Thời tiết mùa thu mát mẻ làm tâm tình con người cũng trở nên dễ chịu khác thường. Mặc dù là buổi tối nhưng đường phố vẫn tấp nập người qua kẻ lại, ai ai cũng vui tươi trong bộ quần áo xinh đẹp, chỉ có một người duy nhất che chắn kín mít đến mức một chút da thịt cũng không lộ ra ngoài.
Hàm Vũ Thường nhìn trước ngó sau một lúc, thấy không có ai để ý đến mình mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô ta nhanh chóng đi vào phía trong trung tâm thương mại. Khoảng chừng 10 phút sau đi ra thì đã trở thành một con người hoàn toàn khác hẳn. Chiếc váy dài chấm đất khiến cho Hàm Vũ Thường mang vẻ dịu dàng nữ tính, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người đi đường. Thế nhưng ít ai thấy được khuôn cô ta mặt nóng bừng, ánh mắt lấp lém không dám nhìn xung quanh, chỉ một đường đi thẳng ra xe của mình.
Khi Lam Hàm về đến nhà đã hơn 9 giờ, thành phố đang có dự án mở rộng khai phá khu vực phía Nam, là thị trưởng anh luôn phải đích thân kiểm tra mọi thứ, công việc vô cùng bận rộn.
Đèn đóm trong nhà tối om, anh chán nản nhấn công tắc ngay cửa ra vào, chỉ chốc lát sau cả căn nhà bừng lên thứ ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta chán ghét. Anh nheo nheo mắt một lúc mới quen được ánh sáng đột ngột đó, nhưng chỉ một lúc sau đã đưa tay tắt phụt mọi thứ. Màn đêm buông dài khắp thành phố, căn nhà này cũng tối đen như mực.
Anh ngồi một mình trên sofa, day day trán cho đỡ nhức đầu. Cường độ công việc cao khiến anh vô cùng mệt mỏi nên hôm nay đã phá lệ về sớm hơn mọi ngày, không ngờ chờ đón anh lại là ngôi nhà lạnh lẽo không một bóng người này. Chẳng phải anh đã sớm quen với khung cảnh này rồi hay sao, tự nhiên bây giờ lại ngồi buồn chán làm gì cơ chứ.
***
Hạ Vũ Thường khẽ khàng mở cửa, hôm nay ham vui quá nên cô về muộn hơn mọi ngày, trong lòng thấp thỏm không yên. Nhìn giờ hiển thị trên điện thoại, mới có 10 giờ, bình thường thì anh ta vẫn chưa về, cô đến lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trong nhà tối đen như mực, Hạ Vũ Thường dùng tay mò tìm công tắc điện, khi ánh sáng tràn ngập cả nhà, cô giật mình nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa.
Anh ta, anh ta về nhà từ lúc nào, sao lại không bật đèn lên.
“Anh, anh về từ khi nào vậy”. Cô sợ hãi hỏi.
“Về một lúc rồi”.
Hạ Vũ Thường đang lo lắng anh ta sẽ chất vấn mình sao bây giờ mới về, hai tay cô bấu chặt vào váy, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Cô cũng quên luôn việc phải thay dép đi trong nhà, cứ đứng như trời trồng trước cửa.
Lam Hàm đưa mắt liếc về phía cửa, nhìn vợ mình đang bất an mà anh thầm cười lạnh trong lòng. Lúc vui đến quên trời quên đất không biết cô ta có nghĩ đến cảm giác này không. Anh đứng dậy đi về phòng mình, bỏ lại Hạ Vũ Thường hoảng hốt đến mức quên cả đi vào nhà.
Lam Hàm đi một lúc lâu cô ta mới nhớ ra mình nãy giờ vẫn đứng ở cửa, vội vã thay dép đi trong nhà, cô đi nhanh vào phòng bếp, rót cho mình một ly nước lạnh, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh trở lại.
Cả căn phòng yên tĩnh một cách đáng sợ, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại làm cô giật nảy mình.
Hạ Vũ Thường nhìn tên người gọi đến, là Hạ Yên, cô bực tức ấn nút từ chối cuộc gọi, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng chính cô cũng không biết mình đang nhìn cái gì.
***
Hạ Yên nhìn cuộc gọi bị ngắt thì khó hiểu vô cùng, chẳng lẽ chị ấy đi ngủ rồi sao.
Đinh Nam nhìn bộ dạng cô bứt rứt không yên thì vội vàng an ủi:
“Có chuyện gì thì em để mai hãy gọi, khuya rồi, để chị ấy nghỉ ngơi chứ”.
Hạ Yên thở dài một hơi, cũng không còn cách nào khác, cô lười biếng cầm điểu khiển ti vi liên tiếp chuyển hết kênh này sang kênh khác.
“Lâu lắm rồi chị ấy không về thăm ba, sống cùng một thành phố chứ có phải xa xôi vạn dặm gì đâu”. Giọng cô có vài phần trách cứ, nhưng nhiều hơn vẫn là quan tâm lo lắng.
Đinh Nam làm sao không hiểu Hạ Yên đang nghĩ gì chứ, lúc nào cũng lo lắng chị mình bị anh rể ngược đãi, cũng vì thế nên xưa nay cô luôn đối xử với Lam Hàm đặc biệt kính cẩn. Lần đầu tiên nhìn thấy cô khiêm tốn trước mặt Lam Hàm làm anh cười không nhịn nổi, thực sự là một bộ dạng xa lạ hoàn toàn với vẻ kiêu hãnh thường ngày của cô. Nhưng chuyện vợ chồng của anh chị, làm sao Hạ Yên có thể quản được, mà Hạ Vũ Thường xem ra cũng chẳng cần đến sự quan tâm này của em gái mình đâu.
Đinh Nam từ nhỏ đã lớn lên ở Hạ gia, cũng xem như nhìn hai chị em họ lớn lên, tính cách của cả hai anh đều biết rõ. Khác hẳn với Hạ Yên, Hạ Vũ Thường từ lâu đã sớm học được cách che giấu tâm tư của mình, cô ta luôn dịu dàng khi ra ngoài gặp người khác, nhưng chưa bao giờ dùng thái độ đó để cư xử với người nhà. Cũng chỉ có Hạ Yên luôn luôn xem trọng người chị gái này mà không hề so đo tính toán gì cả. Đinh Nam cũng cảm thấy may mắn vì Hạ Vũ Thường nhanh chóng gả ra ngoài từ vài năm trước, nếu không anh sợ cô gái nhỏ của mình sẽ phải chịu thiệt thòi.
Hạ Yên mon men lại gần Đinh Nam.
“Có chuyện gì vậy”. Anh cảnh giác nhìn cô, mỗi lần cô như vậy thì chắc chắn là có việc muốn nhờ anh giúp đỡ.
“Hình như tuần sau sẽ có triển lãm tranh ở trung tâm hội nghị của thành phố”.
“Đúng vậy, mà em sao tự nhiên lại quan tâm đến thứ nghệ thuật tao nhã này vậy”. Đinh Nam không nhịn trêu chọc cô.
Hạ Yên nhìn bộ mặt nham nhở của anh mà tức quá hóa giận.
“Em vốn là một người tao nhã mà”.
Đinh Nam cố nhịn cười, liên tục gật đầu đồng ý với cô.
“Ừ, em là người tao nhã mà, là người tao nhã nhất anh từng thấy”.
Hạ Yên dùng hai tay bóp bóp cổ anh, hai tay cô mềm mại chẳng có chút lực, nhưng giọng nói lại mười phần đe dọa.
“Anh mà còn cười nữa thì em sẽ ra tay không lưu tình đâu đấy”.
Đinh Nam xấu xa nhìn cô.
“Em đây là muốn mưu sát chồng hả”.
Mặt Hạ Yên thoáng chốc đỏ bừng, cô ấp úng cãi lại anh.
“Ai…ai thèm lấy anh chứ”.
Đinh Nam bèn ôm cô ngồi lên lòng mình, hỏi nhỏ:
“Không muốn cưới anh thật sao, hử”.
Hạ Yên xấu hổ vùi mặt vào trong ngực anh, không dám nói tiếp chuyện này nữa.
“Vũ Thường rất thích hội họa, anh mua giúp em hai vé đi, em tặng chị ấy”.
Đinh Nam rốt cục cũng hiểu, nhưng anh lại bật cười trước tâm tư nhỏ của cô.
“Người ta muốn đi xem thì đã có chồng người ta lo vé rồi, em quan tâm mấy chuyện này làm gì chứ”. Vừa nói hai tay anh vừa nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô khiến nó đỏ bừng lên.
Hạ Yên gạt tay anh ra giận dỗi nói:
“Nhưng mà em muốn tặng chị ấy, anh rể lúc nào cũng bận rộn làm sao quan tâm mấy chuyện này chứ. Vé xem triển lãm lần này rất khó mua, chắc chắn chị em cũng đang tìm mua nó,được em tặng thì chị ấy sẽ càng vui hơn”.
Hàm Vũ Thường nhìn trước ngó sau một lúc, thấy không có ai để ý đến mình mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô ta nhanh chóng đi vào phía trong trung tâm thương mại. Khoảng chừng 10 phút sau đi ra thì đã trở thành một con người hoàn toàn khác hẳn. Chiếc váy dài chấm đất khiến cho Hàm Vũ Thường mang vẻ dịu dàng nữ tính, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người đi đường. Thế nhưng ít ai thấy được khuôn cô ta mặt nóng bừng, ánh mắt lấp lém không dám nhìn xung quanh, chỉ một đường đi thẳng ra xe của mình.
Khi Lam Hàm về đến nhà đã hơn 9 giờ, thành phố đang có dự án mở rộng khai phá khu vực phía Nam, là thị trưởng anh luôn phải đích thân kiểm tra mọi thứ, công việc vô cùng bận rộn.
Đèn đóm trong nhà tối om, anh chán nản nhấn công tắc ngay cửa ra vào, chỉ chốc lát sau cả căn nhà bừng lên thứ ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta chán ghét. Anh nheo nheo mắt một lúc mới quen được ánh sáng đột ngột đó, nhưng chỉ một lúc sau đã đưa tay tắt phụt mọi thứ. Màn đêm buông dài khắp thành phố, căn nhà này cũng tối đen như mực.
Anh ngồi một mình trên sofa, day day trán cho đỡ nhức đầu. Cường độ công việc cao khiến anh vô cùng mệt mỏi nên hôm nay đã phá lệ về sớm hơn mọi ngày, không ngờ chờ đón anh lại là ngôi nhà lạnh lẽo không một bóng người này. Chẳng phải anh đã sớm quen với khung cảnh này rồi hay sao, tự nhiên bây giờ lại ngồi buồn chán làm gì cơ chứ.
***
Hạ Vũ Thường khẽ khàng mở cửa, hôm nay ham vui quá nên cô về muộn hơn mọi ngày, trong lòng thấp thỏm không yên. Nhìn giờ hiển thị trên điện thoại, mới có 10 giờ, bình thường thì anh ta vẫn chưa về, cô đến lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trong nhà tối đen như mực, Hạ Vũ Thường dùng tay mò tìm công tắc điện, khi ánh sáng tràn ngập cả nhà, cô giật mình nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa.
Anh ta, anh ta về nhà từ lúc nào, sao lại không bật đèn lên.
“Anh, anh về từ khi nào vậy”. Cô sợ hãi hỏi.
“Về một lúc rồi”.
Hạ Vũ Thường đang lo lắng anh ta sẽ chất vấn mình sao bây giờ mới về, hai tay cô bấu chặt vào váy, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Cô cũng quên luôn việc phải thay dép đi trong nhà, cứ đứng như trời trồng trước cửa.
Lam Hàm đưa mắt liếc về phía cửa, nhìn vợ mình đang bất an mà anh thầm cười lạnh trong lòng. Lúc vui đến quên trời quên đất không biết cô ta có nghĩ đến cảm giác này không. Anh đứng dậy đi về phòng mình, bỏ lại Hạ Vũ Thường hoảng hốt đến mức quên cả đi vào nhà.
Lam Hàm đi một lúc lâu cô ta mới nhớ ra mình nãy giờ vẫn đứng ở cửa, vội vã thay dép đi trong nhà, cô đi nhanh vào phòng bếp, rót cho mình một ly nước lạnh, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh trở lại.
Cả căn phòng yên tĩnh một cách đáng sợ, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại làm cô giật nảy mình.
Hạ Vũ Thường nhìn tên người gọi đến, là Hạ Yên, cô bực tức ấn nút từ chối cuộc gọi, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng chính cô cũng không biết mình đang nhìn cái gì.
***
Hạ Yên nhìn cuộc gọi bị ngắt thì khó hiểu vô cùng, chẳng lẽ chị ấy đi ngủ rồi sao.
Đinh Nam nhìn bộ dạng cô bứt rứt không yên thì vội vàng an ủi:
“Có chuyện gì thì em để mai hãy gọi, khuya rồi, để chị ấy nghỉ ngơi chứ”.
Hạ Yên thở dài một hơi, cũng không còn cách nào khác, cô lười biếng cầm điểu khiển ti vi liên tiếp chuyển hết kênh này sang kênh khác.
“Lâu lắm rồi chị ấy không về thăm ba, sống cùng một thành phố chứ có phải xa xôi vạn dặm gì đâu”. Giọng cô có vài phần trách cứ, nhưng nhiều hơn vẫn là quan tâm lo lắng.
Đinh Nam làm sao không hiểu Hạ Yên đang nghĩ gì chứ, lúc nào cũng lo lắng chị mình bị anh rể ngược đãi, cũng vì thế nên xưa nay cô luôn đối xử với Lam Hàm đặc biệt kính cẩn. Lần đầu tiên nhìn thấy cô khiêm tốn trước mặt Lam Hàm làm anh cười không nhịn nổi, thực sự là một bộ dạng xa lạ hoàn toàn với vẻ kiêu hãnh thường ngày của cô. Nhưng chuyện vợ chồng của anh chị, làm sao Hạ Yên có thể quản được, mà Hạ Vũ Thường xem ra cũng chẳng cần đến sự quan tâm này của em gái mình đâu.
Đinh Nam từ nhỏ đã lớn lên ở Hạ gia, cũng xem như nhìn hai chị em họ lớn lên, tính cách của cả hai anh đều biết rõ. Khác hẳn với Hạ Yên, Hạ Vũ Thường từ lâu đã sớm học được cách che giấu tâm tư của mình, cô ta luôn dịu dàng khi ra ngoài gặp người khác, nhưng chưa bao giờ dùng thái độ đó để cư xử với người nhà. Cũng chỉ có Hạ Yên luôn luôn xem trọng người chị gái này mà không hề so đo tính toán gì cả. Đinh Nam cũng cảm thấy may mắn vì Hạ Vũ Thường nhanh chóng gả ra ngoài từ vài năm trước, nếu không anh sợ cô gái nhỏ của mình sẽ phải chịu thiệt thòi.
Hạ Yên mon men lại gần Đinh Nam.
“Có chuyện gì vậy”. Anh cảnh giác nhìn cô, mỗi lần cô như vậy thì chắc chắn là có việc muốn nhờ anh giúp đỡ.
“Hình như tuần sau sẽ có triển lãm tranh ở trung tâm hội nghị của thành phố”.
“Đúng vậy, mà em sao tự nhiên lại quan tâm đến thứ nghệ thuật tao nhã này vậy”. Đinh Nam không nhịn trêu chọc cô.
Hạ Yên nhìn bộ mặt nham nhở của anh mà tức quá hóa giận.
“Em vốn là một người tao nhã mà”.
Đinh Nam cố nhịn cười, liên tục gật đầu đồng ý với cô.
“Ừ, em là người tao nhã mà, là người tao nhã nhất anh từng thấy”.
Hạ Yên dùng hai tay bóp bóp cổ anh, hai tay cô mềm mại chẳng có chút lực, nhưng giọng nói lại mười phần đe dọa.
“Anh mà còn cười nữa thì em sẽ ra tay không lưu tình đâu đấy”.
Đinh Nam xấu xa nhìn cô.
“Em đây là muốn mưu sát chồng hả”.
Mặt Hạ Yên thoáng chốc đỏ bừng, cô ấp úng cãi lại anh.
“Ai…ai thèm lấy anh chứ”.
Đinh Nam bèn ôm cô ngồi lên lòng mình, hỏi nhỏ:
“Không muốn cưới anh thật sao, hử”.
Hạ Yên xấu hổ vùi mặt vào trong ngực anh, không dám nói tiếp chuyện này nữa.
“Vũ Thường rất thích hội họa, anh mua giúp em hai vé đi, em tặng chị ấy”.
Đinh Nam rốt cục cũng hiểu, nhưng anh lại bật cười trước tâm tư nhỏ của cô.
“Người ta muốn đi xem thì đã có chồng người ta lo vé rồi, em quan tâm mấy chuyện này làm gì chứ”. Vừa nói hai tay anh vừa nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô khiến nó đỏ bừng lên.
Hạ Yên gạt tay anh ra giận dỗi nói:
“Nhưng mà em muốn tặng chị ấy, anh rể lúc nào cũng bận rộn làm sao quan tâm mấy chuyện này chứ. Vé xem triển lãm lần này rất khó mua, chắc chắn chị em cũng đang tìm mua nó,được em tặng thì chị ấy sẽ càng vui hơn”.
/69
|