(*) Nội dung chương có giải thích.
Tầng một không có cửa, nói cách khác không phải “rời đi” như trên ý nghĩa truyền thống, bọn họ chỉ có thể tìm đường ra khác, cố gắng thăm dò xem tòa nhà này đã xảy ra việc gì.
Tầng một tòa nhà có một tiệm Cha Chaan Teng.
Tiệm Cha Chaan Teng này có vẻ buôn bán rất khá, bên trong ngồi đầy cư dân. Mùi cơm chiên trứng gà non và cơm vịt quay bay tới. Nếu không phải Mạnh Kiều còn chưa hoàn hồn từ trong cơn ghê tởm vừa rồi thì hiện tại cô đã gọi một bàn.
Ở cửa tiệm Cha Chaan Teng là một cái nồi cơm điện to, trong nồi cơm điện là cà ri trứng cá. Cà ri đã ngưng tụ thành một lớp mỡ rất dày, nhìn có vẻ đã lâu.
Bốn người tìm một cái ghế dài ngồi xuống, bà chủ ngậm thuốc lá ném thực đơn sang: “Tự coi đi.”
Mạnh Kiều không nghe rõ tiếng bà ta đang nói, cảm giác giống tiếng Quảng Đông, nhưng bản thân cô lại nghe hiểu được.
Nghiêm Mục mở thực đơn bám dầu mỡ ra hỏi: “Muốn ăn gì?”
Hạ Tinh Thần nói: “Bánh mì đậu phộng nướng kiểu Pháp và cơm trứng chưng.”
Mạnh Kiều:?
Mạnh Kiều: “Từ tận đáy lòng tôi xin hỏi sao cậu vẫn có thể nuốt trôi cơm?”
Tuy rằng sắc mặt Hạ Tinh Thần hơi trắng, nhưng hiển nhiên không có phản ứng quá khích như Mạnh Kiều: “Bởi vì hoàn cảnh sống của chúng ta khác nhau. Sau khi trốn đông trốn tây, ăn bữa hôm lo bữa mai, tôi gần như miễn dịch với mấy thứ đồ ghê tởm này.”
Mạnh Kiều đã hiểu.
Mạnh Kiều cảm thấy Hội Khoa Học thật thảm, ít nhất thật sự thảm khi Hạ Tinh Thần còn nhỏ.
San San chớp chớp mắt: “Em cũng muốn, muốn bánh đa xào thịt bò, nếu có bánh mỳ dứa thì càng tốt. Ồ, ở đây còn có bánh bao xá xíu. Chị, em muốn ăn cả cái này.”
Thật ra mọi người đều không quá đói, nhưng trải qua cuộc sống ăn thực phẩm đông lạnh và cải trắng trong thế giới hiện thực, ai thấy thực đơn này đều vô thức nuốt nước bọt.
“Bánh bao nhân thịt người, truyền thuyết đô thị Hồng Kông tiêu chuẩn. Chị kiến nghị em không nên ăn.” Mạnh Kiều gõ gõ cái bàn: “Em muốn trà chanh.”
San San run rẩy: “Vậy thì nước ép dứa.”
Nghiêm Mục gọi món ăn.
Bà chủ mặc váy ngắn màu hồng phấn, trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng vàng. Bà ta không cần giấy note, tính nhẩm ra giá tiền luôn: “55 nhân dân tệ, không nợ.”
Nghiêm Mục trả tiền.
Bà chủ cầm hai tờ tiền nhìn một lúc lâu, lại đưa lên ánh đèn quan sát vài giây, sau đó phẩy tay đưa cho người đàn ông đứng ở bàn thu ngân: “Ông coi đi, nỏ có vấn đề gì thì thanh toán.”
Mạnh Kiều nhìn Nghiêm Mục: Anh dùng tiền giả à?
Nghiêm Mục:...
Mạnh Kiều hắng giọng hỏi: “Bà chủ, còn không tin chúng tôi à? Bà cảm thấy tiền có vấn đề sao?”
“Nỏ có vấn đề!” Bà chủ không kiên nhẫn đáp: “Đứa chết tiệt mô đi ăn cơm dùng đồ của người chết nớ.”
Bà ta nổi giận đùng đùng nhìn bàn thờ Thần Tài trong quán, oán hận bực bội đi ra ngoài.
Người đàn ông trung niên ăn cơm ở bàn cạnh Mạnh Kiều lộ ra cái răng vàng khè: “Có người rủa người ta tuyệt tử tuyệt tôn đóa, tiền âm phủ đóa.” Ông ta kể cho bốn người còn chưa hiểu việc gì.
Tiệm Cha Chaan Teng này đã mở được năm, sáu năm rồi, việc buôn bán rất khá.
Ngày hôm qua bà chủ theo lệ thường mở cửa hàng, có một người đàn ông trung niên mặt rỗ ở tầng trên vào quán, trong túi còn cất bốn viên mạt chược, tay không ngừng chà xát. Ông ta tới nơi này theo thường lệ gọi bốn suất cơm chiên lạp xưởng, đóng gói về nhà. Đêm đó, bà chủ kiểm lại tiền thì phát hiện ba tờ tiền âm phủ ở quầy thu ngân.
Đưa tiền âm phủ cho người sống là rủa người ta chết, cho nên bà chủ mới tức giận như vậy. Bà ta vốn muốn đi nói rõ lí lẽ, nhưng lại không biết mặt rỗ đang ở đâu, cho nên mới tức giận.
Mạnh Kiều uống trà chanh: “Câu chuyện này có phong cách Hồng Kông. Nhưng mà dựa theo truyền thuyết đô thị Hồng Kông thì chắc người nọ đã chết rồi. Người chết mới dùng tiền âm phủ.”
Công bằng mà nói cô cảm thấy câu chuyện này khá kỳ lạ.
Nghe có vẻ quen, nhưng không thể chỉ rõ vấn đề ở đâu.
San San run run: “Chị, em sợ. Chị đừng nói bậy.”
“Ăn phần của em đi.” Mạnh Kiều không cảm thấy có vấn đề gì: “Khi còn nhỏ em chưa nghe chuyện ma bao giờ à?”
San San trả lời đúng sự thật: “Không, em chỉ đọc đam mỹ thôi.”
Nghiêm Mục dựa vào bàn lật xem báo trong tòa nhà. Trên báo đăng thông báo tìm người cả trai lẫn gái các loại. Anh không đói bụng, chọn ăn mỳ xào mà Mạnh Kiều ăn còn dư cũng đã no rồi.
“Em thấy tòa nhà này thế nào?” Nghiêm Mục hỏi.
“Trước mắt không thấy gì cả.” Mạnh Kiều trả lời đúng sự thật: “Có lẽ không thoát khỏi liên quan đến câu chuyện vừa rồi, mà cũng có thể là để xây dựng bối cảnh. Nơi này giống thế giới hiện thực. Anh có suy nghĩ gì?”
“Anh cảm thấy nơi này như một khu tập thể, mỗi nhà đều có câu chuyện riêng, tin tức lẫn lộn quá nhiều, không dễ tìm manh mối.” Nghiêm Mục nói: “Chỉ riêng tờ báo này đã có 8 thông báo tìm người, 2 vụ án giết người. Đánh nhau ẩu đả, vào nhà cướp bóc vô số kể. Giống như cái nôi của tội phạm.”
San San vội ôm lấy Mạnh Kiều: “Em sợ, chị bảo vệ em đi! Em không muốn thành bánh bao nhân thịt người!”
Bà chủ lại bắt đầu hùng hổ ở quầy, nói gì mà tầng bốn có thằng cha biến thái, tầng hai có cô gái váy đỏ giày cao gót đi cộp cộp ồn ghê, hoặc là không biết phòng 305 có người ở không mà người thu tiền nước mỗi ngày gõ cửa ầm ĩ muốn chết.
Rời khỏi quán Cha Chaan Teng, Mạnh Kiều đút tay vào túi quần đi ra. Lúc này một chàng trai cao gầy trắng nõn đeo kính đứng run rẩy trước cửa quán Cha Chaan Teng, không biết làm sao. Cô liếc mắt một cái đã nhận ra đây chắc là người chơi, nhưng cô còn chưa chào hỏi thì người nọ đã mở miệng trước: “Mấy người... là, là người chơi à?”
Mạnh Kiều liếc anh ta một cái: “Chuyện gì?”
“Tôi, tôi nhận được cái này...” Anh ta lấy ra một xấp tiền âm phủ nhăn nheo từ trong túi, phía trên còn có mùi cơm chiên lạp xưởng: “Tiền âm phủ, tiền âm phủ...”
“Từ đâu ra?” Mạnh Kiều hỏi.
“Lúc tôi… tôi đi ngang qua tầng hai, bị một người chặn lại... bảo… bảo tôi đi mua hộ cơm chiên lạp xưởng... Rồi đưa tiền âm phủ cho tôi...” Chàng trai đeo mắt kính sợ tới mức mặt xanh mét: “Thật đó, không, không lừa mấy người... Không phải là quỷ chứ...”
Mạnh Kiều tiến lên nhìn, tiền âm phủ này không mới, gần giống với nhân dân tệ thường xuyên được sử dụng.
Cô lại ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai: “Phòng nào, đi gặp chứ?”
“Được.” Nghiêm Mục nói.
Chàng trai đeo kính run rẩy hỏi: “Mấy người không sợ à? Nhỡ là quỷ thì sao?”
“Thì đúng là quỷ còn gì?” San San ngẩng đầu, có Mạnh Kiều ở đây, cô bé không sợ hãi. Trong khoảng thời gian này cô bé đã hiểu được sống chết có số và thành sự tại nhân không hề mâu thuẫn với nhau. Khi bạn đã cố gắng hết sức cuối cùng vẫn bất lực thì cũng sẽ không hối hận.
Sống sót trong nhiệm vụ cũng là một đạo lý, tuy rằng tìm manh mối sẽ gặp được càng nhiều nguy cơ, nhưng không tìm manh mối thì vĩnh viễn không thể rời khỏi phó bản.
Đặc biệt là phó bản này.
Rời đi.
Chàng trai đeo mắt kính nhìn bốn người không sợ chết, cuối cùng quyết định dẫn đường, đến phòng 204. Từ lúc bước lên cầu thang, Mạnh Kiều đã nghe được tiếng động kỳ lạ. Cô nhíu mày hỏi: “Có ai nghe thấy gì không?”
Nghiêm Mục nói: “Không có. Em nghe thấy gì à?”
“Cốc, cốc, cốc… Cốc, cốc, cốc… như đang gõ cửa, lại như có người đang đập đầu vào tường, không có quy tắc.” Mạnh Kiều nghĩ kỹ lại: “Cũng có thể là nhà ai đó không đóng cửa sổ, kệ đó đi.”
Đi đến cửa phòng 204, Mạnh Kiều ngửi thấy trong phòng bay ra mùi thối.
Nghiêm Mục gõ cửa, vậy mà cửa “kẽo kẹt” một tiếng khẽ mở ra.
Hạ Tinh Thần kéo San San về bên cạnh mình, dùng tay che đôi mắt tò mò của San San.
“Vù…”
Trong phòng đột nhiên vù vù bay ra một đám thiêu thân, vọt về phía mọi người, có tiếng xoa mạt chược loáng thoáng truyền ra, nhưng căn bản không nhìn thấy bóng người cử động. Nghiêm Mục kéo cửa sắt ra thêm, bức mành màu đỏ tím trong phòng che kín mít, không lọt nổi chút ánh sáng nào.
Nghiêm Mục bước một chân vào.
Đột nhiên, một con chuột xám đuôi to chui qua khe hở, lẻn ra phía hành lang.
Đồng thời, tiếng mạt chược cũng im bặt.
Chàng trai đeo kính bật đèn pin.
Ánh đèn chiếu sáng.
“Mẹ kiếp…!” Chàng trai đeo kính thét thất thanh, một mùi tanh tưởi truyền đến từ phía bên cạnh Mạnh Kiều.
Cô biết là không lịch sự, nhưng vẫn bịt mũi.
Trong phòng là thi thể bốn người ngồi ở trên bàn mạt chược. Thi thể đã bắt đầu thối rữa, giòi bọ màu trắng bò ra từ trong hốc mắt người chết. Tay bọn họ còn đặt trên bàn mạt chược, bên cạnh đặt cơm chiên lạp xưởng bóng dầu.
Mạnh Kiều không phải pháp y, đây cũng không phải trò chơi phá án gì cả, cho nên cô không định xem nguyên nhân cái chết của bọn họ.
Nhưng Nghiêm Mục tiến lên, cho nên cô cũng không thể không đi lên theo. Cô quay đầu trầm giọng nói với Hạ Tinh Thần: “Hai người đừng vào, bẩn.”
Hai người, một trước một sau, bước qua rác rưởi trong phòng đi đến trước bàn mạt chược.
Nghiêm Mục nói: “Nhìn dáng vẻ thì phải chết hơn một tháng rồi.”
Mạnh Kiều nhìn lướt qua ván bài trên bàn, ánh mắt cô tối xuống, trong lòng có phán đoán.
“Không có gì để xem. Anh cũng đừng hy vọng em chạm vào bọn họ, tởm lắm.” Cô kéo Nghiêm Mục: “Biết là chết thế nào rồi. Đi thôi, em cảm thấy trong phòng không có gì để lục cả.”
Nghiêm Mục bị cô kéo ra ngoài, chợt nói một câu: “Anh cảm thấy trang trí trong phòng không bình thường.”
“Hả?”
“Hình như bị ngược.” Nghiêm Mục đổi chủ đề: “Em nói biết bọn họ chết thế nào. Sao lại đổi nghề làm pháp y rồi?”
Mạnh Kiều xua xua tay, dựa vào lan can: “Cái đó thì không phải! Tuy rằng nhiệm vụ nói chào mừng đến Hồng Kông, nhưng em cảm thấy mọi thứ xung quanh quá đậm phong cách Hồng Kông. Anh nhìn thấy ván mạt chược trên bàn của bọn họ không?”
San San kinh ngạc hô: “Anh chị xem kỹ thế á? Chơi mạt chược cũng sẽ chết người à?”
Hạ Tinh Thần cũng nói ra suy đoán của mình: “Có phải bọn họ đánh bạc, thua sạch rồi cuối cùng uống thuốc độc tự sát không?”
Mạnh Kiều nói: “Ván bài kia, gọi là bốn người quy thiên.”
Lúc chơi mạt chược, sau khi bốn người lấy bài, vòng đầu tiên bắt đầu từ nhà cái, nếu bốn người đồng thời đánh ra quân “Tây (西)” thì gọi là “Bốn người quy thiên”. Nếu ngay lúc này đánh ra quân “Cùng(一同)” thì là “Cùng quy thiên”.
Cho dù hình thức nào, bốn người này đều sẽ chết oan chết uổng.
“Có phải hơi huyền học không? Đây là truyền thuyết đô thị truyền thống của Hồng Kông, còn thuộc kiểu được lưu truyền rất rộng rãi ấy.” Cô cười, không cảm thấy trước mắt kinh khủng là mấy. Dẫu sao ở trong mắt cô, hiện tại có thể dùng tri thức của mình giải thích vẫn hơn trong phó bản Hiếu - Hỉ.
San San sợ tới mức cả người run lẩy bẩy: “Thế… thế làm sao bây giờ?”
Mạnh Kiều không trả lời, mà nhìn chàng trai đeo kính: “Cậu không đi giặt quần à?”
Trên mặt đất là vệt nước.
Tầng một không có cửa, nói cách khác không phải “rời đi” như trên ý nghĩa truyền thống, bọn họ chỉ có thể tìm đường ra khác, cố gắng thăm dò xem tòa nhà này đã xảy ra việc gì.
Tầng một tòa nhà có một tiệm Cha Chaan Teng.
Tiệm Cha Chaan Teng này có vẻ buôn bán rất khá, bên trong ngồi đầy cư dân. Mùi cơm chiên trứng gà non và cơm vịt quay bay tới. Nếu không phải Mạnh Kiều còn chưa hoàn hồn từ trong cơn ghê tởm vừa rồi thì hiện tại cô đã gọi một bàn.
Ở cửa tiệm Cha Chaan Teng là một cái nồi cơm điện to, trong nồi cơm điện là cà ri trứng cá. Cà ri đã ngưng tụ thành một lớp mỡ rất dày, nhìn có vẻ đã lâu.
Bốn người tìm một cái ghế dài ngồi xuống, bà chủ ngậm thuốc lá ném thực đơn sang: “Tự coi đi.”
Mạnh Kiều không nghe rõ tiếng bà ta đang nói, cảm giác giống tiếng Quảng Đông, nhưng bản thân cô lại nghe hiểu được.
Nghiêm Mục mở thực đơn bám dầu mỡ ra hỏi: “Muốn ăn gì?”
Hạ Tinh Thần nói: “Bánh mì đậu phộng nướng kiểu Pháp và cơm trứng chưng.”
Mạnh Kiều:?
Mạnh Kiều: “Từ tận đáy lòng tôi xin hỏi sao cậu vẫn có thể nuốt trôi cơm?”
Tuy rằng sắc mặt Hạ Tinh Thần hơi trắng, nhưng hiển nhiên không có phản ứng quá khích như Mạnh Kiều: “Bởi vì hoàn cảnh sống của chúng ta khác nhau. Sau khi trốn đông trốn tây, ăn bữa hôm lo bữa mai, tôi gần như miễn dịch với mấy thứ đồ ghê tởm này.”
Mạnh Kiều đã hiểu.
Mạnh Kiều cảm thấy Hội Khoa Học thật thảm, ít nhất thật sự thảm khi Hạ Tinh Thần còn nhỏ.
San San chớp chớp mắt: “Em cũng muốn, muốn bánh đa xào thịt bò, nếu có bánh mỳ dứa thì càng tốt. Ồ, ở đây còn có bánh bao xá xíu. Chị, em muốn ăn cả cái này.”
Thật ra mọi người đều không quá đói, nhưng trải qua cuộc sống ăn thực phẩm đông lạnh và cải trắng trong thế giới hiện thực, ai thấy thực đơn này đều vô thức nuốt nước bọt.
“Bánh bao nhân thịt người, truyền thuyết đô thị Hồng Kông tiêu chuẩn. Chị kiến nghị em không nên ăn.” Mạnh Kiều gõ gõ cái bàn: “Em muốn trà chanh.”
San San run rẩy: “Vậy thì nước ép dứa.”
Nghiêm Mục gọi món ăn.
Bà chủ mặc váy ngắn màu hồng phấn, trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng vàng. Bà ta không cần giấy note, tính nhẩm ra giá tiền luôn: “55 nhân dân tệ, không nợ.”
Nghiêm Mục trả tiền.
Bà chủ cầm hai tờ tiền nhìn một lúc lâu, lại đưa lên ánh đèn quan sát vài giây, sau đó phẩy tay đưa cho người đàn ông đứng ở bàn thu ngân: “Ông coi đi, nỏ có vấn đề gì thì thanh toán.”
Mạnh Kiều nhìn Nghiêm Mục: Anh dùng tiền giả à?
Nghiêm Mục:...
Mạnh Kiều hắng giọng hỏi: “Bà chủ, còn không tin chúng tôi à? Bà cảm thấy tiền có vấn đề sao?”
“Nỏ có vấn đề!” Bà chủ không kiên nhẫn đáp: “Đứa chết tiệt mô đi ăn cơm dùng đồ của người chết nớ.”
Bà ta nổi giận đùng đùng nhìn bàn thờ Thần Tài trong quán, oán hận bực bội đi ra ngoài.
Người đàn ông trung niên ăn cơm ở bàn cạnh Mạnh Kiều lộ ra cái răng vàng khè: “Có người rủa người ta tuyệt tử tuyệt tôn đóa, tiền âm phủ đóa.” Ông ta kể cho bốn người còn chưa hiểu việc gì.
Tiệm Cha Chaan Teng này đã mở được năm, sáu năm rồi, việc buôn bán rất khá.
Ngày hôm qua bà chủ theo lệ thường mở cửa hàng, có một người đàn ông trung niên mặt rỗ ở tầng trên vào quán, trong túi còn cất bốn viên mạt chược, tay không ngừng chà xát. Ông ta tới nơi này theo thường lệ gọi bốn suất cơm chiên lạp xưởng, đóng gói về nhà. Đêm đó, bà chủ kiểm lại tiền thì phát hiện ba tờ tiền âm phủ ở quầy thu ngân.
Đưa tiền âm phủ cho người sống là rủa người ta chết, cho nên bà chủ mới tức giận như vậy. Bà ta vốn muốn đi nói rõ lí lẽ, nhưng lại không biết mặt rỗ đang ở đâu, cho nên mới tức giận.
Mạnh Kiều uống trà chanh: “Câu chuyện này có phong cách Hồng Kông. Nhưng mà dựa theo truyền thuyết đô thị Hồng Kông thì chắc người nọ đã chết rồi. Người chết mới dùng tiền âm phủ.”
Công bằng mà nói cô cảm thấy câu chuyện này khá kỳ lạ.
Nghe có vẻ quen, nhưng không thể chỉ rõ vấn đề ở đâu.
San San run run: “Chị, em sợ. Chị đừng nói bậy.”
“Ăn phần của em đi.” Mạnh Kiều không cảm thấy có vấn đề gì: “Khi còn nhỏ em chưa nghe chuyện ma bao giờ à?”
San San trả lời đúng sự thật: “Không, em chỉ đọc đam mỹ thôi.”
Nghiêm Mục dựa vào bàn lật xem báo trong tòa nhà. Trên báo đăng thông báo tìm người cả trai lẫn gái các loại. Anh không đói bụng, chọn ăn mỳ xào mà Mạnh Kiều ăn còn dư cũng đã no rồi.
“Em thấy tòa nhà này thế nào?” Nghiêm Mục hỏi.
“Trước mắt không thấy gì cả.” Mạnh Kiều trả lời đúng sự thật: “Có lẽ không thoát khỏi liên quan đến câu chuyện vừa rồi, mà cũng có thể là để xây dựng bối cảnh. Nơi này giống thế giới hiện thực. Anh có suy nghĩ gì?”
“Anh cảm thấy nơi này như một khu tập thể, mỗi nhà đều có câu chuyện riêng, tin tức lẫn lộn quá nhiều, không dễ tìm manh mối.” Nghiêm Mục nói: “Chỉ riêng tờ báo này đã có 8 thông báo tìm người, 2 vụ án giết người. Đánh nhau ẩu đả, vào nhà cướp bóc vô số kể. Giống như cái nôi của tội phạm.”
San San vội ôm lấy Mạnh Kiều: “Em sợ, chị bảo vệ em đi! Em không muốn thành bánh bao nhân thịt người!”
Bà chủ lại bắt đầu hùng hổ ở quầy, nói gì mà tầng bốn có thằng cha biến thái, tầng hai có cô gái váy đỏ giày cao gót đi cộp cộp ồn ghê, hoặc là không biết phòng 305 có người ở không mà người thu tiền nước mỗi ngày gõ cửa ầm ĩ muốn chết.
Rời khỏi quán Cha Chaan Teng, Mạnh Kiều đút tay vào túi quần đi ra. Lúc này một chàng trai cao gầy trắng nõn đeo kính đứng run rẩy trước cửa quán Cha Chaan Teng, không biết làm sao. Cô liếc mắt một cái đã nhận ra đây chắc là người chơi, nhưng cô còn chưa chào hỏi thì người nọ đã mở miệng trước: “Mấy người... là, là người chơi à?”
Mạnh Kiều liếc anh ta một cái: “Chuyện gì?”
“Tôi, tôi nhận được cái này...” Anh ta lấy ra một xấp tiền âm phủ nhăn nheo từ trong túi, phía trên còn có mùi cơm chiên lạp xưởng: “Tiền âm phủ, tiền âm phủ...”
“Từ đâu ra?” Mạnh Kiều hỏi.
“Lúc tôi… tôi đi ngang qua tầng hai, bị một người chặn lại... bảo… bảo tôi đi mua hộ cơm chiên lạp xưởng... Rồi đưa tiền âm phủ cho tôi...” Chàng trai đeo mắt kính sợ tới mức mặt xanh mét: “Thật đó, không, không lừa mấy người... Không phải là quỷ chứ...”
Mạnh Kiều tiến lên nhìn, tiền âm phủ này không mới, gần giống với nhân dân tệ thường xuyên được sử dụng.
Cô lại ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai: “Phòng nào, đi gặp chứ?”
“Được.” Nghiêm Mục nói.
Chàng trai đeo kính run rẩy hỏi: “Mấy người không sợ à? Nhỡ là quỷ thì sao?”
“Thì đúng là quỷ còn gì?” San San ngẩng đầu, có Mạnh Kiều ở đây, cô bé không sợ hãi. Trong khoảng thời gian này cô bé đã hiểu được sống chết có số và thành sự tại nhân không hề mâu thuẫn với nhau. Khi bạn đã cố gắng hết sức cuối cùng vẫn bất lực thì cũng sẽ không hối hận.
Sống sót trong nhiệm vụ cũng là một đạo lý, tuy rằng tìm manh mối sẽ gặp được càng nhiều nguy cơ, nhưng không tìm manh mối thì vĩnh viễn không thể rời khỏi phó bản.
Đặc biệt là phó bản này.
Rời đi.
Chàng trai đeo mắt kính nhìn bốn người không sợ chết, cuối cùng quyết định dẫn đường, đến phòng 204. Từ lúc bước lên cầu thang, Mạnh Kiều đã nghe được tiếng động kỳ lạ. Cô nhíu mày hỏi: “Có ai nghe thấy gì không?”
Nghiêm Mục nói: “Không có. Em nghe thấy gì à?”
“Cốc, cốc, cốc… Cốc, cốc, cốc… như đang gõ cửa, lại như có người đang đập đầu vào tường, không có quy tắc.” Mạnh Kiều nghĩ kỹ lại: “Cũng có thể là nhà ai đó không đóng cửa sổ, kệ đó đi.”
Đi đến cửa phòng 204, Mạnh Kiều ngửi thấy trong phòng bay ra mùi thối.
Nghiêm Mục gõ cửa, vậy mà cửa “kẽo kẹt” một tiếng khẽ mở ra.
Hạ Tinh Thần kéo San San về bên cạnh mình, dùng tay che đôi mắt tò mò của San San.
“Vù…”
Trong phòng đột nhiên vù vù bay ra một đám thiêu thân, vọt về phía mọi người, có tiếng xoa mạt chược loáng thoáng truyền ra, nhưng căn bản không nhìn thấy bóng người cử động. Nghiêm Mục kéo cửa sắt ra thêm, bức mành màu đỏ tím trong phòng che kín mít, không lọt nổi chút ánh sáng nào.
Nghiêm Mục bước một chân vào.
Đột nhiên, một con chuột xám đuôi to chui qua khe hở, lẻn ra phía hành lang.
Đồng thời, tiếng mạt chược cũng im bặt.
Chàng trai đeo kính bật đèn pin.
Ánh đèn chiếu sáng.
“Mẹ kiếp…!” Chàng trai đeo kính thét thất thanh, một mùi tanh tưởi truyền đến từ phía bên cạnh Mạnh Kiều.
Cô biết là không lịch sự, nhưng vẫn bịt mũi.
Trong phòng là thi thể bốn người ngồi ở trên bàn mạt chược. Thi thể đã bắt đầu thối rữa, giòi bọ màu trắng bò ra từ trong hốc mắt người chết. Tay bọn họ còn đặt trên bàn mạt chược, bên cạnh đặt cơm chiên lạp xưởng bóng dầu.
Mạnh Kiều không phải pháp y, đây cũng không phải trò chơi phá án gì cả, cho nên cô không định xem nguyên nhân cái chết của bọn họ.
Nhưng Nghiêm Mục tiến lên, cho nên cô cũng không thể không đi lên theo. Cô quay đầu trầm giọng nói với Hạ Tinh Thần: “Hai người đừng vào, bẩn.”
Hai người, một trước một sau, bước qua rác rưởi trong phòng đi đến trước bàn mạt chược.
Nghiêm Mục nói: “Nhìn dáng vẻ thì phải chết hơn một tháng rồi.”
Mạnh Kiều nhìn lướt qua ván bài trên bàn, ánh mắt cô tối xuống, trong lòng có phán đoán.
“Không có gì để xem. Anh cũng đừng hy vọng em chạm vào bọn họ, tởm lắm.” Cô kéo Nghiêm Mục: “Biết là chết thế nào rồi. Đi thôi, em cảm thấy trong phòng không có gì để lục cả.”
Nghiêm Mục bị cô kéo ra ngoài, chợt nói một câu: “Anh cảm thấy trang trí trong phòng không bình thường.”
“Hả?”
“Hình như bị ngược.” Nghiêm Mục đổi chủ đề: “Em nói biết bọn họ chết thế nào. Sao lại đổi nghề làm pháp y rồi?”
Mạnh Kiều xua xua tay, dựa vào lan can: “Cái đó thì không phải! Tuy rằng nhiệm vụ nói chào mừng đến Hồng Kông, nhưng em cảm thấy mọi thứ xung quanh quá đậm phong cách Hồng Kông. Anh nhìn thấy ván mạt chược trên bàn của bọn họ không?”
San San kinh ngạc hô: “Anh chị xem kỹ thế á? Chơi mạt chược cũng sẽ chết người à?”
Hạ Tinh Thần cũng nói ra suy đoán của mình: “Có phải bọn họ đánh bạc, thua sạch rồi cuối cùng uống thuốc độc tự sát không?”
Mạnh Kiều nói: “Ván bài kia, gọi là bốn người quy thiên.”
Lúc chơi mạt chược, sau khi bốn người lấy bài, vòng đầu tiên bắt đầu từ nhà cái, nếu bốn người đồng thời đánh ra quân “Tây (西)” thì gọi là “Bốn người quy thiên”. Nếu ngay lúc này đánh ra quân “Cùng(一同)” thì là “Cùng quy thiên”.
Cho dù hình thức nào, bốn người này đều sẽ chết oan chết uổng.
“Có phải hơi huyền học không? Đây là truyền thuyết đô thị truyền thống của Hồng Kông, còn thuộc kiểu được lưu truyền rất rộng rãi ấy.” Cô cười, không cảm thấy trước mắt kinh khủng là mấy. Dẫu sao ở trong mắt cô, hiện tại có thể dùng tri thức của mình giải thích vẫn hơn trong phó bản Hiếu - Hỉ.
San San sợ tới mức cả người run lẩy bẩy: “Thế… thế làm sao bây giờ?”
Mạnh Kiều không trả lời, mà nhìn chàng trai đeo kính: “Cậu không đi giặt quần à?”
Trên mặt đất là vệt nước.
/156
|