Cánh tay tôi nhẹ nhàng ôm lấy Yến Tứ Phương có thể mất bao nhiêu sức lực? Có thể dựa vào gần bao nhiêu? Nhưng chỉ cần như vậy tôi cũng có thể rõ ràng cảm thấy được hắn cứng người lại trong nháy mắt.
Giây tiếp theo, tôi bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, ánh mắt hắn nhìn tôi không còn nụ cười nhợt nhạt, cho dù nụ cười ấy vốn dĩ chỉ là mặt nạ treo bên ngoài nhưng dù gì thì đó cũng là cười, còn hiện tại trong mắt hắn đều là lửa giận, tuy không lớn nhưng rất chân thật.
Tôi lảo đảo một chút, được tiểu Vô Cầu giữ lại mới tránh khỏi bị ngã.
“Sư phụ người làm gì vậy?” Tên nhóc Vô Cầu vậy mà lại dám nói lớn tiếng với sư phụ nó.
Yến Tứ Phương không thèm nhìn đến Vô Cầu đang thay tôi bất bình, ánh mắt sắt bén nhìn lướt qua tôi, lạnh lùng nói: “Thượng Quan Lăng,cô đem những thứ ghê tởm đó dùng trên người ta, ta căn bản không cần! Cái gì mà cảm ơn ta đã đến thế giới này? Thật buồn cười. Cô đi hỏi thử xem, tùy tiện đi đến những con đường lớn ở Vân Kinh bắt lấy một người nào đó hỏi thử xem, xem bọn hắn nói thế nào? Ai có thể quên được tràng đại hỏa ngày hôm ấy ở Vân Kinh? Ở trong cung này không biết có bao nhiêu oan hồn đang oán hận sao ta không chết đi! Thượng Quan Lăng, sao cô không đi hỏi tên hoàng đệ đáng thương của ta đang ở trong thủy lao, xem thử hắn có phải là cũng đang cảm ơn ta đã sinh ra trên đời này không? Hả?”
“Sư phụ...” Vô Cầu mở to ánh mắt không thể tin được nhìn Yến Tứ Phương, “Sư phụ người đang nói gì vậy? Trận đại hỏa gì? Cái gì... oan hồn? Sao Vô Cầu nghe không hiểu...”
Tôi kéo Vô Cầu lại, ôm nó vào lòng, dịu dàng cười với nó: “Sư phụ đệ đang tức giận mà, lời nói khi tức giận thì sao có thể xem là thật được. Trễ quá rồi, Vô Cầu, đệ về phòng mình trước đi, ngày mai Lăng tỷ tỷ lại mang đệ đi chơi, ngoan..”
Vô Cầu đẩy tôi ra, sững sờ nhìn chằm chằm Yến Tứ Phương, cố chấp hỏi lại: “Sư phụ, người hãy nói với Vô Cầu đó đều là lời nói do tức giận đi! Chỉ cần sư phụ nói, Vô Cầu sẽ tin.”
Đôi lông mi rậm rạp của Yến Tứ Phương hạ xuống tạo thành một bóng râm dưới mắt, hắn không nói gì. Đây coi như là một sự thừa nhận.
“Ha ha... thảo nào... thảo nào...” Nước mắt giống như những hạt châu, từng giọt từng giọt từ đôi mắt Vô Cầu trào ra, “Con... mỗi lần đi trên phố đều nghe thấy mọi người bàn luận, con chỉ coi như bọn họ nói bậy... là bọn họ... đố kỵ với sư phụ... Vô Cầu trước giờ... không hề tin...nhưng mà...” Vô Cầu giương mắt hung hăng nhìn chằm chằm Yên Tứ Phương: “Sư phụ con hận người.” Nói xong, Vô Cầu vừa khóc vừa quay lưng chạy mất.
Tay Yến Tứ Phương hơi nâng lên rồi lại rụt về. Ánh mắt hắn thoáng hiện lên sự đau lòng trong nháy mắt. Tiếp sau đó lại là sự lạnh lẽo vô vọng.
Thật lâu sau, ánh mắt Yến Tứ Phương lại chuyển về người tôi, hắn thản nhiên nhìn tôi, nói: “Không đến năm ngày nữa thì biểu ca, đệ đệ của cô sẽ đến rồi, thật là khó mà có được lúc bọn hắn vội vàng đến tham dự hôn lễ của chúng ta vào mười ngày sau.”
Tôi ngây ngốc.
Ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi đang nói giỡn, có phải không?”
“Cô thấy sao?” Yến Tứ Phương cười, cười thật lạnh lùng, “Vốn định để mấy hôm nữa mới nói với cô, xem ra hôm nay quả thật là ngày tốt lành, đáng giá để đem mọi chuyện nói ra hết.”
“Ngươi điên rồi?” Tôi hét lên.
“Cô thấy sao?” Vẫn là một câu nói nhẹ nhàng, chuyện gì cũng không để ý.
“Yến Tứ Phương, ngươi biết rõ ta, hiểu rõ ta, sao ngươi có thể như vậy?”
“Ta nhớ ta đã từng nói: Trên thế giới này không có người nào đáng có hạnh phúc. Côcũng như vậy thôi, Lăng công chúa của ta. Ha ha, cô chắc không phải là vẫn luôn tưởng rằng kẻ hèn này đang nói giỡn đi?”
Con người màu tím đang chuyển thành nguyệt sắc, rõ ràng là đang cười, hắn rõ ràng là đang cười nha, tại sao tôi lại hận hắn cười như vậy với tôi? Tại sao hắn phải cười chứ? Ma quỷ...
“Hơn nữa, kẻ hèn này đã dùng chính máu của mình nuôi dưỡng Lăng công chúa, Lăng công chúa sao lại không có chút gì hồi báo cho ta? Lễ thượng vãng lai (*) là hợp tình hợp lýthôi.”
(*) Lễ thượng vãng lai: Có qua có lại.
“Lăng công chúa sợ là phải cùng kẻ hèn này đồng sinh cộng tử rồi. Cho dù là không bị ràng buộc bởi ‘Đồng quy’, chúng ta hình như cũng không thể thoát khỏi an bài của ông trời đâu. Nếu công chúa và kẻ hèn này đã có duyên phận đến như vậy, kẻ hèn này cảm thấy hai người chúng ta nên cùng nhau thuận theo ý trời. Nói không chừng vì thế mà ông trời sẽ hậu đãi với ta, kẻ hèn này cũng không cần phải là yêu tinh chuyển thế gì đó rồi.”
Yến Tứ Phương nói từng câu từng câu một, không nhanh không chậm, rõ ràng, từng chữ có lực, từng câu sát thương.
Mà lòng của tôi, lại theo mỗi một từ hắn nói ra, mà nguội dần, lạnh dần, rét dần đi.
“À đúng rồi, kẻ hèn vừa mới nhận được tin tức, Lương hoàng Đông Phương Cửu cũng đang hướng đến Vân Kinh. Ai, hy vọng là trên đường gió yên sóng lặng.” Yến Tứ Phương cười cười,‘Mạn Châu Sa Hoa’ ở bên má trái của hắn càng phát ra yêu diễm, đó chính là mùi vị khát máu.
Tôi căn bản không chú ý hắn rời đi lúc nào, đợi đến khi tôi thanh tỉnh lại, dưới tán cây ngọc lan này chỉ còn lại mình tôi.
Hương ngọc lan sâu kín, tiêu điều nói lên sự đau thương.
Lẽ nào vết sẹo trong lòng hắn vẫn không thể xóa đi sao?
Lẽ nào hắn nhất định phải thật sự biến thành yêu ma để bị mọi người phỉ nhổ hắn mới vui sao?
Lẽ nào hắn nhất định phải khiến tất cả những người ở bên cạnh hắn, thật lòng yêu thương hắn đều rời bỏ hắn thì hắn mới vui sao?
Lẽ nào tim của hắn thật sự không thể bị lay động một chút nào sao?
Lấy việc tra tấn người khác làm niềm vui, khiến người ta bất hạnh mà sung sướng... Rõ ràng chính là đang tra tấn bản thân mình, lẽ nào không làm như vậy thì không thể đạt được niềm vui thú lớn nhất sao.
Rõ ràng không nên như vậy...
Tôi không thể hiểu được.
***
Hoàng cung Ngôn quốc, tẩm cung của Âu Dương Yến.
Yến Tứ Phương chạy một mạch về tẩm cung của chính mình, không dùng khinh công, dùng phương thức bình thường nhất, chạy, chạy một mạch, chạy đến khi thở hổn hển, chạy đến khi mồ hôi ướt đẫm cả người mới thoải mái. Đáng tiếc, hắn chính là Yến cung chủ, cho dù là chạy bộ thì hơi thở của hắn cũng chỉ hơi rõ ràng một chút mà thôi.
Thật hận. Hắn thật thống hận bản thân mình không tìm được cách phát tiết! Nhìn những đồ ngọc đồ sứ đầy trước mắt hắn không thể đập vỡ. Nhìn những tơ lụa gấm vóc đầy trước mắt hắn không thể xé bỏ, hắn chỉ có thể đứng tại chỗ. Giống như mọc rễ mà đứng thẳng ở đây, nếu như có thể, hắn hy vọng có thể một cước đạp vỡ mặt đất của tẩm cung này.
Nhưng mà, hắn không thể.
Hắn không phải vô tri vô giác, không tình cảm, không sầu không giận, không vui không buồn.
“Yến Tứ Phương, ngày mà ngươi sinh ra thật sự là một ngày rất quý giá, cảm ơn ngươi, đã đến thế giới này.”
“Yến Tứ Phương, ngày mà ngươi sinh ra thật sự là một ngày rất quý giá, cảm ơn ngươi, đã đến thế giới này.”
Những ma âm này cứ xuyên qua tai hắn, sắp bức điên hắn rồi. Khiến hắn làm gì cũng không thể xua đi được.
Viết thương ở tận đáy lòng lại xông ra, nhẹ nhàng mà đâm hắn từng chút.
Nhẹ nhàng một chút, mà lại đau đến nghẹt thở.
“Sư phụ, tại sao mọi người trong thiên hạ đều muốn Yến nhi chết?”
“Bởi vì người trong thiên hạ đều biết rõ, Yến nhi của vi sư là một đứa trẻ ngoan.”
“Sư phụ, tại sao phụ thân của Yến nhi lại muốn cho Yến nhi một vết sẹo trước ngực?”
“...Yến nhi ngoan, vi sư thay con xóa nó đi được không?”
“Sư phụ, người trong thiên hạ đều muốn đồ nhi chết, còn sư phụ thì sao? Sư phụ cũng muốn đồ nhi chết sao?”
“...Vi sư... không nỡ...”
“Sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ bắt Âu Dương gia trả lại những gì họ thiếu con.”
“Yến nhi à, con phải học cách quên đi, thì mới có thể sống vui vẻ được.”
“Nếu như người trong thiên hạ đều muốn con chết, vậy thì con quyết không chết, con muốn những người muốn con chết sống không được, chết không xong.”
“Yến nhi... Vi sư cứu con một lần nhưng không thể bảo vệ con cả đời.”
Chuyện cũ từng màn, từng màn lướt qua trong đầu Yến Tứ Phương, một lần lại một lần, lặp đi lặp lại những hình ảnh hoặc tốt đẹp hoặc băn khoăn.
Bao nhiêu năm rồi, ở trong lòng Yến Tứ Phương chỉ có một người kia là thật sự muốn hắn sống, cho dù là làm trái ý trời, cho dù là mất đi đôi mắt, cũng muốn giúp hắn.
Nhưng mà...
“Sư phụ, người có phải là cũng muốn vạch một vết thương trong lòng của Yến nhi?” Nhưng là không có ai nghe thấy, vậy là đang nói cho ai nghe?
***
Tây Vực, Sinh Tử cốc.
“Người đó tỉnh chưa?”
“Hồi cốc chủ, tỉnh rồi.”
“Ừ.”
“Người đó tỉnh rồi thì bảo đi gặp cốc chủ.”
“Dạ.”
“Bẩm cốc chủ, người đó trong lúc hôn mê không ngừng nhắc đi nhắc lại, nói tính mệnh của chủ nhân cốc chủ đang nguy hiểm, xin cốc chủ xuất cốc cứu người.”
“Ha ha, không cần xuất cốc, những thứ nên đến liền sẽ đến thôi, chăm sóc người đó cho tốt.”
“Dạ, cốc chủ.”
***
Bốn ngày sau.
Hoàng cung Ngôn quốc, địa lao.
Tôi vừa nhận được tin tức, không có chậm trễ nửa khắc, liền lao đến góc tây bắc của hoàng cung Ngôn quốc, trong địa lao phía sau Tông Kì điện.
Địa lao không giống với thủy lao, cho dù đều âm u khiến người ta sợ hãi, nhưng dù sao cũng là nơi người bình thường vẫn có thể sống được. Còn hoàn cảnh của thủy lao, người bình thường không thể chịu nổi hai ngày.
Thị vệ mở cửa lao ra xong thì lẳng lặng rời đi.
Người vừa đi khỏi, tôi liền xông vào, trước tiên là nở một nụ cười ngọt nhạt với vị anh họ độc miệng đang dựa vào tường vừa tỉnh táo lại vừa suy yếu. Sau đó hung hăng ôm lấy Thiên Thiên đang sững sờ nhìn tôi.
Trời đất chứng giám, đó là do tôi căn bản đã quên mất hắn ta đã biết chuyện tôi không phải hoàng tỷ của hắn rồi.
Tôi tiếp tục duy trì tư thế ôm hắn, mà Thiên Thiên cúi đầu nhìn tôi, trên khuôn mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt ấy lại khiến cho cơ thể tôi không hiểu sao run lên một chút. Tôi mơ hồ cảm thấy chuyện tình có chút không ổn rồi.
“Ngươi là hoàng tỷ của trẫm sao?” Thiên Thiên cười như không cười nhìn chằm chằm tôi, “Trả lời trẫm.”
Tôi khó khăn nuốt nước miếng, không cách nào mở miệng. Tôi căn bản không mở miệng được.
Hắn nhìn tôi, lại giống như không có nhìn tôi, ánh mắt của hắn mê mang mà mờ ảo, phản phất như nhìn xuyên qua tôi mà nhìn đến một nơi nào đó không biết tên, tìm kiếm một ai đó. Hắn thản nhiên thở dài: “Vị hoàng tỷ vừa hà khắc,xảo huyệt, bướng bỉnh lại thông minh của ta, người đang ở đâu...”
Trong khi nói chuyện, tay của hắn dịu dàng để ở trên cổ của ta, dựa theo tiếng than thở của hắn mà chậm rãi dùng sức.
Hô hấp của tôi bắt đầu trở nên khó khăn, tầm nhìn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, thân thể giống như không phải là của mình nữa, không thể làm ra bất cứ phản kháng nào.
“Thượng Quan Thiên, ngươi điên rồi! khụ khụ...” Tô Tử Chiêm giãy dụa men theo góc tường đứng lên, đáng tiếc căn bản chính là giãy dụa vô ích. “Thượng Quan Thiên, buông nàng ta ra! Khụ khụ... Buông ra...”
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình từng chút từng chút từ ngón tay của Thượng Quan Thiên trôi đi mất, nhìn vào gương mặt tuấn mỹ ngày xưa hễ nhìn thấy tôi liền ngốc nghếch cười giờ trở nên ngày càng dữ tợn, nhìn vào cái miệng lúc nào cũng gọi tôi hoàng tỷ, gọi thật ngọt ngào, giờ đang phun ra những lời nói của ác ma: “Mang hoàng tỷ của trẫm trả lại đây...”
Tôi khó khăn nâng tay lên, cũng chỉ có thể sờ đến cổ của mình, lại không thể thoát khỏi khí lực như vũ bão từ đôi tay ngoan tuyệt của Thượng Quan Thiên. Trong nháy mắt thân thể trượt xuống, tôi kéo kéo khóe miệng cười, nếu như bây giờ có gương, vậy nhất định sẽ là một nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
Trả lại? Có biết bao nhiêu người muốn tôi trả lại, tôi không muốn trả sao? Nhưng tôi làm sao mà trả lại? Trả hết được sao?
“A...” Thượng Quan Thiên đang kêu gào như một con thú nhỏ, mạnh mẽ quăng tôi đi, đè lại vai trái của mình, hung hăng nhìn trừng trừng người đang đứng phía sau tôi.
Tôi không có bị quăng xuống đất, thật sự là phải cảm tạ đôi tay vươn ra đỡ lấy tôi của Yến Tứ Phương.
A, ngay cả việc tôi có thể sống sót thoát ra khỏi tay của Thiên Thiên cũng phải cảm tạ hắn. Cây ngân châm cắm trên bả vai trái của Thiên Thiên chắc cũng là vật của Yến Tứ Phương. Loại châm này không phải là lần đầu tiên thấy hắn dùng. Ồ, xem lại thì đây cũng không phải lần đầu hắn cứu tôi.
Yến Tứ Phương thả tay, tôi lảo đảo một chút rồi đứng vững. Tôi nhìn hắn một cái, không có nói cảm ơn. Tôi cảm thấy đối với Yến Tứ Phương, tên gia hỏa này, tôi có cảm ơn hắn hay không hắn cũng sẽ không để ý. Hắn có để ý chuyện gì không? Tám phần là không có rồi. Hơn nữa hắn cứu tôi, ước chừng là do cảm thấy hiện giờ tôi mà chết thì vẫn chưa đủ bất hạnh, phải chiếu theo suy nghĩ của hắn mà chết thì mới đủ bi thảm, cũng chỉ có như vậy thì hắn mới có tấm lòng cảm kích mà cảm ơn tôi, cảm ơn tôiđã để hắn thấy được một kết cục bất hạnh vô cùng hoàn mỹ.
“Nàng ta sắp trở thành hậu của cô vương, mạng của vương hậu cho dù cô vương không để ý thì cũng không thể để người khác lấy đi. Côvương hy vọng Ngọc đế có thể hiểu được ý củacô vương.” Đạm mạc nói xong, Yến Tứ Phương tao nhã xoay người, liếc xéo tôi một cái, nói:“Người, cô đã thấy rồi thì trở về đi, Vô Cầu đang chờ ở chỗ cô đó.” Nghiêng đầu liếc nhìn Tô Tử Chiêm, cười: “Tô đại nhân phải dưỡng thương cho tốt, năm ngày sau đại hôn của côvương vẫn mong được ngài đến tham dự.”
“Ngươi...” Tô Tử Chiêm nghiến răng khanh khách, nắm chặt nắm tay, móng tay găm vào thịt, máu chảy ra từ khe hở.
“Đi thôi.”
Yến Tứ Phương lại liếc tôi một cái, tôi chỉ có thể lẳng lặng theo hắn ra ngoài địa lao.
Lúc Đông Phương Cửu đến Vân Kinh, chỉ còn cách đại hôn của Âu Dương Yến có bangày.
Hiên Viên Tiêu sớm đã đến, bên cạnh hắn tự nhiên không thể thiếu Thượng Quan Sở Sở.
Còn có mấy quốc chủ của ba nước phụ thuộc là Kim, Ngọc, Lương cũng đều đến cả.
Thật ra, đến sớm nhất chính là đặc sứ của Thương Mân, tam công chúa, Mộ Dung Uyển.
Phòng ở của tôi không lớn, hôm nay người ở trong phòng tôi cũng không nhiều, nhưng là nhiệt độ lại từ từ tăng cao, đều là bởi vì Tiểu Nhụy cứ nhìn chằm chằm tôi, hai đạo ánh sáng càng lúc càng mạnh mẽ mới khiến cho nó tăng cao.
“Tại sao ngươi cứ trừng Lăng tỷ tỷ của ta!” Vô Cầu hếch cái mũi lên, thể hiện sự bất mãn sâu sắc đối với ánh mắt của Tiểu Nhụy.
“Ta trừng dâm tặc thì liên quan gì ngươi? Hừ! Cái gì mà Lăng tỷ tỷ của ngươi! Người ta cùng với ngươi không có một chút quan hệ có được không?” Âm thanh không lớn nhưng là điểm trúng tử huyệt.
Tiểu Vô Cầu phẫn nộ trừng lớn mắt, giống như là chỉ cần như vậy liền có thể phun ra lửa mà thiêu chết cái miệng ác độc của Tiểu Nhụy.
“Ba...” Vỗ bàn một cái, Vô Cầu khiêu khích, “Ai nói không có quan hệ? Lăng tỷ tỷ chính là sư mẫu tương lai của ta! Chúng ta có quan hệ rất lớn đó có biết không? Tiểu nha đầu lừa gạt!”
“Ngươi...” Tiểu Nhụy cau mày, mím môi, nhưng không thể nói ra câu nào để phản bác.
“Tiểu Nhụy, không được vô lễ với ái đồ của Ngôn vương.” Mộ Dung Uyển dịu dàng nói, đôi mắt đẹp giống như có thể chảy ra nước.
“...Dạ, tam công chúa.” Tiểu Nhụy quang quác miệng, khẩu phục nhưng tâm không phục.
Vô Cầu đắc ý bắt chéo hai chân, ở trước mắt của Tiểu Nhụy nháy nháy mắt, lại chọc cho Tiểu Nhụy lầm bầm bất mãn.
Mộ Dung Uyển nhìn tôi, dịu giọng nói: “Tỷ tỷ có thể giúp Uyển nhi chuyện này không?”
“Ta...” Nhìn về phía những món điểm tâm tinh mỹ trên bàn, tôi do dự. “Có thể ta không thể gặp được hắn, không bằng chính ngươi...”
Mộ Dung Uyển cười cười: “Không thể nào, Ngôn vương không phải là người nhỏ nhen như thế, huống hồ cho dù Cửu ca ca không vào được nhưng nếu như tỷ tỷ muốn đem những thứ này cho hắn, chắc cũng không phải là chuyện khó, chỉ là phải xem tỷ có muốn giúp hay không?” Nàng ta nhẹ nhàng thở dài, “Uyển nhi đã làm chuyện có lỗi với Cửu ca ca, Cửu ca ca chắc sẽ không...”
“Lăng tỷ sắp trở thành sư mẫu của ta rồi, tỷ ấy sẽ không đi gặp tên tình nhân cũ đó đâu!” Vô Cầu bĩu môi một cái, tức giận cắt ngang lời nói của Mộ Dung Uyển.
“Vô Cầu, tên nhóc này đang dùng từ bậy bạ gì đó? Muốn bị đánh có phải không?” Móng tay của tôi nhéo lỗ tai nó, đau đến mức hai chân đang bắt chéo của nó run lên rớt xuống đất.
“Lăng tỷ tỷ, đệ không dám, không dám nữa...”
Mộ Dung Uyển vẫn cứ dịu dàng cười như cũ: “Lời nói trẻ con không nên trách.”
Tôi cũng cười, cười xấu hổ.
“Uyển nhi biết Cửu ca ca hận Uyển nhi đều có lý do, nhưng Uyển nhi...” Đôi mắt đẹp long lanh nước, thật thê lương, khiến người ta không nỡ, “Uyển nhi khẩn cầu Lăng tỷ tỷ giúp Uyển nhi truyền đạt tâm ý cuối cùng này. Như vậy...trong lòng Uyển nhi mới thấy đỡ hơn một chút.”
“Công chúa, người không cần phải cầu nàng ta! Tự nàng ta cũng có tâm tư với Lương hoàng, làm sao mà đi giúp người được? Người không cần tự cam...”
“Được rồi...” Tôi nói. Không phải chỉ là một đĩa điểm tâm thôi sao, giúp cô ta vậy, tình yêu của người không có được tình yêu luôn luôn đáng thương.
“Uyển nhi đa tạ Lăng tỷ tỷ.” Cô ta đứng dậy khom người với tôi xong, trong mắt đẹp đẽ là sự cảm kích.
Chỉ là tôi không thấy được ý cười ẩn sâu trong đôi mắt ấy, ý cười âm u tuyệt vọng.
Giây tiếp theo, tôi bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, ánh mắt hắn nhìn tôi không còn nụ cười nhợt nhạt, cho dù nụ cười ấy vốn dĩ chỉ là mặt nạ treo bên ngoài nhưng dù gì thì đó cũng là cười, còn hiện tại trong mắt hắn đều là lửa giận, tuy không lớn nhưng rất chân thật.
Tôi lảo đảo một chút, được tiểu Vô Cầu giữ lại mới tránh khỏi bị ngã.
“Sư phụ người làm gì vậy?” Tên nhóc Vô Cầu vậy mà lại dám nói lớn tiếng với sư phụ nó.
Yến Tứ Phương không thèm nhìn đến Vô Cầu đang thay tôi bất bình, ánh mắt sắt bén nhìn lướt qua tôi, lạnh lùng nói: “Thượng Quan Lăng,cô đem những thứ ghê tởm đó dùng trên người ta, ta căn bản không cần! Cái gì mà cảm ơn ta đã đến thế giới này? Thật buồn cười. Cô đi hỏi thử xem, tùy tiện đi đến những con đường lớn ở Vân Kinh bắt lấy một người nào đó hỏi thử xem, xem bọn hắn nói thế nào? Ai có thể quên được tràng đại hỏa ngày hôm ấy ở Vân Kinh? Ở trong cung này không biết có bao nhiêu oan hồn đang oán hận sao ta không chết đi! Thượng Quan Lăng, sao cô không đi hỏi tên hoàng đệ đáng thương của ta đang ở trong thủy lao, xem thử hắn có phải là cũng đang cảm ơn ta đã sinh ra trên đời này không? Hả?”
“Sư phụ...” Vô Cầu mở to ánh mắt không thể tin được nhìn Yến Tứ Phương, “Sư phụ người đang nói gì vậy? Trận đại hỏa gì? Cái gì... oan hồn? Sao Vô Cầu nghe không hiểu...”
Tôi kéo Vô Cầu lại, ôm nó vào lòng, dịu dàng cười với nó: “Sư phụ đệ đang tức giận mà, lời nói khi tức giận thì sao có thể xem là thật được. Trễ quá rồi, Vô Cầu, đệ về phòng mình trước đi, ngày mai Lăng tỷ tỷ lại mang đệ đi chơi, ngoan..”
Vô Cầu đẩy tôi ra, sững sờ nhìn chằm chằm Yến Tứ Phương, cố chấp hỏi lại: “Sư phụ, người hãy nói với Vô Cầu đó đều là lời nói do tức giận đi! Chỉ cần sư phụ nói, Vô Cầu sẽ tin.”
Đôi lông mi rậm rạp của Yến Tứ Phương hạ xuống tạo thành một bóng râm dưới mắt, hắn không nói gì. Đây coi như là một sự thừa nhận.
“Ha ha... thảo nào... thảo nào...” Nước mắt giống như những hạt châu, từng giọt từng giọt từ đôi mắt Vô Cầu trào ra, “Con... mỗi lần đi trên phố đều nghe thấy mọi người bàn luận, con chỉ coi như bọn họ nói bậy... là bọn họ... đố kỵ với sư phụ... Vô Cầu trước giờ... không hề tin...nhưng mà...” Vô Cầu giương mắt hung hăng nhìn chằm chằm Yên Tứ Phương: “Sư phụ con hận người.” Nói xong, Vô Cầu vừa khóc vừa quay lưng chạy mất.
Tay Yến Tứ Phương hơi nâng lên rồi lại rụt về. Ánh mắt hắn thoáng hiện lên sự đau lòng trong nháy mắt. Tiếp sau đó lại là sự lạnh lẽo vô vọng.
Thật lâu sau, ánh mắt Yến Tứ Phương lại chuyển về người tôi, hắn thản nhiên nhìn tôi, nói: “Không đến năm ngày nữa thì biểu ca, đệ đệ của cô sẽ đến rồi, thật là khó mà có được lúc bọn hắn vội vàng đến tham dự hôn lễ của chúng ta vào mười ngày sau.”
Tôi ngây ngốc.
Ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi đang nói giỡn, có phải không?”
“Cô thấy sao?” Yến Tứ Phương cười, cười thật lạnh lùng, “Vốn định để mấy hôm nữa mới nói với cô, xem ra hôm nay quả thật là ngày tốt lành, đáng giá để đem mọi chuyện nói ra hết.”
“Ngươi điên rồi?” Tôi hét lên.
“Cô thấy sao?” Vẫn là một câu nói nhẹ nhàng, chuyện gì cũng không để ý.
“Yến Tứ Phương, ngươi biết rõ ta, hiểu rõ ta, sao ngươi có thể như vậy?”
“Ta nhớ ta đã từng nói: Trên thế giới này không có người nào đáng có hạnh phúc. Côcũng như vậy thôi, Lăng công chúa của ta. Ha ha, cô chắc không phải là vẫn luôn tưởng rằng kẻ hèn này đang nói giỡn đi?”
Con người màu tím đang chuyển thành nguyệt sắc, rõ ràng là đang cười, hắn rõ ràng là đang cười nha, tại sao tôi lại hận hắn cười như vậy với tôi? Tại sao hắn phải cười chứ? Ma quỷ...
“Hơn nữa, kẻ hèn này đã dùng chính máu của mình nuôi dưỡng Lăng công chúa, Lăng công chúa sao lại không có chút gì hồi báo cho ta? Lễ thượng vãng lai (*) là hợp tình hợp lýthôi.”
(*) Lễ thượng vãng lai: Có qua có lại.
“Lăng công chúa sợ là phải cùng kẻ hèn này đồng sinh cộng tử rồi. Cho dù là không bị ràng buộc bởi ‘Đồng quy’, chúng ta hình như cũng không thể thoát khỏi an bài của ông trời đâu. Nếu công chúa và kẻ hèn này đã có duyên phận đến như vậy, kẻ hèn này cảm thấy hai người chúng ta nên cùng nhau thuận theo ý trời. Nói không chừng vì thế mà ông trời sẽ hậu đãi với ta, kẻ hèn này cũng không cần phải là yêu tinh chuyển thế gì đó rồi.”
Yến Tứ Phương nói từng câu từng câu một, không nhanh không chậm, rõ ràng, từng chữ có lực, từng câu sát thương.
Mà lòng của tôi, lại theo mỗi một từ hắn nói ra, mà nguội dần, lạnh dần, rét dần đi.
“À đúng rồi, kẻ hèn vừa mới nhận được tin tức, Lương hoàng Đông Phương Cửu cũng đang hướng đến Vân Kinh. Ai, hy vọng là trên đường gió yên sóng lặng.” Yến Tứ Phương cười cười,‘Mạn Châu Sa Hoa’ ở bên má trái của hắn càng phát ra yêu diễm, đó chính là mùi vị khát máu.
Tôi căn bản không chú ý hắn rời đi lúc nào, đợi đến khi tôi thanh tỉnh lại, dưới tán cây ngọc lan này chỉ còn lại mình tôi.
Hương ngọc lan sâu kín, tiêu điều nói lên sự đau thương.
Lẽ nào vết sẹo trong lòng hắn vẫn không thể xóa đi sao?
Lẽ nào hắn nhất định phải thật sự biến thành yêu ma để bị mọi người phỉ nhổ hắn mới vui sao?
Lẽ nào hắn nhất định phải khiến tất cả những người ở bên cạnh hắn, thật lòng yêu thương hắn đều rời bỏ hắn thì hắn mới vui sao?
Lẽ nào tim của hắn thật sự không thể bị lay động một chút nào sao?
Lấy việc tra tấn người khác làm niềm vui, khiến người ta bất hạnh mà sung sướng... Rõ ràng chính là đang tra tấn bản thân mình, lẽ nào không làm như vậy thì không thể đạt được niềm vui thú lớn nhất sao.
Rõ ràng không nên như vậy...
Tôi không thể hiểu được.
***
Hoàng cung Ngôn quốc, tẩm cung của Âu Dương Yến.
Yến Tứ Phương chạy một mạch về tẩm cung của chính mình, không dùng khinh công, dùng phương thức bình thường nhất, chạy, chạy một mạch, chạy đến khi thở hổn hển, chạy đến khi mồ hôi ướt đẫm cả người mới thoải mái. Đáng tiếc, hắn chính là Yến cung chủ, cho dù là chạy bộ thì hơi thở của hắn cũng chỉ hơi rõ ràng một chút mà thôi.
Thật hận. Hắn thật thống hận bản thân mình không tìm được cách phát tiết! Nhìn những đồ ngọc đồ sứ đầy trước mắt hắn không thể đập vỡ. Nhìn những tơ lụa gấm vóc đầy trước mắt hắn không thể xé bỏ, hắn chỉ có thể đứng tại chỗ. Giống như mọc rễ mà đứng thẳng ở đây, nếu như có thể, hắn hy vọng có thể một cước đạp vỡ mặt đất của tẩm cung này.
Nhưng mà, hắn không thể.
Hắn không phải vô tri vô giác, không tình cảm, không sầu không giận, không vui không buồn.
“Yến Tứ Phương, ngày mà ngươi sinh ra thật sự là một ngày rất quý giá, cảm ơn ngươi, đã đến thế giới này.”
“Yến Tứ Phương, ngày mà ngươi sinh ra thật sự là một ngày rất quý giá, cảm ơn ngươi, đã đến thế giới này.”
Những ma âm này cứ xuyên qua tai hắn, sắp bức điên hắn rồi. Khiến hắn làm gì cũng không thể xua đi được.
Viết thương ở tận đáy lòng lại xông ra, nhẹ nhàng mà đâm hắn từng chút.
Nhẹ nhàng một chút, mà lại đau đến nghẹt thở.
“Sư phụ, tại sao mọi người trong thiên hạ đều muốn Yến nhi chết?”
“Bởi vì người trong thiên hạ đều biết rõ, Yến nhi của vi sư là một đứa trẻ ngoan.”
“Sư phụ, tại sao phụ thân của Yến nhi lại muốn cho Yến nhi một vết sẹo trước ngực?”
“...Yến nhi ngoan, vi sư thay con xóa nó đi được không?”
“Sư phụ, người trong thiên hạ đều muốn đồ nhi chết, còn sư phụ thì sao? Sư phụ cũng muốn đồ nhi chết sao?”
“...Vi sư... không nỡ...”
“Sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ bắt Âu Dương gia trả lại những gì họ thiếu con.”
“Yến nhi à, con phải học cách quên đi, thì mới có thể sống vui vẻ được.”
“Nếu như người trong thiên hạ đều muốn con chết, vậy thì con quyết không chết, con muốn những người muốn con chết sống không được, chết không xong.”
“Yến nhi... Vi sư cứu con một lần nhưng không thể bảo vệ con cả đời.”
Chuyện cũ từng màn, từng màn lướt qua trong đầu Yến Tứ Phương, một lần lại một lần, lặp đi lặp lại những hình ảnh hoặc tốt đẹp hoặc băn khoăn.
Bao nhiêu năm rồi, ở trong lòng Yến Tứ Phương chỉ có một người kia là thật sự muốn hắn sống, cho dù là làm trái ý trời, cho dù là mất đi đôi mắt, cũng muốn giúp hắn.
Nhưng mà...
“Sư phụ, người có phải là cũng muốn vạch một vết thương trong lòng của Yến nhi?” Nhưng là không có ai nghe thấy, vậy là đang nói cho ai nghe?
***
Tây Vực, Sinh Tử cốc.
“Người đó tỉnh chưa?”
“Hồi cốc chủ, tỉnh rồi.”
“Ừ.”
“Người đó tỉnh rồi thì bảo đi gặp cốc chủ.”
“Dạ.”
“Bẩm cốc chủ, người đó trong lúc hôn mê không ngừng nhắc đi nhắc lại, nói tính mệnh của chủ nhân cốc chủ đang nguy hiểm, xin cốc chủ xuất cốc cứu người.”
“Ha ha, không cần xuất cốc, những thứ nên đến liền sẽ đến thôi, chăm sóc người đó cho tốt.”
“Dạ, cốc chủ.”
***
Bốn ngày sau.
Hoàng cung Ngôn quốc, địa lao.
Tôi vừa nhận được tin tức, không có chậm trễ nửa khắc, liền lao đến góc tây bắc của hoàng cung Ngôn quốc, trong địa lao phía sau Tông Kì điện.
Địa lao không giống với thủy lao, cho dù đều âm u khiến người ta sợ hãi, nhưng dù sao cũng là nơi người bình thường vẫn có thể sống được. Còn hoàn cảnh của thủy lao, người bình thường không thể chịu nổi hai ngày.
Thị vệ mở cửa lao ra xong thì lẳng lặng rời đi.
Người vừa đi khỏi, tôi liền xông vào, trước tiên là nở một nụ cười ngọt nhạt với vị anh họ độc miệng đang dựa vào tường vừa tỉnh táo lại vừa suy yếu. Sau đó hung hăng ôm lấy Thiên Thiên đang sững sờ nhìn tôi.
Trời đất chứng giám, đó là do tôi căn bản đã quên mất hắn ta đã biết chuyện tôi không phải hoàng tỷ của hắn rồi.
Tôi tiếp tục duy trì tư thế ôm hắn, mà Thiên Thiên cúi đầu nhìn tôi, trên khuôn mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt ấy lại khiến cho cơ thể tôi không hiểu sao run lên một chút. Tôi mơ hồ cảm thấy chuyện tình có chút không ổn rồi.
“Ngươi là hoàng tỷ của trẫm sao?” Thiên Thiên cười như không cười nhìn chằm chằm tôi, “Trả lời trẫm.”
Tôi khó khăn nuốt nước miếng, không cách nào mở miệng. Tôi căn bản không mở miệng được.
Hắn nhìn tôi, lại giống như không có nhìn tôi, ánh mắt của hắn mê mang mà mờ ảo, phản phất như nhìn xuyên qua tôi mà nhìn đến một nơi nào đó không biết tên, tìm kiếm một ai đó. Hắn thản nhiên thở dài: “Vị hoàng tỷ vừa hà khắc,xảo huyệt, bướng bỉnh lại thông minh của ta, người đang ở đâu...”
Trong khi nói chuyện, tay của hắn dịu dàng để ở trên cổ của ta, dựa theo tiếng than thở của hắn mà chậm rãi dùng sức.
Hô hấp của tôi bắt đầu trở nên khó khăn, tầm nhìn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, thân thể giống như không phải là của mình nữa, không thể làm ra bất cứ phản kháng nào.
“Thượng Quan Thiên, ngươi điên rồi! khụ khụ...” Tô Tử Chiêm giãy dụa men theo góc tường đứng lên, đáng tiếc căn bản chính là giãy dụa vô ích. “Thượng Quan Thiên, buông nàng ta ra! Khụ khụ... Buông ra...”
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình từng chút từng chút từ ngón tay của Thượng Quan Thiên trôi đi mất, nhìn vào gương mặt tuấn mỹ ngày xưa hễ nhìn thấy tôi liền ngốc nghếch cười giờ trở nên ngày càng dữ tợn, nhìn vào cái miệng lúc nào cũng gọi tôi hoàng tỷ, gọi thật ngọt ngào, giờ đang phun ra những lời nói của ác ma: “Mang hoàng tỷ của trẫm trả lại đây...”
Tôi khó khăn nâng tay lên, cũng chỉ có thể sờ đến cổ của mình, lại không thể thoát khỏi khí lực như vũ bão từ đôi tay ngoan tuyệt của Thượng Quan Thiên. Trong nháy mắt thân thể trượt xuống, tôi kéo kéo khóe miệng cười, nếu như bây giờ có gương, vậy nhất định sẽ là một nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
Trả lại? Có biết bao nhiêu người muốn tôi trả lại, tôi không muốn trả sao? Nhưng tôi làm sao mà trả lại? Trả hết được sao?
“A...” Thượng Quan Thiên đang kêu gào như một con thú nhỏ, mạnh mẽ quăng tôi đi, đè lại vai trái của mình, hung hăng nhìn trừng trừng người đang đứng phía sau tôi.
Tôi không có bị quăng xuống đất, thật sự là phải cảm tạ đôi tay vươn ra đỡ lấy tôi của Yến Tứ Phương.
A, ngay cả việc tôi có thể sống sót thoát ra khỏi tay của Thiên Thiên cũng phải cảm tạ hắn. Cây ngân châm cắm trên bả vai trái của Thiên Thiên chắc cũng là vật của Yến Tứ Phương. Loại châm này không phải là lần đầu tiên thấy hắn dùng. Ồ, xem lại thì đây cũng không phải lần đầu hắn cứu tôi.
Yến Tứ Phương thả tay, tôi lảo đảo một chút rồi đứng vững. Tôi nhìn hắn một cái, không có nói cảm ơn. Tôi cảm thấy đối với Yến Tứ Phương, tên gia hỏa này, tôi có cảm ơn hắn hay không hắn cũng sẽ không để ý. Hắn có để ý chuyện gì không? Tám phần là không có rồi. Hơn nữa hắn cứu tôi, ước chừng là do cảm thấy hiện giờ tôi mà chết thì vẫn chưa đủ bất hạnh, phải chiếu theo suy nghĩ của hắn mà chết thì mới đủ bi thảm, cũng chỉ có như vậy thì hắn mới có tấm lòng cảm kích mà cảm ơn tôi, cảm ơn tôiđã để hắn thấy được một kết cục bất hạnh vô cùng hoàn mỹ.
“Nàng ta sắp trở thành hậu của cô vương, mạng của vương hậu cho dù cô vương không để ý thì cũng không thể để người khác lấy đi. Côvương hy vọng Ngọc đế có thể hiểu được ý củacô vương.” Đạm mạc nói xong, Yến Tứ Phương tao nhã xoay người, liếc xéo tôi một cái, nói:“Người, cô đã thấy rồi thì trở về đi, Vô Cầu đang chờ ở chỗ cô đó.” Nghiêng đầu liếc nhìn Tô Tử Chiêm, cười: “Tô đại nhân phải dưỡng thương cho tốt, năm ngày sau đại hôn của côvương vẫn mong được ngài đến tham dự.”
“Ngươi...” Tô Tử Chiêm nghiến răng khanh khách, nắm chặt nắm tay, móng tay găm vào thịt, máu chảy ra từ khe hở.
“Đi thôi.”
Yến Tứ Phương lại liếc tôi một cái, tôi chỉ có thể lẳng lặng theo hắn ra ngoài địa lao.
Lúc Đông Phương Cửu đến Vân Kinh, chỉ còn cách đại hôn của Âu Dương Yến có bangày.
Hiên Viên Tiêu sớm đã đến, bên cạnh hắn tự nhiên không thể thiếu Thượng Quan Sở Sở.
Còn có mấy quốc chủ của ba nước phụ thuộc là Kim, Ngọc, Lương cũng đều đến cả.
Thật ra, đến sớm nhất chính là đặc sứ của Thương Mân, tam công chúa, Mộ Dung Uyển.
Phòng ở của tôi không lớn, hôm nay người ở trong phòng tôi cũng không nhiều, nhưng là nhiệt độ lại từ từ tăng cao, đều là bởi vì Tiểu Nhụy cứ nhìn chằm chằm tôi, hai đạo ánh sáng càng lúc càng mạnh mẽ mới khiến cho nó tăng cao.
“Tại sao ngươi cứ trừng Lăng tỷ tỷ của ta!” Vô Cầu hếch cái mũi lên, thể hiện sự bất mãn sâu sắc đối với ánh mắt của Tiểu Nhụy.
“Ta trừng dâm tặc thì liên quan gì ngươi? Hừ! Cái gì mà Lăng tỷ tỷ của ngươi! Người ta cùng với ngươi không có một chút quan hệ có được không?” Âm thanh không lớn nhưng là điểm trúng tử huyệt.
Tiểu Vô Cầu phẫn nộ trừng lớn mắt, giống như là chỉ cần như vậy liền có thể phun ra lửa mà thiêu chết cái miệng ác độc của Tiểu Nhụy.
“Ba...” Vỗ bàn một cái, Vô Cầu khiêu khích, “Ai nói không có quan hệ? Lăng tỷ tỷ chính là sư mẫu tương lai của ta! Chúng ta có quan hệ rất lớn đó có biết không? Tiểu nha đầu lừa gạt!”
“Ngươi...” Tiểu Nhụy cau mày, mím môi, nhưng không thể nói ra câu nào để phản bác.
“Tiểu Nhụy, không được vô lễ với ái đồ của Ngôn vương.” Mộ Dung Uyển dịu dàng nói, đôi mắt đẹp giống như có thể chảy ra nước.
“...Dạ, tam công chúa.” Tiểu Nhụy quang quác miệng, khẩu phục nhưng tâm không phục.
Vô Cầu đắc ý bắt chéo hai chân, ở trước mắt của Tiểu Nhụy nháy nháy mắt, lại chọc cho Tiểu Nhụy lầm bầm bất mãn.
Mộ Dung Uyển nhìn tôi, dịu giọng nói: “Tỷ tỷ có thể giúp Uyển nhi chuyện này không?”
“Ta...” Nhìn về phía những món điểm tâm tinh mỹ trên bàn, tôi do dự. “Có thể ta không thể gặp được hắn, không bằng chính ngươi...”
Mộ Dung Uyển cười cười: “Không thể nào, Ngôn vương không phải là người nhỏ nhen như thế, huống hồ cho dù Cửu ca ca không vào được nhưng nếu như tỷ tỷ muốn đem những thứ này cho hắn, chắc cũng không phải là chuyện khó, chỉ là phải xem tỷ có muốn giúp hay không?” Nàng ta nhẹ nhàng thở dài, “Uyển nhi đã làm chuyện có lỗi với Cửu ca ca, Cửu ca ca chắc sẽ không...”
“Lăng tỷ sắp trở thành sư mẫu của ta rồi, tỷ ấy sẽ không đi gặp tên tình nhân cũ đó đâu!” Vô Cầu bĩu môi một cái, tức giận cắt ngang lời nói của Mộ Dung Uyển.
“Vô Cầu, tên nhóc này đang dùng từ bậy bạ gì đó? Muốn bị đánh có phải không?” Móng tay của tôi nhéo lỗ tai nó, đau đến mức hai chân đang bắt chéo của nó run lên rớt xuống đất.
“Lăng tỷ tỷ, đệ không dám, không dám nữa...”
Mộ Dung Uyển vẫn cứ dịu dàng cười như cũ: “Lời nói trẻ con không nên trách.”
Tôi cũng cười, cười xấu hổ.
“Uyển nhi biết Cửu ca ca hận Uyển nhi đều có lý do, nhưng Uyển nhi...” Đôi mắt đẹp long lanh nước, thật thê lương, khiến người ta không nỡ, “Uyển nhi khẩn cầu Lăng tỷ tỷ giúp Uyển nhi truyền đạt tâm ý cuối cùng này. Như vậy...trong lòng Uyển nhi mới thấy đỡ hơn một chút.”
“Công chúa, người không cần phải cầu nàng ta! Tự nàng ta cũng có tâm tư với Lương hoàng, làm sao mà đi giúp người được? Người không cần tự cam...”
“Được rồi...” Tôi nói. Không phải chỉ là một đĩa điểm tâm thôi sao, giúp cô ta vậy, tình yêu của người không có được tình yêu luôn luôn đáng thương.
“Uyển nhi đa tạ Lăng tỷ tỷ.” Cô ta đứng dậy khom người với tôi xong, trong mắt đẹp đẽ là sự cảm kích.
Chỉ là tôi không thấy được ý cười ẩn sâu trong đôi mắt ấy, ý cười âm u tuyệt vọng.
/210
|