Lúc nó mở mắt ra, cả Phong Linh, San San và Hạo Nhiên đều có mặt trong phòng y tế.
-"Phong Linh. Cô giải thích đi. Sao Thiên Di lại bị như thế này. Đứa nào gây ra chuyện này, tôi phải giết bọn nó." Hạo Nhiên tức run người, tra khảo Phong Linh đang bối rối không biết làm thế nào.
-"Anh đừng thế Hạo Nhiên. Cậu ấy chẳng có lỗi gì hết." Thiên Di ngồi dậy. Cánh tay nó bây giờ nhói lên, nhưng nó đã cảm thấy đỡ hơn nhiều. Trước đây chuyện này không phải không có. Tệ hơn thế này còn có, huống chi...
-"Di Di. Cậu tỉnh rồi." San San reo lên. Mắt cô bé đỏ hoe. Chắc là vì lo cho nó quá. Đúng là bạn hiền." Cậu làm tớ lo quá đi mất"
-"Tớ không sao." Thiên Di cười an ủi San San, rồi quay về phía Phong Linh. "Cậu tên Phong Linh àk?"
-"Ừkm."Con bé khẽ gật.
-"Tên cậu đẹp ghê. Hj" Nó cười, làm Phong Linh mặt đỏ rần. Cô bé đứng bật dậy, ú ớ
-"ơ...Tao...tớ...có...có việc gấp. Đi trước đây."
Thiên Di bật cười khi thấy Phong Linh lúng túng như thế. Nó gọi với theo.
-"Bao giờ rảnh thì đến chơi với tớ nhé."
Nó vừa dứt lời thì chợt thấy lạnh gáy. Ánh mắt Hạo Nhiên đầy sát khí cắm thẳng vào nó khiến nó rùng mình.
-"Em định cứ gây sự mãi thế hả?" Hạo Nhiên hét lên làm nó và San San giật bắn người.
-"Ơ...đâu...tại bọn kia chứ" Nó lí nhí, cười cười mong Hạo Nhiên bớt giận. Nhưng Hạo Nhiên không cười.
-"Anh sẽ giết bọn đó"
Thiên Di giật mình. Nó không muốn thế. Dù có chút vui vui, nhưng nó không muốn Hạo Nhiên vì nó mà đánh nhau
-"Không được Hạo Nhiên"
-"Lí do?"
-"Ơ...Em...em không muốn."
-"Em không muốn? Vì lo cho anh àk?" Hạo Nhiên thoáng chút ngạc nhiên. Nhưng Thiên Di nhăn mặt.
-"Không. Chỉ là em không muốn gây thù chuốc oán thôi"
Hạo Nhiên im lặng. Thiên Di nói cũng đúng. Nó vốn không được mấy ai ưa. Nếu Hạo Nhiên làm như thế thì Thiên Di sẽ không được yên.
- "Thôi được." Hạo Nhiên dịu giọng. "Nhưng em phải hứa lần sau trừ tự vệ ra, không được gây sự"
-"Em có gây sự đâu" Nó lí nhí, rồi cười. Làm San San với Hạo Nhiên cũng không nhăn mặt được nữa
-"Di Di ngốc." San San khẽ mắng nó. Nhưng San San biết. Người bạn có nghĩa khí như nó bây giờ rất khó tìm.
Lúc ra về, ngồi trên xe, Hạo Nhiên khều nhẹ nó
-"Này."
-"Sao?" Nó quay sang nhìn Hạo Nhiên. Nhưng Hạo Nhiên không nhìn nó
-"Lần sau đừng làm anh lo thế nữa"
-"Có phải em muốn đâu"
-"Vì em gây sự còn gì."
-"Cậu ấy cần được giúp mà."
-"Đừng có cãi" Hạo Nhiên rít lên."Sao em hay cãi thế nhỉ?"
-"Em có cãi đâu?" Nó hếch mặt lên, chọc tức Hạo Nhiên.
-"Thôi. Không nói nữa. Còn đau không?"Hạo Nhiên dịu dàng hỏi nó làm nó khẽ cười. Cánh tay đau ê ẩm cũng như bớt đau.
-"Không đau nữa." Nó trả lời. Nhưng Hạo Nhiên lườm nó một cái
-"Em là đá hay sao." Rồi Hạo Nhiên kéo nó vào lòng, thì thầm. "Vợ anh cũng đáng để tự hào lắm"
-"Ai...ai là vợ anh chứ?"
-"Ngượng gì nữa. Sau này dĩ nhiên sẽ như thế mà."
-"Em chưa đồng ý mà."
-"Nhưng em không ghét anh, thậm chí là thích?"
Thiên Di đỏ mặt. Đến nó cũng không biết tình cảm của nó là gì. Chỉ biết là bây giờ đây, được Hạo Nhiên ôm vào lòng như thế này, trong lòng nó lại ấm áp lạ.
-"Hơn nữa..." Hạo Nhiên đẩy nó ra, nhìn thẳng vào mắt nó, cười tinh nghịch. "Đã để anh hôn rồi thì không thoát khỏi anh được đâu.
Câu nói của Hạo Nhiên gợi cho nó về mảng kí ức làm nó phải suy nghĩ đến mấy ngày. Nụ hôn đó có phải là nó tự nguyện đâu. Nhưng mà...
-"Nhưng mà anh còn nhớ hả?" Nó hét lên làm Hạo Nhiên cười còn tươi hơn lúc nãy nữa.
-"Trí nhớ của anh tốt lắm đấy"
Nó nhăn mặt. Cái gì chứ. Hóa ra là vẫn nhớ. Vậy mà cứ làm như không nhớ gì hết
-"Hạo Nhiên đáng ghét." Nó hét lên lần nữa, giơ tay đánh Hạo Nhiên một cái. Nhưng mà không may cho nó là tay nó đang bị thương. Nó nhăn nhó ôm lấy cánh tay bị đau.
-"Sao thế? Đau àk? Cô bé ngốc này." Hạo Nhiên lo lắng, khẽ mắng nó, rồi lại ôm nó vào lòng. Nhưng nó đẩy Hạo Nhiên ra, lùi ra xa, thoáng đỏ mặt
-"Mặc em"
-"Không mặc được. Em là vợ chưa cười của anh mà." Hạo Nhiên càu nhàu, kéo nó lại, ôm chặt lấy nó. Nó không đẩy Hạo Nhiên ra nữa. Cả quãng đường nó cứ ngồi im như thế, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Hạo Nhiên bế nó vào phòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Hắn khẽ mỉm cười nhìn vợ chưa cưới. Trước nay, Hạo Nhiên chưa bao giờ có bất cứ suy nghĩ gì về con gái. Nhưng từ khi gặp nó, hắn như thay đổi vậy. Đứa con gái thú vị. Nhưng hắn chỉ nghĩ về nó, chỉ quan tâm nó như vị hôn thê. Còn về tình cảm...
Hạo Nhiên đứng lặng. Hắn không biết tình cảm của hắn dành cho Thiên Di là gì. Chỉ biết hắn không vui khi Thiên Di nói chuyện hay liên quan gì đến những đứa con trai khác, tức giận khi nó bị thương, vui khi ở cạnh nó. Nhưng lại không hề nhớ nhung.
-"San San. Cậu đã yêu ai bao giờ chưa?" . Thiên Di nằm bẹp xuống bàn, hỏi San San
-"Rồi." San San khẽ nhướn mày nhìn sang nó.
-"Cảm giác thế nào?"
-"Nói thế nào nhỉ? Cảm thấy muốn ở cạnh người đó, lúc nào cũng nghĩ đến người đó. Nhớ nhung lúc xa, vui lúc gần, đôi khi còn khó chịu khi người đó nói chuyện với người con gái khác. Sao thế? Muốn xem cậu có yêu Hạo Nhiên không àk?" San San tuôn ra một tràng, quay sang nhìn nó, cười tinh nghịch. Nhưng Thiên Di im lặng. Nó không hề thấy nhớ nhung gì Hạo Nhiên, cũng chưa thấy Hạo Nhiên nói chuyện với đứa con gái nào khác nó và San San, nên chẳng biết cảm giác thế nào, ở cạnh Hạo Nhiên lúc vui lúc bực. Tóm lại là rất mù mờ
-"Chắc không phải đâu." Nó lắc lắc đầu, rồi cười toe.
-"Anh muốn giúp em không?" San San khuấy khuấy ly nước cam trên bàn, ngước lên nhìn người đối diện. Nhưng Minh Duy im lặng. Hắn còn nhớ, 3 năm trước, lúc chia tay, đôi mắt của San San hướng về hắn như thế. Nhưng là một đôi mắt khác, đôi mắt lạnh lùng làm tim hắn đau nhói. Lúc nhận điện thoại của San San, Minh Duy đã rất ngạc nhiên, còn rất vui. Nhưng mà....
-"Anh cứ tưởng em gọi anh là vì muốn làm lại chứ. "
San San bật cười.
-"Đừng có vớ vẩn nữa. Em chỉ muốn giúp hai đứa bạn thân ngốc của cả em và anh nhận ra tình cảm của mình thôi."
-"Muốn cũng không phải dễ." Minh Duy lầm bầm. San San cũng biết điều đó. Cô bé đâu phải là bà mối đâu. Nhưng mà qua cảm nhận của San San, cô bé biết chắc rằng 2 tên ngốc kia hoàn toàn không nhận ra được tình cảm của chính mình.
-"Thế này nhé. Xi lô xi la, bô lô ba la..." Minh Duy ghé sát tai nghe San San xì xồ, mắt càn lúc càng mở to.
-"San San. Sau này em làm bà mối đấy àk?" Minh Duy kinh ngạc hỏi San San. Nhưng cô bé chỉ cười đắc chí
-"Em chứ ai mà lị. Thôi, về đây. Chuyện này chỉ em và anh biết. Thế nhé. Hôm nay anh mời đấy." Nói rồi cô bé đứng lên, bước ra khỏi quán cà phê HEAVEN. Để lại Minh Duy với những suy nghĩ ngổn ngang
San San đã trưởng thành nhiều. Cũng phải. Đã 1 năm rồi, từ lúc San San còn học ở Mĩ. Đến bây giờ Minh Duy vẫn không thể hiểu lí do chia tay là gì. Hồi đó rõ ràng là vẫn rất yêu nhau. Đột Nhiên San San lại đòi chia tay.
San San lau nước mắt. Phải cố gắng lắm cô bé mới tỏ ra được bình thường như thế. 1 năm trước, cũng vào khoảng thời gian cuối tháng 2 này, San San đã chủ động chia tay Minh Duy. Nỗi đau đó cứ theo San San suốt 1 năm nay, làm trái tim San San đau nhói mỗi ngày. Cố gắng lắm San San mới có thể sống như bây giờ, một cô bé suốt ngày cười nói, khuôn mặt lúc nào cũng đầy niềm vui. Nhưng mà gặp lại, quả thật mới biết, quên Minh Duy là điều không thể với San San, dù Minh Duy phản bội cô bé. Chia tay rồi, San San tìm mọi cách quên đi Minh Duy. Về nước, đốt hết ảnh, vứt hết những món quà của Minh Duy. Nhưng cuối cùng, hình ảnh Minh Duy bên cạnh cô bé vẫn theo cô bé từng ngày.
"Không được thế này nữa. Phải quên đi chứ" San San nhủ thầm, lau hết nước mắt rồi bước đi.
-"Phong Linh. Cô giải thích đi. Sao Thiên Di lại bị như thế này. Đứa nào gây ra chuyện này, tôi phải giết bọn nó." Hạo Nhiên tức run người, tra khảo Phong Linh đang bối rối không biết làm thế nào.
-"Anh đừng thế Hạo Nhiên. Cậu ấy chẳng có lỗi gì hết." Thiên Di ngồi dậy. Cánh tay nó bây giờ nhói lên, nhưng nó đã cảm thấy đỡ hơn nhiều. Trước đây chuyện này không phải không có. Tệ hơn thế này còn có, huống chi...
-"Di Di. Cậu tỉnh rồi." San San reo lên. Mắt cô bé đỏ hoe. Chắc là vì lo cho nó quá. Đúng là bạn hiền." Cậu làm tớ lo quá đi mất"
-"Tớ không sao." Thiên Di cười an ủi San San, rồi quay về phía Phong Linh. "Cậu tên Phong Linh àk?"
-"Ừkm."Con bé khẽ gật.
-"Tên cậu đẹp ghê. Hj" Nó cười, làm Phong Linh mặt đỏ rần. Cô bé đứng bật dậy, ú ớ
-"ơ...Tao...tớ...có...có việc gấp. Đi trước đây."
Thiên Di bật cười khi thấy Phong Linh lúng túng như thế. Nó gọi với theo.
-"Bao giờ rảnh thì đến chơi với tớ nhé."
Nó vừa dứt lời thì chợt thấy lạnh gáy. Ánh mắt Hạo Nhiên đầy sát khí cắm thẳng vào nó khiến nó rùng mình.
-"Em định cứ gây sự mãi thế hả?" Hạo Nhiên hét lên làm nó và San San giật bắn người.
-"Ơ...đâu...tại bọn kia chứ" Nó lí nhí, cười cười mong Hạo Nhiên bớt giận. Nhưng Hạo Nhiên không cười.
-"Anh sẽ giết bọn đó"
Thiên Di giật mình. Nó không muốn thế. Dù có chút vui vui, nhưng nó không muốn Hạo Nhiên vì nó mà đánh nhau
-"Không được Hạo Nhiên"
-"Lí do?"
-"Ơ...Em...em không muốn."
-"Em không muốn? Vì lo cho anh àk?" Hạo Nhiên thoáng chút ngạc nhiên. Nhưng Thiên Di nhăn mặt.
-"Không. Chỉ là em không muốn gây thù chuốc oán thôi"
Hạo Nhiên im lặng. Thiên Di nói cũng đúng. Nó vốn không được mấy ai ưa. Nếu Hạo Nhiên làm như thế thì Thiên Di sẽ không được yên.
- "Thôi được." Hạo Nhiên dịu giọng. "Nhưng em phải hứa lần sau trừ tự vệ ra, không được gây sự"
-"Em có gây sự đâu" Nó lí nhí, rồi cười. Làm San San với Hạo Nhiên cũng không nhăn mặt được nữa
-"Di Di ngốc." San San khẽ mắng nó. Nhưng San San biết. Người bạn có nghĩa khí như nó bây giờ rất khó tìm.
Lúc ra về, ngồi trên xe, Hạo Nhiên khều nhẹ nó
-"Này."
-"Sao?" Nó quay sang nhìn Hạo Nhiên. Nhưng Hạo Nhiên không nhìn nó
-"Lần sau đừng làm anh lo thế nữa"
-"Có phải em muốn đâu"
-"Vì em gây sự còn gì."
-"Cậu ấy cần được giúp mà."
-"Đừng có cãi" Hạo Nhiên rít lên."Sao em hay cãi thế nhỉ?"
-"Em có cãi đâu?" Nó hếch mặt lên, chọc tức Hạo Nhiên.
-"Thôi. Không nói nữa. Còn đau không?"Hạo Nhiên dịu dàng hỏi nó làm nó khẽ cười. Cánh tay đau ê ẩm cũng như bớt đau.
-"Không đau nữa." Nó trả lời. Nhưng Hạo Nhiên lườm nó một cái
-"Em là đá hay sao." Rồi Hạo Nhiên kéo nó vào lòng, thì thầm. "Vợ anh cũng đáng để tự hào lắm"
-"Ai...ai là vợ anh chứ?"
-"Ngượng gì nữa. Sau này dĩ nhiên sẽ như thế mà."
-"Em chưa đồng ý mà."
-"Nhưng em không ghét anh, thậm chí là thích?"
Thiên Di đỏ mặt. Đến nó cũng không biết tình cảm của nó là gì. Chỉ biết là bây giờ đây, được Hạo Nhiên ôm vào lòng như thế này, trong lòng nó lại ấm áp lạ.
-"Hơn nữa..." Hạo Nhiên đẩy nó ra, nhìn thẳng vào mắt nó, cười tinh nghịch. "Đã để anh hôn rồi thì không thoát khỏi anh được đâu.
Câu nói của Hạo Nhiên gợi cho nó về mảng kí ức làm nó phải suy nghĩ đến mấy ngày. Nụ hôn đó có phải là nó tự nguyện đâu. Nhưng mà...
-"Nhưng mà anh còn nhớ hả?" Nó hét lên làm Hạo Nhiên cười còn tươi hơn lúc nãy nữa.
-"Trí nhớ của anh tốt lắm đấy"
Nó nhăn mặt. Cái gì chứ. Hóa ra là vẫn nhớ. Vậy mà cứ làm như không nhớ gì hết
-"Hạo Nhiên đáng ghét." Nó hét lên lần nữa, giơ tay đánh Hạo Nhiên một cái. Nhưng mà không may cho nó là tay nó đang bị thương. Nó nhăn nhó ôm lấy cánh tay bị đau.
-"Sao thế? Đau àk? Cô bé ngốc này." Hạo Nhiên lo lắng, khẽ mắng nó, rồi lại ôm nó vào lòng. Nhưng nó đẩy Hạo Nhiên ra, lùi ra xa, thoáng đỏ mặt
-"Mặc em"
-"Không mặc được. Em là vợ chưa cười của anh mà." Hạo Nhiên càu nhàu, kéo nó lại, ôm chặt lấy nó. Nó không đẩy Hạo Nhiên ra nữa. Cả quãng đường nó cứ ngồi im như thế, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Hạo Nhiên bế nó vào phòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Hắn khẽ mỉm cười nhìn vợ chưa cưới. Trước nay, Hạo Nhiên chưa bao giờ có bất cứ suy nghĩ gì về con gái. Nhưng từ khi gặp nó, hắn như thay đổi vậy. Đứa con gái thú vị. Nhưng hắn chỉ nghĩ về nó, chỉ quan tâm nó như vị hôn thê. Còn về tình cảm...
Hạo Nhiên đứng lặng. Hắn không biết tình cảm của hắn dành cho Thiên Di là gì. Chỉ biết hắn không vui khi Thiên Di nói chuyện hay liên quan gì đến những đứa con trai khác, tức giận khi nó bị thương, vui khi ở cạnh nó. Nhưng lại không hề nhớ nhung.
-"San San. Cậu đã yêu ai bao giờ chưa?" . Thiên Di nằm bẹp xuống bàn, hỏi San San
-"Rồi." San San khẽ nhướn mày nhìn sang nó.
-"Cảm giác thế nào?"
-"Nói thế nào nhỉ? Cảm thấy muốn ở cạnh người đó, lúc nào cũng nghĩ đến người đó. Nhớ nhung lúc xa, vui lúc gần, đôi khi còn khó chịu khi người đó nói chuyện với người con gái khác. Sao thế? Muốn xem cậu có yêu Hạo Nhiên không àk?" San San tuôn ra một tràng, quay sang nhìn nó, cười tinh nghịch. Nhưng Thiên Di im lặng. Nó không hề thấy nhớ nhung gì Hạo Nhiên, cũng chưa thấy Hạo Nhiên nói chuyện với đứa con gái nào khác nó và San San, nên chẳng biết cảm giác thế nào, ở cạnh Hạo Nhiên lúc vui lúc bực. Tóm lại là rất mù mờ
-"Chắc không phải đâu." Nó lắc lắc đầu, rồi cười toe.
-"Anh muốn giúp em không?" San San khuấy khuấy ly nước cam trên bàn, ngước lên nhìn người đối diện. Nhưng Minh Duy im lặng. Hắn còn nhớ, 3 năm trước, lúc chia tay, đôi mắt của San San hướng về hắn như thế. Nhưng là một đôi mắt khác, đôi mắt lạnh lùng làm tim hắn đau nhói. Lúc nhận điện thoại của San San, Minh Duy đã rất ngạc nhiên, còn rất vui. Nhưng mà....
-"Anh cứ tưởng em gọi anh là vì muốn làm lại chứ. "
San San bật cười.
-"Đừng có vớ vẩn nữa. Em chỉ muốn giúp hai đứa bạn thân ngốc của cả em và anh nhận ra tình cảm của mình thôi."
-"Muốn cũng không phải dễ." Minh Duy lầm bầm. San San cũng biết điều đó. Cô bé đâu phải là bà mối đâu. Nhưng mà qua cảm nhận của San San, cô bé biết chắc rằng 2 tên ngốc kia hoàn toàn không nhận ra được tình cảm của chính mình.
-"Thế này nhé. Xi lô xi la, bô lô ba la..." Minh Duy ghé sát tai nghe San San xì xồ, mắt càn lúc càng mở to.
-"San San. Sau này em làm bà mối đấy àk?" Minh Duy kinh ngạc hỏi San San. Nhưng cô bé chỉ cười đắc chí
-"Em chứ ai mà lị. Thôi, về đây. Chuyện này chỉ em và anh biết. Thế nhé. Hôm nay anh mời đấy." Nói rồi cô bé đứng lên, bước ra khỏi quán cà phê HEAVEN. Để lại Minh Duy với những suy nghĩ ngổn ngang
San San đã trưởng thành nhiều. Cũng phải. Đã 1 năm rồi, từ lúc San San còn học ở Mĩ. Đến bây giờ Minh Duy vẫn không thể hiểu lí do chia tay là gì. Hồi đó rõ ràng là vẫn rất yêu nhau. Đột Nhiên San San lại đòi chia tay.
San San lau nước mắt. Phải cố gắng lắm cô bé mới tỏ ra được bình thường như thế. 1 năm trước, cũng vào khoảng thời gian cuối tháng 2 này, San San đã chủ động chia tay Minh Duy. Nỗi đau đó cứ theo San San suốt 1 năm nay, làm trái tim San San đau nhói mỗi ngày. Cố gắng lắm San San mới có thể sống như bây giờ, một cô bé suốt ngày cười nói, khuôn mặt lúc nào cũng đầy niềm vui. Nhưng mà gặp lại, quả thật mới biết, quên Minh Duy là điều không thể với San San, dù Minh Duy phản bội cô bé. Chia tay rồi, San San tìm mọi cách quên đi Minh Duy. Về nước, đốt hết ảnh, vứt hết những món quà của Minh Duy. Nhưng cuối cùng, hình ảnh Minh Duy bên cạnh cô bé vẫn theo cô bé từng ngày.
"Không được thế này nữa. Phải quên đi chứ" San San nhủ thầm, lau hết nước mắt rồi bước đi.
/24
|