Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 69 - Vụ Án Kinh Dị P.2

/82


Mẹ cô nhanh chóng đứng dậy rồi bước đi đến vỗ vai cô con gái của mình khẽ mỉm cười song đó bước nhanh xuống nhà mở cửa, Tiểu Lệ thì đứng dậy sau đó và bước xuống theo sau mẹ mình. Mẹ cô ra mở cửa mời bác Thắng người bạn thân cũng là hàng xóm thân thiết sau này của mình vào nhà, nhưng người đàn ông ấy từ chối khéo rồi đặt hộp bánh lên tay của bà và vui vẻ nói :

- Cái này là bánh gạo mà vợ tôi làm tặng chị và cháu Lệ đó, tôi qua đây đưa cho hai mẹ con chị rồi nhanh chóng về dọn dẹp cho bà ấy, nếu không là tôi sẽ bị bà ấy trách mất. Vậy nhé, để ngày mai vợ chồng tôi sẽ qua nhà hai mẹ con chị sau nhé. Ngủ ngon

- Chị nhà giỏi thật, cho tôi gửi lời cảm ơn tới chị ấy nhé. Tối thế này mà còn làm phiền anh đem bánh qua cho hai mẹ con tôi nữa, thật là ái ngại làm sao. Thôi cũng tối rồi đó, anh mau về dọn dẹp đi kẽo chị nhà lại phiền lòng. Cảm ơn hai anh chị nhiều nha, chúc ngủ ngon.

- Ừ chào chị nhé, tôi đi đây.

Đóa Lệ mới từ dưới bếp bưng lên ba ly nước ép nho thì thấy mẹ mình đóng cửa đi vào nhà và cầm trên tay một hộp bánh, cô chạy ra cầm hộ hộp bánh cho mẹ rồi sau đó ra khóa cửa cẩn thận. Mẹ cô ngồi xuống ghế mở hộp bánh ra, nức nở khen :

- Vợ bác Thắng đúng là không hổ danh đầu bếp mà, xem những chiếc bánh gạo mà bác ấy làm kìa, ôi thật là đẹp mắt và ngon làm sao. Dù chưa ăn nhưng cũng đã thấy ngon rồi, đúng không con gái?

Đóa Lệ ngồi xuống ghế và bắt đầu nhìn những chiếc bánh gạo một hồi mới phản hồi :

- Mẹ nói quá đúng luôn, bác gái làm những chiếc bánh gạo này trông thật đẹp và ngon, với lại bác ấy là người Hàn Quốc nữa nên khi làm những chiếc bánh này rất có hồn mẹ à. Thôi chúng ta đừng đánh giá nó nữa mà hãy chén nó thôi nào, con không kèm nỗi được sự thèm của mình nữa rồi. Con ăn đây.

Mẹ cô nhìn con gái vừa nói dứt câu là tay đã đưa chiếc bánh vào miệng thưởng thức rồi, bà cũng bắt đầu thưởng thức chúng. Và chỉ mất 30 giây thôi một mình Đóa Lệ đã chén hết 4 cái cùng với hai ly nước ép nho, mẹ cô thấy vậy bèn chọc ghẹo :

- Ôi chao, con gái của tôi giờ đâu mất tiêu rồi chứ ? Tại sao trước mắt giờ lại một con heo đang ngồi phẻ phởn vậy nè. Con gái ơi, con đâu rồi.

Đóa Lệ vì bị chọc như vậy liền đỏ mặt nhăn nhó nói :

- Mẹ này kì ghê, vì đây là lần đầu tiên con được ăn bánh gạo ngon như vậy chứ bộ, đừng chọc con nữa mẹ à. Mẹ mà chọc nữa là con bỏ ăn luôn ấy nhá.

- Nha đầu thúi này, suốt ngày hỡ cái là hăm dọa bỏ ăn hoài, ta tét vài cái mông bây giờ. Thôi cũng tới giờ đi ngủ rồi, con dọn dẹp mấy cái đồ này rồi lên phòng ngủ đi. Mẹ đi lên phòng trước đây.

Đóa Lệ cố hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nói :

- Mẹ à, còn một chuyện con muốn nói với mẹ vì thế mẹ nén lại một chút được không ạ ?

- Có phải chuyện là con sẽ vẫn tiếp tục theo ngành tâm lý này cho hết năm hai đúng không, nếu là chuyện đó thì mẹ đồng ý. Nhưng con phải hứa với mẹ là sau khi hết năm hai rồi thì lập tức qua bên kia chú tâm học đó nhé, nếu không là đừng trách sao mẹ đây giận con. Giờ thì đi ngủ đi, ngày mai con còn phải đi học nữa mà đúng không?

Đóa Lệ vô cùng bất ngờ trước câu nói này của mẹ mình, cô chỉ biết chạy đến ôm lấy mẹ và thì thầm câu con cảm ơn mẹ rất nhiều, con yêu mẹ nhiều lắm mẹ biết không rồi sau đấy mới chịu buông ra cho mẹ mình lên phòng ngủ. Đang trong lúc dọn dẹp sơ dưới nhà thì Kỳ Tường gọi cho cô :

- Em yêu của anh ơi, dạo đây có phải em bận nhiều chuyện lắm nên đã quên luôn anh chàng người yêu này của mình rồi phải không?

Đóa Lệ vui vẻ đáp :

- Làm sao mà quên được chứ, anh là người yêu nhõng nhẽo nhất thì làm sao người ta quên được. Giờ bên này ở bên chỗ anh đang là 5 chiều nhỉ? Em nhớ anh lắm, bao giờ anh sẽ về đây nghỉ ngơi nữa vậy anh yêu ?

- Đúng rồi em yêu, có phải hôm nay mới chuyển nhà sang chỗ khác đúng không nè?

Đóa Lệ không mấy ngạc nhiên trước câu hỏi ấy vì cô biết dù anh người yêu của mình có ở xa mình cách mấy thì anh ấy vẫn luôn biết mọi thông tin về mình chỉ qua tai mắt của anh Khắc Lạc thôi. Cô khẽ cười nói :

- Chà chà, xem ra đường truyền tin qua bên đó cũng lẹ ghê ta, hihi dạ đúng rồi ý, trưa giờ em phụ mọi người chuyển đồ đạc qua nhà mới này mệt gần xỉu luôn nè anh yêu. Hic, ước gì có anh ở đây nhỉ? Để em được sai anh xoa bóp cho em.

Kỳ Tường ngồi xuống ghế bật cười bởi lời than thở của người yêu mình, anh giả vờ nhăn nhó trả lời :

- Thì ra em chỉ nhớ và cần tới anh vào những lúc mệt mỏi thôi sao... haiss thật là buồn làm sao.

Đóa Lệ vừa bước lên lầu vừa cười khúc khích nói :

- Ấy chết bị anh phát hiện rồi, nhưng mà em xin thề là lúc nào em cũng nhớ anh hết á, chỉ là nhất lúc mệt mõi không hiểu lại nhớ anh nhiều hơn một chút thôi à. Anh yêu đang làm gì đó

- Ái chà xem kìa cuối cùng cũng chịu thừa nhận, hì à anh đang đi đánh golf với cặp đôi Diễm Quỳnh và vài người bạn ấy mà. Thôi cũng tới giờ em phải ngủ rồi, anh cúp máy đây. Em yêu ngủ ngon nhé. I Love You. Moahz, hôn em.

- Hihihi, vậy anh và mọi người đánh golf vui vẻ nhé, em ngủ đây. Love You Too, moazhh hôn anh.

Sáng hôm sau, Đóa Lệ vẫn đang chìm trong giấc ngủ thì có một cuộc gọi đến, cô nghe máy :

- Xin lỗi khi phải làm phiền em như vậy, anh là Tuấn Mạnh đây. Không biết là bây giờ em có thể tới bệnh viện phòng 8 khoa thần kinh được không vậy? Lão tội phạm kia đang rất tỉnh táo, lúc này rất thích hợp để lấy lời khai đó.

- À...dạ vâng ạ, em tới liền ạ. Khoảng 30 phút nữa là em có mặt ạ. Em chào anh

- Ừ, em lưu sđt của anh lại nhé. Gặp em sau.

- Dạ.

Đóa Lệ bừng tỉnh vội vội vàng vàng đi thay đồ và chuẩn bị bút viết và quyển sổ xong hết rồi phóng nhanh xuống nhà, lúc cô đang lật đật kiếm giày mang thì mẹ cô từ dưới nhà đang chuẩn bị đồ ăn sáng đi lên hỏi cô :

- Còn sớm mà con gái, hôm nay con học buổi trưa cơ mà. Sao lại lật la lật đật vậy con? Ăn sáng đã rồi đi.

Cô ngồi mang giày và trả lời mẹ :

- Dạ , dạ con chợt nhớ ra là sáng nay con có vài bài cần phải lên trường để hỏi giáo viên mẹ à, nên con không ăn sáng chung với mẹ được rồi. Chút nữa trên đường đi con sẽ mua gì đó ăn đỡ mẹ ạ. Thôi con đi đây, bye mẹ.

- Đóa Lệ à....

Mẹ cô vừa nói dứt câu thì cô đã mở cửa ra rồi đóng cửa cái rầm lại, sau đó cắm đầu chạy ra bãi gửi xe gần nhà rồi nhanh chóng lên xe chạy lên bệnh viện. Lát sau cô đã tới trước cửa phòng của lão tâm thần kia, đang chuẩn bị đẩy cửa vào thì Tuấn Mạnh nắm lấy cổ tay của cô và nói :

- Em ăn sáng gì chưa? Chắc là chưa rồi đúng không, khoan hãy lời khai của lão ta đi. Đi ra đây với anh.

Đóa Lệ ngơ người nhìn anh và ngoan ngoãn đi theo, Tuấn Mạnh kéo cô ngồi xuống ghế rồi ngồi xuống kế bên và mở túi đồ ăn mình cầm theo ra, anh đưa phần hamburger cho cô sau đó mới nói :

- Sếp Bảo và anh trai của anh ấy có dặn với anh đó là phải luôn chăm sóc cho em từng li từng tí trong suốt quảng thời gian giải quyết vụ án này, vì thế em phải ăn phần hamburger này đi đã rồi anh mới cho em vào lấy lời khai được. Mong em hiểu và làm theo.

- ... Dạ..., em cảm ơn anh.

10 phút sau khi nạp năng lượng bằng phần hamburger thì cô quay lại phòng số 8 của lão kia, Tuấn Mạnh có tên của lão ấy cho cô biết rồi sau đó đứng bên ngoài chờ. Cô đẩy cửa ra bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó tiến lại gần chiếc giường mà lão Nhạc đang nằm. Hít một hơi thật sâu, cô khẽ lên tiếng chào :

- Chào ông, ông thấy trong người như thế nào rồi?

Lão Nhạc kia đang nằm lẩm nhẩm gì trong miệng sau khi nghe giọng nói của một cô gái thì ông liền ngồi bật người dậy cùng với đôi mắt mừng rỡ nói :

- A con gái của ta tới thăm ta rồi, nào nào lại đây ngồi gần ta. Ta nhớ con lắm đó con gái bé bỏng của ta, mấy ngày qua ta ở đây lạnh lẽo và cô đơn và nhớ con lắm, Tiểu Tiên à.

Đóa Lệ thấy hành động cũng như lời nói của lão ta, có phần nào cảm thấy xúc động nên cô bước tiến lại gần nhưng khi tiến tới gần thì bỗng nhiên một ánh sáng phản chiếu vào và léo sáng lên đã khiến cô bình tĩnh lại và đứng lại cách lão ta khoảng 3 mét. Cô cố trấn an bản thân mình sau đó, từ từ nhỏ nhẹ nói :

- Ba ba à, ba ba cầm gì trên tay vậy? Tại sao ba ba mới bảo con ngồi gần mà trên tay thì lại cầm vật gì trên tay vậy? Ba ba mau quăn nó xuống đất đi thì con mới dám lại gần được. Ba ba ơi, Tiểu Tiên cũng nhớ ba ba lắm. Tiểu Tiên muốn được ba ba ôm vào lòng và hôn lên trán. Ba ba ném vật đó xuống đất nhé.

Lão Nhạc đó nửa nghe lời nửa không, miệng lão ta nhết lên sau đó lại kéo xuống, một tay thì lão dang ra như đang ôm lấy Tiểu Lệ, còn một tay thì vẫn không ném vật đang cầm trên tay xuống. Đóa Lệ thấy tình huống như vậy vẫn không mấy khả quan vì thế cô đành đánh liều một lần vậy, cô lớn giọng la to nhằm đánh vào tâm lý của lão ta :

- Tôi đã báo công an bắt ông rồi, đồng bọn của ỗng cũng đã khai ra ông là người chủ mưu hết rồi, ông không mau bỏ vật kia xuống đất là tôi la lên cho công an vào đây bắt ông đấy, ông Nhạc. Mau bỏ vật đó xuống đất.

Sau một cú nói lớn của cô đã kích động đến sự sợ hãi của lão ta, vì thế lão đã ném con dao thái lan nhỏ xuống đất còn miệng thì lấp bấp nói :

- Tôi không phải là người chủ mưu. Tôi không phải là người chủ mưu, tôi không có muốn giết con gái và cả vợ mình đâu, tất cả là lời sai khiến của một người thôi.

Đóa Lệ đã kịp ghi âm lại lời khai của lão ta, sau đó tiếp tục hỏi :

- Vậy kẻ đó là ai? Ai đã sai khiến ông làm những việc kinh dị như thế? Động cơ nào đã thúc đẩy ông lấn thân vào vụ giết người kinh dị này ?

Lão ta bỗng nhiên đứng dậy đưa tay lên dò đầu bức tóc, giọng cười kinh rợn bất chợt phát ra từ lão ta, giọng nói cũng đã thay đổi :

- Là ai à? Ha ha ha ngươi có thấy ta đủ ngu để khai không hả con khốn kia? Nếu muốn tao nói cho mày biết thì phải có gì đó trao đổi chứ? Mày chỉ cần cho tao ít máu là được rồi. Thế nào? Một ít máu thôi, sẽ không đau tí nào. Mày cũng chứng kiến cảnh con gái của tao, nó ngoan ngoãn đứng im cho tao lấy máu của nó như thế nào rồi đúng không? Mày cũng thấy khuôn mặt của nó mãn nguyện khi tao làm như vậy với nó mà đúng không? Ha Ha Ha Ha, hay là mày không muốn trao đổi bằng máu mà muốn trao đổi bằng bộ nội tạng của mày? Lại đây nào con cô giáo kia. Đừng sợ, sẽ không đau đâu. Ha Ha Ha

Lão ta vừa nói vừa cúi người xuống nhặt con dao lên và chỉa hướng mũi về phía cô và đi từng bước đến chỗ cô đang đứng cùng với khuôn mặt kinh rợn của mình. Đóa Lệ lúc này thật sự rất sợ nhưng cô vẫn cố bình tĩnh đáp lại :

- Ông Nhạc à, tại sao ông lại bắt tay vào làm cái vụ này chứ hả ? Ông có biết là tôi đã rất buồn như thế nào khi thấy ông ra nông nỗi như thế này không? Ông Nhạc à làm ơn đừng hại thêm mạng người nữa được không? Cứ như vậy khi chết ông sẽ bị hành sát đó, làm ơn tôi xin ông.

- Bà hả, bà đang ở đâu bữa giờ vậy? Có biết là tôi nhớ bà và con lắm không? Khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình ở trong căn phòng này rồi, tôi nhớ bà lắm đó Lý Lý à.

Cô lại tiếp tục nói :

- Tại vì ông cứ giết người vô tội như vậy nên mẹ con tôi đã trốn ở nơi khác rồi, cho tới khi nào ông từ bỏ nó thì mẹ con tôi mới quay về với ông. Ông Nhạc à, đừng giết người rồi bán nội tạng như vậy nữa, như vậy là sai trái đó.

- Không được đâu mẹ nó à, nếu tôi nghĩ thì hắn sẽ cho người lấy hết tài sản nhà mình và cho người đánh tôi đó. Mẹ nó về đây đi, tôi sắp kiếm được bộ nội tạng này ngon lắm, chỉ cần tôi bán cho hắn bộ này thôi là hắn sẽ trả cho chúng ta số tiền khủng đủ để xây thêm mấy căn nhà cho thuê nữa đó mẹ nó à. Bà với tiểu Tiên về ở với tôi nhé.

- Không, tôi không thể nào về với ông được đâu ba của bé Tiên à. Trừ phi ông từ bỏ cái nghề tàn ác dã thú này thì tôi và con sẽ về với ông. Bây giờ thì tôi đi đây.

- Lý Lý à bà đừng đi mà, ở lại với tôi đi... vì ở đây tôi cô đơn lắm, tôi không thấy được mặt bà và con bé. Đừng đừng... Lý Lý à quay lại đây đi.

Lão ta vừa nói vừa đảo mắt nhìn xung quanh khắp căn phòng, khuôn mặt từ từ trở lại khuôn mặt bình thường, đôi mắt lão hơi hoen đỏ, lão Nhạc ngồi bệch xuống đất co ro người lại và đưa tay lên ôm lấy đầu mình nên vô tình làm rơi con dao xuống đất, Đóa Lệ thừa cơ hội đó mà đưa chân đá con dao thật mạnh ra phía gần cửa sau đó bước từng bước nhỏ gần lão chầm chậm ngồi xỏm gần đó khẽ nói :

- Vợ ông đã nói như vậy rồi thì tôi nghĩ ông nên từ bỏ cái nghề ác này đi, chắc chắn vợ con của ông sẽ quay về thôi. Tôi tin chắc chắn họ sẽ không bỏ rơi ông một mình ở nơi đây mãi đâu, lão Nhạc à.

Cả đôi mắt đỏ ngầu ngước nhìn cô, lão trở lại trạng thái lấp bấp run rẫy :

- Cô nói là vợ con tôi sẽ quay về với tôi nếu tôi từ bỏ việc này sao? Chắc là họ sẽ quay về với tôi không? Cô...cô chắc chứ...

Đóa Lệ gật đầu nhẹ nhàng nói :

- Tôi tin chắc là họ sẽ quay về bên ông thôi. Còn giờ thì cũng gần tới ông ăn cơm rồi phải không nào, mau đứng dậy và về lại giường nằm đợi người ta đem cơm tới cho ông nhé, được không?

Lão ta bất chợt nắm lấy tay của cô khẽ run rẩy nói :

- Cô đừng nói cho hắn ta biết là tôi đang ở đây nha, nếu không hắn ta sẽ lại cho người đánh tôi đó. Tôi sợ lắm.

Đóa Lệ lạnh cả người khi bị lão nắm tay chặt như vậy, cố bình tĩnh mỉm cười nói :

- Tôi xin đảm bảo với ông điều đó, chỉ cần ông ngoan ngoãn lên giường và đợi người đem cơm tới là được. Còn giờ để tôi dìu ông đứng dậy. Nào, một hai ba đứng lên nào.

Cùng lúc này người cộng sự của Tuấn Mạnh đẩy cửa đem cơm bước vào, anh ta chạy đến đưa mâm cơm cho cô cầm lấy còn mình thì dìu lão kia đứng dậy bước về giường, sau đó bưng mâm cơm từ trên tay của cô đặt lên giường cho lão ta. Rồi cùng với Đóa Lệ đi ra khỏi phòng, anh cúi người xuống nhặt con dao nằm dưới cửa lên và lập tức quay sang nhìn cô với đôi mắt lo lắng :

- Cô Đóa Lệ có làm sao không ạ? Ban nãy chúng tôi có xem đoạn ghi hình giữa cô và lão điên kia, khi chúng tôi phát hiện trên tay của lão ấy cầm con dao thì chúng tôi vô cùng bất an và đầy lo lắng, rồi tới lúc cô nói lớn nữa cũng làm cho chúng tôi một phèn sợ hãi, và chúng tôi tính xông vào thì sếp Mạnh không cho. Thật sự rất là may khi cô đã làm chủ được tình hình.

Đóa Lệ đỏ ưng mặt khi được người khác quan tâm lo lắng cho mình vì vậy cô chỉ mỉm cười ngại ngùng, anh chàng lính này từ khi bước ra khỏi phòng đi tới phòng giám sát thì vẫn không ngớt miệng khen cô dù chỉ một giây. Đóa Lệ khiêm tốn cười nói :

- Hì, anh quá khen rồi, bấy nhiêu đó vẫn chưa là gì đâu ạ. Anh đừng khen tôi nữa, tôi sắp phồng to mũi vì những lời khen này của anh mất rồi.

Tuấn Mạnh từ trong phòng mở cửa ra nhìn cô cười rồi đưa tay lên xoa đầu cô và nói :

- Làm tốt lắm cô bé. Giờ thì em về nhà ăn cơm mẹ đi rồi đi học nhé. Anh sẽ tiễn em ra chỗ gửi xe.

Đóa Lệ mặt mới vừa hết đỏ nhưng giờ lại đỏ hơn trước hành động cùng với lời khen của Tuấn Mạnh, cô chỉ lẳng lặng gật đầu rồi cùng anh đi ra bãi gửi xe để lấy xe rồi đi học. Cả hai đang trò chuyện thì bỗng nhiên lính của anh gọi đến và nói đầy khẩn cấp :

- Sếp ơi , có chuyện lớn rồi. Lão ta sau khi ăn cơm xong tự nhiên có hành động gì lạ lắm, hình như lão biết chúng ta lắp đặt camera vậy.


/82

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status