Translator: Mai Mai | Beta-er: Saki
Sau khi nghe cô gái nói xong, chàng trai vươn cổ theo bản năng nhìn chiếc xe sang trọng kia mấy lần.
Không chỉ có anh ta, không ít người trên xe buýt nghe vậy cũng ồn ào đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ.
Chu Phù cầm điện thoại mệt mỏi muốn ngủ, thấy người trên xe nhìn về phía sau, cô không hiểu cũng quay đầu nhìn theo mọi người.
Chỉ thấy chiếc xe thể thao màu xám bạc kia thật sự có phong cách riêng, an tĩnh chạy bên cạnh cách xe buýt một mét.
Khi xe buýt giảm tốc độ nó cũng giảm tốc độ, xe buýt rẽ phải nó cũng rẽ phải, quả nhiên là đi cùng một đường.
Cặp đôi ở phía trước vẫn đang thì thầm nói chuyện không ngừng.
Cô gái liếc qua, ánh mắt không nỡ dịch chuyển, nghi ngờ hỏi: “Mấy ông lớn lái xe này cũng tới ngoại thành sao? Em cho rằng cuộc sống của họ ở nơi xa hoa trong trung tâm thành phố chứ.”
Người bạn trai bên cạnh cười nói: “Có lẽ vùng ngoại thành này có biệt thự.”
“Làm phiền rồi.”
Chàng trai ôm cô gái nhỏ, cười nói: “Không chừng bạn gái của anh ta ở ngoại thành, giống như anh đến Bắc Lâm tìm em. Nếu không phải vì em muốn sống ở Bắc Lâm, anh chắc cũng đủ ăn rồi, cuộc sống hết sức nhàn nhã ở nhà hưởng thụ cuộc sống về hưu, tới Bắc Lâm làm việc cạnh tranh dưới chế độ 996 làm gì.”
Cô gái nghe thế cong môi nở nụ cười.
Chu Phù ngồi phía sau có thể nghe rõ đối thoại của hai người, vì thế cô không khỏi ngây người.
Thần sắc vô tình lộ ra vẻ hâm mộ và cô đơn.
Xe buýt vừa đi vừa dừng lắc lư. Hơn hai mươi phút sau, cuối cùng dừng lại ở trạm phụ cận khu chung cư cũ mà Chu Phù thuê.
Xuống xe, cô đeo balo, theo thói quen đi cửa ngõ phía sau khu chung cư.
Ở góc ngõ, có một ông lão bày sạp bán bánh kếp trứng. (*)
(*) Bánh kếp trứng Ji Dan Bing là món ăn sáng đường phố phổ biến của Trung Quốc được làm từ bột cán mỏng và trứng chiên cùng nhau. Các chất tạo hương vị thơm ngon như rau thơm, nước sốt đậu ngọt, tương ớt và dầu ớt được phủ lên trên, và toàn bộ thứ được cuộn quanh một miếng xà lách romaine giòn!
Chuyển tới đây mấy ngày nay, dường như một ngày ba bữa của Chu Phù cơ hồ đều giải quyết ở gian hàng nhỏ này.
Mỗi lần cô chỉ cần một cái bánh bột bắp, thậm chí không thêm trứng gà, may là cô ăn ít nên vừa rẻ lại vừa có thể no.
Ở chỗ này khách cũng ít, Chu Phù đến nhiều lần, ông lão cũng quen với cô, thấy cô chạy chậm đến trước sạp hàng, quen thuộc chào hỏi: “Cô gái nhỏ đến rồi sao? Hôm nay cũng là một cái bánh bột bắp không thêm gì à?”
“Hai cái ạ.” Chu Phù cười, “Ăn một cái, còn một cái nữa để sáng mai ăn ạ.”
Thấy ông lão đã chủ động bắt đầu làm bánh, cô vội cúi đầu lục túi, lấy ra bốn đồng từ trong số tiền lẻ, đặt trong chậu nhựa thu tiền bên trên sạp hàng.
“Người trẻ đừng nghĩ giảm cân, ăn uống không dinh dưỡng sẽ không tốt đối với sức khỏe, sau này lớn tuổi giống như tôi thì sẽ biết.” Trong nhà ông cũng có con cháu, theo thói quen tiện mồm nói thêm hai câu.
Chu Phù cười đáp “vâng ạ”, trong nụ cười ẩn giấu chút chua xót.
Đã rất lâu rồi không có người lớn nào căn dặn cô những câu như vậy.
Cô cũng biết không tốt đối với sức khoẻ, nhưng không có cách nào khác. Hiện tại cô gần như không có tư cách nghĩ nhiều như thế, chỉ có thể tận dụng hết khả năng của mình để sống sót trước.
Ông lão đóng gói bánh xong rồi đưa túi bánh cho cô, Chu Phù khen ngợi sau đó cắn một miếng. Sau khi khen bánh rất ngon, cô cười đi về phía nhà thuê cách đó không xa.
Một lát sau, Trần Kỵ không nhanh không chậm đi đến dừng lại trước sạp hàng.
Vóc dáng anh cao lớn, ông lão ngước mắt nhìn anh theo bản năng.
Chỉ cảm thấy toàn thân của người đàn ông phía trước lộ ra vẻ cao quý, không hợp với ngõ hẻm cũ nát này.
Một chút cũng không giống như là tới thăm sạp buôn bán nhỏ này của ông.
“Người trẻ?” Ông lão nhìn theo ánh mắt của anh, sau đó xoay người nhìn lại, nơi đó chỉ có một cô gái vừa mới mua bánh bột bắp từ chỗ ông về nhà.
Trần Kỵ thản nhiên đáp “ừ” một tiếng, anh rời mắt, thuận miệng nói: “Vừa rồi cô gái lấy cái gì, tôi cũng lấy một phần.”
“Được rồi, chờ một chút.” Ông lão nghe thế, theo thói quen múc bột mì đã pha từ trong chậu, “Nhưng tôi thấy thể trạng anh thế này, sợ là ăn không đủ no.”
“Cô gái nhỏ bây giờ phỏng chừng đều thích dáng người mảnh mai, ăn còn ít hơn cả chim. Một ngày nào đó bằng tuổi tôi, một bữa chỉ có một miếng bánh mì nhỏ, cũng không ăn thêm cái gì, ba mẹ trong nhà biết chuyện chắc cũng đau lòng, sức khỏe ngày càng xấu đi chứ không tốt gì.”
Trần Kỵ nhíu mày: “Ở chỗ ông chủ, cô ấy đều ăn như vậy sao?”
“Còn không phải như vậy sao.”
“Một cái bánh này bao nhiêu tiền?”
“Hai đồng, à, mấy đồng tiền lẻ này là của cô gái vừa rồi vừa mới bỏ vào.” Ông lão vừa nói vừa quét tương, “Bên ngoài kia cũng là năm đồng, tôi chỉ bán cho vui thôi, ở nhà buồn chán không chịu được.”
Người đàn ông không yên lòng nhìn về phía trước, thấy Chu Phù vừa chậm rãi đi vào bên trong, vừa cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, vô hình trung còn lộ ra bộ dạng luyến tiếc vì ăn xong quá nhanh.
Một lát sau, ở đầu kia hẻm nhỏ bỗng nhiên quẹo vào một người, trên tay dường như mang theo một cái vali thú cưng, đi đường nghênh ngang, giống như không có mắt.
Chu Phù cụp mắt, cô không chú ý nên bị đụng lảo đảo một chút, bánh ăn được một nửa trên tay không cầm chắc, trong nháy mắt liền rơi xuống đất.
Cô cơ hồ không chút suy nghĩ liền lập tức khom lưng đi nhặt.
Lòng bàn tay Trần Kỵ siết chặt, anh đang muốn tiến lên thì giây tiếp theo, người không có mắt kia dừng bước, thuận miệng gọi tên Chu Phù.
Thì ra là có quen biết nhau.
Anh nheo mắt, nhìn chăm chú một hồi, lúc này mới nhớ ra, là người buổi trưa ở dưới lầu công ty tới tìm cô đón mèo.
Người đàn ông tự giễu nhếch môi, vẻ mặt lạnh lùng đi không ít.
“Đây, xong rồi.” Lời nói của ông chủ thoáng kéo lực chú ý của Trần Kỵ trở về.
Mặt anh không chút thay đổi mà đưa tay nhận lấy, đang định quét mã thì động tác lấy điện thoại dừng lại. Sau đó anh lấy ví tiền từ trong túi quần ra, tiện tay rút một xấp hàng trăm, ném tất cả vào trong chậu nhựa kia.
Động tác này khiến ông lão bối rối: “Ơ, này tôi không thể nhận được, anh đưa cũng quá nhiều rồi.”
Người đàn ông không nói gì, chỉ đưa tay vào trong chậu nhựa, lấy ra mấy đồng tiền lẻ của Chu Phù, cất vào trong ví tiền, sau đó lạnh nhạt nói: “Tiền còn lại không nhận thì đừng trả lại. Khi cô ấy quay lại, phiền ông chủ giúp tôi một việc, làm cho cô ấy nhiều một chút là được, cứ nói là phần còn dư, bán không được cũng lãng phí, bảo cô ấy cầm lấy.”
Nói xong, anh rời mắt, đang chuẩn bị xoay người rời đi thì khoé mắt liếc thấy dưới lốp xe sạp hàng vướng một khối gỗ lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Nhìn quen, nhưng lại không quen như vậy.
Anh đã từng tự tay khắc mấy ngày mấy đêm, cho tới bây giờ cũng đã mấy năm không nhìn lại.
Từ sau khi Chu Phù rời khỏi Kim Đường.
Mấy năm trôi qua, khối gỗ rất nhanh không còn hình dáng như mới nữa, đã mang dấu vết của năm tháng.
Trong nháy mắt Trần Kỵ giật mình, bất giác cúi người xuống nhặt.
Lúc đứng dậy, anh nghe thấy ngõ nhỏ cách đó không xa truyền đến động tĩnh.
Anh không khống chế được nhìn qua, chỉ thấy Chu Phù từ trong cầu thang vọt ra, không bình tĩnh giống ngày thường, hiếm thấy cô sốt ruột và bối rối như thế.
Thấy tầm mắt cô đảo về phía mình, Trần Kỵ rời khỏi sạp hàng theo bản năng, anh đi vài bước đến góc rẽ của tòa nhà cũ.
Từ góc độ này, anh có thể thấy dường như cô đang kiếm cái gì đó.
Cô gái nhỏ khom người, không ngại bẩn thỉu mà tìm kiếm xung quanh. Hoa cỏ tưới thấp, gạch vụn ngói vụn, mọi khe hở có thể, cô đều đưa tay vào tìm.
Trần Kỵ không biết rốt cuộc là mất cái gì mà có thể khiến cô để ý như vậy, người đàn ông không tự chủ được tăng sức lực siết chặt tay. Một giây sau, anh nhìn khối gỗ nhặt được ở trong lòng bàn tay.
Người đàn ông mím môi dưới, tiện tay đem khối gỗ kia đặt ở giữa đường dễ thấy rồi đi vài bước vào cầu thang phía sau.
Vài phút sau, tiếng bước chân dồn dập của cô gái nhỏ càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại cách đó không xa.
Đại khái là tìm được rồi.
Chỉ cách một bức tường, rất lâu sau Trần Kỵ mới nghe được tiếng khóc không thể kiềm chế được vì tìm lại đồ đã mất của Chu Phù.
Người đàn ông nhíu chặt mày, sao mà cô vẫn giống như trước đây, chút chuyện rách nát này thì có gì đáng khóc chứ, mất thì mất thôi, cùng lắm thì khắc cho cô một cái không phải xong rồi sao.
Sáng sớm hôm sau, Chu Phù vẫn đến công ty đúng giờ như cũ.
Cô vừa mới thực tập, lại không tăng ca suốt đêm như những người khác, có thể đến sớm một chút thì đến.
Chỉ là không ngờ Trần Kỵ vậy mà lại trước sau như một, đến sớm hơn một chút so với cô.
Anh lười biếng dựa vào ghế giám đốc nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Sau đó không nhanh không chậm cầm ly đi qua trước mắt cô, anh lấy cà phê rồi uống, bất thình lình thốt ra một câu “Chào buổi sáng.”
Nhưng sáng nay so với hôm qua có thêm một câu lịch sự ân cần thăm hỏi, giọng nói người đàn ông mang theo chút khàn: “Ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.” Chu Phù thành thật đáp, “Đang định ăn.”
Trần Kỵ thờ ơ gật đầu, lại hỏi: “Ăn cái gì?”
Chu Phù sững sốt, không ngờ anh sẽ có hứng thú nói chuyện với mình nhiều hơn. Cô lấy từ trong túi ra bánh mì mà tối hôm qua mua từ ông lão: “Cái này.”
“Ăn ngon không?”
“Được…cũng được.”
Tiết kiệm là được, Chu Phù nghĩ thầm.
“Có thể đổi với tôi không?” Trần Kỵ lười biếng trở về phòng làm việc, sau đó cầm một đống món tráng miệng và đồ ăn vặt đi ra, “Cả ngày ăn mấy thứ này chán quá, muốn đổi khẩu vị.”
Chu Phù há miệng, không lên tiếng, bánh này của cô tính đâu ra đấy chỉ có hai đồng thôi…Nếu đổi thật thì anh cũng quá thiệt thòi rồi.
“Không nỡ đổi?”
“Không phải ——”
“Vậy đưa cho tôi.”
Vì đã lâu không có một bữa sáng thịnh soạn như thế này, cả buổi sáng Chu Phù đều ngơ ngác.
Đồ ăn ngon như vậy, thế mà anh lại chê chán.
Chẳng qua là trước đến giờ anh không thích ăn đồ ngọt.
Nhưng không thích ăn đồ ngọt mà lại nguyện ý ăn cả ngày, còn ăn đến chán…
Chu Phù suy nghĩ cả buổi không hiểu, dứt khoát không nghĩ nữa.
Cả buổi sáng, cô vẫn dựa theo lời dặn dò của Phương Hân chiều hôm qua, thu thập và sắp xếp các trường hợp kinh điển xây dựng công cộng nhỏ trên website Cốc Đức.
Nhiệm vụ này xem ra không hại não, nhưng nếu có tâm muốn học chút gì đó, lúc cẩn thận sắp xếp phân tích vẫn cần động không ít tâm tư.
Sau giờ nghỉ trưa, Chu Phù lại chọn bản vẽ tổng mặt bằng của thư viện thành phố để tiến hành phân tích và tinh giản. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm màn hình, cả người xem ra vô cùng tập trung.
Trần Kỵ đi tới đi lui trước mặt cô mấy lần, cô đều không hề phát hiện.
Cuối cùng vẫn là lão Dư đang vẽ bản vẽ thi công bên cạnh phát hiện, thuận miệng trêu chọc một câu: “Sếp, máy pha cà phê phòng anh hỏng rồi sao?”
“Không có.” Trần Kỵ miễn cưỡng nói, “Ở bên ngoài ngon hơn.”
Lão Dư mở to mắt: “Cà phê trong phòng làm việc của anh đều do anh Lục bỏ ra nhiều tiền mua về đấy.”
Trần Kỵ nhếch khóe môi, cười nhạt không lên tiếng trả lời.
Thời gian một buổi chiều trôi qua rất nhanh, ngoài việc sắp xếp các trường hợp, Chu Phù cũng không nhận được nhiệm vụ nào khác.
Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn mấy thực tập sinh khác ở xung quanh, đều gần giống như tình huống của cô, hoặc là lười biếng trốn việc chơi điện thoại, hoặc là xem sách quy tắc phòng cháy, nếu chịu khó một chút thì sẽ lấy giấy ra luyện tập vẽ vấn đề nhanh.
Tới gần lúc tan tầm, mấy thực tập sinh đã vội vàng thu dọn đồ đạc, nhìn chằm chằm vào thời gian trên điện thoại chuẩn bị tan tầm rời đi.
Sau khi Chu Phù mang tài liệu đã sắp xếp xong và lưu lại gửi cho Phương Hân. Lúc cô chuẩn bị tắt máy tính thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên Trần Kỵ cầm một tờ giấy axit sunfuric đi đến bàn làm việc của cô, tiện tay đặt lên bàn.
“Đây là bản đồ các tầng của trung tâm hoạt động của người già nông thôn mà Lưu Công vẽ, cô nhìn một chút rồi dùng CAD vẽ bản điện tử ra.” Trần Kỵ từ trên cao nhìn xuống, ngữ điệu không có lý do mang theo chút thiếu sót chỉ có Chu Phù mới có thể nghe ra được, “Ngại quá, có thể phải tăng ca một chút, không thể về nhà sớm như vậy, được không?”
Chu Phù gật đầu.
“Vẽ theo tiêu chuẩn của bản vẽ thi công.”
Anh nói xong, nhàn hạ xoay người quay về phòng làm việc.
Mấy thực tập sinh xung quanh đều đưa ánh mắt đồng tình về phía Chu Phù.
Nhưng ngược lại Chu Phù cảm thấy không có gì, so với việc sớm trở về căn nhà thuê ngột ngạt đó, cô lại càng nguyện ý ở lại công ty tăng ca.
Ngày kế tiếp không phải hạn cuối nộp bản vẽ. Đến giờ tan tầm, đa số mọi người đều đi gần hết.
Chỉ còn lão Dư vẽ bản vẽ thi công vẫn ở tại vị trí điên cuồng nhấn chuột và gõ bàn phím.
Xem ra là đã làm tốt dự định tăng ca.
Buổi sáng Trần Kỵ cho cô một túi món tráng miệng và đồ ăn vặt còn dư lại không ít, Chu Phù vốn định tùy tiện ăn một chút để lấp đầy bụng rồi tiếp tục vẽ, kết quả còn chưa kịp ăn, cô đã thấy Trần Kỵ cầm điện thoại từ phòng làm việc đi ra.
Sau đó anh tiện tay đặt điện thoại lên bàn cô, trên màn hình sáng hiển thị giao diện đặt đồ ăn bên ngoài.
“Tôi đặt xong rồi, hai người đặt đi.” Anh đứng ở bên cạnh bàn Chu Phù, nhìn về phía lão Dư, “Lão Dư, qua đây cùng đặt đồ ăn.”
Lão Dư: “Được.”
Chu Phù nhất thời có chút mơ hồ.
Thấy thế, Lão Dư giải thích nói: “Không có việc gì đâu, em gọi đi. Công ty của chúng ta buổi tối tăng ca đều ăn cơm, em đặt nhiều chút, sếp là người có tiền, anh ấy sẽ không tính toán cái này đâu, muốn ăn cái gì cứ yên tâm mạnh dạn mà đặt.”
Nói xong, lão Dư thuần thục gõ bàn phím điện thoại đặt đồ ăn.
Đến lượt Chu Phù, cô bất giác cắn môi, mỗi động tác đều có chút không quen với phần mềm đặt đồ ăn bên ngoài.
Lúc trước có gia đình chăm sóc, cơ bản là cô không cần phải ăn đồ ăn bên ngoài. Sau này không có tiền, cũng không đặt nổi đồ ăn bên ngoài.
Cô cẩn thận từng li từng tí nhìn giá cả, cuối cùng chỉ đơn giản gọi một phần cơm rang.
Hai mươi phút sau, đồ ăn bên ngoài được đưa đến một bàn lớn.
Lão Dư gọi không ít, sau đó Trần Kỵ lại gọi thêm nhiều hơn.
Ba người ngồi chung một chỗ, còn chưa kịp mở thì điện thoại của lão Dư lại rung lên.
Anh ấy nhìn màn hình điện thoại, vội vàng đứng lên nghe, sau khi nghe xong thì cười đùa nhìn về phía Trần Kỵ: “Sếp, tôi phải đi trước, bạn gái cứ muốn đi ăn với tôi, thật ngại quá, vậy hai người ăn đi, tôi đi trước đây.”
Nói xong, anh ấy cũng không đợi Trần Kỵ đáp, vội vã lấy balo đeo lên lưng rồi chạy đi.
Chỉ trong chốc lát, cả phòng làm việc chỉ còn lại hai người là Trần Kỵ và Chu Phù.
Chu Phù mở phần cơm rang, xấu hổ muốn quay về vị trí của mình ăn.
Nhưng cô mới vừa có ý định đứng lên, lại bị Trần Kỵ đưa tay ra kéo về lại vị trí: “Đi đâu?”
“Tôi…quay về bên kia ăn.”
“Ngồi xuống ăn xong, một bàn đồ ăn đã gọi rồi muốn lãng phí sao? Không ăn hết trừ tiền lương.” Người đàn ông cụp mắt.
Chu Phù há miệng: “Nhưng không phải lão Dư cũng đi ——”
Trần Kỵ không đợi cô nói xong, lại nói tiếp: “Lão Dư là nhân viên chính thức, cô chỉ là một thực tập sinh mà còn muốn đãi ngộ giống nhân viên chính thức à?”
“Ờ…” Hình như cũng có chút đạo lý.
Hai người ngồi đối diện nhau, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Không qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại của Trần Kỵ vang lên phá vỡ sự ngại ngùng.
Người đàn ông tiện tay nhận lấy, một tay cầm điện thoại, một tay cầm đũa. Anh im lặng không lên tiếng, gạt toàn bộ những món ăn có ớt mà lão Dư đã gọi sang một bên, ngữ khí của người ở đầu dây bên kia khiến Chu Phù cảm thấy có chút quen thuộc: “Em có chuyện muốn nói.”
Chu Phù im lặng không dám lên tiếng.
“Cái gì?” Trần Kỵ không để ý mà nhíu mày, “Hứa Tư Điềm với cậu chia tay rồi?”
Nghe được cái tên quen thuộc, Chu Phù ngước mắt lên theo bản năng.
Vừa lúc đó đụng phải đôi mắt đen nhánh của người đàn ông, cô lại không được tự nhiên mà quay đi chỗ khác.
Vẻ mặt của Lục Minh Bạc ở đầu bên kia điện thoại sững sờ: “Cô ấy chịu chia tay với ông đây? Không phải, là ai nói cô ấy chia tay với em, tin nhảm, toàn bộ là tin nhảm.”
“Ờ, bảo cậu đừng tìm cô ấy nữa, vậy cậu nói với tôi cái rắm gì.”
Lục Minh Bạc: “??”
Chu Phù: “…”
Một giây sau, người đàn ông đột nhiên đưa tay gõ nhẹ hai cái trước bàn Chu Phù, thản nhiên hỏi: “Lục Minh Bạc bảo tôi thay cậu ta hỏi cô, nói rằng Hứa Tư Điềm chia tay với cậu ta rồi, bảo cậu ta sau này đừng tìm cô ấy nữa, kết quả là cô ấy lại mang theo quà sinh nhật mà cậu ta tặng bên người, mất rồi còn tìm khắp nơi, tìm được rồi lại khóc. Lúc trước cô thân với Hứa Tư Điềm, hỏi cô rằng rốt cuộc Hứa Tư Điềm có ý gì?”
- -----oOo------
Sau khi nghe cô gái nói xong, chàng trai vươn cổ theo bản năng nhìn chiếc xe sang trọng kia mấy lần.
Không chỉ có anh ta, không ít người trên xe buýt nghe vậy cũng ồn ào đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ.
Chu Phù cầm điện thoại mệt mỏi muốn ngủ, thấy người trên xe nhìn về phía sau, cô không hiểu cũng quay đầu nhìn theo mọi người.
Chỉ thấy chiếc xe thể thao màu xám bạc kia thật sự có phong cách riêng, an tĩnh chạy bên cạnh cách xe buýt một mét.
Khi xe buýt giảm tốc độ nó cũng giảm tốc độ, xe buýt rẽ phải nó cũng rẽ phải, quả nhiên là đi cùng một đường.
Cặp đôi ở phía trước vẫn đang thì thầm nói chuyện không ngừng.
Cô gái liếc qua, ánh mắt không nỡ dịch chuyển, nghi ngờ hỏi: “Mấy ông lớn lái xe này cũng tới ngoại thành sao? Em cho rằng cuộc sống của họ ở nơi xa hoa trong trung tâm thành phố chứ.”
Người bạn trai bên cạnh cười nói: “Có lẽ vùng ngoại thành này có biệt thự.”
“Làm phiền rồi.”
Chàng trai ôm cô gái nhỏ, cười nói: “Không chừng bạn gái của anh ta ở ngoại thành, giống như anh đến Bắc Lâm tìm em. Nếu không phải vì em muốn sống ở Bắc Lâm, anh chắc cũng đủ ăn rồi, cuộc sống hết sức nhàn nhã ở nhà hưởng thụ cuộc sống về hưu, tới Bắc Lâm làm việc cạnh tranh dưới chế độ 996 làm gì.”
Cô gái nghe thế cong môi nở nụ cười.
Chu Phù ngồi phía sau có thể nghe rõ đối thoại của hai người, vì thế cô không khỏi ngây người.
Thần sắc vô tình lộ ra vẻ hâm mộ và cô đơn.
Xe buýt vừa đi vừa dừng lắc lư. Hơn hai mươi phút sau, cuối cùng dừng lại ở trạm phụ cận khu chung cư cũ mà Chu Phù thuê.
Xuống xe, cô đeo balo, theo thói quen đi cửa ngõ phía sau khu chung cư.
Ở góc ngõ, có một ông lão bày sạp bán bánh kếp trứng. (*)
(*) Bánh kếp trứng Ji Dan Bing là món ăn sáng đường phố phổ biến của Trung Quốc được làm từ bột cán mỏng và trứng chiên cùng nhau. Các chất tạo hương vị thơm ngon như rau thơm, nước sốt đậu ngọt, tương ớt và dầu ớt được phủ lên trên, và toàn bộ thứ được cuộn quanh một miếng xà lách romaine giòn!
Chuyển tới đây mấy ngày nay, dường như một ngày ba bữa của Chu Phù cơ hồ đều giải quyết ở gian hàng nhỏ này.
Mỗi lần cô chỉ cần một cái bánh bột bắp, thậm chí không thêm trứng gà, may là cô ăn ít nên vừa rẻ lại vừa có thể no.
Ở chỗ này khách cũng ít, Chu Phù đến nhiều lần, ông lão cũng quen với cô, thấy cô chạy chậm đến trước sạp hàng, quen thuộc chào hỏi: “Cô gái nhỏ đến rồi sao? Hôm nay cũng là một cái bánh bột bắp không thêm gì à?”
“Hai cái ạ.” Chu Phù cười, “Ăn một cái, còn một cái nữa để sáng mai ăn ạ.”
Thấy ông lão đã chủ động bắt đầu làm bánh, cô vội cúi đầu lục túi, lấy ra bốn đồng từ trong số tiền lẻ, đặt trong chậu nhựa thu tiền bên trên sạp hàng.
“Người trẻ đừng nghĩ giảm cân, ăn uống không dinh dưỡng sẽ không tốt đối với sức khỏe, sau này lớn tuổi giống như tôi thì sẽ biết.” Trong nhà ông cũng có con cháu, theo thói quen tiện mồm nói thêm hai câu.
Chu Phù cười đáp “vâng ạ”, trong nụ cười ẩn giấu chút chua xót.
Đã rất lâu rồi không có người lớn nào căn dặn cô những câu như vậy.
Cô cũng biết không tốt đối với sức khoẻ, nhưng không có cách nào khác. Hiện tại cô gần như không có tư cách nghĩ nhiều như thế, chỉ có thể tận dụng hết khả năng của mình để sống sót trước.
Ông lão đóng gói bánh xong rồi đưa túi bánh cho cô, Chu Phù khen ngợi sau đó cắn một miếng. Sau khi khen bánh rất ngon, cô cười đi về phía nhà thuê cách đó không xa.
Một lát sau, Trần Kỵ không nhanh không chậm đi đến dừng lại trước sạp hàng.
Vóc dáng anh cao lớn, ông lão ngước mắt nhìn anh theo bản năng.
Chỉ cảm thấy toàn thân của người đàn ông phía trước lộ ra vẻ cao quý, không hợp với ngõ hẻm cũ nát này.
Một chút cũng không giống như là tới thăm sạp buôn bán nhỏ này của ông.
“Người trẻ?” Ông lão nhìn theo ánh mắt của anh, sau đó xoay người nhìn lại, nơi đó chỉ có một cô gái vừa mới mua bánh bột bắp từ chỗ ông về nhà.
Trần Kỵ thản nhiên đáp “ừ” một tiếng, anh rời mắt, thuận miệng nói: “Vừa rồi cô gái lấy cái gì, tôi cũng lấy một phần.”
“Được rồi, chờ một chút.” Ông lão nghe thế, theo thói quen múc bột mì đã pha từ trong chậu, “Nhưng tôi thấy thể trạng anh thế này, sợ là ăn không đủ no.”
“Cô gái nhỏ bây giờ phỏng chừng đều thích dáng người mảnh mai, ăn còn ít hơn cả chim. Một ngày nào đó bằng tuổi tôi, một bữa chỉ có một miếng bánh mì nhỏ, cũng không ăn thêm cái gì, ba mẹ trong nhà biết chuyện chắc cũng đau lòng, sức khỏe ngày càng xấu đi chứ không tốt gì.”
Trần Kỵ nhíu mày: “Ở chỗ ông chủ, cô ấy đều ăn như vậy sao?”
“Còn không phải như vậy sao.”
“Một cái bánh này bao nhiêu tiền?”
“Hai đồng, à, mấy đồng tiền lẻ này là của cô gái vừa rồi vừa mới bỏ vào.” Ông lão vừa nói vừa quét tương, “Bên ngoài kia cũng là năm đồng, tôi chỉ bán cho vui thôi, ở nhà buồn chán không chịu được.”
Người đàn ông không yên lòng nhìn về phía trước, thấy Chu Phù vừa chậm rãi đi vào bên trong, vừa cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, vô hình trung còn lộ ra bộ dạng luyến tiếc vì ăn xong quá nhanh.
Một lát sau, ở đầu kia hẻm nhỏ bỗng nhiên quẹo vào một người, trên tay dường như mang theo một cái vali thú cưng, đi đường nghênh ngang, giống như không có mắt.
Chu Phù cụp mắt, cô không chú ý nên bị đụng lảo đảo một chút, bánh ăn được một nửa trên tay không cầm chắc, trong nháy mắt liền rơi xuống đất.
Cô cơ hồ không chút suy nghĩ liền lập tức khom lưng đi nhặt.
Lòng bàn tay Trần Kỵ siết chặt, anh đang muốn tiến lên thì giây tiếp theo, người không có mắt kia dừng bước, thuận miệng gọi tên Chu Phù.
Thì ra là có quen biết nhau.
Anh nheo mắt, nhìn chăm chú một hồi, lúc này mới nhớ ra, là người buổi trưa ở dưới lầu công ty tới tìm cô đón mèo.
Người đàn ông tự giễu nhếch môi, vẻ mặt lạnh lùng đi không ít.
“Đây, xong rồi.” Lời nói của ông chủ thoáng kéo lực chú ý của Trần Kỵ trở về.
Mặt anh không chút thay đổi mà đưa tay nhận lấy, đang định quét mã thì động tác lấy điện thoại dừng lại. Sau đó anh lấy ví tiền từ trong túi quần ra, tiện tay rút một xấp hàng trăm, ném tất cả vào trong chậu nhựa kia.
Động tác này khiến ông lão bối rối: “Ơ, này tôi không thể nhận được, anh đưa cũng quá nhiều rồi.”
Người đàn ông không nói gì, chỉ đưa tay vào trong chậu nhựa, lấy ra mấy đồng tiền lẻ của Chu Phù, cất vào trong ví tiền, sau đó lạnh nhạt nói: “Tiền còn lại không nhận thì đừng trả lại. Khi cô ấy quay lại, phiền ông chủ giúp tôi một việc, làm cho cô ấy nhiều một chút là được, cứ nói là phần còn dư, bán không được cũng lãng phí, bảo cô ấy cầm lấy.”
Nói xong, anh rời mắt, đang chuẩn bị xoay người rời đi thì khoé mắt liếc thấy dưới lốp xe sạp hàng vướng một khối gỗ lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Nhìn quen, nhưng lại không quen như vậy.
Anh đã từng tự tay khắc mấy ngày mấy đêm, cho tới bây giờ cũng đã mấy năm không nhìn lại.
Từ sau khi Chu Phù rời khỏi Kim Đường.
Mấy năm trôi qua, khối gỗ rất nhanh không còn hình dáng như mới nữa, đã mang dấu vết của năm tháng.
Trong nháy mắt Trần Kỵ giật mình, bất giác cúi người xuống nhặt.
Lúc đứng dậy, anh nghe thấy ngõ nhỏ cách đó không xa truyền đến động tĩnh.
Anh không khống chế được nhìn qua, chỉ thấy Chu Phù từ trong cầu thang vọt ra, không bình tĩnh giống ngày thường, hiếm thấy cô sốt ruột và bối rối như thế.
Thấy tầm mắt cô đảo về phía mình, Trần Kỵ rời khỏi sạp hàng theo bản năng, anh đi vài bước đến góc rẽ của tòa nhà cũ.
Từ góc độ này, anh có thể thấy dường như cô đang kiếm cái gì đó.
Cô gái nhỏ khom người, không ngại bẩn thỉu mà tìm kiếm xung quanh. Hoa cỏ tưới thấp, gạch vụn ngói vụn, mọi khe hở có thể, cô đều đưa tay vào tìm.
Trần Kỵ không biết rốt cuộc là mất cái gì mà có thể khiến cô để ý như vậy, người đàn ông không tự chủ được tăng sức lực siết chặt tay. Một giây sau, anh nhìn khối gỗ nhặt được ở trong lòng bàn tay.
Người đàn ông mím môi dưới, tiện tay đem khối gỗ kia đặt ở giữa đường dễ thấy rồi đi vài bước vào cầu thang phía sau.
Vài phút sau, tiếng bước chân dồn dập của cô gái nhỏ càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại cách đó không xa.
Đại khái là tìm được rồi.
Chỉ cách một bức tường, rất lâu sau Trần Kỵ mới nghe được tiếng khóc không thể kiềm chế được vì tìm lại đồ đã mất của Chu Phù.
Người đàn ông nhíu chặt mày, sao mà cô vẫn giống như trước đây, chút chuyện rách nát này thì có gì đáng khóc chứ, mất thì mất thôi, cùng lắm thì khắc cho cô một cái không phải xong rồi sao.
Sáng sớm hôm sau, Chu Phù vẫn đến công ty đúng giờ như cũ.
Cô vừa mới thực tập, lại không tăng ca suốt đêm như những người khác, có thể đến sớm một chút thì đến.
Chỉ là không ngờ Trần Kỵ vậy mà lại trước sau như một, đến sớm hơn một chút so với cô.
Anh lười biếng dựa vào ghế giám đốc nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Sau đó không nhanh không chậm cầm ly đi qua trước mắt cô, anh lấy cà phê rồi uống, bất thình lình thốt ra một câu “Chào buổi sáng.”
Nhưng sáng nay so với hôm qua có thêm một câu lịch sự ân cần thăm hỏi, giọng nói người đàn ông mang theo chút khàn: “Ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.” Chu Phù thành thật đáp, “Đang định ăn.”
Trần Kỵ thờ ơ gật đầu, lại hỏi: “Ăn cái gì?”
Chu Phù sững sốt, không ngờ anh sẽ có hứng thú nói chuyện với mình nhiều hơn. Cô lấy từ trong túi ra bánh mì mà tối hôm qua mua từ ông lão: “Cái này.”
“Ăn ngon không?”
“Được…cũng được.”
Tiết kiệm là được, Chu Phù nghĩ thầm.
“Có thể đổi với tôi không?” Trần Kỵ lười biếng trở về phòng làm việc, sau đó cầm một đống món tráng miệng và đồ ăn vặt đi ra, “Cả ngày ăn mấy thứ này chán quá, muốn đổi khẩu vị.”
Chu Phù há miệng, không lên tiếng, bánh này của cô tính đâu ra đấy chỉ có hai đồng thôi…Nếu đổi thật thì anh cũng quá thiệt thòi rồi.
“Không nỡ đổi?”
“Không phải ——”
“Vậy đưa cho tôi.”
Vì đã lâu không có một bữa sáng thịnh soạn như thế này, cả buổi sáng Chu Phù đều ngơ ngác.
Đồ ăn ngon như vậy, thế mà anh lại chê chán.
Chẳng qua là trước đến giờ anh không thích ăn đồ ngọt.
Nhưng không thích ăn đồ ngọt mà lại nguyện ý ăn cả ngày, còn ăn đến chán…
Chu Phù suy nghĩ cả buổi không hiểu, dứt khoát không nghĩ nữa.
Cả buổi sáng, cô vẫn dựa theo lời dặn dò của Phương Hân chiều hôm qua, thu thập và sắp xếp các trường hợp kinh điển xây dựng công cộng nhỏ trên website Cốc Đức.
Nhiệm vụ này xem ra không hại não, nhưng nếu có tâm muốn học chút gì đó, lúc cẩn thận sắp xếp phân tích vẫn cần động không ít tâm tư.
Sau giờ nghỉ trưa, Chu Phù lại chọn bản vẽ tổng mặt bằng của thư viện thành phố để tiến hành phân tích và tinh giản. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm màn hình, cả người xem ra vô cùng tập trung.
Trần Kỵ đi tới đi lui trước mặt cô mấy lần, cô đều không hề phát hiện.
Cuối cùng vẫn là lão Dư đang vẽ bản vẽ thi công bên cạnh phát hiện, thuận miệng trêu chọc một câu: “Sếp, máy pha cà phê phòng anh hỏng rồi sao?”
“Không có.” Trần Kỵ miễn cưỡng nói, “Ở bên ngoài ngon hơn.”
Lão Dư mở to mắt: “Cà phê trong phòng làm việc của anh đều do anh Lục bỏ ra nhiều tiền mua về đấy.”
Trần Kỵ nhếch khóe môi, cười nhạt không lên tiếng trả lời.
Thời gian một buổi chiều trôi qua rất nhanh, ngoài việc sắp xếp các trường hợp, Chu Phù cũng không nhận được nhiệm vụ nào khác.
Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn mấy thực tập sinh khác ở xung quanh, đều gần giống như tình huống của cô, hoặc là lười biếng trốn việc chơi điện thoại, hoặc là xem sách quy tắc phòng cháy, nếu chịu khó một chút thì sẽ lấy giấy ra luyện tập vẽ vấn đề nhanh.
Tới gần lúc tan tầm, mấy thực tập sinh đã vội vàng thu dọn đồ đạc, nhìn chằm chằm vào thời gian trên điện thoại chuẩn bị tan tầm rời đi.
Sau khi Chu Phù mang tài liệu đã sắp xếp xong và lưu lại gửi cho Phương Hân. Lúc cô chuẩn bị tắt máy tính thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên Trần Kỵ cầm một tờ giấy axit sunfuric đi đến bàn làm việc của cô, tiện tay đặt lên bàn.
“Đây là bản đồ các tầng của trung tâm hoạt động của người già nông thôn mà Lưu Công vẽ, cô nhìn một chút rồi dùng CAD vẽ bản điện tử ra.” Trần Kỵ từ trên cao nhìn xuống, ngữ điệu không có lý do mang theo chút thiếu sót chỉ có Chu Phù mới có thể nghe ra được, “Ngại quá, có thể phải tăng ca một chút, không thể về nhà sớm như vậy, được không?”
Chu Phù gật đầu.
“Vẽ theo tiêu chuẩn của bản vẽ thi công.”
Anh nói xong, nhàn hạ xoay người quay về phòng làm việc.
Mấy thực tập sinh xung quanh đều đưa ánh mắt đồng tình về phía Chu Phù.
Nhưng ngược lại Chu Phù cảm thấy không có gì, so với việc sớm trở về căn nhà thuê ngột ngạt đó, cô lại càng nguyện ý ở lại công ty tăng ca.
Ngày kế tiếp không phải hạn cuối nộp bản vẽ. Đến giờ tan tầm, đa số mọi người đều đi gần hết.
Chỉ còn lão Dư vẽ bản vẽ thi công vẫn ở tại vị trí điên cuồng nhấn chuột và gõ bàn phím.
Xem ra là đã làm tốt dự định tăng ca.
Buổi sáng Trần Kỵ cho cô một túi món tráng miệng và đồ ăn vặt còn dư lại không ít, Chu Phù vốn định tùy tiện ăn một chút để lấp đầy bụng rồi tiếp tục vẽ, kết quả còn chưa kịp ăn, cô đã thấy Trần Kỵ cầm điện thoại từ phòng làm việc đi ra.
Sau đó anh tiện tay đặt điện thoại lên bàn cô, trên màn hình sáng hiển thị giao diện đặt đồ ăn bên ngoài.
“Tôi đặt xong rồi, hai người đặt đi.” Anh đứng ở bên cạnh bàn Chu Phù, nhìn về phía lão Dư, “Lão Dư, qua đây cùng đặt đồ ăn.”
Lão Dư: “Được.”
Chu Phù nhất thời có chút mơ hồ.
Thấy thế, Lão Dư giải thích nói: “Không có việc gì đâu, em gọi đi. Công ty của chúng ta buổi tối tăng ca đều ăn cơm, em đặt nhiều chút, sếp là người có tiền, anh ấy sẽ không tính toán cái này đâu, muốn ăn cái gì cứ yên tâm mạnh dạn mà đặt.”
Nói xong, lão Dư thuần thục gõ bàn phím điện thoại đặt đồ ăn.
Đến lượt Chu Phù, cô bất giác cắn môi, mỗi động tác đều có chút không quen với phần mềm đặt đồ ăn bên ngoài.
Lúc trước có gia đình chăm sóc, cơ bản là cô không cần phải ăn đồ ăn bên ngoài. Sau này không có tiền, cũng không đặt nổi đồ ăn bên ngoài.
Cô cẩn thận từng li từng tí nhìn giá cả, cuối cùng chỉ đơn giản gọi một phần cơm rang.
Hai mươi phút sau, đồ ăn bên ngoài được đưa đến một bàn lớn.
Lão Dư gọi không ít, sau đó Trần Kỵ lại gọi thêm nhiều hơn.
Ba người ngồi chung một chỗ, còn chưa kịp mở thì điện thoại của lão Dư lại rung lên.
Anh ấy nhìn màn hình điện thoại, vội vàng đứng lên nghe, sau khi nghe xong thì cười đùa nhìn về phía Trần Kỵ: “Sếp, tôi phải đi trước, bạn gái cứ muốn đi ăn với tôi, thật ngại quá, vậy hai người ăn đi, tôi đi trước đây.”
Nói xong, anh ấy cũng không đợi Trần Kỵ đáp, vội vã lấy balo đeo lên lưng rồi chạy đi.
Chỉ trong chốc lát, cả phòng làm việc chỉ còn lại hai người là Trần Kỵ và Chu Phù.
Chu Phù mở phần cơm rang, xấu hổ muốn quay về vị trí của mình ăn.
Nhưng cô mới vừa có ý định đứng lên, lại bị Trần Kỵ đưa tay ra kéo về lại vị trí: “Đi đâu?”
“Tôi…quay về bên kia ăn.”
“Ngồi xuống ăn xong, một bàn đồ ăn đã gọi rồi muốn lãng phí sao? Không ăn hết trừ tiền lương.” Người đàn ông cụp mắt.
Chu Phù há miệng: “Nhưng không phải lão Dư cũng đi ——”
Trần Kỵ không đợi cô nói xong, lại nói tiếp: “Lão Dư là nhân viên chính thức, cô chỉ là một thực tập sinh mà còn muốn đãi ngộ giống nhân viên chính thức à?”
“Ờ…” Hình như cũng có chút đạo lý.
Hai người ngồi đối diện nhau, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Không qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại của Trần Kỵ vang lên phá vỡ sự ngại ngùng.
Người đàn ông tiện tay nhận lấy, một tay cầm điện thoại, một tay cầm đũa. Anh im lặng không lên tiếng, gạt toàn bộ những món ăn có ớt mà lão Dư đã gọi sang một bên, ngữ khí của người ở đầu dây bên kia khiến Chu Phù cảm thấy có chút quen thuộc: “Em có chuyện muốn nói.”
Chu Phù im lặng không dám lên tiếng.
“Cái gì?” Trần Kỵ không để ý mà nhíu mày, “Hứa Tư Điềm với cậu chia tay rồi?”
Nghe được cái tên quen thuộc, Chu Phù ngước mắt lên theo bản năng.
Vừa lúc đó đụng phải đôi mắt đen nhánh của người đàn ông, cô lại không được tự nhiên mà quay đi chỗ khác.
Vẻ mặt của Lục Minh Bạc ở đầu bên kia điện thoại sững sờ: “Cô ấy chịu chia tay với ông đây? Không phải, là ai nói cô ấy chia tay với em, tin nhảm, toàn bộ là tin nhảm.”
“Ờ, bảo cậu đừng tìm cô ấy nữa, vậy cậu nói với tôi cái rắm gì.”
Lục Minh Bạc: “??”
Chu Phù: “…”
Một giây sau, người đàn ông đột nhiên đưa tay gõ nhẹ hai cái trước bàn Chu Phù, thản nhiên hỏi: “Lục Minh Bạc bảo tôi thay cậu ta hỏi cô, nói rằng Hứa Tư Điềm chia tay với cậu ta rồi, bảo cậu ta sau này đừng tìm cô ấy nữa, kết quả là cô ấy lại mang theo quà sinh nhật mà cậu ta tặng bên người, mất rồi còn tìm khắp nơi, tìm được rồi lại khóc. Lúc trước cô thân với Hứa Tư Điềm, hỏi cô rằng rốt cuộc Hứa Tư Điềm có ý gì?”
- -----oOo------
/67
|