Bóng dáng Mạnh Kiều xuyên qua bóng đêm.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Cô vốn cho rằng giết chết lệ quỷ là có thể thuận lợi rời khỏi nhiệm vụ này, nhưng vừa rồi cô cảm thấy mình thật sự vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch.
“Chơi trốn tìm... Chơi trốn tìm với quỷ...” Mạnh Kiều nhớ lại lời Dương Ninh nói lúc giới thiệu quy tắc trò chơi.
Lúc ấy Dương Ninh không nói có mấy con quỷ, cô ta chỉ nói chơi trốn tìm này là một quỷ bắt nhiều người. Nhưng rốt cuộc có mấy con quỷ, nhiệm vụ không có bất kỳ nhắc nhở gì.
Mạnh Kiều lặng lẽ bước nhanh trong bóng đêm yên tĩnh, không phát ra một chút tiếng động nào.
Trong bóng đêm, phía sau cô không có bất kỳ lệ quỷ nào theo kịp. Nhưng từ khi đối diện vừa rồi, trong đầu Mạnh Kiều không ngừng truyền đến thị giác của lệ quỷ di chuyển dường như lệ quỷ cố ý giữ liên hệ với cô, để cô nhìn rõ “Quỷ” đang tìm trong từng phòng học, kiếm bóng dáng người chơi.
Quỷ đang để lộ bản thân. Điều này quá kỳ lạ!
Cảnh tượng trong đầu đan xen với hiện thực, đường đi cũng trở nên nghiêng ngả lảo đảo.
Cuối cùng, cô tìm được một văn phòng giáo viên nên vào nghỉ ngơi tạm. Mạnh Kiều nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp manh mối trò chơi. Cô không biết, mình có thể thấy thị giác lệ quỷ thì lệ quỷ cũng có thể nhận thấy được cô ở nơi nào hay không. Cho nên cô chỉ có thể nhắm mắt lại, khiến trước mắt cô là bóng tối. Quỷ không có cảm giác vị trí, cho nên cũng không thể “nhìn thấy” cô ở nơi nào.
“Hộc hộc… hộc hộc…”
Một loạt tiếng thở dốc dồn dập đột nhiên truyền đến từ hành lang tầng trên. Mạnh Kiều mở choàng mắt ra, bằng vào khe cửa khép hờ thấy một gương mặt tái nhợt.
Cô gái kia nhìn dáo dác xung quanh, thấp thỏm bất an, vừa nhìn thấy là Mạnh Kiều, trong ánh mắt cô ta toát ra vẻ vui mừng.
Cô ta cuống quýt chạy đến cạnh Mạnh Kiều.
Là Trương Thiến.
Nửa bên mặt Trương Thiến chảy xuôi máu, ánh trăng chiếu xuống khiến làn da trắng bệch, trên cổ còn có vết siết xanh tím. Trực giác khiến Mạnh Kiều không kìm nổi mà lui về phía sau một bước.
Cô nhạy bén đánh giá cô gái trước mắt, không đợi Trương Thiến nói chuyện, cô đã nhanh chóng quyết định chạy về hướng khác không quay đầu lại.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Ánh trăng chiếu vào trên người Trương Thiến, cô ta không có bóng!
Mạnh Kiều sẽ không nhìn nhầm, hơn nữa cô tin vào kinh nghiệm giao tiếp với lệ quỷ lâu như vậy của mình. Bọn chúng quỷ quyệt, thông minh, giỏi bắt chước. Cô không biết Trương Thiến là bị bắt chước hay là cô ta đã chết biến thành lệ quỷ. Hiện tại, hai bên hành lang đều truyền đến tiếng đi đường cộp cộp, âm thanh trước mặt và phía sau chặn đường đi của cô.
Được rồi! Chạy trốn tiếp.
Bên cạnh là thư viện, Mạnh Kiều lẻn vào cạnh bục mượn sách. Có thể nghe thấy tiếng bước chân đan xen ở cửa, Trương Thiến và lệ quỷ gặp nhau, nhưng không phát ra tiếng thét chói tai khi gặp quỷ, có vẻ hiện tại ít nhất có ba con lệ quỷ.
Lệ quỷ đẩy cửa sau ra tiến vào. Nó hiển nhiên đã quá quen với sắp xếp ở thư viện. Nó tìm kiếm bóng dáng của Mạnh Kiều ở từng dãy kệ sách.
Mạnh Kiều không trốn ở một chỗ, mà căn cứ tiếng bước chân không ngừng thay đổi vị trí.
Nhưng mà, ngay khi cô từ bên cạnh bục mượn sách di chuyển đến chính diện, trong bóng đêm cô thoáng thấy một cánh tay tái nhợt. Mùi tanh hôi và thối rữa chui vào trong mũi.
Là em gái tóc ngắn, Tống Hiểu Nguyệt!
Nhớ lại tiếng thét chói tai vừa rồi, Mạnh Kiều biết Tống Hiểu Nguyệt đã chết. Chết ngay lúc vừa bắt đầu trò chơi.
Tiếng bước chân lệ quỷ càng ngày càng gần. Cùng lúc đó, bên cạnh Mạnh Kiều cũng truyền đến hơi lạnh. Cô không nghĩ nhiều dứt khoát chui vào khe hở bục mượn sách. Trong bóng đêm, cô dính sát vào thi thể đã lạnh của Tống Hiểu Nguyệt.
Thi thể Tống Hiểu Nguyệt mở to hai mắt nhìn cô, đầu lưỡi thật dài từ trong miệng rớt ra, trong mắt là sự sợ hãi khiến người ta khiếp vía.
Mạnh Kiều chưa từng ở cùng thi thể.
Nhịp tim của cô giống như một người thực vật vốn không có phản ứng gì bắt đầu tăng tốc, rốt cuộc ở trong nhiệm vụ cô càng ngày càng cảm nhận được cảm giác chân thật, có vẻ như sắp khỏi chứng bệnh phản ứng cảm xúc chậm.
“Cộp cộp...”
“Cốc… cốc… cốc…”
Bục mượn sách lập tức trở nên lạnh lẽo. Mạnh Kiều thấy một đôi chân thối rữa đứng ở trước mặt mình, cô ngồi yên giống như một pho tượng. Cô nấp ở sau thi thể Tống Hiểu Nguyệt, chờ đợi hành động tiếp theo của lệ quỷ.
Ai biết lệ quỷ kia chỉ đứng trong chốc lát, đến cả đầu cũng không cúi xuống dưới mà lại xoay người rời khỏi. Âm thanh một trước một sau biến mất ở trong thư viện, sau đó cách Mạnh Kiều càng ngày càng xa.
Đi rồi à?
Vì sao?
Thật sự không phát hiện cô?
Mạnh Kiều đợi trong chốc lát. Sau khi xác định lệ quỷ đã rời đi, cô khẽ nhúc nhích, đặt thi thể Tống Hiểu Nguyệt sang một bên.
Cô bò ra từ phía dưới bục.
Đột nhiên, một đôi tay lạnh băng đặt lên đỉnh đầu cô. Cô lập tức cảm thấy da đầu mình nứt ra, cảm xúc của đôi tay kia giống như ngàn vạn cây kim đâm vào da đầu, làm Mạnh Kiều vô thức run rẩy.
“Tìm được mày rồi.”
Mạnh Kiều còn chưa kịp quay đầu lại.
“Răng rắc”.
Cổ cô bị một con nữ quỷ ngồi xổm trên bàn kéo đứt.
Cùng lúc đó, tiếng nhạc nền chậm rì rì vang lên.
Mẹ nó, vang chậm rồi!
Lúc sớm thì làm gì chứ!
Mạnh Kiều căn bản không thấy rõ lệ quỷ phía sau mình, thậm chí cô còn không kịp cảm nhận đau đớn. Đầu cô như nguồn điện bị ngắt, trước mắt đen kịt.
Lệ quỷ ngồi xổm trên bàn nhìn thi thể ngã xuống đất. Nó rút ra một ngọn nến màu trắng từ trong túi của thi thể Mạnh Kiều. Ngọn lửa màu xanh lục châm ngọn nến, sáp nến màu trắng tí tách nhỏ vào khe hở trên đầu cô gái.
Đây là cây nến cuối cùng trong bốn cây nến.
Cảnh tượng nhấp nháy nhấp nháy sáng ngời như đang sắp xếp, tô màu lại.
“Cái quỷ gì!” Mạnh Kiều la lên một tiếng, mở choàng mắt ra.
Sao lại là nơi này?
Cây cối hai bên bị gió thổi giương nanh múa vuốt và một vầng trăng sáng lạnh như băng treo trên bầu trời.
Mà bên chân đặt một ngọn nến đã bị châm lửa.
Sáp nến màu trắng bắt đầu nhỏ giọt trên đường cái.
Ánh nến màu xanh lục biến thành màu vàng cam.
Cô sờ cổ, không có vết thương cũng không sai vị trí. Cô khom lưng cầm ngọn nến lên, phía trên có một vết bấm nho nhỏ, đúng là cây nến của cô.
Nến sáng nến tắt, trò chơi bắt đầu.
Cho nên, ngọn nến không phải để cho bọn họ tự châm.
Ngọn nến chỉ là một dấu hiệu?
Trò chơi chữ nghĩa! Thật đáng ghét!
Xem ra trò chơi này đã bắt đầu một lần nữa sau khi cô chết. Mạnh Kiều vẫn đứng trên đường nhỏ thông đến trường dạy múa, trường học cũ nát trước mặt giống hệt như trong trí nhớ của cô. Xem ra không thi hành trừng phạt quả nhiên là ý này, mục tiêu duy nhất là qua ải. Khi nào qua ải thì lúc đó mới coi như xong.
Chơi trốn tìm, quỷ bắt người.
Quỷ không chỉ có một, ít nhất có ba.
Cùng với, cô cần giết chết quỷ.
Cảnh vừa rồi cũng đủ tàn nhẫn, cô thậm chí không kịp sờ vào đạo cụ mặt đồng hồ của mình. Lệ quỷ kia hình như sợ cô không chết, xuống tay rất tàn nhẫn.
“Ui da, thật là… mình lại không phải Nghiêm Mục, một loạt dao nhỏ phi đi, cho dù là ai cũng phải ngã xuống đất. Mình là một thiếu nữ tuổi xuân xanh, thiên phú chỉ là bị quỷ nhập...” Mạnh Kiều oán giận, mắt to lúng liếng lộ ra vẻ bất đắc dĩ giống như nai con bị tủi thân. Cô chậm rì rì duỗi người ngáp một cái thật to.
Khoan đã.
Mạnh Kiều dừng bước.
Cô từng sờ vào thi thể Tống Hiểu Nguyệt, nhưng lúc ấy cô không có bất kỳ phản ứng nào. Nhưng mà căn cứ kinh nghiệm sử dụng thiên phú lâu như vậy thì cô phải sinh ra đồng cảm với thi thể khi chạm vào. Vừa rồi cô không nhìn thấy gì cả, chẳng lẽ cô không thể sử dụng thiên phú ở nhiệm vụ này?
Vậy trước khi chết Tống Hiểu Nguyệt chắc chắn đã nhìn thấy gì đó.
Kỳ lạ!
Rốt cuộc là cái gì đây?
Mạnh Kiều nâng ngọn nến bước nhanh về phía hội trường quen thuộc trong trường. Khi cô bước vào, ba người đã đến đông đủ. Không đánh đàn và nhảy ra dọa người như lần đầu tiên. Lần này trực tiếp đi vào chủ đề chính - bốn em gái cùng ký túc xá đi vào khu dạy học có quỷ muốn chơi trò chơi trốn tìm.
Mạnh Kiều dựa lên bàn đi thẳng vào vấn đề: “Quy tắc trò chơi là gì?”
Dương Ninh: “Thứ nhất, nến tắt nến cháy, trò chơi bắt đầu. Khi bạn muốn rời khỏi trò chơi thì thắp sáng ngọn nến.”
“Thứ hai, ba người chúng ta không thể nói chuyện, không thể viết chữ.”
Ừm, quy tắc giống nhau.
Mạnh Kiều tiếp tục hỏi: “Nếu chúng ta bị quỷ bắt thì sẽ thế nào?”
Dương Ninh cau mày: “Thì kết thúc trò chơi thôi, còn có thể thế nào? Trên mạng cũng không nói mà.”
“Sẽ chết à?”
“Đương nhiên không rồi!” Dương Ninh cười: “Mạnh Kiều, cậu làm sao vậy? Chơi trò chơi mà thôi! Lo lắng nhiều như vậy làm gì? Trên mạng có nhiều chủ đề như thế này, đều nói sẽ không có việc gì. Châm nến là có thể kết thúc trò chơi.”
“Phải không?” Mạnh Kiều cầm ngọn nến trong tay, đột nhiên thổi tắt ngọn lửa mỏng manh.
“Ôi, Mạnh Kiều, cậu làm gì đấy?” Trương Thiến muốn cản hành động của Mạnh Kiều lại, ai biết cô gái đã thổi tắt trước một bước.
Cô gái móc bật lửa từ trong túi ra.
Sáng.
Ngọn nến sáng lên dễ như trở bàn tay hoàn toàn khác với trong trò chơi.
Lặp lại vài lần.
Không có bất kỳ vấn đề gì.
Vậy vì sao không thể thắp sáng trong trò chơi?
Dương Ninh kéo tay phải đang ấn bật lửa “cạch cạch” của Mạnh Kiều, cười nói: “Ngọn nến và bật lửa đều không có vấn đề gì, cậu xem đi. Thắp sáng ngọn nến ở trong trò chơi là có thể kết thúc trò chơi.”
Mạnh Kiều dùng vẻ mặt “cậu đang nói dối” nhìn chằm chằm Dương Ninh. Cô lại hỏi vấn đề thứ hai: “Có mấy con quỷ?”
Tống Hiểu Nguyệt ở bên cạnh trả lời bằng giọng chắc chắn: “Chơi trốn tìm thì đương nhiên là chỉ có một con quỷ rồi! Nếu không cậu nghĩ là mấy? Trong phòng đầy quỷ đi tìm cậu? Vậy không gọi là chơi trốn tìm mà gọi là đào thoát.”
Mạnh Kiều hừ một tiếng: “Cậu cũng biết đấy.”
Ván trước cậu chết thảm thế nào, chính cậu cũng không biết.
Dương Ninh cúi đầu xem đồng hồ: “Sắp 12 giờ. Trò chơi của chúng ta sắp bắt đầu rồi, mọi người đi tìm chỗ trốn thôi!”
Tống Hiểu Nguyệt kéo tay Trương Thiến: “Đi nào! Chạy nhanh đi! Chạy nhanh đi! Nếu không bị bắt được thì phải làm sao bây giờ ha ha ha.”
Trong hội trường chỉ còn lại có một mình Mạnh Kiều.
Nếu chỉ có một con quỷ thì ba con quỷ mà cô nhìn thấy là thứ gì?
Bọn họ không phải quỷ?
Hơn nữa, nếu bị quỷ bắt được sẽ không chết thì phải giải thích thế nào về thi thể Tống Hiểu Nguyệt? Thi thể của cô ta còn ở thư viện không nhỉ?
23:55
Còn năm phút.
Thư viện!
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Cô vốn cho rằng giết chết lệ quỷ là có thể thuận lợi rời khỏi nhiệm vụ này, nhưng vừa rồi cô cảm thấy mình thật sự vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch.
“Chơi trốn tìm... Chơi trốn tìm với quỷ...” Mạnh Kiều nhớ lại lời Dương Ninh nói lúc giới thiệu quy tắc trò chơi.
Lúc ấy Dương Ninh không nói có mấy con quỷ, cô ta chỉ nói chơi trốn tìm này là một quỷ bắt nhiều người. Nhưng rốt cuộc có mấy con quỷ, nhiệm vụ không có bất kỳ nhắc nhở gì.
Mạnh Kiều lặng lẽ bước nhanh trong bóng đêm yên tĩnh, không phát ra một chút tiếng động nào.
Trong bóng đêm, phía sau cô không có bất kỳ lệ quỷ nào theo kịp. Nhưng từ khi đối diện vừa rồi, trong đầu Mạnh Kiều không ngừng truyền đến thị giác của lệ quỷ di chuyển dường như lệ quỷ cố ý giữ liên hệ với cô, để cô nhìn rõ “Quỷ” đang tìm trong từng phòng học, kiếm bóng dáng người chơi.
Quỷ đang để lộ bản thân. Điều này quá kỳ lạ!
Cảnh tượng trong đầu đan xen với hiện thực, đường đi cũng trở nên nghiêng ngả lảo đảo.
Cuối cùng, cô tìm được một văn phòng giáo viên nên vào nghỉ ngơi tạm. Mạnh Kiều nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp manh mối trò chơi. Cô không biết, mình có thể thấy thị giác lệ quỷ thì lệ quỷ cũng có thể nhận thấy được cô ở nơi nào hay không. Cho nên cô chỉ có thể nhắm mắt lại, khiến trước mắt cô là bóng tối. Quỷ không có cảm giác vị trí, cho nên cũng không thể “nhìn thấy” cô ở nơi nào.
“Hộc hộc… hộc hộc…”
Một loạt tiếng thở dốc dồn dập đột nhiên truyền đến từ hành lang tầng trên. Mạnh Kiều mở choàng mắt ra, bằng vào khe cửa khép hờ thấy một gương mặt tái nhợt.
Cô gái kia nhìn dáo dác xung quanh, thấp thỏm bất an, vừa nhìn thấy là Mạnh Kiều, trong ánh mắt cô ta toát ra vẻ vui mừng.
Cô ta cuống quýt chạy đến cạnh Mạnh Kiều.
Là Trương Thiến.
Nửa bên mặt Trương Thiến chảy xuôi máu, ánh trăng chiếu xuống khiến làn da trắng bệch, trên cổ còn có vết siết xanh tím. Trực giác khiến Mạnh Kiều không kìm nổi mà lui về phía sau một bước.
Cô nhạy bén đánh giá cô gái trước mắt, không đợi Trương Thiến nói chuyện, cô đã nhanh chóng quyết định chạy về hướng khác không quay đầu lại.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Ánh trăng chiếu vào trên người Trương Thiến, cô ta không có bóng!
Mạnh Kiều sẽ không nhìn nhầm, hơn nữa cô tin vào kinh nghiệm giao tiếp với lệ quỷ lâu như vậy của mình. Bọn chúng quỷ quyệt, thông minh, giỏi bắt chước. Cô không biết Trương Thiến là bị bắt chước hay là cô ta đã chết biến thành lệ quỷ. Hiện tại, hai bên hành lang đều truyền đến tiếng đi đường cộp cộp, âm thanh trước mặt và phía sau chặn đường đi của cô.
Được rồi! Chạy trốn tiếp.
Bên cạnh là thư viện, Mạnh Kiều lẻn vào cạnh bục mượn sách. Có thể nghe thấy tiếng bước chân đan xen ở cửa, Trương Thiến và lệ quỷ gặp nhau, nhưng không phát ra tiếng thét chói tai khi gặp quỷ, có vẻ hiện tại ít nhất có ba con lệ quỷ.
Lệ quỷ đẩy cửa sau ra tiến vào. Nó hiển nhiên đã quá quen với sắp xếp ở thư viện. Nó tìm kiếm bóng dáng của Mạnh Kiều ở từng dãy kệ sách.
Mạnh Kiều không trốn ở một chỗ, mà căn cứ tiếng bước chân không ngừng thay đổi vị trí.
Nhưng mà, ngay khi cô từ bên cạnh bục mượn sách di chuyển đến chính diện, trong bóng đêm cô thoáng thấy một cánh tay tái nhợt. Mùi tanh hôi và thối rữa chui vào trong mũi.
Là em gái tóc ngắn, Tống Hiểu Nguyệt!
Nhớ lại tiếng thét chói tai vừa rồi, Mạnh Kiều biết Tống Hiểu Nguyệt đã chết. Chết ngay lúc vừa bắt đầu trò chơi.
Tiếng bước chân lệ quỷ càng ngày càng gần. Cùng lúc đó, bên cạnh Mạnh Kiều cũng truyền đến hơi lạnh. Cô không nghĩ nhiều dứt khoát chui vào khe hở bục mượn sách. Trong bóng đêm, cô dính sát vào thi thể đã lạnh của Tống Hiểu Nguyệt.
Thi thể Tống Hiểu Nguyệt mở to hai mắt nhìn cô, đầu lưỡi thật dài từ trong miệng rớt ra, trong mắt là sự sợ hãi khiến người ta khiếp vía.
Mạnh Kiều chưa từng ở cùng thi thể.
Nhịp tim của cô giống như một người thực vật vốn không có phản ứng gì bắt đầu tăng tốc, rốt cuộc ở trong nhiệm vụ cô càng ngày càng cảm nhận được cảm giác chân thật, có vẻ như sắp khỏi chứng bệnh phản ứng cảm xúc chậm.
“Cộp cộp...”
“Cốc… cốc… cốc…”
Bục mượn sách lập tức trở nên lạnh lẽo. Mạnh Kiều thấy một đôi chân thối rữa đứng ở trước mặt mình, cô ngồi yên giống như một pho tượng. Cô nấp ở sau thi thể Tống Hiểu Nguyệt, chờ đợi hành động tiếp theo của lệ quỷ.
Ai biết lệ quỷ kia chỉ đứng trong chốc lát, đến cả đầu cũng không cúi xuống dưới mà lại xoay người rời khỏi. Âm thanh một trước một sau biến mất ở trong thư viện, sau đó cách Mạnh Kiều càng ngày càng xa.
Đi rồi à?
Vì sao?
Thật sự không phát hiện cô?
Mạnh Kiều đợi trong chốc lát. Sau khi xác định lệ quỷ đã rời đi, cô khẽ nhúc nhích, đặt thi thể Tống Hiểu Nguyệt sang một bên.
Cô bò ra từ phía dưới bục.
Đột nhiên, một đôi tay lạnh băng đặt lên đỉnh đầu cô. Cô lập tức cảm thấy da đầu mình nứt ra, cảm xúc của đôi tay kia giống như ngàn vạn cây kim đâm vào da đầu, làm Mạnh Kiều vô thức run rẩy.
“Tìm được mày rồi.”
Mạnh Kiều còn chưa kịp quay đầu lại.
“Răng rắc”.
Cổ cô bị một con nữ quỷ ngồi xổm trên bàn kéo đứt.
Cùng lúc đó, tiếng nhạc nền chậm rì rì vang lên.
Mẹ nó, vang chậm rồi!
Lúc sớm thì làm gì chứ!
Mạnh Kiều căn bản không thấy rõ lệ quỷ phía sau mình, thậm chí cô còn không kịp cảm nhận đau đớn. Đầu cô như nguồn điện bị ngắt, trước mắt đen kịt.
Lệ quỷ ngồi xổm trên bàn nhìn thi thể ngã xuống đất. Nó rút ra một ngọn nến màu trắng từ trong túi của thi thể Mạnh Kiều. Ngọn lửa màu xanh lục châm ngọn nến, sáp nến màu trắng tí tách nhỏ vào khe hở trên đầu cô gái.
Đây là cây nến cuối cùng trong bốn cây nến.
Cảnh tượng nhấp nháy nhấp nháy sáng ngời như đang sắp xếp, tô màu lại.
“Cái quỷ gì!” Mạnh Kiều la lên một tiếng, mở choàng mắt ra.
Sao lại là nơi này?
Cây cối hai bên bị gió thổi giương nanh múa vuốt và một vầng trăng sáng lạnh như băng treo trên bầu trời.
Mà bên chân đặt một ngọn nến đã bị châm lửa.
Sáp nến màu trắng bắt đầu nhỏ giọt trên đường cái.
Ánh nến màu xanh lục biến thành màu vàng cam.
Cô sờ cổ, không có vết thương cũng không sai vị trí. Cô khom lưng cầm ngọn nến lên, phía trên có một vết bấm nho nhỏ, đúng là cây nến của cô.
Nến sáng nến tắt, trò chơi bắt đầu.
Cho nên, ngọn nến không phải để cho bọn họ tự châm.
Ngọn nến chỉ là một dấu hiệu?
Trò chơi chữ nghĩa! Thật đáng ghét!
Xem ra trò chơi này đã bắt đầu một lần nữa sau khi cô chết. Mạnh Kiều vẫn đứng trên đường nhỏ thông đến trường dạy múa, trường học cũ nát trước mặt giống hệt như trong trí nhớ của cô. Xem ra không thi hành trừng phạt quả nhiên là ý này, mục tiêu duy nhất là qua ải. Khi nào qua ải thì lúc đó mới coi như xong.
Chơi trốn tìm, quỷ bắt người.
Quỷ không chỉ có một, ít nhất có ba.
Cùng với, cô cần giết chết quỷ.
Cảnh vừa rồi cũng đủ tàn nhẫn, cô thậm chí không kịp sờ vào đạo cụ mặt đồng hồ của mình. Lệ quỷ kia hình như sợ cô không chết, xuống tay rất tàn nhẫn.
“Ui da, thật là… mình lại không phải Nghiêm Mục, một loạt dao nhỏ phi đi, cho dù là ai cũng phải ngã xuống đất. Mình là một thiếu nữ tuổi xuân xanh, thiên phú chỉ là bị quỷ nhập...” Mạnh Kiều oán giận, mắt to lúng liếng lộ ra vẻ bất đắc dĩ giống như nai con bị tủi thân. Cô chậm rì rì duỗi người ngáp một cái thật to.
Khoan đã.
Mạnh Kiều dừng bước.
Cô từng sờ vào thi thể Tống Hiểu Nguyệt, nhưng lúc ấy cô không có bất kỳ phản ứng nào. Nhưng mà căn cứ kinh nghiệm sử dụng thiên phú lâu như vậy thì cô phải sinh ra đồng cảm với thi thể khi chạm vào. Vừa rồi cô không nhìn thấy gì cả, chẳng lẽ cô không thể sử dụng thiên phú ở nhiệm vụ này?
Vậy trước khi chết Tống Hiểu Nguyệt chắc chắn đã nhìn thấy gì đó.
Kỳ lạ!
Rốt cuộc là cái gì đây?
Mạnh Kiều nâng ngọn nến bước nhanh về phía hội trường quen thuộc trong trường. Khi cô bước vào, ba người đã đến đông đủ. Không đánh đàn và nhảy ra dọa người như lần đầu tiên. Lần này trực tiếp đi vào chủ đề chính - bốn em gái cùng ký túc xá đi vào khu dạy học có quỷ muốn chơi trò chơi trốn tìm.
Mạnh Kiều dựa lên bàn đi thẳng vào vấn đề: “Quy tắc trò chơi là gì?”
Dương Ninh: “Thứ nhất, nến tắt nến cháy, trò chơi bắt đầu. Khi bạn muốn rời khỏi trò chơi thì thắp sáng ngọn nến.”
“Thứ hai, ba người chúng ta không thể nói chuyện, không thể viết chữ.”
Ừm, quy tắc giống nhau.
Mạnh Kiều tiếp tục hỏi: “Nếu chúng ta bị quỷ bắt thì sẽ thế nào?”
Dương Ninh cau mày: “Thì kết thúc trò chơi thôi, còn có thể thế nào? Trên mạng cũng không nói mà.”
“Sẽ chết à?”
“Đương nhiên không rồi!” Dương Ninh cười: “Mạnh Kiều, cậu làm sao vậy? Chơi trò chơi mà thôi! Lo lắng nhiều như vậy làm gì? Trên mạng có nhiều chủ đề như thế này, đều nói sẽ không có việc gì. Châm nến là có thể kết thúc trò chơi.”
“Phải không?” Mạnh Kiều cầm ngọn nến trong tay, đột nhiên thổi tắt ngọn lửa mỏng manh.
“Ôi, Mạnh Kiều, cậu làm gì đấy?” Trương Thiến muốn cản hành động của Mạnh Kiều lại, ai biết cô gái đã thổi tắt trước một bước.
Cô gái móc bật lửa từ trong túi ra.
Sáng.
Ngọn nến sáng lên dễ như trở bàn tay hoàn toàn khác với trong trò chơi.
Lặp lại vài lần.
Không có bất kỳ vấn đề gì.
Vậy vì sao không thể thắp sáng trong trò chơi?
Dương Ninh kéo tay phải đang ấn bật lửa “cạch cạch” của Mạnh Kiều, cười nói: “Ngọn nến và bật lửa đều không có vấn đề gì, cậu xem đi. Thắp sáng ngọn nến ở trong trò chơi là có thể kết thúc trò chơi.”
Mạnh Kiều dùng vẻ mặt “cậu đang nói dối” nhìn chằm chằm Dương Ninh. Cô lại hỏi vấn đề thứ hai: “Có mấy con quỷ?”
Tống Hiểu Nguyệt ở bên cạnh trả lời bằng giọng chắc chắn: “Chơi trốn tìm thì đương nhiên là chỉ có một con quỷ rồi! Nếu không cậu nghĩ là mấy? Trong phòng đầy quỷ đi tìm cậu? Vậy không gọi là chơi trốn tìm mà gọi là đào thoát.”
Mạnh Kiều hừ một tiếng: “Cậu cũng biết đấy.”
Ván trước cậu chết thảm thế nào, chính cậu cũng không biết.
Dương Ninh cúi đầu xem đồng hồ: “Sắp 12 giờ. Trò chơi của chúng ta sắp bắt đầu rồi, mọi người đi tìm chỗ trốn thôi!”
Tống Hiểu Nguyệt kéo tay Trương Thiến: “Đi nào! Chạy nhanh đi! Chạy nhanh đi! Nếu không bị bắt được thì phải làm sao bây giờ ha ha ha.”
Trong hội trường chỉ còn lại có một mình Mạnh Kiều.
Nếu chỉ có một con quỷ thì ba con quỷ mà cô nhìn thấy là thứ gì?
Bọn họ không phải quỷ?
Hơn nữa, nếu bị quỷ bắt được sẽ không chết thì phải giải thích thế nào về thi thể Tống Hiểu Nguyệt? Thi thể của cô ta còn ở thư viện không nhỉ?
23:55
Còn năm phút.
Thư viện!
/156
|