Sau khi đưa Vũ Tuyết Hoa về nhà, Tống Thịnh Nam lên xe liền lái đến bệnh viện
Triệu Kha Nguyệt đang đi lấy nước, ánh mắt va phải Tống Thịnh Nam đang đi về phía cô
Triệu Kha Nguyệt bỗng dưng khựng lại, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tống Thịnh Nam
Tống Thịnh Nam đến gần, anh đứng đối diện trước mặt cô
Triệu Kha Nguyệt nhìn vào ánh mắt của Tống Thịnh Nam, cô nhận thấy nó không còn là ánh mắt dịu dàng năm đó nữa. Thay vào đó lại là ánh mắt lạnh như băng khiến người khác nhìn vào trong lòng đều đứng ngồi không yên
Thấy ánh mắt của Thịnh Nam lúc này, trong lòng Kha Nguyệt lại hiện lên một câu hỏi
Không lẽ..tình cảm năm đó anh thật sự đã chôn vùi nó rồi sao?
Tống Thịnh Nam lúc này lên tiếng:
" Bác sĩ Triệu, nói chuyện chút đi "
Triệu Kha Nguyệt mở to mắt nhìn Thịnh Nam, sau đó cô liền nhìn xuống
" Ừm " Triệu Kha Nguyệt gật đầu
Trong phòng khám của Triệu Kha Nguyệt, ánh mắt cô lúc này không dám nhìn Thịnh Nam dù chỉ một cái
Tống Thịnh Nam lên tiếng:
" Bác sĩ Triệu, tôi đến đây để nói về vấn đề bệnh tim của Tuyết Hoa "
Triệu Kha Nguyệt mím môi:
" Ừm? "
Tống Thịnh Nam:
" Tôi có một thoả thuân "
Triệu Kha Nguyệt:
" Đó là gì? "
Tống Thịnh Nam:
" Tôi muốn cô chuyển đến sống cùng Tuyết Hoa để làm bác sĩ riêng cho em ấy, cô vẫn có thể đến bệnh viện làm việc. Chỉ cần chuyển đến sống chung với Tuyết Hoa "
" Tiền mỗi tháng tôi sẽ trả cô gấp đôi tiền lương ở bệnh viện "
" Bác sĩ Triệu, thỏa thuận này cô thấy sao? "
Triệu Kha Nguyệt ngập ngừng..nhưng cô lo sợ bệnh tình của Tuyết Hoa trở nên xấu hơn. Vả lại Tuyết Hoa sống một mình, nếu có chuyện gì xảy ra thì mọi chuyện sẽ rất tệ
Triệu Kha Nguyệt suy nghĩ một lúc sau đó ngước mắt lên nhìn Thịnh Nam:
" Được "
Tống Thịnh Nam đứng dậy:
" Ừ, thu dọn đồ đi sáng mai tôi sẽ đến đưa cô đi "
Tống Thịnh Nam rời đi, bước ra khỏi bệnh viện
Thịnh Nam lấy trong túi hộp thuốc sau đó rút một điếu ra rồi châm lửa, anh ngẩn đầu lên trời suy nghĩ
Năm đó, khi còn là cậu thiếu niên kiêu ngạo nghịch ngợm, Tống Thịnh Nam đọc được một câu
[ Chẳng ai yêu thầm một người trong nhiều năm cả ]
Đối với Thịnh Nam lúc đó, Triệu Kha Nguyệt lúc bé anh từng gặp cũng chỉ gọi là một ấn tượng sâu sắc không thể quên
Thịnh Nam lúc đó rất đồng tình với câu nói đó. Mãi đến sau này, từ khi gặp lại Triệu Kha Nguyệt cho đến bây giờ anh đã thật sự tin rằng luôn có người có thể yêu thầm một người trong nhiều năm
" Người ta thường nói chẳng ai yêu thầm một người trong nhiều năm, nhưng tôi lại yêu Kha Nguyệt trong âm thầm suốt 10 năm. Yêu mà chỉ có thể nhìn từ xa, yêu mà chẳng dám đến gần.."
" Thứ tình cảm năm đó, tôi cứ nghĩ đó chỉ là rung động nhất thời. Là tình cảm đơn giản của thời học sinh "
" Tôi từng nghĩ, sau khi sang Anh học thì có thể gạt bỏ cái tên Triệu Kha Nguyệt một cách dễ dàng khỏi cuộc đời mình..nhưng cuối cùng tôi lại mang theo tất cả mọi thứ về cô ấy mà giấu trong lòng suốt 10 năm. Mãi cho đến bây giờ, hình bóng ấy, giọng nói ấy luôn được tôi cất giấu đâu đó ở trong tim mình "
" Tình cảm của tôi dành cho em, nói quên thì không thể buông cũng không được "
" Ước mơ lớn nhất cả đời tôi..có lẽ chỉ cần có được Triệu Kha Nguyệt, chỉ cần được ở bên cạnh che chở cho cô ấy..thì tất cả những ước muốn khác tôi đều có thể vượt qua dễ dàng "
" Đối với tôi, cả cuộc đời này.. chỉ cần có em là đủ. "
- -------------
Triệu Kha Nguyệt đang đi lấy nước, ánh mắt va phải Tống Thịnh Nam đang đi về phía cô
Triệu Kha Nguyệt bỗng dưng khựng lại, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tống Thịnh Nam
Tống Thịnh Nam đến gần, anh đứng đối diện trước mặt cô
Triệu Kha Nguyệt nhìn vào ánh mắt của Tống Thịnh Nam, cô nhận thấy nó không còn là ánh mắt dịu dàng năm đó nữa. Thay vào đó lại là ánh mắt lạnh như băng khiến người khác nhìn vào trong lòng đều đứng ngồi không yên
Thấy ánh mắt của Thịnh Nam lúc này, trong lòng Kha Nguyệt lại hiện lên một câu hỏi
Không lẽ..tình cảm năm đó anh thật sự đã chôn vùi nó rồi sao?
Tống Thịnh Nam lúc này lên tiếng:
" Bác sĩ Triệu, nói chuyện chút đi "
Triệu Kha Nguyệt mở to mắt nhìn Thịnh Nam, sau đó cô liền nhìn xuống
" Ừm " Triệu Kha Nguyệt gật đầu
Trong phòng khám của Triệu Kha Nguyệt, ánh mắt cô lúc này không dám nhìn Thịnh Nam dù chỉ một cái
Tống Thịnh Nam lên tiếng:
" Bác sĩ Triệu, tôi đến đây để nói về vấn đề bệnh tim của Tuyết Hoa "
Triệu Kha Nguyệt mím môi:
" Ừm? "
Tống Thịnh Nam:
" Tôi có một thoả thuân "
Triệu Kha Nguyệt:
" Đó là gì? "
Tống Thịnh Nam:
" Tôi muốn cô chuyển đến sống cùng Tuyết Hoa để làm bác sĩ riêng cho em ấy, cô vẫn có thể đến bệnh viện làm việc. Chỉ cần chuyển đến sống chung với Tuyết Hoa "
" Tiền mỗi tháng tôi sẽ trả cô gấp đôi tiền lương ở bệnh viện "
" Bác sĩ Triệu, thỏa thuận này cô thấy sao? "
Triệu Kha Nguyệt ngập ngừng..nhưng cô lo sợ bệnh tình của Tuyết Hoa trở nên xấu hơn. Vả lại Tuyết Hoa sống một mình, nếu có chuyện gì xảy ra thì mọi chuyện sẽ rất tệ
Triệu Kha Nguyệt suy nghĩ một lúc sau đó ngước mắt lên nhìn Thịnh Nam:
" Được "
Tống Thịnh Nam đứng dậy:
" Ừ, thu dọn đồ đi sáng mai tôi sẽ đến đưa cô đi "
Tống Thịnh Nam rời đi, bước ra khỏi bệnh viện
Thịnh Nam lấy trong túi hộp thuốc sau đó rút một điếu ra rồi châm lửa, anh ngẩn đầu lên trời suy nghĩ
Năm đó, khi còn là cậu thiếu niên kiêu ngạo nghịch ngợm, Tống Thịnh Nam đọc được một câu
[ Chẳng ai yêu thầm một người trong nhiều năm cả ]
Đối với Thịnh Nam lúc đó, Triệu Kha Nguyệt lúc bé anh từng gặp cũng chỉ gọi là một ấn tượng sâu sắc không thể quên
Thịnh Nam lúc đó rất đồng tình với câu nói đó. Mãi đến sau này, từ khi gặp lại Triệu Kha Nguyệt cho đến bây giờ anh đã thật sự tin rằng luôn có người có thể yêu thầm một người trong nhiều năm
" Người ta thường nói chẳng ai yêu thầm một người trong nhiều năm, nhưng tôi lại yêu Kha Nguyệt trong âm thầm suốt 10 năm. Yêu mà chỉ có thể nhìn từ xa, yêu mà chẳng dám đến gần.."
" Thứ tình cảm năm đó, tôi cứ nghĩ đó chỉ là rung động nhất thời. Là tình cảm đơn giản của thời học sinh "
" Tôi từng nghĩ, sau khi sang Anh học thì có thể gạt bỏ cái tên Triệu Kha Nguyệt một cách dễ dàng khỏi cuộc đời mình..nhưng cuối cùng tôi lại mang theo tất cả mọi thứ về cô ấy mà giấu trong lòng suốt 10 năm. Mãi cho đến bây giờ, hình bóng ấy, giọng nói ấy luôn được tôi cất giấu đâu đó ở trong tim mình "
" Tình cảm của tôi dành cho em, nói quên thì không thể buông cũng không được "
" Ước mơ lớn nhất cả đời tôi..có lẽ chỉ cần có được Triệu Kha Nguyệt, chỉ cần được ở bên cạnh che chở cho cô ấy..thì tất cả những ước muốn khác tôi đều có thể vượt qua dễ dàng "
" Đối với tôi, cả cuộc đời này.. chỉ cần có em là đủ. "
- -------------
/81
|