Thiên quay người, ánh mắt xuyên thấu vào tận trong nơi sâu thẳm nhất được che giấu kỹ càng bởi thái độ lạnh lùng của người đối diện. Khẽ cười nhẹ, Thiên nói tiếp:
- Không cần giấu,vì tôi biết bí mật của cậu! Khá thú vị đáy!
Người con trai với đôi mắt đen thẳm như màn đêm ẩn dưới đôi lông mày rậm và mái tóc dài,nhìn Thiên dò xét, như đánh giá xem liệu lời nói của anh, bao nhiêu phần sự thật trong đó
- Nếu cậu vẫn còn chần chừ, thiếu quyết đoán như bây giờ đối diện với tôi,thì tương lai cậu sẽ thất bại thảm hại đấy! Biết sao không? – Thiên lại gần,đặt tay lên vai người đối diện, ra vẻ cảm thông
Người con trai ấy không trả lời,chỉ khẽ nhíu mày
- Tôi nắm giữ được 1 thông tin cực kỳ quan trọng! – Thiên nhếch mép,ghé miệng lại gần, thì thầm gì đó vào tai người con trai ấy.
Không biết đó là gì,chỉ cần nhìn thái độ ngạc nhiên sau đó có chút lo sợ của người nghe cũng đủ hiểu thông tin ấy quan trọng ra sao
- Tại sao lại nói cho tôi biết?- Đối phương đã không còn đủ kiên nhẫn, rốt cuộc cũng lên tiếng
- Có qua có lại, mới toại lòng nhau! Nghe câu này chưa? – Thiên nhàn nhã đứng thẳng người, cười tự tin nhìn người đối diện
Khuôn viên rộng lớn, từng làn gió chiều thổi đến nhẹ hòa tan đi cái nóng của buổi chiều. Giữa khung cảnh đó, hai con người đứng đối mặt, thầm đánh giá nhau qua cặp mắt sáng.
Chi mệt mỏi đặt cây kéo xuống,khẽ bóp hai ngón tay đã lằn đỏ rõ rệt vì cầm kéo quá lâu,ngán ngẩm nhìn đống lộn xộn bày đầy ra sàn phòng ngủ. Nhờ vụ lễ hội, cả cô và Hân đều phờ phạc cả người.Hết chạy đi lo tìm nguyên liệu,rồi sau đó đem đến cho thành viên khác vẽ mẫu,cắt dán, gắn tỉ mỉ từng chi tiết lên khuôn mẫu sẵn có. Cái khu rừng thám hiểm đã hoàn thành được phân nửa, chỉ còn phải hoàn thiện rồi đem đến bố trí tại địa điểm đăng ký.
Chi vươn vai, mở cửa đón ánh nắng nhẹ của buổi sáng, ngó qua giường Hân, khẽ lấy mảnh vải to và cây kéo từ trên tay cô bạn đang ngủ gật khổ sở, nằm vắt vẻo bên thành giường. Sau đó cô nhẹ chân đến chống hai tay vào cửa sổ, nhìn ngó xung quanh.Sáng sớm khuôn viên trước cửa KTX rộn ràng người qua kẻ lại, người đi tập thể dục, người ọc bài dưới ghế đá, người thì ôm theo cả đống vải vóc, băng rôn lỉnh kỉnh lượn đi lượn về.
Ánh mắt Chi đập phải 1 hình ảnh quen thuộc.Chi vô thức dõi theo hình bóng ấy, đang cầm theo 1 túi to đùng màu đen, vừa đi vừa chăm chú nhìn vào tò giấy A4, nói gì đó với cô bạn đang đi bên cạnh. Từ trên nhìn xuống, hai bóng dáng thật hòa hợp, thật đẹp!!!
Mà sao Chi phải quan tâm làm gì nhỉ? Đâu có liên quan gì đến mình??? Chi thu lại ánh nhìn,khẽ lắc đầu. Chắc mệt mỏi nên tinh thần…..bấn loạn thôi!!
- RẦM!
Tiếng Hân rơi từ trên giường xuống dưới đất cực…êm ái đã thành công làm Chi thức tỉnh,để cho cô khỏi nhọc công lắc đầu mãi cho chóng mặt thêm. Chi quay lại nhìn, lắc đầu,lên án ngay lập tức:
- Lần thứ 5 trong tuần! Sắp đạt kỷ lục Guiness rồi đó cưng!
Hân lồm cồm bò dậy, một tay xoa đầu, một tay xoa….mông, nhăn nhó:
- Sao mày không trông cho tao????
- Tao có trông đấy chứ? Rõ ràng để cho mày ngủ còn gì?
- Thấy tao nằm nguy hiểm cận kề phải biết đưa tao về giường nằm ngay ngắn, đắp chăn tử tế, tình cảm nhìn tao, nói “Chào buổi sáng” chứ! – Hân còn mơ màng, miệng nói liên hồi,mắt nhắm tịt
- Mày ngố à? Tao không bị les! – Chi lườm nguýt dù biết Hân sẽ chẳng nhìn thấy,rồi cũng lại gần dọn dẹp đống bừa bộn dưới sàn cản trở đường đi nước bước
- Mấy giờ rồi? – Hân ngồi ngơ ngác trên đất,hỏi
- Gần 8 giờ rồi!
- Ớ, hôm qua nghe thông báo họp lúc 8 giờ mày nhỉ? – Hân hồn nhiên nhìn Chi, nói 1 câu bình thản cứ như câu hỏi mấy giờ lúc trước
1s…..2s…….5s……Im lặng bao trùm hai cô gái đang nhìn nhau chằm chằm, sau đó là…..
- Trời ơi!!! Muộn rồi! Sao mày không nói sớm hả con ranh??? – Chi hét hết mức âm lượng, vơ vét hết đống đồ đạc dưới sàn, tống vào 1 cái túi,mặc kệ có ngăn nắp hay không
- Này! mày dậy trước không biết coi giờ gọi tao, kêu cái giề? – Hân xộc vào phòng vệ sinh, vừa đánh răng vừa hét giả.
Vâng! Buổi sáng được bắt đầu tràn đầy sinh lực như thế đó! Chi tự mắng chính mình, chỉ vì ngẩn ngơ nhìn ngó…ai đó đến quên cả nhìn đồng hồ.
5 phút sau, hai bóng người lao vụt xuống sảnh, phi như bay về hướng phòng họp,được chỉ định là phòng học chính lớp K6A1 của Hải.
Đạp cửa 1 cách mạnh mẽ, khiến cả chục con mắt quay ra nhìn,thu hút đủ sự chú ý không bỏ sót 1 ai, Hân cùng Chi hiên ngang bước vào, chỉ khẽ lên tiếng xin lỗi nhóm trưởng, không giải thích nhiều, bình tĩnh về chỗ ngồi.
Nhóm trưởng,do tật ngủ nước lâu ngày chưa cai,cũng mới đặt chân đến phòng họp, nên ngậm ngùi cho qua lần này, chỉ khẽ gật đầu ấy lệ. Nhưng trưởng là trưởng, Trưởng không nói thì…người khác nói. Ngồi chưa chạm ghế, 1 giọng nói cao vút, nhưng không trong tí nào,chua loét thì đúng hơn, chọc ngay vào tai trái của Hân, tai phải của Chi:
- Đến cũng không đúng giờ được, còn gì đàn anh đàn chị!
Hân quay xuống nhìn. Lại là con nhỏ mắm tôm đó. Từ ngày hợp nhóm đến giờ, không hiểu cô gây thù chuốc oán gì với nó, hết nói móc, lại đá xoáy. Dĩ nhiên, Hân cũng chả phải ngu mà không nhận ra con nhỏ đó hướng đến mình gây sự. Mấy ngày đầu còn cố coi như chưa nghe thấy,nhưng lâu ngày thì……không thể nhân nhượng.
Hân ngồi nghiêng người, tay chống vào thành ghế, khẽ trầm ngâm:
- Hình như….có người hôm nay đột xuất đến sớm được 1 hôm. Xem ra, chuẩn bị có bão. Chi, nhớ mang ô thường xuyên nghen!
- Ờ, ô không ăn thua đâu, vòi rồng cơ mày ạ,nên tót nhất mày mang áo phao đi, đề phòng lũ quét! – Chi thản nhiên đáp lời như không, khiến cả phòng cười lăn lộn, trừ 1 người
- Hừ! Không biết đến thời điểm quan trọng rồi hay sao? Còn đến muộn được? Nhằm đúng lúc quá nhỉ? – Tiếp tục móc mỉa
- Này, mắm! – Hân hất mặt về con nhỏ cô còn chả thèm nhớ tên, gì ta????? Thanh Hiền! Hiền cái đầu nó!!!! – Dạo này thấy tươi, thơm hơn bình thường nhỉ?
- Nói ai mắm, đồ chim cánh cụt! – Thanh Hiền tức giận nói lớn, cố gắng động chạm nỗi đau chân “dài” của Hân – ghen tỵ với sắc đẹp của tôi sao? *tự đắc*
- Không, nghe nói là đến thời gian quan trọng, nhìn quanh thấy ai cũng xuống sắc, mắt như gấu trúc, cô em mắm của chúng ta lại phơi phới như thế này, không hiểu….nhóm trưởng phân công việc gì cho em ý nhỉ? Bán dáng à? – Hân vừa nói vừa liếc nhóm trưởng chuẩn bị ngủ gục đến nới 1 cái sắc bén
- Há, Hơ….! – nhóm trưởng giật mình – à, ừm…..thì là….
- Dại gái cả ổ! – Hân xì 1 tiếng, nói thầm
- Bán dáng thì sao? Còn hơn cái loại dáng cũng chả có mà bán! – Thanh Hiền đập lại, càng thêm phần tự kiêu
Hân nhìn Thanh Hiền chằm chằm, tựa hồ như sắp xông lên giết đến nơi.Chỉ cần Thanh Hiền nói 1 câu nữa, ngòi nổ sẽ được châm.
Nhưng….cái từ nhưng xuất hiện chẳng đúng lúc. Ngòi nổ cũng chẳng được châm lên. Một bóng người bước vào, mạnh tay ném cái rầm xuống trước mặt Thanh Hiền mớ dây sắt, lạnh giọng buông 1 câu:
- Vô dụng thì câm miệng lại!
Thanh Hiền ngước nhìn người mới đến, hai mắt long lanh, nhẹ giọng, có phần nũng nịu nói;
- Hải,đến rồi sao? Sao dữ vậy? Là chị này sai trước mà? Đến muộn còn lớn tiếng nữa! – Thanh Hiền tranh thủ mách lẻo – Đáng nhẽ phải phạt nặng mới đúng!
- Tôi còn đến muộn hơn, thế định phạt cái gì? – Hải khoanh tay nhìn thẳng Thanh Hiền, đôi mắt nâu không hề có chút ấm áp, ngược lại còn tỏa ra sát khí lạnh băng
- À, cái đó…. – Thanh Hiền ấp úng
- Dại trai 1 đống! – Hân lại phát ngôn, nhưng lần này to hơn, lớn tiếng hơn
Cả phòng im lìm từ đầu trận khẩu chiến, giờ nhuốm mùi căng thẳng sau phát ngôn của Hân. Ai nhìn qua cũng biết Thanh Hiền để ý Hải nhưng không được đáp trả, còn khó chịu vì tính tiểu thư làm thì ít sai khiến thì nhiều của Hiền, chả ai thèm can, chỉ chờ đợi phản ứng của Thanh Hiền.
- Đủ rồi! Họp! – Hải nói ngắn gọn, mang ý ra lệnh phần nhiều,liếc về nhóm trưởng ngồi như tượng ở phía trên.
Mọi người lục tục về chỗ ngồi.Thanh Hiền tức giận nhìn Hân, nhưng cũng không dám làm gì, chỉ biết nhẹ nhàng ngồi cạnh Hải, ánh mắt si mê.
Hân cũng dùng ánh mắt tức giận ấy để xài, nhưng không phải cho Thanh Hiền, mà chiếu thẳng đến Hải. Hừ! Cậu ta cũng là cái đồ dại gái,thấy gái đẹp,gái xinh theo mình, bảo vệ một cách hồ đồ.
bực bội, khó chịu, không có nơi để xả, Hân dằn mạnh cây kéo xuống mặt bàn, mặc cho từng đầu dây thép sắc nhọn cong lên dưới lực ấn của cô, đâm thẳng vào cổ tay, đau nhói.
Chi nhìn Hân lo lắng, nhưng cũng không biết làm gì,chỉ nhẹ nhàng lôi kéo ra khỏi tay Hân, thu hết những thứ nguy hiểm có khả năng sát thương trước mặt cô.
Đối diện, 1 ánh mắt lo lắng nhìn theo những chấm nhỏ li ti vì dây thép ở tay Hân, khẽ nhói đau trong lòng.
Tan họp.Hân bước thẳng ra cửa, tránh để ngày hôm nay xui xẻo cho đến tận cùng, càng không muốn thấy cảnh ngứa mắt ngày nào cũng diễn của Thanh Hiền và Hải. Ban đầu con trêu chọc, nhưng càng lúc càng thấy ghét cay ghét đắng!
Hải vội vàng thu dọn đồ đạc, bỏ mặc Thanh Hiền gọi í ới đằng sau, chạy nhanh ra cửa.Vừa thấy bóng Hân,cậu đã đi nhanh đến,tay giơ ra định níu tay Hân
- Hân! – Duy vẫy tay rối rít, chạy về phía Hân và Chi
- Hầy, sao, đứa nào bắt nạt ông? Nói coi để tôi….cảm tạ nó? – Hân đứng nhịp nhịp chân, trưng bộ mặt nghiêm trọng, khoang tay nhì Duy mồ hôi ướt đẫm tóc mai
- Bà muốn chết à? Đi mua chút đồ với tôi! – Duy dứ nắm đấm về phía Hân, vừa đe dọa vừa đề nghị (thật mâu thuẫn)
- Đi đâu? Mua gì?Sao lại là tôi?
- Đi siêu thị, mua đồ, thích đi với bà! – Duy cười toét miệng trả lời đúng chủ đề, đúng số lượng câu hỏi
- Vớ vẩn! – Hân trề môi – rủ Chi đi, hôm nay ứ có hứng! – Mang về 1 bụng tức với ức chế, còn hơi sức đâu đi với lại chứ
- Không, Chi không được – Duy níu tay áo Hân, nài nỉ – Có liên quan đến vụ lễ hội, bà phụ trách bên tôi còn gì, tiết lộ bí mật cho! Nhá nhá nhá!!!!
- Thật nhá? – Hân nhìn thăm dò, nhưng thực sự là đã có vẻ….xuôi xuôi
- Thật đấy, tôi thề, không thực hiện tôi làm người luôn!
- Thế giờ ông là gì? Động vật à? – Chi chen ngang, khiến Hân trút bỏ bộ mặt nặng như chì,phá ra cười như được mùa, đối lập vẻ mặt xám xịt của Duy.1 tên 1 đích!!!
- Được rồi! Đi thì đi! Lau mồ hôi đi đã! – Hân cười đã đời rồi đưa khăn giấy cho Duy, nhìn ông bạn thân nhễ nhại mồ hôi, thấy….. – xấu hổ chết đi được! – Hân phán 1 câu
- Sao xấu hổ? – Duy ngờ nghệch nhìn Hân
- Ông lôi thôi luộm thuộm, lại toàn mồ hôi! Đi cùng ông lại được làm hàng triển lãm, ui xí hổ! – Hân cười khanh khách, tiếp tục sự nghiệp trêu Duy
- Bà! Cứ chờ đó!
Một màn vui vẻ tình cảm như vậy được trình diễn cho người đứng chôn chân đằng sau, tất cả được thu hết vào tầm nhìn của đôi mắt nâu không cảm xúc, hai tay siết chặt lại, tựa như muốn bóp nát mọi thứ trong tầm mắt.
- Không cần giấu,vì tôi biết bí mật của cậu! Khá thú vị đáy!
Người con trai với đôi mắt đen thẳm như màn đêm ẩn dưới đôi lông mày rậm và mái tóc dài,nhìn Thiên dò xét, như đánh giá xem liệu lời nói của anh, bao nhiêu phần sự thật trong đó
- Nếu cậu vẫn còn chần chừ, thiếu quyết đoán như bây giờ đối diện với tôi,thì tương lai cậu sẽ thất bại thảm hại đấy! Biết sao không? – Thiên lại gần,đặt tay lên vai người đối diện, ra vẻ cảm thông
Người con trai ấy không trả lời,chỉ khẽ nhíu mày
- Tôi nắm giữ được 1 thông tin cực kỳ quan trọng! – Thiên nhếch mép,ghé miệng lại gần, thì thầm gì đó vào tai người con trai ấy.
Không biết đó là gì,chỉ cần nhìn thái độ ngạc nhiên sau đó có chút lo sợ của người nghe cũng đủ hiểu thông tin ấy quan trọng ra sao
- Tại sao lại nói cho tôi biết?- Đối phương đã không còn đủ kiên nhẫn, rốt cuộc cũng lên tiếng
- Có qua có lại, mới toại lòng nhau! Nghe câu này chưa? – Thiên nhàn nhã đứng thẳng người, cười tự tin nhìn người đối diện
Khuôn viên rộng lớn, từng làn gió chiều thổi đến nhẹ hòa tan đi cái nóng của buổi chiều. Giữa khung cảnh đó, hai con người đứng đối mặt, thầm đánh giá nhau qua cặp mắt sáng.
Chi mệt mỏi đặt cây kéo xuống,khẽ bóp hai ngón tay đã lằn đỏ rõ rệt vì cầm kéo quá lâu,ngán ngẩm nhìn đống lộn xộn bày đầy ra sàn phòng ngủ. Nhờ vụ lễ hội, cả cô và Hân đều phờ phạc cả người.Hết chạy đi lo tìm nguyên liệu,rồi sau đó đem đến cho thành viên khác vẽ mẫu,cắt dán, gắn tỉ mỉ từng chi tiết lên khuôn mẫu sẵn có. Cái khu rừng thám hiểm đã hoàn thành được phân nửa, chỉ còn phải hoàn thiện rồi đem đến bố trí tại địa điểm đăng ký.
Chi vươn vai, mở cửa đón ánh nắng nhẹ của buổi sáng, ngó qua giường Hân, khẽ lấy mảnh vải to và cây kéo từ trên tay cô bạn đang ngủ gật khổ sở, nằm vắt vẻo bên thành giường. Sau đó cô nhẹ chân đến chống hai tay vào cửa sổ, nhìn ngó xung quanh.Sáng sớm khuôn viên trước cửa KTX rộn ràng người qua kẻ lại, người đi tập thể dục, người ọc bài dưới ghế đá, người thì ôm theo cả đống vải vóc, băng rôn lỉnh kỉnh lượn đi lượn về.
Ánh mắt Chi đập phải 1 hình ảnh quen thuộc.Chi vô thức dõi theo hình bóng ấy, đang cầm theo 1 túi to đùng màu đen, vừa đi vừa chăm chú nhìn vào tò giấy A4, nói gì đó với cô bạn đang đi bên cạnh. Từ trên nhìn xuống, hai bóng dáng thật hòa hợp, thật đẹp!!!
Mà sao Chi phải quan tâm làm gì nhỉ? Đâu có liên quan gì đến mình??? Chi thu lại ánh nhìn,khẽ lắc đầu. Chắc mệt mỏi nên tinh thần…..bấn loạn thôi!!
- RẦM!
Tiếng Hân rơi từ trên giường xuống dưới đất cực…êm ái đã thành công làm Chi thức tỉnh,để cho cô khỏi nhọc công lắc đầu mãi cho chóng mặt thêm. Chi quay lại nhìn, lắc đầu,lên án ngay lập tức:
- Lần thứ 5 trong tuần! Sắp đạt kỷ lục Guiness rồi đó cưng!
Hân lồm cồm bò dậy, một tay xoa đầu, một tay xoa….mông, nhăn nhó:
- Sao mày không trông cho tao????
- Tao có trông đấy chứ? Rõ ràng để cho mày ngủ còn gì?
- Thấy tao nằm nguy hiểm cận kề phải biết đưa tao về giường nằm ngay ngắn, đắp chăn tử tế, tình cảm nhìn tao, nói “Chào buổi sáng” chứ! – Hân còn mơ màng, miệng nói liên hồi,mắt nhắm tịt
- Mày ngố à? Tao không bị les! – Chi lườm nguýt dù biết Hân sẽ chẳng nhìn thấy,rồi cũng lại gần dọn dẹp đống bừa bộn dưới sàn cản trở đường đi nước bước
- Mấy giờ rồi? – Hân ngồi ngơ ngác trên đất,hỏi
- Gần 8 giờ rồi!
- Ớ, hôm qua nghe thông báo họp lúc 8 giờ mày nhỉ? – Hân hồn nhiên nhìn Chi, nói 1 câu bình thản cứ như câu hỏi mấy giờ lúc trước
1s…..2s…….5s……Im lặng bao trùm hai cô gái đang nhìn nhau chằm chằm, sau đó là…..
- Trời ơi!!! Muộn rồi! Sao mày không nói sớm hả con ranh??? – Chi hét hết mức âm lượng, vơ vét hết đống đồ đạc dưới sàn, tống vào 1 cái túi,mặc kệ có ngăn nắp hay không
- Này! mày dậy trước không biết coi giờ gọi tao, kêu cái giề? – Hân xộc vào phòng vệ sinh, vừa đánh răng vừa hét giả.
Vâng! Buổi sáng được bắt đầu tràn đầy sinh lực như thế đó! Chi tự mắng chính mình, chỉ vì ngẩn ngơ nhìn ngó…ai đó đến quên cả nhìn đồng hồ.
5 phút sau, hai bóng người lao vụt xuống sảnh, phi như bay về hướng phòng họp,được chỉ định là phòng học chính lớp K6A1 của Hải.
Đạp cửa 1 cách mạnh mẽ, khiến cả chục con mắt quay ra nhìn,thu hút đủ sự chú ý không bỏ sót 1 ai, Hân cùng Chi hiên ngang bước vào, chỉ khẽ lên tiếng xin lỗi nhóm trưởng, không giải thích nhiều, bình tĩnh về chỗ ngồi.
Nhóm trưởng,do tật ngủ nước lâu ngày chưa cai,cũng mới đặt chân đến phòng họp, nên ngậm ngùi cho qua lần này, chỉ khẽ gật đầu ấy lệ. Nhưng trưởng là trưởng, Trưởng không nói thì…người khác nói. Ngồi chưa chạm ghế, 1 giọng nói cao vút, nhưng không trong tí nào,chua loét thì đúng hơn, chọc ngay vào tai trái của Hân, tai phải của Chi:
- Đến cũng không đúng giờ được, còn gì đàn anh đàn chị!
Hân quay xuống nhìn. Lại là con nhỏ mắm tôm đó. Từ ngày hợp nhóm đến giờ, không hiểu cô gây thù chuốc oán gì với nó, hết nói móc, lại đá xoáy. Dĩ nhiên, Hân cũng chả phải ngu mà không nhận ra con nhỏ đó hướng đến mình gây sự. Mấy ngày đầu còn cố coi như chưa nghe thấy,nhưng lâu ngày thì……không thể nhân nhượng.
Hân ngồi nghiêng người, tay chống vào thành ghế, khẽ trầm ngâm:
- Hình như….có người hôm nay đột xuất đến sớm được 1 hôm. Xem ra, chuẩn bị có bão. Chi, nhớ mang ô thường xuyên nghen!
- Ờ, ô không ăn thua đâu, vòi rồng cơ mày ạ,nên tót nhất mày mang áo phao đi, đề phòng lũ quét! – Chi thản nhiên đáp lời như không, khiến cả phòng cười lăn lộn, trừ 1 người
- Hừ! Không biết đến thời điểm quan trọng rồi hay sao? Còn đến muộn được? Nhằm đúng lúc quá nhỉ? – Tiếp tục móc mỉa
- Này, mắm! – Hân hất mặt về con nhỏ cô còn chả thèm nhớ tên, gì ta????? Thanh Hiền! Hiền cái đầu nó!!!! – Dạo này thấy tươi, thơm hơn bình thường nhỉ?
- Nói ai mắm, đồ chim cánh cụt! – Thanh Hiền tức giận nói lớn, cố gắng động chạm nỗi đau chân “dài” của Hân – ghen tỵ với sắc đẹp của tôi sao? *tự đắc*
- Không, nghe nói là đến thời gian quan trọng, nhìn quanh thấy ai cũng xuống sắc, mắt như gấu trúc, cô em mắm của chúng ta lại phơi phới như thế này, không hiểu….nhóm trưởng phân công việc gì cho em ý nhỉ? Bán dáng à? – Hân vừa nói vừa liếc nhóm trưởng chuẩn bị ngủ gục đến nới 1 cái sắc bén
- Há, Hơ….! – nhóm trưởng giật mình – à, ừm…..thì là….
- Dại gái cả ổ! – Hân xì 1 tiếng, nói thầm
- Bán dáng thì sao? Còn hơn cái loại dáng cũng chả có mà bán! – Thanh Hiền đập lại, càng thêm phần tự kiêu
Hân nhìn Thanh Hiền chằm chằm, tựa hồ như sắp xông lên giết đến nơi.Chỉ cần Thanh Hiền nói 1 câu nữa, ngòi nổ sẽ được châm.
Nhưng….cái từ nhưng xuất hiện chẳng đúng lúc. Ngòi nổ cũng chẳng được châm lên. Một bóng người bước vào, mạnh tay ném cái rầm xuống trước mặt Thanh Hiền mớ dây sắt, lạnh giọng buông 1 câu:
- Vô dụng thì câm miệng lại!
Thanh Hiền ngước nhìn người mới đến, hai mắt long lanh, nhẹ giọng, có phần nũng nịu nói;
- Hải,đến rồi sao? Sao dữ vậy? Là chị này sai trước mà? Đến muộn còn lớn tiếng nữa! – Thanh Hiền tranh thủ mách lẻo – Đáng nhẽ phải phạt nặng mới đúng!
- Tôi còn đến muộn hơn, thế định phạt cái gì? – Hải khoanh tay nhìn thẳng Thanh Hiền, đôi mắt nâu không hề có chút ấm áp, ngược lại còn tỏa ra sát khí lạnh băng
- À, cái đó…. – Thanh Hiền ấp úng
- Dại trai 1 đống! – Hân lại phát ngôn, nhưng lần này to hơn, lớn tiếng hơn
Cả phòng im lìm từ đầu trận khẩu chiến, giờ nhuốm mùi căng thẳng sau phát ngôn của Hân. Ai nhìn qua cũng biết Thanh Hiền để ý Hải nhưng không được đáp trả, còn khó chịu vì tính tiểu thư làm thì ít sai khiến thì nhiều của Hiền, chả ai thèm can, chỉ chờ đợi phản ứng của Thanh Hiền.
- Đủ rồi! Họp! – Hải nói ngắn gọn, mang ý ra lệnh phần nhiều,liếc về nhóm trưởng ngồi như tượng ở phía trên.
Mọi người lục tục về chỗ ngồi.Thanh Hiền tức giận nhìn Hân, nhưng cũng không dám làm gì, chỉ biết nhẹ nhàng ngồi cạnh Hải, ánh mắt si mê.
Hân cũng dùng ánh mắt tức giận ấy để xài, nhưng không phải cho Thanh Hiền, mà chiếu thẳng đến Hải. Hừ! Cậu ta cũng là cái đồ dại gái,thấy gái đẹp,gái xinh theo mình, bảo vệ một cách hồ đồ.
bực bội, khó chịu, không có nơi để xả, Hân dằn mạnh cây kéo xuống mặt bàn, mặc cho từng đầu dây thép sắc nhọn cong lên dưới lực ấn của cô, đâm thẳng vào cổ tay, đau nhói.
Chi nhìn Hân lo lắng, nhưng cũng không biết làm gì,chỉ nhẹ nhàng lôi kéo ra khỏi tay Hân, thu hết những thứ nguy hiểm có khả năng sát thương trước mặt cô.
Đối diện, 1 ánh mắt lo lắng nhìn theo những chấm nhỏ li ti vì dây thép ở tay Hân, khẽ nhói đau trong lòng.
Tan họp.Hân bước thẳng ra cửa, tránh để ngày hôm nay xui xẻo cho đến tận cùng, càng không muốn thấy cảnh ngứa mắt ngày nào cũng diễn của Thanh Hiền và Hải. Ban đầu con trêu chọc, nhưng càng lúc càng thấy ghét cay ghét đắng!
Hải vội vàng thu dọn đồ đạc, bỏ mặc Thanh Hiền gọi í ới đằng sau, chạy nhanh ra cửa.Vừa thấy bóng Hân,cậu đã đi nhanh đến,tay giơ ra định níu tay Hân
- Hân! – Duy vẫy tay rối rít, chạy về phía Hân và Chi
- Hầy, sao, đứa nào bắt nạt ông? Nói coi để tôi….cảm tạ nó? – Hân đứng nhịp nhịp chân, trưng bộ mặt nghiêm trọng, khoang tay nhì Duy mồ hôi ướt đẫm tóc mai
- Bà muốn chết à? Đi mua chút đồ với tôi! – Duy dứ nắm đấm về phía Hân, vừa đe dọa vừa đề nghị (thật mâu thuẫn)
- Đi đâu? Mua gì?Sao lại là tôi?
- Đi siêu thị, mua đồ, thích đi với bà! – Duy cười toét miệng trả lời đúng chủ đề, đúng số lượng câu hỏi
- Vớ vẩn! – Hân trề môi – rủ Chi đi, hôm nay ứ có hứng! – Mang về 1 bụng tức với ức chế, còn hơi sức đâu đi với lại chứ
- Không, Chi không được – Duy níu tay áo Hân, nài nỉ – Có liên quan đến vụ lễ hội, bà phụ trách bên tôi còn gì, tiết lộ bí mật cho! Nhá nhá nhá!!!!
- Thật nhá? – Hân nhìn thăm dò, nhưng thực sự là đã có vẻ….xuôi xuôi
- Thật đấy, tôi thề, không thực hiện tôi làm người luôn!
- Thế giờ ông là gì? Động vật à? – Chi chen ngang, khiến Hân trút bỏ bộ mặt nặng như chì,phá ra cười như được mùa, đối lập vẻ mặt xám xịt của Duy.1 tên 1 đích!!!
- Được rồi! Đi thì đi! Lau mồ hôi đi đã! – Hân cười đã đời rồi đưa khăn giấy cho Duy, nhìn ông bạn thân nhễ nhại mồ hôi, thấy….. – xấu hổ chết đi được! – Hân phán 1 câu
- Sao xấu hổ? – Duy ngờ nghệch nhìn Hân
- Ông lôi thôi luộm thuộm, lại toàn mồ hôi! Đi cùng ông lại được làm hàng triển lãm, ui xí hổ! – Hân cười khanh khách, tiếp tục sự nghiệp trêu Duy
- Bà! Cứ chờ đó!
Một màn vui vẻ tình cảm như vậy được trình diễn cho người đứng chôn chân đằng sau, tất cả được thu hết vào tầm nhìn của đôi mắt nâu không cảm xúc, hai tay siết chặt lại, tựa như muốn bóp nát mọi thứ trong tầm mắt.
/105
|