* * *
''Sao mày lại ra đây ? '' Vừa thấy Yến Dương đến , đeo ba lô mang dáng vẻ mệt mỏi , nó ngồi xuống bên gốc cây cổ thụ to kia thì Tuyết Như cất tiếng .
Nó đeo headphone vào , rồi uể oải mở laptop ra , sau đó nhàn nhạt mở miệng , với trạng thái mệt mỏi vô độ :
- Canteen hết chỗ , ra đây tạm .
- ừm ... Không có ai theo dõi chứ ? _ Tuyết Như nhăn mặt , nhìn nó bằng ánh mắt thương cảm rồi ngó nghiêng xung quanh , trong lòng rất lo lắng sẽ bị phát hiện bí mật mà hai người họ cố gắng che dấu lâu nay .
Nó ngước đôi mắt đen tuyền của mình lên , ánh nhìn rất buồn dừng lại trên khuôn mặt cô , nó lắc đầu tỏ ý không ai theo dõi , rồi lại dùng tay gõ gõ trên laptop , nó đang thực hiện nhiệm vụ lấy thông tin qua laptop nó và xóa toàn bộ thông tin bên công ty họ Huỳnh , chỉ cần vậy , thì công ty đó sẽ rối loạn , cổ đông sẽ từ từ rút dần , và cuối cùng là ...
Cô nhìn vào màn hình , rồi chợt nhớ ra chuyện gì đó :
- Vụ mở công ty giải trí , ngày mai tao sẽ cho nó ghi danh lên thị trường . Còn bang ... mày tính sao rồi ? _ Tuyết Như hỏi nó với ánh mắt tò mò.
- Dự kiến bang sẽ có 200 người đồng ý gia nhập , gồm 50 nữ và 150 nam , đều biết võ và sử dụng vũ khí , nhưng mà tao đã nhờ anh Thanh Lâm huấn luyện cho họ rồi . _ Nó vẫn nhìn vào laptop , còn miệng thì cứ việc trả lời những thắc mắc của cô một cách chính xác nhất .
Cô nghe xong thì gật đầu ưng ý , rồi lại nhìn nó , ánh nhìn mệt mỏi và khó hiểu :
- Tại sao chúng ta lại phải giúp cho lão già Kai đó phá tập đoàn họ Huỳnh , trong lúc chúng ta có gia cảnh đã vô cùng tốt rồi ?
Nó nghe Tuyết Như nói , chợt khựng lại , đôi tay thôi không làm việc trên laptop nữa , nhìn qua cô , rồi bỗng ký ức ùa về như cơn gió thoảng :
''Cô không giúp tôi , có nghĩa là cô bỏ qua việc trả thù cho ba mẹ cô ! Tôi nói cho cô biết , chính tập đoàn họ Huỳnh đã đẩy ba mẹ cô vào chỗ chết , ba mẹ của Huỳnh Anh Thiên đã cho người ám sát ba mẹ cô ... Nếu cô muốn trả thù chi bằng hợp tác với tôi , tôi đảm bảo cho cô một phần thường rất xứng đáng với cô , hoặc là tiền , hoặc là đàn em , hoặc di chúc của ba mẹ cô , tôi sẽ liên hệ qua laptop ...''
''Ông nói chắc chắn như vậy . Liệu có thể tin ? ''
''Tôi đảm bảo biết rõ cái chết của ba mẹ cô , nhưng chị gái cô , chắc là vẫn còn sống ... Chỉ là chưa tìm ra ...''
''Được ... Tôi , sẽ tin ông lần này , hợp tác với ông .''
''Tốt , hẹn gặp lại ''
- Yến Dương ... Yến Dương ... _ Tuyết Như thấy nó đơ ra , gọi nó , vẫn không thấy nó phản ứng , liền lay vào người nó , huơ huơ tay , gọi lần nữa :
''Thái Diễm Châu My ! '' _ Phải , đây chính là tên thật của nó , hi vọng nó sẽ trở về hiện thực .
- Hả ? Chuyện gì ? _ Yến Dương giật mình , quay trở lại với thực tại , nó nhìn qua chỗ cô với ánh mắt mong đợi ...
- Mày nghĩ gì vậy ? Tao đang hỏi chuyện lão Kai mà ? _ Tuyết Như mím môi thật chặt , rồi bực bội mở miệng nói .
Thật tình ý ! Chắc chắn nó có chuyện gì đó giấu cô rồi , cô phải tra cho ra lẽ mới được .
- Muốn biết lý do thật à ? _ Yến Dương quay qua , đôi mắt thấm đẫm sự hận thù hỏi lại ...
- Ừ - Tuyết Như gật đầu .
- Lão Kai bảo ... ba mẹ tao do người họ Huỳnh giết , tao ... ông ta muốn hợp tác với nhóm ma nữ tụi mình để phá hoại tập đoàn họ Huỳnh , đưa tập đoàn ông ta lên vị trí hạng nhất Việt Nam ... _ Nó ngập ngừng , nói như gần khóc , hiện giờ nó đang rất yếu ớt , nó bật khóc , như đứa con nít ,bản chất mong manh của nó đang dần rõ ràng trong lòng Tuyết Như
Cô ôm nó , cô xoa xoa lưng nó , mỉm cười an ủi :
- Đừng khóc mà , lỡ như ông ta nói dối thì sao ? Mày điều tra chưa ?
- Tao ... hức ... tao sợ đó là sự thật , tao không muốn điều tra đâu ... Sẽ rất đau đớn ! _ Yến Dương siết chặt tay , sụt sịt nói nhỏ ...
Hành động đó lọt vào mắt một người , hắn nhìn hai cô , mắt nhíu lại . Hắn đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện nãy giờ rồi , thì ra hai người này ghét nhau cũng chỉ là diễn kịch , và sự thật hai cô chính là .... ma nữ !
Nhíu đôi lông mày anh vũ lại , hắn khó tin quay đi , bóng dáng ấy nhanh chóng rời khỏi sân sau của ngôi trường Smile , hắn chính là ... Vũ Tiền Hạo !
* * *
Anh Thiên đang đứng trên sân thượng của ngôi trường cấp 3 Smile , anh đưa mắt ngắm nhìn bầu trời , rồi lôi từ trong túi ra một bức ảnh nhỏ , nó đã rất cũ nát rồi nhưng anh vẫn giữ mãi trong ví của mình .
Anh mỉm cười nhìn vào cô bé trong ảnh một cách nhẹ nhàng , nhưng lại mang sự buồn bã mếu máo như sắp khóc đến nơi vậy . Trong ảnh chính là em gái của anh , Huỳnh Thiên Chi , một cô bé 13 tuổi xinh xắn , mặc trên mình bộ váy màu trắng đen thật đẹp , cô rất trong sáng , với ánh mắt ngây thơ , chứa nụ cười trên môi .
Anh nhớ lại lúc đó , ngày mà Thiên Chi vĩnh viễn không còn trên quãng đời đau khổ này nữa , một thoáng ký ức lại hiện về trong anh :
''Anh hai , cẩn thận .... '' Thiên Chi nhìn anh , và hét lên khi thấy một người đứng đằng sau anh cầm dao định đâm vào lưng anh ...
Nhưng đột nhiên , Thiên Chi chạy đến , cô đỡ dao cho anh , rồi ngất lịm xuống , trước khi nhìn thấy anh hai vẫn bình yên , còn đám người kia đã chạy đi ...
''Thiên Chi , em ... không sao chứ ? '' Anh chạy bổ tới , đỡ lấy Thiên Chi rồi khóc to đau đớn như một đứa con nít , một người 16 tuổi như anh đáng ra không nên khóc , nhưng do quá thương em gái nên vẫn phải khóc thôi ...
''Anh hai vẫn ổn là em ... vui rồi ... Anh hai đừng bao giờ khóc nữa , xấu lắm , em không thương đâu .'' Thiên Chi mỉm cười , dựa vào lòng anh mà nhắm mắt , cô bé thở hổn hển vì mệt , do mất máu quá nhiều , nên cô bé không qua khỏi ... Điều đó làm anh hối hận nhất .
Là tại anh ! Tại anh đã ngu ngốc để Thiên Chi đỡ cho mình nhát dao đó , anh hận cái người mà đã giết Thiên Chi , anh biết đó chính là người mà lão Kai đến để giết anh , để trao đổi anh với vị trí số 1 trong thế giới tập đoàn đầy mưu mô toan tính tranh giành nhau này , đến giờ anh vẫn hận chưa giết được lão Kai đó trả thù cho Thiên Chi ...
Anh nhớ lại , giọt nước mắt anh rơi , anh xoa nhẹ tấm ảnh rồi cất vào , dùng tay gạt hết nước mắt . Không ! Anh rất mạnh mẽ , sẽ không khóc đâu . Một năm nay anh vẫn không khóc , Thiên Chi , em vẫn luôn chứng kiến thấy anh không khóc phải không ?
Bỗng , anh nghe có tiếng điện thoại reo , anh lạnh lùng lấy máy ra rồi trả lời :
''Tôi nghe ! ''
''Tổng giám đốc , thông tin dữ liệu của phòng bảo mật đã bị một hacker nào đó lấy hết và xóa sạch trong bộ nhớ rồi ! ''_ Bên đầu dây là trợ lý của anh , tên Nguyễn Hoàng Bảo , một người đắc lực cùng quản công ty với anh .
''Cậu nói gì ? '' Anh không nghe nhầm chứ , anh như sốc nặng , bàn tay tạo thành hình nắm đấm không tự chủ được , lửa giận sôi trong lòng .
''Chủ tịch đã cho người điều tra , do ma nữ ... Hình như lão Kai đã dùng thủ đoạn gì đó để mua chuộc hai cô gái đó , họ không thể nào mà chấp nhận làm việc cho lão như vậy ... nên ...''
''Thì sao ?''
''Không , nhưng giám đốc hãy cẩn thận , hai người đó chắc chắn đang ở gần anh , nên đề phòng để không bị hãm hại ! ''
''Tôi biết rồi ''
''Chiều nay có cuộc họp khẩn cấp , chủ tịch bảo anh nói với Giám đốc Hạo và quản lý Khải đến ... '' _ Bên kia ngập ngừng , dáng điệu đang nhờ vả .
''Bảo ba tôi , chiều tôi sẽ đến .'' _ Anh lạnh nhạt nói .
''Vâng tổng giám ... '' Chưa kịp nói xong , đã bị anh dập máy .
Anh nghiến răng , đôi mắt nhìn lên bầu trời , rồi lần nữa nghĩ đến Thiên Chi ...
Em gái , anh lần này sẽ báo thù cho em , em hãy đợi đi . Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho lão Kai đó !
''Sao mày lại ra đây ? '' Vừa thấy Yến Dương đến , đeo ba lô mang dáng vẻ mệt mỏi , nó ngồi xuống bên gốc cây cổ thụ to kia thì Tuyết Như cất tiếng .
Nó đeo headphone vào , rồi uể oải mở laptop ra , sau đó nhàn nhạt mở miệng , với trạng thái mệt mỏi vô độ :
- Canteen hết chỗ , ra đây tạm .
- ừm ... Không có ai theo dõi chứ ? _ Tuyết Như nhăn mặt , nhìn nó bằng ánh mắt thương cảm rồi ngó nghiêng xung quanh , trong lòng rất lo lắng sẽ bị phát hiện bí mật mà hai người họ cố gắng che dấu lâu nay .
Nó ngước đôi mắt đen tuyền của mình lên , ánh nhìn rất buồn dừng lại trên khuôn mặt cô , nó lắc đầu tỏ ý không ai theo dõi , rồi lại dùng tay gõ gõ trên laptop , nó đang thực hiện nhiệm vụ lấy thông tin qua laptop nó và xóa toàn bộ thông tin bên công ty họ Huỳnh , chỉ cần vậy , thì công ty đó sẽ rối loạn , cổ đông sẽ từ từ rút dần , và cuối cùng là ...
Cô nhìn vào màn hình , rồi chợt nhớ ra chuyện gì đó :
- Vụ mở công ty giải trí , ngày mai tao sẽ cho nó ghi danh lên thị trường . Còn bang ... mày tính sao rồi ? _ Tuyết Như hỏi nó với ánh mắt tò mò.
- Dự kiến bang sẽ có 200 người đồng ý gia nhập , gồm 50 nữ và 150 nam , đều biết võ và sử dụng vũ khí , nhưng mà tao đã nhờ anh Thanh Lâm huấn luyện cho họ rồi . _ Nó vẫn nhìn vào laptop , còn miệng thì cứ việc trả lời những thắc mắc của cô một cách chính xác nhất .
Cô nghe xong thì gật đầu ưng ý , rồi lại nhìn nó , ánh nhìn mệt mỏi và khó hiểu :
- Tại sao chúng ta lại phải giúp cho lão già Kai đó phá tập đoàn họ Huỳnh , trong lúc chúng ta có gia cảnh đã vô cùng tốt rồi ?
Nó nghe Tuyết Như nói , chợt khựng lại , đôi tay thôi không làm việc trên laptop nữa , nhìn qua cô , rồi bỗng ký ức ùa về như cơn gió thoảng :
''Cô không giúp tôi , có nghĩa là cô bỏ qua việc trả thù cho ba mẹ cô ! Tôi nói cho cô biết , chính tập đoàn họ Huỳnh đã đẩy ba mẹ cô vào chỗ chết , ba mẹ của Huỳnh Anh Thiên đã cho người ám sát ba mẹ cô ... Nếu cô muốn trả thù chi bằng hợp tác với tôi , tôi đảm bảo cho cô một phần thường rất xứng đáng với cô , hoặc là tiền , hoặc là đàn em , hoặc di chúc của ba mẹ cô , tôi sẽ liên hệ qua laptop ...''
''Ông nói chắc chắn như vậy . Liệu có thể tin ? ''
''Tôi đảm bảo biết rõ cái chết của ba mẹ cô , nhưng chị gái cô , chắc là vẫn còn sống ... Chỉ là chưa tìm ra ...''
''Được ... Tôi , sẽ tin ông lần này , hợp tác với ông .''
''Tốt , hẹn gặp lại ''
- Yến Dương ... Yến Dương ... _ Tuyết Như thấy nó đơ ra , gọi nó , vẫn không thấy nó phản ứng , liền lay vào người nó , huơ huơ tay , gọi lần nữa :
''Thái Diễm Châu My ! '' _ Phải , đây chính là tên thật của nó , hi vọng nó sẽ trở về hiện thực .
- Hả ? Chuyện gì ? _ Yến Dương giật mình , quay trở lại với thực tại , nó nhìn qua chỗ cô với ánh mắt mong đợi ...
- Mày nghĩ gì vậy ? Tao đang hỏi chuyện lão Kai mà ? _ Tuyết Như mím môi thật chặt , rồi bực bội mở miệng nói .
Thật tình ý ! Chắc chắn nó có chuyện gì đó giấu cô rồi , cô phải tra cho ra lẽ mới được .
- Muốn biết lý do thật à ? _ Yến Dương quay qua , đôi mắt thấm đẫm sự hận thù hỏi lại ...
- Ừ - Tuyết Như gật đầu .
- Lão Kai bảo ... ba mẹ tao do người họ Huỳnh giết , tao ... ông ta muốn hợp tác với nhóm ma nữ tụi mình để phá hoại tập đoàn họ Huỳnh , đưa tập đoàn ông ta lên vị trí hạng nhất Việt Nam ... _ Nó ngập ngừng , nói như gần khóc , hiện giờ nó đang rất yếu ớt , nó bật khóc , như đứa con nít ,bản chất mong manh của nó đang dần rõ ràng trong lòng Tuyết Như
Cô ôm nó , cô xoa xoa lưng nó , mỉm cười an ủi :
- Đừng khóc mà , lỡ như ông ta nói dối thì sao ? Mày điều tra chưa ?
- Tao ... hức ... tao sợ đó là sự thật , tao không muốn điều tra đâu ... Sẽ rất đau đớn ! _ Yến Dương siết chặt tay , sụt sịt nói nhỏ ...
Hành động đó lọt vào mắt một người , hắn nhìn hai cô , mắt nhíu lại . Hắn đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện nãy giờ rồi , thì ra hai người này ghét nhau cũng chỉ là diễn kịch , và sự thật hai cô chính là .... ma nữ !
Nhíu đôi lông mày anh vũ lại , hắn khó tin quay đi , bóng dáng ấy nhanh chóng rời khỏi sân sau của ngôi trường Smile , hắn chính là ... Vũ Tiền Hạo !
* * *
Anh Thiên đang đứng trên sân thượng của ngôi trường cấp 3 Smile , anh đưa mắt ngắm nhìn bầu trời , rồi lôi từ trong túi ra một bức ảnh nhỏ , nó đã rất cũ nát rồi nhưng anh vẫn giữ mãi trong ví của mình .
Anh mỉm cười nhìn vào cô bé trong ảnh một cách nhẹ nhàng , nhưng lại mang sự buồn bã mếu máo như sắp khóc đến nơi vậy . Trong ảnh chính là em gái của anh , Huỳnh Thiên Chi , một cô bé 13 tuổi xinh xắn , mặc trên mình bộ váy màu trắng đen thật đẹp , cô rất trong sáng , với ánh mắt ngây thơ , chứa nụ cười trên môi .
Anh nhớ lại lúc đó , ngày mà Thiên Chi vĩnh viễn không còn trên quãng đời đau khổ này nữa , một thoáng ký ức lại hiện về trong anh :
''Anh hai , cẩn thận .... '' Thiên Chi nhìn anh , và hét lên khi thấy một người đứng đằng sau anh cầm dao định đâm vào lưng anh ...
Nhưng đột nhiên , Thiên Chi chạy đến , cô đỡ dao cho anh , rồi ngất lịm xuống , trước khi nhìn thấy anh hai vẫn bình yên , còn đám người kia đã chạy đi ...
''Thiên Chi , em ... không sao chứ ? '' Anh chạy bổ tới , đỡ lấy Thiên Chi rồi khóc to đau đớn như một đứa con nít , một người 16 tuổi như anh đáng ra không nên khóc , nhưng do quá thương em gái nên vẫn phải khóc thôi ...
''Anh hai vẫn ổn là em ... vui rồi ... Anh hai đừng bao giờ khóc nữa , xấu lắm , em không thương đâu .'' Thiên Chi mỉm cười , dựa vào lòng anh mà nhắm mắt , cô bé thở hổn hển vì mệt , do mất máu quá nhiều , nên cô bé không qua khỏi ... Điều đó làm anh hối hận nhất .
Là tại anh ! Tại anh đã ngu ngốc để Thiên Chi đỡ cho mình nhát dao đó , anh hận cái người mà đã giết Thiên Chi , anh biết đó chính là người mà lão Kai đến để giết anh , để trao đổi anh với vị trí số 1 trong thế giới tập đoàn đầy mưu mô toan tính tranh giành nhau này , đến giờ anh vẫn hận chưa giết được lão Kai đó trả thù cho Thiên Chi ...
Anh nhớ lại , giọt nước mắt anh rơi , anh xoa nhẹ tấm ảnh rồi cất vào , dùng tay gạt hết nước mắt . Không ! Anh rất mạnh mẽ , sẽ không khóc đâu . Một năm nay anh vẫn không khóc , Thiên Chi , em vẫn luôn chứng kiến thấy anh không khóc phải không ?
Bỗng , anh nghe có tiếng điện thoại reo , anh lạnh lùng lấy máy ra rồi trả lời :
''Tôi nghe ! ''
''Tổng giám đốc , thông tin dữ liệu của phòng bảo mật đã bị một hacker nào đó lấy hết và xóa sạch trong bộ nhớ rồi ! ''_ Bên đầu dây là trợ lý của anh , tên Nguyễn Hoàng Bảo , một người đắc lực cùng quản công ty với anh .
''Cậu nói gì ? '' Anh không nghe nhầm chứ , anh như sốc nặng , bàn tay tạo thành hình nắm đấm không tự chủ được , lửa giận sôi trong lòng .
''Chủ tịch đã cho người điều tra , do ma nữ ... Hình như lão Kai đã dùng thủ đoạn gì đó để mua chuộc hai cô gái đó , họ không thể nào mà chấp nhận làm việc cho lão như vậy ... nên ...''
''Thì sao ?''
''Không , nhưng giám đốc hãy cẩn thận , hai người đó chắc chắn đang ở gần anh , nên đề phòng để không bị hãm hại ! ''
''Tôi biết rồi ''
''Chiều nay có cuộc họp khẩn cấp , chủ tịch bảo anh nói với Giám đốc Hạo và quản lý Khải đến ... '' _ Bên kia ngập ngừng , dáng điệu đang nhờ vả .
''Bảo ba tôi , chiều tôi sẽ đến .'' _ Anh lạnh nhạt nói .
''Vâng tổng giám ... '' Chưa kịp nói xong , đã bị anh dập máy .
Anh nghiến răng , đôi mắt nhìn lên bầu trời , rồi lần nữa nghĩ đến Thiên Chi ...
Em gái , anh lần này sẽ báo thù cho em , em hãy đợi đi . Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho lão Kai đó !
/10
|