Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 166 - Chương 156.2

/279


Vì chưa thu thập đủ chứng cứ buộc tội nên Lạc Tử Úc được bảo lãnh tại ngoại, theo như lời của Hạ Vân Tường thì phía cảnh sát vẫn còn đặt cô trong dạng tình nghi, mỗi ngày đều có cảnh sát âm thầm theo dõi cô, Lạc Tử Úc cũng không thèm để ý đến chuyện này lắm, thậm chí còn cười nói rằng mỗi ngày đều được cảnh sát đi theo bảo vệ rất oai.

Sau khi xảy ra chuyện của Lạc Tử Úc. Băng Ngưng liền dẫn theo Verney dọn ra khỏi khách sạn, không biết có phải trùng hợp hay không mà nơi họ tạm ở lại rất gần với nhà họ Diệp, Băng Ngưng rất không thoải mái, muốn dọn sang chỗ khác nhưng Lăng Vĩ Luân lại nói sắp xếp như vậy là vì có dụng ý riêng.

Mỗi ngày Lăng Vĩ Luân đều ra ngoài, thậm chí mất tăm mất tích mấy ngày liền, dù anh rể không nói, nhưng Băng Ngưng cũng biết anh ấy đang điều tra chuyện của nhà họ Lạc năm xưa, chỉ là... Chuyện đã qua lâu như vậy, còn có thể tra ra manh mối gì sao?

Lúc Lưu Duệ Hàng đến tìm cô, Băng Ngưng chơi đùa với Verney trong sân vườn, nhìn cậu nhóc chạy tới chạy lui, đáy mắt anh ta hiện lên một tia đau đớn, nỗi đau như khắc sâu từ xương tuỷ. Đau đến không thở được. Diễễnđàànlêêquýýđôôn

“Mami, có chú này tới tìm mami này!” Verney lắc lắc cánh tay Băng Ngưng, ánh mắt đen nháy nhìn chằm chằm vào Lưu Duệ Hàng, nhìn đến mức Lưu Duệ Hàng cảm thấy hơi chột dạ.

“Sao anh lại đến đây?”

“Sao? Anh không được đến đây àh?” Anh ta cười. “Dù không liên quan đến công việc thì chúng ta cũng coi như là anh em họ mà!”

“Tổng giám đốc Lưu thật biết nói đùa, tôi đã không còn quan hệ gì với nhà họ Diệp nữa rồi, lại càng không liên quan với anh.”

“Hả? Vậy àh?” Anh ta cười. “Nghe có vẻ... Giống với giọng điệu của Diệp Dịch Lỗi nhỉ.”

“Đáng lẽ tôi nên tin tưởng anh ấy hơn là anh.” Băng Ngưng cười nói. “Anh đến đây có việc gì?”

“Ngưng nhi, lời nói của anh lúc đó là thật hay giả bây giờ còn quan trọng sao! Em đã thật sự dứt áo ra đi, coi như là anh giúp em một lần vậy!” Dáng vẻ hời hợt của anh ta khiến Băng Ngưng chỉ muốn mắng hai chữ: Hèn hạ!

“Giúp tôi hay là giúp anh?” Băng Ngưng lanh lùng vạch trần sự thật. “Nói đi! Đến đây có việc gì?” Cô nói xong, ôm Verney lên.

“Anh àh? Anh đến thăm em họ thôi.” Lưu Duệ Hàng nhìn ngắm ngôi biệt thự trước mắt, hiển nhiên người anh ta đề cập đến là Lạc Tử Úc.

“Ở đây chỉ có con gái nhà họ Lạc, không có em họ của anh.” Băng Ngưng nói.

“Có hay không, anh muốn nghe chính miệng em ấy nói.” Lưu Duệ Hàng cười cười nói. “Sao em lại ngăn cản không cho anh gặp em ấy thế?”

“Anh nghĩ sao?” Băng Ngưng nhíu mày.

“Nếu anh nói trong tay anh đang nắm giữ chứng cứ chứng minh Lâm Thanh Âm phóng hoả giết người thì sao?” Anh ta ngồi xuống ghế dài. “Băng Ngưng, các em muốn báo thù, anh cũng vậy, tại sao chúng ta không hợp tác diệt trừ kẻ thù chung chứ?”

“Chúng tôi dù có muốn trả thù cũng sẽ dựa vào chính mình, không cần hợp tác với anh, Tổng giám đốc Lưu, nói thật nhà chúng tôi không hoan nghênh anh, nếu không còn việc gì nữa thì xin mời ra về thong thả, không tiễn!” Cô giơ tay ra dấu xin mời.

“Em không muốn hợp tác với anh, hay là không muốn đối phó với Diệp Dịch Lỗi?” Anh ta hỏi không chút khách khí.

“Việc này liên quan gì đến anh?” Băng Ngưng cũng không bị anh ta chọc giận. “Chuyện này là chuyện riêng của tôi, tôi không cần phải xin phép anh, đương nhiên, anh cũng không có tư cách để hỏi.”

“Ngưng nhi...”

“Mời về cho!”

“Lưu Duệ Hàng?” Lạc Tử Úc nhìn thấy anh ta từ cửa sổ, lập tức đi ra, có thể nói Lạc Tử Úc và Lưu Duệ Hàng rất giống nhau, bọn họ muốn trả thù, cũng sẽ không từ thủ đoạn nào.

“Chị, sao chị lại ra đây!” Băng Ngưng thấy chị mình ra ngoài thì giật mình. Cô không muốn chị mình tiếp xúc nhiều với Lưu Duệ Hàng. Cho dù là ngày trước hay bây giờ, Lưu Duệ Hàng đều là loại người không từ thủ đoạn, cô không muốn Lưu Duệ Hàng liên luỵ đến chị mình.

“Lạc tiểu thư, không biết bây giờ cô có thời gian không, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

“Chị ấy không rảnh...”

“Được thôi!” Lạc Tử Úc không chút do dự đáp lời. “Ngưng nhi, em ở ngoài này chơi với Verney nhé.”

“Chị...” Băng Ngưng dậm chân.

“Ngoan nào! Chơi với Verney đi.” Vừa nói với Băng Ngưng, Lạc Tử Úc vừa dẫn Lưu Duệ Hàng vào trong.

“Mami, chú đó quen biết với mẹ con sao?”

Hơ... Thật là, gọi loạn xạ cả lên. “Sau này con phải đổi sang gọi là dì, biết không!”

“Nhưng Verney thích gọi là mami hơn, mami không thích sao?” Nhóc con híp mắt lại hỏi.

Băng Ngưng cảm thấy bất đắc dĩ, nhóc con này miệng ngọt thật, không biết là di truyền từ ai nữa. Người đàn ông lạnh lùng như Lăng Vĩ Luân thì sao có thể sinh ra nhóc con dẻo miệng

/279

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status