Giữa tiết trời tháng 7 oi bức của Bắc Kinh, một chiếc xe Ferrari sang trọng đậu ngay một công trình lớn đang thi công tại trung tâm thành phố. Từ trong xe bước ra là một chàng trai dáng người nhỏ nhắn, là da trắng như sứ, sống mũi cao và nhỏ. Đôi mắt to tròn kèm theo lông mi dày và cong, thoạt nhìn trong rất xinh đẹp
Người quản lí công trình khi vừa thấy chiếc xe đó đến, liền không nói nhiều lời, vội vã chạy đến chào hỏi
- Chào chủ tịch Dương, ngài đến sao không gọi tôi trước!! Thật ngại quá tôi không có chuẩn bị gì cho ngài cả
Dương Dạ Anh mặt không biểu cảm mà sải bước đi thẳng, mở miệng nói lạnh nhạt nói với hắn
- Không cần!! Tiện thể ghé qua đây một chút xem tiến độ thi công thế nào, tôi sẽ đi gặp đối tác ngay bây giờ
- Chủ tịch yên tâm, không có gì sai sót cả. Ngài xem, mọi người đang rất miệt mài làm việc, theo như dự đoán, với tiến độ này trung tâm mua sắm của chúng ta sẽ hoàn thành sớm hơn một tháng!!!
- Tốt!!!
Không nói nhiều lời, cứ thế Dạ Anh và người quản lí nọ cứ thế mà khảo sát công trình
Dừng lại tại một đám công nhân đang trộn bê tông, Dạ Anh chăm chú nhìn những người đàn ông thân hình rám nắng mà làm việc. Trong lòng không khỏi thở dài cùng cảm thán
- Họ đúng là khỏe thật, chẳng giống như mình, mới đi có một chút ngoài nắng đã thở không nổi. Giá như mình sinh ra giống như bọn họ, không phải là môt tên song tính vô dụng thì tốt biết mấy
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có người hét to
- Coi chừng!!!
Dạ Anh theo bản năng nhìn lên phía trên, chỉ thấy một ván gỗ sắp rơi trúng đầu mình. Ngay lúc cậu đang còn đang chết sững không biết làm gì, thì một thân ảnh to cao đã xông tới, một tay nắm chắc lấy vòng eo cậu, kéo cậu né sang một bên, vừa đúng lúc miếng gỗ chạm xuống mặt đất phát ra tiếng " Ầm " cực lớn
Dạ Anh được nam nhân ôm eo có chút không được tự nhiên, vội vàng lách mình ra, lồm cồm bò dậy nhìn nam nhân vừa cứu mình, nam nhân này cũng chống người ngồi dậy, hai người mặt đối mặt
Cậu âm thầm đánh giá người này. Hắn là một nam tử cao lớn, với làn da ngăm đen, cánh tay đầy cơ bắp, cả người nhìn trong thật khỏe khắn, khuôn mặt lộ vẻ nam tính cuốn hút. Tuy không phải thuộc hàng đẹp trai gì, nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn vào một lần là nhớ mãi không quên
Người quản lí lúc này đã chạy đến. Mặt mày lúc xanh lúc trắng mà hỏi
- Chủ tịch!! Ngài không bị gì chứ. Cảm ơn Thừa Hạo đã cứu chủ tịch, tháng này tôi sẽ tăng lương gấp ba cho cậu
Thừa Hạo không nói gì, chỉ im im mà gật đầu. Đôi mắt của hắn dường như dán chặt lên người Dạ Anh, bị ánh mắt đó nhìn đến khó chịu, cậu ngẩng mặt lên, đôi mắt và khuôn mặt đã trở lại vẻ âm trầm như xưa, nhìn thẳng vài mắt đối phương mà nói lời cảm ơn
- Cảm ơn anh!!!
Khúc Thừa Hạo lúc này mới mở miệng, giọng nói trầm tính vang lên
- Lần sau cẩn thận
Dương Dạ Anh ngơ ngác gật đầu. Bỗng nhiên bàn tay to lớn của Thừa Hạo nắm lấy bàn tay thon dài của Dương Dạ Anh, hắn đưa bàn tay đó lên sát miệng mình, thổi một hơi nhẹ vào chỗ đang bị trầy xước đó, khiến cậu và người quản lí giật mình, cậu vội vã rút tay lại giấu ra sau lưng. Đoạn trừng mắt nhìn anh, quản lí thấy một cảnh như vậy liền mắng
- Thừa Hạo, tuy cậu có công cứu chủ tịch, nhưng không nên quá phận mình, mau xin lỗi ngài ấy mau!!
Thừa Hạo vẫn giữ im lặng, ánh mắt chung thủy nhìn cậu. Bị nhìn đến tưởng chừng ánh mắt đó sẽ đâm thủng mình. Cậu đứng lên nói với quản lí
- Tăng lương cho anh ấy, tôi có việc phải đi trước, quản lí công trình cho tốt
Quản lí vội vàng gật đầu hắn đáp lại
- Chủ tịch đi thong thả, tôi sẽ làm tốt công việc của mình, Thừa Hạo mau đứng dậy làm việc đi, cuối giờ đến gặp tôi nhận tiền
Dạ Anh đứng lên vội vã sải bước, lúc đi ngang qua người Thừa Hạo còn khẽ liếc mắt anh một cái rồi mới đi thẳng một mạch ra đến xe ô tô của mình
Khúc Thừa Hạo nhìn dáng vẻ cuống quýt của cậu mà nở nụ cười, hắn đứng lên quay lại chỗ làm việc, miệng thì thầm
- Thật là một cục bông nhỏ đáng yêu
-----------****-------
Cỏ lại ra truyện mới, mong mọi người ủng hộ, nhớ vote cho Cỏ và nhớ để lại bình luận đánh giá truyện của Cỏ để lần sau Cỏ cố gắng hơn ~^O^~
Người quản lí công trình khi vừa thấy chiếc xe đó đến, liền không nói nhiều lời, vội vã chạy đến chào hỏi
- Chào chủ tịch Dương, ngài đến sao không gọi tôi trước!! Thật ngại quá tôi không có chuẩn bị gì cho ngài cả
Dương Dạ Anh mặt không biểu cảm mà sải bước đi thẳng, mở miệng nói lạnh nhạt nói với hắn
- Không cần!! Tiện thể ghé qua đây một chút xem tiến độ thi công thế nào, tôi sẽ đi gặp đối tác ngay bây giờ
- Chủ tịch yên tâm, không có gì sai sót cả. Ngài xem, mọi người đang rất miệt mài làm việc, theo như dự đoán, với tiến độ này trung tâm mua sắm của chúng ta sẽ hoàn thành sớm hơn một tháng!!!
- Tốt!!!
Không nói nhiều lời, cứ thế Dạ Anh và người quản lí nọ cứ thế mà khảo sát công trình
Dừng lại tại một đám công nhân đang trộn bê tông, Dạ Anh chăm chú nhìn những người đàn ông thân hình rám nắng mà làm việc. Trong lòng không khỏi thở dài cùng cảm thán
- Họ đúng là khỏe thật, chẳng giống như mình, mới đi có một chút ngoài nắng đã thở không nổi. Giá như mình sinh ra giống như bọn họ, không phải là môt tên song tính vô dụng thì tốt biết mấy
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có người hét to
- Coi chừng!!!
Dạ Anh theo bản năng nhìn lên phía trên, chỉ thấy một ván gỗ sắp rơi trúng đầu mình. Ngay lúc cậu đang còn đang chết sững không biết làm gì, thì một thân ảnh to cao đã xông tới, một tay nắm chắc lấy vòng eo cậu, kéo cậu né sang một bên, vừa đúng lúc miếng gỗ chạm xuống mặt đất phát ra tiếng " Ầm " cực lớn
Dạ Anh được nam nhân ôm eo có chút không được tự nhiên, vội vàng lách mình ra, lồm cồm bò dậy nhìn nam nhân vừa cứu mình, nam nhân này cũng chống người ngồi dậy, hai người mặt đối mặt
Cậu âm thầm đánh giá người này. Hắn là một nam tử cao lớn, với làn da ngăm đen, cánh tay đầy cơ bắp, cả người nhìn trong thật khỏe khắn, khuôn mặt lộ vẻ nam tính cuốn hút. Tuy không phải thuộc hàng đẹp trai gì, nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn vào một lần là nhớ mãi không quên
Người quản lí lúc này đã chạy đến. Mặt mày lúc xanh lúc trắng mà hỏi
- Chủ tịch!! Ngài không bị gì chứ. Cảm ơn Thừa Hạo đã cứu chủ tịch, tháng này tôi sẽ tăng lương gấp ba cho cậu
Thừa Hạo không nói gì, chỉ im im mà gật đầu. Đôi mắt của hắn dường như dán chặt lên người Dạ Anh, bị ánh mắt đó nhìn đến khó chịu, cậu ngẩng mặt lên, đôi mắt và khuôn mặt đã trở lại vẻ âm trầm như xưa, nhìn thẳng vài mắt đối phương mà nói lời cảm ơn
- Cảm ơn anh!!!
Khúc Thừa Hạo lúc này mới mở miệng, giọng nói trầm tính vang lên
- Lần sau cẩn thận
Dương Dạ Anh ngơ ngác gật đầu. Bỗng nhiên bàn tay to lớn của Thừa Hạo nắm lấy bàn tay thon dài của Dương Dạ Anh, hắn đưa bàn tay đó lên sát miệng mình, thổi một hơi nhẹ vào chỗ đang bị trầy xước đó, khiến cậu và người quản lí giật mình, cậu vội vã rút tay lại giấu ra sau lưng. Đoạn trừng mắt nhìn anh, quản lí thấy một cảnh như vậy liền mắng
- Thừa Hạo, tuy cậu có công cứu chủ tịch, nhưng không nên quá phận mình, mau xin lỗi ngài ấy mau!!
Thừa Hạo vẫn giữ im lặng, ánh mắt chung thủy nhìn cậu. Bị nhìn đến tưởng chừng ánh mắt đó sẽ đâm thủng mình. Cậu đứng lên nói với quản lí
- Tăng lương cho anh ấy, tôi có việc phải đi trước, quản lí công trình cho tốt
Quản lí vội vàng gật đầu hắn đáp lại
- Chủ tịch đi thong thả, tôi sẽ làm tốt công việc của mình, Thừa Hạo mau đứng dậy làm việc đi, cuối giờ đến gặp tôi nhận tiền
Dạ Anh đứng lên vội vã sải bước, lúc đi ngang qua người Thừa Hạo còn khẽ liếc mắt anh một cái rồi mới đi thẳng một mạch ra đến xe ô tô của mình
Khúc Thừa Hạo nhìn dáng vẻ cuống quýt của cậu mà nở nụ cười, hắn đứng lên quay lại chỗ làm việc, miệng thì thầm
- Thật là một cục bông nhỏ đáng yêu
-----------****-------
Cỏ lại ra truyện mới, mong mọi người ủng hộ, nhớ vote cho Cỏ và nhớ để lại bình luận đánh giá truyện của Cỏ để lần sau Cỏ cố gắng hơn ~^O^~
/33
|