Chương 8.2: Em trai cậy mạnh
Cho đến khi Lăng Thanh Viễn đặt tay lên bàn cúi người xuống nhìn cô, bóng hắn che lấp ánh sáng trước mặt cô, cô mới sực tỉnh.
“Chị lại muốn làm rồi sao?” Hắn nhếch mày nhìn cô, tỏ ra vẻ đầy khinh mạn.
Cô giơ tay lên đẩy gương mặt hắn ra, “Biến một bên.”
“Có tác dụng trong vòng 72 giờ.” Hắn cảm nhận được sự khẩn trương của cô, cố ý cúi thấp người xuống, khẽ nói vào tai cô : “Chị à, hay là chúng ta đừng lãng phí nhỉ ?”
“Thanh Viễn…. Cậu hận tôi đến vậy sao ?” Cô đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
Lăng Thanh Viễn khựng lại, mất một lúc cậu mới đứng thẳng dậy, “Tại sao lại hỏi vậy ?”
“Những lời cậu nói lúc chiều ….” Lăng Tư Nam ngẩng đầu lên nhìn hắn : “Những việc cậu là với tôi đều là muốn báo thù sao ?” Thấy Lăng Thanh Viễn im lặng không nói gì, cô tiếp tục nói : “Tôi khi đó là bất đắc dĩ, lúc đó tôi mới có 8 tuổi, bố mẹ không cần tôi, chỉ có bác hai thương tôi, muốn đưa tôi đi, tôi cũng không thể lựa chọn.”
Lăng Thanh Viễn nhíu mày, đôi mắt đào hoa dần tối lại : “ Chị nói chị đi nhanh rồi sẽ về.”
“Đó là…” Lăng Tư Nam có chút ngượng ngùng, “ Lời nói dối mang thiện ý mà thôi….. Khi đó cậu kéo tay tôi không cho tôi đi, tôi nói vậy có lẽ cậu sẽ cảm thấy đỡ hơn.”
“Chị có biết tôi đã đợi mất bao lâu không ?”
“…”
“Một tháng.” Lăng Thanh Viễn nói, “Khi đó bố bận làm ăn ở bên ngoài, người bảo mẫu trông tôi không nghiêm, ngày nào tôi cũng ngồi trước sân đợi chị, đợi suốt một tháng trời, tôi thực sự đã nghĩ rằng… chị rất nhanh sẽ trở về.”
Trong đầu cô hiện lên cảnh Lăng Thanh Viễn lúc 6 tuổi, ôm trong lòng chiếc xe đồ chơi ngồi trước sân đợi cô trở về, trong lòng cô liền cảm thấy xót xa.
“Chính vì như vậy mà sau đó tôi đã bị nhiễm phong hàn, bố mẹ tức giận đuổi việc người bảo mẫu đó, sau đó cấm túc tôi suốt nửa năm, chỉ có khi bố mẹ ở cùng tôi mới có thể ra ngoài.”
Lòng Lăng Tư Nam có chút rối bời, cô không nghĩ rằng Thanh Viễn khi đó lại để ý mình đến như vậy.
“Họ nói với tôi, chị có gia đình mới rồi, chị sẽ không quay lại nữa.” Lăng Thanh Viễn nhìn cô, ngữ khí bình đạm mà nói.
“….. Họ rốt cục đáng sợ đến mức nào, chị chắc rõ hơn tôi nhiều.” Hắn mỉm cười, “Khi đó, tôi thực sự vô cùng thích chị.”
Cô càng nghĩ càng thấy khó chịu.
“ Cuối cùng thì sao…. Chị đã quên tôi rồi.”
“Đến khi tôi tìm được tung tích của chị, khi tôi có thể hỏi được tình hình của chị gần đây, chị đã sớm quên đi tôi rồi.”
“Tôi…” Lăng Tư Nam dường như muốn phản bác lại điều gì đó, nhưng cô phát hiện ra mình không có gì để có thể phản bác lại cả, gia đình họ Lăng đối với cô là một ký ức đau khổ, cô mới có một cuộc sống mới, vì thế Lăng Thanh Viễn cũng bị cô coi là một thành phần của nhà họ Lăng mà đem những ký ức đó chôn vùn một một góc sâu trong tâm hồn, hơn nữa khi đó cô cho rằng Nguyên Nguyên được thương yêu cũng không thể nào quan tâm đến một người chị như cô, thế nên sao cô phải rảnh rỗi mà nhớ đến hắn.
“Chị hỏi tôi là báo thù sao ?” Lăng Thanh Viễn nghiêng đầu
“Chị muốn nghe đáp án như thế nào ?”
Sau đêm hôm đó, quả nhiên mấy hôm liền cô đều không thấy bóng dáng của Lăng Thanh Viễn đâu.
Tuy nhiên cô cũng chẳng có thời gian, cô “bị” phải đăng ký lớp phụ đạo đặc biệt do câu lạc bộ tiếng Anh của trường tổ chức, 5 giờ chiều mỗi ngày sau khi tan học đều phải ở lại phụ đạo 1 tiếng môn tiếng Anh, 6 giờ tối mới có được tan học về nhà, Lăng Thanh Viễn về nhà còn muộn hơn cả cô, cho dù có sau khi về nhà hắn cũng chỉ im lặng ngồi làm bài tập, trừ buổi sáng hai người có thể gặp mặt nhau thì thời gian còn lại của họ gần như là không có chút trùng hợp nào.
Cô suýt chút nữa thì quên đi những việc mà hai người họ từng làm, cô nghĩ rắng, chắc là mối quan hệ đầy nghịch lý này giữa họ đến đây là kết thúc rồi.
Nhất là mấy ngày gần đây, hắn bận tối mắt tối mũi, có khi buổi sáng cũng không thấy bóng dáng đâu bởi hắn phải đến trường sớm.
Hắn phải chuẩn bị cho cuộc thi Olympic Vật lý tháng sau.
Lăng Thanh Viễn không phải là một đứa trẻ chỉ dựa vào thiên phú, khoảnh khắc này Lăng Tư Nam mới nhận ra rằng hắn thực sự rất nỗ lực, hóa ra những người ưu tú, còn phải nỗ lực hơn cô gấp bội lần.
Buổi trưa, giáo viên bảo cô đi đưa đồ cho hội học sinh, cô tình cờ gặp được hắn.
Sauk hi gõ cửa bước vào vào phòng, cô nhìn thấy Lăng Thanh Viễn đang bị kẹp giữa đám người, bận rộn đến không thể rời đi.
Hai người cách nhau một khoảng xa xôi mà nhìn đối phương.
Ánh mắt của Lăng Thanh Viễn dưới lớp kính đầy dịu dàng, mấy người còn lại bên cạnh hắn vẫn đang nói chuyện rầm rào, hắn chỉ cần vài câu liền chỉ ra ưu khuyết điểm.
Cô đứng từ xa nghe họ nói một lúc, trưởng ban truyền thông người được gọi là anh Tường thấy cô đến rồi liền gọi một câu :” Lăng Thanh Viễn, chị cậu đến rồi kìa.”
Nhất thời, mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, Lăng Tư Nam cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Lăng Thanh Viễn thở dài một tiếng : “Nhìn thấy rồi, không cần cậu phải truyền tin.” Hắn bàn giao nốt với mấy người xung quanh rồi dắt cô ra ngoài cửa.
“Có cần phải khách khí vậy không, cho dù tôi có mù đường thì con đường này tôi vẫn biết đi mà.” Lăng Tư Nam nhỏ giọng nói.
Lăng Thanh Viễn nói : “ Tôi muốn hỏi chị dạo này học phụ đạo tiếng Anh thế nào rồi.”
“…. Cậu là em trai mà quản nhiều như bố tôi vậy.” Cô so sánh nói, cô mơ hồ cảm thấy hôm nay tâm trạng hắn không tốt.
“Còn 13 ngày nữa là đến kì thi thử, tôi sợ chị không theo kịp.” Lăng Thanh Viễn đi đến cuối hành lang, thấy xung quanh không có ai mới quay người lại dựa lựng vào tường, ngước đầu lên mà thả lòng người.
Lăng Tư Nam có chút lo lắng hỏi : “ Cậu không sao chứ ?”
Lăng Thanh Viễn hất cằm, ánh mắt từ từ lướt nhìn cô một lượt : “ Chị chỉ cần qua đợt kì thi thử là tôi thấy ổn rồi.”
“….Chúng ta có thể không nhắc đến kì thi thử không?”
“Hay là chị muốn cùng tôi làm một lần.”
“….Thôi, hãy nói về kì thi thử đi.”
Lăng Thanh Viên tay chống lấy cằm cười rộ lên, sau đó hai tay hắn rang ra hướng về phía cô : “Chị à.”
Tim cô bị tiếng “chị” đầy bất ngờ này làm cho nhũn ra, khoảnh khắc này cô cảm tưởng rằng hắn ta muốn làm gì cô đều sẽ cho.
Thế nên Lăng Tư Nam trả lời một tiếng rồi bước vê phía hắn.
Ngay phút giây ấy, hắn ôm lấy cô.
“Lăng, Lăng Thanh Viễn!” Cô giật mình thót lên, “ Cậu điên rồi sao, đây là hành lang đó.”
“Suỵt.” Lăng Thanh Viễn tựa vào bên tai cô, thấp giọng mà nói : “ Chỉ ôm một lúc thôi, một lúc thôi mà.”
Lăng Tư Nam bị ôm đến cứng đờ người, trong lòng đầy sốt sắng nhìn về phía hành lang, chỉ sợ có người đi qua.
Tiếng hít thở của hắn bên tai khiến tim cô không khỏi có chút đập nhanh.
“Tôi sẽ không để ông ấy mang chị đi đâu.” Lăng Thanh Viễn nhẹ giọng nói, giọng hắn có chút khan, nhiều hơn chút là cảm giác mệt mỏi.
Lăng Tư Nam bỗng thấy cái người đang dựa vào mình nóng lên, cô lùi lại phía sau : “ Thanh Viễn, có phải cậu….”
Cô giơ tay lên muốn sờ trán hắn nhưng bị hắn ngay lại.
“Tôi không sao.” Ánh mắt Lăng Thanh Viễn trong chốt lát trở lại bình thường, bỏ chân đang dựa vào tường, đứng thẳng lại.
Hắn không có nói thêm gì, quay biến rồi biến mất sau khúc cua của hành lang.
Lòng Lăng Tư Nam thấp thỏm không yên suốt buổi học hôm đấy.
Giáo viên phụ đạo giảng bài nhạt nhẽo, khô khan, nhưng Lăng Tư Nam vô cùng nghiêm túc ghi chép vở.
Đối với cô mà nói, rời khỏi cái nhà này thì tốt hơn, bị đối xử bất công như vậy, tại sao cô lại phải cố gắng mà nhiệt tình với họ chứ.
Nhưng những lời mà hắn nói hôm đó khiến cô có lí do không thể không ở lại,
Đột nhiên, tiếng ồn ào từ phía sân vận động chuyền lại.
Lăng Tư Nam nghiêng đầu nhìn qua lớp kính, có một đám người đang túm tụm ở đó.
Cô chỉ liếc một cái rồi lại đưa ánh mắt về phía chiếc bảng đen.
Sau khi lớp phụ đạo kết thúc, cô cùng các bạn đi về.
Cổng trường vẫn còn vài học sinh có nhiệm vụ trực nhật ngày hôm nay vừa kết thúc phiên trực cũng cùng đường với họ.
“Cậu nghe nói gì chưa ? Hôm nay Lăng Thanh Viễn bị ngất xỉu đó.”
“Nghe nói là sốt cao lắm, bố mẹ cậu ta cũng chạy đến trường để đón cậu ta đi.”
Lăng Tư Nam ngừng lại bước chân.
Cô quả thực không phải là một người chị tốt.
/393
|