Dạ Anh hôm nay dậy cực kì sớm, tâm trạng cậu vui vẻ không thôi, Thừa Hạo giúp cậu thay áo mới, rửa mặt cho cậu, rồi lại hí hoáy đút cháo cho Dạ Anh ăn
Lúc cậu ăn được nửa tô cháo, liền nắm tay anh hỏi
- Anh!! Nhìn em có ổn không, con trai có khen em không??
Anh sủng nịch thổi đi hơi nóng từ muỗng cháo, sau đó lại cười nhìn cậu
- Ngốc!! Con trai chưa được một tháng tuổi nữa, lấy gì nhận xét em hay không. Nhưng mà em yên tâm đi, em là mỹ nhân đó, cho nên không sợ xấu đâu
Dạ Anh nghe vậy liền an tâm không thôi, cậu như đứa con nít ba tuổi được người lớn cho kẹo mà nháo lên không ngừng
Hóa ra, hôm nay cậu được đi gặp con trai nha (=^.^=) nằm tại giường cũng phải hơn hai tuần rồi, cậu vừa chán vừa muốn gặp con trai đến chết luôn ấy, bây giờ có thể đi nhìn con trai mình một chút, cảm giác thật sự sướng đến tê dại cả người!!
Lúc Dạ Anh bước xuống giường, Thừa Hạo liền muốn bế cậu lên như mọi khi. Nhưng cậu nhất quyết không chịu
- Em nói rồi!! Vết thương đã lành mà, cứ để em..hihi con trai của em kìa, nhóc ấy đang chờ đó, anh đi nhanh lên nào!! Con trai, ba tới với con đây...
Thừa Hạo lắc đầu hết nói, cả một quãng đường đi đều phải nhắc con người này cước chậm lại, nếu không may miệng vết thương lại rách nữa thì lại khổ lắm
Hai người đứng tại phòng nuôi trẻ mà lòng hồi hộp không thôi, cảm giác lúc gặp con trai phải nói còn vui hơn cả làm một công ty mình ghét phá sản nữa ấy chừ đừng đùa. Thừa Hạo thì tâm tính trầm lặng hơn Dạ Anh, phấn khích thì anh đây có thừa, nhưng cùng lắm chỉ là kéo giãn co miệng không ngừng mà thôi, chứ không phải như cậu mà hết vui đến quay sang trái rồi quay sang phải đâu
Mùi hương của thuốc sát trùng từ phòng nuôi trẻ tỏa ra, hai người tuyệt nhiên không thấy chịu chút nào, lúc tiến đến lồng kính đã thấy Tiểu Thiên cho nhóc con kia đang chuẩn bú bình sửa nhỏ xíu xíu
Lục Tiểu Thiên vừa thấy hai người vào, liền phối hợp mang nhóc con đã cứng cáp hơn một chút ra ngoài, hai tay nhẹ nhàng ôm Bánh Đậu đến gần cho Dạ Anh ôm
Nước mắt hạnh phúc từ từ rơi xuống, thẩm ướt cả chăn bọc của con trai, Dạ Anh miệng mếu máo nhìn Thừa Hạo đang ở bên cạnh cũng vui vẻ không kém mình mà nói
- Anh!! Này là Bánh Đậu nè. Là từ bụng em đi ra đó, là con trai của hai chúng mình kết hợp tạo thành đó...
Thừa Hạo đưa một ngón tay to lớn của mình vào bàn tay con, tưởng rằng nhóc thối này sẽ không để ý đến mình, nào ngờ đâu vừa cảm nhận được độ ấn từ tay anh, tên nhóc này liền nắm chặt không buông, Thừa Hạo hết nhìn Dạ Anh rồi nhìn con trai, một lúc lâu mới trả lời
- Ừ!! Con trai biết chúng ta đến nơi nó cục cựa nè. Vợ ơi!! Anh vui đến nỗi không nói lên lời luôn rồi!!
Dạ Anh vừa khóc vừa gật đầu đồng ý với câu nói của anh
Lục Tiểu Thiên kéo ghế đến cho hai người, sau đó đưa bình sữa nhỏ cho Dạ Anh mà chỉ dẫn
- Tiểu Bánh Đậu rất ít khi tỉnh, hầu như chỉ khi đói mới mở mắt thôi, nhưng nếu có mở thì cũng chỉ mở ti hí à, nhưng có lẽ vì biết hai người cha của mình đã tới, nhóc ấy liền mở mắt to đó. A.. Anh Dạ, sữa đây, anh chỉ cần đút vào nhẹ nhàng là nhóc ấy tự uống à!!
Sau đó Lục Tiểu Thiên len lén đi ra khỏi phòng, nhường không gian lại cho một nhà ba người này
Dạ Anh nghe vậy liền làm theo, đưa núm vú cao su giả đến miệng Bánh Đậu, nhóc ấy liền phấn khích nắm chặt ngon tay Thừa Hạo hơn, khuôn miệng be bé phát ra tiếng kêu
- Ai nha.. À..bu..bu..
Sau đó ngoạm một phát, núm vú giả liền chui tót vào miệng nhóc con láu cá này, Dạ Anh nhìn Thừa Hạo, cả hai trao ánh mắt nhìn con trai, đồng thời nói
- Thật xin lỗi vì đã đến thăm con trễ, nhưng mà chào mừng tâm can bảo bối của chúng ta đến với thế giời này nhé
Nhóc con tuy chưa đủ tháng nhưng cũng rất khỏe nha, vừa nghe hai người cha mình nói vậy, liền nhả núm vú ra, hai tay đưa lên cao mà phản kích lại
- À...chá... Ai...nha nha
Khiến cậu và anh bật cười không thôi
Thừa Hạo nhìn vợ mình đang ôn nhu chăm sóc con trai. Lại hoài niệm về những năm tháng trước kia của mình, cả một đời chỉ toàn là chém với giết, rồi lại lập ra công ty mà san bằng những kẻ đáng ghét, chưa một ngày nào nghỉ ngơi, cả một đầu chỉ rắp tâm hại người khác, thế mà vừa rửa tay gác kiếm không bao lâu thì gặp được một con người đặc biệt này, khiến anh tìm lại được cảm giác yêu thương, sự yên bình khó kiếm. Người này lại còn vì mình mà sống chết muốn giữ lại giọt máu của mình. Anh cảm thấu hạnh phúc không phải ở đâu xa, mà ngay tại bên cạnh mình đây chứ đâu
Hôn lên mái đầu Dạ Anh một cái, rồi lại ôm cả hai người quan trọng vào lòng, anh nói
- Vợ, con trai. Anh yêu hai người!!
---------- End------
CHÍNH THỨC HOÀN VĂN
Lúc cậu ăn được nửa tô cháo, liền nắm tay anh hỏi
- Anh!! Nhìn em có ổn không, con trai có khen em không??
Anh sủng nịch thổi đi hơi nóng từ muỗng cháo, sau đó lại cười nhìn cậu
- Ngốc!! Con trai chưa được một tháng tuổi nữa, lấy gì nhận xét em hay không. Nhưng mà em yên tâm đi, em là mỹ nhân đó, cho nên không sợ xấu đâu
Dạ Anh nghe vậy liền an tâm không thôi, cậu như đứa con nít ba tuổi được người lớn cho kẹo mà nháo lên không ngừng
Hóa ra, hôm nay cậu được đi gặp con trai nha (=^.^=) nằm tại giường cũng phải hơn hai tuần rồi, cậu vừa chán vừa muốn gặp con trai đến chết luôn ấy, bây giờ có thể đi nhìn con trai mình một chút, cảm giác thật sự sướng đến tê dại cả người!!
Lúc Dạ Anh bước xuống giường, Thừa Hạo liền muốn bế cậu lên như mọi khi. Nhưng cậu nhất quyết không chịu
- Em nói rồi!! Vết thương đã lành mà, cứ để em..hihi con trai của em kìa, nhóc ấy đang chờ đó, anh đi nhanh lên nào!! Con trai, ba tới với con đây...
Thừa Hạo lắc đầu hết nói, cả một quãng đường đi đều phải nhắc con người này cước chậm lại, nếu không may miệng vết thương lại rách nữa thì lại khổ lắm
Hai người đứng tại phòng nuôi trẻ mà lòng hồi hộp không thôi, cảm giác lúc gặp con trai phải nói còn vui hơn cả làm một công ty mình ghét phá sản nữa ấy chừ đừng đùa. Thừa Hạo thì tâm tính trầm lặng hơn Dạ Anh, phấn khích thì anh đây có thừa, nhưng cùng lắm chỉ là kéo giãn co miệng không ngừng mà thôi, chứ không phải như cậu mà hết vui đến quay sang trái rồi quay sang phải đâu
Mùi hương của thuốc sát trùng từ phòng nuôi trẻ tỏa ra, hai người tuyệt nhiên không thấy chịu chút nào, lúc tiến đến lồng kính đã thấy Tiểu Thiên cho nhóc con kia đang chuẩn bú bình sửa nhỏ xíu xíu
Lục Tiểu Thiên vừa thấy hai người vào, liền phối hợp mang nhóc con đã cứng cáp hơn một chút ra ngoài, hai tay nhẹ nhàng ôm Bánh Đậu đến gần cho Dạ Anh ôm
Nước mắt hạnh phúc từ từ rơi xuống, thẩm ướt cả chăn bọc của con trai, Dạ Anh miệng mếu máo nhìn Thừa Hạo đang ở bên cạnh cũng vui vẻ không kém mình mà nói
- Anh!! Này là Bánh Đậu nè. Là từ bụng em đi ra đó, là con trai của hai chúng mình kết hợp tạo thành đó...
Thừa Hạo đưa một ngón tay to lớn của mình vào bàn tay con, tưởng rằng nhóc thối này sẽ không để ý đến mình, nào ngờ đâu vừa cảm nhận được độ ấn từ tay anh, tên nhóc này liền nắm chặt không buông, Thừa Hạo hết nhìn Dạ Anh rồi nhìn con trai, một lúc lâu mới trả lời
- Ừ!! Con trai biết chúng ta đến nơi nó cục cựa nè. Vợ ơi!! Anh vui đến nỗi không nói lên lời luôn rồi!!
Dạ Anh vừa khóc vừa gật đầu đồng ý với câu nói của anh
Lục Tiểu Thiên kéo ghế đến cho hai người, sau đó đưa bình sữa nhỏ cho Dạ Anh mà chỉ dẫn
- Tiểu Bánh Đậu rất ít khi tỉnh, hầu như chỉ khi đói mới mở mắt thôi, nhưng nếu có mở thì cũng chỉ mở ti hí à, nhưng có lẽ vì biết hai người cha của mình đã tới, nhóc ấy liền mở mắt to đó. A.. Anh Dạ, sữa đây, anh chỉ cần đút vào nhẹ nhàng là nhóc ấy tự uống à!!
Sau đó Lục Tiểu Thiên len lén đi ra khỏi phòng, nhường không gian lại cho một nhà ba người này
Dạ Anh nghe vậy liền làm theo, đưa núm vú cao su giả đến miệng Bánh Đậu, nhóc ấy liền phấn khích nắm chặt ngon tay Thừa Hạo hơn, khuôn miệng be bé phát ra tiếng kêu
- Ai nha.. À..bu..bu..
Sau đó ngoạm một phát, núm vú giả liền chui tót vào miệng nhóc con láu cá này, Dạ Anh nhìn Thừa Hạo, cả hai trao ánh mắt nhìn con trai, đồng thời nói
- Thật xin lỗi vì đã đến thăm con trễ, nhưng mà chào mừng tâm can bảo bối của chúng ta đến với thế giời này nhé
Nhóc con tuy chưa đủ tháng nhưng cũng rất khỏe nha, vừa nghe hai người cha mình nói vậy, liền nhả núm vú ra, hai tay đưa lên cao mà phản kích lại
- À...chá... Ai...nha nha
Khiến cậu và anh bật cười không thôi
Thừa Hạo nhìn vợ mình đang ôn nhu chăm sóc con trai. Lại hoài niệm về những năm tháng trước kia của mình, cả một đời chỉ toàn là chém với giết, rồi lại lập ra công ty mà san bằng những kẻ đáng ghét, chưa một ngày nào nghỉ ngơi, cả một đầu chỉ rắp tâm hại người khác, thế mà vừa rửa tay gác kiếm không bao lâu thì gặp được một con người đặc biệt này, khiến anh tìm lại được cảm giác yêu thương, sự yên bình khó kiếm. Người này lại còn vì mình mà sống chết muốn giữ lại giọt máu của mình. Anh cảm thấu hạnh phúc không phải ở đâu xa, mà ngay tại bên cạnh mình đây chứ đâu
Hôn lên mái đầu Dạ Anh một cái, rồi lại ôm cả hai người quan trọng vào lòng, anh nói
- Vợ, con trai. Anh yêu hai người!!
---------- End------
CHÍNH THỨC HOÀN VĂN
/33
|