Sau 2 tiếng đồng hồ di chuyển, chiếc xe cũng đỗ xịch lại trước 1 căn nhà khang trang, lung linh huyền ảo dưới ánh mặt trời. Bể bơi mini (nhưng kích thước hổng mini tí nào) hiện lên đầy sức hút, càng tôn thêm sự tự nhiên, hòa hợp vào đất trời. căn nhà cũng chả đến nỗi to lắm, chỉ có 3 tầng nhà, rộng đến 2 căn nhà bình thường ghép vào nhau thôi.
Cả đám dừng xe, cứ ố á liên tục, cổ mỏi nhừ vi ngẩng cao quá đà. Tôi chỉ biết mắt tròn mắt dẹt. Về nhà Hân rồi nhưng giờ mới thấy, nhà Hân cũng chỉ là…thiểu số so với nhà 2 nhóc quỷ kia. Cúi đầu quay vào xe gọi 2 tên vẫn đang say giấc nồng, tôi lại quay ra ngoài tranh thủ để Hoàng lôi đi vòng quanh nhà thăm thú.
Hân mệt mỏi mở mắt dậy sau chuyến hành trình dài, cổ mỏi nhừ vì nghiêng 1 bên, nhờ ké vai của Duy do bệnh say xe kinh niên, chả thèm gửi lời cảm ơn sâu sắc đến thằng bạn đã cho nó mượn vai, nó bước ra ngoài, hít thở bầu không khí trong lành không mùi xăng dầu, sau đó cũng há hốc mỏ ngạc nhiên. Tôi nhìn mặt Hân ngơ ngơ đơ đơ mà phải phì cười
- Mày ngậm miệng vào, cả gia đình nhà ruồi vào đấy trú ẩn hết rồi đấy!
- To quá mày ơi, gấp đôi nhà tao ý! Nhà đâu giàu quá thể đáng!
Hân vẫn mải mê trầm trồ, không thèm để ý đến lời kích đểu của tôi
- Tuyệt quá đi, kiểu này tao phải có cả album ảnh ở mọi ngóc ngách ý!
- Ai cho chụp mà đòi? – Hải vừa khuân hàng lý của 2 đứa, vừa làu bàu
- Cấm có ý kiến, lần trước ai đến nhà tôi cũng xoành xoạch suốt ý nhể?
- Là Hoàng chứ đâu phải tôi. Gặp nhau suốt còn không phân biệt nổi à?
- Hoàng chuyển tóc vàng thành tóc đỏ khi nào vậy cà???? Lạ quá hen?
Hai đứa lại tranh thủ đấu khẩu mọi lúc mọi nơi. Tôi cũng chả hiểu sao Hân với Hải xung khắc đến vậy. Nhưng hôm nào không thấy tiếng cãi nhau ý lại thấy buồn buồn như con chùn chùn mới lạ chứ!
Sau 1 tiếng sắp xếp hành lý + nghỉ ngơi xơi nước hoa quả. Hân kéo tay tôi, xách máy ảnh đi “săn hình”. Kiểu gì cũng bắt tôi chụp. Y như rằng, thấy chỗ nào hay Hân lại vứt máy sang cho tôi, làm đủ trò, bắt tôi chụp hàng trăm tấm mới chịu thôi
Đến khi Hoàng gọi hai đứa vào bắt đầu đi…du ngoạn, Hân mới buông tha.
- Đi đâu thế?
- Đi chợ – Duy trả lời thay chủ nhà
- Đi chợ mà kêu đi chơi hả?
- Kết hợp cả hai luôn mà!
- Chủ nhà đãi khách đi! – Tôi nằm soài ra thảm, lăn lộn lung tung. Hân cũng được thể…lăn theo
- Được rồi! Dì Hai!!!! – Hải lớn tiếng gọi
Cả lũ được thể quay ngoắt lại nhìn thấy 1 dì…cũng tre trẻ, mà cũng hơi…dừ dừ chạy lại.
- Dì đi chợ nấu cơm giúp tụi con nha, nhớ nấu nhiều, ở đây có mấy con heo liền! – hải ra vẻ nhắc nhở cẩn thận nhưng mắt liếc nhìn hai đứa tôi gian xảo
- Vâng, cậu chủ!!
- Khoan! – Hân lên tiếng
- GÌ???
- Tôi có bảo cậu nói người giúp việc nấu hả?
- Không!
- Thế thì sao sai cô ấy?
- Đó là việc của cô ấy!
- No no – tôi chen ngang – lần trước Hân cũng tự tay nấu nướng, lần này, hai anh em cũng làm thế đi!
- Đúng đúng, chỉ mày hiểu tao hohoho!
- Nhưng…em không biết nấu – Hoàng ngập ngừng, hai tay vặn vẹo khổ sở
- Không sao! có cao thủ ở đây, hai chú không phải xoắn há há – Duy đột ngột đứng dậy, chống hông ra oai
- Đi chợ đi, về nhà anh sẽ trổ tài!
- Thật anh nhá? – Hoàng mắt sáng như đền cao áp, ngước nhìn Duy đầy hâm mộ
- Thật chứ ai đùa!
- Thế mua gì anh?
- Mua gì cũng được, thích ăn gì mua cái đó đi! Mỗi thứ 1 ít
- Ok. Hải đi thôi!
- Tự nguyện thì đi 1 mình, sao kêu em? – Hải cự nự
- Hay nhỉ? mình anh sao quyết, đi thôi!
KHông nói không rằng, Hoàng lôi Hải đi một cách thô bạo, bỏ ngoài tai lời nhiếc móc của Hải. Chờ hai đứa đi khuất, tôi mới quay ra hỏi Duy
- Ông biết nấu ăn từ khi nào thế?
- Chuyện tôi là ai chứ? dĩ nhiên là biết!
- Sao tết vừa rồi đến nhà ông chơi ông kêu nấu cơm cũng không biết nấu? – Hân hồn nhiên hỏi
- Ai nói thế? – Duy giật mình, giãy nảy – tôi lười nên không muốn trổ tài thôi!
- Thật không? – Tôi từ mắt hỏi
- Thật…thật mà! – Duy nuốt nước bọt đánh ực, nhìn hai đứa sợ hãi
- Tôi là tôi đói lắm rồi nhớ, không có gì cho tôi ăn thì ông cứ lo giữ cái thân đi!
Hân tuyên ngôn rồi lại tranh thủ kéo tôi đi….khám phá phòng hai đứa nhỏ, đẻ lại Duy ngồi toát mồ hôi lạnh, vội vã cầm điện thoại bấm bấm liên hồi (tra Google ^^)
1 tiếng
2 tiếng
2 tiếng cộng thêm 30 phút
Tôi lò dò xuống nhà cùng Hân, tay ôm đồm cả đống truyện Conan Hân lùng được ở phòng Hoàng, rồi cả lũ truyện Naruto cướp ở phòng Hải, cười sung sướng chuẩn bị chiến đấu hét đêm nay.
- Ủa? chưa nấu cơm hả? – Tôi thả phịch đống châu báu xuống sàn nhà, mặc cho Hân tí tởn giải quyết từng quyển một
- Đã đi chợ về đâu mà nấu! – Duy ngáp rồi vài cái, tay chuyển kênh tivi liện tọi
- Ặc, 2 tiếng đồng hồ chưa đi chợ vê? Tụi nó đi đâu thế? I-rắc hả?
- Biết chết liền!
Vừa nhắc đã thấy xon xao ngoài cửa, Hoàng hăm hở bươca vào, hai tay hai súng, quên, hai tay hai túi, to như bao tải
- Em đã về!!!!!!!!!!!
- Định khhuân cả chợ hay sao đi lâu vậy?
- Anh Duy nói mua mỗi thứ 1 ít nên cái gì em cũng bốc 1 ít hehe!! – Hoàng hồn nhiên khoe chiến tích, tôi tặng cho Duy cái lườm cháy khét lẹt mặt mũi
- Ờ, mời Duy đại ca vào nấu!
- Để đó tôi, mang hết vào bếp đi Hoàng, Hải!
Rồng rắn nhau kéo vào, tôi thảnh thơi ngồi kế thừa cái tivi của Duy, gác chân lên bàn, tay phe phẩy quạt nan, haizzzzzz, cuộc sống…..
- CHOANG!!!!!!
Tiếng động trong bếp khiến tôi giật mình, quay qua nhìn Hân, chơp chớp. Ngay lập tức hai đứa phi thân vào nhà, hét lên thất thanh
- ỐI TRỜI ƠI!!!!!!!!!
-OH MY GOD!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cả đám dừng xe, cứ ố á liên tục, cổ mỏi nhừ vi ngẩng cao quá đà. Tôi chỉ biết mắt tròn mắt dẹt. Về nhà Hân rồi nhưng giờ mới thấy, nhà Hân cũng chỉ là…thiểu số so với nhà 2 nhóc quỷ kia. Cúi đầu quay vào xe gọi 2 tên vẫn đang say giấc nồng, tôi lại quay ra ngoài tranh thủ để Hoàng lôi đi vòng quanh nhà thăm thú.
Hân mệt mỏi mở mắt dậy sau chuyến hành trình dài, cổ mỏi nhừ vì nghiêng 1 bên, nhờ ké vai của Duy do bệnh say xe kinh niên, chả thèm gửi lời cảm ơn sâu sắc đến thằng bạn đã cho nó mượn vai, nó bước ra ngoài, hít thở bầu không khí trong lành không mùi xăng dầu, sau đó cũng há hốc mỏ ngạc nhiên. Tôi nhìn mặt Hân ngơ ngơ đơ đơ mà phải phì cười
- Mày ngậm miệng vào, cả gia đình nhà ruồi vào đấy trú ẩn hết rồi đấy!
- To quá mày ơi, gấp đôi nhà tao ý! Nhà đâu giàu quá thể đáng!
Hân vẫn mải mê trầm trồ, không thèm để ý đến lời kích đểu của tôi
- Tuyệt quá đi, kiểu này tao phải có cả album ảnh ở mọi ngóc ngách ý!
- Ai cho chụp mà đòi? – Hải vừa khuân hàng lý của 2 đứa, vừa làu bàu
- Cấm có ý kiến, lần trước ai đến nhà tôi cũng xoành xoạch suốt ý nhể?
- Là Hoàng chứ đâu phải tôi. Gặp nhau suốt còn không phân biệt nổi à?
- Hoàng chuyển tóc vàng thành tóc đỏ khi nào vậy cà???? Lạ quá hen?
Hai đứa lại tranh thủ đấu khẩu mọi lúc mọi nơi. Tôi cũng chả hiểu sao Hân với Hải xung khắc đến vậy. Nhưng hôm nào không thấy tiếng cãi nhau ý lại thấy buồn buồn như con chùn chùn mới lạ chứ!
Sau 1 tiếng sắp xếp hành lý + nghỉ ngơi xơi nước hoa quả. Hân kéo tay tôi, xách máy ảnh đi “săn hình”. Kiểu gì cũng bắt tôi chụp. Y như rằng, thấy chỗ nào hay Hân lại vứt máy sang cho tôi, làm đủ trò, bắt tôi chụp hàng trăm tấm mới chịu thôi
Đến khi Hoàng gọi hai đứa vào bắt đầu đi…du ngoạn, Hân mới buông tha.
- Đi đâu thế?
- Đi chợ – Duy trả lời thay chủ nhà
- Đi chợ mà kêu đi chơi hả?
- Kết hợp cả hai luôn mà!
- Chủ nhà đãi khách đi! – Tôi nằm soài ra thảm, lăn lộn lung tung. Hân cũng được thể…lăn theo
- Được rồi! Dì Hai!!!! – Hải lớn tiếng gọi
Cả lũ được thể quay ngoắt lại nhìn thấy 1 dì…cũng tre trẻ, mà cũng hơi…dừ dừ chạy lại.
- Dì đi chợ nấu cơm giúp tụi con nha, nhớ nấu nhiều, ở đây có mấy con heo liền! – hải ra vẻ nhắc nhở cẩn thận nhưng mắt liếc nhìn hai đứa tôi gian xảo
- Vâng, cậu chủ!!
- Khoan! – Hân lên tiếng
- GÌ???
- Tôi có bảo cậu nói người giúp việc nấu hả?
- Không!
- Thế thì sao sai cô ấy?
- Đó là việc của cô ấy!
- No no – tôi chen ngang – lần trước Hân cũng tự tay nấu nướng, lần này, hai anh em cũng làm thế đi!
- Đúng đúng, chỉ mày hiểu tao hohoho!
- Nhưng…em không biết nấu – Hoàng ngập ngừng, hai tay vặn vẹo khổ sở
- Không sao! có cao thủ ở đây, hai chú không phải xoắn há há – Duy đột ngột đứng dậy, chống hông ra oai
- Đi chợ đi, về nhà anh sẽ trổ tài!
- Thật anh nhá? – Hoàng mắt sáng như đền cao áp, ngước nhìn Duy đầy hâm mộ
- Thật chứ ai đùa!
- Thế mua gì anh?
- Mua gì cũng được, thích ăn gì mua cái đó đi! Mỗi thứ 1 ít
- Ok. Hải đi thôi!
- Tự nguyện thì đi 1 mình, sao kêu em? – Hải cự nự
- Hay nhỉ? mình anh sao quyết, đi thôi!
KHông nói không rằng, Hoàng lôi Hải đi một cách thô bạo, bỏ ngoài tai lời nhiếc móc của Hải. Chờ hai đứa đi khuất, tôi mới quay ra hỏi Duy
- Ông biết nấu ăn từ khi nào thế?
- Chuyện tôi là ai chứ? dĩ nhiên là biết!
- Sao tết vừa rồi đến nhà ông chơi ông kêu nấu cơm cũng không biết nấu? – Hân hồn nhiên hỏi
- Ai nói thế? – Duy giật mình, giãy nảy – tôi lười nên không muốn trổ tài thôi!
- Thật không? – Tôi từ mắt hỏi
- Thật…thật mà! – Duy nuốt nước bọt đánh ực, nhìn hai đứa sợ hãi
- Tôi là tôi đói lắm rồi nhớ, không có gì cho tôi ăn thì ông cứ lo giữ cái thân đi!
Hân tuyên ngôn rồi lại tranh thủ kéo tôi đi….khám phá phòng hai đứa nhỏ, đẻ lại Duy ngồi toát mồ hôi lạnh, vội vã cầm điện thoại bấm bấm liên hồi (tra Google ^^)
1 tiếng
2 tiếng
2 tiếng cộng thêm 30 phút
Tôi lò dò xuống nhà cùng Hân, tay ôm đồm cả đống truyện Conan Hân lùng được ở phòng Hoàng, rồi cả lũ truyện Naruto cướp ở phòng Hải, cười sung sướng chuẩn bị chiến đấu hét đêm nay.
- Ủa? chưa nấu cơm hả? – Tôi thả phịch đống châu báu xuống sàn nhà, mặc cho Hân tí tởn giải quyết từng quyển một
- Đã đi chợ về đâu mà nấu! – Duy ngáp rồi vài cái, tay chuyển kênh tivi liện tọi
- Ặc, 2 tiếng đồng hồ chưa đi chợ vê? Tụi nó đi đâu thế? I-rắc hả?
- Biết chết liền!
Vừa nhắc đã thấy xon xao ngoài cửa, Hoàng hăm hở bươca vào, hai tay hai súng, quên, hai tay hai túi, to như bao tải
- Em đã về!!!!!!!!!!!
- Định khhuân cả chợ hay sao đi lâu vậy?
- Anh Duy nói mua mỗi thứ 1 ít nên cái gì em cũng bốc 1 ít hehe!! – Hoàng hồn nhiên khoe chiến tích, tôi tặng cho Duy cái lườm cháy khét lẹt mặt mũi
- Ờ, mời Duy đại ca vào nấu!
- Để đó tôi, mang hết vào bếp đi Hoàng, Hải!
Rồng rắn nhau kéo vào, tôi thảnh thơi ngồi kế thừa cái tivi của Duy, gác chân lên bàn, tay phe phẩy quạt nan, haizzzzzz, cuộc sống…..
- CHOANG!!!!!!
Tiếng động trong bếp khiến tôi giật mình, quay qua nhìn Hân, chơp chớp. Ngay lập tức hai đứa phi thân vào nhà, hét lên thất thanh
- ỐI TRỜI ƠI!!!!!!!!!
-OH MY GOD!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
/105
|