Thái hậu chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng đem áo lông cừu khoác lên người Hiên Viên Tiêu, ngồi xuống cạnh hắn.
“Hoàng nhi, ai gia hiểu ngươi”
Thái hậu thoáng nhợt nhạt cười.
“Ai gia cũng từng giống như ngươi”.
Nàng thấy Hiên Viên Tiêu như cũ không hề phản ứng, than nhẹ một hơi, lại nói:
“Hoàng nhi, ngươi vốn không giữ được nàng.”
Hiên Viên Tiêu rốt cục con ngươi giật giật, lông mi run rẩy, có lẽ nhếch mép cười, sắc mặt vẫn không đổi. Thái hậu nhìn hắn, chỉ thấy hoàng nhi vẫn ngồi không nhúc nhích, ôm chặt đầu mình, một thân vô lực, thậm chí nàng thấy con ngươi hắn đỏ hồng. Từ đó một chất lỏng trong suốt lặng lẽ chảy ra. Một lát sau, thái hậu hiểu ra. Nàng vẫn cho rằng người kia rất nhỏ bé, trong lòng hoàng nhi nàng người đó thật mờ nhạt. Bắt đầu từ khi nào thứ quan trọng nhất trong lòng hoàng nhi đã đổi thay, nhưng thứ thực sự trọng yếu ấy đã mất đi rồi.
“Chỉ cần ngươi là người mạnh nhất thiên hạ, ngươi liền có thể bảo vệ nàng”
Rốt cục Hiên Viên Tiêu chậm rãi ngẩng đầu lên, từ từ nhìn về phía thái hậu.
“Hoàng nhi à, trước có được thiên hạ này đi, khi thiên hạ này đều là của ngươi, nàng tự nhiên cũng là của ngươi.”
Thái hậu nhìn sâu vào mắt Hiên Viên Tiêu cười nhẹ, tình mẫu tử ấm áp, nàng khẽ đưa tay phủi những hạt tuyết trên người hắn:
“ Không ai có thể cự tuyệt đấng quân vương duy nhất trong thiên hạ.”
Hiên Viên Tiêu khẽ hạ mi mắt, giống như đang tự vấn. Tâm, bàng hoàng…
“Nàng lúc đi có nói gì không, có nói … Bánh Trôi..”
Một trận gió trong trẻo nhưng lạnh lùng thổi qua Trường Nhạc Cung trống rỗng, Hiên Viên Tiêu nắm thật chặt áo khoác trên người, trong giọng nói mang theo thê lương cùng bất lực không thể che giấu. Hiên Viên Tiêu rốt cục hiểu cái gì đối với hắn mới là quan trọng nhất. Hai mươi mấy năm nay, địa vị của hắn ngày càng cao, hoàng tử, thái tử, cuối cùng trở thành bậc đế vương muôn người ngưỡng mộ. Nhưng tận sâu trong thâm tâm, hắn lại khao khát thứ khác. Hắn khát vọng tình thân, khát vọng sự quan tâm, khát vọng sống bình yên. Có lẽ hắn chưa bao giờ chạm được đến điều đó, hắn vĩnh viễn chỉ có thể dựa vào chính mình, vĩnh viễn sống trong một thế giới ngập tràn âm mưu. Giây trước quan tâm đến hắn, giây sau đã có thể hạ độc hắn.
Bao nhiêu năm hắn chưa từng thấy điều gì thực sự trong trẻo, trừ một đôi mắt trong suốt sắc xanh kia.
Có thể thế nào đây?
Ánh mắt cũng có thể là nơi che giấu tâm địa rắn rết.
Như thế, hắn oán hận, oán hận chinh mình ngu xuẩn.
Như thế, hắn có thể không bao giờ chân thành tin tưởng điều gì điều gì cả.
Nhưng, nếu như không gặp người kia, không trò chuyện với người kia, liệu có phải hắn may mắn không?
Kì thật, là may mắn đi.
Vẫn sống trong bóng tối, vẫn không biết đến ánh sáng, biết đến sự ấm áp, đó mới là hạnh phúc.
Có lẽ người kia đã thay đổi cuộc sống của hắn, hủy đi tâm cơ đế vương một đời của hắn, nhưng không hiểu sao hình bóng người đó lại ăn sâu vào linh hồn hắn, hắn không thể quên đi, tựa như nó đã chạm vào nơi sâu nhất trong tâm hắn, ngay cả thời gian cũng không thể xóa mờ. (Đoạn này ta chém T.T)
Thái hậu trong lòng thầm đoán phản ứng của Hiên Viên Tiêu, hoặc phái ám vệ lập tức đuổi theo, hoặc lớn tiếng trách mắng nàng đã can thiệp vào, chỉ duy không tính đến Hiên Viên Tiêu như người mất hồn, ngồi ở Trường Nhạc Cung ngẩn người, nói câu được câu không làm người ta không thể hiểu nổi. Bộ dáng này của Hiên Viên Tiêu càng làm thái hậu cảm thấy mình giúp Thượng Quan Lăng rời đi là đúng, người không thể có chút nhược điểm, hiện tại mọi thống khổ đều đã nếm trải qua.
“Nàng nói nàng sẽ không trở về”. Thái hậu bình tĩnh nói
“ Bánh Trôi là cái..”
Thái hậu còn chưa nói xong, nàng căn bản không biết mình nói sai câu nào, vừa rồi Hiên Viên Tiêu còn sa sút tinh thần, bỗng nhiên liền giậm chân giận dữ đứng lên:
“ Cái gì gọi là không trở về, còn không bằng cái gì cũng không nói. Nàng đây là phản bội. Phản bội. Ta thương tâm bao nhiêu nàng có biết hay không? Ta nhất định phải giáo huấn nàng. Ta muốn nàng đuổi theo ta giải thích, đuổi theo ta nhận sai, quì xuống van cầu ta tha thứ cho nàng. Nàng phải thề không dám rời ta đi nữa.”
Thái hậu nghe được liền sững sờ, Hiên Viên Tiêu sau một đêm yên lặng, lúc này đây mọi tâm tư dồn nén như vỡ òa ra.(hic ta chém T.T)
“Vậy ngươi phải trở thành vua của cả thiên hạ này!”, suy nghĩ một lát, thái hậu nhấn mạnh từng chữ.
Hiên Viên Tiêu giống như bị lời nói của thái hậu kích thích, bỗng cười ha hả, khóe mắt, đuôi mày đều cười, ngay cả lồng ngực cũng điên cuồng run rẩy.
“Trẫm muốn thiên hạ này, trẫm muốn dùng ngàn dặm giang sơn để vây trụ nàng.”
Thái hậu ở phía sau Hiên Viên Tiêu hơi mím môi.
“Bệ hạ, người không thể hoàn thành tâm nguyện, ta sẽ cho con trai người thay người hoàn thành, ta muốn cho ngàn dặm giang sơn đều khắc tên Hiên Viên Gia chúng ta.
Ngước mắt nhìn rừng bạch dương được bao phủ bởi lớp tuyết mỏng, ta nhất thời luống cuống. Dưới ánh trăng bạc, trên mặt tuyết trắng, một người khoanh tay đứng yên lặng. Y phục trắng khẽ lay, mái tóc trắng nhẹ nhàng tung bay, đôi mắt bạc lãnh đạm xa cách. Hắn cứ như vậy đứng lặng trên sắc trắng của tuyết, bình tĩnh nhìn ta, cùng với từng trận gió lạnh, mùi hoa ngọc lan cô độc thản nhiên của hắn nháy mắt tập trung toàn bộ sự chú ý của ta.
Hắn nói:
“Lần này Cô không đến muộn.”
Ta cười cười, tiến lên vài bước, nhìn thấy cặp mắt bạc xinh đẹp kia, vô cùng tiêu sái nói “Vân tiên nhân, đã lâu không gặp.” Chậm rãi vươn tay cho hắn, cứ việc bắt tay có lẽ hơi ngốc, nhưng trong nháy mắt đây chính là lựa chọn của ta. Đôi mắt màu bạc của hắn dao động, lộ ra khóe môi mỏng lạnh như băng khẽ giật, ngay sau đó, bàn tay lạnh băng liền đặt lên mặt ta, đầu ngón tay mềm nhẹ vuốt ve.
“Thật tốt, ngươi còn sống.”
Đôi mắt lưu chuyển, tuy rằng dịu dàng trong suốt nhưng lại lãnh khốc vô tình.
“Không cho ngươi đi nữa.”
Thần sắc bình tĩnh, âm thanh tự nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng mà trầm thấp.
Ách, thành thực mà nói có một giây trong lòng cực kì không thoải mái. Vân tiên nhân có lối suy nghĩ không thể dùng ý nghĩ người thường để lí giải. Ta coi như không có nghe thấy. Ta cái gì cũng chưa nghe thấy. Không, ta quyết định cho Vân Tiên Nhân lạnh như băng này một cái ôm thuần khiết mang theo ấm áp hữu nghị, vì thế ta chìa hai tay chuẩn bị ôm lấy hắn, cạc cạc. Ách, Không phải đâu ?!
Bỗng dưng bàn tay ôn nhu trên gương mặt ta vung lên, Âu Dương Vân vận công tạo nên một luồng chân khí cực đại. (hức ta chịu thôi, ta chém ta chém ta chém)
Trong phút chốc liền cảm nhận được một luồng khí mạnh, ta đột nhiên bị bắn xa ba thước.
Âu Dương Vân thu lại khí lực, thấy nước mắt tức giận của Thượng Quan Lăng, trong lòng đột nhiên căng thẳng, con ngươi bạc lộ ra vẻ áy náy, có lẽ định nói gì, lúc sau lại bình tĩnh lãnh đạm
“Cô không muốn người ngoài đụng chạm, nhưng…”
Hắn lại nhìn ánh mắt Thượng Quan Lăng, con ngươi màu bạc khẽ chớp, do dự một hồi mới nói
“Nhưng nếu ngươi thích… Cô..Cô có thể ngoại lệ”
Bỗng nhiên Âu Dương Vân duỗi tay ra, ta đã bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ kéo qua, tiếp theo ngã vào một cái ôm không có độ ấm, trong nháy mắt hàn khí vây quanh người.
Ta trong lòng ngạc nhiên, đây là chuyện gì vậy?
Xưng “Cô” với ta, còn không thích bị người ngoài chạm vào, người ở Tiên Nguyệt Phường đều như vậy sao Vân Tiên Nhân?
Hừ, ngươi không cho lão tử ôm, hiện tại dựa vào cái gì đòi ôm lão tử.
Ta ra sức giãy dụa trong tay Âu Dương Vân, ngửa đầu nhìn hắn, ôn nhu như nước nói:
“Bổn cung cũng không thích bị người ngoài đụng chạm.”
Âu Dương Vân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ta, đuôi mày xinh đẹp hơi hạ, tiếp theo con ngươi màu bạc khẽ chớp, lại lập tức như tỉnh ngộ, lộ ra một nét cười khó có thể diễn tả, ngữ khí bình tĩnh như trước tựa hồ lãnh đạm “Lăng nhi, ngươi đang nói mát, đúng không?”. Trong khoảnh khắc đó, gương mặt hắn tựa như tỏa sáng, đẹp đến nỗi dường như không còn thuộc về người phàm, làm cho người ta phải thất thần.
“Không phải”. Ta giương mi tức giận,
“Ai nói mát a, ta đây thuần khiết có thể sánh ngang vàng 24k nha”
Một tiếng cười khẽ không dễ phát giác theo khóe môi lạnh như băng tràn ra.
“Tu luyện Tuyệt mạch thần công, nhất định phải phối hợp với Thanh tâm quyết, ta hiện giờ Mạch tuyệt đã luyện đến tầng thứ tám, thiên hạ này khó gặp địch thủ”.
Cái gì? Đây là thứ gì vậy? Nghe tên lãnh vô cùng. Ta chả ham hố gì đâu.
“Thanh tâm quyết tu đến tầng thứ 9 liền đoạn tuyệt thất tình lục dục, lấy nghịch thiên mà luyện thành.” Trong mắt đã không còn một tia cảm tình.
Cái gì thần công, rõ ràng là ma công.
Nghĩ đến Vô Cầu kể cho ta việc Vân Tiên Nhân biết tin ta chết, sau đó ra sức tàn sát hàng loạt dân trong thành, ta liền buột miệng
“Không thể luyện nữa!”.
“Hoàng nhi, ai gia hiểu ngươi”
Thái hậu thoáng nhợt nhạt cười.
“Ai gia cũng từng giống như ngươi”.
Nàng thấy Hiên Viên Tiêu như cũ không hề phản ứng, than nhẹ một hơi, lại nói:
“Hoàng nhi, ngươi vốn không giữ được nàng.”
Hiên Viên Tiêu rốt cục con ngươi giật giật, lông mi run rẩy, có lẽ nhếch mép cười, sắc mặt vẫn không đổi. Thái hậu nhìn hắn, chỉ thấy hoàng nhi vẫn ngồi không nhúc nhích, ôm chặt đầu mình, một thân vô lực, thậm chí nàng thấy con ngươi hắn đỏ hồng. Từ đó một chất lỏng trong suốt lặng lẽ chảy ra. Một lát sau, thái hậu hiểu ra. Nàng vẫn cho rằng người kia rất nhỏ bé, trong lòng hoàng nhi nàng người đó thật mờ nhạt. Bắt đầu từ khi nào thứ quan trọng nhất trong lòng hoàng nhi đã đổi thay, nhưng thứ thực sự trọng yếu ấy đã mất đi rồi.
“Chỉ cần ngươi là người mạnh nhất thiên hạ, ngươi liền có thể bảo vệ nàng”
Rốt cục Hiên Viên Tiêu chậm rãi ngẩng đầu lên, từ từ nhìn về phía thái hậu.
“Hoàng nhi à, trước có được thiên hạ này đi, khi thiên hạ này đều là của ngươi, nàng tự nhiên cũng là của ngươi.”
Thái hậu nhìn sâu vào mắt Hiên Viên Tiêu cười nhẹ, tình mẫu tử ấm áp, nàng khẽ đưa tay phủi những hạt tuyết trên người hắn:
“ Không ai có thể cự tuyệt đấng quân vương duy nhất trong thiên hạ.”
Hiên Viên Tiêu khẽ hạ mi mắt, giống như đang tự vấn. Tâm, bàng hoàng…
“Nàng lúc đi có nói gì không, có nói … Bánh Trôi..”
Một trận gió trong trẻo nhưng lạnh lùng thổi qua Trường Nhạc Cung trống rỗng, Hiên Viên Tiêu nắm thật chặt áo khoác trên người, trong giọng nói mang theo thê lương cùng bất lực không thể che giấu. Hiên Viên Tiêu rốt cục hiểu cái gì đối với hắn mới là quan trọng nhất. Hai mươi mấy năm nay, địa vị của hắn ngày càng cao, hoàng tử, thái tử, cuối cùng trở thành bậc đế vương muôn người ngưỡng mộ. Nhưng tận sâu trong thâm tâm, hắn lại khao khát thứ khác. Hắn khát vọng tình thân, khát vọng sự quan tâm, khát vọng sống bình yên. Có lẽ hắn chưa bao giờ chạm được đến điều đó, hắn vĩnh viễn chỉ có thể dựa vào chính mình, vĩnh viễn sống trong một thế giới ngập tràn âm mưu. Giây trước quan tâm đến hắn, giây sau đã có thể hạ độc hắn.
Bao nhiêu năm hắn chưa từng thấy điều gì thực sự trong trẻo, trừ một đôi mắt trong suốt sắc xanh kia.
Có thể thế nào đây?
Ánh mắt cũng có thể là nơi che giấu tâm địa rắn rết.
Như thế, hắn oán hận, oán hận chinh mình ngu xuẩn.
Như thế, hắn có thể không bao giờ chân thành tin tưởng điều gì điều gì cả.
Nhưng, nếu như không gặp người kia, không trò chuyện với người kia, liệu có phải hắn may mắn không?
Kì thật, là may mắn đi.
Vẫn sống trong bóng tối, vẫn không biết đến ánh sáng, biết đến sự ấm áp, đó mới là hạnh phúc.
Có lẽ người kia đã thay đổi cuộc sống của hắn, hủy đi tâm cơ đế vương một đời của hắn, nhưng không hiểu sao hình bóng người đó lại ăn sâu vào linh hồn hắn, hắn không thể quên đi, tựa như nó đã chạm vào nơi sâu nhất trong tâm hắn, ngay cả thời gian cũng không thể xóa mờ. (Đoạn này ta chém T.T)
Thái hậu trong lòng thầm đoán phản ứng của Hiên Viên Tiêu, hoặc phái ám vệ lập tức đuổi theo, hoặc lớn tiếng trách mắng nàng đã can thiệp vào, chỉ duy không tính đến Hiên Viên Tiêu như người mất hồn, ngồi ở Trường Nhạc Cung ngẩn người, nói câu được câu không làm người ta không thể hiểu nổi. Bộ dáng này của Hiên Viên Tiêu càng làm thái hậu cảm thấy mình giúp Thượng Quan Lăng rời đi là đúng, người không thể có chút nhược điểm, hiện tại mọi thống khổ đều đã nếm trải qua.
“Nàng nói nàng sẽ không trở về”. Thái hậu bình tĩnh nói
“ Bánh Trôi là cái..”
Thái hậu còn chưa nói xong, nàng căn bản không biết mình nói sai câu nào, vừa rồi Hiên Viên Tiêu còn sa sút tinh thần, bỗng nhiên liền giậm chân giận dữ đứng lên:
“ Cái gì gọi là không trở về, còn không bằng cái gì cũng không nói. Nàng đây là phản bội. Phản bội. Ta thương tâm bao nhiêu nàng có biết hay không? Ta nhất định phải giáo huấn nàng. Ta muốn nàng đuổi theo ta giải thích, đuổi theo ta nhận sai, quì xuống van cầu ta tha thứ cho nàng. Nàng phải thề không dám rời ta đi nữa.”
Thái hậu nghe được liền sững sờ, Hiên Viên Tiêu sau một đêm yên lặng, lúc này đây mọi tâm tư dồn nén như vỡ òa ra.(hic ta chém T.T)
“Vậy ngươi phải trở thành vua của cả thiên hạ này!”, suy nghĩ một lát, thái hậu nhấn mạnh từng chữ.
Hiên Viên Tiêu giống như bị lời nói của thái hậu kích thích, bỗng cười ha hả, khóe mắt, đuôi mày đều cười, ngay cả lồng ngực cũng điên cuồng run rẩy.
“Trẫm muốn thiên hạ này, trẫm muốn dùng ngàn dặm giang sơn để vây trụ nàng.”
Thái hậu ở phía sau Hiên Viên Tiêu hơi mím môi.
“Bệ hạ, người không thể hoàn thành tâm nguyện, ta sẽ cho con trai người thay người hoàn thành, ta muốn cho ngàn dặm giang sơn đều khắc tên Hiên Viên Gia chúng ta.
Ngước mắt nhìn rừng bạch dương được bao phủ bởi lớp tuyết mỏng, ta nhất thời luống cuống. Dưới ánh trăng bạc, trên mặt tuyết trắng, một người khoanh tay đứng yên lặng. Y phục trắng khẽ lay, mái tóc trắng nhẹ nhàng tung bay, đôi mắt bạc lãnh đạm xa cách. Hắn cứ như vậy đứng lặng trên sắc trắng của tuyết, bình tĩnh nhìn ta, cùng với từng trận gió lạnh, mùi hoa ngọc lan cô độc thản nhiên của hắn nháy mắt tập trung toàn bộ sự chú ý của ta.
Hắn nói:
“Lần này Cô không đến muộn.”
Ta cười cười, tiến lên vài bước, nhìn thấy cặp mắt bạc xinh đẹp kia, vô cùng tiêu sái nói “Vân tiên nhân, đã lâu không gặp.” Chậm rãi vươn tay cho hắn, cứ việc bắt tay có lẽ hơi ngốc, nhưng trong nháy mắt đây chính là lựa chọn của ta. Đôi mắt màu bạc của hắn dao động, lộ ra khóe môi mỏng lạnh như băng khẽ giật, ngay sau đó, bàn tay lạnh băng liền đặt lên mặt ta, đầu ngón tay mềm nhẹ vuốt ve.
“Thật tốt, ngươi còn sống.”
Đôi mắt lưu chuyển, tuy rằng dịu dàng trong suốt nhưng lại lãnh khốc vô tình.
“Không cho ngươi đi nữa.”
Thần sắc bình tĩnh, âm thanh tự nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng mà trầm thấp.
Ách, thành thực mà nói có một giây trong lòng cực kì không thoải mái. Vân tiên nhân có lối suy nghĩ không thể dùng ý nghĩ người thường để lí giải. Ta coi như không có nghe thấy. Ta cái gì cũng chưa nghe thấy. Không, ta quyết định cho Vân Tiên Nhân lạnh như băng này một cái ôm thuần khiết mang theo ấm áp hữu nghị, vì thế ta chìa hai tay chuẩn bị ôm lấy hắn, cạc cạc. Ách, Không phải đâu ?!
Bỗng dưng bàn tay ôn nhu trên gương mặt ta vung lên, Âu Dương Vân vận công tạo nên một luồng chân khí cực đại. (hức ta chịu thôi, ta chém ta chém ta chém)
Trong phút chốc liền cảm nhận được một luồng khí mạnh, ta đột nhiên bị bắn xa ba thước.
Âu Dương Vân thu lại khí lực, thấy nước mắt tức giận của Thượng Quan Lăng, trong lòng đột nhiên căng thẳng, con ngươi bạc lộ ra vẻ áy náy, có lẽ định nói gì, lúc sau lại bình tĩnh lãnh đạm
“Cô không muốn người ngoài đụng chạm, nhưng…”
Hắn lại nhìn ánh mắt Thượng Quan Lăng, con ngươi màu bạc khẽ chớp, do dự một hồi mới nói
“Nhưng nếu ngươi thích… Cô..Cô có thể ngoại lệ”
Bỗng nhiên Âu Dương Vân duỗi tay ra, ta đã bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ kéo qua, tiếp theo ngã vào một cái ôm không có độ ấm, trong nháy mắt hàn khí vây quanh người.
Ta trong lòng ngạc nhiên, đây là chuyện gì vậy?
Xưng “Cô” với ta, còn không thích bị người ngoài chạm vào, người ở Tiên Nguyệt Phường đều như vậy sao Vân Tiên Nhân?
Hừ, ngươi không cho lão tử ôm, hiện tại dựa vào cái gì đòi ôm lão tử.
Ta ra sức giãy dụa trong tay Âu Dương Vân, ngửa đầu nhìn hắn, ôn nhu như nước nói:
“Bổn cung cũng không thích bị người ngoài đụng chạm.”
Âu Dương Vân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ta, đuôi mày xinh đẹp hơi hạ, tiếp theo con ngươi màu bạc khẽ chớp, lại lập tức như tỉnh ngộ, lộ ra một nét cười khó có thể diễn tả, ngữ khí bình tĩnh như trước tựa hồ lãnh đạm “Lăng nhi, ngươi đang nói mát, đúng không?”. Trong khoảnh khắc đó, gương mặt hắn tựa như tỏa sáng, đẹp đến nỗi dường như không còn thuộc về người phàm, làm cho người ta phải thất thần.
“Không phải”. Ta giương mi tức giận,
“Ai nói mát a, ta đây thuần khiết có thể sánh ngang vàng 24k nha”
Một tiếng cười khẽ không dễ phát giác theo khóe môi lạnh như băng tràn ra.
“Tu luyện Tuyệt mạch thần công, nhất định phải phối hợp với Thanh tâm quyết, ta hiện giờ Mạch tuyệt đã luyện đến tầng thứ tám, thiên hạ này khó gặp địch thủ”.
Cái gì? Đây là thứ gì vậy? Nghe tên lãnh vô cùng. Ta chả ham hố gì đâu.
“Thanh tâm quyết tu đến tầng thứ 9 liền đoạn tuyệt thất tình lục dục, lấy nghịch thiên mà luyện thành.” Trong mắt đã không còn một tia cảm tình.
Cái gì thần công, rõ ràng là ma công.
Nghĩ đến Vô Cầu kể cho ta việc Vân Tiên Nhân biết tin ta chết, sau đó ra sức tàn sát hàng loạt dân trong thành, ta liền buột miệng
“Không thể luyện nữa!”.
/210
|