Chương 7.5: Đi vào trong (H)
Ở nơi nào đó trong trái tim của Lăng Thanh Viễn, có một tiếng vang vội.
Hơi ấm từ cơ thể chị gái khiến hắn có chút lưu luyến không muốn rời đi, dương vật mềm đi một nửa lần nữa lại dựng thảng vào trong một lát.
Lăng Tư Nam ngẩng đầu lên và nhìn hắn chằm chằm.
“Bắn cũng đã bắn vào rồi.” Giọng Lăng Thanh Viễn nhẹ nhàng đến khó tin, “Cứ để tôi cắm một lúc được không.”
Ngoài miệng thì nói có được không, nhưng trên thực tế đã trong tiểu huyệt cô nứng rồi.
Lời nói nhẹ nhàng phối hợp với khuôn mặt điển trai, từng sợi mái tóc ngắn, và khi hắn mím môi không nói gì, thì giống như một thiên thần chỉ được phác họa trong một cảnh phim.
Chỉ là lúc này phần thân dưới của thiên sứ đang vùi trong cơ thể cô, nhắc nhở cô chuyện mình vừa bị làm tình.
“Hội trưởng hội học sinh, cậu đến muộn rồi.”
Lăng Thanh Viễn híp mắt: “Ừm.”
Cuối cùng hai người cũng tách ra, Lăng Thanh Viễn lấy khăn giấy mang theo mình ra giúp cô lau sạch, sau đó giúp cô mặc quần áo.
“… Lát nữa tôi đi mua thuốc.” Có thể nhìn ra hắn có chút áy náy.
Lăng Tư Nam đỏ mặt không nói được lời nào, cô kéo thẳng quần áo và lùi lại: “Tôi sẽ tự đi mua.”
“Như thế làm sao được?” Hiếm khi, khuôn mặt bình tĩnh của hắn xuất hiện vệt đỏ bừng, nhưng hắnvẫn kiên quyết lẩm bẩm: “Một cô học sinh tự đi mua thì không hay biết mấy…” Hắn không muốn cô bị đánh giá lẻ loi một mình.
“Lăng Thanh Viễn, cậu nghĩ chúng ta có thể đến hiệu thuốc với hai khuôn mặt gần giống nhau này thì có thể tốt hơn sao?” Cô hỏi ngược lại.
Lăng Thanh Viễn sững sờ một lúc, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới.
“Nếu cậu đã sử dụng tôi như một công cụ để phát tiết, nên đừng tự dưng dịu dàng như vậy.” Cô ấy là người có đủ khả năng để buông bỏ, và cô ấy không muốn đi vào chi tiết về những gì đã xảy ra, huống hồ cô thực sự cũng chìm đắm bên trong, không hoàn toàn nghiêm khắc từ chối hắn Nói đến cùng, cả hai đều phải chịu trách nhiệm.
“Chị đang nói cái gì vậy ... cại gì mà ‘công cụ phát tiết’?” Lăng Thanh Viễn chỉnh sửa đồng phục học sinh và áo khoác của mình, và khi hắn nghe những gì cô nói, nhiệt độ của cặp suối băng lại giảm xuống một chút, và nó trở nên rất thấp.
“Không phải sao?” Lăng Tư Nam cố gắng hết sức để tỏ ra vẻ lãnh đạm: “Tôi mới về chưa được hai ngày, việc mà cậu làm với tôi, có khác gì với việc cậu xem tôi như công cụ phát tiết chứ…” Dứt lời, còn ngước đầu nhìn chằm chằm hắn, giống như không lên tiếng mà nói ra tội lỗi của hắn.
“Tổng cộng tôi với chị cũng chỉ một lần.” Hắn cau mày, hơi thở nhanh hơn: “Định nghĩa của chị còn quá sớm.”
“Hai lần!”
“Ngày hôm qua cũng tính?”
“Tất nhiên là tính rồi!”
“Tính…” Hắn bắt âm cuối nghẹn ngào muốn biện hộ cho mình nhưng tay đưa lên nửa chừng lại đưa xuống: “Bỏ đi, tùy chị vậy.” Chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn nói: “Còn nữa tôi khi nào thì nhìn thấy chị thì muốn làm chuyện đó chứ?”
“Không phải là ý của cậu khi kéo tôi qua đây vào buổi trưa hôm nay sao?” Lăng Tư Nam nhìn chằm chằm vào ánh mắt tĩnh lặng như giếng xưa của em trai, không khỏi cảm thấy có chút không thoải mái, người này làm như vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì cả vậy, lại trở lại hội trưởng học sinh hội trưởng hoàn mỹ không tì vết.
“Tôi hôm nay—" Lăng Thanh Viễn cau mày, “Hôm nay tôi muốn dẫn chị đi đăng ký nhóm tiếng Anh, chị nghĩ đi đâu thế?”
“... Nhóm tiếng Anh?”
“Tiếng Anh của chị kém nhất trong tất cả các môn. Cuối tháng có một bài kiểm tra thử, chị phải vượt qua bài kiểm tra tiếng Anh.” Hắn nghiêng mình đứng đó và cài nút, như thể ra lệnh cho cô.
“Tôi có học chăm chỉ, và tại sao cậu lại quan tâm tôi có qua môn hay không chứ?”
“Nếu đã chăm chỉ mà vẫn không đạt, điều đó chỉ chứng tỏ chị chưa đủ chăm chỉ.” Đứa em trai nịnh hót biến mất không tăm tích, đổi lại là Diêm Vương mặt sắt: “Lúc sáng ông ấy đã nói với tôi rồi, nếu tiếng Anh của chị không tốt, ông ấy muốn gửi chị đến một trường song ngữ kiểu kín để học.”
Lăng Thanh Viễn không nói “ông ấy” là ai, nhưng vừa nghe có thể hiểu ngay.
Sắc mặt Lăng Tư Nam đột nhiên tối sầm lại.
Hóa ra đợi mấy tháng, cũng không thể chờ đợi được để đuổi cô ấy đi.
Nhưng……
“Không có gì không tốt khi đến đó.” Lăng Tư Nam cười nói, “Đến đó có nơi ăn ở, không cần phải nhìn thấy bọn họ, mọi người đều vui vẻ.”
“Lăng Tư Nam.” Lăng Thanh Viễn lần này không gọi bằng chị gái, giọng điệu của hắn trầm đến đáng sợ.
“Mười năm trước, chị nói dối tôi, để tôi ở trong nhà này chị đã quên sạch sao.”
Giọng nói của hắn không còn là sự dịu dàng hay từ tính nhẹ nhàng của một chàng trai trẻ tuổi, từng câu từng chữ đều là nỗi lòng trĩu nặng.
“Có thể chị nói đúng, tôi thực sự không phải không có chị là không ổn, có lẽ tôi thật sự xem chị là công cụ phát tiết.”
“Nhưng lần này__”
“Muốn chết, chúng ta cùng chết.”
“Chị, đừng có mà trốn tránh.”
/393
|