“Phụ hoàng thân yêu của ta, ông có biết sau khi mẫu hậu chết ta làm sao để sống tiếp không? Ha ha, vậy thì phải cảm tạ các phi tử của ông rất rất nhiều, không có sự ‘chiếu cố’, ‘rủ lòng thương’ của bọn họ, Đông Phương Cửu ta chỉ sợ không sống nổi tới ngày hôm nay!” Ánh mắt tàn bạo của Đông Phương Cửu nhìn chòng chọc vào Đông Phương Tấn, “Đám nữ nhân độc ác kia thật khiến ta muốn ói!”
“Lão Cửu ngươi… ngươi đang nói bậy bạ… cái gì?” Đông Phương Thất bị luồng khí tu la tỏa ra quanh thân Đông Phương Cửu dọa sợ đến mức giọng nói lắp bắp run rẩy.
“Ha ha, ta nói bậy?” Đông Phương Cửu liếc sang Đông Phương Thất, thanh kiếm trong tay lại đâm tới trước ba phân, chỉ nghe tiếng Đông Phương Tấn kêu thảm thiết thê lương, “Ahhh! —— “
Đông Phương Thất vờ tỏ ra điềm tĩnh, dù sao phòng trong này đều là người của mình.
“Lão Cửu, ngươi vì cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, bức bách phụ hoàng viết chiếu thư, sau lại sợ sự tình bại lộ sử dụng kiếm ám sát phụ hoàng, muốn dồn phụ hoàng vào chỗ chết, ngươi có biết tội hay chưa?”
Đông Phương Cửu cười lạnh nói: “Tội? Kẻ có tội chính là các ngươi.” Ánh mắt khinh bỉ nhìn Đông Phương Thất, lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tấn đang hấp hối, mỉm cười bước tới gần lão, ghé vào lỗ tai lão nói nhỏ, nhưng âm lượng của hắn cũng đủ để mọi người trong điện đều nghe được, bao gồm cả ta đang nấp ở ngoài điện.
“Phụ hoàng, ông có biết hay không, ông đã bị người ta hạ độc? Một loại độc mạn tính, từ từ cướp đi của mạng sống của ông.”
Đông Phương Tấn ngạc nhiên, Đông Phương Cửu nghiêng đầu nhìn về phía Linh Lung đang thản nhiên như không, lạnh lùng nói: “Linh Phi nương nương, hay đúng hơn là, ám cung hữu hộ pháp Linh Lung cô nương, ta nói đúng chứ?”
Linh Lung cười, ánh mắt quyến rũ, giọng nói nhẹ nhàng tê dại tận xương.
“Đúng vậy, cửu Vương gia của ta! ~~~ “
Đông Phương Tấn kinh ngạc, hai mắt trợn trắng bất cam, căm hận nhìn về phía Linh Lung, mỹ nhân lão sủng ái vô biên ngày trước.
“Phụ hoàng đừng buồn làm gì, có lẽ Linh Phi nương nương hạ ‘phúc chỉ’ cho phụ hoàng là không muốn để phụ hoàng đi tây thiên quá sớm, nhưng nhi thần cũng phối hợp một chút cố ý sai người thiên lý xa xôi tìm ‘minh hác’ về, ha ha, có người nói phối với ‘phúc chỉ’ dược tính sẽ nhanh hơn một chút.”
“Ngươi… Ngươi…” Ánh mắt Đông Phương Tấn không còn tức giận chỉ còn lại vẻ không cam lòng và thê lương vô hạn.
“Trách không được độc lại khó giải như vậy!” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai ta.
Ta giật mình, quay đầu sang nhìn, nhóc Vô Cầu nháy mắt ngồi xổm bên cạnh ta.
Tim ta chậm mất nửa nhịp, trừng nó một cái, bảo nó chớ có lên tiếng.
Trong tẩm cung Đông Phương Thất đã mất hết kiên nhẫn, rút kiếm ra chỉa vào Đông Phương Cửu nói: “Đủ rồi cửu đệ, câu chuyện bi thảm cũ rích của ngươi nói cũng nói xong rồi, thất ca ta còn phải làm chính sự.”
Đông Phương Cửu thản nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Thất ca, cái này sao có thể gọi là bi thảm được? Nếu không có những điều đó, cũng sẽ không có ta ngày hôm nay, ta còn phải cảm tạ chúng nữa ấy chứ.” Bất chấp ánh mắt kinh hãi của Đông Phương Thất, Đông Phương Cửu khom người, ghé sát tai Đông Phương Tấn, nói, “Mặc dù như vậy, phụ hoàng, ta vẫn định buông tha cho ông, dù sao như ông đã nói, ta vẫn là con trai của ông, thế nhưng ông lại làm một chuyện mà ta không thể nào tha thứ.” Nói đến đây, Đông Phương Cửu hạ thấp giọng đến mức chỉ có hai người bọn họ mới nghe được nói, “Suýt nữa khiến ta mất đi người mà ta yêu nhất.”
“Cho nên, phụ hoàng, ông phải dùng máu để gột rửa tội nghiệt của ông.”
Nói xong, Đông Phương Cửu cười vang rút thanh kiếm đâm sâu trong ngực Đông Phương Tấn ra.
“Ahhhh! ~~~~~~~” đây là âm tiết cuối cùng trên thế gian của Đông Phương Tấn.
Dòng máu đỏ sẫm chảy dọc theo thân kiếm trong tay Đông Phương Cửu, nhỏ giọt xuống tấm thảm lông cừu trắng xóa, tụ thành từng đốm từng đốm hoa đỏ thẫm, kiều diễm, yêu mị…
“Đông… Phương Cửu… Ngươi ngươi là một tên ác ma…” Đông Phương Thất từng nghĩ tới việc bức vua thoái vị, từng nghĩ tới khả năng bởi vì soán vị cần giết chết Đông Phương Tấn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới phải tự mình động thủ, càng không nghĩ tới dùng đến phương thức đẫm máu như vậy, tàn nhẫn như vậy, tanh tưởi như vậy.
Đông Phương Cửu mỉm cười, hào quang khát máu vụt tắt, trở nên nhu hòa hơn.
“Thất ca, tới phiên ngươi.”
Đông Phương Thất hoảng hốt, không khỏi lui về sau mấy bước, kiếm chỉa vào Đông Phương Cửu, nói: “Đông Phương Cửu ngươi chớ có càn rỡ! Trong phòng này đều là người của ta!”
Bầu không khí trong tẩm cung chực chờ giương cung bạt kiếm, nguy hiểm hết sức căng thẳng.
Đông Phương Cửu gặp nguy hiểm! Ta đứng bật dậy, chân đã tê rần, lảo đảo thiếu chút nữa ngã ngửa, cũng may Vô Cầu đỡ ta, đè vai ta xuống, hung dữ hạ giọng nói: “Tỷ điên hả? Đi vào là chết có biết hay không? ! Đông Phương Thất sẽ không tha cho tỷ! Mặc kệ tỷ là Thượng Quan Lăng hay là quốc sư!”
Ta há miệng lấy hơi, hai mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn bên trong.
Ta không biết làm sao, ta không có biện pháp gì, vô lương mẹ kế ta đây càng không có chủ ý gì! Ở thời khắc mấu chốt, mà ta lại chẳng có tí tích sự nào cả!
Đáng hận.
“Không được, ta phải vào cứu hắn.”
“Tỷ cứu như thế nào? Tỷ biết võ công sao? Biết dùng độc sao?
Thượng Quan Lăng, tỷ có bị ngốc không vậy? !”
“Ta…” Một lời đánh thức người trong mộng, ta hoản toàn tỉnh táo, đưa tay đẩy nhóc Vô Cầu ra, chăm chú nhìn nó, nói: “Vô Cầu, đệ đi trước đi, mau rời khỏi hoàng cung, Đông Phương Cửu sẽ không lẻ loi đơn độc, hắn nhất định sẽ có viện binh, nhưng bất luận thế nào hai bên sẽ quyết tử một trận, ở đây quá nguy hiểm, đệ phải đi! Đi mau!”
“Không, hai chúng ta phải cùng nhau đi!”
“Tên nhóc này, đệ đi trước đi, đệ không đi là liên lụy ta!”
“Ta đi rồi, tỷ sẽ liều mạng bất chấp vì Đông Phương Cửu chứ gì!”
“Ngươi!”
Ngoài điện ta và Vô Cầu thấp giọng cãi nhau chí chóe, trong tẩm cung nháy mắt tình thế bị lật ngược.
Vẫn giữ vẻ trầm mặc, Đông Phương Cửu chậm rãi, từng bước từng bước đi tới bên tường, vẻ mặt chăm chú như đang ngẫm nghĩ chuyện gì trọng đại. “Choang!” một tiếng, hắn dùng kiếm chém nát bình hoa bên cạnh. Nhất thời giống như ảo thuật một đội quan binh khác xông vào trong điện, tầng tầng lớp lớp bao vây đám người của Đông Phương Thất.
Lần này đến phiên Đông Phương Thất biến sắc.
Nghe thấy tiếng động, ta và Vô Cầu thôi tranh cãi, lặng lẽ quan sát bên trong điện.
“Thất ca, ngươi vẫn luôn quá coi thường ta, có đúng không.”
“Được rồi! Được rồi!” Lặp lại mấy từ liên tục, trên trán Đông Phương Thất đã lấm tấm mồ hôi, đứng bên bờ vực sinh tử tồn vong có ai mà không sốt ruột. Đông Phương Thất nghiến răng nghiến lợi nói: “Thua cũng đã thua tâm phục khẩu phục rồi, ngươi còn dụng binh làm gì?”
“Ha ha, thất ca, chỉ có thể nói rằng ngươi quá ngu ngốc.” Đông Phương Cửu lạnh lùng nói, “Ngươi cho là cấm quân đều đã đổi thành người của cậu ngươi, thì ngươi có thể vô tư sao? Ngươi cho là lão bãi miễn quân quyền của ta thì binh phù của ta thực sự thay đổi sao? Ngươi cho là người trong điện này chỉ là một đám vô tích sự hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến trường ư?”
Ta nở nụ cười, đây mới là Đông Phương Cửu, Đông Phương Cửu không ai bì nổi.
“Giờ thì tỷ có thể an tâm rồi chứ? Chúng ta đi thôi.” Tiểu Vô Cầu túm lấy tay áo ta, ta xoay đầu qua đột nhiên nhìn thấy một tiểu thái giám quen mặt, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
“Ma y đại nhân, ngài… ngài theo tiểu nhân đi thôi, hiện tại trong cung đều là người của thất vương gia, tiểu nhân đưa ngài rời khỏi hoàng cung trước đã.” Tiểu thái giám dông dài một hồi, có chút khẩn trương lo lắng.
Ta sửng sốt một lúc, cố gắng nhớ lại hắn rốt cuộc là ai.
“Ngươi là?” Tiểu Vô Cầu cảnh giác hỏi thăm.
“Tiểu nhân là người hầu ở ngự thư phòng, từng gặp Ma y đại nhân một lần.”
“Ờ.” Ta nhớ ra rồi, hình như, ta đúng là có gặp một tiểu thái giám mi thanh mục tú như thế, còn nhớ lúc đó ta có khen hắn một câu, hắn còn đỏ mặt ngượng ngùng.
“Ta không đi!” Tiểu Vô Cầu bướng bỉnh giữ chặt cánh tay ta, chết cũng không buông.
Lại nghe trong điện bỗng ồn ào náo loạn, tiếp theo là tiếng binh khí va chạm nhau choang choang.
Ta còn chưa kịp nhìn bên trong xem chuyện gì, đã bị tiểu Vô Cầu và tên tiểu thái giám kia, một đứa che miệng, một đứa kéo chạy về phía Thiên Điện…
Đông Phương Cửu, mong ngươi an toàn vô sự, ngươi và ta không hẹn ngày gặp lại.
Nhàn vân dã hạc vô thường tại, hà xử giang thiên bất khả phi.
Đông Phương Cửu ngồi một mình trên tấm thảm lông cừu trắng dính đầy máu tươi, máu đó là của phụ hoàng hắn. Đông Phương Cửu mâu quang như nước, đang thì thầm gì đó với người gần gũi với hắn nhất, người đã từng yêu hắn nhất, mẫu thân của hắn.
Tương Sở, Bạch U vội vã chạy tới, khom người cùng kêu: “Gia!”
Đông Phương Cửu chậm rãi đứng dậy, Tương Sở, Bạch U rất hiểu chuyện không tiến lên đỡ hắn, đôi mắt đen của Đông Phương Cửu bình thản, nói: “Giải quyết hết rồi chứ?”
Tương Sở khom người nói: “Hồi Gia, Khang Thành Tĩnh dẫn ba vạn binh đến, hai vạn đóng ở ngoài thành, đích thân dẫn một vạn vào thành, bị quân ta đánh bại, chạy tán loạn. Chết ba nghìn, bị thương năm nghìn, bị bắt hai nghìn.”
“Còn Đông Phương Thất?” Đông Phương Cửu thờ ơ mở miệng, thong thả bước ra ngoài điện, hắn cần hít thở không khí thoáng đãng, còn tiếp tục ở trong căn phòng sặc mùi máu tươi này, hắn sợ sẽ chịu không nổi.
Tương Sở lặng đi một lúc, cắn răng nói: “Gia, thuộc hạ vô năng, để Đông Phương Thất chạy thoát, thỉnh Gia trách phạt.”
Đông Phương Cửu dường như đã đoán trước được, trong mắt chẳng tỏ vẻ gì bực bội, chỉ khẽ thở dài: “Bỏ đi, Gia đã sớm biết thất ca của Gia cũng không tầm thường, ha ha, tự có thần nhân giúp đỡ hắn.”
“Gia…” Tương Sở đứng thẳng người dậy nhìn Đông Phương Cửu, thoáng do dự một lúc, lại nói, “Linh Phi cũng không thấy đâu. Binh Bộ Thượng Thư vốn dẫn theo năm nghìn quân tuyệt đối có thể bao vây diệt trừ toàn bộ binh lực Khang Thành Tĩnh dẫn vào Phượng Dương, nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện hai đội nhân mã giúp hắn đào tẩu, dẫn dường chặn hậu, trông không giống quân trong binh doanh.”
Đông Phương Cửu nhếch môi, một nụ cười quỷ dị hiện ra, đôi con ngươi đen thẫm càng trở nên sâu hun hút, phun ra hai chữ: “Ám cung.”
Một lát sau, ánh mắt Đông Phương Cửu đột ngột sáng bừng, xoay người nhìn Tương Sở hỏi: “Lăng Nhi đâu? Sắp xếp nàng đến chỗ nào rồi?”
Chỉ một câu này thôi đã khiến Tương Sở, Bạch U nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Tương Sở cúi đầu không dám nhìn Đông Phương Cửu, bàn tay trong tay áo siết chặt, không biết phải nói thế nào.
Trong tích tắc, Đông Phương Cửu đã nhận ra sự khác lạ, một cảm giác nguy hiểm bỗng dâng lên trong ngực hắn, khiến hắn trong nháy mắt hít thở không thông.
“Lão Cửu ngươi… ngươi đang nói bậy bạ… cái gì?” Đông Phương Thất bị luồng khí tu la tỏa ra quanh thân Đông Phương Cửu dọa sợ đến mức giọng nói lắp bắp run rẩy.
“Ha ha, ta nói bậy?” Đông Phương Cửu liếc sang Đông Phương Thất, thanh kiếm trong tay lại đâm tới trước ba phân, chỉ nghe tiếng Đông Phương Tấn kêu thảm thiết thê lương, “Ahhh! —— “
Đông Phương Thất vờ tỏ ra điềm tĩnh, dù sao phòng trong này đều là người của mình.
“Lão Cửu, ngươi vì cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, bức bách phụ hoàng viết chiếu thư, sau lại sợ sự tình bại lộ sử dụng kiếm ám sát phụ hoàng, muốn dồn phụ hoàng vào chỗ chết, ngươi có biết tội hay chưa?”
Đông Phương Cửu cười lạnh nói: “Tội? Kẻ có tội chính là các ngươi.” Ánh mắt khinh bỉ nhìn Đông Phương Thất, lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tấn đang hấp hối, mỉm cười bước tới gần lão, ghé vào lỗ tai lão nói nhỏ, nhưng âm lượng của hắn cũng đủ để mọi người trong điện đều nghe được, bao gồm cả ta đang nấp ở ngoài điện.
“Phụ hoàng, ông có biết hay không, ông đã bị người ta hạ độc? Một loại độc mạn tính, từ từ cướp đi của mạng sống của ông.”
Đông Phương Tấn ngạc nhiên, Đông Phương Cửu nghiêng đầu nhìn về phía Linh Lung đang thản nhiên như không, lạnh lùng nói: “Linh Phi nương nương, hay đúng hơn là, ám cung hữu hộ pháp Linh Lung cô nương, ta nói đúng chứ?”
Linh Lung cười, ánh mắt quyến rũ, giọng nói nhẹ nhàng tê dại tận xương.
“Đúng vậy, cửu Vương gia của ta! ~~~ “
Đông Phương Tấn kinh ngạc, hai mắt trợn trắng bất cam, căm hận nhìn về phía Linh Lung, mỹ nhân lão sủng ái vô biên ngày trước.
“Phụ hoàng đừng buồn làm gì, có lẽ Linh Phi nương nương hạ ‘phúc chỉ’ cho phụ hoàng là không muốn để phụ hoàng đi tây thiên quá sớm, nhưng nhi thần cũng phối hợp một chút cố ý sai người thiên lý xa xôi tìm ‘minh hác’ về, ha ha, có người nói phối với ‘phúc chỉ’ dược tính sẽ nhanh hơn một chút.”
“Ngươi… Ngươi…” Ánh mắt Đông Phương Tấn không còn tức giận chỉ còn lại vẻ không cam lòng và thê lương vô hạn.
“Trách không được độc lại khó giải như vậy!” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai ta.
Ta giật mình, quay đầu sang nhìn, nhóc Vô Cầu nháy mắt ngồi xổm bên cạnh ta.
Tim ta chậm mất nửa nhịp, trừng nó một cái, bảo nó chớ có lên tiếng.
Trong tẩm cung Đông Phương Thất đã mất hết kiên nhẫn, rút kiếm ra chỉa vào Đông Phương Cửu nói: “Đủ rồi cửu đệ, câu chuyện bi thảm cũ rích của ngươi nói cũng nói xong rồi, thất ca ta còn phải làm chính sự.”
Đông Phương Cửu thản nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Thất ca, cái này sao có thể gọi là bi thảm được? Nếu không có những điều đó, cũng sẽ không có ta ngày hôm nay, ta còn phải cảm tạ chúng nữa ấy chứ.” Bất chấp ánh mắt kinh hãi của Đông Phương Thất, Đông Phương Cửu khom người, ghé sát tai Đông Phương Tấn, nói, “Mặc dù như vậy, phụ hoàng, ta vẫn định buông tha cho ông, dù sao như ông đã nói, ta vẫn là con trai của ông, thế nhưng ông lại làm một chuyện mà ta không thể nào tha thứ.” Nói đến đây, Đông Phương Cửu hạ thấp giọng đến mức chỉ có hai người bọn họ mới nghe được nói, “Suýt nữa khiến ta mất đi người mà ta yêu nhất.”
“Cho nên, phụ hoàng, ông phải dùng máu để gột rửa tội nghiệt của ông.”
Nói xong, Đông Phương Cửu cười vang rút thanh kiếm đâm sâu trong ngực Đông Phương Tấn ra.
“Ahhhh! ~~~~~~~” đây là âm tiết cuối cùng trên thế gian của Đông Phương Tấn.
Dòng máu đỏ sẫm chảy dọc theo thân kiếm trong tay Đông Phương Cửu, nhỏ giọt xuống tấm thảm lông cừu trắng xóa, tụ thành từng đốm từng đốm hoa đỏ thẫm, kiều diễm, yêu mị…
“Đông… Phương Cửu… Ngươi ngươi là một tên ác ma…” Đông Phương Thất từng nghĩ tới việc bức vua thoái vị, từng nghĩ tới khả năng bởi vì soán vị cần giết chết Đông Phương Tấn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới phải tự mình động thủ, càng không nghĩ tới dùng đến phương thức đẫm máu như vậy, tàn nhẫn như vậy, tanh tưởi như vậy.
Đông Phương Cửu mỉm cười, hào quang khát máu vụt tắt, trở nên nhu hòa hơn.
“Thất ca, tới phiên ngươi.”
Đông Phương Thất hoảng hốt, không khỏi lui về sau mấy bước, kiếm chỉa vào Đông Phương Cửu, nói: “Đông Phương Cửu ngươi chớ có càn rỡ! Trong phòng này đều là người của ta!”
Bầu không khí trong tẩm cung chực chờ giương cung bạt kiếm, nguy hiểm hết sức căng thẳng.
Đông Phương Cửu gặp nguy hiểm! Ta đứng bật dậy, chân đã tê rần, lảo đảo thiếu chút nữa ngã ngửa, cũng may Vô Cầu đỡ ta, đè vai ta xuống, hung dữ hạ giọng nói: “Tỷ điên hả? Đi vào là chết có biết hay không? ! Đông Phương Thất sẽ không tha cho tỷ! Mặc kệ tỷ là Thượng Quan Lăng hay là quốc sư!”
Ta há miệng lấy hơi, hai mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn bên trong.
Ta không biết làm sao, ta không có biện pháp gì, vô lương mẹ kế ta đây càng không có chủ ý gì! Ở thời khắc mấu chốt, mà ta lại chẳng có tí tích sự nào cả!
Đáng hận.
“Không được, ta phải vào cứu hắn.”
“Tỷ cứu như thế nào? Tỷ biết võ công sao? Biết dùng độc sao?
Thượng Quan Lăng, tỷ có bị ngốc không vậy? !”
“Ta…” Một lời đánh thức người trong mộng, ta hoản toàn tỉnh táo, đưa tay đẩy nhóc Vô Cầu ra, chăm chú nhìn nó, nói: “Vô Cầu, đệ đi trước đi, mau rời khỏi hoàng cung, Đông Phương Cửu sẽ không lẻ loi đơn độc, hắn nhất định sẽ có viện binh, nhưng bất luận thế nào hai bên sẽ quyết tử một trận, ở đây quá nguy hiểm, đệ phải đi! Đi mau!”
“Không, hai chúng ta phải cùng nhau đi!”
“Tên nhóc này, đệ đi trước đi, đệ không đi là liên lụy ta!”
“Ta đi rồi, tỷ sẽ liều mạng bất chấp vì Đông Phương Cửu chứ gì!”
“Ngươi!”
Ngoài điện ta và Vô Cầu thấp giọng cãi nhau chí chóe, trong tẩm cung nháy mắt tình thế bị lật ngược.
Vẫn giữ vẻ trầm mặc, Đông Phương Cửu chậm rãi, từng bước từng bước đi tới bên tường, vẻ mặt chăm chú như đang ngẫm nghĩ chuyện gì trọng đại. “Choang!” một tiếng, hắn dùng kiếm chém nát bình hoa bên cạnh. Nhất thời giống như ảo thuật một đội quan binh khác xông vào trong điện, tầng tầng lớp lớp bao vây đám người của Đông Phương Thất.
Lần này đến phiên Đông Phương Thất biến sắc.
Nghe thấy tiếng động, ta và Vô Cầu thôi tranh cãi, lặng lẽ quan sát bên trong điện.
“Thất ca, ngươi vẫn luôn quá coi thường ta, có đúng không.”
“Được rồi! Được rồi!” Lặp lại mấy từ liên tục, trên trán Đông Phương Thất đã lấm tấm mồ hôi, đứng bên bờ vực sinh tử tồn vong có ai mà không sốt ruột. Đông Phương Thất nghiến răng nghiến lợi nói: “Thua cũng đã thua tâm phục khẩu phục rồi, ngươi còn dụng binh làm gì?”
“Ha ha, thất ca, chỉ có thể nói rằng ngươi quá ngu ngốc.” Đông Phương Cửu lạnh lùng nói, “Ngươi cho là cấm quân đều đã đổi thành người của cậu ngươi, thì ngươi có thể vô tư sao? Ngươi cho là lão bãi miễn quân quyền của ta thì binh phù của ta thực sự thay đổi sao? Ngươi cho là người trong điện này chỉ là một đám vô tích sự hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến trường ư?”
Ta nở nụ cười, đây mới là Đông Phương Cửu, Đông Phương Cửu không ai bì nổi.
“Giờ thì tỷ có thể an tâm rồi chứ? Chúng ta đi thôi.” Tiểu Vô Cầu túm lấy tay áo ta, ta xoay đầu qua đột nhiên nhìn thấy một tiểu thái giám quen mặt, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
“Ma y đại nhân, ngài… ngài theo tiểu nhân đi thôi, hiện tại trong cung đều là người của thất vương gia, tiểu nhân đưa ngài rời khỏi hoàng cung trước đã.” Tiểu thái giám dông dài một hồi, có chút khẩn trương lo lắng.
Ta sửng sốt một lúc, cố gắng nhớ lại hắn rốt cuộc là ai.
“Ngươi là?” Tiểu Vô Cầu cảnh giác hỏi thăm.
“Tiểu nhân là người hầu ở ngự thư phòng, từng gặp Ma y đại nhân một lần.”
“Ờ.” Ta nhớ ra rồi, hình như, ta đúng là có gặp một tiểu thái giám mi thanh mục tú như thế, còn nhớ lúc đó ta có khen hắn một câu, hắn còn đỏ mặt ngượng ngùng.
“Ta không đi!” Tiểu Vô Cầu bướng bỉnh giữ chặt cánh tay ta, chết cũng không buông.
Lại nghe trong điện bỗng ồn ào náo loạn, tiếp theo là tiếng binh khí va chạm nhau choang choang.
Ta còn chưa kịp nhìn bên trong xem chuyện gì, đã bị tiểu Vô Cầu và tên tiểu thái giám kia, một đứa che miệng, một đứa kéo chạy về phía Thiên Điện…
Đông Phương Cửu, mong ngươi an toàn vô sự, ngươi và ta không hẹn ngày gặp lại.
Nhàn vân dã hạc vô thường tại, hà xử giang thiên bất khả phi.
Đông Phương Cửu ngồi một mình trên tấm thảm lông cừu trắng dính đầy máu tươi, máu đó là của phụ hoàng hắn. Đông Phương Cửu mâu quang như nước, đang thì thầm gì đó với người gần gũi với hắn nhất, người đã từng yêu hắn nhất, mẫu thân của hắn.
Tương Sở, Bạch U vội vã chạy tới, khom người cùng kêu: “Gia!”
Đông Phương Cửu chậm rãi đứng dậy, Tương Sở, Bạch U rất hiểu chuyện không tiến lên đỡ hắn, đôi mắt đen của Đông Phương Cửu bình thản, nói: “Giải quyết hết rồi chứ?”
Tương Sở khom người nói: “Hồi Gia, Khang Thành Tĩnh dẫn ba vạn binh đến, hai vạn đóng ở ngoài thành, đích thân dẫn một vạn vào thành, bị quân ta đánh bại, chạy tán loạn. Chết ba nghìn, bị thương năm nghìn, bị bắt hai nghìn.”
“Còn Đông Phương Thất?” Đông Phương Cửu thờ ơ mở miệng, thong thả bước ra ngoài điện, hắn cần hít thở không khí thoáng đãng, còn tiếp tục ở trong căn phòng sặc mùi máu tươi này, hắn sợ sẽ chịu không nổi.
Tương Sở lặng đi một lúc, cắn răng nói: “Gia, thuộc hạ vô năng, để Đông Phương Thất chạy thoát, thỉnh Gia trách phạt.”
Đông Phương Cửu dường như đã đoán trước được, trong mắt chẳng tỏ vẻ gì bực bội, chỉ khẽ thở dài: “Bỏ đi, Gia đã sớm biết thất ca của Gia cũng không tầm thường, ha ha, tự có thần nhân giúp đỡ hắn.”
“Gia…” Tương Sở đứng thẳng người dậy nhìn Đông Phương Cửu, thoáng do dự một lúc, lại nói, “Linh Phi cũng không thấy đâu. Binh Bộ Thượng Thư vốn dẫn theo năm nghìn quân tuyệt đối có thể bao vây diệt trừ toàn bộ binh lực Khang Thành Tĩnh dẫn vào Phượng Dương, nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện hai đội nhân mã giúp hắn đào tẩu, dẫn dường chặn hậu, trông không giống quân trong binh doanh.”
Đông Phương Cửu nhếch môi, một nụ cười quỷ dị hiện ra, đôi con ngươi đen thẫm càng trở nên sâu hun hút, phun ra hai chữ: “Ám cung.”
Một lát sau, ánh mắt Đông Phương Cửu đột ngột sáng bừng, xoay người nhìn Tương Sở hỏi: “Lăng Nhi đâu? Sắp xếp nàng đến chỗ nào rồi?”
Chỉ một câu này thôi đã khiến Tương Sở, Bạch U nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Tương Sở cúi đầu không dám nhìn Đông Phương Cửu, bàn tay trong tay áo siết chặt, không biết phải nói thế nào.
Trong tích tắc, Đông Phương Cửu đã nhận ra sự khác lạ, một cảm giác nguy hiểm bỗng dâng lên trong ngực hắn, khiến hắn trong nháy mắt hít thở không thông.
/210
|