Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 36: Án Mạng

/88


Severus nhìn vật nhỏ vọt tới trước mặt mình, hoảng hốt hỏi y: “Giáo sư, làm sao bây giờ?”

“Làm sao vậy?” Severus bước ra bàn làm việc, nắm tay cậu kéo tới ngồi xuống sô pha, lo lắng hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”

Harry run rẩy bắt lấy tay áo, cơ thể nhỏ bé áp sát người y: “Vừa nãy lúc em về đi ngang qua nhà bếp, nhìn thấy một nữ sinh Slytherin nằm ngay cửa bếp, em gọi thế nào cũng không phản ứng, cũng không còn hô hấp, nàng, có phải nàng đã chết không?”

Sắc mặt Severus trở nên lạnh lùng, vội vàng hỏi: “Lúc ấy còn ai ở đó không?”

Harry lắc đầu: “Không có! Không có ai cả!”

“Ngươi ở yên trong này đừng ra ngoài, ta đi nhìn thử.” Severus quyết định xong nhanh chóng đứng lên, lại bị vật nhỏ kéo lại: “Sao vậy?”

Harry hoảng sợ nhìn y: “Em không muốn một mình ở lại đây……”

Severus thở dài, biết cậu sợ, nhưng lại không nỡ để cậu nhìn lại hình ảnh kia, đành phải dỗ dành: “Ngươi đừng đi theo, không phải rất sợ sao? Ngươi dùng lò sưởi tới phòng hiệu trưởng, báo chuyện này với Dumbledore.”

Vật nhỏ cố chấp túm chặt tay áo y, nhìn chằm chằm không nói tiếng nào, nước mắt cũng sắp rơi xuống. Cậu không biết mình vì cái gì lại như vậy, chính là vẫn muốn theo Snape giáo sư, giống như chỉ có đi theo y mới có cảm giác an tâm.

“Được rồi…….” Severus bất đắc dĩ cầm tay cậu, lấy đũa phép triệu hồi thần hộ mệnh của mình, nhìn thấy luồng sương trắng dần dần biến thành một chú nai con đáng yêu, y ngây người một lúc, theo bản năng nhìn về phía vật nhỏ bên cạnh. Đây là lần đầu tiên từ khi sống lại y triệu hồi thần hộ mệnh của mình, không ngờ lại xảy ra biến hóa như vậy. Bất quá biến hóa này làm y vô cùng vui sướng.

“Đáng yêu quá~” Harry nhất thời quên cả sợ hãi, tò mò đưa tay sờ sờ cái sừng bé xíu của nai con, sau đó nhìn Severus: “Giáo sư, đây là cái gì?”

Severus mỉm cười, ánh mắt chuyên chú tràn ngập ôn nhu: “Là thần hộ mệnh của ta.” Y điều khiển nai con truyền lời tới Dumbledore, sau đó dắt vật nhỏ đã muốn bình phục tâm tình một chút ra cửa.

Vừa ra khỏi văn phòng Harry lại bắt đầu sợ hãi, cậu nắm chặt tay Severus, nhắm mắt theo sát y đi về phía cửa bếp cách hầm không xa, nhưng không thấy nữ sinh Slytherin kia đâu hết.

“Harry, ngươi thấy ở đây sao?” Severus chỉ khoảng đất trống phía trước.

Harry trừng to mắt, sau đó kinh hoảng nhìn Severus, lắp bắp giải thích: “Em, em thấy thiệt mà! Em không nói dối!”

Severus vội vàng trấn an: “Ta biết, ta biết, ta tin ngươi, ngươi nói lại tình huống lúc đó ta nghe được không?”

Harry uể oải nói: “Lúc ấy em đi tới liền thấy nàng ta nằm ở đó, xung quanh không có ai hết, em nghĩ nàng té xỉu nên đi qua xem thử, sau đó thấy mắt nàng ta mở to, em gọi thế nào cũng không phản ứng, hơn nữa cũng không còn thở, em sợ quá chạy về tìm thầy.”

Severus đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi cậu: “Hôm nay Heleba có ở cùng với ngươi không?”

“Có nga.” Harry móc túi tiền, lấy ra một cục xanh mơn mởn: “Heleba nói thời tiết rất lạnh, nó muốn ngủ đông nên đã ngủ cả ngày nay.”

Không phải bị Heleba hóa đá? Có chút kì quái……

Severus dắt Harry về, hàng mày nhăn tít có thể kẹp chết ruồi.

Chưa đi được mấy bước, phía sau đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập, bọn họ nhìn lại thì thấy Dumbledore đang vội vàng chạy tới.

Lão nhân cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi Harry chuyện đã xảy ra, sau đó mở Bản Đồ Đạo Tặc trong tay tìm kiếm, nhưng không phát hiện cái tên xa lạ nào.

Bức tranh hoa quả bên ngoài phòng bếp cũng không có nhân vật, vì thế bọn họ cũng không có cách nào tìm được người chứng kiến.

Dumbledore đành phải bảo Severus chạy về thăm dò xem Slytherin có nữ sinh nào mất tích. Nhưng lúc này vẫn còn là ban ngày, các học trò cũng không tụ tập lại một chỗ, chỉ có thể chờ đến tối mới có thể tới kí túc xá Slytherin tra xét.

Trở về văn phòng, Severus liền bắt Harry đeo hết số vật phẩm giả kim thuật có tác dụng phòng ngự, còn đánh thức Heleba, ân cần rầy la nó một hồi, mãi tới khi nó thề thốt nhất định sẽ bảo trì thanh tỉnh một tấc cũng không rời khỏi Harry mới chịu buông tha.

Buổi tối lúc gần tới giờ giới nghiêm, Severus dỗ Harry ngủ sau đó mới tới phòng nghỉ chung Slytherin, như sấm rền gió cuốn ra lệnh tập hợp tất cả mọi người, kết quả tra được thân phận của nữ sinh mất tích——Laya Knott——đây là một trong 5 gia đình thuần chủng của Tử Thần Thực Tử nòng cốt. Nhưng lúc hỏi có ai phát hiện nữ sinh này gần đây có gì bất thường không thì không thu hoạch được gì. Bất quá điều này cũng không ngoài ý muốn, Slytherin rất giỏi đóng kịch.

Y nhanh chóng tìm Dumbledore kiểm tra Bản Đồ Đạo Tặc, nhưng trên bản đồ không còn tên Laya Knott, điều này chứng minh cô gái thực sự đã chết.

“Như vậy, nhất định có người lẻn vào, nhưng vì sao Bản Đồ Đạo Tặc lại không hiện tên?” Dumbledore gõ ngón tay lên mặt bàn, trầm ngâm nói: “Người lẻn vào rốt cuộc đang trốn ở đâu?”

Severus suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng đoán ra: “Có hai chỗ, một là phòng cần thiết, hai là mật thất, nếu là mật thất thì chắc chắn người này có mang theo hồn khí.”

Gương mặt Dumbledore nhăn nhó thành một đóa hoa cúc: “Mật thất thì tốt, nếu phòng cần thiết thì rất phiền, ai biết người đó đặt mật khẩu gì a……”

Cụ thở dài một hơi: “Severus, xem ra chúng ta chỉ có thể hi vọng Merlin phù hộ tên lẻn vào trốn trong mật thất, anh về bảo Harry đi, chúng ta đi nhìn thử xem.”

Severus đen mặt, bây giờ đã khá khuya, vật nhỏ đã ngủ rồi, chính là y không thể phản đối, ai biết nếu không nhanh chóng tìm ra, tên lẻn vào không biết khi nào lại đào tẩu, hoặc lại gây ra thêm án mạng?

Y nghiến răng ken két quay về hầm, trong lòng vô cùng tức giận cái tên lẻn vào trường.

Vật nhỏ của y ngủ rất sâu, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào lớp chăn chỉ lộ ra cái mũi, gương mặt hồng hào khỏe mạnh, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Y cúi đầu in xuống một nụ hôn, sau đó có chút ác ý nắm cái mũi vật nhỏ.

Gương mặt vật nhỏ đỏ bừng, lẩm bẩm vài tiếng, hai cái móng vuốt bé xíu quơ lớp chăn xuống một chút, đổi thành dùng miệng hô hấp, tiếp tục ngủ say xưa.

Severus buồn cười hôn nhẹ lên móng vuốt đang bấu lấy tấm chăn, cúi đầu áp bên tai cậu nhẹ nhàng dụ dỗ: “Harry, tỉnh lại, bị muộn rồi.”

Bị hơi thở y phun ngứa, cái đầu xù không được tự nhiên cọ cọ một chút, nghiên đầu đi.

Severus thở dài, cầm lấy quần áo đặt trên tủ đầu giường, xốc chăn ôm vật nhỏ vào lòng mặc quần áo giúp cậu, y quyết định để tới nơi rồi đánh thức vật nhỏ, có thể để cậu ngủ thêm được một chút……

Đột ngột tiếp xúc với không khí lạnh, vật nhỏ đang say ngủ vô thức chui vào lòng Severus. Severus làm một thần chú giữ ấm cho cậu, thật vất vả mới giúp cậu mặc xong quần áo, suốt quá trình này, Harry cư nhiên không hề tỉnh lại.

Helebe đang ngủ trên chiếc rổ ở đầu giường sớm đã bị động tĩnh của y đánh thức, nó ngẩng đầu lên nghi hoặc ‘tê tê tê tê’.

“Heleba, ta không hiểu ngươi nói gì.” Severus nói: “Đừng tốn sức, chúng ta phải đi mật thất, có việc cần ngươi giúp.” Có heleba, hẳn cũng không có nhiều nguy hiểm.

Heleba gật gật đầu, từ rổ nhỏ bò lên tay y.

Bỏ Heleba vào túi tiền, cầm lấy số độc dược đã chuẩn bị tốt, Severus ôm đứa nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng như vững vàng tiến tới nhà vệ sinh nữ bỏ đi trên lầu hai.

Dumbledore nhìn Harry đang dựa trên vai y say ngủ, ánh mắt có chút trêu chọc: “Severus, Harry ngủ cũng mở mật thất được sao?”

Severus không thèm để ý tới cụ, lắc lắc cánh tay: “Harry, tỉnh tỉnh.”

Cái mông Harry đang ngồi trên khuỷu tay y, bị lắc vài cái cũng tỉnh lại.

“A? Giáo sư?” Vật nhỏ đưa tay dụi dụi mắt, ngáp một cái, mơ màng nhìn gương mặt gần trong gang tấc: “Trời sáng rồi sao? Sáng hôm nay em không có khóa a……”

Severus đưa tay lau nước bên khóe mắt vì vật nhỏ vừa ngáp dài, lấy một lọ thuốc nâng cao tinh thần đưa tới bên miệng cậu: “Uống hết cái này.”

Harry ngoan ngoãn nhấm nháp nước thuốc vị ô mai ‘dành riêng cho Harry’ xong, lập tức lấy lại tinh thần. Lúc này cậu mới chú ý tới hoàn cảnh xung quanh cùng cụ Dumbledore đang đứng sát bên.

“Giáo sư, sao chúng ta lại ở đây? Trời còn chưa sáng mà, sao hiệu trưởng lại ở đây? Phát sinh chuyện gì sao?” Harry nghi hoặc hỏi, sau đó phát hiện mình bị Severus ôm, có chút thẹn thùng giãy dụa: “Thầy mau thả em xuống, em rất nặng.”

“Có chút này mà nặng gì.” Severus trực tiếp ôm cậu tới chỗ vòi nước hình rắn: “Mở mật thất ra, chúng ta phải vào trong.”

Harry không thể lay chuyển được y, đành phải nói với vòi nước: 【 Mở ra. 】

Nhất thời, vòi nước phát ra quang mang chói mắt, đồng thời bắt đầu xoay tròn. Tiếp đó, bồn rửa mặt cũng chuyển động, lộ ra một đường ống nước rất lớn có thể để một người tiến vào.

Cửa vào mật thất một lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ.

/88

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status