Quy túc (Đoàn tụ)
Trầm hương phố giữa Ngự hoa viên, nước chảy róc rách, một dòng thủy biếc từ thạch động của tòa giả sơn nghiêng nghiêng trút xuống, trên là những dây mộc liên(1) bò lan khẽ buông, dưới có những cánh hoa rơi bay nhẹ, giống như một con khe xanh từ giữa chốn thâm sâu rực rỡ những kỳ hoa mà tuôn ra, lượn lờ qua vùng núi biếc, bồng bềnh thả bay một màn khói trắng, trong trẻo mà băng lương. Một thiếu niên dung mạo đẹp đẽ tĩnh tọa bên hồ, lặng yên ngưng thị nhìn cánh hoa rơi đang chập chờn trong nước, không thể kiềm giữ được nỗi quạnh hiu trong đáy mắt đang nhẹ nhè lan ra.
Y đưa tay khẽ khàng chạm vào nước, rồi tựa trên một tảng đá bên hồ, khóe môi bỗng mơ hồ tràn ra một chữ trong cơn nói mộng: “Thiên …”
Gió lùa vạt áo, có âm thanh gì như run rẩy, một cơn gió thơm tĩnh mịch nhẹ thổi tung hoa vũ, cánh hoa như tuyết, rơi rụng vô thanh, khẽ khàng che giấu đi một mỹ nhân. Một đôi mắt lẳng lặng nhìn hồi lâu, nụ cười nhàn nhạt vẫn luôn treo bên khóe miệng, ánh nhìn không chuyển chăm chăm vào tuyệt sắc mỹ nhân đang chìm trong chốn trầm mê hương mộng: một trời hoa bay vương đầy áo, điểm điểm nhẹ nhàng bám tại tóc đen, tựa đóa đóa tinh mỹ ghép bằng hoa, đẹp tươi khả ái vô cùng. Trên y phục quần hương tản mác, thưa thớt nhè nhẹ mà rớt rơi, ngay cả một góc vạt trường sam cũng bị vùi trong hoa rụng, thoạt nhìn, còn tưởng rằng giữa hoa hương đã sinh ra một tiên tử, thanh lệ tuyệt trần, mĩ diễm vô song …
Một cánh hoa khẽ khàng buông xuống, tinh quái đậu trên môi hồng, hơi thở ôn nhu lướt nhẹ qua hoa, rõ ràng là ngả nghiêng sắp bay đi mất, lại vẫn như trêu đùa không chịu rơi. Đôi mắt kia nãy giờ vẫn trốn sau gốc hòe, vừa khẽ động, đã thấy một thân ảnh cao lớn bước ra. Hắn nhìn cánh hoa nghịch ngợm nọ, không khỏi khẽ cười, vươn tay muốn nhặt lấy, nhưng đúng lúc đầu ngón tay chạm vào bờ môi hồng, lại đột nhiên đình trệ …
Ánh mắt hắn lẳng lặng dừng tại nơi hồng nhuận như anh đào, đôi môi ẩm mềm tựa ngọc, thật lâu thật lâu không thể nào rời đi nổi … Sau đó, kìm lòng không được mà nghiêng người, thật khẽ, thật nhẹ nhàng dùng chính đôi môi mình mà yên lặng ngậm lấy phiến hoa kia … Môi chạm môi tựa thanh phong lướt nhẹ mặt hồ, khẽ đến mức khiến người bị hôn vẫn hồn nhiên không hề hay biết …
“Ti Mạc …” Nam tử gọi thầm thì.
Ti Mạc khẽ giật mình, hình như vì đã nghe qua một thanh âm quá sức quen thuộc mà lại có điểm lạ lùng, hoang mang nhíu mày, nhưng lại lập tức nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nam tử lần thứ hai cúi xuống hôn, nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm thơm ngọt, dần đã trầm mê, bất giác biến thành một cái hôn sâu hút …
Ti Mạc đang ngủ mơ màng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, liền khe khẽ mở mắt, một chút hoang mang, lập tức trợn trừng, liều mạng đẩy ra tên nam tử đang ôm mình thâu hương!
“To gan! Ngươi là kẻ nào!”
Ti Mạc trợn mắt, tùy tay vơ lấy một khối đá cứng bên bờ hồ, nắm chặt trong tay.
Nam tử cười: “A, tính tình cương liệt nhỉ, một hòn đá nhỏ có thể đánh lui ta hay sao?”
Ti Mạc nhìn nam tử trước mắt cười lại bất giác phát run, thật quen thuộc … Nhưng mà, cũng quá xa lạ … Bản thân hình như không biết nam tử nào có bộ dáng anh tư vĩ ngạn như vậy a … Chỉ là, trong đôi mắt kia có thứ anh khí cùng một loại mị lực đặc biệt phảng phất sức hấp dẫn đến chết người, khiến người ta không thể nào rời mắt.
Phi phi phi! Ti Mạc! Ngươi xuân tâm đại động a! Như thế nào lại đối với một nam tử lần đầu gặp mặt đi sinh ra cái loại cảm giác này!
Ti Mạc trong lòng tự mắng thầm, ánh mắt nhìn về phía nam tử kia càng thêm sắc bén: “Nhìn cách phục sức của ngươi không phải cấm quân, càng không phải quan viên nhập cung, ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Dám lớn mật xâm nhập hậu cung! Chán sống rồi à?!”
Nam tử sang sảng cười, trong đôi mắt hiện lên một tia giảo hoạt: “Ta là Cáp La Tháp vương tử của Tô Đan, lần này là vì kết minh mà đến, Hoàng Đế của các ngươi đặc biệt cho phép ta vào hậu cung chọn một người làm lễ vật mang về Tô Đan. Mĩ nam, ngươi thật là may mắn, bổn vương tử vừa ý với ngươi rồi! Theo ta về Tô Đan đi thôi!”
Ti Mạc kinh ngạc trợn mắt nhìn, lập tức thét giận: “Nói xằng nói bậy! Tô Đan giao chiến với triều đình chúng ta đã ba năm! Đại tướng triều đình còn đang anh dũng chiến đấu ngoài biên quan! Hoàng Thượng làm gì có chuyện cho phép ngươi ở hậu cung làm càn!”
Nam tử mắt khép hờ, có chút đăm chiêu, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ: “có phải là tên đại tướng quân rất trẻ tuổi kia không? Huyền Thiên? Làm sao ngươi lại không biết thế này? Y nửa tháng trước đã bỏ mạng, Hoàng Đế nhà ngươi mới chủ động cùng chúng ta đàm hòa, bằng không sao ta lại có thể đứng ở chỗ này?”
“Nói bậy!” Ti Mạc thất thanh hét ầm lên, phẫn nộ rống giận: “Không có khả năng! Ngươi gạt người!”
Nam tử vẫn ra vẻ đầy vô tội chớp mắt vài cái: “Ta lừa ngươi được gì? Có ích chỗ nào cho ta đâu? Ta nếu không phải nhận lời mời của Hoàng Đế các ngươi, làm thế nào lại có thể đứng ở cái chỗ không người đến này chứ?”
“Không … không có khả năng …” Ti Mạc liều mạng lắc đầu, vẻ mặt đã đầy vẻ hoảng sợ thất thần, không kìm được lui về phía sau mất bước: “Y đã đáp ứng với ta rằng sẽ trở về … Không có khả năng đâu … Rõ ràng là đã đáp ứng rồi …”
Trong mắt nam tử hiện lên một tia dị động, mắt nhìn thấy Ti Mạc đã mờ mịt lùi đến tận sát bờ hồ, vội vươn tay kéo y ngã vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm lấy y. Ti Mạc khe khẽ run rẩy, mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể ấy … Giống như … Đã từng ngửi qua ở nơi nào? Nhưng y lập tức ý thức được chính mình đang bị một kẻ xa lạ ôm siết trong lòng! Vì thế đưa tay đẩy nam tử. Ngay sau đó lập tức giương tay hướng mặt hắn cho một cái tát!
Phản ứng của nam tử cực kỳ nhạy bén, nắm tay y lại thật chặt, Ti Mạc bỗng chốc đã nhận ra mình giống như bị một cái kiềm giữ chặt lấy tay không thể nào động đậy!
Nam tử giương một tia cười khổ: “Ngươi sao lại muốn đánh ta?”
Ti Mạc không thể giãy ra, vừa tức khí vừa buồn bực, gần như thét lên: “Ta không quản ngươi có phải là Tô Đan vương tử hay không! Ngươi tốt nhất tránh xa xa ta một chút! Buông! Ta muốn đi tìm Huyền Trăn hỏi cho rõ ràng!”
“A? Hỏi rõ cái gì?” Nam tử nhíu mày cười.
Bỗng nhiên, trong mắt Ti Mạc phủ mờ mịt một lớp sương mù, y cắn chặt môi dưới, giống như đang dốc sức chịu đựng điều gì đó, ánh mắt yếu ớt lại ra vẻ kiên cường kia khiến người ta cảm thấy như chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ tan đi mất …
“Ta muốn đi hỏi … Huyền Thiên … Rốt cuộc …”
Thanh âm nhè nhẹ run rẩy, môi mở rồi khép, lại thế nào cũng không thể nói thành được mấy lời tiếp theo … Hốt nhiên, hai hàng nước mắt không biết nghe lời trào ra, giống như hồng thủy vỡ đê, một khi đã tuôn thì không thể vãn hồi …
Thân thể Ti Mạc run rẩy, rốt cuộc không chịu được mà nghẹn ngào thành tiếng: “Y bảo ta chờ y … Tên hỗn đãn ấy … Nói cái gì mà muốn thành một trang nam tử hán chân chân chính chính … Ta đâu có cần y phải bảo hộ a … Ta chỉ muốn … Ta chỉ muốn …”
Ánh mắt nam tử trở nên ôn nhu mà vô cùng thân thiết, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
Đột nhiên! Ti Mạc oa một tiếng khóc òa lên! Nam tử không đề phòng tình huống này liền nhất thời sửng sốt, lập tức chân tay luống cuống không biết phải làm thế nào: “Ơ! Ngươi … Ngươi … Ngươi đừng khóc a! Này!”
Ti Mạc tiếp tục gào khóc lớn, ra sức mà quyền đấm cước đá người trước mặt: “Ngươi trả hắn lại đây cho ta! Ngươi trả hắn lại đây cho ta!”
Nam tử cũng thật kỳ lạ, không hề đánh trả, chỉ ngoan ngoãn ôm đầu để Ti Mạc đánh, còn thỉnh thoảng trộm liếc nhìn y một cái. Ti Mạc có lẽ cũng nhận ra, đang khóc đến lê hoa đái vũ lại nghẹn ngào: “Ngươi làm cái gì không đánh trả …”
Nam tử xoa xoa chỗ đầu đã bị đánh sắp sưng lên, cười khổ: “Đời này, chỉ có ngươi có thể đối với ta như vậy …”
Câu nói quá sức quen thuộc khiến Ti Mạc lần thứ hai ngẩn người, nam tử trước mắt lại chậm rãi nở một nụ cười mê người, mang theo vài phần trẻ con đầy tinh quái …
“Ngươi … Ngươi là …?”
Ti Mạc hoang mang … Như thế nào lại có điểm giống … Không! Không có khả năng, hắn là một tên tiểu quỷ yếu đuối phấn nộn a! Như thế nào lại là nam tử đang đứng trước mắt cao lớn hơn ta một cái đầu, một thân cương nghị này cho được …? Sai lầm lớn rồi!
“Aiii? Thiên Nhi, ngươi lại chọc Ti Mạc khóc rồi sao?” Thanh âm Huyền Trăn vang lên rất không đúng lúc.
Chỉ thấy vị vương tử “Cáp La Tháp” kia liều mạng xua tay, còn Ti Mạc phẫn hận trừng trừng nhìn qua, lập tức chột dạ cúi đầu …
“A? Trẫm đến không phải lúc à …” Huyền Trăn ý thức mình vừa ăn xằng nói bậy lập tức cười trừ: “Vậy các ngươi cứ thong thả thong thả mà nói chuyện a, Trẫm có hẹn với quân Chân … Ha ha ha, coi như là Trẫm chưa có tới …”
Huynh đúng là tới để làm hỏng việc của người ta mà! Huyền Thiên tức đến mức muốn thổ huyết …
“Huyền – Thiên -”
Huyền Thiên chỉ cảm thấy âm phong từng trận, một cỗ hàn khí từ đâu kéo tới rét lạnh từ đầu tới chân …
“A ha ha ha, đã lâu không gặp, Ti Mạc, ta rất nhớ ngươi a!”
Lời nói đầy hài tử khí, khiến trên gương mặt anh tuấn lại tăng thêm mấy phần ý vị ranh mãnh, nhưng trên mặt Ti Mạc lại không giảm bớt một chút khí thế sơn vũ đột kích nào …
Ti Mạc nheo mắt, từng bước từng bước đến gần, dọa cho Huyền Thiên đã từng ngang dọc chiến trường anh dũng giết địch cũng không thể nào tự chủ được mà từng bước một lùi dần về phía sau …
“Trêu ta vui lắm à?”
“Không phải … Cái này …” A ơ nửa ngày, Huyền Thiên dứt khoát đứng trước ác nhân mà cáo trạng: “Rõ ràng là ngươi không nhận ra ta mà! Làm sao lại trách ta? Ta còn chưa kịp giận ngươi nữa đó!”
“Nga ~ ta làm sao có thể tưởng tượng ra tiểu vương gia của chúng ta ngày ngày phơi gió phơi sương đã biến thành một khúc than gỗ đen thui cứng quèo khó coi như thế này? Nếu không phải nhờ ngươi kéo miệng cười ngu ngốc ta còn tưởng chỉ là một tấm vải đen a.”
Huyền Thiên trợn trắng mắt, nhỏ giọng thì thầm: “Miệng lưỡi vẫn độc địa như vậy …”
“Cái gì?!”
“A không có gì!” Huyền Thiên vội vã cười trừ.
Ô hô thương chưa, vì cái gì bổn vương tôi luyện ba năm trời, trên sa trường địch quân vừa nghe tên đã sợ đến vãi mật, lại vẫn bại trước khí thế của Ti Mạc xinh xắn kia cơ chứ …?
Bỗng nhiên, Huyền Thiên không hiểu vì sao lộ ra một nụ cười hạnh phúc, đầy tà ý cười cợt ghé sát qua, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng nho nhỏ của Ti Mạc: “Có nhớ ta không?”
“Ta phi! Ngươi không ở đây không biết ta tiêu dao đến mức nào đâu! Mỗi ngày đều ôm cứng lấy Quân Chân mà khanh khanh ta ta tình chàng ý thiếp! Không biết vui vẻ đến mức nào đâu! Tên Hoàng Đế kia cũng không thể làm gì cơ mà!”
“Thật à?”
Huyền thiên nở nụ cười vô lại nhíu nhíu mày, vẻ mặt dương dương khiêu khích, lại mang một cỗ tiêu sái không thể tả thành lời, thật sự đã khiến Ti Mạc ngẩn ra. Nhưng y lập tức thu hồi thần thái ngẩn ngơ thất thần ấy, lớn tiếng nói: “Đương nhiên là thật! Ta không thèm nhớ ngươi! Một chút cũng không nhớ! Ăn ngon ngủ kỹ! Đừng tưởng ngươi đi ta sẽ thương tâm tịch mịch! Ta chẳng thèm mơ thấy ngươi!”
A? Ô … nhỡ miệng rồi …
Huyền Thiên lại cười càng vui vẻ, nhìn thiếu niên trong lòng đang muốn phải nhảy dựng lên mới chịu, không khỏi sang sảng bật cười, đột ngột làm trò thâu hương, hôn lên đôi môi nhỏ! Ti Mạc đờ người, lập tức đỏ bừng mặt, nhưng trên miệng vẫn làm loạn không thôi: “Vô lễ a! Vương gia ỷ thế ức hiếp người!”
Huyền Thiên một ngụm ngậm lấy vành tai nhỏ của Ti Mạc, âm thanh Ti Mạc nhất thời đột nhiên trầm xuống, chân tay luống cuống muốn đẩy hắn ra, nhưng thứ cảm giác tê dại kia đã từ tai mà lan tỏa đến toàn thân, cả người như có loại cảm giác muốn rũ ra mềm liệt trong lòng Huyền Thiên …
“Ngươi … ngươi …”
Mặt má lưu hồng, muốn đẩy ra lại thành nghênh đón, kiều hoa xấu hổ, một đôi mắt ngập đầy những nước bất giác chuyển động, chỉ có thể khiến người đang chăm chú nhìn càng muốn trầm mê … Gần đến mức không thể nào tự chủ được ngậm lấy đôi môi đỏ mọng, từng chút từng chút một mà nhấm nháp …
Cánh tay Ti Mạc khe khẽ đưa lên, tựa hồ có chút do dự, cuối cùng lại chậm rãi buông, nhẹ nhàng khoát qua bờ vai rộng, ôn nhu đáp lại sự triền giao kịch liệt …
Hôn, càng lúc càng sâu, Huyền Thiên đã động tình càng lúc càng ôm chặt Ti Mạc vào trong ngực, có chút hận ý không thể lập tức đem dục vọng tiến vào trong cơ thể y. Ti Mạc bị cơn kích tình mãnh liệt như sóng lớn ập đến thân không thể nào chống đỡ nổi, nụ hôn quyết liệt tựa như muốn đem ba năm cách xa lấy lại cho bằng hết trong một lần khiến y cơ hồ như quên sạch xung quanh. Cho đến khi bỗng nhiên cảm thấy một mảng hơi lạnh trước ngực, Ti Mạc mới sực nhớ ra đang đứng giữa trời.
“Ân!” Ti Mạc tránh tránh né né đến nửa ngày, thật vất vả mới trốn khỏi đôi môi Huyền Thiên mà “đào xuất sinh biên(2)”, ngữ khí trì hoãn: “Không được …”
“Vì sao không được?” Hô hấp Huyền Thiên đã trở nên gấp gáp.
“Đây là bên ngoài …”
“Vậy thì vào trong!”
Huyền Thiên một phen ôm lấy Ti Mạc! Ti Mạc đột nhiên thấy nhẹ bỗng, bản thân như thế nào đã bị Huyền Thiên nhẹ nhàng bế lên? Từ lúc nào … Hắn lại cao lớn uy mãnh nhường vậy …?
Bỗng nhiên kinh giác Huyền Thiên đang thật sự ôm mình chạy về phía tẩm cung, lập tức lại mạnh mẽ giãy giụa: “Đồ đại sắc lang nhà người! Thả ta xuống!”
“Huyền Thiên! Ngươi điếc a! Ngươi đừng có ỷ vừa mới dài ra một chút đã muốn khi dễ ta!”
“Thả ta xuống!”
“Cứu mạng a!”
“Huyền Thiên!!”
Thật rõ ràng … Không ai thèm để ý đến y mà …
Đến khi Ti Mạc đã bị ném đến trên đệm gấm, y mới lộ ra một tia kinh hoảng, giống như một con thỏ nhỏ bị chấn kinh, trợn trừng mắt kích động nhìn Huyền Thiên: “Ngươi … Ngươi muốn làm gì!”
Ti Mạc làm sao nghĩ ra cái biểu tình đáng yêu khiến kẻ khác muốn khi dễ đó lại càng thêm nguy hiểm! Quả nhiên, Huyền Thiên mắt đầy gian ý cười tà, chầm chậm tiến tới: “Nói thật đi, ngươi có nhớ ta không?”
“Không có!”
Vừa dứt lời, Huyền Thiên đã ào sát lại, nhanh nhẹn “giúp” Ti Mạc tháo thắt lưng …
“A! Đừng!”
“Có nhớ ta không?”
“Không có!”
Ào một cái, áo ngoài đã rớt xuống …
“Có nhớ ta không?”
“A! Ngươi dừng tay! Ta không thèm nhớ cái tên hỗn tiểu tử nhà ngươi! Tiểu mao đầu!”
Lại cởi …
“Có nhớ ta không?”
“Không … A! Đừng có cởi nữa!”
Tiếp tục cởi …
“Có nhớ ta không?”
“Ngươi …”
Ta cởi …
“A! Nhớ nhớ! Đừng có cởi nữa!”
Huyền Thiên lúc này mới mỉm cười hài lòng, nhìn Ti Mạc nửa người đã gần như bị lột trần đang vừa thẹn vừa phẫn đỏ bừng mặt, chậm rãi thu hồi ánh mắt trêu cợt, nhẹ nhàng ôm lấy y, trầm giọng nói: “Biết không? Ta mỗi ngày đều nhớ ngươi … Sinh hoạt ở biên quan rất cực khổ, chiến tranh thật tàn khốc, ta rất nhiều lần đã phải quanh quẩn trước Quỷ Môn Quan … Nhưng mà, ta luyến tiếc ngươi … Ta nghĩ, nếu ta đi rồi, cái tên hung dữ kia có thể hay không sẽ trở nên rất tịch mịch? Có thể nào vì không tìm được người phát tiết nên tự mình sinh hờn dỗi? Có thể nào lại một mình tìm nơi khóc trộm …”
Ti Mạc run rẩy, thật vất vả trong cổ họng mới nghẹn ngào được một chữ: “Thiên …”
“Ngươi có lẽ là không biết đúng không? Rằng ngươi chính là lý do duy nhất khiến ta muốn nghiến răng mà tồn tại …”
Thân hình Ti Mạc lại khe khẽ run rẩy, y bất giác ôm lấy nam tử, đôi mắt giàn giụa đầy những nước.
“Ta đã nói muốn ngươi chờ ta, trước khi ta có thể trở thành một thân nam tử hán đại trượng phu đáng để nương tựa, ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi. Còn hiện tại, ta nghĩ, ta đã đủ sức bảo hộ ngươi rồi, có thể trở thành một kẻ đồng hành cho ngươi nương tựa, ta không còn là tiểu quỷ chỉ biết làm nũng kia nữa. Tất cả những thay đổi này, đều là để ngươi hạnh phúc … Để Ti Mạc tối trân quý của ta được hạnh phúc …”
“Ta đâu có cần …”
Ti Mạc lộ biểu tình không thèm, nhưng mà, đến khóe mắt y cũng đã ngợp đầy tiếu ý … Cuối cùng, đã có thể có được một lần thể nghiệm cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, mà lúc này đây, lại thiết tha mà kiên định đến như vậy, tựa như báo hiệu trước cơn ấm áp bao ngày chờ đợi trông mong rốt cuộc đã tìm được đường quay trở về …
“Ai cần ngươi … Ta mới không thèm để ý đến ngươi …” Ti Mạc không hề biết ánh mắt kia đã bán đứng y, vẫn còn ồn ào mạnh miệng.
“Này, ngươi rõ ràng đang thật sự rất vui mà! Giả vờ gì chứ!”
“Ta nào có!” Ti Mạc thẹn quá hóa giận, lại hung dữ bắt đầu chân tay đấm đá: “Tiểu quỷ đầu! Tránh xa xa ta ra một chút!”
Huyền Thiên dễ dàng đem hai tay Ti Mạc ấn trên giường, khiến y không thể nhúc nhích, cười tà nói: “Tiểu quỷ đầu hiện tại đủ áp đảo ngươi a!”
“Ngươi dám!”
Ti Mạc trừng đôi mắt đẹp, thế nào mà … Vì cái gì lại có cảm giác trước nụ cười gian tà của Huyền Thiên lại không thể che giấu gì được cả …?
“Ta nhìn thấu ngươi … Ti Mạc …” Huyền Thiên cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lấy vành tai Ti Mạc: “Ngươi chính là ngoài miệng nói không cần …”
Đồng thời bàn tay lại bắt đầu làm loạn rờ rẫm lung tung … Trượt vào trong y trang bằng tơ mềm mại, nhẹ nhàng mơn trớn làn da trơn bóng nhẵn mịn như ngọc …
“Ta mới … Không có … A! Ngươi …!”
“Ta nghe Quân Chân nói, ngươi nằm mơ đều gọi tên ta …”
Đôi thân ảnh dây dưa thành một, như thể bị buộc đến dính lấy nhau không gỡ được, nhanh chóng cuộn vào nhau.
“Không có …”
Ti Mạc giữa những nụ hôn ngọt mềm như nước, bắt đầu khe khẽ thở dốc …
“Thừa nhận ngươi yêu ta, Ti Mạc, thừa nhận đi …”
“Trời mới yêu … A … Chỗ đó không được …”
Rất nhanh, giữa những lời ngụy biện đã ẩn trầm âm thanh rên rỉ, căn phòng yên tĩnh phút chốc chỉ còn lại tiếng thở trầm trầm gấp gáp …
Môi quấn lấy môi, chân cuộn vào chân, muốn dừng không được, gỡ mãi không ra.
Dục vọng trào dâng không ngừng dần dần phủ mờ con ngươi đã từng luôn trong sáng, che nó khuất đi trong một màn sương chập choạng ẩn mờ mê hoặc, sự tê dại rần người như dòng điện chạy khắp toàn thân, tùy theo nhịp tim đập kịch liệt như phát dại phát cuồng, càng ngày càng trở nên hừng hực. Chút lý trí ít ỏi còn sót lại của Ti Mạc liều mạng muốn cứu vãn lấy phòng tuyến yếu ớt của bể dục sắp vỡ, mà đối phương lại cứ tham lam đòi hỏi cực độ, khiêu khích y khiến cái ý niệm kia lung lay như lá rụng trong gió lớn, là bá đạo, là cuồng nhiệt, là không để lại lấy một phân cơ hội kháng cự mà ôm siết mà hôn sâu, khiến y không tài nào kiềm chế nổi, càng hãm càng thâm sâu, vô pháp tự bạt(3)!
“Thiên …”
Rốt cuộc mới có thể nhả ra được một thanh âm mỏng manh, thanh âm cũng như chủ nhân mà giãy giụa, mà mâu thuẫn, mà chọc người thương tiếc.
“Ô …”
Đôi môi đỏ mọng đã sưng tấy vừa mới thở dốc được đôi chút, lại bị hung hăng phủ lên, đầu lưỡi bá đạo cùng nóng rát lại như cũ kéo nhập, không chút lưu tình chiếm đoạt mỗi một phân một tấc lãnh thổ trong khoang miệng, kích tình đem theo càng lúc càng mãnh liệt, vào thật sâu thật sâu …
“Thiên … Dừng … Rất … Khó …”
Ti Mạc cảm thấy bản thân mình sắp hít thở không thông! Mà Huyền Thiên lại không hề có chút ý tứ muốn dừng lại, đôi bàn tay không ngừng lướt trên da thịt trơn tuột …
“A!”
Bỗng vang lên một tiếng kêu kinh sợ, Huyền Thiên mê muội nhìn về phía người gây họa, chỉ thấy Ti Mạc đang dùng sức cố đẩy, tay lập tức nắm lấy tay Huyền Thiên!
“Ti Mạc?”
Chỉ thấy Ti Mạc há mồm trợn mắt, mặt đỏ tai hồng, biểu tình căm giận: “Không cho sờ chỗ đó!”
A?
Huyền Thiên sửng sốt vài phân, khúc khích cười.
Ti Mạc … Thật sự là càng lúc càng đáng yêu mà!
Huyền Thiên cười tủm tỉm lại phủ lên người Ti Mạc, dùng thanh âm ôn nhu đến mức không thể khiến người khác không nổi da gà thì thầm: “Không thử làm sao biết không thoải mái?”
Tư thế mười phần dụ dỗ.
“Không có cửa đâu!”
Huyền Thiên ra vẻ đáng thương nhìn Ti Mạc, bắt đầu sử dụng chính sách ai binh …
“Hừ! Đừng mơ! Cho dù phải làm, luận lớn nhỏ, là ta làm mới phải …”
Còn chưa kịp nói xong, hai mắt Huyền Thiên đã long lanh rạng rỡ! Lập tức đem hai tay Ti Mạc cố định ở đầu giường!
Chỉ thấy Huyền thiên vẻ mặt cười cợt xấu xa: “Ngươi có biết nguyên nhân ta đi tôi luyện ở biên quan, ngoài là vì muốn bảo hộ ngươi, còn vì cái gì nữa không?”
Huyền Thiên cúi thân, ám muội ngậm lấy vành tai Ti Mạc, dùng ngữ điệu trầm thấp đầy mê hoặc nói: “Còn là vì để … Không-bị-ngươi-áp-đảo!”
“A! Đau!”
Bị bất ngờ xâm nhập khiến Ti Mạc cực kỳ đau đớn, hai tay bắt đầu vung loạn lên: “Họ Huyền kia!”
Thân thể quấn quýt lấy nhau không rời, Huyền Thiên ôm chặt Ti Mạc, không ngừng hôn …
Mỗi một cái chớp mắt đều dẫn trào những lệ, Ti Mạc cắn vành môi trắng bệch, run rẩy nhìn về phía Huyền Thiên, vừa định mở miệng nói cái gì, lại bị tiếng thét chói tai phủ mất.
“Ô … Aaaaaa …”
Nghe thấy từng tiếng từng tiếng rên rỉ mất hồn, Huyền Thiên vừa hưng phấn vừa đau lòng, dục hỏa trong thân thể sớm đã ở nơi nơi loạn động, muốn khẩn cấp trút ra, lại sợ làm đau con người đáng thương yếu ớt ấy …
“Ti Mạc …”
“Thiên …”
Hai cánh tay Ti Mạc liều mạng ôm lấy cổ Huyền Thiên, giống như một tiểu hài tử đang trong cơn sợ hãi sẽ chết chìm trong nước ôm lấy khúc gỗ cứu mạng. Đối mặt với một Ti Mạc như vậy, Huyền Thiên thật chậm rãi, chậm rãi ngừng luật động …
“Thiên …?”
Ti Mạc từ từ mở ra đôi mắt đầy mệt mỏi, ánh mắt bị nước bao phủ đã có điểm mờ mịt, nhưng chút ảm đạm trong đôi mắt Huyền Thiên kia lại rõ rệt đến lạ lùng, đó là vừa không đành lòng vừa thương tiếc …
“Thực xin lỗi … Đừng khóc … Ta sẽ không làm đau ngươi nữa … Thực xin lỗi …”
Nhìn Huyền Thiên lộ ra vẻ mặt hối hận như vậy, bỗng nhiên, Ti Mạc nghe trong lòng trào dâng một loại cảm giác gì thực rất ngọt ngào, thứ tư vị được xem trọng cùng sủng ái và bao bọc ra là đẹp đẽ đến như vậy, giống như những niềm vui bị đánh mất từ lâu đã lại quay về …
“Thiên … Ta muốn … Ta thích …”
Câu nói giấu vào trong chăn, Ti Mạc đỏ mặt chui kín vào chăn không chịu ra.
“A? Ngươi nói cái gì?”
Đi chết đi! Lại còn “A” nữa? Ai mà nói lại!
Ti Mạc khẽ giương cái miệng nhỏ vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Huyền Thiên, cảm giác đau đớn nhắc y rằng hai người đang dùng cái trạng trái chặt chẽ gắn kết mà trò chuyện từ nãy đến giờ!
Mắc cỡ chết người mà …
Không khỏi mãn giáp lưu hồng, vừa thẹn vừa tức lại bắt đầu ồn ào: “Ngươi rốt cuộc có muốn làm hay không làm a? Không làm thì thôi! Mau rút ra! Đau chết người ta rồi!”
Bỗng nhiên kẻ trên thân lại nhe răng cười, giống như đã phục hồi tinh thần, lại mang theo vài phần kinh hỷ. Bắt đầu lần thứ hai luật động, tình ý nồng đậm đưa hết vào dũng đạo, từng tơ từng sợi, thật nóng rực bỏng rát, trút vào trong cơ thể đối phương. Cùng với âm thanh rên rỉ mạn diệu, tinh thần tựa hồ đã ở trong chốn cảnh tiên đầy mộng ảo cùng thứ ánh sáng rực rỡ mà thiêu đốt lẫn nhau, dung hòa thành một khối đẹp tươi diễm lệ, một dải giường chăn hỗn độn bày ra phong cảnh mị kiều, hai thân thể chế trụ triền miên, dung chứa trong nhau không bỏ một tia một sợi …
“Ti Mạc … Ta sẽ thương ngươi cả đời …”
Hôn, nhẹ nhàng buông xuống, tinh tế trải trên gương mặt Ti Mạc, mang điểm bướng bỉnh như hài đồng. Ti Mạc cười, ôm lấy cổ hắn, đón nhận nụ hôn kia.
Lúc này đây, tình ái miên man, rốt cuộc đã tìm được nơi đoàn tụ, đó là lần dự cảm có tự tin nhất của Ti Mạc trong một đời này.
…
…
—
Chú giải
(1) Mộc liên: là sắn dây, một loại dây leo, trong nguyên tác từ đó là薜荔 – “bệ lệ”. Mộc liên và bệ lệ đều là cùng một thứ, ta không dùng bệ lệ, dùng mộc liên, là bởi vì tính hình thức ăn vào máu của mình, ta cho là âm sắc và ý nghĩa từ mộc liên đẹp hơn từ bệ lệ, haha.
(2) Đào xuất sinh biên: trốn ra chỗ sống.
(3) Vô pháp tự bạt: không thể tự giải thoát.
.Hoàn.
Trầm hương phố giữa Ngự hoa viên, nước chảy róc rách, một dòng thủy biếc từ thạch động của tòa giả sơn nghiêng nghiêng trút xuống, trên là những dây mộc liên(1) bò lan khẽ buông, dưới có những cánh hoa rơi bay nhẹ, giống như một con khe xanh từ giữa chốn thâm sâu rực rỡ những kỳ hoa mà tuôn ra, lượn lờ qua vùng núi biếc, bồng bềnh thả bay một màn khói trắng, trong trẻo mà băng lương. Một thiếu niên dung mạo đẹp đẽ tĩnh tọa bên hồ, lặng yên ngưng thị nhìn cánh hoa rơi đang chập chờn trong nước, không thể kiềm giữ được nỗi quạnh hiu trong đáy mắt đang nhẹ nhè lan ra.
Y đưa tay khẽ khàng chạm vào nước, rồi tựa trên một tảng đá bên hồ, khóe môi bỗng mơ hồ tràn ra một chữ trong cơn nói mộng: “Thiên …”
Gió lùa vạt áo, có âm thanh gì như run rẩy, một cơn gió thơm tĩnh mịch nhẹ thổi tung hoa vũ, cánh hoa như tuyết, rơi rụng vô thanh, khẽ khàng che giấu đi một mỹ nhân. Một đôi mắt lẳng lặng nhìn hồi lâu, nụ cười nhàn nhạt vẫn luôn treo bên khóe miệng, ánh nhìn không chuyển chăm chăm vào tuyệt sắc mỹ nhân đang chìm trong chốn trầm mê hương mộng: một trời hoa bay vương đầy áo, điểm điểm nhẹ nhàng bám tại tóc đen, tựa đóa đóa tinh mỹ ghép bằng hoa, đẹp tươi khả ái vô cùng. Trên y phục quần hương tản mác, thưa thớt nhè nhẹ mà rớt rơi, ngay cả một góc vạt trường sam cũng bị vùi trong hoa rụng, thoạt nhìn, còn tưởng rằng giữa hoa hương đã sinh ra một tiên tử, thanh lệ tuyệt trần, mĩ diễm vô song …
Một cánh hoa khẽ khàng buông xuống, tinh quái đậu trên môi hồng, hơi thở ôn nhu lướt nhẹ qua hoa, rõ ràng là ngả nghiêng sắp bay đi mất, lại vẫn như trêu đùa không chịu rơi. Đôi mắt kia nãy giờ vẫn trốn sau gốc hòe, vừa khẽ động, đã thấy một thân ảnh cao lớn bước ra. Hắn nhìn cánh hoa nghịch ngợm nọ, không khỏi khẽ cười, vươn tay muốn nhặt lấy, nhưng đúng lúc đầu ngón tay chạm vào bờ môi hồng, lại đột nhiên đình trệ …
Ánh mắt hắn lẳng lặng dừng tại nơi hồng nhuận như anh đào, đôi môi ẩm mềm tựa ngọc, thật lâu thật lâu không thể nào rời đi nổi … Sau đó, kìm lòng không được mà nghiêng người, thật khẽ, thật nhẹ nhàng dùng chính đôi môi mình mà yên lặng ngậm lấy phiến hoa kia … Môi chạm môi tựa thanh phong lướt nhẹ mặt hồ, khẽ đến mức khiến người bị hôn vẫn hồn nhiên không hề hay biết …
“Ti Mạc …” Nam tử gọi thầm thì.
Ti Mạc khẽ giật mình, hình như vì đã nghe qua một thanh âm quá sức quen thuộc mà lại có điểm lạ lùng, hoang mang nhíu mày, nhưng lại lập tức nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nam tử lần thứ hai cúi xuống hôn, nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm thơm ngọt, dần đã trầm mê, bất giác biến thành một cái hôn sâu hút …
Ti Mạc đang ngủ mơ màng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, liền khe khẽ mở mắt, một chút hoang mang, lập tức trợn trừng, liều mạng đẩy ra tên nam tử đang ôm mình thâu hương!
“To gan! Ngươi là kẻ nào!”
Ti Mạc trợn mắt, tùy tay vơ lấy một khối đá cứng bên bờ hồ, nắm chặt trong tay.
Nam tử cười: “A, tính tình cương liệt nhỉ, một hòn đá nhỏ có thể đánh lui ta hay sao?”
Ti Mạc nhìn nam tử trước mắt cười lại bất giác phát run, thật quen thuộc … Nhưng mà, cũng quá xa lạ … Bản thân hình như không biết nam tử nào có bộ dáng anh tư vĩ ngạn như vậy a … Chỉ là, trong đôi mắt kia có thứ anh khí cùng một loại mị lực đặc biệt phảng phất sức hấp dẫn đến chết người, khiến người ta không thể nào rời mắt.
Phi phi phi! Ti Mạc! Ngươi xuân tâm đại động a! Như thế nào lại đối với một nam tử lần đầu gặp mặt đi sinh ra cái loại cảm giác này!
Ti Mạc trong lòng tự mắng thầm, ánh mắt nhìn về phía nam tử kia càng thêm sắc bén: “Nhìn cách phục sức của ngươi không phải cấm quân, càng không phải quan viên nhập cung, ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Dám lớn mật xâm nhập hậu cung! Chán sống rồi à?!”
Nam tử sang sảng cười, trong đôi mắt hiện lên một tia giảo hoạt: “Ta là Cáp La Tháp vương tử của Tô Đan, lần này là vì kết minh mà đến, Hoàng Đế của các ngươi đặc biệt cho phép ta vào hậu cung chọn một người làm lễ vật mang về Tô Đan. Mĩ nam, ngươi thật là may mắn, bổn vương tử vừa ý với ngươi rồi! Theo ta về Tô Đan đi thôi!”
Ti Mạc kinh ngạc trợn mắt nhìn, lập tức thét giận: “Nói xằng nói bậy! Tô Đan giao chiến với triều đình chúng ta đã ba năm! Đại tướng triều đình còn đang anh dũng chiến đấu ngoài biên quan! Hoàng Thượng làm gì có chuyện cho phép ngươi ở hậu cung làm càn!”
Nam tử mắt khép hờ, có chút đăm chiêu, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ: “có phải là tên đại tướng quân rất trẻ tuổi kia không? Huyền Thiên? Làm sao ngươi lại không biết thế này? Y nửa tháng trước đã bỏ mạng, Hoàng Đế nhà ngươi mới chủ động cùng chúng ta đàm hòa, bằng không sao ta lại có thể đứng ở chỗ này?”
“Nói bậy!” Ti Mạc thất thanh hét ầm lên, phẫn nộ rống giận: “Không có khả năng! Ngươi gạt người!”
Nam tử vẫn ra vẻ đầy vô tội chớp mắt vài cái: “Ta lừa ngươi được gì? Có ích chỗ nào cho ta đâu? Ta nếu không phải nhận lời mời của Hoàng Đế các ngươi, làm thế nào lại có thể đứng ở cái chỗ không người đến này chứ?”
“Không … không có khả năng …” Ti Mạc liều mạng lắc đầu, vẻ mặt đã đầy vẻ hoảng sợ thất thần, không kìm được lui về phía sau mất bước: “Y đã đáp ứng với ta rằng sẽ trở về … Không có khả năng đâu … Rõ ràng là đã đáp ứng rồi …”
Trong mắt nam tử hiện lên một tia dị động, mắt nhìn thấy Ti Mạc đã mờ mịt lùi đến tận sát bờ hồ, vội vươn tay kéo y ngã vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm lấy y. Ti Mạc khe khẽ run rẩy, mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể ấy … Giống như … Đã từng ngửi qua ở nơi nào? Nhưng y lập tức ý thức được chính mình đang bị một kẻ xa lạ ôm siết trong lòng! Vì thế đưa tay đẩy nam tử. Ngay sau đó lập tức giương tay hướng mặt hắn cho một cái tát!
Phản ứng của nam tử cực kỳ nhạy bén, nắm tay y lại thật chặt, Ti Mạc bỗng chốc đã nhận ra mình giống như bị một cái kiềm giữ chặt lấy tay không thể nào động đậy!
Nam tử giương một tia cười khổ: “Ngươi sao lại muốn đánh ta?”
Ti Mạc không thể giãy ra, vừa tức khí vừa buồn bực, gần như thét lên: “Ta không quản ngươi có phải là Tô Đan vương tử hay không! Ngươi tốt nhất tránh xa xa ta một chút! Buông! Ta muốn đi tìm Huyền Trăn hỏi cho rõ ràng!”
“A? Hỏi rõ cái gì?” Nam tử nhíu mày cười.
Bỗng nhiên, trong mắt Ti Mạc phủ mờ mịt một lớp sương mù, y cắn chặt môi dưới, giống như đang dốc sức chịu đựng điều gì đó, ánh mắt yếu ớt lại ra vẻ kiên cường kia khiến người ta cảm thấy như chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ tan đi mất …
“Ta muốn đi hỏi … Huyền Thiên … Rốt cuộc …”
Thanh âm nhè nhẹ run rẩy, môi mở rồi khép, lại thế nào cũng không thể nói thành được mấy lời tiếp theo … Hốt nhiên, hai hàng nước mắt không biết nghe lời trào ra, giống như hồng thủy vỡ đê, một khi đã tuôn thì không thể vãn hồi …
Thân thể Ti Mạc run rẩy, rốt cuộc không chịu được mà nghẹn ngào thành tiếng: “Y bảo ta chờ y … Tên hỗn đãn ấy … Nói cái gì mà muốn thành một trang nam tử hán chân chân chính chính … Ta đâu có cần y phải bảo hộ a … Ta chỉ muốn … Ta chỉ muốn …”
Ánh mắt nam tử trở nên ôn nhu mà vô cùng thân thiết, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
Đột nhiên! Ti Mạc oa một tiếng khóc òa lên! Nam tử không đề phòng tình huống này liền nhất thời sửng sốt, lập tức chân tay luống cuống không biết phải làm thế nào: “Ơ! Ngươi … Ngươi … Ngươi đừng khóc a! Này!”
Ti Mạc tiếp tục gào khóc lớn, ra sức mà quyền đấm cước đá người trước mặt: “Ngươi trả hắn lại đây cho ta! Ngươi trả hắn lại đây cho ta!”
Nam tử cũng thật kỳ lạ, không hề đánh trả, chỉ ngoan ngoãn ôm đầu để Ti Mạc đánh, còn thỉnh thoảng trộm liếc nhìn y một cái. Ti Mạc có lẽ cũng nhận ra, đang khóc đến lê hoa đái vũ lại nghẹn ngào: “Ngươi làm cái gì không đánh trả …”
Nam tử xoa xoa chỗ đầu đã bị đánh sắp sưng lên, cười khổ: “Đời này, chỉ có ngươi có thể đối với ta như vậy …”
Câu nói quá sức quen thuộc khiến Ti Mạc lần thứ hai ngẩn người, nam tử trước mắt lại chậm rãi nở một nụ cười mê người, mang theo vài phần trẻ con đầy tinh quái …
“Ngươi … Ngươi là …?”
Ti Mạc hoang mang … Như thế nào lại có điểm giống … Không! Không có khả năng, hắn là một tên tiểu quỷ yếu đuối phấn nộn a! Như thế nào lại là nam tử đang đứng trước mắt cao lớn hơn ta một cái đầu, một thân cương nghị này cho được …? Sai lầm lớn rồi!
“Aiii? Thiên Nhi, ngươi lại chọc Ti Mạc khóc rồi sao?” Thanh âm Huyền Trăn vang lên rất không đúng lúc.
Chỉ thấy vị vương tử “Cáp La Tháp” kia liều mạng xua tay, còn Ti Mạc phẫn hận trừng trừng nhìn qua, lập tức chột dạ cúi đầu …
“A? Trẫm đến không phải lúc à …” Huyền Trăn ý thức mình vừa ăn xằng nói bậy lập tức cười trừ: “Vậy các ngươi cứ thong thả thong thả mà nói chuyện a, Trẫm có hẹn với quân Chân … Ha ha ha, coi như là Trẫm chưa có tới …”
Huynh đúng là tới để làm hỏng việc của người ta mà! Huyền Thiên tức đến mức muốn thổ huyết …
“Huyền – Thiên -”
Huyền Thiên chỉ cảm thấy âm phong từng trận, một cỗ hàn khí từ đâu kéo tới rét lạnh từ đầu tới chân …
“A ha ha ha, đã lâu không gặp, Ti Mạc, ta rất nhớ ngươi a!”
Lời nói đầy hài tử khí, khiến trên gương mặt anh tuấn lại tăng thêm mấy phần ý vị ranh mãnh, nhưng trên mặt Ti Mạc lại không giảm bớt một chút khí thế sơn vũ đột kích nào …
Ti Mạc nheo mắt, từng bước từng bước đến gần, dọa cho Huyền Thiên đã từng ngang dọc chiến trường anh dũng giết địch cũng không thể nào tự chủ được mà từng bước một lùi dần về phía sau …
“Trêu ta vui lắm à?”
“Không phải … Cái này …” A ơ nửa ngày, Huyền Thiên dứt khoát đứng trước ác nhân mà cáo trạng: “Rõ ràng là ngươi không nhận ra ta mà! Làm sao lại trách ta? Ta còn chưa kịp giận ngươi nữa đó!”
“Nga ~ ta làm sao có thể tưởng tượng ra tiểu vương gia của chúng ta ngày ngày phơi gió phơi sương đã biến thành một khúc than gỗ đen thui cứng quèo khó coi như thế này? Nếu không phải nhờ ngươi kéo miệng cười ngu ngốc ta còn tưởng chỉ là một tấm vải đen a.”
Huyền Thiên trợn trắng mắt, nhỏ giọng thì thầm: “Miệng lưỡi vẫn độc địa như vậy …”
“Cái gì?!”
“A không có gì!” Huyền Thiên vội vã cười trừ.
Ô hô thương chưa, vì cái gì bổn vương tôi luyện ba năm trời, trên sa trường địch quân vừa nghe tên đã sợ đến vãi mật, lại vẫn bại trước khí thế của Ti Mạc xinh xắn kia cơ chứ …?
Bỗng nhiên, Huyền Thiên không hiểu vì sao lộ ra một nụ cười hạnh phúc, đầy tà ý cười cợt ghé sát qua, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng nho nhỏ của Ti Mạc: “Có nhớ ta không?”
“Ta phi! Ngươi không ở đây không biết ta tiêu dao đến mức nào đâu! Mỗi ngày đều ôm cứng lấy Quân Chân mà khanh khanh ta ta tình chàng ý thiếp! Không biết vui vẻ đến mức nào đâu! Tên Hoàng Đế kia cũng không thể làm gì cơ mà!”
“Thật à?”
Huyền thiên nở nụ cười vô lại nhíu nhíu mày, vẻ mặt dương dương khiêu khích, lại mang một cỗ tiêu sái không thể tả thành lời, thật sự đã khiến Ti Mạc ngẩn ra. Nhưng y lập tức thu hồi thần thái ngẩn ngơ thất thần ấy, lớn tiếng nói: “Đương nhiên là thật! Ta không thèm nhớ ngươi! Một chút cũng không nhớ! Ăn ngon ngủ kỹ! Đừng tưởng ngươi đi ta sẽ thương tâm tịch mịch! Ta chẳng thèm mơ thấy ngươi!”
A? Ô … nhỡ miệng rồi …
Huyền Thiên lại cười càng vui vẻ, nhìn thiếu niên trong lòng đang muốn phải nhảy dựng lên mới chịu, không khỏi sang sảng bật cười, đột ngột làm trò thâu hương, hôn lên đôi môi nhỏ! Ti Mạc đờ người, lập tức đỏ bừng mặt, nhưng trên miệng vẫn làm loạn không thôi: “Vô lễ a! Vương gia ỷ thế ức hiếp người!”
Huyền Thiên một ngụm ngậm lấy vành tai nhỏ của Ti Mạc, âm thanh Ti Mạc nhất thời đột nhiên trầm xuống, chân tay luống cuống muốn đẩy hắn ra, nhưng thứ cảm giác tê dại kia đã từ tai mà lan tỏa đến toàn thân, cả người như có loại cảm giác muốn rũ ra mềm liệt trong lòng Huyền Thiên …
“Ngươi … ngươi …”
Mặt má lưu hồng, muốn đẩy ra lại thành nghênh đón, kiều hoa xấu hổ, một đôi mắt ngập đầy những nước bất giác chuyển động, chỉ có thể khiến người đang chăm chú nhìn càng muốn trầm mê … Gần đến mức không thể nào tự chủ được ngậm lấy đôi môi đỏ mọng, từng chút từng chút một mà nhấm nháp …
Cánh tay Ti Mạc khe khẽ đưa lên, tựa hồ có chút do dự, cuối cùng lại chậm rãi buông, nhẹ nhàng khoát qua bờ vai rộng, ôn nhu đáp lại sự triền giao kịch liệt …
Hôn, càng lúc càng sâu, Huyền Thiên đã động tình càng lúc càng ôm chặt Ti Mạc vào trong ngực, có chút hận ý không thể lập tức đem dục vọng tiến vào trong cơ thể y. Ti Mạc bị cơn kích tình mãnh liệt như sóng lớn ập đến thân không thể nào chống đỡ nổi, nụ hôn quyết liệt tựa như muốn đem ba năm cách xa lấy lại cho bằng hết trong một lần khiến y cơ hồ như quên sạch xung quanh. Cho đến khi bỗng nhiên cảm thấy một mảng hơi lạnh trước ngực, Ti Mạc mới sực nhớ ra đang đứng giữa trời.
“Ân!” Ti Mạc tránh tránh né né đến nửa ngày, thật vất vả mới trốn khỏi đôi môi Huyền Thiên mà “đào xuất sinh biên(2)”, ngữ khí trì hoãn: “Không được …”
“Vì sao không được?” Hô hấp Huyền Thiên đã trở nên gấp gáp.
“Đây là bên ngoài …”
“Vậy thì vào trong!”
Huyền Thiên một phen ôm lấy Ti Mạc! Ti Mạc đột nhiên thấy nhẹ bỗng, bản thân như thế nào đã bị Huyền Thiên nhẹ nhàng bế lên? Từ lúc nào … Hắn lại cao lớn uy mãnh nhường vậy …?
Bỗng nhiên kinh giác Huyền Thiên đang thật sự ôm mình chạy về phía tẩm cung, lập tức lại mạnh mẽ giãy giụa: “Đồ đại sắc lang nhà người! Thả ta xuống!”
“Huyền Thiên! Ngươi điếc a! Ngươi đừng có ỷ vừa mới dài ra một chút đã muốn khi dễ ta!”
“Thả ta xuống!”
“Cứu mạng a!”
“Huyền Thiên!!”
Thật rõ ràng … Không ai thèm để ý đến y mà …
Đến khi Ti Mạc đã bị ném đến trên đệm gấm, y mới lộ ra một tia kinh hoảng, giống như một con thỏ nhỏ bị chấn kinh, trợn trừng mắt kích động nhìn Huyền Thiên: “Ngươi … Ngươi muốn làm gì!”
Ti Mạc làm sao nghĩ ra cái biểu tình đáng yêu khiến kẻ khác muốn khi dễ đó lại càng thêm nguy hiểm! Quả nhiên, Huyền Thiên mắt đầy gian ý cười tà, chầm chậm tiến tới: “Nói thật đi, ngươi có nhớ ta không?”
“Không có!”
Vừa dứt lời, Huyền Thiên đã ào sát lại, nhanh nhẹn “giúp” Ti Mạc tháo thắt lưng …
“A! Đừng!”
“Có nhớ ta không?”
“Không có!”
Ào một cái, áo ngoài đã rớt xuống …
“Có nhớ ta không?”
“A! Ngươi dừng tay! Ta không thèm nhớ cái tên hỗn tiểu tử nhà ngươi! Tiểu mao đầu!”
Lại cởi …
“Có nhớ ta không?”
“Không … A! Đừng có cởi nữa!”
Tiếp tục cởi …
“Có nhớ ta không?”
“Ngươi …”
Ta cởi …
“A! Nhớ nhớ! Đừng có cởi nữa!”
Huyền Thiên lúc này mới mỉm cười hài lòng, nhìn Ti Mạc nửa người đã gần như bị lột trần đang vừa thẹn vừa phẫn đỏ bừng mặt, chậm rãi thu hồi ánh mắt trêu cợt, nhẹ nhàng ôm lấy y, trầm giọng nói: “Biết không? Ta mỗi ngày đều nhớ ngươi … Sinh hoạt ở biên quan rất cực khổ, chiến tranh thật tàn khốc, ta rất nhiều lần đã phải quanh quẩn trước Quỷ Môn Quan … Nhưng mà, ta luyến tiếc ngươi … Ta nghĩ, nếu ta đi rồi, cái tên hung dữ kia có thể hay không sẽ trở nên rất tịch mịch? Có thể nào vì không tìm được người phát tiết nên tự mình sinh hờn dỗi? Có thể nào lại một mình tìm nơi khóc trộm …”
Ti Mạc run rẩy, thật vất vả trong cổ họng mới nghẹn ngào được một chữ: “Thiên …”
“Ngươi có lẽ là không biết đúng không? Rằng ngươi chính là lý do duy nhất khiến ta muốn nghiến răng mà tồn tại …”
Thân hình Ti Mạc lại khe khẽ run rẩy, y bất giác ôm lấy nam tử, đôi mắt giàn giụa đầy những nước.
“Ta đã nói muốn ngươi chờ ta, trước khi ta có thể trở thành một thân nam tử hán đại trượng phu đáng để nương tựa, ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi. Còn hiện tại, ta nghĩ, ta đã đủ sức bảo hộ ngươi rồi, có thể trở thành một kẻ đồng hành cho ngươi nương tựa, ta không còn là tiểu quỷ chỉ biết làm nũng kia nữa. Tất cả những thay đổi này, đều là để ngươi hạnh phúc … Để Ti Mạc tối trân quý của ta được hạnh phúc …”
“Ta đâu có cần …”
Ti Mạc lộ biểu tình không thèm, nhưng mà, đến khóe mắt y cũng đã ngợp đầy tiếu ý … Cuối cùng, đã có thể có được một lần thể nghiệm cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, mà lúc này đây, lại thiết tha mà kiên định đến như vậy, tựa như báo hiệu trước cơn ấm áp bao ngày chờ đợi trông mong rốt cuộc đã tìm được đường quay trở về …
“Ai cần ngươi … Ta mới không thèm để ý đến ngươi …” Ti Mạc không hề biết ánh mắt kia đã bán đứng y, vẫn còn ồn ào mạnh miệng.
“Này, ngươi rõ ràng đang thật sự rất vui mà! Giả vờ gì chứ!”
“Ta nào có!” Ti Mạc thẹn quá hóa giận, lại hung dữ bắt đầu chân tay đấm đá: “Tiểu quỷ đầu! Tránh xa xa ta ra một chút!”
Huyền Thiên dễ dàng đem hai tay Ti Mạc ấn trên giường, khiến y không thể nhúc nhích, cười tà nói: “Tiểu quỷ đầu hiện tại đủ áp đảo ngươi a!”
“Ngươi dám!”
Ti Mạc trừng đôi mắt đẹp, thế nào mà … Vì cái gì lại có cảm giác trước nụ cười gian tà của Huyền Thiên lại không thể che giấu gì được cả …?
“Ta nhìn thấu ngươi … Ti Mạc …” Huyền Thiên cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lấy vành tai Ti Mạc: “Ngươi chính là ngoài miệng nói không cần …”
Đồng thời bàn tay lại bắt đầu làm loạn rờ rẫm lung tung … Trượt vào trong y trang bằng tơ mềm mại, nhẹ nhàng mơn trớn làn da trơn bóng nhẵn mịn như ngọc …
“Ta mới … Không có … A! Ngươi …!”
“Ta nghe Quân Chân nói, ngươi nằm mơ đều gọi tên ta …”
Đôi thân ảnh dây dưa thành một, như thể bị buộc đến dính lấy nhau không gỡ được, nhanh chóng cuộn vào nhau.
“Không có …”
Ti Mạc giữa những nụ hôn ngọt mềm như nước, bắt đầu khe khẽ thở dốc …
“Thừa nhận ngươi yêu ta, Ti Mạc, thừa nhận đi …”
“Trời mới yêu … A … Chỗ đó không được …”
Rất nhanh, giữa những lời ngụy biện đã ẩn trầm âm thanh rên rỉ, căn phòng yên tĩnh phút chốc chỉ còn lại tiếng thở trầm trầm gấp gáp …
Môi quấn lấy môi, chân cuộn vào chân, muốn dừng không được, gỡ mãi không ra.
Dục vọng trào dâng không ngừng dần dần phủ mờ con ngươi đã từng luôn trong sáng, che nó khuất đi trong một màn sương chập choạng ẩn mờ mê hoặc, sự tê dại rần người như dòng điện chạy khắp toàn thân, tùy theo nhịp tim đập kịch liệt như phát dại phát cuồng, càng ngày càng trở nên hừng hực. Chút lý trí ít ỏi còn sót lại của Ti Mạc liều mạng muốn cứu vãn lấy phòng tuyến yếu ớt của bể dục sắp vỡ, mà đối phương lại cứ tham lam đòi hỏi cực độ, khiêu khích y khiến cái ý niệm kia lung lay như lá rụng trong gió lớn, là bá đạo, là cuồng nhiệt, là không để lại lấy một phân cơ hội kháng cự mà ôm siết mà hôn sâu, khiến y không tài nào kiềm chế nổi, càng hãm càng thâm sâu, vô pháp tự bạt(3)!
“Thiên …”
Rốt cuộc mới có thể nhả ra được một thanh âm mỏng manh, thanh âm cũng như chủ nhân mà giãy giụa, mà mâu thuẫn, mà chọc người thương tiếc.
“Ô …”
Đôi môi đỏ mọng đã sưng tấy vừa mới thở dốc được đôi chút, lại bị hung hăng phủ lên, đầu lưỡi bá đạo cùng nóng rát lại như cũ kéo nhập, không chút lưu tình chiếm đoạt mỗi một phân một tấc lãnh thổ trong khoang miệng, kích tình đem theo càng lúc càng mãnh liệt, vào thật sâu thật sâu …
“Thiên … Dừng … Rất … Khó …”
Ti Mạc cảm thấy bản thân mình sắp hít thở không thông! Mà Huyền Thiên lại không hề có chút ý tứ muốn dừng lại, đôi bàn tay không ngừng lướt trên da thịt trơn tuột …
“A!”
Bỗng vang lên một tiếng kêu kinh sợ, Huyền Thiên mê muội nhìn về phía người gây họa, chỉ thấy Ti Mạc đang dùng sức cố đẩy, tay lập tức nắm lấy tay Huyền Thiên!
“Ti Mạc?”
Chỉ thấy Ti Mạc há mồm trợn mắt, mặt đỏ tai hồng, biểu tình căm giận: “Không cho sờ chỗ đó!”
A?
Huyền Thiên sửng sốt vài phân, khúc khích cười.
Ti Mạc … Thật sự là càng lúc càng đáng yêu mà!
Huyền Thiên cười tủm tỉm lại phủ lên người Ti Mạc, dùng thanh âm ôn nhu đến mức không thể khiến người khác không nổi da gà thì thầm: “Không thử làm sao biết không thoải mái?”
Tư thế mười phần dụ dỗ.
“Không có cửa đâu!”
Huyền Thiên ra vẻ đáng thương nhìn Ti Mạc, bắt đầu sử dụng chính sách ai binh …
“Hừ! Đừng mơ! Cho dù phải làm, luận lớn nhỏ, là ta làm mới phải …”
Còn chưa kịp nói xong, hai mắt Huyền Thiên đã long lanh rạng rỡ! Lập tức đem hai tay Ti Mạc cố định ở đầu giường!
Chỉ thấy Huyền thiên vẻ mặt cười cợt xấu xa: “Ngươi có biết nguyên nhân ta đi tôi luyện ở biên quan, ngoài là vì muốn bảo hộ ngươi, còn vì cái gì nữa không?”
Huyền Thiên cúi thân, ám muội ngậm lấy vành tai Ti Mạc, dùng ngữ điệu trầm thấp đầy mê hoặc nói: “Còn là vì để … Không-bị-ngươi-áp-đảo!”
“A! Đau!”
Bị bất ngờ xâm nhập khiến Ti Mạc cực kỳ đau đớn, hai tay bắt đầu vung loạn lên: “Họ Huyền kia!”
Thân thể quấn quýt lấy nhau không rời, Huyền Thiên ôm chặt Ti Mạc, không ngừng hôn …
Mỗi một cái chớp mắt đều dẫn trào những lệ, Ti Mạc cắn vành môi trắng bệch, run rẩy nhìn về phía Huyền Thiên, vừa định mở miệng nói cái gì, lại bị tiếng thét chói tai phủ mất.
“Ô … Aaaaaa …”
Nghe thấy từng tiếng từng tiếng rên rỉ mất hồn, Huyền Thiên vừa hưng phấn vừa đau lòng, dục hỏa trong thân thể sớm đã ở nơi nơi loạn động, muốn khẩn cấp trút ra, lại sợ làm đau con người đáng thương yếu ớt ấy …
“Ti Mạc …”
“Thiên …”
Hai cánh tay Ti Mạc liều mạng ôm lấy cổ Huyền Thiên, giống như một tiểu hài tử đang trong cơn sợ hãi sẽ chết chìm trong nước ôm lấy khúc gỗ cứu mạng. Đối mặt với một Ti Mạc như vậy, Huyền Thiên thật chậm rãi, chậm rãi ngừng luật động …
“Thiên …?”
Ti Mạc từ từ mở ra đôi mắt đầy mệt mỏi, ánh mắt bị nước bao phủ đã có điểm mờ mịt, nhưng chút ảm đạm trong đôi mắt Huyền Thiên kia lại rõ rệt đến lạ lùng, đó là vừa không đành lòng vừa thương tiếc …
“Thực xin lỗi … Đừng khóc … Ta sẽ không làm đau ngươi nữa … Thực xin lỗi …”
Nhìn Huyền Thiên lộ ra vẻ mặt hối hận như vậy, bỗng nhiên, Ti Mạc nghe trong lòng trào dâng một loại cảm giác gì thực rất ngọt ngào, thứ tư vị được xem trọng cùng sủng ái và bao bọc ra là đẹp đẽ đến như vậy, giống như những niềm vui bị đánh mất từ lâu đã lại quay về …
“Thiên … Ta muốn … Ta thích …”
Câu nói giấu vào trong chăn, Ti Mạc đỏ mặt chui kín vào chăn không chịu ra.
“A? Ngươi nói cái gì?”
Đi chết đi! Lại còn “A” nữa? Ai mà nói lại!
Ti Mạc khẽ giương cái miệng nhỏ vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Huyền Thiên, cảm giác đau đớn nhắc y rằng hai người đang dùng cái trạng trái chặt chẽ gắn kết mà trò chuyện từ nãy đến giờ!
Mắc cỡ chết người mà …
Không khỏi mãn giáp lưu hồng, vừa thẹn vừa tức lại bắt đầu ồn ào: “Ngươi rốt cuộc có muốn làm hay không làm a? Không làm thì thôi! Mau rút ra! Đau chết người ta rồi!”
Bỗng nhiên kẻ trên thân lại nhe răng cười, giống như đã phục hồi tinh thần, lại mang theo vài phần kinh hỷ. Bắt đầu lần thứ hai luật động, tình ý nồng đậm đưa hết vào dũng đạo, từng tơ từng sợi, thật nóng rực bỏng rát, trút vào trong cơ thể đối phương. Cùng với âm thanh rên rỉ mạn diệu, tinh thần tựa hồ đã ở trong chốn cảnh tiên đầy mộng ảo cùng thứ ánh sáng rực rỡ mà thiêu đốt lẫn nhau, dung hòa thành một khối đẹp tươi diễm lệ, một dải giường chăn hỗn độn bày ra phong cảnh mị kiều, hai thân thể chế trụ triền miên, dung chứa trong nhau không bỏ một tia một sợi …
“Ti Mạc … Ta sẽ thương ngươi cả đời …”
Hôn, nhẹ nhàng buông xuống, tinh tế trải trên gương mặt Ti Mạc, mang điểm bướng bỉnh như hài đồng. Ti Mạc cười, ôm lấy cổ hắn, đón nhận nụ hôn kia.
Lúc này đây, tình ái miên man, rốt cuộc đã tìm được nơi đoàn tụ, đó là lần dự cảm có tự tin nhất của Ti Mạc trong một đời này.
…
…
—
Chú giải
(1) Mộc liên: là sắn dây, một loại dây leo, trong nguyên tác từ đó là薜荔 – “bệ lệ”. Mộc liên và bệ lệ đều là cùng một thứ, ta không dùng bệ lệ, dùng mộc liên, là bởi vì tính hình thức ăn vào máu của mình, ta cho là âm sắc và ý nghĩa từ mộc liên đẹp hơn từ bệ lệ, haha.
(2) Đào xuất sinh biên: trốn ra chỗ sống.
(3) Vô pháp tự bạt: không thể tự giải thoát.
.Hoàn.
/18
|