Trong phòng bệnh, Triệu Kha lúc này cũng bình tĩnh lại, anh giương mắt nhìn Vũ Tuyết Hoa, cô thấy anh đang nhìn, cô lên tiếng: “Triệu Kha…”
Triệu Kha cong môi mỉm cười với cô, anh dịu giọng nói: “Anh không sao.”
Vũ Tuyết Hoa mím môi, ánh mắt lo lắng nói: “Em biết anh có sao, anh đừng giả vờ.”
“Triệu Kha, em hứa sẽ luôn ở bên anh, anh hãy dựa dẫm vào em nha.”
Triệu Kha nghe cô nói, anh chợt phì cười: “Anh mới là người để em dựa dẫm chứ”
“Anh không sao thật mà.”
Vũ Tuyết Hoa rũ mắt, dịu giọng hỏi: “Triệu Kha, em…em chỉ ví dụ thôi…”
“Nếu sau này anh phát hiện ra em giấu anh chuyện gì đó…” Cô chợt im lặng, ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: “——anh có giận em không?”
Triệu Kha có chút ngạc nhiên: “Có liên quan đến người khác không?”
Vũ Tuyết Hoa nhanh chóng lắc đầu: “Không, không có người khác”
Triệu Kha mỉm cười: “Ừ, vậy anh sẽ không giận em.”
“Cả đời này chỉ có việc phản bội là không thể tha thứ, nhưng chỉ cần em không phản bội anh, tất cả những điều khác đều không đáng để giận.”
Vũ Tuyết Hoa nắm lấy tay Triệu Kha, cô nhẹ hôn lên má anh: “Em yêu anh”. Triệu Kha không kịp phản ứng, anh nhìn cô chăm chăm một lúc, sau đó mới phản ứng lại.
Anh đến gần mặt cô, nụ hôn của anh rơi xuống môi cô, nhẹ nhàng cọ sát vào.
Vũ Tuyết Hoa bắt đầu đỏ mặt, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, cả hai hôn nhau điên cuồng.
Sau một lúc mới ngừng lại, Vũ Tuyết Hoa đỏ mặt nhìn Triệu Kha, anh lúc này mỉm cười với cô.
Lúc này Triệu Kha Nguyệt đang ngồi ở ghế đá cùng Tống Thịnh Nam, chợt có tiếng tin nhắn, cô mở điện thoại lên xem
Vũ Tuyết Hoa:【Chị, em xin chị một điều duy nhất】
Vũ Tuyết Hoa:【Hiện tại chị đừng nói với Triệu Kha về vấn đề bệnh tim của em】
Vũ Tuyết Hoa:【Em hứa với chị, em sẽ lựa lúc để nói với anh ấy】
Triệu Kha Nguyệt:【Ừm, chị không nói】
Cô ngước mắt khỏi điện thoại, Tống Thịnh Nam cũng đã nhìn thấy tin nhắn, anh lên tiếng: “Thật sự nghe nó sao?”
Triệu Kha Nguyệt giương mắt nhìn anh: “Để em ấy tự nói sẽ tốt hơn, với lại bây giờ Triệu Kha đang bị đả kích chuyện này nữa, thời điểm này không thích hợp.”
Tống Thịnh Nam nhìn cô, sau đó chỉ “Ừ” một tiếng.
Sáng hôm sau, ở nghĩa trang
Mọi người đều có mặt để chia buồn, Triệu Kha đứng đó nhìn vào bia mộ của Triệu Lâm và Ngọc Ninh, mí mắt cậu rưng rưng.
Vũ Tuyết Hoa thấy vậy vội đi đến an ủi cậu.
Tống Thịnh Nam cùng Triệu Kha Nguyệt đứng nhìn từ xa, vốn dĩ cô không vào là do bà nội Triệu đang ở trong đó, cô vì không muốn gặp gia đình họ Triệu nên cũng không vào.
Đột nhiên từ xa có một đứa bé chạy đến, sau khi nhìn rõ hơn cô mới nhận ra đó là Triệu Vũ.
Triệu Kha Nguyệt lên tiếng: “Tiểu Vũ”. Triệu Vũ chạy đến ôm lấy cô, cậu bé ngước mắt lên nhìn cô.
Triệu Vũ chợt lên tiếng: “Chị, em nhớ chị lắm.”
Triệu Kha Nguyệt ôn nhu nhìn cậu bé, khoé môi bất chợt cong lên, cô mỉm cười xoa má của cậu: “Chị cũng nhớ em.”
Triệu Vũ quay sang nhìn Tống Thịnh Nam, cậu bé đùa nói: “Chú cũng ở đây sao?”
Tống Thịnh Nam nhướng mày: “Ừ? Không phải anh rể nữa sao?”
Triệu Vũ mỉm cười: “Em đùa thôi mà, anh rể.”
Tống Thịnh Nam nhếch miệng cười, anh đưa tay véo má cậu bé: “Nhóc con, em quay lại đi, lát nữa họ không thấy em thì lại hoảng lên đấy.”
Triệu Vũ tiếc nuối nhìn sang Triệu Kha Nguyệt, cô nhận thấy được nên mỉm cười nói: “Mau vào trong đi”
Triệu Vũ “Dạ” một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy vào bên trong.
Sau khi mọi người đang rời đi, Vũ Tuyết Hoa và Triệu Kha quay sang nhìn Tống Thịnh Nam và Triệu Kha Nguyệt.
Tống Thịnh Nam gật đầu nhẹ nhầm ra hiệu cho họ rời đi trước, sau khi hiểu ý thì cả hai cũng rời đi.
Sau khi thấy không còn ai, Triệu Kha Nguyệt mới nhấc chân đi vào trong. Cô nhìn vào bia mộ của Triệu Lâm, ánh mắt vừa đau buồn xen lẫn với sự oán hận của mình bấy lâu nay.
“Vốn dĩ tôi đã tự nhủ rằng sẽ oán hận ông suốt cả đời này, nhưng cuối cùng”. Cô nhẹ đặt bó hoa lên gần bia mộ, sau đó chậm rãi nói tiếp: “——nhưng đáng tiếc thay…lần này tôi lại cảm thấy đau lòng vì ông ra đi.”
“Dù sao thì, ông vẫn là ba tôi. Có lẽ cả đời này điều đó cũng sẽ không bao giờ thay đổi…”
Mi mắt Triệu Kha Nguyệt rưng rưng, Tống Thịnh Nam đi đến ôm lấy vai cô, nhẹ đưa đầu cô tựa lên vai anh. Triệu Kha Nguyệt dựa vào Tống Thịnh Nam, cô cảm thấy được an ủi vô cùng.
Hình ảnh bóng lưng hai người đang dựa vào nhau, hiện lên một nét đẹp thanh xuân thuần khiết mà khó ai có thể tả được.
Triệu Kha Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tống Thịnh Nam, cô chợt lên tiếng: “Thịnh Nam”
Tống Thịnh Nam có chút ngạc nhiên: “Ừ?”
Triệu Kha Nguyệt ôn nhu nhìn anh, cô chậm rãi nói: “Thế giới này đối với em nó chưa bao giờ xinh đẹp cả, nhưng bây giờ nó đã xinh đẹp hơn rất nhiều, chính là bởi vì có sự xuất hiện của anh.”
Tống Thịnh Nam hơi ngây ra, lúc sau anh mới bắt đầu mỉm cười, đưa đầu cô dựa vào vai anh lần nữa, nửa đùa nói: “Anh vốn đẹp trai mà, em không cần nịnh.”
Triệu Kha Nguyệt mỉm cười, cô thầm nghĩ: “Có lẽ, cảm giác tuyệt nhất chính là mình vừa trải qua một ngày vô cùng tồi tệ và mệt mỏi, sau đó có một người đến bên cạnh, an ủi và nói chuyện với mình khiến mình cảm thấy mọi thứ hoàn toàn ổn ngay lập tức.”
“Người đó giống như là nơi nghỉ của mình——”
“Cũng giống như nhà của mình.”
——
Triệu Kha cong môi mỉm cười với cô, anh dịu giọng nói: “Anh không sao.”
Vũ Tuyết Hoa mím môi, ánh mắt lo lắng nói: “Em biết anh có sao, anh đừng giả vờ.”
“Triệu Kha, em hứa sẽ luôn ở bên anh, anh hãy dựa dẫm vào em nha.”
Triệu Kha nghe cô nói, anh chợt phì cười: “Anh mới là người để em dựa dẫm chứ”
“Anh không sao thật mà.”
Vũ Tuyết Hoa rũ mắt, dịu giọng hỏi: “Triệu Kha, em…em chỉ ví dụ thôi…”
“Nếu sau này anh phát hiện ra em giấu anh chuyện gì đó…” Cô chợt im lặng, ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: “——anh có giận em không?”
Triệu Kha có chút ngạc nhiên: “Có liên quan đến người khác không?”
Vũ Tuyết Hoa nhanh chóng lắc đầu: “Không, không có người khác”
Triệu Kha mỉm cười: “Ừ, vậy anh sẽ không giận em.”
“Cả đời này chỉ có việc phản bội là không thể tha thứ, nhưng chỉ cần em không phản bội anh, tất cả những điều khác đều không đáng để giận.”
Vũ Tuyết Hoa nắm lấy tay Triệu Kha, cô nhẹ hôn lên má anh: “Em yêu anh”. Triệu Kha không kịp phản ứng, anh nhìn cô chăm chăm một lúc, sau đó mới phản ứng lại.
Anh đến gần mặt cô, nụ hôn của anh rơi xuống môi cô, nhẹ nhàng cọ sát vào.
Vũ Tuyết Hoa bắt đầu đỏ mặt, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, cả hai hôn nhau điên cuồng.
Sau một lúc mới ngừng lại, Vũ Tuyết Hoa đỏ mặt nhìn Triệu Kha, anh lúc này mỉm cười với cô.
Lúc này Triệu Kha Nguyệt đang ngồi ở ghế đá cùng Tống Thịnh Nam, chợt có tiếng tin nhắn, cô mở điện thoại lên xem
Vũ Tuyết Hoa:【Chị, em xin chị một điều duy nhất】
Vũ Tuyết Hoa:【Hiện tại chị đừng nói với Triệu Kha về vấn đề bệnh tim của em】
Vũ Tuyết Hoa:【Em hứa với chị, em sẽ lựa lúc để nói với anh ấy】
Triệu Kha Nguyệt:【Ừm, chị không nói】
Cô ngước mắt khỏi điện thoại, Tống Thịnh Nam cũng đã nhìn thấy tin nhắn, anh lên tiếng: “Thật sự nghe nó sao?”
Triệu Kha Nguyệt giương mắt nhìn anh: “Để em ấy tự nói sẽ tốt hơn, với lại bây giờ Triệu Kha đang bị đả kích chuyện này nữa, thời điểm này không thích hợp.”
Tống Thịnh Nam nhìn cô, sau đó chỉ “Ừ” một tiếng.
Sáng hôm sau, ở nghĩa trang
Mọi người đều có mặt để chia buồn, Triệu Kha đứng đó nhìn vào bia mộ của Triệu Lâm và Ngọc Ninh, mí mắt cậu rưng rưng.
Vũ Tuyết Hoa thấy vậy vội đi đến an ủi cậu.
Tống Thịnh Nam cùng Triệu Kha Nguyệt đứng nhìn từ xa, vốn dĩ cô không vào là do bà nội Triệu đang ở trong đó, cô vì không muốn gặp gia đình họ Triệu nên cũng không vào.
Đột nhiên từ xa có một đứa bé chạy đến, sau khi nhìn rõ hơn cô mới nhận ra đó là Triệu Vũ.
Triệu Kha Nguyệt lên tiếng: “Tiểu Vũ”. Triệu Vũ chạy đến ôm lấy cô, cậu bé ngước mắt lên nhìn cô.
Triệu Vũ chợt lên tiếng: “Chị, em nhớ chị lắm.”
Triệu Kha Nguyệt ôn nhu nhìn cậu bé, khoé môi bất chợt cong lên, cô mỉm cười xoa má của cậu: “Chị cũng nhớ em.”
Triệu Vũ quay sang nhìn Tống Thịnh Nam, cậu bé đùa nói: “Chú cũng ở đây sao?”
Tống Thịnh Nam nhướng mày: “Ừ? Không phải anh rể nữa sao?”
Triệu Vũ mỉm cười: “Em đùa thôi mà, anh rể.”
Tống Thịnh Nam nhếch miệng cười, anh đưa tay véo má cậu bé: “Nhóc con, em quay lại đi, lát nữa họ không thấy em thì lại hoảng lên đấy.”
Triệu Vũ tiếc nuối nhìn sang Triệu Kha Nguyệt, cô nhận thấy được nên mỉm cười nói: “Mau vào trong đi”
Triệu Vũ “Dạ” một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy vào bên trong.
Sau khi mọi người đang rời đi, Vũ Tuyết Hoa và Triệu Kha quay sang nhìn Tống Thịnh Nam và Triệu Kha Nguyệt.
Tống Thịnh Nam gật đầu nhẹ nhầm ra hiệu cho họ rời đi trước, sau khi hiểu ý thì cả hai cũng rời đi.
Sau khi thấy không còn ai, Triệu Kha Nguyệt mới nhấc chân đi vào trong. Cô nhìn vào bia mộ của Triệu Lâm, ánh mắt vừa đau buồn xen lẫn với sự oán hận của mình bấy lâu nay.
“Vốn dĩ tôi đã tự nhủ rằng sẽ oán hận ông suốt cả đời này, nhưng cuối cùng”. Cô nhẹ đặt bó hoa lên gần bia mộ, sau đó chậm rãi nói tiếp: “——nhưng đáng tiếc thay…lần này tôi lại cảm thấy đau lòng vì ông ra đi.”
“Dù sao thì, ông vẫn là ba tôi. Có lẽ cả đời này điều đó cũng sẽ không bao giờ thay đổi…”
Mi mắt Triệu Kha Nguyệt rưng rưng, Tống Thịnh Nam đi đến ôm lấy vai cô, nhẹ đưa đầu cô tựa lên vai anh. Triệu Kha Nguyệt dựa vào Tống Thịnh Nam, cô cảm thấy được an ủi vô cùng.
Hình ảnh bóng lưng hai người đang dựa vào nhau, hiện lên một nét đẹp thanh xuân thuần khiết mà khó ai có thể tả được.
Triệu Kha Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tống Thịnh Nam, cô chợt lên tiếng: “Thịnh Nam”
Tống Thịnh Nam có chút ngạc nhiên: “Ừ?”
Triệu Kha Nguyệt ôn nhu nhìn anh, cô chậm rãi nói: “Thế giới này đối với em nó chưa bao giờ xinh đẹp cả, nhưng bây giờ nó đã xinh đẹp hơn rất nhiều, chính là bởi vì có sự xuất hiện của anh.”
Tống Thịnh Nam hơi ngây ra, lúc sau anh mới bắt đầu mỉm cười, đưa đầu cô dựa vào vai anh lần nữa, nửa đùa nói: “Anh vốn đẹp trai mà, em không cần nịnh.”
Triệu Kha Nguyệt mỉm cười, cô thầm nghĩ: “Có lẽ, cảm giác tuyệt nhất chính là mình vừa trải qua một ngày vô cùng tồi tệ và mệt mỏi, sau đó có một người đến bên cạnh, an ủi và nói chuyện với mình khiến mình cảm thấy mọi thứ hoàn toàn ổn ngay lập tức.”
“Người đó giống như là nơi nghỉ của mình——”
“Cũng giống như nhà của mình.”
——
/81
|