Đêm hôm sau, không xảy ra bất kỳ chuyện kỳ lạ nào.
Trong bữa tối, Hạ Linh vẫn luôn háo hức tranh luận với Mạnh Kiều xem Nghiêm Mục và Cốc Thu, ai nấu cơm ngon. Hành động nhàm chán này bị cô gái nhỏ hứng thú bừng bừng chọc lại.
Ban đêm tất cả rất yên ổn, giống đêm đầu tiên. Mạnh Kiều rất nhanh nằm trong ngực Nghiêm Mục ngủ mất. Cô cảm thấy bệnh mất ngủ ngày xưa của mình được người đàn ông này chữa trị kha khá rồi.
Ban đêm mưa phùn tí tách rơi, khiến đất bên ngoài ướt thành bùn lầy. Nếu không phải ở trong phó bản, Mạnh Kiều nhất định sẽ quyết tâm ngủ nhiều thêm một lúc, không ngủ đến mặt trời lên cao thì không ra khỏi giường.
Nhưng mà, sáng sớm hôm sau, Nghiêm Mục kéo Mạnh Kiều ra khỏi ổ chăn ấm áp.
Sau một cơn mưa, nhiệt độ không khí có vẻ cực kỳ lạnh. Mạnh Kiều uống hai ngụm nước ấm bốc khói trắng, xoa xoa tay nhỏ đút vào trong túi, đi theo sau Nghiêm Mục ra ngoài. Giữa thôn làng là một khoảng sương mù, sương mù dày đặc khiến tầm nhìn chỉ có bốn, năm mét. Mạnh Kiều vươn tay, trên bàn tay đọng ngày càng nhiều khí trắng.
Nghe thấy trong sân có tiếng người, vì thế những người còn ngủ cũng lục tục thức dậy. Hạ Linh đẩy cửa ra: “Ô, đây là tuyết rơi à?”
Triệu Nhất Minh hắt xì một cái thật to: “Quá lạnh! Tối hôm qua quá lạnh!”
Trương Tuấn ngẩng đầu xem thời tiết, nhíu mày nói: “Đây là thời tiết quái quỷ gì? Thật không chịu nổi!”
Từng đám sương trắng bao phủ xung quanh mấy người, Hạ Linh ôm Cốc Thu, trên cổ quàng chiếc khăn cổ hãng Burberry màu kaki của Cốc Thu, bởi vì sáng sớm cuối mùa thu lạnh nên cậu lạnh đến run rẩy.
Sương trắng cản tầm mắt, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục mơ hồ nghe được tiếng gào khóc của các thôn dân. Cô kéo Nghiêm Mục, đi về hướng âm thanh. Bọn họ như sờ soạng trong một thế giới trắng xoá, cuối cùng Nghiêm Mục sờ được một bức tường, lần theo vách tường tìm đến cửa.
Một ông cụ ngồi khóc rống ở trong sân, giọng ông ta khàn khàn lại vẩn đục như cổ họng bị vỡ ra chảy máu sau đó mới có thể phát ra âm thanh. Ông cụ ngồi quỳ ở trong sân, tay không ngừng đấm mặt đất: “Con trai ơi... Con trai à... Vì sao không giết chết tôi? Vì sao lại là nó? Vì sao chứ?”
Mạnh Kiều nhô đầu ra từ sau lưng Nghiêm Mục, cô biết ông cụ kia đang kêu khóc điều gì. Ở chỗ sân nhỏ có một thi thể bị chia thành mảnh nhỏ đang nằm, nói chính xác hơn là khối thi thể máu thịt lẫn lộn.
Máu tươi vẩy ra khắp nơi, ở góc sân tít bên kia cũng có bọt máu bắn lên. Thoạt nhìn tứ chi người này hẳn đã bị thứ gì đó kéo lìa mà chết thảm.
Nghiêm Mục tiến lên một bước, Mạnh Kiều cũng đi theo đến gần một bước. Trong sương trắng tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, hun đỏ đôi mắt cô. Mạnh Kiều nhỏ giọng dò hỏi: “Cụ ơi, có cần trợ giúp gì không ạ?”
Ông cụ mờ mịt ngẩng đầu nhìn hai người xa lạ rồi lắc đầu, cơ bắp trên mặt run rẩy bởi vì bi thương và sợ hãi. Ông lão hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Là nguyền rủa... Chúng ta đều sẽ chết! Chúng ta đều sẽ chết! Cô cậu là người trong thôn à? Là con cái nhà ai trong thôn?” Lão vươn bàn tay dính đầy máu muốn kéo Mạnh Kiều, nhưng bị Nghiêm Mục cản lại.
Nghiêm Mục nói: “Chúng cháu thuộc đoàn làm phim đến quay phim phóng sự.”
Ông lão không biết đoàn làm phim là gì, lão chỉ thở dài rồi gật đầu: “Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi... Đáng thương con tôi đã chết... Con của tôi, vì sao không phải tôi chết...” Lão lại bắt đầu lặp lại những lời vừa nãy.
Ông lão đau đớn từ chối, ngồi dưới đất sắp ngất mấy lần. Mạnh Kiều vội vàng nâng lão dậy, muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kết quả thần trí ông lão rõ ràng không bình thường. Cái chết của con trai mang đến cho ông bi thương quá độ. Lão nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, chân cẳng run run đi vào trong nhà: “Tôi… tôi… tôi... còn chưa nấu cơm cho con trai... Đừng bị đói...”
Ông cụ đã bị kích thích tinh thần, điên rồi, chỉ để lại Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, còn có thi thể con trai ở trong sân. Cho dù Mạnh Kiều gan lớn thì đối mặt thi thể chảy máu đầm đìa, cô vẫn nơm nớp lo sợ. Cô ngồi xổm trên đất, dùng tay khẽ chạm vào vệt máu trên đất. Máu người chết dính trên đầu ngón tay trắng nõn của cô gái, nháy mắt cô thấy được tất cả.
Ông cụ tươi cười thăm hỏi trưởng thôn, vui đùa ầm ĩ với cô bé nhà hàng xóm, tiệc mừng màu đỏ, lễ tang màu trắng, các loại hình ảnh đều thoáng hiện trong đầu Mạnh Kiều cùng một lúc. Đây là cuộc sống hằng ngày của đứa con trai, không khác gì cảnh cô nhìn thấy ở mộ hôm qua.
Cô hít sâu một hơi, ngừng thở tiếp tục thăm dò trong cảnh như đèn kéo quân, chợt thấy từng đám sương trắng kéo đến, người đàn ông này bắt đầu kinh hoàng thất thố gọi to: “Bố ơi! Bố ơi, bọn chúng sắp đến! Bố!” Anh ta vốn đang ở ngoài sân thu dọn nông cụ trồng trọt, kết quả đột nhiên ném cái cào trong tay xuống chạy vào trong nhà. Ai biết vừa đến cửa, một đôi cánh tay cắm thẳng vào ngực anh ta. Ngay sau đó cổ anh ta phát ra âm thanh răng rắc giống như bị người ta hoàn toàn bẻ gãy. Một tiếng kêu sợ hãi xé trời vang vọng trong đầu Mạnh Kiều.
Cô chỉ có thể lấy thị giác người chết để quan sát, cho nên căn bản không biết ai giết anh ta.
Nhưng từ những lời người này nói thì có thể thấy, bọn họ nhìn thấy đám sương trắng này là biết sắp xảy ra chuyện gì.
Ai đến?
Ai sẽ giết chết bọn họ?
Mạnh Kiều đứng lên, Nghiêm Mục không hỏi cô nhìn thấy gì mà lau vết máu trên tay cô trước rồi lại xoa huyệt Thái Dương cho cô, nhỏ giọng hỏi: “Mệt không?”
“Không mệt! Em thấy một đôi tay thối rữa giết chết anh ta, hẳn là quỷ.” Mạnh Kiều nói: “Mặt khác cũng không có gì, chỉ là một ít đời sống thường ngày ở thôn xóm và phong tục tập quán nơi này. Có người sinh ra thì sẽ bày tiệc mừng, mở tiệc chiêu đãi mọi người trong thôn. Nếu người chết thì sẽ kéo vải bố trắng trong thôn xuống phủ lên quan tài đã đặt làm sẵn.”
Mạnh Kiều ngẫm nghĩ rồi còn nói thêm: “Có người sinh ra thì có người chết đi. Nếu nói ác miệng thì em không hy vọng có người sinh ra. Vậy sẽ không có người chết.” Đây là lời thật lòng của cô. Thời đại này có người nào mà không phải là một kẻ có tư tưởng ích kỷ tinh vi. Nếu có người thay thế quyền sống của mình, cô nhất định sẽ không chút do dự khiến đối phương chết.
“Đã trở thành một loại phong tục rồi, cam chịu mấy trăm năm, mọi người đã hình thành thói quen. Sống và chết, người sống chính là ký thác của người chết. Huống chi, lần này là nhà trưởng thôn sinh, bảo vệ rất tốt.” Nghiêm Mục ôm Mạnh Kiều để cô ấm áp hơn.
“Anh có lạnh không?” Mạnh Kiều chà xát cánh tay với đường cong mượt mà của Nghiêm Mục: “Lạnh không? Em nhường áo cho anh?”
“Không cần! Em cứ mặc đi.”
Nhưng mà Nghiêm Mục cảm thấy lúc tay nhỏ của Mạnh Kiều sờ soạng trên người mình thì cơ thể anh không khỏi bắt đầu khô nóng. Anh đã ôm Mạnh Kiều ngủ hai buổi tối, hai buổi tối anh cố nhịn hormone xao động. Mạnh Kiều cho rằng anh trông bình tĩnh là thật sự bình tĩnh, lại không biết Nghiêm Mục sớm đã sinh ra rất nhiều ý tưởng ác liệt, thậm chí muốn cắn xé “bé cừu” trong vòng ôm của anh.
Cánh tay Nghiêm Mục lại ôm chặt hơn.
Mạnh Kiều không nhận thấy ánh mắt nguy hiểm chợt lóe qua của anh, ngược lại vẫn đang thảo luận phó bản.
“Anh nói xem, đã có người chết rồi thì sẽ tiếp tục có người chết à?” Nếu số người của thôn cần phải giữ ở mức cân bằng thì hiện tại đã là cân bằng. Như vậy không cần phải có người chết nữa nhỉ? Cô đột nhiên nghĩ đến nhiệm vụ mà lần này phó bản yêu cầu hoàn thành, nhà ai chết người? Vậy không phải người chết ở dưới chân cô đây à?
“Phải! Bà cốt đã nhắc tới tất cả mọi người sẽ chết, toàn bộ thôn làng đều sẽ biến mất.” Nghiêm Mục nói.
Sương trắng vẫn không tan đi, âm khí càng ngày càng nặng. Hai chân Mạnh Kiều lạnh toát, hiện tại cô chỉ muốn cởi giày đặt chân lên ngực Nghiêm Mục.
Trong sương trắng, tiếng thét chói tai của một người đàn ông phá vỡ hòa hoãn bình tĩnh vừa rồi, là giọng trưởng thôn.
Mạnh Kiều mơ hồ có dự cảm không tốt.
Hai người chạy về nơi phát ra âm thanh. Miệng mũi Mạnh Kiều tràn ngập mùi tanh hôi, cô dán mặt lên cánh tay Nghiêm Mục, dùng sức hít mùi trên cơ thể người đàn ông, dùng để che lại mùi máu tươi ập vào trước mặt. Tuy rằng không nhìn thấy đường, nhưng hai người rất dễ tìm được phương hướng. Nhà con gái trưởng thôn đã chen đầy người, phần lớn đều là người đã hơn bốn, năm chục tuổi.
“Trưởng thôn! Nhanh lên! Thôn sắp xong rồi!”
“Xong rồi! Xong rồi! Đều sẽ chết!”
Các cụ già sợ hãi kêu thảm: “Bắt đầu chết người, bắt đầu chết người rồi!”
Mạnh Kiều đứng tại chỗ, Hạ Linh ở sau lưng kéo cô: “Đi, theo tôi.” Cô quay đầu lại nhìn là Hạ Linh và Cốc Thu, mà đứng bên cạnh họ là ba người Trương Tuấn. Vương Tranh Tranh đã bị cảnh sáng sớm làm cho sợ tới mức cả người phát run, thì thầm trong miệng: “Chết người, chết người.”
“Chúng ta không chết là được.” Triệu Nhất Minh vỗ vỗ chú ấy, nhưng lời này cũng không giống an ủi.
Hạ Linh dẫn mấy người đi vào nhà trưởng thôn từ cửa nhỏ, bảy người lén lút ghé vào chân tường muốn xem trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Lộc cộc, lộc cộc.
Một thứ đồ đen tuyền lăn ra từ trong sương trắng rồi dừng ở bên chân Hạ Linh. Hạ Linh cúi đầu nhìn, đây là cái gì, là quả bóng cỏ từ đâu ra à? Giây tiếp theo, Cốc Thu kéo Hạ Linh lùi sang bên cạnh.
“Làm sao vậy?” Hạ Linh không thấy rõ rốt cuộc là thứ gì.
“Đầu người.”
Cốc Thu vừa nói ra lời này, mọi người rối rít nhảy lên.
Đầu người lại lăn thêm hai vòng, Mạnh Kiều thấy rõ ràng đây là con gái trưởng thôn. Tóc rậm rạp dính máu tươi bết vào trên mặt, bọc lấy từng tầng. Chỗ cổ máu thịt lẫn lộn đã dính đầy bùn đất. Cô gái mở to cặp mắt sợ hãi duy trì dáng vẻ khi chết.
“Đệch! Con mẹ nó, quá hãi rồi!” Trương Tuấn mắng.
Vương Tranh Tranh rúc ở một bên: “Chúng ta sẽ không biến thành như vậy cả chứ... Thật đáng sợ!”
Sắc mặt Mạnh Kiều cũng không quá tốt. Dẫu sao đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy quỷ giết người bạo lực và không có quy luật như này.
Trong phòng, trưởng thôn đau đớn ôm thi thể con gái, ông ta khóc đến khàn cả giọng, căn bản không cách nào bình ổn phẫn nộ và lửa giận trong lòng. Đứa bé ở bên cạnh ông ta oa oa khóc lớn.
Mạnh Kiều nói thầm một câu: “Sao tôi cảm thấy đứa trẻ này như đang cười nhỉ?”
Hạ Linh không khỏi sởn tóc gáy, cậu cẩn thận nghe thì phát hiện đúng là đứa bé đang cười: “Hình như... thật sự đang cười...”
“Có phải nó còn nhỏ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì không?” Triệu Nhất Minh hỏi.
Trương Tuấn giận dữ đáp: “Khi còn nhỏ, anh thấy người chết mà có thể cười được! Đệch, đây là đứa bé quái quỷ gì chứ!”
Trong bữa tối, Hạ Linh vẫn luôn háo hức tranh luận với Mạnh Kiều xem Nghiêm Mục và Cốc Thu, ai nấu cơm ngon. Hành động nhàm chán này bị cô gái nhỏ hứng thú bừng bừng chọc lại.
Ban đêm tất cả rất yên ổn, giống đêm đầu tiên. Mạnh Kiều rất nhanh nằm trong ngực Nghiêm Mục ngủ mất. Cô cảm thấy bệnh mất ngủ ngày xưa của mình được người đàn ông này chữa trị kha khá rồi.
Ban đêm mưa phùn tí tách rơi, khiến đất bên ngoài ướt thành bùn lầy. Nếu không phải ở trong phó bản, Mạnh Kiều nhất định sẽ quyết tâm ngủ nhiều thêm một lúc, không ngủ đến mặt trời lên cao thì không ra khỏi giường.
Nhưng mà, sáng sớm hôm sau, Nghiêm Mục kéo Mạnh Kiều ra khỏi ổ chăn ấm áp.
Sau một cơn mưa, nhiệt độ không khí có vẻ cực kỳ lạnh. Mạnh Kiều uống hai ngụm nước ấm bốc khói trắng, xoa xoa tay nhỏ đút vào trong túi, đi theo sau Nghiêm Mục ra ngoài. Giữa thôn làng là một khoảng sương mù, sương mù dày đặc khiến tầm nhìn chỉ có bốn, năm mét. Mạnh Kiều vươn tay, trên bàn tay đọng ngày càng nhiều khí trắng.
Nghe thấy trong sân có tiếng người, vì thế những người còn ngủ cũng lục tục thức dậy. Hạ Linh đẩy cửa ra: “Ô, đây là tuyết rơi à?”
Triệu Nhất Minh hắt xì một cái thật to: “Quá lạnh! Tối hôm qua quá lạnh!”
Trương Tuấn ngẩng đầu xem thời tiết, nhíu mày nói: “Đây là thời tiết quái quỷ gì? Thật không chịu nổi!”
Từng đám sương trắng bao phủ xung quanh mấy người, Hạ Linh ôm Cốc Thu, trên cổ quàng chiếc khăn cổ hãng Burberry màu kaki của Cốc Thu, bởi vì sáng sớm cuối mùa thu lạnh nên cậu lạnh đến run rẩy.
Sương trắng cản tầm mắt, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục mơ hồ nghe được tiếng gào khóc của các thôn dân. Cô kéo Nghiêm Mục, đi về hướng âm thanh. Bọn họ như sờ soạng trong một thế giới trắng xoá, cuối cùng Nghiêm Mục sờ được một bức tường, lần theo vách tường tìm đến cửa.
Một ông cụ ngồi khóc rống ở trong sân, giọng ông ta khàn khàn lại vẩn đục như cổ họng bị vỡ ra chảy máu sau đó mới có thể phát ra âm thanh. Ông cụ ngồi quỳ ở trong sân, tay không ngừng đấm mặt đất: “Con trai ơi... Con trai à... Vì sao không giết chết tôi? Vì sao lại là nó? Vì sao chứ?”
Mạnh Kiều nhô đầu ra từ sau lưng Nghiêm Mục, cô biết ông cụ kia đang kêu khóc điều gì. Ở chỗ sân nhỏ có một thi thể bị chia thành mảnh nhỏ đang nằm, nói chính xác hơn là khối thi thể máu thịt lẫn lộn.
Máu tươi vẩy ra khắp nơi, ở góc sân tít bên kia cũng có bọt máu bắn lên. Thoạt nhìn tứ chi người này hẳn đã bị thứ gì đó kéo lìa mà chết thảm.
Nghiêm Mục tiến lên một bước, Mạnh Kiều cũng đi theo đến gần một bước. Trong sương trắng tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, hun đỏ đôi mắt cô. Mạnh Kiều nhỏ giọng dò hỏi: “Cụ ơi, có cần trợ giúp gì không ạ?”
Ông cụ mờ mịt ngẩng đầu nhìn hai người xa lạ rồi lắc đầu, cơ bắp trên mặt run rẩy bởi vì bi thương và sợ hãi. Ông lão hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Là nguyền rủa... Chúng ta đều sẽ chết! Chúng ta đều sẽ chết! Cô cậu là người trong thôn à? Là con cái nhà ai trong thôn?” Lão vươn bàn tay dính đầy máu muốn kéo Mạnh Kiều, nhưng bị Nghiêm Mục cản lại.
Nghiêm Mục nói: “Chúng cháu thuộc đoàn làm phim đến quay phim phóng sự.”
Ông lão không biết đoàn làm phim là gì, lão chỉ thở dài rồi gật đầu: “Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi... Đáng thương con tôi đã chết... Con của tôi, vì sao không phải tôi chết...” Lão lại bắt đầu lặp lại những lời vừa nãy.
Ông lão đau đớn từ chối, ngồi dưới đất sắp ngất mấy lần. Mạnh Kiều vội vàng nâng lão dậy, muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kết quả thần trí ông lão rõ ràng không bình thường. Cái chết của con trai mang đến cho ông bi thương quá độ. Lão nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, chân cẳng run run đi vào trong nhà: “Tôi… tôi… tôi... còn chưa nấu cơm cho con trai... Đừng bị đói...”
Ông cụ đã bị kích thích tinh thần, điên rồi, chỉ để lại Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, còn có thi thể con trai ở trong sân. Cho dù Mạnh Kiều gan lớn thì đối mặt thi thể chảy máu đầm đìa, cô vẫn nơm nớp lo sợ. Cô ngồi xổm trên đất, dùng tay khẽ chạm vào vệt máu trên đất. Máu người chết dính trên đầu ngón tay trắng nõn của cô gái, nháy mắt cô thấy được tất cả.
Ông cụ tươi cười thăm hỏi trưởng thôn, vui đùa ầm ĩ với cô bé nhà hàng xóm, tiệc mừng màu đỏ, lễ tang màu trắng, các loại hình ảnh đều thoáng hiện trong đầu Mạnh Kiều cùng một lúc. Đây là cuộc sống hằng ngày của đứa con trai, không khác gì cảnh cô nhìn thấy ở mộ hôm qua.
Cô hít sâu một hơi, ngừng thở tiếp tục thăm dò trong cảnh như đèn kéo quân, chợt thấy từng đám sương trắng kéo đến, người đàn ông này bắt đầu kinh hoàng thất thố gọi to: “Bố ơi! Bố ơi, bọn chúng sắp đến! Bố!” Anh ta vốn đang ở ngoài sân thu dọn nông cụ trồng trọt, kết quả đột nhiên ném cái cào trong tay xuống chạy vào trong nhà. Ai biết vừa đến cửa, một đôi cánh tay cắm thẳng vào ngực anh ta. Ngay sau đó cổ anh ta phát ra âm thanh răng rắc giống như bị người ta hoàn toàn bẻ gãy. Một tiếng kêu sợ hãi xé trời vang vọng trong đầu Mạnh Kiều.
Cô chỉ có thể lấy thị giác người chết để quan sát, cho nên căn bản không biết ai giết anh ta.
Nhưng từ những lời người này nói thì có thể thấy, bọn họ nhìn thấy đám sương trắng này là biết sắp xảy ra chuyện gì.
Ai đến?
Ai sẽ giết chết bọn họ?
Mạnh Kiều đứng lên, Nghiêm Mục không hỏi cô nhìn thấy gì mà lau vết máu trên tay cô trước rồi lại xoa huyệt Thái Dương cho cô, nhỏ giọng hỏi: “Mệt không?”
“Không mệt! Em thấy một đôi tay thối rữa giết chết anh ta, hẳn là quỷ.” Mạnh Kiều nói: “Mặt khác cũng không có gì, chỉ là một ít đời sống thường ngày ở thôn xóm và phong tục tập quán nơi này. Có người sinh ra thì sẽ bày tiệc mừng, mở tiệc chiêu đãi mọi người trong thôn. Nếu người chết thì sẽ kéo vải bố trắng trong thôn xuống phủ lên quan tài đã đặt làm sẵn.”
Mạnh Kiều ngẫm nghĩ rồi còn nói thêm: “Có người sinh ra thì có người chết đi. Nếu nói ác miệng thì em không hy vọng có người sinh ra. Vậy sẽ không có người chết.” Đây là lời thật lòng của cô. Thời đại này có người nào mà không phải là một kẻ có tư tưởng ích kỷ tinh vi. Nếu có người thay thế quyền sống của mình, cô nhất định sẽ không chút do dự khiến đối phương chết.
“Đã trở thành một loại phong tục rồi, cam chịu mấy trăm năm, mọi người đã hình thành thói quen. Sống và chết, người sống chính là ký thác của người chết. Huống chi, lần này là nhà trưởng thôn sinh, bảo vệ rất tốt.” Nghiêm Mục ôm Mạnh Kiều để cô ấm áp hơn.
“Anh có lạnh không?” Mạnh Kiều chà xát cánh tay với đường cong mượt mà của Nghiêm Mục: “Lạnh không? Em nhường áo cho anh?”
“Không cần! Em cứ mặc đi.”
Nhưng mà Nghiêm Mục cảm thấy lúc tay nhỏ của Mạnh Kiều sờ soạng trên người mình thì cơ thể anh không khỏi bắt đầu khô nóng. Anh đã ôm Mạnh Kiều ngủ hai buổi tối, hai buổi tối anh cố nhịn hormone xao động. Mạnh Kiều cho rằng anh trông bình tĩnh là thật sự bình tĩnh, lại không biết Nghiêm Mục sớm đã sinh ra rất nhiều ý tưởng ác liệt, thậm chí muốn cắn xé “bé cừu” trong vòng ôm của anh.
Cánh tay Nghiêm Mục lại ôm chặt hơn.
Mạnh Kiều không nhận thấy ánh mắt nguy hiểm chợt lóe qua của anh, ngược lại vẫn đang thảo luận phó bản.
“Anh nói xem, đã có người chết rồi thì sẽ tiếp tục có người chết à?” Nếu số người của thôn cần phải giữ ở mức cân bằng thì hiện tại đã là cân bằng. Như vậy không cần phải có người chết nữa nhỉ? Cô đột nhiên nghĩ đến nhiệm vụ mà lần này phó bản yêu cầu hoàn thành, nhà ai chết người? Vậy không phải người chết ở dưới chân cô đây à?
“Phải! Bà cốt đã nhắc tới tất cả mọi người sẽ chết, toàn bộ thôn làng đều sẽ biến mất.” Nghiêm Mục nói.
Sương trắng vẫn không tan đi, âm khí càng ngày càng nặng. Hai chân Mạnh Kiều lạnh toát, hiện tại cô chỉ muốn cởi giày đặt chân lên ngực Nghiêm Mục.
Trong sương trắng, tiếng thét chói tai của một người đàn ông phá vỡ hòa hoãn bình tĩnh vừa rồi, là giọng trưởng thôn.
Mạnh Kiều mơ hồ có dự cảm không tốt.
Hai người chạy về nơi phát ra âm thanh. Miệng mũi Mạnh Kiều tràn ngập mùi tanh hôi, cô dán mặt lên cánh tay Nghiêm Mục, dùng sức hít mùi trên cơ thể người đàn ông, dùng để che lại mùi máu tươi ập vào trước mặt. Tuy rằng không nhìn thấy đường, nhưng hai người rất dễ tìm được phương hướng. Nhà con gái trưởng thôn đã chen đầy người, phần lớn đều là người đã hơn bốn, năm chục tuổi.
“Trưởng thôn! Nhanh lên! Thôn sắp xong rồi!”
“Xong rồi! Xong rồi! Đều sẽ chết!”
Các cụ già sợ hãi kêu thảm: “Bắt đầu chết người, bắt đầu chết người rồi!”
Mạnh Kiều đứng tại chỗ, Hạ Linh ở sau lưng kéo cô: “Đi, theo tôi.” Cô quay đầu lại nhìn là Hạ Linh và Cốc Thu, mà đứng bên cạnh họ là ba người Trương Tuấn. Vương Tranh Tranh đã bị cảnh sáng sớm làm cho sợ tới mức cả người phát run, thì thầm trong miệng: “Chết người, chết người.”
“Chúng ta không chết là được.” Triệu Nhất Minh vỗ vỗ chú ấy, nhưng lời này cũng không giống an ủi.
Hạ Linh dẫn mấy người đi vào nhà trưởng thôn từ cửa nhỏ, bảy người lén lút ghé vào chân tường muốn xem trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Lộc cộc, lộc cộc.
Một thứ đồ đen tuyền lăn ra từ trong sương trắng rồi dừng ở bên chân Hạ Linh. Hạ Linh cúi đầu nhìn, đây là cái gì, là quả bóng cỏ từ đâu ra à? Giây tiếp theo, Cốc Thu kéo Hạ Linh lùi sang bên cạnh.
“Làm sao vậy?” Hạ Linh không thấy rõ rốt cuộc là thứ gì.
“Đầu người.”
Cốc Thu vừa nói ra lời này, mọi người rối rít nhảy lên.
Đầu người lại lăn thêm hai vòng, Mạnh Kiều thấy rõ ràng đây là con gái trưởng thôn. Tóc rậm rạp dính máu tươi bết vào trên mặt, bọc lấy từng tầng. Chỗ cổ máu thịt lẫn lộn đã dính đầy bùn đất. Cô gái mở to cặp mắt sợ hãi duy trì dáng vẻ khi chết.
“Đệch! Con mẹ nó, quá hãi rồi!” Trương Tuấn mắng.
Vương Tranh Tranh rúc ở một bên: “Chúng ta sẽ không biến thành như vậy cả chứ... Thật đáng sợ!”
Sắc mặt Mạnh Kiều cũng không quá tốt. Dẫu sao đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy quỷ giết người bạo lực và không có quy luật như này.
Trong phòng, trưởng thôn đau đớn ôm thi thể con gái, ông ta khóc đến khàn cả giọng, căn bản không cách nào bình ổn phẫn nộ và lửa giận trong lòng. Đứa bé ở bên cạnh ông ta oa oa khóc lớn.
Mạnh Kiều nói thầm một câu: “Sao tôi cảm thấy đứa trẻ này như đang cười nhỉ?”
Hạ Linh không khỏi sởn tóc gáy, cậu cẩn thận nghe thì phát hiện đúng là đứa bé đang cười: “Hình như... thật sự đang cười...”
“Có phải nó còn nhỏ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì không?” Triệu Nhất Minh hỏi.
Trương Tuấn giận dữ đáp: “Khi còn nhỏ, anh thấy người chết mà có thể cười được! Đệch, đây là đứa bé quái quỷ gì chứ!”
/156
|