật đầu, cô cố hết sức bỏ qua những ánh mắt lia đến từ xung quanh, đi về hướng khoảng sân ngoài trời của khách sạn, nói chung không khí bên ngoài trong lành dễ thở hơn.
Lúc đầu cô nghĩ mình chỉ cần đứng ở một góc đợi, ít nhất sẽ không gặp ai.
Vừa mới bắt đầu cô cũng cho là vậy, càng không nghĩ đến ở đây cô sẽ gặp phải người không muốn gặp.
“Trước đó không lâu ở bên trong tôi nghe được tên Ưng Lê, còn đang nghĩ xem liệu có phải cô hay không.” Dịch Tư Viễn nhìn chằm chằm cô nói, “Không nghĩ đến là cô thật.”
Ưng Lê nhíu mày khi thấy Dịch Tư Viễn, mấy năm không gặp, hắn ta bớt đi mấy phần ngây ngô của sinh viên, thay vào đó là dáng vẻ thành thục trưởng thành, tuy nhìn qua thấy áo mũ chỉnh tề, nhưng không biết tại sao nhìn vào vẫn có cảm giác bại hoại.
Rõ ràng vẫn là túi da trước kia nhưng Ưng Lê cảm thấy nó đã bị biến dạng.
Đôi mắt đào hoa của Dịch Tư Viễn vẫn thế đưa đẩy gợi tình: “Đã lâu không gặp.”
Muốn nôn, đây là từ duy nhất Ưng Lê có thể nghĩ đến.
Mắt đào hoa thì phải giống Úc Tranh mới phải, khi cười hút hồn động lòng người, khi không cười thì thâm thúy kín đáo.
“Thế giới này quá nhỏ, không ngờ ở trong này cũng gặp phải anh.” Vẻ mặt Ưng Lê chán ghét.
Dịch Tư Viễn để một tay vào túi quần đánh giá Ưng Lê, xét về dáng người bên ngoài thì Ưng Lê nhìn đẹp hơn Diệp Kiều rất nhiều, nhưng đôi khi chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp thôi thì không đủ.
Hắn phóng khoáng cười: “Thì ra cô vẫn chán ghét tôi, tôi vì chuyện công ty mới đến đây, như cô đã thấy hiện giờ tôi là phó tổng giám đốc công ty. Ưng Lê, cô quá ngây thơ rồi, có những lúc thế giới này tàn khốc như vậy đó.”
Ưng Lê không muốn nghe hắn ăn nói nhạt nhẽo lung tung, ý đuổi khách càng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Tôi nghe Diệp Kiều nói cô có chồng chưa cưới?” Dịch Tư Viễn cười hỏi: “Nghe nói có một đôi mắt đào hoa rất giống tôi, cô đang tìm người thế thân vào hay sao?”
Ưng Lê dùng vẻ mặt cạn lời nhìn hắn, thậm chí cảm thấy người này bị bệnh thần kinh cũng nên, rốt cuộc hắn lấy đâu ra tự tin cho rằng cô vẫn còn không quên được hắn?
Cô không kịp mở miệng phản bác, một giọng nói quen thuộc vô cảm vang lên: “Thế thân?”
Úc Tranh không xa không chậm đi tới, anh khẽ liếc mắt nhìn Dịch Tư Viễn, dùng tư thế nhìn từ trên cao nhìn xuống mang theo sự khinh thường, không thèm để hắn ta vào mắt.
Ưng Lê thấy Úc Tranh ra đây, da đầu run lên nhanh chóng giải thích: “Đương nhiên không phải!”
Úc Tranh vô cùng thân thiết ôm eo cô, cúi đầu cười hỏi: “Vậy em nói với ai đó rằng em là của anh đi?”
—————
Tác giả có lời muốn nói: Úc tổng ghen tỵ!
Úc Tranh thấy Ưng Lê sững người, nhanh chóng bổ sung thêm: “Ý của tôi là cảm ơn cô đã đến đây.”
Lúc nãy khi anh ở ngoài cửa nghe thấy tiếng cười của Thư Nhược Tình, không biết đã bao lâu rồi anh mới nghe được tiếng cười lanh lảnh của mẹ, vậy nên khi đẩy cửa ra nhìn thấy Ưng Lê ở đây thì mới khiếp sợ, nhưng sau đó trong lòng lại thấy rất biết ơn.
Trái tim đang đập mạnh thình thịch thình thịch trong người Ưng Lê chậm rãi ổn định lại, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Không cần phải nói cảm ơn với tôi, tôi muốn nói chuyện với dì nên mới đến đây.”
Cô không được tự nhiên nhỏ giọng nói: “Cái đó, anh có thể buông tay không?”
Ưng Lê vừa mới phát hiện hai người vẫn đang nắm tay nhau, đến tận bây giờ chưa hề buông ra lúc nào.
Úc Tranh nhìn theo ánh mắt cô cúi xuống lập tức buông tay Ưng Lê ra, nhân tiện nói xin lỗi.
Ưng Lê đan hai tay vào nhau, độ nóng trong lòng bàn tay làm cô không chịu được chà xát mấy cái.
“Nếu sau này tôi đến đây sẽ báo trước cho anh một tiếng.” Ưng lê mím môi, “Hình như có anh ở bên cạnh sẽ tốt hơn.”
Úc Tranh lắc nhẹ đầu: “Không cần, chắc là mẹ tôi muốn nói chuyện riêng với cô. Tôi luôn lo sợ việc này sẽ gây ra phiền phức nhưng hiện giờ xem ra phải nhờ vả cô nhiều thêm.”
Ưng Lê cười nhạt: “Nếu anh đã nhờ cậy, tôi đồng ý giúp đỡ.”
Hai người chỉ nói chuyện có mấy phút, lúc quay lại phòng bệnh đã thấy Thư Nhược Tình dựa vào đầu giường ngủ.
Úc Tranh đi đến bên giường thấp giọng đánh thức bà dậy, muốn bảo mẹ nằm xuống rồi ngủ.
“Sao mẹ bất tri bất giác đã ngủ rồi.” Thư Nhược Tình suy yếu cười cười, “Hẳn là hai đứa có nhiều việc bận, mẹ đi ngủ đây, hai đứa về đi.”
Úc Tranh kéo góc chăn giúp mẹ, nhẹ giọng nói: “Con và A Lê về trước, mẹ nghỉ ngơi tốt nhé.”
Thư Nhược Tình xua tay: “Đi đi, đi đi.”
Hai người ra ngoài phòng bệnh, Úc Tranh gọi dì Giang đến hỏi: “Có phải càng ngày mẹ cháu càng thèm ngủ không?”
“Đúng vậy, thỉnh thoảng ngủ cả một ngày.” Dì Giang gật đầu trả lời.
Đáy mắt Úc Tranh tối xuống, anh dặn dì Giang chăm sóc Thư Nhược Tình nhiều hơn, rồi nhìn Ưng Lê: “Tôi đưa cô về, có điều cô thể chờ tôi một lúc không, tôi muốn đi gặp bác sĩ Vương một lát.”
Hành làng có hàng ghế dựa, Ưng Lê im lặng ngồi ở chỗ kia chờ.
Lúc Úc Tranh quay lại, mặt lặng như nước, quanh người như có áp suất thấp bao quanh.
Ưng Lê nhanh chóng hiểu ra, xem ra cuộc nói chuyện với bác sĩ không tốt lắm, cô không quấy nhiễu chỉ lặng lẽ đứng lên đi theo sau.
Mãi đến khi vào ngồi trong xe, hai người ăn ý luôn duy trì bầu không khí im lặng, không ai mở miệng trước.
Trên đường, thỉnh thoảng Ưng Lê lén nhìn Úc Tranh một cái, thấy anh nhíu chặt mày như có rất nhiều tâm sự. Trong lòng cô lặng lẽ thở dài, nghĩ không biết nên làm cách nào để an ủi anh.
Đến khi Úc Tranh đỗ xe trước cửa nhà Ưng Lê, cô không xuống xe luôn.
Cô mời: “Úc tổng có muốn vào nhà uống chén trà không?”
***
Biệt thự Ưng Lê ở có một khoảng sân nhỏ, phong cảnh rất đẹp, là một chỗ tốt thích hợp cho việc uống trà nói chuyện.
Cô mang trà đã pha xong rót cho Úc Tranh một ly. Đây là trà được hái trong vườn trà Triều Tiên Cư, bởi vì là trà đầu, hương vị không hề kém cạnh những loại trà có tên tuổi khác.
Hương thơm trà tỏa ra nhẹ nhàng, Ưng Lê bưng chén trà màu trắng đặt trước mặt Úc Tranh.
Sự chú ý đầu tiên của Úc Tranh không dành cho chén trà, mà là những ngón tay trắng nõn của Ưng Lê còn trắng hơn cả chén trà, thon dài như hành, hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Anh thu hồi ánh mắt, chuyển sự chú ý sang chén trà, “Đây là trà của Triều Tiên Cư?”
“Đúng vậy, nhưng do chính tay tôi sao.” Mặt mày Ưng Lê rạng rỡ, “Tôi gọi nó là trà Vong Ưu.”
“Cô đang cố ý an ủi tôi nên mới đặt tên đúng không?” Úc Tranh cong môi.
Ưng Lê không phủ nhận, mắt cong tít gật đầu: “Coi như thế, tôi vừa mới lấy tên xong.”
Úc Tranh bưng chén trà lên nhấp một ngụm, trà vào miệng thanh mát, không chát không đắng, rất khó tưởng tượng đây là trà do tự tay Ưng Lê sao.
Ưng Lê cũng uống một ngụm, đây là loại trà bình thường cô hay uống, bỏ công sao nhiều hơn, thường thì không lấy ra cho người khác uống, lần này là ngoại lệ.
“Tôi nghe nói cô livestream ở trên mạng, cô không nghĩ đến việc đến Triều Tiên Cư sao?” Úc Tranh đặt chén xuống hỏi, rất ít khi anh gặp được người có thiên phú về phương diện nấu ăn như Ưng Lê.
Vẻ mặt Ưng Lê thần bí cười cười: “Anh biết vì sao tôi chưa đến Triều Tiên Cư không?”
Dưới trướng Triều Tiên Cư có một nhãn hiệu, từ đầu đến cuối cô có tham dự, cô không phải là người sẽ không lấy hoa hồng chia từ cổ phần công ty.
Nghe vậy, Úc Tranh hiểu được: “Thì ra là cô làm hai việc.”
“Livestream chỉ là sở thích, nó không nghĩa là công việc phải làm.” Về phía Triều Tiên Cư tôi không muốn xuất đầu lộ mặt, hầu hết tất cả mọi việc là do anh tôi chống đỡ, anh ấy rất vất vả nên tôi cũng muốn giúp chút ít.
“Đều làm anh, suy nghĩ không khác nhau lắm.” Úc Tranh gật đầu.
Ưng Lê biết Úc Tranh có một người em trai, chẳng qua ít khi nghe anh nhắc đến. Cô từng nghe qua mấy lời đồn nói quan hệ giữa hai người không tốt, liên quan đến việc tranh đoạt tài sản, nhưng cô cảm thấy mấy lời nói nhảm đó là giả.
Cô rót thêm cho Úc Tranh chén trà, nói tiếp: “Nếu gặp phải chuyện rắc rối nào đó Úc tổng có thể tìm người bên cạnh nhờ giúp đỡ, một mình đừng cố gánh vác hết tất cả.”
Úc Tranh gõ nhẹ chén trà, sau đó hơi ngước lên nhìn Ưng Lê: “Tìm cô có thể chứ?”
Ý của Ưng Lê là muốn anh đi tìm Úc Tiện, lại không nghĩ đến việc Úc Tranh hỏi cô nên giật cả mình.
Nhưng ngay lập tức, cô hoàn hồn gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Uống xong trà đã đến lúc Úc Tranh phải đi, Ưng Lê đưa anh đến cửa.
“Cảm ơn cô đã mời trà.” Úc Tranh dừng lại, quay đầu lại có hơi do dự, “Chủ nhật có một bữa tiệc, cô có đồng ý……”
Ưng Lê mỉm cười, tự động hiểu những lời tiếp theo anh định nói: “Muốn tôi đi cùng anh phải không?”
“Là một bữa tiệc thương mại ở Tân Thành.” Úc Tranh đắn đo mở miệng, “Bình thường tôi sẽ không mang theo bạn gái, nhưng nói tóm lại khi tham gia có chút phiền phức nhỏ…….”
Không đợi Úc Tranh nói xong, Ưng Lê vui vẻ đồng ý: “Được, tôi không hay đến mấy chỗ sang trọng đó, coi như đi chơi.”
Úc Tranh thả lỏng người, đôi mắt đào hoa chứa ý cười: “Vậy chủ nhật tôi đến đón cô.”
***
Ngày thứ bảy sau khi livestream xong, Ưng Lê nhận được lễ phục để mặc đi tham gia bữa tiệc ngày chủ nhật, cái này là do Quý Nghiên ra sức tài trợ, bao gồm cả trang sức.
Quý Nghiên gọi điện thoại đến: “Nhận được chưa, đến cả mình còn thích bộ váy này chết đi được, nếu cậu mặc nó để đi tham gia tiệc rượu thì nhất định sẽ xinh đẹp đến mức đè bẹp dí đám hoa thơm cỏ lạ.”
Ưng Lê nhìn chiếc váy đuôi cá màu đỏ trước mắt, không thể không khen bộ váy này rất đẹp.
“Đặc biệt tôn dáng, eo của cậu rất nhỏ, mình chắc chắn tất cả những người đàn ông nhìn thấy kiểu gì cũng mù con mắt.” Qúy Nghiên bổ sung thêm.
Ưng Lê không biết làm sao: “Ai không biết còn tưởng cậu đang đi tiếp thị đẩy mạnh doanh thu không bằng, mình mới nói một câu sẽ cùng Úc Tranh đi dự tiệc, cậu đã tặng mình mấy món quà. Nếu sau này mình kết hôn, cậu sẽ tặng gì cho mình.”
“Áo cưới đó, mình chuẩn bị cho cậu.” Qúy Nghiên cười trả lời, “Nhẫn cưới mình cũng có thể chuẩn bị cho cậu luôn.”
“Mình cảm ơn cậu nhé, hay là cậu chuẩn bị luôn cho mình một chú rể đi được không?” Ưng Lê trêu chọc.
Qúy Nghiên im lặng trong chớp mắt, tiếp tục: “Thế cậu chờ mình có thêm nhiều tiền hơn đã, mình sẽ trói một người mang đến cho cậu.”
Hai người nói qua nói lại đùa nghịch nhau một hồi mới cúp điện thoại.
Nếu đã quyết định ngày mai đi dự tiệc cùng Úc Tranh, đương nhiên cô không thể tùy tiện ứng phó cho qua, cô quyết định đi ngủ sớm để cho làn da có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Ưng Lê tự mình trang điểm, bởi vì da cô đã rất đẹp nên chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng đơn giản, phối hợp với bộ lễ phục màu đỏ, càng thêm xinh tươi động lòng người.
Lần đầu Úc Tranh thấy phong cách Ưng Lê ăn mặc trang phục khác hẳn mọi ngày, xương quai xanh tinh xảo, vòng eo nhỏ nhắn có thể ôm chặt, chậm rãi đi đến mà như đang câu dẫn hồn phách người khác. Anh cố gắng áp chế sự kinh diễm lẫn động tâm ở trong đáy mắt, không giám để lộ dù chỉ một ít.
“Có phải rất khoa trương không?” Ưng Lê thấy Úc Tranh không nói lời nào có hơi căng thẳng.
Úc Tranh mỉm cười lắc đầu: “Như này đẹp lắm.”
Lên xe, Úc Tranh giới thiệu Ưng Lê với Tịch Thịnh đang ngồi ghế trước: “Vợ chưa cưới của tôi.”
Tịch Thịnh từng gặp qua Ưng Lê mấy lần và đã biết thân phận Ưng Lê, nhưng vẫn không tránh được cảm thấy ngạc nhiên.
“Xin chào bà chủ, tôi là Tịch Thịnh.”
Ưng Lê vì xưng hô mà đỏ mặt, cô đang chuẩn bị giải thích Úc Tranh đã bảo cậu ta xuất phát.
Tịch Thịnh lén liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, anh ta phát hiện khóe miệng Úc Tranh cong lên. Anh ta cảm thấy khả năng quan sát lần này của mình khá tốt, ít nhất có người thích xưng hô này.
***
Đến khách sạn tổ chức tiệc, Ưng Lê khoác cánh tay Úc Tranh rồi đi vào. Người biết Úc Tranh có rất nhiều, nhưng đối với Ưng Lê đang đứng bên cạnh thì có hơi ngờ vực.
Mọi người trong đây đều biết, bên người Úc Tranh không bao giờ mang theo bạn gái, không lẽ mấy ngày trước đó nghe đồn anh có vợ chưa cưới chính là người này?
Người trong sảnh mỗi người một suy nghĩ, không có người nào dám lên hỏi.
“Nhìn dáng vẻ mọi người ngạc nhiên thú vị ghê.” Ưng Lê ghé vào bên cạnh Úc Tranh nói nhỏ.
Úc Tranh nhìn cô cười: “Mọi người ai cũng biết anh cô, nhưng không ngờ không ai nhận ra cô.”
“Bởi vì tôi ít tham gia mấy loại tiệc tùng này đó, mọi việc nhà họ Ưng đều có anh tôi lo, làm gì có ai biết tôi.” Ưng Lê vui vẻ trả lời.
Tuy hai người đúng ở một bên nhưng bề ngoài xuất chúng, hơn nữa hai người còn đang đứng thì thầm thân thiết nói cái gì đó, không phải là mọi người cố ý nhìn trộm.
Vào lúc này chủ bữa tiệc hôm nay là lão Lý đã lên sân khấu, đầu tiên khi ông ta nhìn thấy Úc Tranh đã vòng qua những người khác đang xum xoe quanh mình để đến trước mặt anh.
“Lần duy nhất thấy cậu mang theo bạn gái đến đây.” Lão Lý mở lời trêu chọc, “Vị này là?”
“Vợ chưa cưới của tôi, Ưng Lê.” Úc Tranh giới thiệu.
Ưng Lê thoải mái theo sau chào hỏi lão Lý, không thể hiện bất cứ sự luống cuống nào.
Lão Lý tung hoành trên thương trường mấy chục năm, chỉ nhìn Ưng Lê mấy lần rồi nhẩm lại tên cô thêm vài lần nữa ở trong lòng, bấy giờ cũng đã hiểu được.
“Đúng là một mối nhân duyên tốt.”
Úc Tranh đón nhận: “Cảm ơn đã khen.”
Mấy người đứng quanh dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén, trừ việc biết Úc Tranh có vợ chưa cưới thật thì không nghe được gì nữa.
Thấy Úc Tranh và lão Lý có việc cần trao đổi, Ưng Lê buông cánh tay anh ra nhỏ giọng bảo: “Em ra bên ngoài đi dạo một lát.”
“Đừng đi xa.” Úc Tranh dặn dò, “Có việc gì nhớ tìm anh.”
Ưng Lê dịu dàng gật đầu, cô cố hết sức bỏ qua những ánh mắt lia đến từ xung quanh, đi về hướng khoảng sân ngoài trời của khách sạn, nói chung không khí bên ngoài trong lành dễ thở hơn.
Lúc đầu cô nghĩ mình chỉ cần đứng ở một góc đợi, ít nhất sẽ không gặp ai.
Vừa mới bắt đầu cô cũng cho là vậy, càng không nghĩ đến ở đây cô sẽ gặp phải người không muốn gặp.
“Trước đó không lâu ở bên trong tôi nghe được tên Ưng Lê, còn đang nghĩ xem liệu có phải cô hay không.” Dịch Tư Viễn nhìn chằm chằm cô nói, “Không nghĩ đến là cô thật.”
Ưng Lê nhíu mày khi thấy Dịch Tư Viễn, mấy năm không gặp, hắn ta bớt đi mấy phần ngây ngô của sinh viên, thay vào đó là dáng vẻ thành thục trưởng thành, tuy nhìn qua thấy áo mũ chỉnh tề, nhưng không biết tại sao nhìn vào vẫn có cảm giác bại hoại.
Rõ ràng vẫn là túi da trước kia nhưng Ưng Lê cảm thấy nó đã bị biến dạng.
Đôi mắt đào hoa của Dịch Tư Viễn vẫn thế đưa đẩy gợi tình: “Đã lâu không gặp.”
Muốn nôn, đây là từ duy nhất Ưng Lê có thể nghĩ đến.
Mắt đào hoa thì phải giống Úc Tranh mới phải, khi cười hút hồn động lòng người, khi không cười thì thâm thúy kín đáo.
“Thế giới này quá nhỏ, không ngờ ở trong này cũng gặp phải anh.” Vẻ mặt Ưng Lê chán ghét.
Dịch Tư Viễn để một tay vào túi quần đánh giá Ưng Lê, xét về dáng người bên ngoài thì Ưng Lê nhìn đẹp hơn Diệp Kiều rất nhiều, nhưng đôi khi chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp thôi thì không đủ.
Hắn phóng khoáng cười: “Thì ra cô vẫn chán ghét tôi, tôi vì chuyện công ty mới đến đây, như cô đã thấy hiện giờ tôi là phó tổng giám đốc công ty. Ưng Lê, cô quá ngây thơ rồi, có những lúc thế giới này tàn khốc như vậy đó.”
Ưng Lê không muốn nghe hắn ăn nói nhạt nhẽo lung tung, ý đuổi khách càng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Tôi nghe Diệp Kiều nói cô có chồng chưa cưới?” Dịch Tư Viễn cười hỏi: “Nghe nói có một đôi mắt đào hoa rất giống tôi, cô đang tìm người thế thân vào hay sao?”
Ưng Lê dùng vẻ mặt cạn lời nhìn hắn, thậm chí cảm thấy người này bị bệnh thần kinh cũng nên, rốt cuộc hắn lấy đâu ra tự tin cho rằng cô vẫn còn không quên được hắn?
Cô không kịp mở miệng phản bác, một giọng nói quen thuộc vô cảm vang lên: “Thế thân?”
Úc Tranh không xa không chậm đi tới, anh khẽ liếc mắt nhìn Dịch Tư Viễn, dùng tư thế nhìn từ trên cao nhìn xuống mang theo sự khinh thường, không thèm để hắn ta vào mắt.
Ưng Lê thấy Úc Tranh ra đây, da đầu run lên nhanh chóng giải thích: “Đương nhiên không phải!”
Úc Tranh vô cùng thân thiết ôm eo cô, cúi đầu cười hỏi: “Vậy em nói với ai đó rằng em là của anh đi?”
—————
Tác giả có lời muốn nói: Úc tổng ghen tỵ!
/64
|