Hai người ngồi trên ghế bành không biết đã rời nhau ra từ lúc nào, Mã U đang cầm hai ly rượu vang, đưa một ly cho Diệp Thố. Thấy Thượng Linh đột nhiên xuất hiện, đầu tiên cô ta ngẩn người, sau đó cười gọi cô đến uống rượu cùng.
Thấy vẻ mặt thản nhiên như không của Mã U, Thượng Linh chỉ cảm thấy giận sôi người. Mấy giây trước vẫn còn đang ôm chồng cô, vậy mà mấy giây sau đã mặt mày hớn hở cười với vợ anh, người đàn bà này tưởng mình đang diễn kịch sao?
“Cô đi ra đi!” Tuy trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng vẻ mặt cô vẫn vô cùng bình thản.
Mã U hơi ngạc nhiên nhìn cô, dường như đã hiểu mọi chuyện, quay ra nói với cô: “Cậu ấy uống nhiều rồi, cô chăm sóc cậu ấy đi!”
Cánh cửa phía sau đóng lại, Thượng Linh đặt túi xách xuống, bước đến bên bàn sách. Trên bàn một chai rượu vang đã uống cạn, một chai đã vơi một nửa. Anh đã ngồi thẳng người dậy, đôi mắt mệt mỏi ngà ngà say. Dưới ánh đèn vàng mở ảo những đường nét trên gương mặt anh càng được phác họa rõ rệt hơn, dường như đang chất chứa bao nỗi cô độc nhưng lại đẹp đến nghẹt thở.
Nhưng cứ nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, anh để người phụ nữ khác ôm mình, Thượng Linh lại thấy vô cùng tức giận. Những chuyện quá khứ cô có thể chịu đựng được, nhưng chuyện lúc này cô không muốn và cũng không thể chịu đựng nổi.
“Em muốn nói chuyện với anh.” Thượng Linh đưa tay lấy ly rượu giữa những ngón tay anh, nhưng bị anh túm lại, cô ngã ra ghế, bị anh ôm chặt vào lòng.
Mùi rượu sộc vào mũi khiến cô nhận ra anh đã uống rất nhiều. Vẻ căng thẳng như vừa thoáng qua trong đôi mắt màu đen: “Em về từ lúc nào vậy, đứng ở ngoài bao lâu rồi?”
Anh muốn hỏi xem cô có thấy cảnh hai người ôm nhau hay không? Thật không may, cô đã thấy rồi!
Thượng Linh nhíu mày đẩy anh ra: “Chúng ta không nói chuyện được trong tư thế này, anh bỏ ra đã…” Đôi môi anh chặn đứng lời cô. Đôi môi gợi cảm không còn lạnh nữa, có lẽ vì uống rượu nên rất ấm áp, ép thật chặt như muốn nghiền nát đôi môi cô.
Hành động của anh điên cuồng, thậm chí còn hơi thô bạo, như muốn chặn lại những lời cô định nói, ôm sát cô vào lòng, không kịp để cho cô hít thở. Thượng Linh mở to mắt, nghiến chặt răng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm cô cũng không để anh hôn. Đây là gì chứ? Vừa kể lể xong với tình cũ lại quay ngay sang lòng vợ luôn được sao?
Hai người giằng co rất lâu, cuối cùng anh không tài nào khuất phục nổi cô. Anh đột nhiên dừng lại, hơi thở gấp gáp, căn phòng yên tĩnh đến kì lạ, cô từ từ lên tiếng: “Anh có gì cần nói với em về chuyện vừa rồi không?”
Thượng Linh không đợi anh trả lời.
“Anh có thấy chúng ta cứ tiếp tục như thế này thật vô nghĩa hay không?” Giọng cô lạnh lùng hơi trầm: “A Thố, em thực sự đã muốn đối tốt với anh. Nhưng giờ đây em nhận ra mình không làm được!”
Lúc ngừng lại, cô chỉ thấy tiếng tim mình đập thình thịch: “… Có lẽ chúng ta thực sự không hợp nhau. Hôn nhân vội vàng như thế này, hai chúng ta…”
“Đủ rồi!” Anh gần như gào lên ngắt lời cô. Thượng Linh ngẩng đầu, đôi mắt đen láy giờ này vô cùng lạnh lùng băng giá.
“Anh đừng ngắt lời em!” Cô tức giận nói: “Chuyện quá khứ anh không chịu kể cho em, chuyện giữa anh và Mã U anh cũng không muốn nói, cái gì cũng che giấu. Cứ có vấn đề một cái là lại chiến tranh lạnh, không tin tưởng em. Nếu cứ tiếp tục như thế này hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.”
Sự lạnh lùng trong đôi mắt đã lan ra toàn cơ thể Diệp Thố, anh đứng ở đó, như đang đứng trong một thế giới khác: “Vậy em muốn thế nào, ly hôn?”
Ly hôn? Anh lại có thể nói hai tiếng “ly hôn”?
Thượng Linh tức giận đến mức này nhưng vẫn không hề thốt lên hai tiếng ấy, anh lại có thể là người nói ra trước sao?
“Phải! Em muốn ly hôn. Đáng lẽ nên ly hôn từ rất lâu rồi! Không, lẽ ra ngay từ lúc đầu em không nên nhận lời anh. Đây hoàn toàn là một sai lầm!” Cô buột miệng nói rất nhiều điều, hoàn toàn không hề suy tính hậu quả.
Ánh mắt anh lạnh lùng u tối khiến cô như lạnh cả người. Mỗi lần uống rượu anh đều trở nên thật xa lạ. Anh nắm chặt tay cô, đầu ngón tay như muốn cào cấu vào tận da thịt cô: “Xem ra, đúng là anh đã quá chiều chuộng, làm hư em thật rồi!”
Thượng Linh thấy vài dấu hiệu trong đôi mắt đang dần u tối, vì đã quen với cảm giác này, cô biết anh định làm gì. Lần nào khi có chuyện anh cũng đều dùng cách này cả.
Cơn thịnh nộ cuồn cuộn trong lòng Thượng Linh lan rộng đến vô bờ. Cô ra sức vùng vẫy thoát ra trước khi cơ thể anh đè xuống, nhặt túi xách lên, cô vội chạy ra phía cửa. Dù sao Diệp Thố cũng đã uống nhiều, cơn say vẫn chưa qua, cơ thể nặng nề đổ nhào trên ghế bành.
“Tiểu Linh…” Trước khi cô đẩy cánh cửa ra, có tiếng kêu rất nhỏ thoát ra từ môi anh. Cô dừng bước chân nhưng không hề quay đầu lại, vài giây sau liền đẩy cửa bước ra.
…
Hai ngày sau, tại cổng kiểm soát an ninh sân bay thành phố B. Người đàn ông khôi ngô với mái tóc màu hạt dẻ chậm rãi bước đến, nói với cô hành lý vừa ký gửi xong, cũng đã lấy được vé máy bay, có thể đi bất kì lúc nào. Người phụ nữ khẽ đáp lại một tiếng, không nén nổi lòng mình quay ra nhìn đồng hồ tại đại sảnh sân bay một lần nữa.
“Nếu vẫn tiếc nuối thì đừng đi nữa.” Phong Duy Nặc dịu dàng nói. Hôm qua khi cùng cô đến nhà họ Diệp thu dọn hành lý, anh không hề thấy Diệp Thố đâu cả. Đồ đạc của cô đã được thu dọn xong xuôi, đặt trong phòng như chỉ chờ người đến lấy. Mọi việc vô cùng thuận lợi đến nỗi anh hoàn toàn không tìm nổi lý do nào để chần chừ thêm nữa.
Đêm đó thấy cô vội vã chạy đến khách sạn, anh vẫn tưởng hai người họ chỉ cãi nhau, nhưng không ngờ mọi việc lại ra nông nỗi này.
Nhìn vẻ mặt ông Diệp như chỉ mong sao Thượng Linh mau mau chóng chóng cắt đứt quan hệ với nhà họ. Anh cũng hiểu ngày nhỏ đúng là anh và Thượng Linh đối xử không tốt với Diệp Thố, nhưng giờ đây khi nhìn ánh mắt của cha Diệp Thố, anh vẫn thấy xót xa cho cô. Sự việc cụ thể ra sao cô không chịu hé răng đến nửa lời, nhưng anh đoán chắc việc này có liên quan đến Diệp Minh.
“Đợi thêm một lát nữa, dù sao vẫn còn thời gian, tuy không có ai nghe điện thoại nhưng anh đã gửi tin nhắn cho anh ấy, cũng liên lạc với Mộc Ảnh, trợ lý của anh ấy. Anh ấy nhất định sẽ biết được!”
“Không cần anh phải lắm chuyện!” Thượng Linh bướng bỉnh: “Em có đang đợi anh ấy đâu?”
“Vậy cứ coi như anh đang đợi anh ấy được không?” Anh nói nhẹ nhàng: “Thực ra em không cần phải vội đi hôm nay đâu. Chương trình hòa nhạc vẫn chưa bắt đầu, anh sẽ ở thành phố B một thời gian, em có thể coi như ở lại đây bầu bạn cùng anh, cùng ở trong khách sạn.”
Thượng Linh bất thình lình quay người ngắt lời Phong Duy Nặc. Cô lấy vé máy bay từ tay anh: “Không cần đâu! Cám ơn anh hai ngày vừa qua! Chỉ có điều, mọi việc đã đến nước này, đi sớm hay muộn cũng chẳng thay đổi được gì. Em và anh ấy, hoàn toàn không hợp nhau.”
“Tiểu Linh!”
“Cứ vậy nhé!” Ánh mắt cô ngầm ra hiệu cho anh không cần phải nói thêm nữa: “Đây là lựa chọn của em. Nếu anh có thời gian, có thể đến thành phố Z thăm em.”
“Đi thật sao?”
“Vâng, em đi đây!” Cô nhìn anh khẽ mỉm cười, quay người bước đi.
Anh không hề biết tâm trạng cô ra sao khi ra đi, nhưng nhìn bóng dáng gầy gò nhỏ bé dần tan biến trong biển người lúc đó, anh bỗng muốn chạy ngay đến đuổi theo cô. Nhưng cuối cùng tất cả vẫn chỉ trong ý nghĩ.
Một tuần sau, một bưu kiện chuyển phát nhanh được gửi đến tư gia nhà họ Diệp, người nhận là Diệp Thố. Bưu kiện được mở ra trong phòng ngủ với tấm rèm vẫn che một nửa, giấy trắng mực đen, còn có cả chữ ký quen thuộc.
Anh lùi lại một bước, sững sờ ngồi xuống mép giường, trang giấy giữa những ngón tay trắng muốt rơi xuống. Đó là đơn xin ly hôn cô gửi đến. Chữ ký cẩu thả ấn rất mạnh, dường như mang theo cả nỗi tức giận vô ngần. Trong bưu kiện ngoài trang giấy, còn có một chiếc nhẫn… là nhẫn cưới của hai người.
Anh rút điện thoại, ấn cùng một số máy anh đã gọi không biết đến lần thứ bao nhiêu. Đầu dây bên kia vẫn chỉ có một giọng nữ ghi âm lặp đi lặp lại: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Những ngón tay đang nắm chặt điện thoại bỗng buông lơi rơi xuống nền nhà, vang lên tiếng động nặng nề như xé ruột. Ngoài cửa sổ, những áng mây mùa thu vội trôi, tiếng gió thổi thật trống trải…
Một năm rưỡi sau, thành phố Z.
Thượng Linh hoàn toàn không ngờ mình lại có thể bình tĩnh thản nhiên đến vậy khi gặp Mã U. Hơn một năm qua, cô không hề có ý trốn tránh, nếu anh muốn tìm cô, nhất định sẽ tìm được.
Nhưng đã bao lâu như vậy, không ngờ người cô gặp đầu tiên lại là Mã U. Hai người gặp nhau tại trường quay nơi Thượng Linh làm việc. Sau khi trở lại thành phố Z, vì mưu sinh nên cô quay lại nghề cũ - chuyên gia trang điểm. Đã quá lâu không làm việc, tất cả dường như đều lạ lẫm. Nhưng cũng may, Mễ Mễ đã nhờ người quen giới thiệu cô đến trang điểm cho người mẫu bìa tại trường quay của một tạp chí. Không có chỗ nào để dựa dẫm, cô buộc phải làm việc chăm chỉ, dần dần được mọi người công nhận khả năng.
Vì tiền lương có hạn, cô chuyển cha mình sang phòng bệnh thông thường tại việc an dưỡng thành phố, thuê một căn phòng gần đó, cuộc sống cũng tạm coi là ổn định.
Rõ ràng Mã U còn ngạc nhiên hơn cả khi gặp lại cô tại nơi này.
“Cô để mặt mộc đến đây phải không? Hình như tối qua không ngủ được, hơi có quầng thâm dưới mắt, vẫn còn ít thời gian, đắp mặt nạ cho mắt trước đã.” Ánh mắt Thượng Linh chỉ quét qua cô, mau chóng tập trung làm việc.
Ngược lại, Mã U tròn xoe đôi mắt đẹp mê hồn nhìn cô, ánh mắt ấy dường như muốn nói cô mới là kẻ thứ ba xen vào hôn nhân của người khác.
Thượng Linh thấy hơi buồn cười: “Thế nào? Lâu ngày không gặp, giờ mới nhận ra tôi xinh đẹp, hay là so sánh mới biết mình đã già rồi?”
“Dường như cô sống rất ổn.” Không biết có phải Thượng Linh bị ảo tưởng hay không, nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt Mã U nhìn cô lúc nào cũng chứa đựng sự căm thù.
“Cô vừa nhìn có mấy cái đã đoán được tôi sống có ổn hay không sao?” Cô đắp mặt nạ mắt, bật đèn lên rồi lấy đồ nghề trang điểm ra: “Còn cô, bằng này tuổi vẫn làm người mẫu, chắc vất vả lắm nhỉ!”
“Tôi chỉ giúp bạn tôi, không nhận một đồng thù lao nào cả.”
“Cũng đúng, đã làm không công rồi, vậy người bạn kia của cô cũng không thể đòi hỏi người mẫu phải thật tài giỏi.” Vẫn là giọng điệu chế nhạo nhẹ tênh.
“Lúc nào làm việc cô cũng ăn nói với người mẫu như thế này sao?” Mã U càng lúc càng tức giận hơn.
“Còn phải xem đối phương là ai.”
“Tôi khuyên cô tốt nhất nên tôn trọng đối tác làm việc, tin tức trong nghề này lan truyền nhanh lắm!”
“Cám ơn đã quan tâm, nhưng danh tiếng trong nghề của tôi cũng không tồi. Ai cũng biết suy xét cả, chắc sẽ hiểu được việc gì cũng có nguyên do của nó.”
Mã U đẩy bàn tay đang đánh phấn của cô ra, ánh mắt nặng trĩu: “Năm đó, người lựa chọn ra đi là cô. Đều là người lớn cả rồi, phải biết chịu trách nhiệm về hành động của mình chứ! Đã lựa chọn ra đi, hôm nay cô không có quyền gì oán giận người khác.”
“Vậy liệu tôi có phải cám ơn cô không? Cám ơn cô đã xen vào hôn nhân của người khác?” Thượng Linh đá lông mày cười: “Đã có lúc tôi nghĩ cô là người phụ nữ rất tuyệt vời, nhưng thực sự tôi đã nhìn nhầm người.”
“Sự xuất hiện của tôi làm cô thấy oan ức sao? Nếu thật lòng yêu, tại sao không hỏi rõ nguyên nhân, nói đi là đi ngay. Cô tưởng người đau khổ là cô sao?”
“Lẽ nào cô muốn nói người đó là cô?” Thượng Linh cúi xuống, phủi qua miếng bông phấn giữa những ngón tay: “Xin cô thôi cho, tôi sẽ cười phì ra mất!”
Thấy vẻ mặt thản nhiên như không của Mã U, Thượng Linh chỉ cảm thấy giận sôi người. Mấy giây trước vẫn còn đang ôm chồng cô, vậy mà mấy giây sau đã mặt mày hớn hở cười với vợ anh, người đàn bà này tưởng mình đang diễn kịch sao?
“Cô đi ra đi!” Tuy trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng vẻ mặt cô vẫn vô cùng bình thản.
Mã U hơi ngạc nhiên nhìn cô, dường như đã hiểu mọi chuyện, quay ra nói với cô: “Cậu ấy uống nhiều rồi, cô chăm sóc cậu ấy đi!”
Cánh cửa phía sau đóng lại, Thượng Linh đặt túi xách xuống, bước đến bên bàn sách. Trên bàn một chai rượu vang đã uống cạn, một chai đã vơi một nửa. Anh đã ngồi thẳng người dậy, đôi mắt mệt mỏi ngà ngà say. Dưới ánh đèn vàng mở ảo những đường nét trên gương mặt anh càng được phác họa rõ rệt hơn, dường như đang chất chứa bao nỗi cô độc nhưng lại đẹp đến nghẹt thở.
Nhưng cứ nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, anh để người phụ nữ khác ôm mình, Thượng Linh lại thấy vô cùng tức giận. Những chuyện quá khứ cô có thể chịu đựng được, nhưng chuyện lúc này cô không muốn và cũng không thể chịu đựng nổi.
“Em muốn nói chuyện với anh.” Thượng Linh đưa tay lấy ly rượu giữa những ngón tay anh, nhưng bị anh túm lại, cô ngã ra ghế, bị anh ôm chặt vào lòng.
Mùi rượu sộc vào mũi khiến cô nhận ra anh đã uống rất nhiều. Vẻ căng thẳng như vừa thoáng qua trong đôi mắt màu đen: “Em về từ lúc nào vậy, đứng ở ngoài bao lâu rồi?”
Anh muốn hỏi xem cô có thấy cảnh hai người ôm nhau hay không? Thật không may, cô đã thấy rồi!
Thượng Linh nhíu mày đẩy anh ra: “Chúng ta không nói chuyện được trong tư thế này, anh bỏ ra đã…” Đôi môi anh chặn đứng lời cô. Đôi môi gợi cảm không còn lạnh nữa, có lẽ vì uống rượu nên rất ấm áp, ép thật chặt như muốn nghiền nát đôi môi cô.
Hành động của anh điên cuồng, thậm chí còn hơi thô bạo, như muốn chặn lại những lời cô định nói, ôm sát cô vào lòng, không kịp để cho cô hít thở. Thượng Linh mở to mắt, nghiến chặt răng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm cô cũng không để anh hôn. Đây là gì chứ? Vừa kể lể xong với tình cũ lại quay ngay sang lòng vợ luôn được sao?
Hai người giằng co rất lâu, cuối cùng anh không tài nào khuất phục nổi cô. Anh đột nhiên dừng lại, hơi thở gấp gáp, căn phòng yên tĩnh đến kì lạ, cô từ từ lên tiếng: “Anh có gì cần nói với em về chuyện vừa rồi không?”
Thượng Linh không đợi anh trả lời.
“Anh có thấy chúng ta cứ tiếp tục như thế này thật vô nghĩa hay không?” Giọng cô lạnh lùng hơi trầm: “A Thố, em thực sự đã muốn đối tốt với anh. Nhưng giờ đây em nhận ra mình không làm được!”
Lúc ngừng lại, cô chỉ thấy tiếng tim mình đập thình thịch: “… Có lẽ chúng ta thực sự không hợp nhau. Hôn nhân vội vàng như thế này, hai chúng ta…”
“Đủ rồi!” Anh gần như gào lên ngắt lời cô. Thượng Linh ngẩng đầu, đôi mắt đen láy giờ này vô cùng lạnh lùng băng giá.
“Anh đừng ngắt lời em!” Cô tức giận nói: “Chuyện quá khứ anh không chịu kể cho em, chuyện giữa anh và Mã U anh cũng không muốn nói, cái gì cũng che giấu. Cứ có vấn đề một cái là lại chiến tranh lạnh, không tin tưởng em. Nếu cứ tiếp tục như thế này hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.”
Sự lạnh lùng trong đôi mắt đã lan ra toàn cơ thể Diệp Thố, anh đứng ở đó, như đang đứng trong một thế giới khác: “Vậy em muốn thế nào, ly hôn?”
Ly hôn? Anh lại có thể nói hai tiếng “ly hôn”?
Thượng Linh tức giận đến mức này nhưng vẫn không hề thốt lên hai tiếng ấy, anh lại có thể là người nói ra trước sao?
“Phải! Em muốn ly hôn. Đáng lẽ nên ly hôn từ rất lâu rồi! Không, lẽ ra ngay từ lúc đầu em không nên nhận lời anh. Đây hoàn toàn là một sai lầm!” Cô buột miệng nói rất nhiều điều, hoàn toàn không hề suy tính hậu quả.
Ánh mắt anh lạnh lùng u tối khiến cô như lạnh cả người. Mỗi lần uống rượu anh đều trở nên thật xa lạ. Anh nắm chặt tay cô, đầu ngón tay như muốn cào cấu vào tận da thịt cô: “Xem ra, đúng là anh đã quá chiều chuộng, làm hư em thật rồi!”
Thượng Linh thấy vài dấu hiệu trong đôi mắt đang dần u tối, vì đã quen với cảm giác này, cô biết anh định làm gì. Lần nào khi có chuyện anh cũng đều dùng cách này cả.
Cơn thịnh nộ cuồn cuộn trong lòng Thượng Linh lan rộng đến vô bờ. Cô ra sức vùng vẫy thoát ra trước khi cơ thể anh đè xuống, nhặt túi xách lên, cô vội chạy ra phía cửa. Dù sao Diệp Thố cũng đã uống nhiều, cơn say vẫn chưa qua, cơ thể nặng nề đổ nhào trên ghế bành.
“Tiểu Linh…” Trước khi cô đẩy cánh cửa ra, có tiếng kêu rất nhỏ thoát ra từ môi anh. Cô dừng bước chân nhưng không hề quay đầu lại, vài giây sau liền đẩy cửa bước ra.
…
Hai ngày sau, tại cổng kiểm soát an ninh sân bay thành phố B. Người đàn ông khôi ngô với mái tóc màu hạt dẻ chậm rãi bước đến, nói với cô hành lý vừa ký gửi xong, cũng đã lấy được vé máy bay, có thể đi bất kì lúc nào. Người phụ nữ khẽ đáp lại một tiếng, không nén nổi lòng mình quay ra nhìn đồng hồ tại đại sảnh sân bay một lần nữa.
“Nếu vẫn tiếc nuối thì đừng đi nữa.” Phong Duy Nặc dịu dàng nói. Hôm qua khi cùng cô đến nhà họ Diệp thu dọn hành lý, anh không hề thấy Diệp Thố đâu cả. Đồ đạc của cô đã được thu dọn xong xuôi, đặt trong phòng như chỉ chờ người đến lấy. Mọi việc vô cùng thuận lợi đến nỗi anh hoàn toàn không tìm nổi lý do nào để chần chừ thêm nữa.
Đêm đó thấy cô vội vã chạy đến khách sạn, anh vẫn tưởng hai người họ chỉ cãi nhau, nhưng không ngờ mọi việc lại ra nông nỗi này.
Nhìn vẻ mặt ông Diệp như chỉ mong sao Thượng Linh mau mau chóng chóng cắt đứt quan hệ với nhà họ. Anh cũng hiểu ngày nhỏ đúng là anh và Thượng Linh đối xử không tốt với Diệp Thố, nhưng giờ đây khi nhìn ánh mắt của cha Diệp Thố, anh vẫn thấy xót xa cho cô. Sự việc cụ thể ra sao cô không chịu hé răng đến nửa lời, nhưng anh đoán chắc việc này có liên quan đến Diệp Minh.
“Đợi thêm một lát nữa, dù sao vẫn còn thời gian, tuy không có ai nghe điện thoại nhưng anh đã gửi tin nhắn cho anh ấy, cũng liên lạc với Mộc Ảnh, trợ lý của anh ấy. Anh ấy nhất định sẽ biết được!”
“Không cần anh phải lắm chuyện!” Thượng Linh bướng bỉnh: “Em có đang đợi anh ấy đâu?”
“Vậy cứ coi như anh đang đợi anh ấy được không?” Anh nói nhẹ nhàng: “Thực ra em không cần phải vội đi hôm nay đâu. Chương trình hòa nhạc vẫn chưa bắt đầu, anh sẽ ở thành phố B một thời gian, em có thể coi như ở lại đây bầu bạn cùng anh, cùng ở trong khách sạn.”
Thượng Linh bất thình lình quay người ngắt lời Phong Duy Nặc. Cô lấy vé máy bay từ tay anh: “Không cần đâu! Cám ơn anh hai ngày vừa qua! Chỉ có điều, mọi việc đã đến nước này, đi sớm hay muộn cũng chẳng thay đổi được gì. Em và anh ấy, hoàn toàn không hợp nhau.”
“Tiểu Linh!”
“Cứ vậy nhé!” Ánh mắt cô ngầm ra hiệu cho anh không cần phải nói thêm nữa: “Đây là lựa chọn của em. Nếu anh có thời gian, có thể đến thành phố Z thăm em.”
“Đi thật sao?”
“Vâng, em đi đây!” Cô nhìn anh khẽ mỉm cười, quay người bước đi.
Anh không hề biết tâm trạng cô ra sao khi ra đi, nhưng nhìn bóng dáng gầy gò nhỏ bé dần tan biến trong biển người lúc đó, anh bỗng muốn chạy ngay đến đuổi theo cô. Nhưng cuối cùng tất cả vẫn chỉ trong ý nghĩ.
Một tuần sau, một bưu kiện chuyển phát nhanh được gửi đến tư gia nhà họ Diệp, người nhận là Diệp Thố. Bưu kiện được mở ra trong phòng ngủ với tấm rèm vẫn che một nửa, giấy trắng mực đen, còn có cả chữ ký quen thuộc.
Anh lùi lại một bước, sững sờ ngồi xuống mép giường, trang giấy giữa những ngón tay trắng muốt rơi xuống. Đó là đơn xin ly hôn cô gửi đến. Chữ ký cẩu thả ấn rất mạnh, dường như mang theo cả nỗi tức giận vô ngần. Trong bưu kiện ngoài trang giấy, còn có một chiếc nhẫn… là nhẫn cưới của hai người.
Anh rút điện thoại, ấn cùng một số máy anh đã gọi không biết đến lần thứ bao nhiêu. Đầu dây bên kia vẫn chỉ có một giọng nữ ghi âm lặp đi lặp lại: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Những ngón tay đang nắm chặt điện thoại bỗng buông lơi rơi xuống nền nhà, vang lên tiếng động nặng nề như xé ruột. Ngoài cửa sổ, những áng mây mùa thu vội trôi, tiếng gió thổi thật trống trải…
Một năm rưỡi sau, thành phố Z.
Thượng Linh hoàn toàn không ngờ mình lại có thể bình tĩnh thản nhiên đến vậy khi gặp Mã U. Hơn một năm qua, cô không hề có ý trốn tránh, nếu anh muốn tìm cô, nhất định sẽ tìm được.
Nhưng đã bao lâu như vậy, không ngờ người cô gặp đầu tiên lại là Mã U. Hai người gặp nhau tại trường quay nơi Thượng Linh làm việc. Sau khi trở lại thành phố Z, vì mưu sinh nên cô quay lại nghề cũ - chuyên gia trang điểm. Đã quá lâu không làm việc, tất cả dường như đều lạ lẫm. Nhưng cũng may, Mễ Mễ đã nhờ người quen giới thiệu cô đến trang điểm cho người mẫu bìa tại trường quay của một tạp chí. Không có chỗ nào để dựa dẫm, cô buộc phải làm việc chăm chỉ, dần dần được mọi người công nhận khả năng.
Vì tiền lương có hạn, cô chuyển cha mình sang phòng bệnh thông thường tại việc an dưỡng thành phố, thuê một căn phòng gần đó, cuộc sống cũng tạm coi là ổn định.
Rõ ràng Mã U còn ngạc nhiên hơn cả khi gặp lại cô tại nơi này.
“Cô để mặt mộc đến đây phải không? Hình như tối qua không ngủ được, hơi có quầng thâm dưới mắt, vẫn còn ít thời gian, đắp mặt nạ cho mắt trước đã.” Ánh mắt Thượng Linh chỉ quét qua cô, mau chóng tập trung làm việc.
Ngược lại, Mã U tròn xoe đôi mắt đẹp mê hồn nhìn cô, ánh mắt ấy dường như muốn nói cô mới là kẻ thứ ba xen vào hôn nhân của người khác.
Thượng Linh thấy hơi buồn cười: “Thế nào? Lâu ngày không gặp, giờ mới nhận ra tôi xinh đẹp, hay là so sánh mới biết mình đã già rồi?”
“Dường như cô sống rất ổn.” Không biết có phải Thượng Linh bị ảo tưởng hay không, nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt Mã U nhìn cô lúc nào cũng chứa đựng sự căm thù.
“Cô vừa nhìn có mấy cái đã đoán được tôi sống có ổn hay không sao?” Cô đắp mặt nạ mắt, bật đèn lên rồi lấy đồ nghề trang điểm ra: “Còn cô, bằng này tuổi vẫn làm người mẫu, chắc vất vả lắm nhỉ!”
“Tôi chỉ giúp bạn tôi, không nhận một đồng thù lao nào cả.”
“Cũng đúng, đã làm không công rồi, vậy người bạn kia của cô cũng không thể đòi hỏi người mẫu phải thật tài giỏi.” Vẫn là giọng điệu chế nhạo nhẹ tênh.
“Lúc nào làm việc cô cũng ăn nói với người mẫu như thế này sao?” Mã U càng lúc càng tức giận hơn.
“Còn phải xem đối phương là ai.”
“Tôi khuyên cô tốt nhất nên tôn trọng đối tác làm việc, tin tức trong nghề này lan truyền nhanh lắm!”
“Cám ơn đã quan tâm, nhưng danh tiếng trong nghề của tôi cũng không tồi. Ai cũng biết suy xét cả, chắc sẽ hiểu được việc gì cũng có nguyên do của nó.”
Mã U đẩy bàn tay đang đánh phấn của cô ra, ánh mắt nặng trĩu: “Năm đó, người lựa chọn ra đi là cô. Đều là người lớn cả rồi, phải biết chịu trách nhiệm về hành động của mình chứ! Đã lựa chọn ra đi, hôm nay cô không có quyền gì oán giận người khác.”
“Vậy liệu tôi có phải cám ơn cô không? Cám ơn cô đã xen vào hôn nhân của người khác?” Thượng Linh đá lông mày cười: “Đã có lúc tôi nghĩ cô là người phụ nữ rất tuyệt vời, nhưng thực sự tôi đã nhìn nhầm người.”
“Sự xuất hiện của tôi làm cô thấy oan ức sao? Nếu thật lòng yêu, tại sao không hỏi rõ nguyên nhân, nói đi là đi ngay. Cô tưởng người đau khổ là cô sao?”
“Lẽ nào cô muốn nói người đó là cô?” Thượng Linh cúi xuống, phủi qua miếng bông phấn giữa những ngón tay: “Xin cô thôi cho, tôi sẽ cười phì ra mất!”
/53
|