“Anh Dịch Lỗi, không còn sớm nữa. Em đi ngủ trước.” Băng Ngưng nằm xuống, theo thói quen ôm lấy con búp bê vào người nhưng ngay sau đó lại đẩy ra. Đây là búp bê hắn tặng cô từ hồi còn bé, đã cũ lắm rồi nhưng cô vẫn tiếc không muốn bỏ đi. Hiện tại…không cần nữa sao.
Băng Ngưng đưa lưng về phía Diệp Dịch Lỗi. Hắn đứng trầm mặc một lúc rồi xoay người định rời đi.
“Anh Dịch Lỗi!” Băng Ngưng đột nhiên lên tiếng. “Tại sao anh có thể tin ngay một người mới gặp lần đầu cũng không thể tin em.”
Thân mình Diệp Dịch Lỗi thoáng chốc cứng đờ. ‘Đúng vậy! Vì sao? Vì sao mình tin lời nói của một kẻ vừa mới gặp nhưng không tin cô gái sớm chiều ở cùng với mình.’ Trái tim co rút một chút, bàn tay đang cầm tay nắm cửa vặn chặt, bình tĩnh nghĩ lại đúng thật có chút kì lạ.
Băng Ngưng không trông mong hắn trả lời cũng không xoay người lại. Lỗ tai ong ong khiến cô không biết hắn rời đi lúc nào.
Diệp Dịch Lỗi lặng lẽ ngồi trong phòng ngủ tối om, rèm cửa dày che đi toàn bộ ánh sáng bên ngoài, trong bóng tối chỉ có đốm lửa của điếu thuốc lập lòe. Hắn dựa vào sô pha, hít liên tục mấy hơi thuốc, suy nghĩ cặn kẽ mọi việc cảm thấy có gì đó không đúng. Lời nói của gã kia không thể tin, chỉ là một cái tên Lạc Băng Ngưng thôi mà, ở thành phố này muốn biết không phải là khó. Còn tấm ảnh chụp hôm trước, chắc chắn do người quen thuộc với hắn gửi đến. Nếu người đó đã quen biết hắn nhưng không giải thích đã xảy ra chuyện gì thì rõ ràng muốn hắn hiểu lầm.
“Văn Tuấn, đã tìm thấy người kia chưa?” Trong đêm tối, giọng nói của hắn nghe hơi đáng sợ.
“Tổng giám đốc…không thấy hắn đâu.” Vắn Tuấn ấp úng, nếu cấp trên đã muốn điều tra hẳn có việc gì quan trọng.
Không thấy? Hừ…quả nhiên. “Tiếp tục tìm cho tôi. Bằng mọi giá phải tìm thấy, rõ chưa.”
“Dạ dạ, biết rồi ạ.” Văn Tuấn vội vàng đáp ứng.
“Ngoài ra tra giúp tôi số điện thoại này.” Diệp Dịch Lỗi nói xong chợt loáng thoáng nghe bên ngòai có âm thanh. Đã muộn thế này, ai còn đi lại nữa. Hắn đứng dậy mở cửa nhìn ra ngoài nhưng không phát hiện gì. Trong lòng nghi hoặc, rõ ràng có tiếng động…
**************************
Điền Mộng Phỉ lại đi vào Diệp Thị, trong lòng hơi bất an không biết Lâm Thanh Âm đột nhiên tìm ả làm gì. 'Bà già này tâm tình không ổn định làm người khác không đoán được suy nghĩ của mụ ta.'
“Bác tìm cháu ạ.” Điền Mộng Phỉ cười ngọt ngào.
“Ngồi đi.” Lâm Thanh Âm lạnh lùng lên tiếng.
“Có chuyện gì xảy ra ạ?” Điền Mộng Phỉ lo lắng.
“Chuyện của Ngưng Nhi hẳn cô cũng nghe qua.” Lâm Thanh Âm nhìn chòng chọc vào ả.
“Ơ…” Ả hơi ngẩn người. “Có nghe nói ạ.” Ả cúi đầu không dám nhìn thẳng vào bà.
“Cô không biết mọi chuyện đều do cô sao?” Lâm Thanh Âm khẳng định. “Điền tiểu thư, hai nhà chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn kinh doanh, tôi không hy vọng vì cô mà vợ chồng con trai tôi xảy ra bất hòa.”
“Không liên quan đến cháu thưa bác.” Điền Mộng Phỉ oan ức nói. “Cháu…”
“Cô có bị oan uổng hay không trong lòng cô hẳn biết rõ. Diệp Dịch Lỗi đã muốn điều tra kỹ càng, có phải tại cô hay không sẽ rõ ràng ngay thôi.”
Điền Mộng Phỉ chột dạ. ‘Cái gì, Diệp Dịch Lỗi nghi ngờ rồi.’
“Cô về đi.” Lâm Thanh Âm không khách khí. “Từ nay về sau, nếu không có việc gì quan trọng liên quan đến công việc tôi hy vọng cô không xuất hiện ở Diệp Thị nữa, cũng hy vọng cô không suốt ngày quấn quýt lấy con trai của tôi. Con dâu của nhà chúng tôi chỉ có thể là Băng Ngưng.
“Thưa bác…”
“Đi ra ngoài.” Lâm Thanh Âm lạnh giọng quát.
Điền Mộng Phỉ nắm chặt tay. ‘Lâm Thanh Âm, bà dám đối xử với tôi như vậy. Lúc trước là ai chạy đến Điền Gia xin hợp tác? Chính là bà! Cũng chính bà nói hy vọng tôi cùng Diệp Dịch Lỗi thường xuyên qua lại. Là bà gần xa nói Lạc Băng Ngưng gây ra chuyện tình ái xấu xí. Bây giờ lợi dụng xong lại đá văng tôi đi như đồ bỏ. Bà đừng mơ.’
Rời khỏi Diệp Thị, ả liền gọi điện thoại. “Này” Ả gào thét, ngữ điệu kiêu ngọa trịch thượng rõ ràng. “Anh xử lý tên kia thế nào rồi?” Tôi mặc kệ, chuyện này nhất định không được để Diệp Dịch Lỗi tra ra được.” Ả quẩy mông đi về phía xe của mình. “Phương pháp cùng quá trình tôi không quan tâm, chỉ cần xong việc là được. Tôi hy vọng chuyện này không làm ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta. Anh tự lo đi.” Ả ngắt điện thoại. ‘Lâm Thanh Âm, chúng ta đợi mà xem. Hừ…” Ả dậm chân một cái. ‘Dám coi thường tôi như vậy. Đau lòng cho Lạc Băng Ngưng sao?Được lắm, để tôi cho bà đau lòng một thể.’
Diệp Dịch Lỗi hẹn gặp Phương Tử Hạo không ngờ lại gặp Tư Đồ Mạch. Nhìn thấy người này, hắn khó chịu nhíu mày. ‘Lại là tên khó ưa này.’
“Bác sĩ Tư Đồ.” Diệp Dịch Lỗi mở miệng mang theo chút trào phúng. “Sao lại rảnh rỗi vậy?”
“Làm sao đọ được với Diệp thiếu gia.” Tư Đồ Mạch đáp trả. “Ngưng Nhi gặp chuyện lớn như vậy thế mà anh còn có tâm trạng đi uống rượu.”
“Tư Đồ Mạch, tôi đã cảnh cáo anh nhiều lần chớ quên thân phận của mình. Anh cùng lắm là bác sĩ riêng của Băng Ngưng thôi.” Diệp Dịch Lỗi nhắc nhở. Hắn không thích Tư Đồ Mạch quan tâm quá mức đến Ngưng Nhi cùng cách xưng hô thân mật như thế.
“Tôi cũng đã nói rõ với anh.” Tư Đồ Mạch cười. “Cho dù tôi làm công ăn lương cho nhà anh thì anh cũng không có quyền dạy bảo tôi phải thế này thế nọ. Hơn nữa, anh cũng không ngăn cản được việc tôi làm.”
“Hừ! Thật sao?” Diệp Dịch Lỗi cười lạnh. “Chúng ta chờ xem nếu anh dám vượt qua giới hạn cho phép của tôi, xem tôi có thể trị anh hay không?”
“Tôi cũng tò mò muốn biết điểm giới hạn đấy của anh ở đâu?” Tư Đồ Mạch vẫn bình tĩnh. “Kể cả anh có mang theo danh hiệu vị hôn phu của Băng Ngưng cũng không thể ngăn cấm cô ấy kết giao bạn bè. Chưa kể…chồng chưa cưới vẫn quan trọng ở chữ “chưa”. Cho dù kết hôn vẫn có thể ly hôn huống hồ còn chưa thành hôn.” Tư Đồ Mạch khiêu khích.
“Dường như anh đang cố gắng hết mình để chọc giận tôi.” Diệp Dịch Lỗi thị uy. “Tư Đồ Mạch, Diệp Dịch Lỗi tôi tự nhận không phải người tốt. Nếu anh thật sự muốn biết điểm giới hạn của tôi thì cứ thử xem.” Hắn khinh thường hừ một tiếng rồi sượt qua vai Tư Đồ Mạch đi vào.
Tư Đồ Mạch vẫn đứng tại chỗ. Điện thoại vang lên. “Tôi đến rồi…” Hắn tiếp điện thoại rồi đi vào.
Lúc Diệp Dịch Lỗi đi vào phòng, mấy người bạn trong đó có Phương Tử Hạo đã ở đây. Thấy hắn vào, mọi người không ai buồn chào hỏi. Nam Phong thậm chí còn trợn trắng mắt nhìn hắn. Diệp Dịch Lỗi biết mình sai, ngại ngừng ngồi xuống. Hắn nhìn Phương Tử Hạo mà không biết nói gì cho phải, tay đã nắm chặt lại.
“Cậu không có gì để nói à?” Nam Phong khinh bỉ nhìn hắn. “Chao ôi…Diệp đại thiếu gia thật có bản lãnh nhỉ, có thể bức Băng Ngưng đến mức tự sát.”
“Còn nói lung tung nữa tôi cho cậu tự sát luôn.” Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng trừng mắt với Nam Phong rồi lại quay sang nhìn Phương Tử Hạo. Trong hội này, cậu ấy là người tốt tính nhất, đối với bạn bè cực kỳ khoan dung nhưng càng như thế hắn càng áy náy. Hắn biết Tử Hạo đã hy sinh rất nhiều khi chấp nhận nhượng bộ chuyện của Băng Ngưng. Từ bỏ người mình yêu thương là chuyện khó khăn đau khổ cỡ nào hẳn chỉ có người từng trái mới thấm thía hết được.
“Tử Hạo…”
“Quên đi.” Phương Tử Hạo ngắt lời hắn. “Đều đã qua.”
Diệp Dịch Lỗi thở phào nhẹ nhõm, tự rót một chén rượu đầy. “Tớ xin tạ tội.”Hắn không nói gì thêm nhưng trong mắt như chất chứa ngổn ngang cảm xúc không nói được thành lời.
“Thạch Đầu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Hạ Vân Tường hỏi.
“Phức tạp lắm, vài lời không nói rõ ràng hết được.” Diệp Dịch Lỗi đặt ly rượu lên môi. Nói cái gì bây giờ? Chẳng lẽ nói toạc ra hắn trừng phạt Ngưng Nhi vì nghe lời của một kẻ giời ơi đất hỡi mô tả hắn ta cùng cô ân ái sao…Tay đặt dưới bàn lặng lẽ xiết chặt. Hắn tuyệt đối không tha cho gã đàn ông kia mặc kệ lời nói của gã là thật hay giả.
“Thạch Đầu, tớ thật tình khuyên cậu không nên tuyệt tình ép mọi thứ đến cùng. Sự nhẫn nại của con người ta cũng chỉ đến mức độ nào đó thôi. Mặc dù tính tình của Ngưng Nhi hết sức ôn hòa nhưng cũng đến lúc không chịu nổi.” Hạ Vân Tường nhắc nhở. “Cậu đừng chấp nhất chuyện trong quá khứ mãi không buông nữa. Băng Ngưng không hề trực tiếp thừa nhận bất kỳ chuyện gì. Cậu không thể chỉ dựa vào suy đoán nhận định của bản thân mà buộc tội cô ấy.”
“AAAAA……” Đột nhiên tiếng hét chói tai cắt ngang lời nói của Hạ Vân Tường.
“Nam Phong, cậu thích chết không?” Hạ Vân Tường tức giận đá bạn mình một cái.
“Không phải, tớ…chợt nghĩ đến một việc.” Nam Phong gấp gáp nói. “Lần Thạch Đầu đi Pháp đó…mẹ cậu vì tức giận chuyện đăng trên báo nên trách mắng Băng Ngưng khá nặng lời.” Anh vừa nói vừa cẩn thận nhìn sắc mặt của Phương Tử Hạo và Diệp Dịch Lỗi nhất là ông tướng Diệp Dịch Lỗi, cơ thể căng lên đề phòng. “Bác nói chuyện ầm ĩ gièm pha ở tiệc đính hôn còn chưa đủ, lại gây ra chuyện xấu hổ thế này. Lúc ấy, Băng Ngưng rất kích động, nói cái gì mà mẹ cậu hiểu rõ sự thật đằng sau chuyện ở lễ đính hôn đó.” Hắn nhíu mày nhớ lại. “Hơn nữa, tớ thấy…sắc mặt của bác gái rất khó coi.”
Tiệc đính hôn? Sắc mặt Diệp Dịch Lỗi trầm hẳn xuống. ‘Chính là chuyện phá thai. Sao mẹ lại biết chuyện này?’
”Tớ cảm thấy bọn họ đang giấu giếm bí mật gì đó.” Nam Phong gật đầu thật mạnh, khẳng định.
“SAO BÂY GIỜ CẬU MỚI NÓI.” Diệp Dịch Lỗi hét toáng lên. “Lần trước cậu quên phắt Ngưng Nhi ở căn hộ, tớ còn chưa tính sổ với cậu đâu. Cậu…”
“Rõ ràng cậu đã dạy cho tớ một trận rồi.” Nam Phong nói xong tránh người đi. “Thạch Đầu, tớ nói cho cậu biết, cậu mà động thủ nữa tớ không khách sáo đâu nhé.”
“Cũng phải xem cậu có đủ bản lãnh không khách khí với tớ không.” Diệp Dịch Lỗi trừng mắt nhưng cũng không tiến lên. ‘Mẹ biết chuyện này sao? Vậy thì vì sao mẹ không nói gì? Mẹ yêu thương Băng Ngưng như thế, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn cô ấy bị hiểu lầm khủng khiếp như vậy. Rốt cuộc trong truyện này mình chưa biết cái gì?’
Mọi người đều bận việc riêng nên cũng không ngồi lâu. Thực ra lần này tụ tập chủ yếu để xin lỗi Phương Tử Hạo…cũng để cảm ơn anh. Vì vậy, hai người kia cũng hiểu chuyện mà rời đi trước. Tiễn hai ông bạn chí cốt đi, hắn mới mở miệng. “Tử Hạo!”
“Cậu muốn nói gì tớ đều biết.” Phương Tử Hạo cười. “Tại tớ lúc đó không giải thích rõ ràng với cậu. Về đi.” Anh vỗ vỗ tay bạn.
“Cảm ơn cậu.” Diệp Dịch Lỗi chân thành nói. “Cảm ơn cậu cứu mạng Ngưng Nhi.” Nói đến đây, trong lòng hắn chợt hoảng hốt, thậm chí sợ hãi. Nếu không có Tử Hạo, không chừng Ngưng Nhi đã chết đuối rồi. Lúc xem đoạn phim chỉ dài mấy chục giây kia, hắn mới ý thức được thì ra trong cuộc sống của bọn họ có một cái thực đáng sợ gọi là “cái chết”. “Cảm ơn” Hắn tiến lên ôm lấy Phương Tử Hạo.
“Được rồi!” Vỗ vỗ lưng của bạn, anh lên tiếng. “Suy nghĩ cực đoan méo mó cũng không phải là phong cách của cậu. Trờ về đi, đối xử với Băng Ngưng tốt một chút, đừng hiểu lầm cô ấy nữa. Thạch Đầu…tớ quý trọng cả hai người.” Anh nói xong ngồi vào xe.
Băng Ngưng đưa lưng về phía Diệp Dịch Lỗi. Hắn đứng trầm mặc một lúc rồi xoay người định rời đi.
“Anh Dịch Lỗi!” Băng Ngưng đột nhiên lên tiếng. “Tại sao anh có thể tin ngay một người mới gặp lần đầu cũng không thể tin em.”
Thân mình Diệp Dịch Lỗi thoáng chốc cứng đờ. ‘Đúng vậy! Vì sao? Vì sao mình tin lời nói của một kẻ vừa mới gặp nhưng không tin cô gái sớm chiều ở cùng với mình.’ Trái tim co rút một chút, bàn tay đang cầm tay nắm cửa vặn chặt, bình tĩnh nghĩ lại đúng thật có chút kì lạ.
Băng Ngưng không trông mong hắn trả lời cũng không xoay người lại. Lỗ tai ong ong khiến cô không biết hắn rời đi lúc nào.
Diệp Dịch Lỗi lặng lẽ ngồi trong phòng ngủ tối om, rèm cửa dày che đi toàn bộ ánh sáng bên ngoài, trong bóng tối chỉ có đốm lửa của điếu thuốc lập lòe. Hắn dựa vào sô pha, hít liên tục mấy hơi thuốc, suy nghĩ cặn kẽ mọi việc cảm thấy có gì đó không đúng. Lời nói của gã kia không thể tin, chỉ là một cái tên Lạc Băng Ngưng thôi mà, ở thành phố này muốn biết không phải là khó. Còn tấm ảnh chụp hôm trước, chắc chắn do người quen thuộc với hắn gửi đến. Nếu người đó đã quen biết hắn nhưng không giải thích đã xảy ra chuyện gì thì rõ ràng muốn hắn hiểu lầm.
“Văn Tuấn, đã tìm thấy người kia chưa?” Trong đêm tối, giọng nói của hắn nghe hơi đáng sợ.
“Tổng giám đốc…không thấy hắn đâu.” Vắn Tuấn ấp úng, nếu cấp trên đã muốn điều tra hẳn có việc gì quan trọng.
Không thấy? Hừ…quả nhiên. “Tiếp tục tìm cho tôi. Bằng mọi giá phải tìm thấy, rõ chưa.”
“Dạ dạ, biết rồi ạ.” Văn Tuấn vội vàng đáp ứng.
“Ngoài ra tra giúp tôi số điện thoại này.” Diệp Dịch Lỗi nói xong chợt loáng thoáng nghe bên ngòai có âm thanh. Đã muộn thế này, ai còn đi lại nữa. Hắn đứng dậy mở cửa nhìn ra ngoài nhưng không phát hiện gì. Trong lòng nghi hoặc, rõ ràng có tiếng động…
**************************
Điền Mộng Phỉ lại đi vào Diệp Thị, trong lòng hơi bất an không biết Lâm Thanh Âm đột nhiên tìm ả làm gì. 'Bà già này tâm tình không ổn định làm người khác không đoán được suy nghĩ của mụ ta.'
“Bác tìm cháu ạ.” Điền Mộng Phỉ cười ngọt ngào.
“Ngồi đi.” Lâm Thanh Âm lạnh lùng lên tiếng.
“Có chuyện gì xảy ra ạ?” Điền Mộng Phỉ lo lắng.
“Chuyện của Ngưng Nhi hẳn cô cũng nghe qua.” Lâm Thanh Âm nhìn chòng chọc vào ả.
“Ơ…” Ả hơi ngẩn người. “Có nghe nói ạ.” Ả cúi đầu không dám nhìn thẳng vào bà.
“Cô không biết mọi chuyện đều do cô sao?” Lâm Thanh Âm khẳng định. “Điền tiểu thư, hai nhà chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn kinh doanh, tôi không hy vọng vì cô mà vợ chồng con trai tôi xảy ra bất hòa.”
“Không liên quan đến cháu thưa bác.” Điền Mộng Phỉ oan ức nói. “Cháu…”
“Cô có bị oan uổng hay không trong lòng cô hẳn biết rõ. Diệp Dịch Lỗi đã muốn điều tra kỹ càng, có phải tại cô hay không sẽ rõ ràng ngay thôi.”
Điền Mộng Phỉ chột dạ. ‘Cái gì, Diệp Dịch Lỗi nghi ngờ rồi.’
“Cô về đi.” Lâm Thanh Âm không khách khí. “Từ nay về sau, nếu không có việc gì quan trọng liên quan đến công việc tôi hy vọng cô không xuất hiện ở Diệp Thị nữa, cũng hy vọng cô không suốt ngày quấn quýt lấy con trai của tôi. Con dâu của nhà chúng tôi chỉ có thể là Băng Ngưng.
“Thưa bác…”
“Đi ra ngoài.” Lâm Thanh Âm lạnh giọng quát.
Điền Mộng Phỉ nắm chặt tay. ‘Lâm Thanh Âm, bà dám đối xử với tôi như vậy. Lúc trước là ai chạy đến Điền Gia xin hợp tác? Chính là bà! Cũng chính bà nói hy vọng tôi cùng Diệp Dịch Lỗi thường xuyên qua lại. Là bà gần xa nói Lạc Băng Ngưng gây ra chuyện tình ái xấu xí. Bây giờ lợi dụng xong lại đá văng tôi đi như đồ bỏ. Bà đừng mơ.’
Rời khỏi Diệp Thị, ả liền gọi điện thoại. “Này” Ả gào thét, ngữ điệu kiêu ngọa trịch thượng rõ ràng. “Anh xử lý tên kia thế nào rồi?” Tôi mặc kệ, chuyện này nhất định không được để Diệp Dịch Lỗi tra ra được.” Ả quẩy mông đi về phía xe của mình. “Phương pháp cùng quá trình tôi không quan tâm, chỉ cần xong việc là được. Tôi hy vọng chuyện này không làm ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta. Anh tự lo đi.” Ả ngắt điện thoại. ‘Lâm Thanh Âm, chúng ta đợi mà xem. Hừ…” Ả dậm chân một cái. ‘Dám coi thường tôi như vậy. Đau lòng cho Lạc Băng Ngưng sao?Được lắm, để tôi cho bà đau lòng một thể.’
Diệp Dịch Lỗi hẹn gặp Phương Tử Hạo không ngờ lại gặp Tư Đồ Mạch. Nhìn thấy người này, hắn khó chịu nhíu mày. ‘Lại là tên khó ưa này.’
“Bác sĩ Tư Đồ.” Diệp Dịch Lỗi mở miệng mang theo chút trào phúng. “Sao lại rảnh rỗi vậy?”
“Làm sao đọ được với Diệp thiếu gia.” Tư Đồ Mạch đáp trả. “Ngưng Nhi gặp chuyện lớn như vậy thế mà anh còn có tâm trạng đi uống rượu.”
“Tư Đồ Mạch, tôi đã cảnh cáo anh nhiều lần chớ quên thân phận của mình. Anh cùng lắm là bác sĩ riêng của Băng Ngưng thôi.” Diệp Dịch Lỗi nhắc nhở. Hắn không thích Tư Đồ Mạch quan tâm quá mức đến Ngưng Nhi cùng cách xưng hô thân mật như thế.
“Tôi cũng đã nói rõ với anh.” Tư Đồ Mạch cười. “Cho dù tôi làm công ăn lương cho nhà anh thì anh cũng không có quyền dạy bảo tôi phải thế này thế nọ. Hơn nữa, anh cũng không ngăn cản được việc tôi làm.”
“Hừ! Thật sao?” Diệp Dịch Lỗi cười lạnh. “Chúng ta chờ xem nếu anh dám vượt qua giới hạn cho phép của tôi, xem tôi có thể trị anh hay không?”
“Tôi cũng tò mò muốn biết điểm giới hạn đấy của anh ở đâu?” Tư Đồ Mạch vẫn bình tĩnh. “Kể cả anh có mang theo danh hiệu vị hôn phu của Băng Ngưng cũng không thể ngăn cấm cô ấy kết giao bạn bè. Chưa kể…chồng chưa cưới vẫn quan trọng ở chữ “chưa”. Cho dù kết hôn vẫn có thể ly hôn huống hồ còn chưa thành hôn.” Tư Đồ Mạch khiêu khích.
“Dường như anh đang cố gắng hết mình để chọc giận tôi.” Diệp Dịch Lỗi thị uy. “Tư Đồ Mạch, Diệp Dịch Lỗi tôi tự nhận không phải người tốt. Nếu anh thật sự muốn biết điểm giới hạn của tôi thì cứ thử xem.” Hắn khinh thường hừ một tiếng rồi sượt qua vai Tư Đồ Mạch đi vào.
Tư Đồ Mạch vẫn đứng tại chỗ. Điện thoại vang lên. “Tôi đến rồi…” Hắn tiếp điện thoại rồi đi vào.
Lúc Diệp Dịch Lỗi đi vào phòng, mấy người bạn trong đó có Phương Tử Hạo đã ở đây. Thấy hắn vào, mọi người không ai buồn chào hỏi. Nam Phong thậm chí còn trợn trắng mắt nhìn hắn. Diệp Dịch Lỗi biết mình sai, ngại ngừng ngồi xuống. Hắn nhìn Phương Tử Hạo mà không biết nói gì cho phải, tay đã nắm chặt lại.
“Cậu không có gì để nói à?” Nam Phong khinh bỉ nhìn hắn. “Chao ôi…Diệp đại thiếu gia thật có bản lãnh nhỉ, có thể bức Băng Ngưng đến mức tự sát.”
“Còn nói lung tung nữa tôi cho cậu tự sát luôn.” Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng trừng mắt với Nam Phong rồi lại quay sang nhìn Phương Tử Hạo. Trong hội này, cậu ấy là người tốt tính nhất, đối với bạn bè cực kỳ khoan dung nhưng càng như thế hắn càng áy náy. Hắn biết Tử Hạo đã hy sinh rất nhiều khi chấp nhận nhượng bộ chuyện của Băng Ngưng. Từ bỏ người mình yêu thương là chuyện khó khăn đau khổ cỡ nào hẳn chỉ có người từng trái mới thấm thía hết được.
“Tử Hạo…”
“Quên đi.” Phương Tử Hạo ngắt lời hắn. “Đều đã qua.”
Diệp Dịch Lỗi thở phào nhẹ nhõm, tự rót một chén rượu đầy. “Tớ xin tạ tội.”Hắn không nói gì thêm nhưng trong mắt như chất chứa ngổn ngang cảm xúc không nói được thành lời.
“Thạch Đầu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Hạ Vân Tường hỏi.
“Phức tạp lắm, vài lời không nói rõ ràng hết được.” Diệp Dịch Lỗi đặt ly rượu lên môi. Nói cái gì bây giờ? Chẳng lẽ nói toạc ra hắn trừng phạt Ngưng Nhi vì nghe lời của một kẻ giời ơi đất hỡi mô tả hắn ta cùng cô ân ái sao…Tay đặt dưới bàn lặng lẽ xiết chặt. Hắn tuyệt đối không tha cho gã đàn ông kia mặc kệ lời nói của gã là thật hay giả.
“Thạch Đầu, tớ thật tình khuyên cậu không nên tuyệt tình ép mọi thứ đến cùng. Sự nhẫn nại của con người ta cũng chỉ đến mức độ nào đó thôi. Mặc dù tính tình của Ngưng Nhi hết sức ôn hòa nhưng cũng đến lúc không chịu nổi.” Hạ Vân Tường nhắc nhở. “Cậu đừng chấp nhất chuyện trong quá khứ mãi không buông nữa. Băng Ngưng không hề trực tiếp thừa nhận bất kỳ chuyện gì. Cậu không thể chỉ dựa vào suy đoán nhận định của bản thân mà buộc tội cô ấy.”
“AAAAA……” Đột nhiên tiếng hét chói tai cắt ngang lời nói của Hạ Vân Tường.
“Nam Phong, cậu thích chết không?” Hạ Vân Tường tức giận đá bạn mình một cái.
“Không phải, tớ…chợt nghĩ đến một việc.” Nam Phong gấp gáp nói. “Lần Thạch Đầu đi Pháp đó…mẹ cậu vì tức giận chuyện đăng trên báo nên trách mắng Băng Ngưng khá nặng lời.” Anh vừa nói vừa cẩn thận nhìn sắc mặt của Phương Tử Hạo và Diệp Dịch Lỗi nhất là ông tướng Diệp Dịch Lỗi, cơ thể căng lên đề phòng. “Bác nói chuyện ầm ĩ gièm pha ở tiệc đính hôn còn chưa đủ, lại gây ra chuyện xấu hổ thế này. Lúc ấy, Băng Ngưng rất kích động, nói cái gì mà mẹ cậu hiểu rõ sự thật đằng sau chuyện ở lễ đính hôn đó.” Hắn nhíu mày nhớ lại. “Hơn nữa, tớ thấy…sắc mặt của bác gái rất khó coi.”
Tiệc đính hôn? Sắc mặt Diệp Dịch Lỗi trầm hẳn xuống. ‘Chính là chuyện phá thai. Sao mẹ lại biết chuyện này?’
”Tớ cảm thấy bọn họ đang giấu giếm bí mật gì đó.” Nam Phong gật đầu thật mạnh, khẳng định.
“SAO BÂY GIỜ CẬU MỚI NÓI.” Diệp Dịch Lỗi hét toáng lên. “Lần trước cậu quên phắt Ngưng Nhi ở căn hộ, tớ còn chưa tính sổ với cậu đâu. Cậu…”
“Rõ ràng cậu đã dạy cho tớ một trận rồi.” Nam Phong nói xong tránh người đi. “Thạch Đầu, tớ nói cho cậu biết, cậu mà động thủ nữa tớ không khách sáo đâu nhé.”
“Cũng phải xem cậu có đủ bản lãnh không khách khí với tớ không.” Diệp Dịch Lỗi trừng mắt nhưng cũng không tiến lên. ‘Mẹ biết chuyện này sao? Vậy thì vì sao mẹ không nói gì? Mẹ yêu thương Băng Ngưng như thế, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn cô ấy bị hiểu lầm khủng khiếp như vậy. Rốt cuộc trong truyện này mình chưa biết cái gì?’
Mọi người đều bận việc riêng nên cũng không ngồi lâu. Thực ra lần này tụ tập chủ yếu để xin lỗi Phương Tử Hạo…cũng để cảm ơn anh. Vì vậy, hai người kia cũng hiểu chuyện mà rời đi trước. Tiễn hai ông bạn chí cốt đi, hắn mới mở miệng. “Tử Hạo!”
“Cậu muốn nói gì tớ đều biết.” Phương Tử Hạo cười. “Tại tớ lúc đó không giải thích rõ ràng với cậu. Về đi.” Anh vỗ vỗ tay bạn.
“Cảm ơn cậu.” Diệp Dịch Lỗi chân thành nói. “Cảm ơn cậu cứu mạng Ngưng Nhi.” Nói đến đây, trong lòng hắn chợt hoảng hốt, thậm chí sợ hãi. Nếu không có Tử Hạo, không chừng Ngưng Nhi đã chết đuối rồi. Lúc xem đoạn phim chỉ dài mấy chục giây kia, hắn mới ý thức được thì ra trong cuộc sống của bọn họ có một cái thực đáng sợ gọi là “cái chết”. “Cảm ơn” Hắn tiến lên ôm lấy Phương Tử Hạo.
“Được rồi!” Vỗ vỗ lưng của bạn, anh lên tiếng. “Suy nghĩ cực đoan méo mó cũng không phải là phong cách của cậu. Trờ về đi, đối xử với Băng Ngưng tốt một chút, đừng hiểu lầm cô ấy nữa. Thạch Đầu…tớ quý trọng cả hai người.” Anh nói xong ngồi vào xe.
/279
|