Như một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại trước mắt ánh mặt trời chói lóa, trên trán còn sót lại chút mồ hôi chưa khô.
Hít một hơi thật sâu, bỗng cảm thấy trong người vẫn còn có chút đau nhức mỏi mệt, cắn răng xuống giường, muốn rót cho mình chén nước. Mặc dù bước chân còn lảo đảo một chút, nhưng cũng không đến nỗi nào, xem ra đã gần bình phục rồi.
Quả nhiên, cảm mạo không phải bệnh, nếu là bệnh thì khó chịu chết mất a!
Cũng không biết, mình đã bất tỉnh, mê man mất mấy ngày.
Căn phòng này, có thể nói là sạch sẽ gọn gàng. Sa trướng màu bạc, màn giường màu bạc, bàn trà cẩm thạch trắng, chén trà bạch ngọc, hết thảy mọi thứ đều là màu trắng bạc. Nếu đoán không nhầm, thì căn phòng này đích thị là của Vân tiên nhân rồi, nhưng sao lại an bài cho ta ở chỗ này?
Mới vừa đi tới trước bàn trà, một thân ảnh gầy yếu liền chạy như bay đến trước mặt ta.
“Chủ tử! Người… người… người sao có thể tự mình làm chứ?!”
Nghe thấy vậy, đầu ta lại choáng váng, may mà có mép bàn chống đỡ, bằng không ta lại phải duyên dáng ngã xuống rồi. Chậm rãi xoay người, quay lại nhìn vẻ mặt cực kì hoảng sợ của Tiểu Tạc Tử, ta nói: “Tiểu Tạc Tử, ta đang khát nước, không tự mình đi lấy, chẳng lẽ lại muốn chết khát ư?”
Người nói vô ý, người nghe hữu ý, Tiểu Tạc Tử liền quỳ thụp xuống: “Chủ tử, chủ tử tha mạng, là nô tài hầu hạ không chu đáo, chủ tử tha mạng a!~~~~”
Á khẩu, đúng là rảo cản ngôn ngữ nghiêm trọng! “Ta bảo này, Tiểu Tạc Tử.” Ngồi lên ghế bằng đá cẩm thạch chạm trổ, cảm giác lành lạnh khiến lòng ta rất dễ chịu, đầu óc cũng thanh tỉnh vài phần.
“Chủ tử phân phó……” Tiểu Tạc Tử ngẩng đầu, mắt đã ngân ngấn nước.
“Ngươi đứng lên đi, mau chuẩn bị thứ gì đó mát lạnh cho ta uống.” Một hơi uống sạch trà trên bàn, ta ôn nhu dặn dò hắn, “Như chè đậu xanh chẳng hạn! Ở đây các ngươi biết nấu chứ?! Đương nhiên nếu có cả nước ô mai ướp lạnh thì càng tốt! Hắc hắc……”
Đầu tiên Tiểu Tục Tử đần ra không hiểu, nhưng sau đó liền dập đầu đáp: “Bẩm chủ tử, những thứ này nô tài sẽ đi phân phó Ngự thiện phòng!” Đứng dậy liền đi ngay, dù một khắc cũng chỉ sợ chậm trễ.
Vốn còn định hỏi hắn, là ai bảo hắn tới hầu hạ ta, nhưng thấy đứa nhỏ này ba chân bốn cẳng chạy thẳng, cũng ngại không gọi hắn lại nữa. Mà thôi quên đi, người nào tới thì cũng sẽ tới, có không muốn gặp cũng không thể được.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Sau tiếng gõ cửa, một thân trường sam trắng nhẹ nhàng lọt vào tầm mắt ta.
Tại sao Vân tiên nhân lại biến thành người như vậy…… Rõ ràng là lạnh lùng cô đạm, tiên nhân không bận thế sự, vì sao lại……
Bầu không khí trong phòng chợt trở nên rất quỷ dị.
Âu Dương Vân sao lại không phát hiện ra tâm tư của Thượng Quan Lăng, ngân mâu nhẹ cong lên, khóe môi khẽ nhếch, bước chậm tới, nhẹ giọng nói: “Lăng nhi, uống trước ô mai hoa quế này trước đi, cháo của nàng, phòng bếp còn đang chuẩn bị.”
Ách…… Từ khi nào Vân tiên nhân lại gọi ta là “Lăng nhi” ?! Thời gian qua hắn không phải luôn rất tuân theo lễ nghĩa, xưng hô với ta là Trưởng công chúa sao?! (Vivi: Vì Vân ca không muốn Cửu ca độc chiếm cách gọi này ý mà =]])
Ngẩng đầu đón nhận ánh mắt bạc của hắn, ý cười trong mắt, nhu hoà tựa làn nước xuân. Ông trời ơi, thế này là sao? Vân tiên nhân sao lại ăn thức ăn của trần gian?! (Vivi: Sặc chết, thế chị nghĩ anh ăn gì để sống??? >.< Maroon: em Lăng nghĩ tiên chỉ ăn không khí thôi.)
“Cám ơn……” Kêu hắn là cái gì mới được đây? Âu Dương Vân?! “…… Vân vương” Gọi có chút không thuận miệng, nên có vẻ hơi gượng gạo.
Âu Dương Vân chăm chú nhìn, cười nhạt nói: “Chưa bao giờ nghe người ta gọi trẫm là Vân vương. Lăng nhi nếu thích, có thể gọi ta — Vân tiên nhân.”
Thân mình đột nhiên căng cứng, đất trời lay chuyển…… Hắn sao lại biết ta thầm gọi hắn là Vân tiên nhân?!
“Lăng nhi không cần lo lắng nữa, người của Tiên Nguyệt Phường, ai ở đâu thì đã quay về nơi đó rồi.” Hôm nay Âu Dương Vân dường như từ mặt trăng biến thành mặt trời, băng giá bị hơi ấm làm tan chảy.
“Cám ơn!” Ta cảm kích nhìn Vân tiên nhân, đúng rồi, còn một người nữa, nhất định phải xác nhận hắn vẫn an toàn, “Vân tiên nhân…… Khụ khụ……” Ta đúng thật đã gọi hắn như vậy ……
“Sao?” Âu Dương Vân nghe xưng hô như thế, trái lại rất cao hứng, thanh âm liền đều có sắc thái.
“Người đó… Bích Quân ấy? Hắn vốn dĩ là… nhạc công ở Tiên Nguyệt Phường ta….. sau này hình như đã rời khỏi Tiên Nguyệt Phường, hắn ở Chí Tôn Phường bị người của ngươi bắt được! Hắn có phải cũng cùng được thả hay không?”
Âu Dương Vân tựa hồ đã sớm đoán được việc này, có chuẩn bị mà nói: “Lăng nhi, thực rất quan tâm — nhạc công này?” Hắn còn cố ý nhấn vào hai chữ nhạc công. Có trời mới biết, nguyên lai thân phận Bích Quân ở Tiên Nguyệt Phường so với nhạc công khá là khác biệt.
“Đương nhiên rồi, là nhân tài của Tiên Nguyệt Phường ta a!” Người ta bảo, người nói lúc chột dạ thường không dám nhìn vào mắt đối phương. Nhưng mà, ta sẽ không làm thế, hành động phải xứng với chức danh mẹ kế bất lương chứ, ta muốn đối mặt với các độc giả nói ra lời nói trái lương tâm, lúc đó ánh mắt của ta đích thực là chân thành biết bao, ánh mắt chân thành như vậy ngay cả người hiện đại như ta cũng bị lừa! Cho nên, ta nhìn chằm chằm vào ngân mâu của Vân tiên nhân, không chớp mắt, vạn phần thành khẩn nói ra câu nói vừa rồi.
“Ha ha, Lăng nhi thật thú vị.” Âu Dương Vân nở nụ cười. Không phải cười nhạt, có cười cũng không sao, chỉ là, lúc này hắn lại cười thành tiếng, đối với hắn mà nói, e là lần đầu tiên.
Ta nhìn đến ngây người.
Lúc trước, vẻ đẹp của Vân tiên nhân, trên trời dưới đất, tuyệt sắc vô song, nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lùng, khiến cho người ta khó có thể tới gần.
Bây giờ, vẻ đẹp của Vân tiên nhân, trên trời dưới đất, tuyệt thế vô song, không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa, hấp dẫn khiến người ta đắm chìm.
“Làm phiền rồi.” Một kẻ đeo mặt nạ bạc, bạch y đơn giản, thanh âm trêu chọc đẩy mạnh cửa tiến vào.
Hít một hơi thật sâu, bỗng cảm thấy trong người vẫn còn có chút đau nhức mỏi mệt, cắn răng xuống giường, muốn rót cho mình chén nước. Mặc dù bước chân còn lảo đảo một chút, nhưng cũng không đến nỗi nào, xem ra đã gần bình phục rồi.
Quả nhiên, cảm mạo không phải bệnh, nếu là bệnh thì khó chịu chết mất a!
Cũng không biết, mình đã bất tỉnh, mê man mất mấy ngày.
Căn phòng này, có thể nói là sạch sẽ gọn gàng. Sa trướng màu bạc, màn giường màu bạc, bàn trà cẩm thạch trắng, chén trà bạch ngọc, hết thảy mọi thứ đều là màu trắng bạc. Nếu đoán không nhầm, thì căn phòng này đích thị là của Vân tiên nhân rồi, nhưng sao lại an bài cho ta ở chỗ này?
Mới vừa đi tới trước bàn trà, một thân ảnh gầy yếu liền chạy như bay đến trước mặt ta.
“Chủ tử! Người… người… người sao có thể tự mình làm chứ?!”
Nghe thấy vậy, đầu ta lại choáng váng, may mà có mép bàn chống đỡ, bằng không ta lại phải duyên dáng ngã xuống rồi. Chậm rãi xoay người, quay lại nhìn vẻ mặt cực kì hoảng sợ của Tiểu Tạc Tử, ta nói: “Tiểu Tạc Tử, ta đang khát nước, không tự mình đi lấy, chẳng lẽ lại muốn chết khát ư?”
Người nói vô ý, người nghe hữu ý, Tiểu Tạc Tử liền quỳ thụp xuống: “Chủ tử, chủ tử tha mạng, là nô tài hầu hạ không chu đáo, chủ tử tha mạng a!~~~~”
Á khẩu, đúng là rảo cản ngôn ngữ nghiêm trọng! “Ta bảo này, Tiểu Tạc Tử.” Ngồi lên ghế bằng đá cẩm thạch chạm trổ, cảm giác lành lạnh khiến lòng ta rất dễ chịu, đầu óc cũng thanh tỉnh vài phần.
“Chủ tử phân phó……” Tiểu Tạc Tử ngẩng đầu, mắt đã ngân ngấn nước.
“Ngươi đứng lên đi, mau chuẩn bị thứ gì đó mát lạnh cho ta uống.” Một hơi uống sạch trà trên bàn, ta ôn nhu dặn dò hắn, “Như chè đậu xanh chẳng hạn! Ở đây các ngươi biết nấu chứ?! Đương nhiên nếu có cả nước ô mai ướp lạnh thì càng tốt! Hắc hắc……”
Đầu tiên Tiểu Tục Tử đần ra không hiểu, nhưng sau đó liền dập đầu đáp: “Bẩm chủ tử, những thứ này nô tài sẽ đi phân phó Ngự thiện phòng!” Đứng dậy liền đi ngay, dù một khắc cũng chỉ sợ chậm trễ.
Vốn còn định hỏi hắn, là ai bảo hắn tới hầu hạ ta, nhưng thấy đứa nhỏ này ba chân bốn cẳng chạy thẳng, cũng ngại không gọi hắn lại nữa. Mà thôi quên đi, người nào tới thì cũng sẽ tới, có không muốn gặp cũng không thể được.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Sau tiếng gõ cửa, một thân trường sam trắng nhẹ nhàng lọt vào tầm mắt ta.
Tại sao Vân tiên nhân lại biến thành người như vậy…… Rõ ràng là lạnh lùng cô đạm, tiên nhân không bận thế sự, vì sao lại……
Bầu không khí trong phòng chợt trở nên rất quỷ dị.
Âu Dương Vân sao lại không phát hiện ra tâm tư của Thượng Quan Lăng, ngân mâu nhẹ cong lên, khóe môi khẽ nhếch, bước chậm tới, nhẹ giọng nói: “Lăng nhi, uống trước ô mai hoa quế này trước đi, cháo của nàng, phòng bếp còn đang chuẩn bị.”
Ách…… Từ khi nào Vân tiên nhân lại gọi ta là “Lăng nhi” ?! Thời gian qua hắn không phải luôn rất tuân theo lễ nghĩa, xưng hô với ta là Trưởng công chúa sao?! (Vivi: Vì Vân ca không muốn Cửu ca độc chiếm cách gọi này ý mà =]])
Ngẩng đầu đón nhận ánh mắt bạc của hắn, ý cười trong mắt, nhu hoà tựa làn nước xuân. Ông trời ơi, thế này là sao? Vân tiên nhân sao lại ăn thức ăn của trần gian?! (Vivi: Sặc chết, thế chị nghĩ anh ăn gì để sống??? >.< Maroon: em Lăng nghĩ tiên chỉ ăn không khí thôi.)
“Cám ơn……” Kêu hắn là cái gì mới được đây? Âu Dương Vân?! “…… Vân vương” Gọi có chút không thuận miệng, nên có vẻ hơi gượng gạo.
Âu Dương Vân chăm chú nhìn, cười nhạt nói: “Chưa bao giờ nghe người ta gọi trẫm là Vân vương. Lăng nhi nếu thích, có thể gọi ta — Vân tiên nhân.”
Thân mình đột nhiên căng cứng, đất trời lay chuyển…… Hắn sao lại biết ta thầm gọi hắn là Vân tiên nhân?!
“Lăng nhi không cần lo lắng nữa, người của Tiên Nguyệt Phường, ai ở đâu thì đã quay về nơi đó rồi.” Hôm nay Âu Dương Vân dường như từ mặt trăng biến thành mặt trời, băng giá bị hơi ấm làm tan chảy.
“Cám ơn!” Ta cảm kích nhìn Vân tiên nhân, đúng rồi, còn một người nữa, nhất định phải xác nhận hắn vẫn an toàn, “Vân tiên nhân…… Khụ khụ……” Ta đúng thật đã gọi hắn như vậy ……
“Sao?” Âu Dương Vân nghe xưng hô như thế, trái lại rất cao hứng, thanh âm liền đều có sắc thái.
“Người đó… Bích Quân ấy? Hắn vốn dĩ là… nhạc công ở Tiên Nguyệt Phường ta….. sau này hình như đã rời khỏi Tiên Nguyệt Phường, hắn ở Chí Tôn Phường bị người của ngươi bắt được! Hắn có phải cũng cùng được thả hay không?”
Âu Dương Vân tựa hồ đã sớm đoán được việc này, có chuẩn bị mà nói: “Lăng nhi, thực rất quan tâm — nhạc công này?” Hắn còn cố ý nhấn vào hai chữ nhạc công. Có trời mới biết, nguyên lai thân phận Bích Quân ở Tiên Nguyệt Phường so với nhạc công khá là khác biệt.
“Đương nhiên rồi, là nhân tài của Tiên Nguyệt Phường ta a!” Người ta bảo, người nói lúc chột dạ thường không dám nhìn vào mắt đối phương. Nhưng mà, ta sẽ không làm thế, hành động phải xứng với chức danh mẹ kế bất lương chứ, ta muốn đối mặt với các độc giả nói ra lời nói trái lương tâm, lúc đó ánh mắt của ta đích thực là chân thành biết bao, ánh mắt chân thành như vậy ngay cả người hiện đại như ta cũng bị lừa! Cho nên, ta nhìn chằm chằm vào ngân mâu của Vân tiên nhân, không chớp mắt, vạn phần thành khẩn nói ra câu nói vừa rồi.
“Ha ha, Lăng nhi thật thú vị.” Âu Dương Vân nở nụ cười. Không phải cười nhạt, có cười cũng không sao, chỉ là, lúc này hắn lại cười thành tiếng, đối với hắn mà nói, e là lần đầu tiên.
Ta nhìn đến ngây người.
Lúc trước, vẻ đẹp của Vân tiên nhân, trên trời dưới đất, tuyệt sắc vô song, nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lùng, khiến cho người ta khó có thể tới gần.
Bây giờ, vẻ đẹp của Vân tiên nhân, trên trời dưới đất, tuyệt thế vô song, không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa, hấp dẫn khiến người ta đắm chìm.
“Làm phiền rồi.” Một kẻ đeo mặt nạ bạc, bạch y đơn giản, thanh âm trêu chọc đẩy mạnh cửa tiến vào.
/210
|