Chương 19
Nguồn: thichdoctruyen.vip
Chương 19: Ngứa [H]
Edit: Pimm’s
Sáng sớm, Anh Hiền lười biếng không muốn mở mắt.
Buông thả cũng giống như bắn cung, không thể nào quay đầu lại. Ban đầu chỉ là để giải tỏa niềm hứng thú ti tiện nhất, sau đó lại biến thành tự mình ra trận. Giờ thì ngon rồi, lại phải rời giường.
Năm giác quan dần dần khôi phục lại, cô cảm nhận được có thứ gì đó đang ấn vào mông mình từ phía sau.
Một thứ gì đó cưng cứng.
Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền như cũ, nhưng khóe miệng lại cong lên.
Anh Hiền vờ như không biết, nằm yên không nhúc nhích giả vờ ngủ say, mà cánh tay đang vắt ngang qua bụng cô thì cũng không động đậy.
Quả là biết chịu đựng.
Rõ ràng nó lớn hơn rồi.
Cuối cùng vẫn là Anh Hiền xoay người trước, một tay vuốt ve bụng dưới của Phó Thành, lẩm bẩm nói: “Cứng rồi đây này.” Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trượt xuống phía dưới, khẽ quấn lấy gậy thịt to dài, như có như không mà cọ xát.
Hai người trần truồng ôm nhau dưới tấm chăn mỏng bọn họ đắp cùng, rõ ràng là khoảnh khắc gợi dục nhất, nhưng lại lộ ra vài phần ấm áp nhờ ánh nắng ban mai mờ ảo.
Phó Thành khép mắt lại, chần chừ không biết mình nên có phản ứng gì mới tốt.
Anh còn gì để nói chứ.
Cái vuốt ve của cô dần dần thay đổi, ngón tay siết càng chặt hơn, xoa mạnh hơn trước. Mồ hôi trong lòng bàn tay biến thành chất bôi trơn, giúp cô ve vuốt dễ dàng hơn.
“Đừng nhúc nhích.” Phó Thành khàn giọng nói.
Không nói còn ổn, anh vừa nói lời này xong, ngược lại cô càng di chuyển nhanh hơn, sử dụng cả hai tay, một tay tuốt cây gậy, tay còn lại nắm chặt túi cầu khiêu khích: “Sướng không?”
Phó Thành vô cùng bực bội. Anh xoay người đè cô xuống, giữ chặt lấy hai bàn tay không chịu yên phận cố định trên đỉnh đầu cô.
Anh Hiền đã từng thấy được sức mạnh của anh rồi, cô cũng không tính giãy dụa.
Thành thật mà nói, anh đã làm mới nhận thức của cô về sự chênh lệch sức lực giữa nam và nữ. Nếu muốn, anh có thể bóp chết cô rất dễ dàng.
Làm sao để một người sở hữu sức mạnh tuyệt đối kiểm soát bản thân mình không ra tay chà đạp kẻ yếu?
Liệu có một ngày nào đó anh sẽ tức giận đến mức không kìm được mà bóp cổ cô hay không?
Anh Hiền khẽ nhướng mày, đổi sang dùng chân đạp anh.
Phó Thành sững người trong giây lát, sau đó bật dậy như bị điện giật, bàn tay giữ chặt lấy mắt cá chân cô.
Ánh sáng dịu nhẹ phủ lên làn da cô một tầng sáng màu vàng nhạt, thế nên thoạt nhìn cô trông mềm mại hơn rất nhiều, vết đỏ trên mu bàn chân kia cũng càng chói mắt.
Anh Hiền nhíu mày hừ khẽ: “Chắc chắn là bị xước do hôm qua anh đẩy tôi.”
Cô nói bừa.
Anh Hiền căn bản còn không nhớ rõ vết xước này là ở đâu ra, tám chín phần là lúc đi dạo quanh khu dân cư bị quẹt. Vết xước nông, hơi xước da. Nếu không phải hôm nay nhìn thấy nó, cô cũng không có cảm giác đau.
Thấy anh cắn chặt môi, dường như vô cùng nghiêm túc, Anh Hiền được một tấc lại muốn tiến một thước, giơ chân đến sát bên miệng anh: “Anh giúp tôi liếm đi.” Vì vừa mới tỉnh giấc nên giọng cô vẫn còn chút khàn khàn: “Không phải nói nước bọt có thể sát trùng à?”
Cơ thể trần trụi của cô chi chít những vệt đỏ, đặc biệt là trước ngực và đùi lại càng nhiều hơn, mơ hồ có thể nhận ra đó là dấu tay. Hai quả anh đào đến giờ hãy còn sưng tấy, càng khỏi nói đến chỗ phía dưới. Khoảnh khắc cô giơ chân lên, cảnh xuân chợt hé, khiến anh loáng thoáng nhìn thấy khe thịt đỏ au bất thường cũng như phần thịt hơi lật ra ngoài xung quanh miệng huyệt.
Tất cả đều là do anh làm.
Phó Thành cụp mắt, dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng hôn lên.
Anh Hiền chưa bao giờ biết rằng được một người đàn ông hôn chân lại thoải mái như vậy, thoải mái đến mức cô muốn bật lên tiếng rên. Anh Hiền thật sự rên lên: “Ưm… đã quá đi….”
Ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng, ánh nắng xuyên qua tấm rèm bằng vải bông, soi rõ từng phản ứng nhỏ nhặt của cô: Lông mày hơi cau lại, phần hông bất giác cong lên, quầng vú se lại, còn có cả hành lang nhỏ hẹp, mềm mại, ướt át mà đêm qua anh đã tiến vào vô số lần…
Cổ họng lại bắt đầu ngứa ngáy, Phó Thành bình tĩnh dời mắt đi.
Nhưng vật dưới thân kia không phải muốn khống chế là có thể khống chế. Quy đầu sưng căng tím bầm, không ngừng run rẩy như đang cầu khẩn.
Dáng vẻ đó khiến Anh Hiền có chút không đành lòng. Dù sao cũng là cô lừa anh gánh lấy tội danh không có chứng cớ này.
Anh Hiền với tay đến chỗ gối, tìm được một cái áo mưa chưa dùng đưa cho anh, sau đó “tốt bụng” dang rộng chân ra, dịu dàng nói: “Đút vào nhẹ nhàng thôi, nhé?”
“Đút vào” và “nhé”, Phó Thành không thể nói được là từ nào đã khiến anh phát điên lên.
Anh gác chân cô lên vai mình, đỡ lấy cây gậy thịt đang nhếch lên, quy đầu nhắm ngay miệng huyệt, rồi chầm chậm, chầm chập kéo căng cô ra.
“A….” Anh Hiền cắn môi rên rỉ, cảm giác được căng đầy đã thành công làm sống dậy ký ức đêm qua. Cô nhớ lại mình đã bị anh đè dưới thân như thế nào, bị chơi đến chết đi sống lại ra sao.
Phó Thành di chuyển rất chậm, chẳng bao lâu sau, trên trán anh đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Anh cố gắng hết sức để kiềm chế khát vọng muốn đút vào, nhưng sau vài lần vẫn không thể kiềm chế được. Quy đầu đâm mạnh vào lớp thịt mềm mại, ép ra một đống nước, đồng thời cũng làm bật ra những tiếng rên rỉ của cô.
“A, ưm… nhẹ chút…”
Chỗ phía dưới không được vui sướng, nên anh trút dục vọng lên trên chân cô, từ liếm láp biến thành cắn, để lại trên mu bàn chân mềm mại trắng muốt của cô một hàng dấu răng.
Anh Hiền cảm thấy vừa đã vừa nhột, cuộn ngón chân lại, cơ thể không ngừng run rẩy.
Đây là lần lên đỉnh khác biệt, giày vò và mê người nhất mà cô từng trải qua, không phải là cảm giác vui sướng như cuồng phong bão táp, mà là sự ngứa ngáy đến tận xương khiến cô muốn chết đi.
“A…. Phó Thành…. Ưm a…”
Cảm nhận được cô bé mất khống chế kẹp chặt, Phó Thành biết cô đã đạt cực khoái. Anh không nhẫn nại nữa, cắn lấy chân cô, bắn tinh.
***
Lần này cởi quần áo sớm nên cũng không bị dính quá nhiều chất dịch lạ, nhưng quần lót thì chắc chắn không thể mặc được nữa.
Đang định thả rông xuất trận một lần nữa thì Phó Thành đưa qua một miếng vải màu đen được xếp gọn.
Anh Hiền nhận lấy, mở ra, nhìn một hồi mới nhớ, đây là quần lót của cô mà.
Thảo nào không tìm thấy trên xe, hóa ra nó ở chỗ của anh.
“Anh trộm quần lót của tôi?” Cô cười hỏi. “Giặt sạch như thế, chẳng lẽ đã từng dùng nó thủ dâm à?”
Cô làm lơ vẻ mặt lạnh như băng của anh, càng hăng hái hỏi hơn nữa: “Vậy anh thích tôi hơn hay là thích nó hơn?” Anh Hiền chẳng trông chờ gì vào việc anh trả lời. Nói xong, cô đặt chiếc quần lót vào lại trong tay anh, sau đó nhặt chiếc quần lót nhăn nhúm vương vệt nước đã khô trên mặt đất lên, dùng hai ngón tay kéo dây quần, bắn nó vào ngực anh như chơi ná, cười tủm tỉm nói: “Cái này cũng cho anh luôn đó.”
Phó Thành đưa tay bắt lấy chiếc quần lót theo bản năng, sờ thấy chút ướt át, anh mím môi chặt hơn, dừng lại một chút rồi mở miệng nói: “Tôi tiễn cô.”
Còn hỏi nữa?
Đúng là mau quên mà.
Anh Hiền nghiêng đầu nhìn anh, như cười như không nói: “Được.”
Lúc hai người đi ra ngoài, tình cờ đụng mặt hàng xóm đi vứt rác. Đó là một người đàn ông trung niên mặc đồ ngủ. Nhìn thấy Phó Thành, đầu tiên ông ta sững sờ một lúc, sau đó ánh mắt lướt đến Anh Hiền cùng đi ra phía sau. Ánh mắt ông ta dần thay đổi, nhìn từ trên xuống dưới như có ý sâu xa.
Anh Hiền biết, người hôm qua đập tường chính là người này.
Phó Thành bỗng nhiên chắn ngang hai người, bóng hình cao lớn chặn tầm nhìn của người đàn ông trung niên lại. Anh kéo cánh tay cô, nói: “Đi”. Trong giọng nói có ý không vui rõ ràng.
Anh Hiền sững người một lúc, sau đó mím môi cười.
Tất nhiên cô sẽ không tự cho là đúng mà nghĩ rằng Phó Thành yêu mình. Cô biết rõ đây là bản chất của một người đàn ông: Không cho phép những người khác mơ tưởng đến chỗ mình đã đánh dấu, giống y như chó vậy.
------oOo------
/134
|