CHƯƠNG 6
Trần Vân thuận miệng nói "Rất tốt ạ, người vừa cao vừa đẹp trai, còn có tiền, rất biết thương vợ." Nói xong, Trần Vân nhận ra có gì đó không ổn, cô liếc nhìn Trần Mỹ Lệ và thận trọng nói "Em chỉ cảm thấy anh rể đối xử với chị rất tốt, em không có ý gì khác đâụ"
Trần Mỹ Lệ hiểu ý cười "Không sao đâu, một người đàn ông tốt có người để ý đến là chuyện bình thường." Cô ta vỗ vai Trần Vân, nghĩ nếu cô có ấn tượng tốt với Tần Hạo Nam thì mọi chuyện sau này có lẽ sẽ dễ thànht.
Trần Vân có chút bối rối, cô sẽ không bị chị họ đuổi ra ngoài vì những lời nói của mình chứ?
Nhưng cô không biết rằng Trần Mỹ Lệ lúc này ước gì cô có suy nghĩ khác về Tần Hạo Nam, để cô ta không cần chạy giữa hai người làm công tác tư tưởng.
Buổi chiều, Tần Hạo Nam có tiệc tối, lại đi ra ngoài, Trần Mỹ Lệ vốn muốn tranh thủ thời gian anh ở nhà để vun đắp quan hệ giữa hai người.
"Bạn bè quan trọng hay tiểu mỹ nhân quan trọng?"
"Em đang nói cái gì vậy? Đó đều là bạn bè kinh doanh của anh, hôm nay có hợp đồng cần thương lượng." Tần Hạo Nam mặc bộ vest vào.
Trần Mỹ Lệ khéo léo cầm chiếc cà vạt lên rồi giúp anh đeo vào, nhưng Tần Hạo Nam đã lấy lại và tự thắt trước gương.
Trần Mỹ Lệ buồn bực nói thêm "Em họ em nói, anh vừa cao vừa đẹp trai lại có tiền, có ấn tượng tốt về anh."
Tần Hạo Nam vừa thắt cà vạt vừa dừng lại, sau đó nói “Vậy em đã nói chuyện sinh con với cô ấy chưa?”
"Dĩ nhiên là chưa."
"Trần Mỹ Lệ, anh không thích chơi loại trò chơi này, em nói với anh cũng vô dụng, hỏi cô ấy càng sớm càng tốt, nếu cô ấy đồng ý thì làm, còn nếu cô ấy không đồng ý thì đưa tiền để cô ấy đi, đã hiểu chưa? "Tần Hạo Nam vỗ vai Trần Mỹ Lệ, ánh mắt đầy ý cảnh cáo.
Anh đang cảnh cáo Trần Mỹ Lệ không được dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để buộc Trần Vân phải đồng ý, anh không thích ép buộc, trừ khi Trần Vân đồng ý.
Trần Mỹ Lệ sốt ruột xua tay "Em hiểu rồi, Tần thiếu gia là người tốt đã được chưa?" Cô ta thật sự không hiểu, Tần đại thiếu gia, một kẻ hoang đàng thường lui tới hộp đêm lại trở nên quân tử.
Bởi vì áp lực của Tần Hạo Nam, Trần Mỹ Lệ vốn định giải quyết từng bước một đã phải nhanh chóng đề cập đến vấn đề này.
Đầu tiên cô ta đưa Trần Vân đến một trung tâm mua sắm và mua một số bộ quần áo phù hợp cho cô, ban đầu cô ta định mua một số bộ đồ gợi cảm, nhưng cô từ chối nhận, ngay cả quần áo thích hợp cũng chỉ mua những đồ giảm giá, nếu không sẽ không mua.
Cô ra đưa Trần Vân đi mua mỹ phẩm chăm sóc da, nhưng cô cũng không muốn.
Trần Mỹ Lệ vốn tưởng rằng Trần Vân từ nông thôn tới, cái gì cũng chưa thấy sẽ cảm thấy hiếm lạ, cô ta cho gì cũng muốn, như vậy sẽ dễ điều khiển hơn.
Trần Vân tỏ ra rất thích những thứ này, nhưng chỉ nhìn chứ không mua, cô không nghĩ mình cần những thứ này, cô làm giúp việc ở nhà chị họ, mỗi ngày ra ngoài cũng chỉ để mua thức ăn, trở về còn phải dọn dẹp nhà cửa các thứ, mặc quần áo đắt tiền như vậy để làm gì?
Ngoài ra những mỹ phẩm chăm sóc da này cô cũng không cần, dù sao cũng không ra ngoài, ở nhà cũng không cần.
Vì vậy cô cũng không đòi hỏi gì mà chỉ chọn hai bộ quần áo để mặc, dù sao ở quê cô cũng không có nhiều quần áo nên lần này chỉ mang theo hai bộ.
Buổi tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trần Vân đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mở cửa ra, thấy Trần Mỹ Lệ đang đứng ở bên ngoài mỉm cười với cô nói "Chị vào ngồi được không?"
"Chị họ? Mau vào đi ạ." Mặc dù Trần Vân không biết Trần Mỹ Lệ muốn gì với cô, nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đãi.
Phòng của cô tuy ở dưới tầng hầm nhưng cũng không hề nhỏ, hai ngày trước cô lấy một cái ghế và một cái bàn từ phòng chứa đồ ra đặt cạnh giường, cô mang một cái ghế đến cho Trần Mỹ Lệ ngồi, nhưng Trần Mỹ Lệ đã ngồi ở mép giường.
"Sao muộn thế này chị còn tới đây? Là có gì cần em làm ạ?"
/110
|