Trên đường được Úc Tranh đưa về, cả người Ưng Lên như đang đi lạc vào cõi thần tiên, bên tai không ngừng vang vọng những lời nói trước đó.
Cô hạ cửa kính xe xuống một nửa, gió lạnh thổi vào trong làm cho cô tỉnh táo lại.
“Lạnh không?” Lúc này Úc Tranh mới để ý tình hình bên chỗ cô.
Ưng Lê lại đóng cửa xe, nhìn Úc Tranh cười cười: “Không lạnh, vừa nãy tôi đang suy nghĩ một số việc, giờ thì thông suốt rồi.”
“Chuyện ở nhà vệ sinh?” Úc Tranh tự nhiên mà nghĩ đến những chuyện vừa nãy.
Ưng Lê trả lời lấp lửng: “Coi như vậy.”
Tròng mắt Úc Tranh khẽ động, mặt trầm xuống.
Đưa Ưng Lê về đến cửa nhà, Úc Tranh đỗ xe xong nói: “Tiếp theo chắc chắn sẽ có rất nhiều người biết chuyện hôn ước của chúng ta, nếu như có tình huống nào xảy ra tạo nhiều phiền toái cho cô, cô nhớ phải nói cho tôi biết.”
Ưng Lê thoải mái gật đầu: “Được.”
Cô tháo dây an toàn chào Úc Tranh: “Tạm biệt Úc tổng.”
Nhìn Ưng Lê thoải mái xuống xe, ngược lại Úc Tranh cau chặt mày, chưa kịp suy nghĩ gì thêm đã thấy Ưng Lê vẫy vẫy tay với mình, vẻ mặt tỏ rõ muốn tiễn khách.
Nhìn theo xe Úc Tranh rời đi, Ưng Lê thu lại nụ cười.
Mà đúng lúc này đột nhiên sau lưng có người vỗ vai cô làm cô sợ gần chết.
“Cậu và Úc Tranh phát triển tốt ghê ha, giống hệt đôi yêu nhau thật.” Quý Nghiên hóng chuyện.
Ưng Lê quay đầu lại thấy Quý Nghiên bất lực không biết làm sao cong môi cười: “Suýt thì mình bị cậu dọa cho mất nửa cái mạng, lần sau cậu có thể gọi mình một tiếng trước không.”
Qúy Nghiên ôm bả vai cô, gác cổ lên, nhìn con đường đã không còn bóng xe: “Úc Tranh đã đi rồi, mình tránh ở bên đường còn tưởng có thể xem thêm một lúc lâu nữa đấy.”
Khóe mắt Ưng Lê nhìn thoáng qua chiếc xe Ferrari màu đỏ cách đó không xa, thở dài trong lòng, màu sắc sặc sỡ thế kia cô đâu bị mù.
“Nếu không thì sao, bọn mình làm gì có chuyện nào cần nói.” Cô gạt tay cô ấy, “Cậu đừng có suy nghĩ linh tinh.”
Qúy Nghiên mất hứng: “Không vui gì hết.”
Ưng Lê đi mở cửa, cô vào nhà vứt túi sang một bên, ngả người nằm xuống sô pha: “Hôm nay mệt quá đi, gần đây mình có cảm giác như bị sao Thủy nghịch hành ý, cậu nói xem mình có nên đến chùa lạy phật không nhỉ.”
“Sao vậy?” Qúy Nghiên ngồi xuống hỏi.
Ưng Lê day day thái dương, tức giận: “Hôm nay lúc mình và Úc Tranh đến Cật Đức ăn cơm gặp phải Diệp Kiều, cô ta còn mời mình đến tham dự lễ đính hôn của cô ta và Dịch Tư Viễn.”
“Cmn, tuesday này kiêu ngạo đến mức đấy á!” Con tức bùng cháy trong người Quý Nghiên, “Thế coi như đối mặt chính diện đúng không, ai thắng?”
Ưng Lê nhớ lại: “Chắc là mình không thua?”
Cô kể lại đơn giản cảnh tượng lúc đó hai người gặp mặt cho Quý Nghiên nghe.
Quý Nghiên nghe xong, cơn tức không những giảm xuống mà còn tăng thêm: “Con tuesday thối đó còn muốn động thủ đánh người? Mở được chi nhánh công ty thì giỏi lắm à, lúc đó nhẽ ra cậu phải hung hăng cho con đó một cái tát!”
“Mấy việc như đánh người thì thôi bỏ đi.” Ưng Lê cười lắc đầu, “Mình thấy chắc cô ta phải tức lắm.”
“Rõ ràng tức chết đi, đỡ phiền cô ta lại chạy đến trước mặt cậu diễu võ dương oai, cho mất mặt luôn.” Qúy Nghiên hừ lạnh.
“Nên mình mới nói chắc là gần đây mình bị sao Thủy nghịch hành rất nghiêm trọng, hay là ngày mai cậu đi cùng mình đến chùa bái phật đi.” Ưng Lê dùng đôi mắt mong chờ nhìn cô ấy, “Cậu nghĩ mà xem, nhà mình muốn mua không mua được, còn vô duyên vô cớ có thêm chồng chưa cưới, bây giờ lại bị mấy người đó làm cho hít thở không thông.”
Quý Nghiên chỉ liếc mắt cái đã phán: “Câu chỉ muốn mình đi làm lái xe cho cậu thì có.”
“Không thể nói vậy được……”
“Đương nhiên sẽ đi cùng cậu.” Qúy Nghiên cười tủm tỉm, “Dạo này mình ngắm trúng một bé rất đẹp trai, hôm nào đó cậu giúp mình giám định nhé, nói gì đi nữa về mảng kinh nghiệm nhìn đàn ông cậu có nhiều hơn.”
“Không phải lần trước cậu mới chia tay chưa được bao lâu à?” Ưng Lê kinh ngạc nhìn cô ấy, “Tốc độ cậu đổi bạn trai còn nhanh hơn cả đổi xe, …..”
“Lần này không giống, là sinh viên.” Qúy Nghiên cười vui vẻ, “Cậu biết mà, mình không có sức chống đỡ với mấy nam sinh trắng trẻo non nớt.”
Ưng Lê khiếp sợ đến nỗi không nói nên lời, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Ngay cả sinh viên mà cậu cũng không tha?”
Qúy Nghiên vuốt tóc ra sau tai, nũng nịu: “Mình đi một vòng trong sân trường đại học, chắc hẳn có rất nhiều người cho rằng mình vẫn đang là sinh viên, tại sao không thể tìm sinh viên để yêu.”
“Được được được.” Ưng Lê bị giọng của cô ấy khi nói mấy câu đó làm cho sợ hãi, “Hôm nào mình sẽ đứng từ xa giúp cậu kiểm tra.”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày kia nhé.” Qúy Nghiên che miệng cười, “Hôm đó kiểu gì bọn mình cũng gặp nhau, sau mình sẽ gửi địa chỉ cho cậu.”
Ưng Lê thấy dáng vẻ cô bạn rơi vào lưới tình, thở dài một hơi.
***
Ngày hôm sau.
Ưng Lê ngồi trên xe Quý Nghiên đi đến chùa Không Cốc Tự cầu nguyện.
Dọc theo đường đi, Qúy Nghiên nói mình và Thẩm Lĩnh Thừa gặp nhau như thế nào, hai người dần dần quen thuộc ra sao, khóe miệng luôn cong lên chưa thấy lúc nào hạ xuống.
“Cậu ta là sinh viên trường đại học công nghiệp Tân Thành, năm nay năm ba, tính cách hay ngại ngùng, mình thấy chắc lần này không thành vấn đề.” Qúy Nghiên nói.
Ưng Lê nhớ Lộ Triều là sinh viên trường đại học công Nghiệp Tân Thành, cũng đang học năm ba, nói: “Cậu nhớ Lộ Triều không, thằng bé và Thẩm Lĩnh Thừa học cùng một trường, cùng một khóa luôn. Hay là để mình hỏi Lộ Triều xem thế nào, hỏi xem thằng bé có biết Thẩm Lĩnh Thừa không.”
“Cậu hỏi luôn bây giờ đi.” Qúy Nghiên vội vàng thúc giục, nếu xác định được các phương diện của Thẩm Lĩnh Thừa không có vấn đề, cô nàng muốn phát động chiến dịch.
Đầu tiên Ưng Lê gửi tin nhắn cho Lộ Triều trước, sau khi chắc chắn cậu đang không học mới gọi điện thoại qua.
“Chị.”
Ưng Lê nghiêng đầu nhìn vẻ mặt gấp gáp của Quý Nghiên thì bật cười, hỏi luôn Lộ Triều: “Em có biết trường em có ai tên là Thẩm Lĩnh Thừa không? Vẻ ngoài trắng trẻo sạch sẽ, dáng người rất cao, em có biết không?”
Lộ Triều suy nghĩ một lát mới trả lời: “Thẩm Lĩnh Thừa ạ, em từng nghe qua tên cậu ấy, tham gia đội bóng rổ, được rất nhiều bạn nữ chào đón.”
Ưng Lê kinh ngạc: “Hết rồi?”
Lộ Triều mơ màng: “Hết rồi ạ, nếu chị muốn biết thêm nhiều chuyện khác, em có thể nhờ người hỏi thăm.”
“Chị hỏi giúp bạn thôi.” Ưng Lê cười cười, “Không cần đâu, chừng đó thông tin là đủ rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Ưng Lê mới nhìn Quý Nghiên, bởi vì cô mở loa ngoài điện thoại nên Quý Nghiên có thể nghe được hết.
“Cậu ta đẹp trai thế được hoan nghênh là chuyện bình thường mà.” Qúy Nghiên mím môi, “Nhưng mình có cảm giác cậu ta không phải loại người hoa tâm, nói chuyện mà mặt còn đỏ nữa là.”
Ưng Lê cất điện thoại: “Để ngày mai mình xem giúp cậu.”
Quý Nghiên gật đầu, cười rộ lên: “Không phải chứ nhưng mà trải qua việc cậu gặp phải thằng tra nam như Dịch Tư viễn, không ngờ rằng có thêm khả năng giám định đàn ông cặn bã, đây được coi là chuyện tốt đúng không?”
Nhớ đến cả hai người bạn trai trước của cô nàng đều là do Ưng Lê phát hiện ra vấn đề trước đó một khoảng thời gian.
Ưng Lê thở dài: “Hy vọng hôm nay mình đi Không Cốc Tự cầu khấn có thể nhanh chóng đuổi bỏ một số người ra khỏi cuộc đời mình, mình không bao giờ…muốn gặp lại nữa.”
Lúc đến Không Cốc Tự, Ưng Lê quỳ trước phật tổ xin rất nhiều tâm nguyện, cũng cầu rất nhiều điều, cô cảm thấy có khả năng Phật tổ thấy cô quá phiền cũng nên.
Mà Quý Nghiên ở bên cạnh vẫn đang lẩm bẩm: “Phật tổ phù hộ, nhất định A Thừa nhà chúng conlà người tốt.”
Ưng Lê: “…….”
***
Hôm sau, Ưng Lê chưa đợi được Quý Nghiên gửi địa chỉ đã nhận được điện thoại của Ưng Kỳ trước.
Hôm nay là ngày họp mặt mỗi tháng của nhà họ, Ưng Kỳ gọi điện thoại nhắc cô nhớ phải về nhà.
“Anh, hôm nay anh ở bên ngoài không?” Ưng Lê mân mê môi, “Ví dụ như qua phố thương mại bên kia…….”
“Lại muốn đi nhờ xe anh?” Ưng Kỳ quá hiểu.
Ưng Lê làm nũng: “Em ngồi xe anh sẽ càng tiện hơn mà.”
Đương nhiên cô sẽ không nói lý do thật, kiểu gì thì ngồi xe Ưng Kỳ sẽ thoải mái hơn ngồi taxi nhiều, huống chi là kiểu ngồi nhiều giờ để đi.
Ưng Kỳ vừa nghe cô em gái làm nũng đã sợ: “Đến lúc đó anh đi đón em, em nên cảm thấy may mắn vì đúng lúc hôm nay anh phải đến đó bàn việc.” Anh dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Với Quân Diệu.”
Ưng Lê chỉ ngạc nhiên trong cái chớp mắt, nói lại: “Em biết rồi, em chờ anh.”
Cô ngắt điện thoại, phát hiện Quý Nghiên đã gửi tin nhắn đến.
Ưng Lê đội mũ lưỡi trai, ăn mặc kín đáo xong mới ra ngoài.
Đến nhà hàng, từ đằng xa Ưng Lê đã nhìn thấy Quý Nghiên và Thẩm Lĩnh Thừa ngồi vị trí ở gần cửa sổ, cô đi đến bàn trống bên cạnh hai người ngồi xuống, tiện cho việc quan sát Thẩm Lĩnh Thừa.
Đúng như lời Quý Nghiên nói, bề ngoài Thẩm Lĩnh Thừa rất trắng, sạch sẽ và gọn gàng, nhìn qua đúng kiểu sinh viên ngoan. Nếu không nhìn kỹ, có người nói là học sinh cấp ba khéo cũng tin.
Ưng Lê chọn đại mấy món, ánh mắt luôn tập trung chú ý động tĩnh bên Quý Nghiên.
Cô phát hiện, mặc dù Thẩm Lĩnh Thừa nhỏ tuổi hơn Quý Nghiên nhưng ở một số khía cạnh lại chăm sóc cực kỳ cẩn thận, vừa khéo hình thành thế đối lập với tính tùy tiện của cô bạn thân nhà mình.
Ít nhất đến lúc này cô không thấy có gì bất thường.
Sau khi ăn xong, Quý Nghiên nhẹ nhàng liếc mắt trao đổi cùng Ưng Lê, đi cùng Thẩm Lĩnh Thừa rời khỏi nhà hàng.
Ưng Lê thấy hai người đi rồi, nhanh chóng thanh toán tiền đuổi theo.
Trên đường phố, Ưng Lê duy trì khoảng cách cách hai người đi đằng trước khoảng 2,3m, không xa không gần theo sát bọn họ.
Nhưng đi được một nửa cô mới giật mình tỉnh lại, cô như này giống hệt với mấy người hay đi theo dõi, ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy rất kỳ lạ.
Sau khi tỉnh ngộ, Ưng Lê dừng bước chân, cô đỡ chán, không ngờ mình bị tiểu gia hỏa Qúy Nghiên kia biến thành dáng vẻ kì kì quái quái…..
***
Lần nữa ngẩng đầu lên, hai người đằng trước đã không thấy bóng dáng.
Ưng Lê nhíu mày, muốn tiếp tục theo sau.
Mà lúc này, bên cạnh có tiếng còi xe vang lên.
Ưng Lê nghiêng đầu, là xe Maybach màu đen quen thuộc, cửa kính sau xe hạ xuống, Úc Tranh nhìn về hướng cô.
Rõ ràng người chỉ ngồi trong xe không làm gì khác nhưng cố tình khiến cho người khác không thể bỏ qua cảm giác tồn tại đó.
“Cô đang chơi hóa trang?”
Ưng Lê có thể nhìn thấy vô số dấu chấm hỏi trong mắt Úc Tranh, rất giống học sinh tốt, cô phì cười thành tiếng.
Nhưng ngay sau đó, cô thay đổi sắc mặt: “Tôi giúp bạn làm mấy việc.”
“Úc tổng.” Tịch Thịnh ngồi ghế trước nhỏ giọng nhắc nhở, bọn họ còn một cuộc họp phải tham gia.
Úc Tranh thản nhiên liếc mắt nhìn Tịch Thịnh: “Chờ.”
Ngay lập tức, Tịch Thịnh không dám lên tiếng.
Úc Tranh xuống xe, hôm nay anh mặc bộ vest màu lam sẫm màu, dáng người cao lớn to khỏe, giống như trời sinh mang theo khí chất cao quý, khiến mắt người ta đui mù.
Ưng Lê đã nghe thấy có người xung quanh nhỏ giọng nghị luận, chỗ này là phố thương mại, người qua người lại đông hơn đường bình thường, tự nhiên nhìn thấy người đẹp trai thế đương nhiên phải kích động bàn luận.
Úc Tranh không để ý đến ánh mắt xung quanh, đôi mắt đào hoa gắt gao nhìn chằm chằm Ưng Lê: “Tôi nghe Ưng Kỳ nói hôm nay cô phải về nhà ăn cơm.”
“Anh tôi còn nói chuyện này với anh á?” Ưng Lê kinh ngạc, rốt cuộc hai người này đi bàn chuyện công việc hay tâm sự nói chuyện nhà.
Đôi mắt anh chứa đựng ý cười: “Cần tôi không?”
—————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Úc tổng: Tôi thấy cô đang rất cần ( mặt đứng đắn)
Lê lê: Không cần không cần.
Cô hạ cửa kính xe xuống một nửa, gió lạnh thổi vào trong làm cho cô tỉnh táo lại.
“Lạnh không?” Lúc này Úc Tranh mới để ý tình hình bên chỗ cô.
Ưng Lê lại đóng cửa xe, nhìn Úc Tranh cười cười: “Không lạnh, vừa nãy tôi đang suy nghĩ một số việc, giờ thì thông suốt rồi.”
“Chuyện ở nhà vệ sinh?” Úc Tranh tự nhiên mà nghĩ đến những chuyện vừa nãy.
Ưng Lê trả lời lấp lửng: “Coi như vậy.”
Tròng mắt Úc Tranh khẽ động, mặt trầm xuống.
Đưa Ưng Lê về đến cửa nhà, Úc Tranh đỗ xe xong nói: “Tiếp theo chắc chắn sẽ có rất nhiều người biết chuyện hôn ước của chúng ta, nếu như có tình huống nào xảy ra tạo nhiều phiền toái cho cô, cô nhớ phải nói cho tôi biết.”
Ưng Lê thoải mái gật đầu: “Được.”
Cô tháo dây an toàn chào Úc Tranh: “Tạm biệt Úc tổng.”
Nhìn Ưng Lê thoải mái xuống xe, ngược lại Úc Tranh cau chặt mày, chưa kịp suy nghĩ gì thêm đã thấy Ưng Lê vẫy vẫy tay với mình, vẻ mặt tỏ rõ muốn tiễn khách.
Nhìn theo xe Úc Tranh rời đi, Ưng Lê thu lại nụ cười.
Mà đúng lúc này đột nhiên sau lưng có người vỗ vai cô làm cô sợ gần chết.
“Cậu và Úc Tranh phát triển tốt ghê ha, giống hệt đôi yêu nhau thật.” Quý Nghiên hóng chuyện.
Ưng Lê quay đầu lại thấy Quý Nghiên bất lực không biết làm sao cong môi cười: “Suýt thì mình bị cậu dọa cho mất nửa cái mạng, lần sau cậu có thể gọi mình một tiếng trước không.”
Qúy Nghiên ôm bả vai cô, gác cổ lên, nhìn con đường đã không còn bóng xe: “Úc Tranh đã đi rồi, mình tránh ở bên đường còn tưởng có thể xem thêm một lúc lâu nữa đấy.”
Khóe mắt Ưng Lê nhìn thoáng qua chiếc xe Ferrari màu đỏ cách đó không xa, thở dài trong lòng, màu sắc sặc sỡ thế kia cô đâu bị mù.
“Nếu không thì sao, bọn mình làm gì có chuyện nào cần nói.” Cô gạt tay cô ấy, “Cậu đừng có suy nghĩ linh tinh.”
Qúy Nghiên mất hứng: “Không vui gì hết.”
Ưng Lê đi mở cửa, cô vào nhà vứt túi sang một bên, ngả người nằm xuống sô pha: “Hôm nay mệt quá đi, gần đây mình có cảm giác như bị sao Thủy nghịch hành ý, cậu nói xem mình có nên đến chùa lạy phật không nhỉ.”
“Sao vậy?” Qúy Nghiên ngồi xuống hỏi.
Ưng Lê day day thái dương, tức giận: “Hôm nay lúc mình và Úc Tranh đến Cật Đức ăn cơm gặp phải Diệp Kiều, cô ta còn mời mình đến tham dự lễ đính hôn của cô ta và Dịch Tư Viễn.”
“Cmn, tuesday này kiêu ngạo đến mức đấy á!” Con tức bùng cháy trong người Quý Nghiên, “Thế coi như đối mặt chính diện đúng không, ai thắng?”
Ưng Lê nhớ lại: “Chắc là mình không thua?”
Cô kể lại đơn giản cảnh tượng lúc đó hai người gặp mặt cho Quý Nghiên nghe.
Quý Nghiên nghe xong, cơn tức không những giảm xuống mà còn tăng thêm: “Con tuesday thối đó còn muốn động thủ đánh người? Mở được chi nhánh công ty thì giỏi lắm à, lúc đó nhẽ ra cậu phải hung hăng cho con đó một cái tát!”
“Mấy việc như đánh người thì thôi bỏ đi.” Ưng Lê cười lắc đầu, “Mình thấy chắc cô ta phải tức lắm.”
“Rõ ràng tức chết đi, đỡ phiền cô ta lại chạy đến trước mặt cậu diễu võ dương oai, cho mất mặt luôn.” Qúy Nghiên hừ lạnh.
“Nên mình mới nói chắc là gần đây mình bị sao Thủy nghịch hành rất nghiêm trọng, hay là ngày mai cậu đi cùng mình đến chùa bái phật đi.” Ưng Lê dùng đôi mắt mong chờ nhìn cô ấy, “Cậu nghĩ mà xem, nhà mình muốn mua không mua được, còn vô duyên vô cớ có thêm chồng chưa cưới, bây giờ lại bị mấy người đó làm cho hít thở không thông.”
Quý Nghiên chỉ liếc mắt cái đã phán: “Câu chỉ muốn mình đi làm lái xe cho cậu thì có.”
“Không thể nói vậy được……”
“Đương nhiên sẽ đi cùng cậu.” Qúy Nghiên cười tủm tỉm, “Dạo này mình ngắm trúng một bé rất đẹp trai, hôm nào đó cậu giúp mình giám định nhé, nói gì đi nữa về mảng kinh nghiệm nhìn đàn ông cậu có nhiều hơn.”
“Không phải lần trước cậu mới chia tay chưa được bao lâu à?” Ưng Lê kinh ngạc nhìn cô ấy, “Tốc độ cậu đổi bạn trai còn nhanh hơn cả đổi xe, …..”
“Lần này không giống, là sinh viên.” Qúy Nghiên cười vui vẻ, “Cậu biết mà, mình không có sức chống đỡ với mấy nam sinh trắng trẻo non nớt.”
Ưng Lê khiếp sợ đến nỗi không nói nên lời, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Ngay cả sinh viên mà cậu cũng không tha?”
Qúy Nghiên vuốt tóc ra sau tai, nũng nịu: “Mình đi một vòng trong sân trường đại học, chắc hẳn có rất nhiều người cho rằng mình vẫn đang là sinh viên, tại sao không thể tìm sinh viên để yêu.”
“Được được được.” Ưng Lê bị giọng của cô ấy khi nói mấy câu đó làm cho sợ hãi, “Hôm nào mình sẽ đứng từ xa giúp cậu kiểm tra.”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày kia nhé.” Qúy Nghiên che miệng cười, “Hôm đó kiểu gì bọn mình cũng gặp nhau, sau mình sẽ gửi địa chỉ cho cậu.”
Ưng Lê thấy dáng vẻ cô bạn rơi vào lưới tình, thở dài một hơi.
***
Ngày hôm sau.
Ưng Lê ngồi trên xe Quý Nghiên đi đến chùa Không Cốc Tự cầu nguyện.
Dọc theo đường đi, Qúy Nghiên nói mình và Thẩm Lĩnh Thừa gặp nhau như thế nào, hai người dần dần quen thuộc ra sao, khóe miệng luôn cong lên chưa thấy lúc nào hạ xuống.
“Cậu ta là sinh viên trường đại học công nghiệp Tân Thành, năm nay năm ba, tính cách hay ngại ngùng, mình thấy chắc lần này không thành vấn đề.” Qúy Nghiên nói.
Ưng Lê nhớ Lộ Triều là sinh viên trường đại học công Nghiệp Tân Thành, cũng đang học năm ba, nói: “Cậu nhớ Lộ Triều không, thằng bé và Thẩm Lĩnh Thừa học cùng một trường, cùng một khóa luôn. Hay là để mình hỏi Lộ Triều xem thế nào, hỏi xem thằng bé có biết Thẩm Lĩnh Thừa không.”
“Cậu hỏi luôn bây giờ đi.” Qúy Nghiên vội vàng thúc giục, nếu xác định được các phương diện của Thẩm Lĩnh Thừa không có vấn đề, cô nàng muốn phát động chiến dịch.
Đầu tiên Ưng Lê gửi tin nhắn cho Lộ Triều trước, sau khi chắc chắn cậu đang không học mới gọi điện thoại qua.
“Chị.”
Ưng Lê nghiêng đầu nhìn vẻ mặt gấp gáp của Quý Nghiên thì bật cười, hỏi luôn Lộ Triều: “Em có biết trường em có ai tên là Thẩm Lĩnh Thừa không? Vẻ ngoài trắng trẻo sạch sẽ, dáng người rất cao, em có biết không?”
Lộ Triều suy nghĩ một lát mới trả lời: “Thẩm Lĩnh Thừa ạ, em từng nghe qua tên cậu ấy, tham gia đội bóng rổ, được rất nhiều bạn nữ chào đón.”
Ưng Lê kinh ngạc: “Hết rồi?”
Lộ Triều mơ màng: “Hết rồi ạ, nếu chị muốn biết thêm nhiều chuyện khác, em có thể nhờ người hỏi thăm.”
“Chị hỏi giúp bạn thôi.” Ưng Lê cười cười, “Không cần đâu, chừng đó thông tin là đủ rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Ưng Lê mới nhìn Quý Nghiên, bởi vì cô mở loa ngoài điện thoại nên Quý Nghiên có thể nghe được hết.
“Cậu ta đẹp trai thế được hoan nghênh là chuyện bình thường mà.” Qúy Nghiên mím môi, “Nhưng mình có cảm giác cậu ta không phải loại người hoa tâm, nói chuyện mà mặt còn đỏ nữa là.”
Ưng Lê cất điện thoại: “Để ngày mai mình xem giúp cậu.”
Quý Nghiên gật đầu, cười rộ lên: “Không phải chứ nhưng mà trải qua việc cậu gặp phải thằng tra nam như Dịch Tư viễn, không ngờ rằng có thêm khả năng giám định đàn ông cặn bã, đây được coi là chuyện tốt đúng không?”
Nhớ đến cả hai người bạn trai trước của cô nàng đều là do Ưng Lê phát hiện ra vấn đề trước đó một khoảng thời gian.
Ưng Lê thở dài: “Hy vọng hôm nay mình đi Không Cốc Tự cầu khấn có thể nhanh chóng đuổi bỏ một số người ra khỏi cuộc đời mình, mình không bao giờ…muốn gặp lại nữa.”
Lúc đến Không Cốc Tự, Ưng Lê quỳ trước phật tổ xin rất nhiều tâm nguyện, cũng cầu rất nhiều điều, cô cảm thấy có khả năng Phật tổ thấy cô quá phiền cũng nên.
Mà Quý Nghiên ở bên cạnh vẫn đang lẩm bẩm: “Phật tổ phù hộ, nhất định A Thừa nhà chúng conlà người tốt.”
Ưng Lê: “…….”
***
Hôm sau, Ưng Lê chưa đợi được Quý Nghiên gửi địa chỉ đã nhận được điện thoại của Ưng Kỳ trước.
Hôm nay là ngày họp mặt mỗi tháng của nhà họ, Ưng Kỳ gọi điện thoại nhắc cô nhớ phải về nhà.
“Anh, hôm nay anh ở bên ngoài không?” Ưng Lê mân mê môi, “Ví dụ như qua phố thương mại bên kia…….”
“Lại muốn đi nhờ xe anh?” Ưng Kỳ quá hiểu.
Ưng Lê làm nũng: “Em ngồi xe anh sẽ càng tiện hơn mà.”
Đương nhiên cô sẽ không nói lý do thật, kiểu gì thì ngồi xe Ưng Kỳ sẽ thoải mái hơn ngồi taxi nhiều, huống chi là kiểu ngồi nhiều giờ để đi.
Ưng Kỳ vừa nghe cô em gái làm nũng đã sợ: “Đến lúc đó anh đi đón em, em nên cảm thấy may mắn vì đúng lúc hôm nay anh phải đến đó bàn việc.” Anh dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Với Quân Diệu.”
Ưng Lê chỉ ngạc nhiên trong cái chớp mắt, nói lại: “Em biết rồi, em chờ anh.”
Cô ngắt điện thoại, phát hiện Quý Nghiên đã gửi tin nhắn đến.
Ưng Lê đội mũ lưỡi trai, ăn mặc kín đáo xong mới ra ngoài.
Đến nhà hàng, từ đằng xa Ưng Lê đã nhìn thấy Quý Nghiên và Thẩm Lĩnh Thừa ngồi vị trí ở gần cửa sổ, cô đi đến bàn trống bên cạnh hai người ngồi xuống, tiện cho việc quan sát Thẩm Lĩnh Thừa.
Đúng như lời Quý Nghiên nói, bề ngoài Thẩm Lĩnh Thừa rất trắng, sạch sẽ và gọn gàng, nhìn qua đúng kiểu sinh viên ngoan. Nếu không nhìn kỹ, có người nói là học sinh cấp ba khéo cũng tin.
Ưng Lê chọn đại mấy món, ánh mắt luôn tập trung chú ý động tĩnh bên Quý Nghiên.
Cô phát hiện, mặc dù Thẩm Lĩnh Thừa nhỏ tuổi hơn Quý Nghiên nhưng ở một số khía cạnh lại chăm sóc cực kỳ cẩn thận, vừa khéo hình thành thế đối lập với tính tùy tiện của cô bạn thân nhà mình.
Ít nhất đến lúc này cô không thấy có gì bất thường.
Sau khi ăn xong, Quý Nghiên nhẹ nhàng liếc mắt trao đổi cùng Ưng Lê, đi cùng Thẩm Lĩnh Thừa rời khỏi nhà hàng.
Ưng Lê thấy hai người đi rồi, nhanh chóng thanh toán tiền đuổi theo.
Trên đường phố, Ưng Lê duy trì khoảng cách cách hai người đi đằng trước khoảng 2,3m, không xa không gần theo sát bọn họ.
Nhưng đi được một nửa cô mới giật mình tỉnh lại, cô như này giống hệt với mấy người hay đi theo dõi, ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy rất kỳ lạ.
Sau khi tỉnh ngộ, Ưng Lê dừng bước chân, cô đỡ chán, không ngờ mình bị tiểu gia hỏa Qúy Nghiên kia biến thành dáng vẻ kì kì quái quái…..
***
Lần nữa ngẩng đầu lên, hai người đằng trước đã không thấy bóng dáng.
Ưng Lê nhíu mày, muốn tiếp tục theo sau.
Mà lúc này, bên cạnh có tiếng còi xe vang lên.
Ưng Lê nghiêng đầu, là xe Maybach màu đen quen thuộc, cửa kính sau xe hạ xuống, Úc Tranh nhìn về hướng cô.
Rõ ràng người chỉ ngồi trong xe không làm gì khác nhưng cố tình khiến cho người khác không thể bỏ qua cảm giác tồn tại đó.
“Cô đang chơi hóa trang?”
Ưng Lê có thể nhìn thấy vô số dấu chấm hỏi trong mắt Úc Tranh, rất giống học sinh tốt, cô phì cười thành tiếng.
Nhưng ngay sau đó, cô thay đổi sắc mặt: “Tôi giúp bạn làm mấy việc.”
“Úc tổng.” Tịch Thịnh ngồi ghế trước nhỏ giọng nhắc nhở, bọn họ còn một cuộc họp phải tham gia.
Úc Tranh thản nhiên liếc mắt nhìn Tịch Thịnh: “Chờ.”
Ngay lập tức, Tịch Thịnh không dám lên tiếng.
Úc Tranh xuống xe, hôm nay anh mặc bộ vest màu lam sẫm màu, dáng người cao lớn to khỏe, giống như trời sinh mang theo khí chất cao quý, khiến mắt người ta đui mù.
Ưng Lê đã nghe thấy có người xung quanh nhỏ giọng nghị luận, chỗ này là phố thương mại, người qua người lại đông hơn đường bình thường, tự nhiên nhìn thấy người đẹp trai thế đương nhiên phải kích động bàn luận.
Úc Tranh không để ý đến ánh mắt xung quanh, đôi mắt đào hoa gắt gao nhìn chằm chằm Ưng Lê: “Tôi nghe Ưng Kỳ nói hôm nay cô phải về nhà ăn cơm.”
“Anh tôi còn nói chuyện này với anh á?” Ưng Lê kinh ngạc, rốt cuộc hai người này đi bàn chuyện công việc hay tâm sự nói chuyện nhà.
Đôi mắt anh chứa đựng ý cười: “Cần tôi không?”
—————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Úc tổng: Tôi thấy cô đang rất cần ( mặt đứng đắn)
Lê lê: Không cần không cần.
/64
|