Mùa đông, Bắc Kinh tháng 12 năm 2016.
Triệu Kha Nguyệt vốn dĩ đang ở bệnh viện, bất chợt lại cảm thấy không khoẻ, dạo này cô hay buồn nôn, còn tăng cân nữa.
Trở về nhà, Triệu Kha Nguyệt nhanh chóng lấy que thử thai vào nhà vệ sinh kiểm tra.
Triệu Kha Nguyệt thẫn thờ nhìn que thử thai hai vạch, ánh mắt lúc này như sáng rực rỡ lên một cách lạ thường.
***
Tống Thịnh Nam vừa từ công ty về, thấy Triệu Kha Nguyệt đang ngồi ở sofa, nhìn anh thấy cô liền đứng dậy chạy đến.
Tống Thịnh Nam mỉm cười ôm lấy cô: “Có gì mà trông em vui vậy?”
Triệu Kha Nguyệt cười, khẽ nói: “Em báo cho anh một tin.” Cô im lặng một lúc, sau đó nói thêm: “——anh sắp làm ba rồi đó.”
Tống Thịnh Nam ngây người, anh chăm chăm nhìn cô, vẻ mặt như đang sốc.
Triệu Kha Nguyệt nhìn anh, không thấy anh cười, cô rũ mắt: “Anh không vui sao?”
Tống Thịnh Nam phản ứng lại, anh đưa tay vuốt ve mặt cô: “Được rồi bảo bối, em làm vẻ mặt đó là định giày vò anh sao?”
“Anh vui hay không sao em biết được.” khoé môi anh cong lên.
Tống Thịnh Nam chậm rãi nói thêm: “Anh chắc chắn sẽ làm một người ba tốt.”
Triệu Kha Nguyệt mỉm cười, cô lùi ra, nhìn xuống bụng của mình, mỉm cười chậm rãi nói: “Con của chúng ta sẽ có một gia đình mà em luôn ao ước từ nhỏ.”
Tống Thịnh Nam ôn nhu nhìn cô, Triệu Kha Nguyệt nói thêm: “Mọi người đều mong chờ con chào đời đấy, ông bà nội và chú cũng sẽ yêu con.”
“Mẹ đảm bảo sẽ cho con một gia đình hạnh phúc.”
Tống Thịnh Nam cũng đưa tay đặt lên bụng cô, anh cười lên: “Ba cũng đảm bảo.”
***
Khi cả hai cùng đi khám khai.
“Chúc mừng, là thai song sinh.” Bác sĩ Kim cười nói.
Triệu Kha Nguyệt và Tống Thịnh Nam ngây ra, cô quay sang nhìn anh.
Tống Thịnh Nam đang mỉm cười rạng rỡ nhìn cô, anh nhẹ nhàng tiến đến hôn lên má cô.
Bác sĩ Kim cười: “Nè nè hai người đừng có phát cơm tình yêu cho tôi ăn đấy nhé!!”
Cả hai nghe xong liền bật cười.
Mặc dù Tống Thịnh Nam rất vui, nhưng trong lòng lại cảm thấy lo. Một mình cô vì anh mà mang hai đứa bé, thật sự rất khó khăn.
***
Thời gian sau, cũng đã đến lúc Triệu Kha Nguyệt sinh em bé.
Cô được đưa vào phòng sinh em bé.
Nghe thấy tiếng la đau đớn của Triệu Kha Nguyệt, Tống Thịnh Nam cau mày đứng ngồi không yên.
Một lúc sau, Tống Thịnh Nam có thể nghe được tiếng khóc của em bé vang lên.
Khi được cho phép vào, anh liền chạy vào phòng xem.
Bên cạnh cô là hai đứa bé, một đứa là bé trai, đứa còn lại là bé gái.
Tống Thịnh Nam đi đến gần, khuôn mặt anh trong bần thần, ánh mắt mở to nhìn ba người.
Mi mắt anh rưng rưng, anh tiến đến chạm vào ngón tay bé nhỏ của hai đứa bé. Trên má của hai đứa đều có lúm đồng tiền được hưởng từ cô.
Tống Thịnh Nam giương mắt nhìn Triệu Kha Nguyệt, cô đang mỉm cười nhìn anh. Anh liền đứng dậy hôn lên trán cô, thì thầm: “Cảm ơn em…cảm ơn đã ban cho anh những thiên thần xinh đẹp này.”
Từ lúc đó, trên thế giới lại xuất hiện thêm hai thiên thần đáng yêu mang tên Tống Thiên Dương và Tống Hi Vy.
***
***
Tống Thiên Dương 2 tuổi đang ngồi ở sàn nhà chơi đồ chơi với Tống Hi Vy, đột nhiên cậu quay sang bò đến phía Tống Thịnh Nam đang ngồi ở sofa xem điện thoại.
Thiên Dương và Hi Vy là anh em sinh đôi khác trứng. Thiên Dương là anh hai, sinh trước hai phút.
Tống Thiên Dương lấy tay bám lấy chân của Tống Thịnh Nam, anh vội nhìn xuống, đưa tay nhấc cậu bé lên bò về hướng khác: “Thiên Dương, đừng tỏ ra dính người, đừng giống mẹ cậu.”
Tống Hi Vy ngồi cười toe toét, trên má cô bé hiện lên hai lúm đồng tiền trông rất dễ thương.
Triệu Kha Nguyệt lúc này từ phòng đi ra, cầm hai cái balo nhỏ khẽ nói: “Anh mang giày vào cho hai con đi, ông bà nội nôn gặp hai đứa lắm rồi.”
Tống Thịnh Nam nghe vậy, anh đứng dậy bắt đầu mang giày và mặc áo khoác cho hai tiểu bảo bối.
***
Mùa thu tháng 9 là sinh nhật của Tống Thiên Dương và Tống Hi Vy*.
Mọi người đều có mặt rất đông, khách mời toàn là người cao quý, đa số cũng có nhiều đối tác của công ty Tống Gia.
Trong đại sảnh rất náo nhiệt, dù sao thì sinh nhật hai tiểu bảo bối của Thịnh tổng, người tới không phú thì quý.
Triệu Kha và Châu Nhiên dù sao cũng là chú, lật đật từ Thượng Hải về để dự sinh nhật hai tiểu bảo bối.
Người đầu tiên thấy họ là Tống Hi Vy, cô bé chạy đến cười lên: “Ba ba, chú út, chú Châu.”
Tống Thịnh Nam rũ mắt, ôm con gái mình lên.
Triệu Kha và Châu Nhiên cũng thuận tay nựng mặt của Tống Hi Vy.
Tống Hi Vy chưa đầy ba tuổi nhưng cực kỳ giống Triệu Kha Nguyệt. Tiểu bảo bối trắng trẻo, dịu dàng và dễ thương.
Cô bé mềm mại bi bô nói: “Tìm anh hai.”
Tống Thịnh Nam lau nước miếng cho cô bé, cong môi cười một tiếng: “Chúng ta đi xem anh hai con đang làm gì nhé?”
Tống Thịnh Nam bế Tống Hi Vy đến chỗ Tống Thiên Dương, “Thiên Dương, trông em gái nè.”
Cậu bé mặc một bộ âu phục nhỏ, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của cậu bé rất dễ thương.
Tống Thiên Dương gật đầu như một người lớn, với cánh tay ngắn ngủi của mình ôm lấy em gái mềm mại đáng yêu vào vòng tay của mình, bảo vệ em gái.
Nhìn vẻ mặt của con trai, Tống Thịnh Nam phì cười, quay sang nói với Châu Nhiên: “Bạn gái cậu không đến sao?”
Châu Nhiên khẽ nói: “Hôm nay ở trường cô ấy có việc.”
Triệu Kha và Châu Nhiên vui vẻ ngồi xổm xuống chơi xếp gỗ với hai đứa bé mũm mĩm hồng hồng như búp bê.
Tống Hi Vy cười khúc khích vừa vỗ tay liên tục.
Đột nhiên một lúc sau cô bé bật khóc đòi mẹ.
Triệu Kha Nguyệt thấy vậy vội đi đến bế lấy cô bé, “Sao thế? Tiểu Vy của mẹ sao khóc vậy?”
“Hai chú bắt nạt con sao?”
Triệu Kha và Châu Nhiên cáu kỉnh đồng thanh nói: “Làm gì có.”
Tống Thịnh Nam nhếch miệng cười đi đến, anh đưa tay bế Tống Hi Vy từ tay Triệu Kha Nguyệt: “Để anh, em đi nói chuyện với Giang Mỹ Mỹ đi, cô ấy vừa đến.”
Triệu Kha Nguyệt gật đầu: “Dạ”, sau đó cô nhanh chóng rời đi.
Lúc này đột nhiên từ xa Trương Mộng Khiết và Tống Thịnh Hàm vừa đến, hai người nhanh chóng đi đến ôm lấy hai đứa bé.
Hai bảo bối thấy ông bà nội, ánh mắt liền sáng lên: “Ông nội, bà nội.”
“Áa hai cháu iu của bà, bà nội nhớ hai đứa quá đi à.” Trương Mộng Khiết bắt đầu nựng mặt Tống Thiên Dương và Tống Hi Vy.
Tống Thịnh Hàm lúc này cũng bế Tống Thiên Dương lên âu yếm, sau đó cũng quay sang cưng nựng Tống Hi Vy.
***
Ở phía Giang Mỹ Mỹ và Triệu Kha Nguyệt.
Ánh mắt Giang Mỹ Mỹ chăm chăm nhìn về phía Châu Nhiên. Cô biết Châu Nhiên từ trước đến nay không hề có chút rung động nào với mình, xuyên suốt bữa tiệc vẫn không nhịn được lặng lẽ quan sát anh.
Triệu Kha Nguyệt nhận thấy được, cô khẽ hỏi: “Vẫn chưa buông sao?”
Giang Mỹ Mỹ hơi ngây ra, lúc sau lại rũ mắt: “Nếu nói buông rồi là nói dối…” cô im lặng một lúc, đột nhiên điện thoại lại reo lên.
Giang Mỹ Mỹ nhanh chóng bắt máy, một lúc sau cô quay sang nói: “Kha Nguyệt, mình có việc gấp rồi, mình xin lỗi…”
Triệu Kha Nguyệt mỉm cười: “Không sao đâu, mình tiễn cậu.”
Giang Mỹ Mỹ muốn rời đi, Tống Hi Vy mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn bi bô nói: “Tạm biệt dì Giang ạ.”
Tống Thiên Dương cũng nói: “Tạm biệt dì Giang ạ.”
Giang Mỹ Mỹ không nhịn được hôn lên khuôn mặt của hai tiểu bảo bối đáng yêu trước mặt.
“Tạm biệt Hi Vy, Thiên Dương nhé.”
Triệu Kha Nguyệt tiễn cô ra cửa, Giang Mỹ Mỹ quay sang, cô khẽ nói:
“Kha Nguyệt, cậu biết không—— “
“Chờ đợi một người không khó, chỉ sợ sau này người họ yêu thương lại không phải mình…”
“Mình thật sự ngưỡng mộ hai cậu, Thịnh Nam đã cố gắng rất nhiều để từng bước đến bên cạnh cậu.”
“Hai người đã vượt qua rất nhiều khó khăn để cuối cùng cũng được ở bên nhau.”
Giang Mỹ Mỹ đột nhiên ôm lấy Triệu Kha Nguyệt. Ánh đèn biệt thự thắp lên, Triệu Kha Nguyệt vỗ vỗ lưng cô bạn thân, dịu dàng an ủi.
Giang Mỹ Mỹ nức nở nói bên tai cô: “Kha Nguyệt, tớ thật sự rất hâm mộ cậu đó.”
“Thì ra từ thanh xuân đi đến cả một đời, thật sự là khó đến vậy.”
Đúng vậy, thật sự rất khó.
Cho nên Tống Thịnh Nam có bao nhiêu vất vả, có bao nhiêu năm chờ đợi, mới từng bước một đi tới bên cô.
Sau khi nhìn Giang Mỹ Mỹ rời đi.
Triệu Kha Nguyệt quay đầu, Tống Thịnh Nam đang nhìn cô.
Trong ngàn vạn ánh đèn, người đàn ông đứng đó ánh mắt chỉ nhìn một mình cô.
Người đàn ông này, kể từ lúc cô mười lăm tuổi đã bước vào sinh mệnh của cô.
Bao phủ lên toàn bộ thanh xuân của cô, làm cho những ngày u ám trong cuộc đời của cô trở nên bừng sáng một cách kì diệu.
“Bên ngoài gió lớn lắm, về thôi.” Tống Thịnh Nam mỉm cười đưa tay về phía cô.
Triệu Kha Nguyệt cũng cười lên, cô chạy đến nắm lấy tay anh, cả hai vui vẻ quay lại bữa tiệc.
***
Mùa xuân tháng 5*.
Triệu Kha đi đến nghĩa trang thăm mộ của Vũ Tuyết Hoa.
Anh nhìn chăm chăm vào di ảnh, trên ngón tay của anh đang đeo chiếc nhẫn đính hôn của họ, anh chậm rãi nói: “Anh đến thăm em đây.”
“Mọi người bây giờ đều ổn cả, chị hai cũng hay kể về em cho Thiên Dương và Hi Vy nghe.”
“Em biết không, hai tiểu bảo bối rất mến em khi nghe chị hai kể.”
“Nó bảo cô út của nó dễ thương lắm.”
“Ai cũng nhớ em…anh cũng nhớ em, rất nhớ.”
Triệu Kha đặt bó hoa màu trắng lên bia mộ của cô, anh chậm rãi nói: “Nếu kiếp này không thể đoàn tụ, vậy thì hẹn em kiếp sau.”
“Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ yêu em một lần nữa.”
“Đời này, em vẫn mãi là vợ của anh…”
Triệu Kha rũ mắt, thở dài, lúc sau lại ngẩng đầu lên bầu trời.
“Người thân yêu nhất của tôi đã đi đến một nơi mà tôi không thể nào nhìn thấy cô ấy. Nhưng cô ấy lại có thể nhìn thấy tôi. Cho nên tôi phải sống thật kiên cường để họ không phải thất vọng về tôi.”
“Mất đi em, tôi như mất đi một phần linh hồn, mất đi những giây phút yêu thương, mất đi cả bờ vai mềm ấm áp để dựa vào mỗi khi tôi thất bại, chông chênh.”
“Thế giới sẽ thay đổi từ năm này qua năm khác, cuộc sống cũng sẽ thay đổi ngày này qua ngày khác, nhưng nỗi nhớ về một miền ký ức xưa vẫn sẽ theo tôi tới cuối cuộc đời.”
“Người yêu của tôi đã ra đi, nhưng tôi biết cô ấy vẫn sẽ ở bên cạnh tôi mỗi ngày. Dù tôi không nhìn thấy, không nghe thấy nhưng họ vẫn luôn ở đấy, vẫn yêu, vẫn nhớ và thân quen.”
——
Lời nhắn của tác giả: “Chào mấy bạn, vậy là kết thúc tác phẩm Chạy Về Phía Ánh Sáng rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong suốt khoảng thời gian bắt đầu cho đến kết thúc.
Thank You So Much.!!
Triệu Kha Nguyệt vốn dĩ đang ở bệnh viện, bất chợt lại cảm thấy không khoẻ, dạo này cô hay buồn nôn, còn tăng cân nữa.
Trở về nhà, Triệu Kha Nguyệt nhanh chóng lấy que thử thai vào nhà vệ sinh kiểm tra.
Triệu Kha Nguyệt thẫn thờ nhìn que thử thai hai vạch, ánh mắt lúc này như sáng rực rỡ lên một cách lạ thường.
***
Tống Thịnh Nam vừa từ công ty về, thấy Triệu Kha Nguyệt đang ngồi ở sofa, nhìn anh thấy cô liền đứng dậy chạy đến.
Tống Thịnh Nam mỉm cười ôm lấy cô: “Có gì mà trông em vui vậy?”
Triệu Kha Nguyệt cười, khẽ nói: “Em báo cho anh một tin.” Cô im lặng một lúc, sau đó nói thêm: “——anh sắp làm ba rồi đó.”
Tống Thịnh Nam ngây người, anh chăm chăm nhìn cô, vẻ mặt như đang sốc.
Triệu Kha Nguyệt nhìn anh, không thấy anh cười, cô rũ mắt: “Anh không vui sao?”
Tống Thịnh Nam phản ứng lại, anh đưa tay vuốt ve mặt cô: “Được rồi bảo bối, em làm vẻ mặt đó là định giày vò anh sao?”
“Anh vui hay không sao em biết được.” khoé môi anh cong lên.
Tống Thịnh Nam chậm rãi nói thêm: “Anh chắc chắn sẽ làm một người ba tốt.”
Triệu Kha Nguyệt mỉm cười, cô lùi ra, nhìn xuống bụng của mình, mỉm cười chậm rãi nói: “Con của chúng ta sẽ có một gia đình mà em luôn ao ước từ nhỏ.”
Tống Thịnh Nam ôn nhu nhìn cô, Triệu Kha Nguyệt nói thêm: “Mọi người đều mong chờ con chào đời đấy, ông bà nội và chú cũng sẽ yêu con.”
“Mẹ đảm bảo sẽ cho con một gia đình hạnh phúc.”
Tống Thịnh Nam cũng đưa tay đặt lên bụng cô, anh cười lên: “Ba cũng đảm bảo.”
***
Khi cả hai cùng đi khám khai.
“Chúc mừng, là thai song sinh.” Bác sĩ Kim cười nói.
Triệu Kha Nguyệt và Tống Thịnh Nam ngây ra, cô quay sang nhìn anh.
Tống Thịnh Nam đang mỉm cười rạng rỡ nhìn cô, anh nhẹ nhàng tiến đến hôn lên má cô.
Bác sĩ Kim cười: “Nè nè hai người đừng có phát cơm tình yêu cho tôi ăn đấy nhé!!”
Cả hai nghe xong liền bật cười.
Mặc dù Tống Thịnh Nam rất vui, nhưng trong lòng lại cảm thấy lo. Một mình cô vì anh mà mang hai đứa bé, thật sự rất khó khăn.
***
Thời gian sau, cũng đã đến lúc Triệu Kha Nguyệt sinh em bé.
Cô được đưa vào phòng sinh em bé.
Nghe thấy tiếng la đau đớn của Triệu Kha Nguyệt, Tống Thịnh Nam cau mày đứng ngồi không yên.
Một lúc sau, Tống Thịnh Nam có thể nghe được tiếng khóc của em bé vang lên.
Khi được cho phép vào, anh liền chạy vào phòng xem.
Bên cạnh cô là hai đứa bé, một đứa là bé trai, đứa còn lại là bé gái.
Tống Thịnh Nam đi đến gần, khuôn mặt anh trong bần thần, ánh mắt mở to nhìn ba người.
Mi mắt anh rưng rưng, anh tiến đến chạm vào ngón tay bé nhỏ của hai đứa bé. Trên má của hai đứa đều có lúm đồng tiền được hưởng từ cô.
Tống Thịnh Nam giương mắt nhìn Triệu Kha Nguyệt, cô đang mỉm cười nhìn anh. Anh liền đứng dậy hôn lên trán cô, thì thầm: “Cảm ơn em…cảm ơn đã ban cho anh những thiên thần xinh đẹp này.”
Từ lúc đó, trên thế giới lại xuất hiện thêm hai thiên thần đáng yêu mang tên Tống Thiên Dương và Tống Hi Vy.
***
***
Tống Thiên Dương 2 tuổi đang ngồi ở sàn nhà chơi đồ chơi với Tống Hi Vy, đột nhiên cậu quay sang bò đến phía Tống Thịnh Nam đang ngồi ở sofa xem điện thoại.
Thiên Dương và Hi Vy là anh em sinh đôi khác trứng. Thiên Dương là anh hai, sinh trước hai phút.
Tống Thiên Dương lấy tay bám lấy chân của Tống Thịnh Nam, anh vội nhìn xuống, đưa tay nhấc cậu bé lên bò về hướng khác: “Thiên Dương, đừng tỏ ra dính người, đừng giống mẹ cậu.”
Tống Hi Vy ngồi cười toe toét, trên má cô bé hiện lên hai lúm đồng tiền trông rất dễ thương.
Triệu Kha Nguyệt lúc này từ phòng đi ra, cầm hai cái balo nhỏ khẽ nói: “Anh mang giày vào cho hai con đi, ông bà nội nôn gặp hai đứa lắm rồi.”
Tống Thịnh Nam nghe vậy, anh đứng dậy bắt đầu mang giày và mặc áo khoác cho hai tiểu bảo bối.
***
Mùa thu tháng 9 là sinh nhật của Tống Thiên Dương và Tống Hi Vy*.
Mọi người đều có mặt rất đông, khách mời toàn là người cao quý, đa số cũng có nhiều đối tác của công ty Tống Gia.
Trong đại sảnh rất náo nhiệt, dù sao thì sinh nhật hai tiểu bảo bối của Thịnh tổng, người tới không phú thì quý.
Triệu Kha và Châu Nhiên dù sao cũng là chú, lật đật từ Thượng Hải về để dự sinh nhật hai tiểu bảo bối.
Người đầu tiên thấy họ là Tống Hi Vy, cô bé chạy đến cười lên: “Ba ba, chú út, chú Châu.”
Tống Thịnh Nam rũ mắt, ôm con gái mình lên.
Triệu Kha và Châu Nhiên cũng thuận tay nựng mặt của Tống Hi Vy.
Tống Hi Vy chưa đầy ba tuổi nhưng cực kỳ giống Triệu Kha Nguyệt. Tiểu bảo bối trắng trẻo, dịu dàng và dễ thương.
Cô bé mềm mại bi bô nói: “Tìm anh hai.”
Tống Thịnh Nam lau nước miếng cho cô bé, cong môi cười một tiếng: “Chúng ta đi xem anh hai con đang làm gì nhé?”
Tống Thịnh Nam bế Tống Hi Vy đến chỗ Tống Thiên Dương, “Thiên Dương, trông em gái nè.”
Cậu bé mặc một bộ âu phục nhỏ, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của cậu bé rất dễ thương.
Tống Thiên Dương gật đầu như một người lớn, với cánh tay ngắn ngủi của mình ôm lấy em gái mềm mại đáng yêu vào vòng tay của mình, bảo vệ em gái.
Nhìn vẻ mặt của con trai, Tống Thịnh Nam phì cười, quay sang nói với Châu Nhiên: “Bạn gái cậu không đến sao?”
Châu Nhiên khẽ nói: “Hôm nay ở trường cô ấy có việc.”
Triệu Kha và Châu Nhiên vui vẻ ngồi xổm xuống chơi xếp gỗ với hai đứa bé mũm mĩm hồng hồng như búp bê.
Tống Hi Vy cười khúc khích vừa vỗ tay liên tục.
Đột nhiên một lúc sau cô bé bật khóc đòi mẹ.
Triệu Kha Nguyệt thấy vậy vội đi đến bế lấy cô bé, “Sao thế? Tiểu Vy của mẹ sao khóc vậy?”
“Hai chú bắt nạt con sao?”
Triệu Kha và Châu Nhiên cáu kỉnh đồng thanh nói: “Làm gì có.”
Tống Thịnh Nam nhếch miệng cười đi đến, anh đưa tay bế Tống Hi Vy từ tay Triệu Kha Nguyệt: “Để anh, em đi nói chuyện với Giang Mỹ Mỹ đi, cô ấy vừa đến.”
Triệu Kha Nguyệt gật đầu: “Dạ”, sau đó cô nhanh chóng rời đi.
Lúc này đột nhiên từ xa Trương Mộng Khiết và Tống Thịnh Hàm vừa đến, hai người nhanh chóng đi đến ôm lấy hai đứa bé.
Hai bảo bối thấy ông bà nội, ánh mắt liền sáng lên: “Ông nội, bà nội.”
“Áa hai cháu iu của bà, bà nội nhớ hai đứa quá đi à.” Trương Mộng Khiết bắt đầu nựng mặt Tống Thiên Dương và Tống Hi Vy.
Tống Thịnh Hàm lúc này cũng bế Tống Thiên Dương lên âu yếm, sau đó cũng quay sang cưng nựng Tống Hi Vy.
***
Ở phía Giang Mỹ Mỹ và Triệu Kha Nguyệt.
Ánh mắt Giang Mỹ Mỹ chăm chăm nhìn về phía Châu Nhiên. Cô biết Châu Nhiên từ trước đến nay không hề có chút rung động nào với mình, xuyên suốt bữa tiệc vẫn không nhịn được lặng lẽ quan sát anh.
Triệu Kha Nguyệt nhận thấy được, cô khẽ hỏi: “Vẫn chưa buông sao?”
Giang Mỹ Mỹ hơi ngây ra, lúc sau lại rũ mắt: “Nếu nói buông rồi là nói dối…” cô im lặng một lúc, đột nhiên điện thoại lại reo lên.
Giang Mỹ Mỹ nhanh chóng bắt máy, một lúc sau cô quay sang nói: “Kha Nguyệt, mình có việc gấp rồi, mình xin lỗi…”
Triệu Kha Nguyệt mỉm cười: “Không sao đâu, mình tiễn cậu.”
Giang Mỹ Mỹ muốn rời đi, Tống Hi Vy mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn bi bô nói: “Tạm biệt dì Giang ạ.”
Tống Thiên Dương cũng nói: “Tạm biệt dì Giang ạ.”
Giang Mỹ Mỹ không nhịn được hôn lên khuôn mặt của hai tiểu bảo bối đáng yêu trước mặt.
“Tạm biệt Hi Vy, Thiên Dương nhé.”
Triệu Kha Nguyệt tiễn cô ra cửa, Giang Mỹ Mỹ quay sang, cô khẽ nói:
“Kha Nguyệt, cậu biết không—— “
“Chờ đợi một người không khó, chỉ sợ sau này người họ yêu thương lại không phải mình…”
“Mình thật sự ngưỡng mộ hai cậu, Thịnh Nam đã cố gắng rất nhiều để từng bước đến bên cạnh cậu.”
“Hai người đã vượt qua rất nhiều khó khăn để cuối cùng cũng được ở bên nhau.”
Giang Mỹ Mỹ đột nhiên ôm lấy Triệu Kha Nguyệt. Ánh đèn biệt thự thắp lên, Triệu Kha Nguyệt vỗ vỗ lưng cô bạn thân, dịu dàng an ủi.
Giang Mỹ Mỹ nức nở nói bên tai cô: “Kha Nguyệt, tớ thật sự rất hâm mộ cậu đó.”
“Thì ra từ thanh xuân đi đến cả một đời, thật sự là khó đến vậy.”
Đúng vậy, thật sự rất khó.
Cho nên Tống Thịnh Nam có bao nhiêu vất vả, có bao nhiêu năm chờ đợi, mới từng bước một đi tới bên cô.
Sau khi nhìn Giang Mỹ Mỹ rời đi.
Triệu Kha Nguyệt quay đầu, Tống Thịnh Nam đang nhìn cô.
Trong ngàn vạn ánh đèn, người đàn ông đứng đó ánh mắt chỉ nhìn một mình cô.
Người đàn ông này, kể từ lúc cô mười lăm tuổi đã bước vào sinh mệnh của cô.
Bao phủ lên toàn bộ thanh xuân của cô, làm cho những ngày u ám trong cuộc đời của cô trở nên bừng sáng một cách kì diệu.
“Bên ngoài gió lớn lắm, về thôi.” Tống Thịnh Nam mỉm cười đưa tay về phía cô.
Triệu Kha Nguyệt cũng cười lên, cô chạy đến nắm lấy tay anh, cả hai vui vẻ quay lại bữa tiệc.
***
Mùa xuân tháng 5*.
Triệu Kha đi đến nghĩa trang thăm mộ của Vũ Tuyết Hoa.
Anh nhìn chăm chăm vào di ảnh, trên ngón tay của anh đang đeo chiếc nhẫn đính hôn của họ, anh chậm rãi nói: “Anh đến thăm em đây.”
“Mọi người bây giờ đều ổn cả, chị hai cũng hay kể về em cho Thiên Dương và Hi Vy nghe.”
“Em biết không, hai tiểu bảo bối rất mến em khi nghe chị hai kể.”
“Nó bảo cô út của nó dễ thương lắm.”
“Ai cũng nhớ em…anh cũng nhớ em, rất nhớ.”
Triệu Kha đặt bó hoa màu trắng lên bia mộ của cô, anh chậm rãi nói: “Nếu kiếp này không thể đoàn tụ, vậy thì hẹn em kiếp sau.”
“Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ yêu em một lần nữa.”
“Đời này, em vẫn mãi là vợ của anh…”
Triệu Kha rũ mắt, thở dài, lúc sau lại ngẩng đầu lên bầu trời.
“Người thân yêu nhất của tôi đã đi đến một nơi mà tôi không thể nào nhìn thấy cô ấy. Nhưng cô ấy lại có thể nhìn thấy tôi. Cho nên tôi phải sống thật kiên cường để họ không phải thất vọng về tôi.”
“Mất đi em, tôi như mất đi một phần linh hồn, mất đi những giây phút yêu thương, mất đi cả bờ vai mềm ấm áp để dựa vào mỗi khi tôi thất bại, chông chênh.”
“Thế giới sẽ thay đổi từ năm này qua năm khác, cuộc sống cũng sẽ thay đổi ngày này qua ngày khác, nhưng nỗi nhớ về một miền ký ức xưa vẫn sẽ theo tôi tới cuối cuộc đời.”
“Người yêu của tôi đã ra đi, nhưng tôi biết cô ấy vẫn sẽ ở bên cạnh tôi mỗi ngày. Dù tôi không nhìn thấy, không nghe thấy nhưng họ vẫn luôn ở đấy, vẫn yêu, vẫn nhớ và thân quen.”
——
Lời nhắn của tác giả: “Chào mấy bạn, vậy là kết thúc tác phẩm Chạy Về Phía Ánh Sáng rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong suốt khoảng thời gian bắt đầu cho đến kết thúc.
Thank You So Much.!!
/81
|