Giáo viên chủ nhiệm của Lâm San San sống trong một căn hộ chung cư thương mại, ba tòa nhà bằng kính tạo thành một vòng tròn thương mại nhỏ.
Giáo viên chủ nhiệm sống ở tầng 17 của một tòa nhà trong số đó.
Căn hộ nào cũng khóa chặt cửa sổ, siêu thị ở tầng dưới bị phá hủy, toàn bộ nơi này trở nên hỗn loạn.
Mạnh Kiều nhìn thấy hai chai nước uống trên mặt đất, kéo góc áo của Hạ Tinh Thần, lắc đầu. Trực giác mách bảo cô rằng nơi này có không ít người — mà cũng rất nhiều người không sống ở đây.
Mạnh Kiều và Hạ Tinh Thần lặng lẽ đi dọc theo bóng tối, rẽ vào một khu dân cư thuộc tòa B của giáo viên chủ nhiệm. Trên sàn đá cẩm thạch màu vàng nhạt có vết máu nhỏ giọt.
Cô dùng chân chà xát, phát hiện vết máu vẫn chưa khô, cô gái nhíu mày nhìn Hạ Tinh Thần, ra hiệu phải hết sức cẩn thận.
Hạ Tinh Thần cũng thầm run sợ, từng ly từng tí chú ý tới động tĩnh trước sau.
Hai người bước lên cầu thang.
Trong cầu thang tối om nồng nặc mùi máu, Mạnh Kiều bật đèn pin lên, phát hiện hành lang không nhiều máu như cô tưởng tượng. Trên mặt đất có dấu giày dính máu, không phải đế cao su bình thường, mà hình như là giày đóng thêm tấm sắt, là trang bị chỉ quân đội mới có.
Hai người chậm rãi đi lên, lúc đi đến tầng mười thì đột nhiên phát hiện cầu thang đã bị chắn lại, một tủ quần áo to lớn chắn ngang trước mặt bọn họ.
Mạnh Kiều nhìn Hạ Tinh Thần, cả hai quyết định thay đổi lộ trình, đi đến cầu thang thoát hiểm ở phía bên kia. Đẩy cửa cầu thang ra, mùi máu càng nồng nặc hơn. Ở hành lang ngoài phòng chung, rất nhiều cánh cửa đều vụt sáng hé mở, như chào đón hai người vào kiểm tra.
Cô không muốn đi tiếp, nhưng cô phải chọn giữa thang bộ hoặc thang máy. Nghe nói thang máy là đường chết, nên cô đành phải cắn răng đi tới.
Tòa nhà không bị cắt điện.
Ánh đèn xanh của lối thoát hiểm vẫn sáng.
Các cửa sổ hành lang phía sau cũng đón ánh nắng.
Mạnh Kiều dựa vào tường đi đến mở cửa căn hộ đầu tiên, cô vừa liếc nhìn vào bên trong, đã lạnh sống lưng. Bố cục của căn hộ thương mại này vốn là nhà nhỏ, nhìn một cái là có thể thấy hết cả căn.
Một người quay lưng lại với cô quỳ xiêu xiêu vẹo vẹo trong phòng khách.
Không, chắc là một xác chết.
Mạnh Kiều bảo Hạ Tinh Thần đứng canh ở cửa, rồi một mình lẻn vào nhà. Cô xoay một vòng đối diện với thi thể, quả nhiên, đúng như cô dự đoán, cái xác có một lỗ lớn trên đầu và ngực, giống xác chết trước đây cô đã từng nhìn thấy.
Đúng như dự đoán, não và tim của anh ta đã bị lấy mất.
Mạnh Kiều đưa ra một quyết định táo bạo, cô đặt tay lên thi thể. Đột nhiên não như bị dòng điện giật mạnh một cái, một tia sáng trắng lóe lên, trước mắt chỉ thấy từng bóng đen lướt qua, trên tay cầm đủ loại chai lọ thủy tinh rực rỡ màu sắc, hoa văn đa dạng.
Trên bình khắc hình rắn chín đầu cô gặp ở Bạch Giác Quán.
Một bóng đen như côn trùng xẹt qua hành lang, cô gái chỉ cảm thấy đầu và ngực đau dữ dội, sau đó bị kéo ra khỏi ảo cảnh.
Hạ Tinh Thần ở bên ngoài nhìn quanh, hỏi nhỏ: "Chị, chị phát hiện gì sao?"
Mạnh Kiều lắc đầu: "Không phải. Anh ta bị một đám người giết chết. Giống như mấy thi thể trước đó, cậu có ý kiến gì không?"
Thiếu niên cũng nghi ngờ.
Đi về phía trước, chỉ cần cửa mở ra, chắc chắn sẽ thấy một thi thể quỳ bên trong, Mạnh Kiều tính toán đại khái, tầng này tổng cộng có tám thi thể. Cùng lúc giết nhiều người, còn dùng phương thức phức tạp như vậy, cô nghĩ tới người thực vật gặp phải ở trường học lúc trước. Liệu đây có phải cũng là một loại chất dinh dưỡng hay không?
Đi tới cầu thang bên kia, đẩy cửa ra, vẫn là cầu thang tối om. Mùi rác rưởi hôi thối quẩn quanh trong không khí, nồng nặc hơn mùi máu tanh rất nhiều.
Mạnh Kiều vừa định bật đèn pin lên, đột nhiên trong bóng tối xuất hiện một đôi mắt màu đỏ.
Một đôi.
Hai đôi.
Ba đôi.
Tổng cộng có... chín đôi.
Như đèn lồng đỏ trong đêm tối.
Đột nhiên, những chấm đỏ nhỏ xung quanh cô sáng lên, trong bóng tối phát ra tiếng “xì xì ——”, như có rất nhiều rắn đang cố thủ trên vách tường.
Mạnh Kiều bỗng bật đèn pin lên, ai ngờ bức tường trống không.
“Sao lại thế này?”
“Hả?” Hạ Tinh Thần không nhìn thấy gì cả, từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy khoảnh khắc Mạnh Kiều bước vào cửa cầu thang thì chợt thay đổi sắc mặt rồi lui hẳn về phía sau.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ.” Mạnh Kiều nhỏ giọng giải thích: “Cậu không thấy sao?”
"Không có, hay là do thiên phú của chị? Chị thấy cái gì?"
"Rắn chín đầu."
Sắc mặt Hạ Tinh Thần rất xấu, tái nhợt trong ánh đèn pin: "Đi thôi, đi lên trước."
“Được.”
Mới đi được mấy bước, Hạ Tinh Thần đột nhiên nắm lấy cổ tay của Mạnh Kiều, tắt đèn pin đi.
“Có người.”
Hạ Tinh Thần rất thính tai, rõ ràng nghe được tiếng có người đi lên cầu thang trong bóng tối dưới lầu. Cậu chỉ chỉ cánh cửa trên đầu mình, hai người định lẻn ra ngoài từ cửa phía trên. Tuy nhiên, dưới lầu truyền đến tiếng mấy người đàn ông nói chuyện với nhau.
"Hừ, mới đi vào đã thối vậy rồi! Mày thật sự thấy có người tới sao?"
“Tao không nhìn lầm đâu! Chắc chắn là đi qua phía bên này!”
“Mẹ nó xui vãi đạn, cả tầng toàn là thi thể, không biết tên điên nào nữa.”
"Ha ha ha ha, không sao, dù sao cũng không sẽ chọc đến chúng ta!"
Mấy người hăng hái trò chuyện, trong hoàn cảnh này mà nghe có người khí thế nói chuyện phiếm như thế, chứng minh được đối phương hoặc là một cao thủ không để thứ gì vào mắt, hoặc là một kẻ ngu mặc kệ mọi việc. Mạnh Kiều nhớ tới mình là túi tài nguyên di động, nên hai người len lén thong thả leo lên.
Một giọng nói lười biếng của thiếu niên vang lên giữa cầu thang, mỉm cười: "Có gì mà tò mò, tôi càng muốn biết cô gái đứng hạng nhất kia là ai hơn."
Lời này vừa nói ra, Mạnh Kiều lập tức nổi da gà.
Đi mau đi mau.
Mau rời khỏi đây.
“Chắc là gặp may thôi, một cô nhóc thì có thể làm được gì đâu chứ? Khóc nhè à hahaha.”
“Phải, chắc là rất xinh đẹp, trong nhiệm vụ hẳn là được rất nhiều đàn ông trợ giúp rồi.”
Những người dưới lầu vốn còn đang huyên thuyên bàn tán.
Ai ngờ âm thanh đột nhiên im bặt.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức hơi đáng sợ.
“Ồ, người nghe trộm cuộc nói chuyện của chúng ta phải chạy đến cửa ra rồi.” Giọng nói lanh lảnh của thiếu niên truyền đến, không phải từ dưới lầu, mà là từ trên đỉnh đầu!
Ánh mắt Mạnh Kiều nhanh chóng nhìn theo, ở vị trí ba ô vuông phía trên bọn họ có bốn người đàn ông đang đứng. Âm thanh vừa rồi là do không gian dịch chuyển, cho nên đánh lừa bọn họ!
Vừa rồi hai người còn tưởng mình và đám người kia còn có chút khoảng cách, không ngờ bọn họ đã chạy tới gần người thật, Mạnh Kiều thoáng lâm vào bế tắc, sau đó vội đẩy cửa bỏ chạy.
Ba người đàn ông trung niên trong đó đuổi theo họ.
Chỉ có, thiếu niên chậm rãi đuổi theo sau, trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười như búp bê. Cậu ta đứng ở cuối hành lang, gió ngoài cửa sổ thổi tung mái tóc đen dài và ống tay áo Chrome Hearts ngắn. Kiểu bất cần đó khiến Mạnh Kiều cảm thấy áp lực vô cùng, trực giác nói cho cô biết, người này chỉ cần phất nhẹ tay một cái thôi là cô sẽ chết ở đây.
Cầu thang ở cuối hành lang đã bị chặn, Hạ Tinh Thần kéo Mạnh Kiều vào một căn hộ có cửa mở.
“Các người nghĩ trốn vào nhà là có thể trốn được sao? Đúng là cô bé đáng yêu, cô tưởng đây là chơi trò gia đình đấy à?”
"Nào nào, cho bọn tao đi vào đi, bọn tao sẽ không giết hai người bọn bây."
Trong mắt những người đàn ông trung niên kia, Hạ Tinh Thần và Mạnh Kiều chỉ là hai con thỏ hoảng hốt hết đường chạy, không có bất kỳ kỹ năng công kích nào. Cho nên bọn họ cũng chẳng bõ công dùng kỹ năng và đạo cụ của mình, bọn họ bắt đầu đứng ngoài cửa, khiêu khích trêu đùa.
“Sợ tè ra quần rồi à?”
“Đến chỗ anh trai nè!”
Mạnh Kiều vội nhớ lại đạo cụ của mình, "Đại vương tha mạng" và đồng hồ điện tử đều không thể cứu cô khỏi tình thế cấp bách này. Mà bây giờ Hạ Tinh Thần cũng chỉ có một cái nồi, hai người ở cạnh nhau quả thực còn không bằng phế vật.
Nồi.
Nồi!
"Nồi của cậu! Nhanh lên!" Mạnh Kiều vội vẫy vẫy tay.
Hạ Tinh Thần nhanh chóng lấy đạo cụ ra, chén thuốc quen thuộc gần ngay trước mắt…
“Chị muốn làm gì?”
Mạnh Kiều khoát hai tay lên vai Hạ Tinh Thần, ánh mắt lấp lánh: "Thương thế càng nặng, hiệu quả càng rõ rệt đúng không?"
"Đúng vậy." Hạ Tinh Thần nghiêm túc, cậu đột nhiên đoán được cái gì, khiếp sợ hỏi: "Chị… sẽ không…”
Mạnh Kiều không trả lời, tiếp tục hỏi: "Có thể rõ rệt đến cỡ nào?"
"Lần đầu tiên tôi sử dụng nó, tái tạo được một cánh tay, hơn nữa nội tạng bị xuyên thấu cũng mọc ra."
“Nhanh cỡ nào?”
“Gần như là lúc uống vào.”
Được rồi.
Mạnh Kiều vội nhìn quanh căn hộ, tìm thấy hai chai nhựa rỗng, cô đổ chén thuốc vào chai.
Mỗi người một chai.
Cô gái nhìn xuống bệ cửa sổ, bây giờ họ đang ở tầng mười ba.
Có một ban công ngoài trời ở tầng chín.
“Được không?” Mạnh Kiều hỏi câu cuối.
Tim Hạ Tinh Thần đập thình thịch, cậu thò đầu ra ngoài cửa sổ, gió thoảng qua tai. Cậu biết cô đang nghĩ gì, nhắm mắt lại, quyết định nói: "Làm đi!"
Mạnh Kiều đập vỡ kính cửa sổ từ trần đến sàn, những mảnh thủy tinh trong suốt lấp lánh văng khắp nơi.
Cô kéo vạt áo cậu, trong mắt như có lửa cháy vô tận: "Cậu đừng sợ."
Hạ Tinh Thần cố gắng hết sức làm mình bình tĩnh lại, mặc dù cậu hoảng hốt gần chết, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Kiều, cậu lại không còn sợ bất cứ điều gì.
"Ừm. Không sợ."
Người đàn ông trung niên ngoài cửa nghe thấy trong nhà không có động tĩnh gì, đột nhiên đập thủng một cái lỗ lớn trên cửa chống trộm: “Em gái à, chuẩn bị tự tử cùng bạn trai đấy à. Đừng nhé.”
"Đừng chạy, không có chỗ nào chạy được nữa đâu."
“Không cần tự tử làm gì. Chúng tôi nào có không thông tình đạt lý đến thế.”
Giọng nói của người đàn ông trung niên kết hợp với giọng điệu quái gở.
Mà thiếu niên kia bình tĩnh đứng ở cửa. Đầu lưỡi như rắn liếm liếm ngón tay mảnh khảnh, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng Mạnh Kiều: "Tôi không muốn tên này, tôi muốn cô ta."
Trong nháy mắt, cái lưỡi thịt của một người đàn ông đột nhiên xoắn về phía hai người họ, sau đó là một cơn lốc không biết từ đâu đến.
Gần như cùng một lúc.
“Mày muốn cái rắm!” Mạnh Kiều nổi điên gầm lên một tiếng, ngửa người ra sau, kéo Hạ Tinh Thần nhảy xuống.
Đây là kế hoạch bảo hiểm kép, nếu thuốc không hoạt động, Mạnh Kiều có thể dùng chiếc đồng hồ Casio chỉ còn vài giây để hồi sinh mình ngay tại chỗ.
Cả hai rơi tự do giữa không trung.
Không hề bảo đảm an toàn.
Còn kích thích hơn nhảy lầu nhiều.
Mạnh Kiều nhìn chiếc lưỡi khổng lồ thè ra khỏi mảnh thủy tinh vỡ, mủ và nước bọt trên lưỡi chảy xuống bên cơ thể đang rơi xuống của cô gái.
Tốc độ rơi xuống cực nhanh mang đến cảm giác tự do, cô nhìn bộ dáng không tin nổi và bối rối của người đàn ông trung niên trên lầu, chợt cười càn rỡ.
“—— Rầm”
Nhưng…
Giây tiếp theo, tiếng cười dừng lại.
Hai người rơi xuống đất.
Gần như trong nháy mắt, đầu óc Mạnh Kiều quay cuồng, cột sống trật khớp, liệt nửa người, trước mắt đen kịt.
Đau thật.
Cô cảm thấy đầu óc như bị đập thành bột nhão, mình sắp ngốc luôn rồi.
Hạ Tinh Thần bên cạnh cũng nằm liệt trên mặt đất, bất động.
Thiếu niên từ cửa sổ tầng mười ba nhìn xuống, nhìn Mạnh Kiều bị đập thành búp bê vỡ, khóe miệng tinh nghịch cong lên, huýt sáo.
Cô gái nhếch nhác xoa xoa cánh tay, đổ chén thuốc vào miệng. Dung dịch vừa chạm vào miệng, vết thương trật khớp lập tức bắt đầu hồi phục nhanh chóng, tiếng xương kêu răng rắc, cô gái vặn vẹo cổ như nữ quỷ trong phim ma, nhanh chóng ngồi dậy dưới tác dụng không thể kháng lại được.
Cổ xoay 360 độ.
Khôi phục.
Mạnh Kiều giơ ngón giữa về phía lầu.
Giáo viên chủ nhiệm sống ở tầng 17 của một tòa nhà trong số đó.
Căn hộ nào cũng khóa chặt cửa sổ, siêu thị ở tầng dưới bị phá hủy, toàn bộ nơi này trở nên hỗn loạn.
Mạnh Kiều nhìn thấy hai chai nước uống trên mặt đất, kéo góc áo của Hạ Tinh Thần, lắc đầu. Trực giác mách bảo cô rằng nơi này có không ít người — mà cũng rất nhiều người không sống ở đây.
Mạnh Kiều và Hạ Tinh Thần lặng lẽ đi dọc theo bóng tối, rẽ vào một khu dân cư thuộc tòa B của giáo viên chủ nhiệm. Trên sàn đá cẩm thạch màu vàng nhạt có vết máu nhỏ giọt.
Cô dùng chân chà xát, phát hiện vết máu vẫn chưa khô, cô gái nhíu mày nhìn Hạ Tinh Thần, ra hiệu phải hết sức cẩn thận.
Hạ Tinh Thần cũng thầm run sợ, từng ly từng tí chú ý tới động tĩnh trước sau.
Hai người bước lên cầu thang.
Trong cầu thang tối om nồng nặc mùi máu, Mạnh Kiều bật đèn pin lên, phát hiện hành lang không nhiều máu như cô tưởng tượng. Trên mặt đất có dấu giày dính máu, không phải đế cao su bình thường, mà hình như là giày đóng thêm tấm sắt, là trang bị chỉ quân đội mới có.
Hai người chậm rãi đi lên, lúc đi đến tầng mười thì đột nhiên phát hiện cầu thang đã bị chắn lại, một tủ quần áo to lớn chắn ngang trước mặt bọn họ.
Mạnh Kiều nhìn Hạ Tinh Thần, cả hai quyết định thay đổi lộ trình, đi đến cầu thang thoát hiểm ở phía bên kia. Đẩy cửa cầu thang ra, mùi máu càng nồng nặc hơn. Ở hành lang ngoài phòng chung, rất nhiều cánh cửa đều vụt sáng hé mở, như chào đón hai người vào kiểm tra.
Cô không muốn đi tiếp, nhưng cô phải chọn giữa thang bộ hoặc thang máy. Nghe nói thang máy là đường chết, nên cô đành phải cắn răng đi tới.
Tòa nhà không bị cắt điện.
Ánh đèn xanh của lối thoát hiểm vẫn sáng.
Các cửa sổ hành lang phía sau cũng đón ánh nắng.
Mạnh Kiều dựa vào tường đi đến mở cửa căn hộ đầu tiên, cô vừa liếc nhìn vào bên trong, đã lạnh sống lưng. Bố cục của căn hộ thương mại này vốn là nhà nhỏ, nhìn một cái là có thể thấy hết cả căn.
Một người quay lưng lại với cô quỳ xiêu xiêu vẹo vẹo trong phòng khách.
Không, chắc là một xác chết.
Mạnh Kiều bảo Hạ Tinh Thần đứng canh ở cửa, rồi một mình lẻn vào nhà. Cô xoay một vòng đối diện với thi thể, quả nhiên, đúng như cô dự đoán, cái xác có một lỗ lớn trên đầu và ngực, giống xác chết trước đây cô đã từng nhìn thấy.
Đúng như dự đoán, não và tim của anh ta đã bị lấy mất.
Mạnh Kiều đưa ra một quyết định táo bạo, cô đặt tay lên thi thể. Đột nhiên não như bị dòng điện giật mạnh một cái, một tia sáng trắng lóe lên, trước mắt chỉ thấy từng bóng đen lướt qua, trên tay cầm đủ loại chai lọ thủy tinh rực rỡ màu sắc, hoa văn đa dạng.
Trên bình khắc hình rắn chín đầu cô gặp ở Bạch Giác Quán.
Một bóng đen như côn trùng xẹt qua hành lang, cô gái chỉ cảm thấy đầu và ngực đau dữ dội, sau đó bị kéo ra khỏi ảo cảnh.
Hạ Tinh Thần ở bên ngoài nhìn quanh, hỏi nhỏ: "Chị, chị phát hiện gì sao?"
Mạnh Kiều lắc đầu: "Không phải. Anh ta bị một đám người giết chết. Giống như mấy thi thể trước đó, cậu có ý kiến gì không?"
Thiếu niên cũng nghi ngờ.
Đi về phía trước, chỉ cần cửa mở ra, chắc chắn sẽ thấy một thi thể quỳ bên trong, Mạnh Kiều tính toán đại khái, tầng này tổng cộng có tám thi thể. Cùng lúc giết nhiều người, còn dùng phương thức phức tạp như vậy, cô nghĩ tới người thực vật gặp phải ở trường học lúc trước. Liệu đây có phải cũng là một loại chất dinh dưỡng hay không?
Đi tới cầu thang bên kia, đẩy cửa ra, vẫn là cầu thang tối om. Mùi rác rưởi hôi thối quẩn quanh trong không khí, nồng nặc hơn mùi máu tanh rất nhiều.
Mạnh Kiều vừa định bật đèn pin lên, đột nhiên trong bóng tối xuất hiện một đôi mắt màu đỏ.
Một đôi.
Hai đôi.
Ba đôi.
Tổng cộng có... chín đôi.
Như đèn lồng đỏ trong đêm tối.
Đột nhiên, những chấm đỏ nhỏ xung quanh cô sáng lên, trong bóng tối phát ra tiếng “xì xì ——”, như có rất nhiều rắn đang cố thủ trên vách tường.
Mạnh Kiều bỗng bật đèn pin lên, ai ngờ bức tường trống không.
“Sao lại thế này?”
“Hả?” Hạ Tinh Thần không nhìn thấy gì cả, từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy khoảnh khắc Mạnh Kiều bước vào cửa cầu thang thì chợt thay đổi sắc mặt rồi lui hẳn về phía sau.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ.” Mạnh Kiều nhỏ giọng giải thích: “Cậu không thấy sao?”
"Không có, hay là do thiên phú của chị? Chị thấy cái gì?"
"Rắn chín đầu."
Sắc mặt Hạ Tinh Thần rất xấu, tái nhợt trong ánh đèn pin: "Đi thôi, đi lên trước."
“Được.”
Mới đi được mấy bước, Hạ Tinh Thần đột nhiên nắm lấy cổ tay của Mạnh Kiều, tắt đèn pin đi.
“Có người.”
Hạ Tinh Thần rất thính tai, rõ ràng nghe được tiếng có người đi lên cầu thang trong bóng tối dưới lầu. Cậu chỉ chỉ cánh cửa trên đầu mình, hai người định lẻn ra ngoài từ cửa phía trên. Tuy nhiên, dưới lầu truyền đến tiếng mấy người đàn ông nói chuyện với nhau.
"Hừ, mới đi vào đã thối vậy rồi! Mày thật sự thấy có người tới sao?"
“Tao không nhìn lầm đâu! Chắc chắn là đi qua phía bên này!”
“Mẹ nó xui vãi đạn, cả tầng toàn là thi thể, không biết tên điên nào nữa.”
"Ha ha ha ha, không sao, dù sao cũng không sẽ chọc đến chúng ta!"
Mấy người hăng hái trò chuyện, trong hoàn cảnh này mà nghe có người khí thế nói chuyện phiếm như thế, chứng minh được đối phương hoặc là một cao thủ không để thứ gì vào mắt, hoặc là một kẻ ngu mặc kệ mọi việc. Mạnh Kiều nhớ tới mình là túi tài nguyên di động, nên hai người len lén thong thả leo lên.
Một giọng nói lười biếng của thiếu niên vang lên giữa cầu thang, mỉm cười: "Có gì mà tò mò, tôi càng muốn biết cô gái đứng hạng nhất kia là ai hơn."
Lời này vừa nói ra, Mạnh Kiều lập tức nổi da gà.
Đi mau đi mau.
Mau rời khỏi đây.
“Chắc là gặp may thôi, một cô nhóc thì có thể làm được gì đâu chứ? Khóc nhè à hahaha.”
“Phải, chắc là rất xinh đẹp, trong nhiệm vụ hẳn là được rất nhiều đàn ông trợ giúp rồi.”
Những người dưới lầu vốn còn đang huyên thuyên bàn tán.
Ai ngờ âm thanh đột nhiên im bặt.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức hơi đáng sợ.
“Ồ, người nghe trộm cuộc nói chuyện của chúng ta phải chạy đến cửa ra rồi.” Giọng nói lanh lảnh của thiếu niên truyền đến, không phải từ dưới lầu, mà là từ trên đỉnh đầu!
Ánh mắt Mạnh Kiều nhanh chóng nhìn theo, ở vị trí ba ô vuông phía trên bọn họ có bốn người đàn ông đang đứng. Âm thanh vừa rồi là do không gian dịch chuyển, cho nên đánh lừa bọn họ!
Vừa rồi hai người còn tưởng mình và đám người kia còn có chút khoảng cách, không ngờ bọn họ đã chạy tới gần người thật, Mạnh Kiều thoáng lâm vào bế tắc, sau đó vội đẩy cửa bỏ chạy.
Ba người đàn ông trung niên trong đó đuổi theo họ.
Chỉ có, thiếu niên chậm rãi đuổi theo sau, trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười như búp bê. Cậu ta đứng ở cuối hành lang, gió ngoài cửa sổ thổi tung mái tóc đen dài và ống tay áo Chrome Hearts ngắn. Kiểu bất cần đó khiến Mạnh Kiều cảm thấy áp lực vô cùng, trực giác nói cho cô biết, người này chỉ cần phất nhẹ tay một cái thôi là cô sẽ chết ở đây.
Cầu thang ở cuối hành lang đã bị chặn, Hạ Tinh Thần kéo Mạnh Kiều vào một căn hộ có cửa mở.
“Các người nghĩ trốn vào nhà là có thể trốn được sao? Đúng là cô bé đáng yêu, cô tưởng đây là chơi trò gia đình đấy à?”
"Nào nào, cho bọn tao đi vào đi, bọn tao sẽ không giết hai người bọn bây."
Trong mắt những người đàn ông trung niên kia, Hạ Tinh Thần và Mạnh Kiều chỉ là hai con thỏ hoảng hốt hết đường chạy, không có bất kỳ kỹ năng công kích nào. Cho nên bọn họ cũng chẳng bõ công dùng kỹ năng và đạo cụ của mình, bọn họ bắt đầu đứng ngoài cửa, khiêu khích trêu đùa.
“Sợ tè ra quần rồi à?”
“Đến chỗ anh trai nè!”
Mạnh Kiều vội nhớ lại đạo cụ của mình, "Đại vương tha mạng" và đồng hồ điện tử đều không thể cứu cô khỏi tình thế cấp bách này. Mà bây giờ Hạ Tinh Thần cũng chỉ có một cái nồi, hai người ở cạnh nhau quả thực còn không bằng phế vật.
Nồi.
Nồi!
"Nồi của cậu! Nhanh lên!" Mạnh Kiều vội vẫy vẫy tay.
Hạ Tinh Thần nhanh chóng lấy đạo cụ ra, chén thuốc quen thuộc gần ngay trước mắt…
“Chị muốn làm gì?”
Mạnh Kiều khoát hai tay lên vai Hạ Tinh Thần, ánh mắt lấp lánh: "Thương thế càng nặng, hiệu quả càng rõ rệt đúng không?"
"Đúng vậy." Hạ Tinh Thần nghiêm túc, cậu đột nhiên đoán được cái gì, khiếp sợ hỏi: "Chị… sẽ không…”
Mạnh Kiều không trả lời, tiếp tục hỏi: "Có thể rõ rệt đến cỡ nào?"
"Lần đầu tiên tôi sử dụng nó, tái tạo được một cánh tay, hơn nữa nội tạng bị xuyên thấu cũng mọc ra."
“Nhanh cỡ nào?”
“Gần như là lúc uống vào.”
Được rồi.
Mạnh Kiều vội nhìn quanh căn hộ, tìm thấy hai chai nhựa rỗng, cô đổ chén thuốc vào chai.
Mỗi người một chai.
Cô gái nhìn xuống bệ cửa sổ, bây giờ họ đang ở tầng mười ba.
Có một ban công ngoài trời ở tầng chín.
“Được không?” Mạnh Kiều hỏi câu cuối.
Tim Hạ Tinh Thần đập thình thịch, cậu thò đầu ra ngoài cửa sổ, gió thoảng qua tai. Cậu biết cô đang nghĩ gì, nhắm mắt lại, quyết định nói: "Làm đi!"
Mạnh Kiều đập vỡ kính cửa sổ từ trần đến sàn, những mảnh thủy tinh trong suốt lấp lánh văng khắp nơi.
Cô kéo vạt áo cậu, trong mắt như có lửa cháy vô tận: "Cậu đừng sợ."
Hạ Tinh Thần cố gắng hết sức làm mình bình tĩnh lại, mặc dù cậu hoảng hốt gần chết, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Kiều, cậu lại không còn sợ bất cứ điều gì.
"Ừm. Không sợ."
Người đàn ông trung niên ngoài cửa nghe thấy trong nhà không có động tĩnh gì, đột nhiên đập thủng một cái lỗ lớn trên cửa chống trộm: “Em gái à, chuẩn bị tự tử cùng bạn trai đấy à. Đừng nhé.”
"Đừng chạy, không có chỗ nào chạy được nữa đâu."
“Không cần tự tử làm gì. Chúng tôi nào có không thông tình đạt lý đến thế.”
Giọng nói của người đàn ông trung niên kết hợp với giọng điệu quái gở.
Mà thiếu niên kia bình tĩnh đứng ở cửa. Đầu lưỡi như rắn liếm liếm ngón tay mảnh khảnh, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng Mạnh Kiều: "Tôi không muốn tên này, tôi muốn cô ta."
Trong nháy mắt, cái lưỡi thịt của một người đàn ông đột nhiên xoắn về phía hai người họ, sau đó là một cơn lốc không biết từ đâu đến.
Gần như cùng một lúc.
“Mày muốn cái rắm!” Mạnh Kiều nổi điên gầm lên một tiếng, ngửa người ra sau, kéo Hạ Tinh Thần nhảy xuống.
Đây là kế hoạch bảo hiểm kép, nếu thuốc không hoạt động, Mạnh Kiều có thể dùng chiếc đồng hồ Casio chỉ còn vài giây để hồi sinh mình ngay tại chỗ.
Cả hai rơi tự do giữa không trung.
Không hề bảo đảm an toàn.
Còn kích thích hơn nhảy lầu nhiều.
Mạnh Kiều nhìn chiếc lưỡi khổng lồ thè ra khỏi mảnh thủy tinh vỡ, mủ và nước bọt trên lưỡi chảy xuống bên cơ thể đang rơi xuống của cô gái.
Tốc độ rơi xuống cực nhanh mang đến cảm giác tự do, cô nhìn bộ dáng không tin nổi và bối rối của người đàn ông trung niên trên lầu, chợt cười càn rỡ.
“—— Rầm”
Nhưng…
Giây tiếp theo, tiếng cười dừng lại.
Hai người rơi xuống đất.
Gần như trong nháy mắt, đầu óc Mạnh Kiều quay cuồng, cột sống trật khớp, liệt nửa người, trước mắt đen kịt.
Đau thật.
Cô cảm thấy đầu óc như bị đập thành bột nhão, mình sắp ngốc luôn rồi.
Hạ Tinh Thần bên cạnh cũng nằm liệt trên mặt đất, bất động.
Thiếu niên từ cửa sổ tầng mười ba nhìn xuống, nhìn Mạnh Kiều bị đập thành búp bê vỡ, khóe miệng tinh nghịch cong lên, huýt sáo.
Cô gái nhếch nhác xoa xoa cánh tay, đổ chén thuốc vào miệng. Dung dịch vừa chạm vào miệng, vết thương trật khớp lập tức bắt đầu hồi phục nhanh chóng, tiếng xương kêu răng rắc, cô gái vặn vẹo cổ như nữ quỷ trong phim ma, nhanh chóng ngồi dậy dưới tác dụng không thể kháng lại được.
Cổ xoay 360 độ.
Khôi phục.
Mạnh Kiều giơ ngón giữa về phía lầu.
/156
|