Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, lễ quan dẫn theo một đám người hầu lục đục khuân vác nào củi nào giá đỡ lên đàn tế, tên ngốc Đông Phương Cửu mỉm cười tỉnh bơ với ta, xoay người tao nhã bước về phía đống củi đã được nhóm lửa.
Mụ nội nó! Tên ngốc kia dám chọc ghẹo ta!
Thịt hươu nhanh chóng được nướng chín, hương thơm tỏa ra bốn phía, từ nửa đêm đã bị dựng đầu dậy tới giờ ta chưa có gì bỏ bụng, sao có thể chống đỡ được mùi thơm quyến rũ này? Trong bụng dạ dày sôi ùng ục, ngoài miệng nước miếng ứa ròng ròng.
Giờ này khắc này, ta cảm thấy đây mới thực sự là thời điểm ta đói nhất trong một ngày. Trong bụng trống rỗng đến phát sợ. Cảm giác được ngồi nướng thịt trước đống lửa bập bùng thế này thật đúng là thú vị, thế nhưng trong một buổi lễ vừa long trọng lại nghiêm trang như vậy mà ngay cả một chút định lực xíu xiu ta cũng không có, thì thật đúng là có lỗi với thanh danh cả đời của một tuyệt thế mẹ kế như ta.
Mặc dù cái gọi là cướp đoạt mỹ vị trong miệng thần linh đối với lão nương mà nói cũng không phải là việc khó khăn gì, so với lừa bịp “nhân viên chính phủ”, thì đối nghịch với ông trời thực sự không phải là chuyện to tát gì, huống hồ ông trời kia còn chưa từng đối tốt với ta bao giờ! Thế nhưng hôm nay ta vẫn quyết định không ăn thua với ông trời, bằng không ta sợ sau này quý ông chưa bao giờ cho ta chút mặt mũi nào kia sẽ còn “đền đáp” cho ta cả vốn lẫn lãi, dựa vào thảm cảnh hiện tại của mình, ta thực sự không có năng lực “hưởng thụ”.
Hơn nữa bây giờ còn là thời điểm “bất bình thường”, bản thân ta là một người đã “không còn tồn tại”, vẫn nên thực hiện nguyên tắc “đại sự bất hồ đồ”, phải khiêm nhường, càng khiêm nhường càng tốt!
Đông Phương Tấn ho khan một tiếng, bắt đầu một bài “diễn văn tế trời” dài dòng lê thê. Đông Phương Tấn ở trên đài vẻ mặt rạng rỡ, nước miếng tung bay, bá quan dưới đài ai nấy đều cúi gằm mặt, chẳng biết có phải đã ngủ gục từ lâu rồi không nữa. Chỉ có tên ngốc Đông Phương Cửu đứng ngay ngắn ở phía sau Đông Phương Tấn khoảng nửa bước, trong mắt từ đầu đến cuối vẫn mang theo một ý cười như có như không, nhìn vô định về phía xa xa không chớp mắt.
Mịa! Tên ngốc kia lại không thèm nhìn lão nương lấy một cái!
Ặc… Hắn không nhìn ta là chuyện tốt mà, là chuyện tốt!
Tội nghiệp cho ta đành phải dựa vào bản thân nhắm mắt lại tưởng tượng đến cái bánh hamburger trong tay chú McDonald, cái cánh gà trong tay ông Ken[tucky] rốt cuộc cũng chín giòn, rốt cuộc cũng đợi được đến đoạn Đông Phương Tấn tuyên bố ta trở thành đại quốc sư đầu tiên của Lương Quốc!
Sự háo hức trong lòng không kềm chế được biểu hiện ra ngoài, khóe miệng ta ngoác ra toang hoác, chỉ chờ lễ quan tuyên bố “tế trời hoàn tất” thôi.
Nhưng ta trăm tính ngàn tính lại không tính đến chuyện ông trời lại sáng tạo ra cái “game show” này, lễ quan cao giọng tuyên bố ——
“Mời quốc sư và bệ hạ hiến vũ cho các vị thần trên trời! —— “
“Gì?” Ta không có nghe lầm đó chứ? Ta trợn tròn hai mắt nhìn về phía lễ quan, lễ quan khom lưng cười **, quay sang mọi người dưới đài lại nói: “Do bệ hạ thân thể có chút bệnh, vì vậy, các vị thần linh chọn Cửu Vương gia đại diện thay thế bệ hạ hiến vũ! —— “
“Khụ khụ khụ…”Ta bị nước bọt của chính mình làm cho sặc.
Lễ quan mỉm cười quay sang nhìn ta, còn ta thì cười méo mó xấu hơn cả mếu, làm cái quái gì thế này? Có ai bảo lão nương phải hiến vũ đâu? Ai mà biết phải múa may cái quỷ gì tặng cho các lão thần linh không tồn tại kia chứ? Lão nương ăn mặc thế này làm sao múa bụng được?
Lễ quan thấy ta nửa ngày cũng chưa nhúc nhích, có chút lo lắng nhìn ta, ta dùng khẩu hình hỏi hắn: Điệu múa gì? Múa làm sao?
Nhất thời, hai mắt lễ quan như muốn lọt ra ngoài, miệng há hốc cũng dùng khẩu hình đáp trả: tối hôm qua không có vũ sư đến dạy ngài sao?
Vũ sư? ! Tối hôm qua? …
“Aizz, có người nói muốn dạy tỷ múa kìa, tỷ nhanh lên một chút đừng ngủ nữa!”
“Cút! Để yên cho lão tử ngủ!”
“Này! ~ “
“Ngươi đi trói mấy tên quấy rối giấc ngủ của lão tử rồi giam vào nhà chứa củi đi!”
“Ặc… Không phải chứ… vậy cũng được…”
…
Trời xanh ơi! Tự tạo nghiệp không thể sống…
Đoàn múa đã lũ lượt kéo lên đàn tế, tên ngốc Đông Phương Cửu kia thì tỉnh bơ như không bước ra giữa đàn tế, còn không quên ném cho ta một ánh mắt khinh khỉnh.
Hung hăng khịt khịt mũi, ta cũng nhấc chân sải bước đến đứng phía trước đoàn múa.
Aizz, lạnh cả sống lưng…
Chẳng lẽ ta phải xấu mặt trước mắt mọi người sao? Ta bất đắc dĩ nhìn trời…
Bất thình lình, ta nở một nụ cười nham hiểm. Hừ, ông trời a ông trời, tui đã tha cho ông một lần, không có cướp thịt hươu của ông để ăn, nhưng ông lại còn bắt tui múa may quay cuồng, bình thường không thấy ông đối xử tốt với tui, gặp lúc tui xui xẻo ông liền nhảy vào vấy máu ăn phần, không khỏi khinh người quá đáng!
Nếu ông đã muốn xem, vậy tui sẽ nhảy một điệu múa vượt thời đại năm trăm năm sau để cho đồ cổ nhà ông đại khai nhãn giới!
Tiếng nhạc vang lên, ta không nói hai lời liền kéo lấy tay tên ngốc kia, nhẹ nhàng xoay một vòng.
Đông Phương Cửu kinh ngạc nhìn ta trân trân, ánh mắt kia rõ ràng đang chất vấn: “Điệu múa đâu phải như vậy?” Hắn nhỏ giọng thì thầm: “Quốc sư?”
Ta cũng hạ nhỏ giọng, nói: “Cửu Vương gia, ngài cứ múa theo thần là được rồi.”
Tuy rằng lúc trước đã từng nhìn thấy dáng người của tên ngốc kia, [khụ khụ, mọi người đừng hiểu lầm, mình cũng chỉ mới nhìn thấy chút xíu xương qiai xanh với cả một mảng ngực trắng bóc của hắn vào cái ngày mà hắn đến cướp dâu mà thôi, không hơn gì mấy bạn đâu,] nhưng xuyên qua lễ phục của Đông Phương Cửu đụng chạm vào thân thể hắn, ta vẫn có lời khen tặng hắn: NND vóc người của tên ngốc này không phải thường nha! Dáng người hắn thích hợp nhảy salsa lắm đó!
Tưởng tượng đến cảnh cơ thể này nếu có thể phanh ra nửa ngực, trên bãi biển dưới ánh trời chiều vàng rực ở Cu Ba, nghe tiếng máy hát trong xe hơi phát ra một bản nhạc salsa rực lửa, ôi~ phong tình biết là bao?
OMG~~~ máu mũi ta phun thành vòi! ~~~
Để Đông Phương Cửu có thể phối hợp với ta, ta không thể không khoác lác một chút: “Ta đã từng đặt chân lên bãi biển Havana rồi!” Vì đeo mặt nạ nên ta cũng không biết hắn có thể nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo của ta hay không, “Tin ta đi!”
“Ha-va-na?” Tên ngốc kia lặp lại chỗ hiểu chỗ không, đôi phượng mâu sáng rực nhìn ta chằm chằm, nhưng bước chân thì vô thức bị ta dẫn dắt, không có ý chống cự.
Đông Phương Cửu không biết đây là điệu múa của dân tộc nào, thế nhưng dưới sự dẫn dắt tràn đầy nhiệt tình của người nào đó, lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, có cảm giác muốn đi đua ngựa trên thảo nguyên. Một người luôn luôn thận trọng, trầm tĩnh như hắn, giờ hoàn toàn phớt lờ sự hoàn chỉnh và nghiêm trang của buổi lễ.
Lúc này, Đông Phương Cửu thực sự rất muốn cười, nguyên tắc của hắn, khi ở bên cạnh một người, không biết đã bị vứt bỏ mấy lần rồi, cũng không biết sẽ còn bị vứt bỏ bao nhiêu lần nữa. Hắn có thể thỏa thích trêu đùa, thậm chí tùy ý nói những câu có hơi chút “buồn nôn, mắc ói”, thế nhưng hắn lại không biết làm thế nào để mở miệng nói những lời đại loại như hứa hẹn. Hắn đang từ từ bước về phía một con đường không thể quay đầu, con đường kia hắn bất tri bất giác đi vào, nhưng sau khi đi vào rồi thì không hề do dự.
Trên con đường chông gai “tất cả những gì nàng thích, đều là điều chính nghĩa ta theo đuổi”, Đông Phương Cửu khoan thai bước đi, không biết có phải là “con đường không thể quay đầu” hay không, nhưng tuyệt đối sẽ là “con đường không hối hận” .
Sự đột phá trước thời đại làm sững sờ cả đoàn múa, thậm chí văn võ bá quan trợn mắt líu lưỡi, Đông Phương Thất ở phía dưới đàn tế càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: tên quốc sư hoang dã kia ở đâu ra? Còn tên tiểu tử Đông Phương Cửu này cũng dám làm nhiễu loạn buổi lễ tế, thực sự không coi ai ra gì mà! Hắn hận không thể xông lên đàn tế lôi đầu Đông Phương Cửu xuống. Tiếc rằng Đông Phương Tấn trông thấy lại vô cùng phấn khích, nhưng lão cũng đành phải âm thầm ra lệnh mọi người mau ngừng tấu nhạc lại.
Khúc nhạc kết thúc, ta chỉ cảm còn muốn nhảy nữa, dừng lại nhìn thành quả của mình, Đông Phương Cửu cũng sực nhớ đến thủ tục ban đầu, hắn có chút lo lắng nói với ta: “Điệu múa này của Quốc sư mặc dù tuyệt diệu, nhưng nếu hiến cho thần linh thì có chút phóng đãng, tiểu vương sợ lão Thiên trách tội, vậy nên làm thế nào cho phải đây?”
“Haha, Cửu Vương gia không cần lo lắng, điệu múa này chỉ ở trên trời mới có, ở trần gian có thể nhìn thấy được mấy lần chứ? Không giấu gì Vương gia, mấy ngày trước, tuy thần có từng bàn bạc với Hoàng Thượng về chuyện hiến vũ cho thần linh, cũng đã quyết định bài nhạc luôn rồi, chỉ là thần linh lại không hài lòng, vì vậy đêm qua báo mộng cho vi thần, sai tiên nhân truyền thụ cho thần điệu múa này, đây là thiên ý, thần linh nhất định thích, Vương gia cứ yên tâm đi.”
Đông Phương Cửu nhìn ta, một đôi mắt đen hẹp dài sâu thẳm nhìn ta chăm chú, tựa như có thể nhìn sâu vào tim ta, ta chột dạ một chút hạ mí mắt xuống, đột ngột phát hiện, ta vẫn còn đang cầm bàn tay của tên ngốc kia! Vừa định hất móng vuốt sói kia ra, đột nhiên cảm thấy bên tai nhồn nhột, tên ngốc kia ghé vào tai ta thì thầm thổi khí: “Nếu là như vậy, tiểu vương cũng an tâm.” Dứt lời, hắn còn nhẹ nhàng vỗ “bộp” một cái lên mu bàn tay ta, rồi mới chịu buông ra.
NND ăn đậu hũ của lão nương! Ta trừng hắn một cái, đáng tiếc đúng lúc hắn xoay người đi không có nhìn thấy…
Buổi lễ tế trời phong quốc sư diễn ra hơn nửa ngày trời, rốt cục khi mặt trời đang dần chếch sang hướng Tây thì đám đông mới lục đục hồi cung.
Trước khi đi ta vẫn không quên tranh thủ lúc đi ngang qua chỗ “thịt nướng” “cầm đỡ” hai miếng nhét vào ngực áo, quan sát bốn phía phát hiện không ai nhìn ta, trong lòng thầm vui mừng khôn xiết, mới vừa đi tới chỗ bậc thang đàn tế thì bỗng nghe thấy một tiếng cười khẽ, tiếp theo là giọng nói buồn nôn của tên ngốc kia.
“Ôi haha, thịt huơu này hình như thiếu hai miếng, xem ra là lão thiên gia thật sự hiển linh rồi! Cũng thích ăn đồ của nhân gian phàm tục! ~~ “
Ặc… tên ngốc kia đừng để rơi vào tay lão nương! Sẽ có lúc lão nương nói móc lại ngươi!
Ta vỗ vỗ miếng thịt giấu trong áo, ngẩng đầu nghênh ngang đi xuống đàn tế.
Hừ! ~~~ ăn thịt của mình, cho con sói kia thèm chết luôn!
Không không! Ta sao có thể ăn thịt của mình chứ! Là —— ăn thịt tên sói, cho hắn chết luôn! ~~~~~~~~
Mụ nội nó! Tên ngốc kia dám chọc ghẹo ta!
Thịt hươu nhanh chóng được nướng chín, hương thơm tỏa ra bốn phía, từ nửa đêm đã bị dựng đầu dậy tới giờ ta chưa có gì bỏ bụng, sao có thể chống đỡ được mùi thơm quyến rũ này? Trong bụng dạ dày sôi ùng ục, ngoài miệng nước miếng ứa ròng ròng.
Giờ này khắc này, ta cảm thấy đây mới thực sự là thời điểm ta đói nhất trong một ngày. Trong bụng trống rỗng đến phát sợ. Cảm giác được ngồi nướng thịt trước đống lửa bập bùng thế này thật đúng là thú vị, thế nhưng trong một buổi lễ vừa long trọng lại nghiêm trang như vậy mà ngay cả một chút định lực xíu xiu ta cũng không có, thì thật đúng là có lỗi với thanh danh cả đời của một tuyệt thế mẹ kế như ta.
Mặc dù cái gọi là cướp đoạt mỹ vị trong miệng thần linh đối với lão nương mà nói cũng không phải là việc khó khăn gì, so với lừa bịp “nhân viên chính phủ”, thì đối nghịch với ông trời thực sự không phải là chuyện to tát gì, huống hồ ông trời kia còn chưa từng đối tốt với ta bao giờ! Thế nhưng hôm nay ta vẫn quyết định không ăn thua với ông trời, bằng không ta sợ sau này quý ông chưa bao giờ cho ta chút mặt mũi nào kia sẽ còn “đền đáp” cho ta cả vốn lẫn lãi, dựa vào thảm cảnh hiện tại của mình, ta thực sự không có năng lực “hưởng thụ”.
Hơn nữa bây giờ còn là thời điểm “bất bình thường”, bản thân ta là một người đã “không còn tồn tại”, vẫn nên thực hiện nguyên tắc “đại sự bất hồ đồ”, phải khiêm nhường, càng khiêm nhường càng tốt!
Đông Phương Tấn ho khan một tiếng, bắt đầu một bài “diễn văn tế trời” dài dòng lê thê. Đông Phương Tấn ở trên đài vẻ mặt rạng rỡ, nước miếng tung bay, bá quan dưới đài ai nấy đều cúi gằm mặt, chẳng biết có phải đã ngủ gục từ lâu rồi không nữa. Chỉ có tên ngốc Đông Phương Cửu đứng ngay ngắn ở phía sau Đông Phương Tấn khoảng nửa bước, trong mắt từ đầu đến cuối vẫn mang theo một ý cười như có như không, nhìn vô định về phía xa xa không chớp mắt.
Mịa! Tên ngốc kia lại không thèm nhìn lão nương lấy một cái!
Ặc… Hắn không nhìn ta là chuyện tốt mà, là chuyện tốt!
Tội nghiệp cho ta đành phải dựa vào bản thân nhắm mắt lại tưởng tượng đến cái bánh hamburger trong tay chú McDonald, cái cánh gà trong tay ông Ken[tucky] rốt cuộc cũng chín giòn, rốt cuộc cũng đợi được đến đoạn Đông Phương Tấn tuyên bố ta trở thành đại quốc sư đầu tiên của Lương Quốc!
Sự háo hức trong lòng không kềm chế được biểu hiện ra ngoài, khóe miệng ta ngoác ra toang hoác, chỉ chờ lễ quan tuyên bố “tế trời hoàn tất” thôi.
Nhưng ta trăm tính ngàn tính lại không tính đến chuyện ông trời lại sáng tạo ra cái “game show” này, lễ quan cao giọng tuyên bố ——
“Mời quốc sư và bệ hạ hiến vũ cho các vị thần trên trời! —— “
“Gì?” Ta không có nghe lầm đó chứ? Ta trợn tròn hai mắt nhìn về phía lễ quan, lễ quan khom lưng cười **, quay sang mọi người dưới đài lại nói: “Do bệ hạ thân thể có chút bệnh, vì vậy, các vị thần linh chọn Cửu Vương gia đại diện thay thế bệ hạ hiến vũ! —— “
“Khụ khụ khụ…”Ta bị nước bọt của chính mình làm cho sặc.
Lễ quan mỉm cười quay sang nhìn ta, còn ta thì cười méo mó xấu hơn cả mếu, làm cái quái gì thế này? Có ai bảo lão nương phải hiến vũ đâu? Ai mà biết phải múa may cái quỷ gì tặng cho các lão thần linh không tồn tại kia chứ? Lão nương ăn mặc thế này làm sao múa bụng được?
Lễ quan thấy ta nửa ngày cũng chưa nhúc nhích, có chút lo lắng nhìn ta, ta dùng khẩu hình hỏi hắn: Điệu múa gì? Múa làm sao?
Nhất thời, hai mắt lễ quan như muốn lọt ra ngoài, miệng há hốc cũng dùng khẩu hình đáp trả: tối hôm qua không có vũ sư đến dạy ngài sao?
Vũ sư? ! Tối hôm qua? …
“Aizz, có người nói muốn dạy tỷ múa kìa, tỷ nhanh lên một chút đừng ngủ nữa!”
“Cút! Để yên cho lão tử ngủ!”
“Này! ~ “
“Ngươi đi trói mấy tên quấy rối giấc ngủ của lão tử rồi giam vào nhà chứa củi đi!”
“Ặc… Không phải chứ… vậy cũng được…”
…
Trời xanh ơi! Tự tạo nghiệp không thể sống…
Đoàn múa đã lũ lượt kéo lên đàn tế, tên ngốc Đông Phương Cửu kia thì tỉnh bơ như không bước ra giữa đàn tế, còn không quên ném cho ta một ánh mắt khinh khỉnh.
Hung hăng khịt khịt mũi, ta cũng nhấc chân sải bước đến đứng phía trước đoàn múa.
Aizz, lạnh cả sống lưng…
Chẳng lẽ ta phải xấu mặt trước mắt mọi người sao? Ta bất đắc dĩ nhìn trời…
Bất thình lình, ta nở một nụ cười nham hiểm. Hừ, ông trời a ông trời, tui đã tha cho ông một lần, không có cướp thịt hươu của ông để ăn, nhưng ông lại còn bắt tui múa may quay cuồng, bình thường không thấy ông đối xử tốt với tui, gặp lúc tui xui xẻo ông liền nhảy vào vấy máu ăn phần, không khỏi khinh người quá đáng!
Nếu ông đã muốn xem, vậy tui sẽ nhảy một điệu múa vượt thời đại năm trăm năm sau để cho đồ cổ nhà ông đại khai nhãn giới!
Tiếng nhạc vang lên, ta không nói hai lời liền kéo lấy tay tên ngốc kia, nhẹ nhàng xoay một vòng.
Đông Phương Cửu kinh ngạc nhìn ta trân trân, ánh mắt kia rõ ràng đang chất vấn: “Điệu múa đâu phải như vậy?” Hắn nhỏ giọng thì thầm: “Quốc sư?”
Ta cũng hạ nhỏ giọng, nói: “Cửu Vương gia, ngài cứ múa theo thần là được rồi.”
Tuy rằng lúc trước đã từng nhìn thấy dáng người của tên ngốc kia, [khụ khụ, mọi người đừng hiểu lầm, mình cũng chỉ mới nhìn thấy chút xíu xương qiai xanh với cả một mảng ngực trắng bóc của hắn vào cái ngày mà hắn đến cướp dâu mà thôi, không hơn gì mấy bạn đâu,] nhưng xuyên qua lễ phục của Đông Phương Cửu đụng chạm vào thân thể hắn, ta vẫn có lời khen tặng hắn: NND vóc người của tên ngốc này không phải thường nha! Dáng người hắn thích hợp nhảy salsa lắm đó!
Tưởng tượng đến cảnh cơ thể này nếu có thể phanh ra nửa ngực, trên bãi biển dưới ánh trời chiều vàng rực ở Cu Ba, nghe tiếng máy hát trong xe hơi phát ra một bản nhạc salsa rực lửa, ôi~ phong tình biết là bao?
OMG~~~ máu mũi ta phun thành vòi! ~~~
Để Đông Phương Cửu có thể phối hợp với ta, ta không thể không khoác lác một chút: “Ta đã từng đặt chân lên bãi biển Havana rồi!” Vì đeo mặt nạ nên ta cũng không biết hắn có thể nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo của ta hay không, “Tin ta đi!”
“Ha-va-na?” Tên ngốc kia lặp lại chỗ hiểu chỗ không, đôi phượng mâu sáng rực nhìn ta chằm chằm, nhưng bước chân thì vô thức bị ta dẫn dắt, không có ý chống cự.
Đông Phương Cửu không biết đây là điệu múa của dân tộc nào, thế nhưng dưới sự dẫn dắt tràn đầy nhiệt tình của người nào đó, lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, có cảm giác muốn đi đua ngựa trên thảo nguyên. Một người luôn luôn thận trọng, trầm tĩnh như hắn, giờ hoàn toàn phớt lờ sự hoàn chỉnh và nghiêm trang của buổi lễ.
Lúc này, Đông Phương Cửu thực sự rất muốn cười, nguyên tắc của hắn, khi ở bên cạnh một người, không biết đã bị vứt bỏ mấy lần rồi, cũng không biết sẽ còn bị vứt bỏ bao nhiêu lần nữa. Hắn có thể thỏa thích trêu đùa, thậm chí tùy ý nói những câu có hơi chút “buồn nôn, mắc ói”, thế nhưng hắn lại không biết làm thế nào để mở miệng nói những lời đại loại như hứa hẹn. Hắn đang từ từ bước về phía một con đường không thể quay đầu, con đường kia hắn bất tri bất giác đi vào, nhưng sau khi đi vào rồi thì không hề do dự.
Trên con đường chông gai “tất cả những gì nàng thích, đều là điều chính nghĩa ta theo đuổi”, Đông Phương Cửu khoan thai bước đi, không biết có phải là “con đường không thể quay đầu” hay không, nhưng tuyệt đối sẽ là “con đường không hối hận” .
Sự đột phá trước thời đại làm sững sờ cả đoàn múa, thậm chí văn võ bá quan trợn mắt líu lưỡi, Đông Phương Thất ở phía dưới đàn tế càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: tên quốc sư hoang dã kia ở đâu ra? Còn tên tiểu tử Đông Phương Cửu này cũng dám làm nhiễu loạn buổi lễ tế, thực sự không coi ai ra gì mà! Hắn hận không thể xông lên đàn tế lôi đầu Đông Phương Cửu xuống. Tiếc rằng Đông Phương Tấn trông thấy lại vô cùng phấn khích, nhưng lão cũng đành phải âm thầm ra lệnh mọi người mau ngừng tấu nhạc lại.
Khúc nhạc kết thúc, ta chỉ cảm còn muốn nhảy nữa, dừng lại nhìn thành quả của mình, Đông Phương Cửu cũng sực nhớ đến thủ tục ban đầu, hắn có chút lo lắng nói với ta: “Điệu múa này của Quốc sư mặc dù tuyệt diệu, nhưng nếu hiến cho thần linh thì có chút phóng đãng, tiểu vương sợ lão Thiên trách tội, vậy nên làm thế nào cho phải đây?”
“Haha, Cửu Vương gia không cần lo lắng, điệu múa này chỉ ở trên trời mới có, ở trần gian có thể nhìn thấy được mấy lần chứ? Không giấu gì Vương gia, mấy ngày trước, tuy thần có từng bàn bạc với Hoàng Thượng về chuyện hiến vũ cho thần linh, cũng đã quyết định bài nhạc luôn rồi, chỉ là thần linh lại không hài lòng, vì vậy đêm qua báo mộng cho vi thần, sai tiên nhân truyền thụ cho thần điệu múa này, đây là thiên ý, thần linh nhất định thích, Vương gia cứ yên tâm đi.”
Đông Phương Cửu nhìn ta, một đôi mắt đen hẹp dài sâu thẳm nhìn ta chăm chú, tựa như có thể nhìn sâu vào tim ta, ta chột dạ một chút hạ mí mắt xuống, đột ngột phát hiện, ta vẫn còn đang cầm bàn tay của tên ngốc kia! Vừa định hất móng vuốt sói kia ra, đột nhiên cảm thấy bên tai nhồn nhột, tên ngốc kia ghé vào tai ta thì thầm thổi khí: “Nếu là như vậy, tiểu vương cũng an tâm.” Dứt lời, hắn còn nhẹ nhàng vỗ “bộp” một cái lên mu bàn tay ta, rồi mới chịu buông ra.
NND ăn đậu hũ của lão nương! Ta trừng hắn một cái, đáng tiếc đúng lúc hắn xoay người đi không có nhìn thấy…
Buổi lễ tế trời phong quốc sư diễn ra hơn nửa ngày trời, rốt cục khi mặt trời đang dần chếch sang hướng Tây thì đám đông mới lục đục hồi cung.
Trước khi đi ta vẫn không quên tranh thủ lúc đi ngang qua chỗ “thịt nướng” “cầm đỡ” hai miếng nhét vào ngực áo, quan sát bốn phía phát hiện không ai nhìn ta, trong lòng thầm vui mừng khôn xiết, mới vừa đi tới chỗ bậc thang đàn tế thì bỗng nghe thấy một tiếng cười khẽ, tiếp theo là giọng nói buồn nôn của tên ngốc kia.
“Ôi haha, thịt huơu này hình như thiếu hai miếng, xem ra là lão thiên gia thật sự hiển linh rồi! Cũng thích ăn đồ của nhân gian phàm tục! ~~ “
Ặc… tên ngốc kia đừng để rơi vào tay lão nương! Sẽ có lúc lão nương nói móc lại ngươi!
Ta vỗ vỗ miếng thịt giấu trong áo, ngẩng đầu nghênh ngang đi xuống đàn tế.
Hừ! ~~~ ăn thịt của mình, cho con sói kia thèm chết luôn!
Không không! Ta sao có thể ăn thịt của mình chứ! Là —— ăn thịt tên sói, cho hắn chết luôn! ~~~~~~~~
/210
|