“Trẫm dựa vào cái gì mà đáp ứng ngươi?”
“Chỉ bằng việc bọn Vĩnh An Vương không mang trưởng công chúa trở về”. Ánh mắt tím khép hờ càng phát ra yêu mị, “Trưởng công chúa tất phải đi Lương quốc, bởi vì Đông Phương Cửu còn sống”
Nháy mắt, Thượng Quan Thiên nắm chặt hai tay, khớp tay trắng bệch.
“Bệ hạ nếu trợ ta đi lên vương vị, ta chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp bệ hạ đón công chúa hồi hương”. Giễu cợt một tiếng, tử nhãn nhìn về phía Thượng Quan Thiên : “ Ta chỉ muốn mượn bệ hạ một cái hổ phù nhỏ thôi mà”.
Thượng Quan Thiên dõi theo hắn, mím môi không nói.
“ Bệ hạ cũng không muốn vương đệ của ta lại đem trưởng công chúa cầm tù”. Cười cười “ Chính là muốn mượn bệ hạ một cái hổ phù nho nhỏ thôi ”.
“ Hảo! Trẫm đáp ứng ngươi”.
Lương Quốc, Phượng Dương thành.
Duyệt Lai khách điếm.
Sau khi ta không ngừng khuyên bảo, Vân Tiên Nhân một thân bạch y cũng chịu đổi sang lục y thanh nhã giống như mưa bụi Giang Nam, cả người có vẻ ôn hòa.
“Uy, Vân Tiên Nhân, tóc của ngươi thật là đẹp nha, vừa dài vừa mượt.
Lặng lẽ chìa ma trảo.
“ Ai, đau quá!” Hừ, dám đánh vào tay của ta
“Đã nói ta không thích người khác động vào!” Thấy ta nhíu mi, Vân tiên nhân do dự khẽ thổi vào vết thương trên tay ta. “ Lần sau ngươi muốn chạm vào ta hãy nói một tiếng”.
“ Được, ta đáp ứng”. Ủy khuất nhìn hắn.
Vân tiên nhân thở dài thỏa hiệp nói “ Ta muốn ngừng tu luyện thanh tâm quyết…về sau ta sẽ chú ý”.
Ta cười cười, vỗ vai Vân tiên nhân khen ngợi, Khụ khụ…phát hiện khóe môi hắn hơi hơi run rẩy hai cái.
Ta cùng Âu Dương Vân lặn lội hơn nửa tháng, đêm qua rốt cục cũng tới Phượng Dương thành.
Vì sao ta có thế cùng với Độc xà biểu ca và Ất tiến đến Lương quốc.
Vì sao ta cùng Vân tiên nhân cũng đến Lương quốc.
Ha ha, kì thật đối phó với những lời ác độc của biểu ca cũng không khó lắm. Mạc Ly của ta cũng không làm trái ý ta, ta nói muốn đi Lương quốc, nhất định phải đi, hắn tự nhiên đứng về phía ta, sau đó chính là hai so với một.Lời nói của độc xà biểu ca khó thắng được hai người, chỉ có thể thỏa hiệp, bằng không ta liền khóc nháo làm phiền hắn đến chết.
Về phần Vân tiên nhân, Khụ…nói đến có chút dài, căn bản không thể giảng giải rõ. Trong đó quan trọng nhất có vẻ như là ta nói với hắn, ta trúng độc đã phát tác quá một lần chỉ sợ sống không được bao lâu, ta không muốn khi qua đời phải tiếc nuối. Nhất định phải nhìn xem tên ngốc kia vì ta mà rơi xuống vực thật sự còn sống, nhất định phải chứng kiến mới có thể an tâm, ta an tâm…sẽ đem thân thể Thượng Quan Lăng trả lại cho ngươi, có lẽ linh hồn của nàng ta còn có thể trở về. Khụ…cứ coi như có tính chất lừa gạt, ta có thể trở về hiện đại, tự nhiên có thể đem linh hồn Thượng Quan Lăng trở về cho hắn.
Cho nên ta cùng Vân tiên nhân đạt tới một cái hiệp ước ngầm, chờ ta nhìn thấy Đông Phương Cửu bình yên vô sự ta liền đem thân thể Thượng Quan Lăng trả lại. Vân tiên nhân vì an toàn của “ Con tin” Hắn liền tự mình hộ tống ta đi Lương quốc.
Ngươi nghĩ sao nếu là cơ thể của ta bị nhân sĩ chém bảy tám đao, thời điểm hắn có được thân thể Thượng Quan Lăng. Đó không phải là thiếu sót đáng tiếc sao. Với tính cách của Vân tiên nhân, hắn làm sao cho phép chuyện như vậy phát sinh.
“ Vân tiên nhân. Ngươi lớn lên rất giống một người nha! Đừng nói thời điểm ngươi tóc bạc ta còn không biết, nhưng hiện tại nhìn xem, thật sự rất giống” Ta nhìn chằm chằm vào mặt Vân tiên nhân ngây thơ nói
Âu Dương Vân nao nao. Chợt xoay người ngồi xuống một bên, tựa hồ không nghe đến lời của ta.
“ Ôi chao Vân tiên nhân!…ta nói chính là sự thật nha, người thật sự rất giống, ta không phải nói ngươi lớn lên giống hắn, ý của ta là…”
“ Câm miệng!..”
Bị con ngươi đỏ sậm của Âu Dương Vân đảo qua, ta nhất thời giật mình
Âu Dương Vân chợt hạ mặt, sau khi trầm mặc, hắn mới nhìn hướng ta hỏi “ Ngươi tính khi nào đi tìm Đông Phương Cửu”.
Đột nhiên bị hỏi trực tiếp như vậy, ta có chút ngây người, bừng tỉnh mới cười hì hì nhìn về phía Vân tiên nhân “ Ta ngày mai nghĩ biện pháp tìm được Y Y hoặc Khanh Trần, sau đó nhờ nhóm nàng nghĩ biện pháp giúp ta.”
Âu Dương Vân khinh thường hừ một tiếng “Tìm các nàng làm chi, Cô tự có thể mang ngươi đi”.
Gõ một cái lên trán Vân Tiên Nhân, ta thử nha “Lại tự xưng Cô”.
Vân Tiên Nhân khóe miệng run rẩy lạ, trong mắt đỏ ngầu lại tối sầm.
“Ngươi ngày mai trở về đi thôi, chờ ta xác nhận họ Đông Phương Cửu kia thật bình an vô sự, sau sẽ đi Ngôn Quốc tìm ngươi, đem thân thể Thượng Quan Lăng trả lại cho ngươi. Đương nhiên nếu ngươi có thể hảo tâm cho ta sống lâu vào ngày, để ta tự mình tắt thở sẽ đem thân thể Thượng Quan Lăng trả cho ngươi, ta liền a di đà phật thay tổ ca cám ơn ngươi.
Âu Dương Vân như có suy nghĩ gì nhìn ta, đôi con ngươi như nước hồ thu ôn nhu bình tĩnh, hắn chậm rãi nói “Ngươi có thể vẫn dùng thân thể Lăng Nhi , nhưng…tóm lại ngươi không cần gấp gáp, ta có thể đợi.
Ta vừa định cao hứng tán dương hắn hai câu, động lòng người Vân Tiên Nhân còn nói thêm “Dù sao độc của ngươi phát tác đã quá một lần, theo thứ tự lượt thứ ba là sau mười ngày nữa ngươi sẽ qui thiên, ta không vội.
Ách, cái này gọi là tâm tình gì đây?
“Có lẽ người nọ có thể cứu ngươi,” Vì ta bị câu nói khinh bạc trên của Vân Tiên Nhân làm cho khó chịu nên ta căn bản không nghe đến câu sau hắn nói như quan tâm ta, lại cũng như thì thào tự nói với chính mình.
Âu Dương Vân chau mày, khi thì mờ mịt, khi thì than thở, không biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Hôm sau, cửa tây hoàng cung Lương quốc
Y Y một thân cung trang vàng, bước nhanh tới chỗ ta, mở tròn mắt khinh ngạc, “Lăng chủ tử, thật là ngài”
Ta cười, “Ai Y Y à, ngươi không biết gặp ngươi có bao nhiêu khó khăn đâu.” Ta chìa một tay, ngón tay khẽ động động, bên tai nàng thấp giọng nói “Năm mươi hai bông tuyết ngân yêu.(=.= ta bất lực)
Y Y nở nụ cười thanh thoát, hai tay cầm lấy bả vai ta, tỉ mỉ quan sát, lúc này mới than dài “Lăng chủ tử không có ciệc gì, thật sự quá tốt.”
“Được, ta vẫn tốt, ngươi đưa ta đi gặp tên ngốc kia đi”, ta tùy tiện nói, Y Y liền ngây ngẩn cả người, ánh mắt nàng đột nhiên trở nên mơ hồ, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
“Lăng chủ tử, ngài..hiện tại Gia đã thành ngôi cửu ngũ, nô tài muốn gặp cũng không phải dễ dàng.”
Ta bất động thanh sắc nói tiếp “Không ngại, ngươi liền đưa ta đến những nơi hắn có thể đi qua, tỷ như ngự thư phòng, điện thảo luận chính sự, ta liền xa xa liếc hắn một cái. Biết hắn bình yên vô sự, ta không có tâm tư khác, ngươi an tâm.”
Y Y nhìn ta chằm chằm, bộ dáng muốn nói lại thôi khiến lòng ta bất an.
Nếu nàng không nói, có lẽ nàng ta không biết, hoặc ta không thể biết.
Trước ta chỉ có thể nhẫn, cái gì cũng không hỏi, chờ nhìn thấy Đông Phương Cửu rồi thì cái gì cũng minh bạch.
Ta chỉ mong nhìn thấy hắn một cái thôi. Nếu gặp hắn ta phải giật nhẹ da mặt hắn, nhéo hắn hai cái xem là thật hay giả.
“Lăng chủ tử, mời đi theo nô tì”, Y Y xoay người, ta nhìn Vân Tiên Nhân cách đó không xa, dùng khẩu hình nói với hắn “Vân Tiên Nhân, tái kiến”
“Y Y, đây là chỗ nào, nó không giống với nơi ở của Đông Phương Cửu”. Ta cũng từng ở Lương quốc hoàng cung mấy ngày, đừng quên ta là quốc sư nha. Mà Y Y đưa ta tới nơi tuy rằng đơn giản nhưng cũng không kém hoa lệ, chỉ tuyệt đối không phải nơi Đông Phương cửu thường lui tới.
“Đây là sân của nô tì, ngài nghỉ ngơi trước đã, nô tì lấy cho ngài chút đồ lót dạ.”
“Ai, Y Y ngươi đừng đi”, ta túm tay áo Y Y, trong mắt đầy ý cười, làm như không có gì nói “Ngươi trực tiếp mang ta đi gặp Đông Phương Cửu, ta bụng cũng no,miệng không khát, cũng không thấy phiền hà gì”
Y Y nhìn ta, sâu kín nói “Lăng chủ tử, nô tì”
Ta nở nụ cười, cười không hiểu, chính là đang cười, nhưng tâm không một tia vui sướng “Y Y ngươi nói đi, ta cái gì cũng có thể chấp nhận”. Người đã trải qua sinh tử còn sợ gì. Một bước vào Diêm Vương điện còn sợ gì nữa.
“Nô tì sợ ngài không chịu nổi” Y Y thanh âm nồng đậm bi thương, nàng cười thở dài, nụ cười kia chua xót làm người ta muốn khóc, “Gia quên rất nhiều..
“Gia cũng đã quên ngài..”
Ngoài cửa một trận gió lạnh thổi qua, lá khô rơi đầy
“Chỉ bằng việc bọn Vĩnh An Vương không mang trưởng công chúa trở về”. Ánh mắt tím khép hờ càng phát ra yêu mị, “Trưởng công chúa tất phải đi Lương quốc, bởi vì Đông Phương Cửu còn sống”
Nháy mắt, Thượng Quan Thiên nắm chặt hai tay, khớp tay trắng bệch.
“Bệ hạ nếu trợ ta đi lên vương vị, ta chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp bệ hạ đón công chúa hồi hương”. Giễu cợt một tiếng, tử nhãn nhìn về phía Thượng Quan Thiên : “ Ta chỉ muốn mượn bệ hạ một cái hổ phù nhỏ thôi mà”.
Thượng Quan Thiên dõi theo hắn, mím môi không nói.
“ Bệ hạ cũng không muốn vương đệ của ta lại đem trưởng công chúa cầm tù”. Cười cười “ Chính là muốn mượn bệ hạ một cái hổ phù nho nhỏ thôi ”.
“ Hảo! Trẫm đáp ứng ngươi”.
Lương Quốc, Phượng Dương thành.
Duyệt Lai khách điếm.
Sau khi ta không ngừng khuyên bảo, Vân Tiên Nhân một thân bạch y cũng chịu đổi sang lục y thanh nhã giống như mưa bụi Giang Nam, cả người có vẻ ôn hòa.
“Uy, Vân Tiên Nhân, tóc của ngươi thật là đẹp nha, vừa dài vừa mượt.
Lặng lẽ chìa ma trảo.
“ Ai, đau quá!” Hừ, dám đánh vào tay của ta
“Đã nói ta không thích người khác động vào!” Thấy ta nhíu mi, Vân tiên nhân do dự khẽ thổi vào vết thương trên tay ta. “ Lần sau ngươi muốn chạm vào ta hãy nói một tiếng”.
“ Được, ta đáp ứng”. Ủy khuất nhìn hắn.
Vân tiên nhân thở dài thỏa hiệp nói “ Ta muốn ngừng tu luyện thanh tâm quyết…về sau ta sẽ chú ý”.
Ta cười cười, vỗ vai Vân tiên nhân khen ngợi, Khụ khụ…phát hiện khóe môi hắn hơi hơi run rẩy hai cái.
Ta cùng Âu Dương Vân lặn lội hơn nửa tháng, đêm qua rốt cục cũng tới Phượng Dương thành.
Vì sao ta có thế cùng với Độc xà biểu ca và Ất tiến đến Lương quốc.
Vì sao ta cùng Vân tiên nhân cũng đến Lương quốc.
Ha ha, kì thật đối phó với những lời ác độc của biểu ca cũng không khó lắm. Mạc Ly của ta cũng không làm trái ý ta, ta nói muốn đi Lương quốc, nhất định phải đi, hắn tự nhiên đứng về phía ta, sau đó chính là hai so với một.Lời nói của độc xà biểu ca khó thắng được hai người, chỉ có thể thỏa hiệp, bằng không ta liền khóc nháo làm phiền hắn đến chết.
Về phần Vân tiên nhân, Khụ…nói đến có chút dài, căn bản không thể giảng giải rõ. Trong đó quan trọng nhất có vẻ như là ta nói với hắn, ta trúng độc đã phát tác quá một lần chỉ sợ sống không được bao lâu, ta không muốn khi qua đời phải tiếc nuối. Nhất định phải nhìn xem tên ngốc kia vì ta mà rơi xuống vực thật sự còn sống, nhất định phải chứng kiến mới có thể an tâm, ta an tâm…sẽ đem thân thể Thượng Quan Lăng trả lại cho ngươi, có lẽ linh hồn của nàng ta còn có thể trở về. Khụ…cứ coi như có tính chất lừa gạt, ta có thể trở về hiện đại, tự nhiên có thể đem linh hồn Thượng Quan Lăng trở về cho hắn.
Cho nên ta cùng Vân tiên nhân đạt tới một cái hiệp ước ngầm, chờ ta nhìn thấy Đông Phương Cửu bình yên vô sự ta liền đem thân thể Thượng Quan Lăng trả lại. Vân tiên nhân vì an toàn của “ Con tin” Hắn liền tự mình hộ tống ta đi Lương quốc.
Ngươi nghĩ sao nếu là cơ thể của ta bị nhân sĩ chém bảy tám đao, thời điểm hắn có được thân thể Thượng Quan Lăng. Đó không phải là thiếu sót đáng tiếc sao. Với tính cách của Vân tiên nhân, hắn làm sao cho phép chuyện như vậy phát sinh.
“ Vân tiên nhân. Ngươi lớn lên rất giống một người nha! Đừng nói thời điểm ngươi tóc bạc ta còn không biết, nhưng hiện tại nhìn xem, thật sự rất giống” Ta nhìn chằm chằm vào mặt Vân tiên nhân ngây thơ nói
Âu Dương Vân nao nao. Chợt xoay người ngồi xuống một bên, tựa hồ không nghe đến lời của ta.
“ Ôi chao Vân tiên nhân!…ta nói chính là sự thật nha, người thật sự rất giống, ta không phải nói ngươi lớn lên giống hắn, ý của ta là…”
“ Câm miệng!..”
Bị con ngươi đỏ sậm của Âu Dương Vân đảo qua, ta nhất thời giật mình
Âu Dương Vân chợt hạ mặt, sau khi trầm mặc, hắn mới nhìn hướng ta hỏi “ Ngươi tính khi nào đi tìm Đông Phương Cửu”.
Đột nhiên bị hỏi trực tiếp như vậy, ta có chút ngây người, bừng tỉnh mới cười hì hì nhìn về phía Vân tiên nhân “ Ta ngày mai nghĩ biện pháp tìm được Y Y hoặc Khanh Trần, sau đó nhờ nhóm nàng nghĩ biện pháp giúp ta.”
Âu Dương Vân khinh thường hừ một tiếng “Tìm các nàng làm chi, Cô tự có thể mang ngươi đi”.
Gõ một cái lên trán Vân Tiên Nhân, ta thử nha “Lại tự xưng Cô”.
Vân Tiên Nhân khóe miệng run rẩy lạ, trong mắt đỏ ngầu lại tối sầm.
“Ngươi ngày mai trở về đi thôi, chờ ta xác nhận họ Đông Phương Cửu kia thật bình an vô sự, sau sẽ đi Ngôn Quốc tìm ngươi, đem thân thể Thượng Quan Lăng trả lại cho ngươi. Đương nhiên nếu ngươi có thể hảo tâm cho ta sống lâu vào ngày, để ta tự mình tắt thở sẽ đem thân thể Thượng Quan Lăng trả cho ngươi, ta liền a di đà phật thay tổ ca cám ơn ngươi.
Âu Dương Vân như có suy nghĩ gì nhìn ta, đôi con ngươi như nước hồ thu ôn nhu bình tĩnh, hắn chậm rãi nói “Ngươi có thể vẫn dùng thân thể Lăng Nhi , nhưng…tóm lại ngươi không cần gấp gáp, ta có thể đợi.
Ta vừa định cao hứng tán dương hắn hai câu, động lòng người Vân Tiên Nhân còn nói thêm “Dù sao độc của ngươi phát tác đã quá một lần, theo thứ tự lượt thứ ba là sau mười ngày nữa ngươi sẽ qui thiên, ta không vội.
Ách, cái này gọi là tâm tình gì đây?
“Có lẽ người nọ có thể cứu ngươi,” Vì ta bị câu nói khinh bạc trên của Vân Tiên Nhân làm cho khó chịu nên ta căn bản không nghe đến câu sau hắn nói như quan tâm ta, lại cũng như thì thào tự nói với chính mình.
Âu Dương Vân chau mày, khi thì mờ mịt, khi thì than thở, không biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Hôm sau, cửa tây hoàng cung Lương quốc
Y Y một thân cung trang vàng, bước nhanh tới chỗ ta, mở tròn mắt khinh ngạc, “Lăng chủ tử, thật là ngài”
Ta cười, “Ai Y Y à, ngươi không biết gặp ngươi có bao nhiêu khó khăn đâu.” Ta chìa một tay, ngón tay khẽ động động, bên tai nàng thấp giọng nói “Năm mươi hai bông tuyết ngân yêu.(=.= ta bất lực)
Y Y nở nụ cười thanh thoát, hai tay cầm lấy bả vai ta, tỉ mỉ quan sát, lúc này mới than dài “Lăng chủ tử không có ciệc gì, thật sự quá tốt.”
“Được, ta vẫn tốt, ngươi đưa ta đi gặp tên ngốc kia đi”, ta tùy tiện nói, Y Y liền ngây ngẩn cả người, ánh mắt nàng đột nhiên trở nên mơ hồ, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
“Lăng chủ tử, ngài..hiện tại Gia đã thành ngôi cửu ngũ, nô tài muốn gặp cũng không phải dễ dàng.”
Ta bất động thanh sắc nói tiếp “Không ngại, ngươi liền đưa ta đến những nơi hắn có thể đi qua, tỷ như ngự thư phòng, điện thảo luận chính sự, ta liền xa xa liếc hắn một cái. Biết hắn bình yên vô sự, ta không có tâm tư khác, ngươi an tâm.”
Y Y nhìn ta chằm chằm, bộ dáng muốn nói lại thôi khiến lòng ta bất an.
Nếu nàng không nói, có lẽ nàng ta không biết, hoặc ta không thể biết.
Trước ta chỉ có thể nhẫn, cái gì cũng không hỏi, chờ nhìn thấy Đông Phương Cửu rồi thì cái gì cũng minh bạch.
Ta chỉ mong nhìn thấy hắn một cái thôi. Nếu gặp hắn ta phải giật nhẹ da mặt hắn, nhéo hắn hai cái xem là thật hay giả.
“Lăng chủ tử, mời đi theo nô tì”, Y Y xoay người, ta nhìn Vân Tiên Nhân cách đó không xa, dùng khẩu hình nói với hắn “Vân Tiên Nhân, tái kiến”
“Y Y, đây là chỗ nào, nó không giống với nơi ở của Đông Phương Cửu”. Ta cũng từng ở Lương quốc hoàng cung mấy ngày, đừng quên ta là quốc sư nha. Mà Y Y đưa ta tới nơi tuy rằng đơn giản nhưng cũng không kém hoa lệ, chỉ tuyệt đối không phải nơi Đông Phương cửu thường lui tới.
“Đây là sân của nô tì, ngài nghỉ ngơi trước đã, nô tì lấy cho ngài chút đồ lót dạ.”
“Ai, Y Y ngươi đừng đi”, ta túm tay áo Y Y, trong mắt đầy ý cười, làm như không có gì nói “Ngươi trực tiếp mang ta đi gặp Đông Phương Cửu, ta bụng cũng no,miệng không khát, cũng không thấy phiền hà gì”
Y Y nhìn ta, sâu kín nói “Lăng chủ tử, nô tì”
Ta nở nụ cười, cười không hiểu, chính là đang cười, nhưng tâm không một tia vui sướng “Y Y ngươi nói đi, ta cái gì cũng có thể chấp nhận”. Người đã trải qua sinh tử còn sợ gì. Một bước vào Diêm Vương điện còn sợ gì nữa.
“Nô tì sợ ngài không chịu nổi” Y Y thanh âm nồng đậm bi thương, nàng cười thở dài, nụ cười kia chua xót làm người ta muốn khóc, “Gia quên rất nhiều..
“Gia cũng đã quên ngài..”
Ngoài cửa một trận gió lạnh thổi qua, lá khô rơi đầy
/210
|