"Nghiêm Mục!" Mạnh Kiều hét lớn.
Người đàn ông chạy ào vào nhà vệ sinh, thấy Mạnh Kiều đứng bất động trước cánh cửa thứ ba. Anh tưởng cô bị thứ gì đó trong buồng vệ sinh quấn lấy nên sải chân đi thẳng tới sau Mạnh Kiều, đưa tay vòng qua bả vai cô gái kéo về phía sau.
"A!" Mạnh Kiều ngả ngửa ra sau theo sức lực của Nghiêm Mục, toàn bộ lực sau lưng đè lên người đàn ông. Nghiêm Mục nhìn vào buồng vệ sinh, chẳng có gì ngoài bồn cầu xả nước và thùng rác.
“Vừa rồi em bị sao vậy?” Nghiêm Mục hỏi: “Sợ quá sao?”
"Không có." Mạnh Kiều thấp giọng giải thích: "Rõ ràng vừa rồi vẫn còn ở đây, tôi vừa kéo cửa ra đã nhìn thấy bác sĩ đeo mặt nạ phòng độc ban nãy nhìn tôi chằm chằm, ai ngờ lại biến mất trong tích tắc. Tôi nói thật đó, không lừa anh. Vừa rồi nơi này tối om, người nọ đứng trước bồn cầu.” Cô chỉ vào tường trắng bên trong, tủi thân nhìn người đàn ông, như đứa trẻ làm sai bài tập.
Nghiêm Mục cười nói: "Chúc mừng Kiều Kiều, em gặp quỷ rồi.”
Mạnh Kiều lẩm bẩm, ngẩng đầu lên, dang rộng hai tay: "Tôi đang bị nhắm tới. Thầy Nghiêm, anh nhớ bảo vệ tôi đấy."
Liên Mộc Mộc thận trọng đứng ở cửa, không dám đến gần, giọng cô ấy vẫn còn run rẩy: "Sao vậy? Có cái gì đó xuất hiện sao? Có phải tiếng con nít cười không?"
Mạnh Kiều lắc đầu: "Không có, không có gì cả. Trở về thôi. Tôi mệt rồi."
Cô vừa gặp quỷ, đầu óc đang trống rỗng, cứ như linh hồn đã rời khỏi cơ thể, tay chân không còn sức. Nghiêm Mục thấy cô đột nhiên kiệt sức, bèn thấp giọng nói: “Trở về thôi, về nghỉ ngơi một chút."
"Ừm."
Lúc không tìm được manh mối gì thì tốt nhất là nên nghỉ ngơi. Mạnh Kiều và Nghiêm Mục về thẳng ký túc xá, tuy Liên Mộc Mộc cũng muốn quay về nhưng Diệp Tử vẫn muốn đi tìm manh mối nên cô ấy đành phải kiên trì đi theo “cao thủ” của mình.
Mạnh Kiều về đến phòng, cởi giày, leo lên giường ngủ. Cửa thông giữa phòng hai người mở toang, Nghiêm Mục đứng tựa vào bệ cửa sổ trong phòng, mở cửa sổ châm một điếu thuốc. Bây giờ nhiệm vụ khó khăn hơn anh tưởng tượng, manh mối lộn xộn, bác sĩ quỷ hiện tại không phải là mối đe dọa của bọn họ, bệnh viện tâm thân hủy thi diệt tích, bác sĩ y tá dịu dàng lương thiện. Tất cả mọi chuyện như một mớ hỗn độn, hòa lẫn vào nhau, phải tháo gỡ từng vấn đề một mới có thể thấy rõ chân tướng.
Anh đã có ý tưởng sơ bộ nhưng vẫn cần phải xác nhận.
Mạnh Kiều chìm vào giấc ngủ sâu, trở người mấy lần trên giường, Nghiêm Mục nhìn đồng hồ, đoán đã đến lúc tan làm đến nhà ăn, anh bèn đưa tay vỗ vỗ vai cô gái: "Dậy nào, dậy đi ăn."
Không tỉnh.
Nghiêm Mục khẽ cau mày, vỗ thêm hai cái nữa.
“Bốp!” Cô gái nhắm mắt, đập thẳng vào tay người đàn ông.
Nghiêm Mục:...
"Đừng ngủ, hết cơm rồi."
“Hả?” Mạnh Kiều vừa nghe đến chữ “cơm” thì mơ mơ màng màng mở mắt ra, bàn tay vừa bị đánh đỏ bừng của Nghiêm Mục hiện ra trước mặt cô: “A... Tôi tưởng có muỗi.”
“Đứng dậy đi ăn cơm.” Nghiêm Mục thu tay lại: “Không thôi buổi tối lại đói.”
Không lâu sau, Nghiêm Mục kéo Mạnh Kiều đầu tóc rối bù, không kiềm chế được biểu cảm ngồi xuống cái ghế đỏ trong nhà ăn. Khi hai người đến nhà ăn, trừ ông cụ và đôi tình nhân kia ra thì nơi này không còn ai nữa. Tên đầu đinh trong cặp tình nhân kia liếc mắt một cái, không khách sáo hỏi: “Các người tìm được cái gì rồi?”
Nghiêm Mục: "Không gì cả."
Tên đầu đinh lên tiếng, bạn gái bên cạnh biết anh ta đang tức giận, nhẹ nhàng an ủi: “Cục cưng đừng nóng giận, chúng ta sẽ ra ngoài thôi.”
"Đừng gọi tôi bằng cái tên buồn nôn này!" Tên đầu đinh thô lỗ nói: "Cô ăn nhanh đi, ăn xong thì đi! Lảm nhà lảm nhảm cmn phiền chết được!”
Tinh thần hóng chuyện của Mạnh Kiều bùng lên, mặc dù miệng đang ăn một chén hoành thánh nhân rau bằm, nhưng lại nhìn chằm chằm cặp đôi kia không chớp mắt, trong lòng không khỏi cảm thán tình chị em thật khó khăn, nhà gái không có lỗi gì mà còn phải dỗ nhà trai. Cô vừa nhìn nhà gái an ủi anh trai đầu đinh, vừa thầm rủa trong lòng.
“Ăn cơm đàng hoàng.”
Nghiêm Mục mang nước tương, giấm, dầu mè và rau mùi cho cô, cô gái đổ hết vào chén, bắt đầu ăn rất vui vẻ.
Người đàn ông chỉ uống một chén canh đậu xanh, thời gian còn lại đều nhìn cô gái ăn: “Sao em ăn nhiều thế?”
Mạnh Kiều dừng lại, ngượng ngùng thành thật nói: “Bữa trưa ăn không no.”
Nghiêm Mục: “Tôi nấu không ngon à?”
Mạnh Kiều uống một thìa nước súp canh: “Không phải, chỉ là ăn rau không thôi thì không đủ no. Hơn nữa lúc ấy thiên phú của tôi có một điểm chú ý, tôi cần phải tuân thủ.”
“Là gì?”
“Trân trọng sinh mệnh, chú ý sức khỏe.”
Nghiêm Mục nhìn đôi mắt tròn xoe của cô gái, đột nhiên cười lớn: “Tôi biết rồi.”
"Hửm?"
Đôi tình nhân ăn xong thì đi ngay, Mạnh Kiều không còn "phim truyền hình lúc ăn" nữa, tốc độ ăn uống cũng nhanh hơn. Lần đầu tiên trong nhiệm vụ, cô ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, hiếm khi được thư giãn. Chỉ là cô cũng cảm nhận được, có người đang theo dõi mình, nhưng mỗi khi quay đầu lại, thì ngay cả một cái bóng cũng không thấy.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ bệnh viện tâm thần trông giống như một đứa bé đang ngủ say.
“Chúng ta có nên đến phòng hồ sơ xem thử không?” Mạnh Kiều đề nghị.
"Ngày mai hẵng đi, đêm nay quan sát đã."
Ngày và đêm trong nhiệm vụ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, đêm đầu tiên mọi người thường sẽ chọn án binh bất động. Mạnh Kiều ăn no xong vẫn chưa buồn ngủ, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Đêm đầu tiên, đêm đầu tiên tôi ở trường Trung học Hạnh Nhạc đã tìm được lớp trưởng, lấy được di ảnh. Ai nói đêm đầu tiên không được hành động chứ, lúc đó tôi đã lấy được manh mối chính của nhiệm vụ đấy.”
Nghiêm Mục: “Đó là vì tôi đã cản đường giúp em, em ngủ trong văn phòng của tôi đến tận hơn nửa đêm.”
Mạnh Kiều:...
Hai người ngồi trên ghế sofa câu được câu không trò chuyện, cô gái mềm mại cuộn tròn trên ghế sofa, nhận nước nóng Nghiêm Mục đưa tới. Nước nóng bốc khói trắng xóa, hun nóng khuôn mặt cô gái. Mạnh Kiều thở dài nói: “Bên ngoài cửa cũng không có động tĩnh gì, cũng không nghe thấy có người chết, anh nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì? Đêm nay bác sĩ kia sẽ quay về tìm tôi sao? Ông ta đã để mắt đến tôi rồi.”
“Đừng có đoán mò, chờ đi.”
Chờ đợi là cách tốt nhất.
Mạnh Kiều nằm nghiêng trên ghế sofa, gác chân, thản nhiên nói chuyện.
"Rõ ràng tôi đã no rồi, nhưng tôi luôn cảm thấy lạnh." Mạnh Kiều oán trách: "Chân tôi lạnh hết cả, cũng đã uống hai ly nước nóng, nhưng sao uống bao nhiêu cũng không nóng vậy?"
“Họ hàng em tới à?” Nghiêm Mục ngước mắt lên hỏi.
"Không!" Mạnh Kiều lớn tiếng đáp lại: "Nhưng mà tôi nói thật, càng lúc càng lạnh rồi đấy, anh mở điều hòa chưa?"
Cô nói xong còn rùng mình một cái.
Nghiêm Mục đóng cửa sổ lại, nhưng bên ngoài vẫn là 25-26 độ, mà Mạnh Kiều thì quấn chăn dày co ro trên sofa, như một con gấu bắc cực.
Anh lại đun một ấm nước khác rồi đưa cho Mạnh Kiều.
"Có phải tôi bị sốt rồi không?" Cô cảm thấy mình càng ngày càng lạnh, giống như bị đông cứng trong tủ đông lạnh, môi dần dần tím tái: "Nhiệt độ bây giờ là bao nhiêu? Sao anh không thấy lạnh?"
“Tôi không lạnh.” Nghiêm Mục sờ trán cô, theo lý mà nói, người bị sốt thì cơ thể phải nóng, nhưng Mạnh Kiều quả thực lạnh như băng. Anh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu quan tâm cô gái đang co rúc trong chăn: “Tôi đi ủ cho em hai cái khăn mặt, biết đâu sẽ ấm hơn chút.”
Mạnh Kiều lạnh đến mức không còn sức, cơ thể không còn chút năng lượng nào để sinh nhiệt, giống như ngọn lửa tắt ngúm. Cô chỉ có thể yếu ớt gật đầu, chán nản cúi đầu chờ đợi người đàn ông đưa khăn nóng tới. Khăn nóng chườm lên trán cô, chưa đầy nửa phút, vùng khăn tiếp xúc với da của Mạnh Kiều đã trở nên lạnh cứng.
Cô liên tục toát ra một luồng khí lạnh, thậm chí hơi thở cũng dần trở nên lạnh lẽo.
"Lạnh..." Từ ngữ khó khăn phát ra từ đôi môi tái xanh của cô gái, cơ thể cô đã lạnh đến mức khiến tay chân bắt đầu cứng đờ, gần như không thể cử động.
Nghiêm Mục pha chút nước lạnh vào nước nóng: “Không nên uống nước nóng quá, sẽ bỏng thực quản.”
Nước năm mươi độ được đưa tới miệng Mạnh Kiều, ly thủy tinh chạm vào môi cô, ai ngờ cô gái đột nhiên co rụt người lại, khẽ kêu lên: “Đau…”
Nghiêm Mục sửng sốt một giây, sau đó lại sờ trán Mạnh Kiều, quả nhiên nhiệt độ cơ thể của cô hiện tại đã thấp hơn trước, tay lạnh đến mức bị nước ấm làm bỏng rát.
Mạnh Kiều rúc vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt mơ màng nhìn Nghiêm Mục, cô cảm thấy mình sắp ngất đi vì lạnh, nhưng trực giác mách bảo cô không thể ngủ cũng không thể ngất xỉu.
Cảm giác lạnh buốt quá giày vò người ta, thậm chí cô còn không thể sử dụng đạo cụ để giảm bớt.
Trên trán cô gái toát mồ hôi hột, giống như hơi ẩm ngưng tụ trên đồ vật khi gặp nhiệt độ nóng lạnh không đồng đều. Mái tóc dài của cô ướt sũng, hai hàng mi dài tuôn rơi từng giọt nước mắt trong suốt, trông cô vừa yếu ớt vừa đáng thương.
"Nhích vào trong, tôi canh chừng cho em, đừng lo lắng."
Nghiêm Mục chen lên ghế sofa, ngồi xuống cạnh Mạnh Kiều. Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông lúc này trở nên vô cùng đáng quý, khiến cô vô thức tiến lại gần bếp lò nóng hổi bên cạnh. Anh sờ sờ vào chăn của Mạnh Kiều mấy cái, mới nhận ra chăn bông vừa rồi còn khô ráo giờ đã ướt sũng.
“Chăn của em ướt rồi, đổi sang chăn trên giường tôi nhé?” Giọng điệu Nghiêm Mục dịu dàng hiếm thấy.
Mạnh Kiều ngoan ngoãn gật đầu, như mèo con rơi xuống nước.
Ánh mắt cô đã ảm đạm không còn sáng ngời, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập đau đớn và tuyệt vọng.
Nghiêm Mục đặt chăn bông của mình vào góc sofa, lại tránh gió lạnh, anh đưa tay vào trong chăn của Mạnh Kiều, cố gắng nhẹ nhàng vén chăn lên. Nhưng khoảnh khắc anh vừa mới đưa tay vào trong, Nghiêm Mục khẽ cau mày. Bên trong chăn bông ẩm ướt lạnh lẽo, hoàn toàn không có tác dụng giữ ấm.
Bàn tay của người đàn ông vô tình chạm vào bắp chân của cô gái, làn da vốn mềm mại của cô giờ cứng đờ như người chết.
Vén chăn lên, một luồng khí lạnh phả vào mặt. Chăn bông vừa rồi không biết thấm nước từ đâu ra, nặng chừng năm ký. Nghiêm Mục ném chăn xuống đất, lại quấn cô gái không nhúc nhích nổi vào trong chăn.
"Lạnh quá... tôi cảm thấy mình sắp chết rồi..."
"Tôi cảm thấy rất khó chịu..."
"Anh muốn đánh ngất tôi à... Tôi khó chịu quá..."
Khuôn mặt ngây thơ của Mạnh Kiều khẽ co giật, ngón tay siết chặt, giọng nói như tiếng muỗi kêu, lạnh đến mức không còn sức để khóc. Cả người cô đầy ẩm lạnh, để mặc người đàn ông đút nước ấm cho cô.
Nước ấm vừa vào bụng đã biến thành nước đá, Mạnh Kiều phát ra một tiếng rên khàn khàn đau đớn từ cổ họng: “Lạnh quá…”
Sắc mặt Nghiêm Mục rất khó coi, anh không cảm nhận được Mạnh Kiều lạnh đến mức nào, lúc này cũng không tìm ra được bất kỳ manh mối gì. Người đàn ông nhíu chặt mày, trong mắt lóe lên ý lạnh và cứng rắn, như đang kìm nén cơn giận.
Anh ngồi bên cạnh Mạnh Kiều, đột nhiên vòng tay ôm lấy đôi bả vai đang run rẩy của cô gái, truyền nhiệt độ cơ thể của mình sang cơ thể cô.
Cô không từ chối.
Cô sắp chết cóng rồi.
Người đàn ông lúc này giống như một liều thuốc cứu mạng, cô dựa vào lồng ngực nóng hổi của anh, cảm nhận nhịp đập trái tim của người phía sau. Cánh tay cơ bắp rõ ràng quấn quanh đôi vai gầy của cô gái, cô đau nhức vì nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, nhưng lại tham lam hơi ấm lúc này.
Mạnh Kiều vô thức lại chui vào vòng tay của người đàn ông, co ro trong lòng anh.
"Anh, ôm chặt chút..."
Người đàn ông chạy ào vào nhà vệ sinh, thấy Mạnh Kiều đứng bất động trước cánh cửa thứ ba. Anh tưởng cô bị thứ gì đó trong buồng vệ sinh quấn lấy nên sải chân đi thẳng tới sau Mạnh Kiều, đưa tay vòng qua bả vai cô gái kéo về phía sau.
"A!" Mạnh Kiều ngả ngửa ra sau theo sức lực của Nghiêm Mục, toàn bộ lực sau lưng đè lên người đàn ông. Nghiêm Mục nhìn vào buồng vệ sinh, chẳng có gì ngoài bồn cầu xả nước và thùng rác.
“Vừa rồi em bị sao vậy?” Nghiêm Mục hỏi: “Sợ quá sao?”
"Không có." Mạnh Kiều thấp giọng giải thích: "Rõ ràng vừa rồi vẫn còn ở đây, tôi vừa kéo cửa ra đã nhìn thấy bác sĩ đeo mặt nạ phòng độc ban nãy nhìn tôi chằm chằm, ai ngờ lại biến mất trong tích tắc. Tôi nói thật đó, không lừa anh. Vừa rồi nơi này tối om, người nọ đứng trước bồn cầu.” Cô chỉ vào tường trắng bên trong, tủi thân nhìn người đàn ông, như đứa trẻ làm sai bài tập.
Nghiêm Mục cười nói: "Chúc mừng Kiều Kiều, em gặp quỷ rồi.”
Mạnh Kiều lẩm bẩm, ngẩng đầu lên, dang rộng hai tay: "Tôi đang bị nhắm tới. Thầy Nghiêm, anh nhớ bảo vệ tôi đấy."
Liên Mộc Mộc thận trọng đứng ở cửa, không dám đến gần, giọng cô ấy vẫn còn run rẩy: "Sao vậy? Có cái gì đó xuất hiện sao? Có phải tiếng con nít cười không?"
Mạnh Kiều lắc đầu: "Không có, không có gì cả. Trở về thôi. Tôi mệt rồi."
Cô vừa gặp quỷ, đầu óc đang trống rỗng, cứ như linh hồn đã rời khỏi cơ thể, tay chân không còn sức. Nghiêm Mục thấy cô đột nhiên kiệt sức, bèn thấp giọng nói: “Trở về thôi, về nghỉ ngơi một chút."
"Ừm."
Lúc không tìm được manh mối gì thì tốt nhất là nên nghỉ ngơi. Mạnh Kiều và Nghiêm Mục về thẳng ký túc xá, tuy Liên Mộc Mộc cũng muốn quay về nhưng Diệp Tử vẫn muốn đi tìm manh mối nên cô ấy đành phải kiên trì đi theo “cao thủ” của mình.
Mạnh Kiều về đến phòng, cởi giày, leo lên giường ngủ. Cửa thông giữa phòng hai người mở toang, Nghiêm Mục đứng tựa vào bệ cửa sổ trong phòng, mở cửa sổ châm một điếu thuốc. Bây giờ nhiệm vụ khó khăn hơn anh tưởng tượng, manh mối lộn xộn, bác sĩ quỷ hiện tại không phải là mối đe dọa của bọn họ, bệnh viện tâm thân hủy thi diệt tích, bác sĩ y tá dịu dàng lương thiện. Tất cả mọi chuyện như một mớ hỗn độn, hòa lẫn vào nhau, phải tháo gỡ từng vấn đề một mới có thể thấy rõ chân tướng.
Anh đã có ý tưởng sơ bộ nhưng vẫn cần phải xác nhận.
Mạnh Kiều chìm vào giấc ngủ sâu, trở người mấy lần trên giường, Nghiêm Mục nhìn đồng hồ, đoán đã đến lúc tan làm đến nhà ăn, anh bèn đưa tay vỗ vỗ vai cô gái: "Dậy nào, dậy đi ăn."
Không tỉnh.
Nghiêm Mục khẽ cau mày, vỗ thêm hai cái nữa.
“Bốp!” Cô gái nhắm mắt, đập thẳng vào tay người đàn ông.
Nghiêm Mục:...
"Đừng ngủ, hết cơm rồi."
“Hả?” Mạnh Kiều vừa nghe đến chữ “cơm” thì mơ mơ màng màng mở mắt ra, bàn tay vừa bị đánh đỏ bừng của Nghiêm Mục hiện ra trước mặt cô: “A... Tôi tưởng có muỗi.”
“Đứng dậy đi ăn cơm.” Nghiêm Mục thu tay lại: “Không thôi buổi tối lại đói.”
Không lâu sau, Nghiêm Mục kéo Mạnh Kiều đầu tóc rối bù, không kiềm chế được biểu cảm ngồi xuống cái ghế đỏ trong nhà ăn. Khi hai người đến nhà ăn, trừ ông cụ và đôi tình nhân kia ra thì nơi này không còn ai nữa. Tên đầu đinh trong cặp tình nhân kia liếc mắt một cái, không khách sáo hỏi: “Các người tìm được cái gì rồi?”
Nghiêm Mục: "Không gì cả."
Tên đầu đinh lên tiếng, bạn gái bên cạnh biết anh ta đang tức giận, nhẹ nhàng an ủi: “Cục cưng đừng nóng giận, chúng ta sẽ ra ngoài thôi.”
"Đừng gọi tôi bằng cái tên buồn nôn này!" Tên đầu đinh thô lỗ nói: "Cô ăn nhanh đi, ăn xong thì đi! Lảm nhà lảm nhảm cmn phiền chết được!”
Tinh thần hóng chuyện của Mạnh Kiều bùng lên, mặc dù miệng đang ăn một chén hoành thánh nhân rau bằm, nhưng lại nhìn chằm chằm cặp đôi kia không chớp mắt, trong lòng không khỏi cảm thán tình chị em thật khó khăn, nhà gái không có lỗi gì mà còn phải dỗ nhà trai. Cô vừa nhìn nhà gái an ủi anh trai đầu đinh, vừa thầm rủa trong lòng.
“Ăn cơm đàng hoàng.”
Nghiêm Mục mang nước tương, giấm, dầu mè và rau mùi cho cô, cô gái đổ hết vào chén, bắt đầu ăn rất vui vẻ.
Người đàn ông chỉ uống một chén canh đậu xanh, thời gian còn lại đều nhìn cô gái ăn: “Sao em ăn nhiều thế?”
Mạnh Kiều dừng lại, ngượng ngùng thành thật nói: “Bữa trưa ăn không no.”
Nghiêm Mục: “Tôi nấu không ngon à?”
Mạnh Kiều uống một thìa nước súp canh: “Không phải, chỉ là ăn rau không thôi thì không đủ no. Hơn nữa lúc ấy thiên phú của tôi có một điểm chú ý, tôi cần phải tuân thủ.”
“Là gì?”
“Trân trọng sinh mệnh, chú ý sức khỏe.”
Nghiêm Mục nhìn đôi mắt tròn xoe của cô gái, đột nhiên cười lớn: “Tôi biết rồi.”
"Hửm?"
Đôi tình nhân ăn xong thì đi ngay, Mạnh Kiều không còn "phim truyền hình lúc ăn" nữa, tốc độ ăn uống cũng nhanh hơn. Lần đầu tiên trong nhiệm vụ, cô ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, hiếm khi được thư giãn. Chỉ là cô cũng cảm nhận được, có người đang theo dõi mình, nhưng mỗi khi quay đầu lại, thì ngay cả một cái bóng cũng không thấy.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ bệnh viện tâm thần trông giống như một đứa bé đang ngủ say.
“Chúng ta có nên đến phòng hồ sơ xem thử không?” Mạnh Kiều đề nghị.
"Ngày mai hẵng đi, đêm nay quan sát đã."
Ngày và đêm trong nhiệm vụ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, đêm đầu tiên mọi người thường sẽ chọn án binh bất động. Mạnh Kiều ăn no xong vẫn chưa buồn ngủ, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Đêm đầu tiên, đêm đầu tiên tôi ở trường Trung học Hạnh Nhạc đã tìm được lớp trưởng, lấy được di ảnh. Ai nói đêm đầu tiên không được hành động chứ, lúc đó tôi đã lấy được manh mối chính của nhiệm vụ đấy.”
Nghiêm Mục: “Đó là vì tôi đã cản đường giúp em, em ngủ trong văn phòng của tôi đến tận hơn nửa đêm.”
Mạnh Kiều:...
Hai người ngồi trên ghế sofa câu được câu không trò chuyện, cô gái mềm mại cuộn tròn trên ghế sofa, nhận nước nóng Nghiêm Mục đưa tới. Nước nóng bốc khói trắng xóa, hun nóng khuôn mặt cô gái. Mạnh Kiều thở dài nói: “Bên ngoài cửa cũng không có động tĩnh gì, cũng không nghe thấy có người chết, anh nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì? Đêm nay bác sĩ kia sẽ quay về tìm tôi sao? Ông ta đã để mắt đến tôi rồi.”
“Đừng có đoán mò, chờ đi.”
Chờ đợi là cách tốt nhất.
Mạnh Kiều nằm nghiêng trên ghế sofa, gác chân, thản nhiên nói chuyện.
"Rõ ràng tôi đã no rồi, nhưng tôi luôn cảm thấy lạnh." Mạnh Kiều oán trách: "Chân tôi lạnh hết cả, cũng đã uống hai ly nước nóng, nhưng sao uống bao nhiêu cũng không nóng vậy?"
“Họ hàng em tới à?” Nghiêm Mục ngước mắt lên hỏi.
"Không!" Mạnh Kiều lớn tiếng đáp lại: "Nhưng mà tôi nói thật, càng lúc càng lạnh rồi đấy, anh mở điều hòa chưa?"
Cô nói xong còn rùng mình một cái.
Nghiêm Mục đóng cửa sổ lại, nhưng bên ngoài vẫn là 25-26 độ, mà Mạnh Kiều thì quấn chăn dày co ro trên sofa, như một con gấu bắc cực.
Anh lại đun một ấm nước khác rồi đưa cho Mạnh Kiều.
"Có phải tôi bị sốt rồi không?" Cô cảm thấy mình càng ngày càng lạnh, giống như bị đông cứng trong tủ đông lạnh, môi dần dần tím tái: "Nhiệt độ bây giờ là bao nhiêu? Sao anh không thấy lạnh?"
“Tôi không lạnh.” Nghiêm Mục sờ trán cô, theo lý mà nói, người bị sốt thì cơ thể phải nóng, nhưng Mạnh Kiều quả thực lạnh như băng. Anh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu quan tâm cô gái đang co rúc trong chăn: “Tôi đi ủ cho em hai cái khăn mặt, biết đâu sẽ ấm hơn chút.”
Mạnh Kiều lạnh đến mức không còn sức, cơ thể không còn chút năng lượng nào để sinh nhiệt, giống như ngọn lửa tắt ngúm. Cô chỉ có thể yếu ớt gật đầu, chán nản cúi đầu chờ đợi người đàn ông đưa khăn nóng tới. Khăn nóng chườm lên trán cô, chưa đầy nửa phút, vùng khăn tiếp xúc với da của Mạnh Kiều đã trở nên lạnh cứng.
Cô liên tục toát ra một luồng khí lạnh, thậm chí hơi thở cũng dần trở nên lạnh lẽo.
"Lạnh..." Từ ngữ khó khăn phát ra từ đôi môi tái xanh của cô gái, cơ thể cô đã lạnh đến mức khiến tay chân bắt đầu cứng đờ, gần như không thể cử động.
Nghiêm Mục pha chút nước lạnh vào nước nóng: “Không nên uống nước nóng quá, sẽ bỏng thực quản.”
Nước năm mươi độ được đưa tới miệng Mạnh Kiều, ly thủy tinh chạm vào môi cô, ai ngờ cô gái đột nhiên co rụt người lại, khẽ kêu lên: “Đau…”
Nghiêm Mục sửng sốt một giây, sau đó lại sờ trán Mạnh Kiều, quả nhiên nhiệt độ cơ thể của cô hiện tại đã thấp hơn trước, tay lạnh đến mức bị nước ấm làm bỏng rát.
Mạnh Kiều rúc vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt mơ màng nhìn Nghiêm Mục, cô cảm thấy mình sắp ngất đi vì lạnh, nhưng trực giác mách bảo cô không thể ngủ cũng không thể ngất xỉu.
Cảm giác lạnh buốt quá giày vò người ta, thậm chí cô còn không thể sử dụng đạo cụ để giảm bớt.
Trên trán cô gái toát mồ hôi hột, giống như hơi ẩm ngưng tụ trên đồ vật khi gặp nhiệt độ nóng lạnh không đồng đều. Mái tóc dài của cô ướt sũng, hai hàng mi dài tuôn rơi từng giọt nước mắt trong suốt, trông cô vừa yếu ớt vừa đáng thương.
"Nhích vào trong, tôi canh chừng cho em, đừng lo lắng."
Nghiêm Mục chen lên ghế sofa, ngồi xuống cạnh Mạnh Kiều. Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông lúc này trở nên vô cùng đáng quý, khiến cô vô thức tiến lại gần bếp lò nóng hổi bên cạnh. Anh sờ sờ vào chăn của Mạnh Kiều mấy cái, mới nhận ra chăn bông vừa rồi còn khô ráo giờ đã ướt sũng.
“Chăn của em ướt rồi, đổi sang chăn trên giường tôi nhé?” Giọng điệu Nghiêm Mục dịu dàng hiếm thấy.
Mạnh Kiều ngoan ngoãn gật đầu, như mèo con rơi xuống nước.
Ánh mắt cô đã ảm đạm không còn sáng ngời, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập đau đớn và tuyệt vọng.
Nghiêm Mục đặt chăn bông của mình vào góc sofa, lại tránh gió lạnh, anh đưa tay vào trong chăn của Mạnh Kiều, cố gắng nhẹ nhàng vén chăn lên. Nhưng khoảnh khắc anh vừa mới đưa tay vào trong, Nghiêm Mục khẽ cau mày. Bên trong chăn bông ẩm ướt lạnh lẽo, hoàn toàn không có tác dụng giữ ấm.
Bàn tay của người đàn ông vô tình chạm vào bắp chân của cô gái, làn da vốn mềm mại của cô giờ cứng đờ như người chết.
Vén chăn lên, một luồng khí lạnh phả vào mặt. Chăn bông vừa rồi không biết thấm nước từ đâu ra, nặng chừng năm ký. Nghiêm Mục ném chăn xuống đất, lại quấn cô gái không nhúc nhích nổi vào trong chăn.
"Lạnh quá... tôi cảm thấy mình sắp chết rồi..."
"Tôi cảm thấy rất khó chịu..."
"Anh muốn đánh ngất tôi à... Tôi khó chịu quá..."
Khuôn mặt ngây thơ của Mạnh Kiều khẽ co giật, ngón tay siết chặt, giọng nói như tiếng muỗi kêu, lạnh đến mức không còn sức để khóc. Cả người cô đầy ẩm lạnh, để mặc người đàn ông đút nước ấm cho cô.
Nước ấm vừa vào bụng đã biến thành nước đá, Mạnh Kiều phát ra một tiếng rên khàn khàn đau đớn từ cổ họng: “Lạnh quá…”
Sắc mặt Nghiêm Mục rất khó coi, anh không cảm nhận được Mạnh Kiều lạnh đến mức nào, lúc này cũng không tìm ra được bất kỳ manh mối gì. Người đàn ông nhíu chặt mày, trong mắt lóe lên ý lạnh và cứng rắn, như đang kìm nén cơn giận.
Anh ngồi bên cạnh Mạnh Kiều, đột nhiên vòng tay ôm lấy đôi bả vai đang run rẩy của cô gái, truyền nhiệt độ cơ thể của mình sang cơ thể cô.
Cô không từ chối.
Cô sắp chết cóng rồi.
Người đàn ông lúc này giống như một liều thuốc cứu mạng, cô dựa vào lồng ngực nóng hổi của anh, cảm nhận nhịp đập trái tim của người phía sau. Cánh tay cơ bắp rõ ràng quấn quanh đôi vai gầy của cô gái, cô đau nhức vì nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, nhưng lại tham lam hơi ấm lúc này.
Mạnh Kiều vô thức lại chui vào vòng tay của người đàn ông, co ro trong lòng anh.
"Anh, ôm chặt chút..."
/156
|