Kế hoạch chia hai đội ban đầu gác lại, chỉ có ở bên nhau thì tỉ lệ sống mới cao.
Nhiệt độ không khí cả tòa nhà dần giảm.
Em gái quán rượu liên tục hắt xì mấy cái, Diệp Tiệp đưa quần áo của mình cho cô ta. Mà tình hình chú Trương cũng không ổn, vẫn cứ ngáp mãi, cảm thấy trong lỗ mũi đều là mùi mốc.
Lúc ra khỏi căn hộ, Mạnh Kiều cảm thấy không khí cả tòa nhà càng ngày càng ẩm ướt giống như ướt sũng nước. San San cảm thấy cảnh bên ngoài tòa nhà thay đổi, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở chỗ nào. Tiệm cắt tóc ở đây, quán trọ cũng ở đây, trên mặt đất vẫn là rác ướt chồng chất như núi.
Nghiêm Mục nói: “Không có ai. Người trong tòa nhà này biến mất.”
Trong đầu Mạnh Kiều vang lên rất nhiều âm thanh.
“Đầu em đâu, chị ơi có thấy đầu em đâu không?”
“Cô bé, có thể đi đưa hộ tôi hai hộp cơm không?”
“Vì sao lại trả tiền âm phủ cho tôi?”
“Bố mẹ cháu ăn cơm xong thì đi ngủ rồi.”
...
Mạnh Kiều hơi khó thở, có thể là vì bọn họ làm việc quá chậm, dẫn đến âm khí chậm rãi tụ lại, thẩm thấu vào mỗi một ngóc ngách trong tòa nhà. Cô ôm cổ mình thở dốc mấy hơi, cuối cùng trái tim không còn đập kịch liệt như lúc vừa rồi nữa. Cô nhớ rõ đạo sĩ nói tòa nhà xây trên bãi tha ma, âm khí quá nặng. Khi âm khí vượt qua dương khí, sẽ biến người trong tòa nhà thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ, cuối cùng hòa thành một với âm khí.
Tòa nhà im ắng, có vẻ không an toàn.
Người đi đâu hết rồi?
Có phải bởi vì nơi này vốn không tồn tại người sống không?
Gái trong tiệm uốn tóc, bà chủ tiệm Cha Chaan Teng đều là ảo giác do âm khí sinh ra?
Mạnh Kiều đang suy tư, nhóm NPC trong phó bản lại nhấp nháy nhấp nhoáng xuất hiện ở trước mặt cô giống như hình ảnh đang download.
Tí tách.
Tí tách.
San San ngẩng đầu nhìn: “Sao trong này có mưa?”
Nghiêm Mục nhìn về hướng ngược lại, sàn nhà tầng một đã ướt đẫm. Hơi nước nặng là một chuyện càng thêm hung hiểm. Việc này khiến Nghiêm Mục không khỏi nghĩ đến thi thể ra nước rất dễ biến hung trong lời kể dân gian. Anh nói: “Thời gian không còn nhiều lắm, nước ở tầng một sẽ nhanh chóng dâng lên, lên tầng hai đã. Chờ khi nước dâng lên thì không ai có thể chạy được.”
Diệp Tiệp nặng nề nhìn tầng một: “Tôi đi dò đường, cùng nhau đi xuống.”
Chàng trai xăm mình đã lâu không nói lời nào đứng ở phía trước cô ấy: “Để anh đi trước, đi theo anh.”
Anh ta không nói lời nào, Mạnh Kiều căn bản không chú ý. Chàng trai xăm mình quá lặng lẽ, dường như chỉ khi ở cạnh Diệp Tiệp mới có chút cảm giác tồn tại.
Diệp Tiệp tùy tiện gật đầu: “Đi thôi, đi thôi.”
“Hả? Người đâu? Người đâu?”
“Có phải bọn họ tìm được lối ra không?”
Bên cạnh Mạnh Kiều truyền đến hai giọng nói.
Cô theo hướng âm thanh nhìn sang, nhưng lại phát hiện chỗ đó rỗng tuếch.
“Chú xem có phải tầng một có cửa không? Có phải chúng ta có thể rời khỏi nơi này không? Có phải bọn họ đã đi xuống không? Chúng ta cũng đi xuống thôi! Thật là, đi rồi mà không gọi chúng ta!”
“Đúng là cửa ra an toàn, phía trên viết lối ra an toàn kìa. Nhưng sao cô bé kia không gọi chúng ta nhỉ?”
Mạnh Kiều nghe thấy đây là giọng của em gái quán rượu và chú Trương.
“Chú Trương và em gái quán rượu đâu? Em nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện!” Mạnh Kiều nhìn về phía Nghiêm Mục.
Nghiêm Mục quay đầu lại xem xét, phát hiện đúng là không thấy hai người kia. Người chơi xung quanh gọi tên em gái quán rượu và chú Trương mấy lần, nhưng không có tiếng đáp lại. Mạnh Kiều cảm nhận một cơn gió lướt qua người, rồi sau đó xuất hiện tiếng vang cộp cộp, có lẽ có người theo cầu thang thoát hiểm đi xuống.
“Hình như bọn họ xuống tầng một.” Mạnh Kiều nói: “Sao chỉ có mình em nghe thấy bọn họ, nhưng không nhìn thấy bọn họ?”
Thật ra Nghiêm Mục không hiểu biết về phong tục dân gian, nhưng vẫn nói ra phán đoán của mình: “Có phải âm khí quá nặng sẽ dẫn đến ảnh hưởng lên người có thân thể suy yếu. Em gái quán rượu nói chuyện mang theo giọng mũi cũng vẫn uống thuốc trị cảm, có thể là bị bệnh. Mà vừa rồi ở phòng khách tán gẫu, chú Trương nói mình đã làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành tim.”
“Đúng vậy! Nhưng không đến mức không nhìn thấy nhau chứ.” Mạnh Kiều theo cầu thang đi xuống.
“Trạng thái của bọn họ có lẽ gần giống với người trong tòa nhà này, theo âm khí tăng thêm bọn họ cũng bị cắn nuốt và đồng hóa.” Nghiêm Mục nói xong kéo Mạnh Kiều lại: “Tầng một đều là nước, không thể đi xuống.”
Giọng em gái quán rượu truyền đến rõ ràng từ giếng trời: “Rốt cuộc Mạnh Kiều đi đâu, chúng ta cần rời đi từ cánh cửa này à?”
Xem ra, bọn họ đã đứng ở tầng một, mà tầng một có “cánh cửa” như trong lời bọn họ nói.
Lúc này, em gái quán rượu và chú Trương đứng ở tầng một. Trên sàn nhà không có nước, tiệm Cha Chaan Teng ở bên cạnh vẫn đèn đuốc sáng trưng. Em gái quán rượu hơi sợ hãi với việc tất cả mọi người biến mất. Rõ ràng cửa ra đánh dấu an toàn ở ngay trước mắt, nhưng cô ta lại sợ hãi không dám đi vào.
“Chú Trương,” Em gái quán rượu ho khan một tiếng: “Có thể chúng ta lại đi vào thế giới trong gương rồi không?”
“Đi nhà vệ sinh xem.” Tuy chú Trương lớn hơn em gái quán rượu mấy tuổi, nhưng trong lòng cũng khó có thể che giấu áp lực bất chợt xuất hiện.
Hai người đi vào nhà vệ sinh.
Em gái quán rượu kinh ngạc nhìn gương: “Người đâu? Chú Trương, hai ta đâu?”
Trong gương rỗng tuếch, không hề chiếu ra bóng dáng của hai người. Em gái quán rượu nhìn đôi tay mình, dùng tay chạm vào vòi nước. Mà tuy rằng tay cô ta có thể sờ đến vòi nước lạnh lẽo nhưng lại không thể dùng sức, vòi nước không hề nhúc nhích. Sắc mặt em gái quán rượu trắng bệch, run rẩy nói: “Chẳng lẽ, chúng ta đều biến thành quỷ? Chú Trương, vừa rồi cháu không làm gì mà! Tại sao lại như vậy?”
Em gái quán rượu lập tức không nhịn nổi nữa, cô ta vẫn luôn cố nhịn nỗi sợ không muốn khóc trong nhiệm vụ, sợ quấy rầy đến người khác tìm kiếm manh mối, cũng sợ người khác xem thường mình. Nhưng hiện tại cô ta cảm thấy mình như đang dần dần biến mất. Hai người ủ rũ một lần nữa quay ra, em gái quán rượu tuyệt vọng nhìn tầng năm mà mọi người mới ở đó, gọi to tên Mạnh Kiều.
Cô ta không biết Mạnh Kiều cũng đang cố gắng trả lời cô ta.
Tí tách.
Tí tách.
Có giọt nước không biết từ chỗ nào rơi xuống.
Em gái quán rượu cúi đầu nhìn mặt đất lạnh lẽo xuất hiện vệt nước không biết từ bao giờ. Hơn nữa sao cô ta cảm thấy càng ngày càng nhiều nước nhỉ?
Em gái quán rượu còn đang nghi hoặc, chú Trương đột nhiên hô to: “Đi! Rời khỏi nơi này!”
Trên vách tường tầng hai xuất hiện mấy chữ to: Rời khỏi tầng một! Chúng tôi ở tầng hai!
Tuy không biết là ai viết, nhưng em gái quán rượu vội vàng chạy lên cầu thang. Chân cẳng chú Trương không nhanh nhẹn như người trẻ tuổi, run rẩy theo ở phía sau. Ai ngờ một đôi tay trẻ con chui ra từ trong nước, kéo mắt cá chân chú ấy lại. Chú Trương kinh sợ hô một tiếng muốn đá văng đi, ai biết hai chân đều bị giữ chặt.
Trong nước nhô ra một đôi mắt đen như mực, một cô bé nhếch miệng mỉm cười với chú Trương.
“Chú Trương!”
Giây tiếp theo, chú Trương trượt chân, bị cô bé mạnh mẽ kéo vào trong nước, mất tung tích. Em gái quán rượu thét chói tai chạy lên cầu thang. Trên khung lối thoát hiểm vừa rồi hấp dẫn bọn họ đến cũng chảy xuôi chất lỏng ướt đẫm.
Không thể chạm vào nước này!
Không thể chạm vào!
Em gái quán rượu vội cởi đôi giày đã bị ẩm ra, chân trần chạy vội lên tầng hai.
Lúc này, Mạnh Kiều mới viết xong chữ ở trên tường tầng hai: “Hy vọng bọn họ có thể đọc được.” Nhưng cô vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chú Trương và em gái quán rượu. Tầng một ngập nước, rõ ràng không ai đặt chân nhưng lại tạo thành một vòng sóng gợn giống như vừa nuốt chửng một người.
Mạnh Kiều lại dùng bút nhớ màu đen viết: Tôi nghe thấy cô.
Em gái quán rượu: “Mạnh Kiều, Mạnh Kiều là chị à? Tầng một có quỷ! Chú Trương đã chết!”
Mạnh Kiều: Tôi biết, cô ở bên chúng tôi.
Em gái quán rượu: “Nếu mọi người rời khỏi tầng hai thì nhất định phải gọi tôi! Gọi tôi với!”
Mạnh Kiều: Cô yên tâm.
Lúc Mạnh Kiều đang viết chữ, đột nhiên nghe thấy Diệp Tiệp gọi tên Vạn Niếp Niếp. Hóa ra Vạn Niếp Niếp cũng biến mất.
Thân thể người chơi đang bị âm khí của tòa nhà này ăn mòn, dần dần biến thành vô hình.
Lúc em gái quán rượu đang hốt hoảng mờ mịt thì nhìn thấy Vạn Niếp Niếp đứng ở sau lưng mình. Vạn Niếp Niếp bình tĩnh hơn cô ta một chút: “Sao lại thế này? Không phải cô mất tích à?”
“Cô có thể thấy tôi, chứng tỏ hai chúng ta cùng mất tích.”
Mạnh Kiều: Tôi có thể nghe thấy hai người nói chuyện.
Mạnh Kiều: Hai người chú ý vách tường sát sao, tôi sẽ viết chữ trên đó. Người mất tích sẽ càng ngày càng nhiều, chúng tôi xử lý xong quỷ ở tầng hai sẽ lên tầng ba. Đến lúc đó đi cùng nhau luôn.
Em gái quán rượu không bị mọi người quên nên dễ chịu hơn, ít nhất có người biết cô ta còn sống, sẽ không bỏ cô ta lại.
Vạn Niếp Niếp và em gái quán rượu dựa vào ven tường ngồi xuống.
Vạn Niếp Niếp hỏi: “Ông chú vừa rồi mất tích cùng với cô đâu?”
Em gái quán rượu hít một hơi: “Đã chết, tầng một không thể đi, nước có vấn đề.”
Vạn Niếp Niếp nói: “Tôi biết có vấn đề.” Cô ta ngẩng đầu nhìn sàn tầng ba đang dần thấm nước: “Từ ngày hôm qua, nước này đã bắt đầu lan tràn. Nhìn có vẻ tầng ba có vấn đề, hoặc là có chỗ rỉ nước.”
Vạn Niếp Niếp không nói là lúc cô ta vừa vào phó bản đã ở ngay trong căn hộ trống ở tầng ba. Nơi đó lạnh lẽo, nhưng cô ta dùng đạo cụ la bàn của mình thì phát hiện coi như an toàn. Dẫu sao mỗi tầng đều có quỷ. Nhưng cô ta không ngờ mình an toàn bởi vì quỷ ở trong thế giới trong gương không giết người.
Đêm hôm qua, cô gặp được một cô bé có khuôn mặt trắng bệch ở trong vũng nước. Cô bé mở ra cái miệng tối om nói với cô ta: “Chị ơi, em lạnh quá, chị có thể chơi với em không.”
Vì thế Vạn Niếp Niếp chạy trốn.
Em gái quán rượu có Vạn Niếp Niếp làm bạn, cảm thấy ổn hơn rất nhiều, cũng dần dần bình tĩnh, bắt đầu kể lại chuyện trước kia. Em gái quán rượu thật ra là một thiếu nữ phản nghịch không hơn không kém. Năm đó cô ta bỏ trốn cùng bạn trai đến sống ở một thành phố vùng ven biển phương xa. Bạn trai cô ta ngoại tình, cũng không thể thỏa mãn cuộc sống vật chất mà anh ta từng hứa hẹn với cô ta. Cô ta muốn về nhà, nhưng lúc ấy bỏ trốn đã khiến bố mẹ vô cùng đau lòng. Bố mắng cô ta là đồ sói mắt trắng, bảo cô ta đời này đừng vác mặt về nhà nữa.
Hai tháng sau, phó bản buông xuống địa cầu, thông tin gián đoạn, cô ta không thể về nhà.
Em gái quán rượu chỉ có thể dựa theo phương hướng đại khái lái xe về quê nhà. Trên đường cô ta bị đánh cướp rất nhiều lần, sau đó lại quen được một người tốt. Hai người cùng nhau vượt qua hai phó bản, sau đó người này chết trong phó bản thú bông giết người. Vì thế cô ta lại bắt đầu lên đường, lái xe một tháng, cuối cùng cũng về tới quê. Cô ta không biết bố mẹ còn khoẻ mạnh không, chỉ hy vọng có thể nhanh về đến nhà gặp lại người thân.
Sau đó, cô ta tiến vào nhiệm vụ cưỡng chế cuối cùng trong năm nay.
Nhiệt độ không khí cả tòa nhà dần giảm.
Em gái quán rượu liên tục hắt xì mấy cái, Diệp Tiệp đưa quần áo của mình cho cô ta. Mà tình hình chú Trương cũng không ổn, vẫn cứ ngáp mãi, cảm thấy trong lỗ mũi đều là mùi mốc.
Lúc ra khỏi căn hộ, Mạnh Kiều cảm thấy không khí cả tòa nhà càng ngày càng ẩm ướt giống như ướt sũng nước. San San cảm thấy cảnh bên ngoài tòa nhà thay đổi, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở chỗ nào. Tiệm cắt tóc ở đây, quán trọ cũng ở đây, trên mặt đất vẫn là rác ướt chồng chất như núi.
Nghiêm Mục nói: “Không có ai. Người trong tòa nhà này biến mất.”
Trong đầu Mạnh Kiều vang lên rất nhiều âm thanh.
“Đầu em đâu, chị ơi có thấy đầu em đâu không?”
“Cô bé, có thể đi đưa hộ tôi hai hộp cơm không?”
“Vì sao lại trả tiền âm phủ cho tôi?”
“Bố mẹ cháu ăn cơm xong thì đi ngủ rồi.”
...
Mạnh Kiều hơi khó thở, có thể là vì bọn họ làm việc quá chậm, dẫn đến âm khí chậm rãi tụ lại, thẩm thấu vào mỗi một ngóc ngách trong tòa nhà. Cô ôm cổ mình thở dốc mấy hơi, cuối cùng trái tim không còn đập kịch liệt như lúc vừa rồi nữa. Cô nhớ rõ đạo sĩ nói tòa nhà xây trên bãi tha ma, âm khí quá nặng. Khi âm khí vượt qua dương khí, sẽ biến người trong tòa nhà thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ, cuối cùng hòa thành một với âm khí.
Tòa nhà im ắng, có vẻ không an toàn.
Người đi đâu hết rồi?
Có phải bởi vì nơi này vốn không tồn tại người sống không?
Gái trong tiệm uốn tóc, bà chủ tiệm Cha Chaan Teng đều là ảo giác do âm khí sinh ra?
Mạnh Kiều đang suy tư, nhóm NPC trong phó bản lại nhấp nháy nhấp nhoáng xuất hiện ở trước mặt cô giống như hình ảnh đang download.
Tí tách.
Tí tách.
San San ngẩng đầu nhìn: “Sao trong này có mưa?”
Nghiêm Mục nhìn về hướng ngược lại, sàn nhà tầng một đã ướt đẫm. Hơi nước nặng là một chuyện càng thêm hung hiểm. Việc này khiến Nghiêm Mục không khỏi nghĩ đến thi thể ra nước rất dễ biến hung trong lời kể dân gian. Anh nói: “Thời gian không còn nhiều lắm, nước ở tầng một sẽ nhanh chóng dâng lên, lên tầng hai đã. Chờ khi nước dâng lên thì không ai có thể chạy được.”
Diệp Tiệp nặng nề nhìn tầng một: “Tôi đi dò đường, cùng nhau đi xuống.”
Chàng trai xăm mình đã lâu không nói lời nào đứng ở phía trước cô ấy: “Để anh đi trước, đi theo anh.”
Anh ta không nói lời nào, Mạnh Kiều căn bản không chú ý. Chàng trai xăm mình quá lặng lẽ, dường như chỉ khi ở cạnh Diệp Tiệp mới có chút cảm giác tồn tại.
Diệp Tiệp tùy tiện gật đầu: “Đi thôi, đi thôi.”
“Hả? Người đâu? Người đâu?”
“Có phải bọn họ tìm được lối ra không?”
Bên cạnh Mạnh Kiều truyền đến hai giọng nói.
Cô theo hướng âm thanh nhìn sang, nhưng lại phát hiện chỗ đó rỗng tuếch.
“Chú xem có phải tầng một có cửa không? Có phải chúng ta có thể rời khỏi nơi này không? Có phải bọn họ đã đi xuống không? Chúng ta cũng đi xuống thôi! Thật là, đi rồi mà không gọi chúng ta!”
“Đúng là cửa ra an toàn, phía trên viết lối ra an toàn kìa. Nhưng sao cô bé kia không gọi chúng ta nhỉ?”
Mạnh Kiều nghe thấy đây là giọng của em gái quán rượu và chú Trương.
“Chú Trương và em gái quán rượu đâu? Em nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện!” Mạnh Kiều nhìn về phía Nghiêm Mục.
Nghiêm Mục quay đầu lại xem xét, phát hiện đúng là không thấy hai người kia. Người chơi xung quanh gọi tên em gái quán rượu và chú Trương mấy lần, nhưng không có tiếng đáp lại. Mạnh Kiều cảm nhận một cơn gió lướt qua người, rồi sau đó xuất hiện tiếng vang cộp cộp, có lẽ có người theo cầu thang thoát hiểm đi xuống.
“Hình như bọn họ xuống tầng một.” Mạnh Kiều nói: “Sao chỉ có mình em nghe thấy bọn họ, nhưng không nhìn thấy bọn họ?”
Thật ra Nghiêm Mục không hiểu biết về phong tục dân gian, nhưng vẫn nói ra phán đoán của mình: “Có phải âm khí quá nặng sẽ dẫn đến ảnh hưởng lên người có thân thể suy yếu. Em gái quán rượu nói chuyện mang theo giọng mũi cũng vẫn uống thuốc trị cảm, có thể là bị bệnh. Mà vừa rồi ở phòng khách tán gẫu, chú Trương nói mình đã làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành tim.”
“Đúng vậy! Nhưng không đến mức không nhìn thấy nhau chứ.” Mạnh Kiều theo cầu thang đi xuống.
“Trạng thái của bọn họ có lẽ gần giống với người trong tòa nhà này, theo âm khí tăng thêm bọn họ cũng bị cắn nuốt và đồng hóa.” Nghiêm Mục nói xong kéo Mạnh Kiều lại: “Tầng một đều là nước, không thể đi xuống.”
Giọng em gái quán rượu truyền đến rõ ràng từ giếng trời: “Rốt cuộc Mạnh Kiều đi đâu, chúng ta cần rời đi từ cánh cửa này à?”
Xem ra, bọn họ đã đứng ở tầng một, mà tầng một có “cánh cửa” như trong lời bọn họ nói.
Lúc này, em gái quán rượu và chú Trương đứng ở tầng một. Trên sàn nhà không có nước, tiệm Cha Chaan Teng ở bên cạnh vẫn đèn đuốc sáng trưng. Em gái quán rượu hơi sợ hãi với việc tất cả mọi người biến mất. Rõ ràng cửa ra đánh dấu an toàn ở ngay trước mắt, nhưng cô ta lại sợ hãi không dám đi vào.
“Chú Trương,” Em gái quán rượu ho khan một tiếng: “Có thể chúng ta lại đi vào thế giới trong gương rồi không?”
“Đi nhà vệ sinh xem.” Tuy chú Trương lớn hơn em gái quán rượu mấy tuổi, nhưng trong lòng cũng khó có thể che giấu áp lực bất chợt xuất hiện.
Hai người đi vào nhà vệ sinh.
Em gái quán rượu kinh ngạc nhìn gương: “Người đâu? Chú Trương, hai ta đâu?”
Trong gương rỗng tuếch, không hề chiếu ra bóng dáng của hai người. Em gái quán rượu nhìn đôi tay mình, dùng tay chạm vào vòi nước. Mà tuy rằng tay cô ta có thể sờ đến vòi nước lạnh lẽo nhưng lại không thể dùng sức, vòi nước không hề nhúc nhích. Sắc mặt em gái quán rượu trắng bệch, run rẩy nói: “Chẳng lẽ, chúng ta đều biến thành quỷ? Chú Trương, vừa rồi cháu không làm gì mà! Tại sao lại như vậy?”
Em gái quán rượu lập tức không nhịn nổi nữa, cô ta vẫn luôn cố nhịn nỗi sợ không muốn khóc trong nhiệm vụ, sợ quấy rầy đến người khác tìm kiếm manh mối, cũng sợ người khác xem thường mình. Nhưng hiện tại cô ta cảm thấy mình như đang dần dần biến mất. Hai người ủ rũ một lần nữa quay ra, em gái quán rượu tuyệt vọng nhìn tầng năm mà mọi người mới ở đó, gọi to tên Mạnh Kiều.
Cô ta không biết Mạnh Kiều cũng đang cố gắng trả lời cô ta.
Tí tách.
Tí tách.
Có giọt nước không biết từ chỗ nào rơi xuống.
Em gái quán rượu cúi đầu nhìn mặt đất lạnh lẽo xuất hiện vệt nước không biết từ bao giờ. Hơn nữa sao cô ta cảm thấy càng ngày càng nhiều nước nhỉ?
Em gái quán rượu còn đang nghi hoặc, chú Trương đột nhiên hô to: “Đi! Rời khỏi nơi này!”
Trên vách tường tầng hai xuất hiện mấy chữ to: Rời khỏi tầng một! Chúng tôi ở tầng hai!
Tuy không biết là ai viết, nhưng em gái quán rượu vội vàng chạy lên cầu thang. Chân cẳng chú Trương không nhanh nhẹn như người trẻ tuổi, run rẩy theo ở phía sau. Ai ngờ một đôi tay trẻ con chui ra từ trong nước, kéo mắt cá chân chú ấy lại. Chú Trương kinh sợ hô một tiếng muốn đá văng đi, ai biết hai chân đều bị giữ chặt.
Trong nước nhô ra một đôi mắt đen như mực, một cô bé nhếch miệng mỉm cười với chú Trương.
“Chú Trương!”
Giây tiếp theo, chú Trương trượt chân, bị cô bé mạnh mẽ kéo vào trong nước, mất tung tích. Em gái quán rượu thét chói tai chạy lên cầu thang. Trên khung lối thoát hiểm vừa rồi hấp dẫn bọn họ đến cũng chảy xuôi chất lỏng ướt đẫm.
Không thể chạm vào nước này!
Không thể chạm vào!
Em gái quán rượu vội cởi đôi giày đã bị ẩm ra, chân trần chạy vội lên tầng hai.
Lúc này, Mạnh Kiều mới viết xong chữ ở trên tường tầng hai: “Hy vọng bọn họ có thể đọc được.” Nhưng cô vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chú Trương và em gái quán rượu. Tầng một ngập nước, rõ ràng không ai đặt chân nhưng lại tạo thành một vòng sóng gợn giống như vừa nuốt chửng một người.
Mạnh Kiều lại dùng bút nhớ màu đen viết: Tôi nghe thấy cô.
Em gái quán rượu: “Mạnh Kiều, Mạnh Kiều là chị à? Tầng một có quỷ! Chú Trương đã chết!”
Mạnh Kiều: Tôi biết, cô ở bên chúng tôi.
Em gái quán rượu: “Nếu mọi người rời khỏi tầng hai thì nhất định phải gọi tôi! Gọi tôi với!”
Mạnh Kiều: Cô yên tâm.
Lúc Mạnh Kiều đang viết chữ, đột nhiên nghe thấy Diệp Tiệp gọi tên Vạn Niếp Niếp. Hóa ra Vạn Niếp Niếp cũng biến mất.
Thân thể người chơi đang bị âm khí của tòa nhà này ăn mòn, dần dần biến thành vô hình.
Lúc em gái quán rượu đang hốt hoảng mờ mịt thì nhìn thấy Vạn Niếp Niếp đứng ở sau lưng mình. Vạn Niếp Niếp bình tĩnh hơn cô ta một chút: “Sao lại thế này? Không phải cô mất tích à?”
“Cô có thể thấy tôi, chứng tỏ hai chúng ta cùng mất tích.”
Mạnh Kiều: Tôi có thể nghe thấy hai người nói chuyện.
Mạnh Kiều: Hai người chú ý vách tường sát sao, tôi sẽ viết chữ trên đó. Người mất tích sẽ càng ngày càng nhiều, chúng tôi xử lý xong quỷ ở tầng hai sẽ lên tầng ba. Đến lúc đó đi cùng nhau luôn.
Em gái quán rượu không bị mọi người quên nên dễ chịu hơn, ít nhất có người biết cô ta còn sống, sẽ không bỏ cô ta lại.
Vạn Niếp Niếp và em gái quán rượu dựa vào ven tường ngồi xuống.
Vạn Niếp Niếp hỏi: “Ông chú vừa rồi mất tích cùng với cô đâu?”
Em gái quán rượu hít một hơi: “Đã chết, tầng một không thể đi, nước có vấn đề.”
Vạn Niếp Niếp nói: “Tôi biết có vấn đề.” Cô ta ngẩng đầu nhìn sàn tầng ba đang dần thấm nước: “Từ ngày hôm qua, nước này đã bắt đầu lan tràn. Nhìn có vẻ tầng ba có vấn đề, hoặc là có chỗ rỉ nước.”
Vạn Niếp Niếp không nói là lúc cô ta vừa vào phó bản đã ở ngay trong căn hộ trống ở tầng ba. Nơi đó lạnh lẽo, nhưng cô ta dùng đạo cụ la bàn của mình thì phát hiện coi như an toàn. Dẫu sao mỗi tầng đều có quỷ. Nhưng cô ta không ngờ mình an toàn bởi vì quỷ ở trong thế giới trong gương không giết người.
Đêm hôm qua, cô gặp được một cô bé có khuôn mặt trắng bệch ở trong vũng nước. Cô bé mở ra cái miệng tối om nói với cô ta: “Chị ơi, em lạnh quá, chị có thể chơi với em không.”
Vì thế Vạn Niếp Niếp chạy trốn.
Em gái quán rượu có Vạn Niếp Niếp làm bạn, cảm thấy ổn hơn rất nhiều, cũng dần dần bình tĩnh, bắt đầu kể lại chuyện trước kia. Em gái quán rượu thật ra là một thiếu nữ phản nghịch không hơn không kém. Năm đó cô ta bỏ trốn cùng bạn trai đến sống ở một thành phố vùng ven biển phương xa. Bạn trai cô ta ngoại tình, cũng không thể thỏa mãn cuộc sống vật chất mà anh ta từng hứa hẹn với cô ta. Cô ta muốn về nhà, nhưng lúc ấy bỏ trốn đã khiến bố mẹ vô cùng đau lòng. Bố mắng cô ta là đồ sói mắt trắng, bảo cô ta đời này đừng vác mặt về nhà nữa.
Hai tháng sau, phó bản buông xuống địa cầu, thông tin gián đoạn, cô ta không thể về nhà.
Em gái quán rượu chỉ có thể dựa theo phương hướng đại khái lái xe về quê nhà. Trên đường cô ta bị đánh cướp rất nhiều lần, sau đó lại quen được một người tốt. Hai người cùng nhau vượt qua hai phó bản, sau đó người này chết trong phó bản thú bông giết người. Vì thế cô ta lại bắt đầu lên đường, lái xe một tháng, cuối cùng cũng về tới quê. Cô ta không biết bố mẹ còn khoẻ mạnh không, chỉ hy vọng có thể nhanh về đến nhà gặp lại người thân.
Sau đó, cô ta tiến vào nhiệm vụ cưỡng chế cuối cùng trong năm nay.
/156
|