Cô dâu chưa qua cửa của mình bị người khác bắt đi gả cho hà bá, Tống Vũ cân nhắc một phen thì quyết định sẽ giả làm Xuân Hoa trở thành cô dâu, sau đó dựa vào kỹ năng bơi lội của mình ở trong nước mà thoát thân, rồi đoàn tụ với Xuân Hoa. Khi còn bé anh ấy thường hay đến sau núi chơi, cho nên đã bố trí hang động quen thuộc thành phòng cưới, tưởng tượng ra cảnh mình và Xuân Hoa có thể kết hôn trong hang động, bái đường, nghỉ ngơi rồi lên kế hoạch cho sau này.
Do đó, hang động mới có hình dạng như lúc Nghiêm Mục và Mạnh Kiều phát hiện.
Sau khi Xuân Hoa lén đổi người, cô ấy luôn ở trong hang động, thấp thỏm bất an chờ đợi kế hoạch thành công. Cô ấy tin chắc chồng mình bơi lội giỏi như vậy, từ nhỏ đã lớn lên với con nước, chắc chắn sẽ có thể tránh được hà bá đón dâu.
Ngày đón dâu, “cô dâu” trang điểm đậm ngồi vào kiệu, không ai nhận ra điều gì kỳ lạ. Nhưng ai ngờ lần này Hà Công lại cột xiềng xích vào dưới chân cô dâu, cho dù Tống Vũ ở trong nước như cá thế nào thì anh ấy vẫn bị xiềng xích lôi kéo vào chỗ sâu dưới đáy sông. Trước khi chết, anh ấy vẫn còn nghĩ đến Xuân Hoa đang ở trong núi chờ mình về.
Mạnh Kiều thoát khỏi ký ức của Tống Vũ, trong đầu cô toàn là dáng vẻ của Xuân Hoa. Cô từng gặp Xuân Hoa, cũng đã gặp cô dâu mặc váy cưới, chắc là Xuân Hoa biến thành lệ quỷ, giết người trong thôn.
Cô thở dài một hơi: “Bọn họ chưa kết hôn, còn thiếu đám cưới…”
Bây giờ, mọi manh mối đều đã có.
Không ai ngờ đằng sau nữ quỷ hung ác lại là một câu chuyện tình bi thảm đến vậy.
San San hỏi: "Quỷ núi đó là Xuân Hoa hả chị? Có phải Xuân Hoa bị người trong thôn giết chết không?"
Nghiêm Mục đứng ở cửa hang, ngậm điếu thuốc trong miệng, đang định bổ sung toàn bộ chi tiết của câu chuyện..
Mạnh Kiều rút điếu thuốc ra khỏi miệng Nghiêm Mục, ném xuống đất rồi giẫm lên: “Phòng chống cháy rừng là trách nhiệm của mọi người.”
Nghiêm Mục cười nói tiếp: “Xuân Hoa không đợi được Tống Vũ, nhưng ngày ngày cô ấy vẫn sống trong núi sâu, tin rằng một ngày nào đó chồng cô ấy sẽ xuất hiện trước mặt mình, cho nên ngày nào cô ấy cũng mặc váy cưới đỏ đi lại trong núi. Sau đó, người cô ấy chờ được không phải là Tống Vũ mà là các thôn dân đi ngang qua núi. Các thôn dân cho rằng Xuân Hoa đã chết trong nghi thức hà bá đón dâu từ lâu, tưởng cô ấy sống lại đòi mạng, nên bắt Xuân Hoa lại, còn giết chết cô ấy. Từ đó về sau, cái hang động này không còn ai ở.”
Tuy là truyện ma quỷ nghe rợn cả người, nhưng San San và Hạ Tinh Thần đều không khỏi bi thương.
Hai người hơi buồn bã.
Một lúc sau, San San đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Chị ơi? Mỗi nhiệm vụ phó bản đều có chuyện xưa sao ạ?"
“Gần như vậy, phó bản được tạo nên dựa trên chuyện xưa.” Mạnh Kiều nói.
San San như chợt hiểu ra: “Em cứ tưởng chỉ là trốn quỷ rồi giết quỷ thôi.”
Mạnh Kiều nhìn Hạ Tinh Thần: "Cậu nhìn đi, dẫn San San vượt phó bản, vậy mà cuối cùng con bé lại chẳng học được gì."
Hạ Tinh Thần ngượng ngùng cười: “Còn sống là tốt rồi, còn sống được là tốt rồi.”
Tất cả các mạch truyện đều đã được xâu thành chuỗi, mọi thứ về phó bản này đã được tiết lộ, thi thể cũng đã tìm thấy, tổ chức đám cưới xong là có thể kết thúc mọi chuyện.
Bốn người xuống núi, sau một ngày chém giết, người chơi may mắn sống sót còn chưa đến mười người. Bạch Phú Mỹ vẫn ngồi đó nhàn nhã uống rượu, nhìn thấy Mạnh Kiều xuất hiện, cô ta khẽ nâng chén hỏi: “Có manh mối à?”
“Gần như vậy.” Mạnh Kiều không bao giờ giả ngu với người thông minh.
Bạch Phú Mỹ buông chén rượu xuống, ngẩng đầu nhìn về phía bờ sông: "Thi thể cô dâu bị cho vào rương gỗ ném xuống sông, NPC đã đi vớt lên rồi, cô uống rượu không?"
Mạnh Kiều hơi sửng sốt: "NPC đi vớt người?"
Bạch Phú Mỹ nhìn cô nói: “Ừ, chẳng lẽ lại để tôi tự đi vớt sao?”
"Sao cô làm được?" Mạnh Kiều càng thêm kinh ngạc, trong nhiệm vụ cô chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy.
Bạch Phú Mỹ thản nhiên nói: "Tôi uy hiếp bọn họ, giết hai NPC thôi. Dù sao thì ngày hôm sau bọn họ cũng sẽ sống lại, chẳng sao cả." Cô ta nhún vai, kéo cái ghế bên cạnh ra: "Không ngờ tốc độ của các người nhanh thật đấy, tôi còn tưởng sẽ không có ai có thể vượt phó bản này cơ. Dù sao tôi cũng muốn vớt thi thể lên rồi thiêu hủy."
Mạnh Kiều thầm nghĩ, tính cách này chẳng khác tên biến thái Bạch Trình Hi là mấy..
San San và Hạ Tinh Thần không đến gần Bạch Phú Mỹ, mà ăn cháo ở bàn bên cạnh, Mạnh Kiều và Bạch Phú Mỹ ở rất gần nhau, nhưng lúc này trên người cô ta không có mùi nước hoa, Mạnh Kiều vươn cổ ra chợt nhìn thấy một bóng trắng lảng vảng quanh Bạch Phú Mỹ, hay nói chính xác hơn là dựa vào người cô ta.
Mạnh Kiều hỏi: “Cô đã giết nhiều người lắm sao?”
Bạch Phú Mỹ hỏi ngược lại: "Sao cô lại nói vậy?"
Mạnh Kiều nói: "Hình như có quỷ lảng vảng bên cạnh cô, nhưng không biết là nam hay nữ."
Bạch Phú Mỹ sửng sốt một lát, đột nhiên gọi ra một cái tên, hỏi: "Anh?"
Cái bóng kia khẽ run lên, hiển nhiên là đã đúng.
Bạch Phú Mỹ thấy sắc mặt Mạnh Kiều thay đổi rõ ràng thì cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô ta đứng bật dậy, hỏi: "Anh, là anh sao?"
Cô ta sững sờ mấy giây, khuôn mặt xinh đẹp vốn bình tĩnh lại tràn đầy hưng phấn mong đợi, đôi mắt Bạch Phú Mỹ đỏ hoe, long lanh nước, cô ta nắm lấy tay Mạnh Kiều rồi hỏi: "Có phải là anh tôi không? Cô thấy được anh ấy sao?”
Mạnh Kiều bị cô ta nắm đến phát đau, khẽ cau mày nói: “Tôi không nhìn thấy, chỉ là một cái bóng trắng thôi.” Cô muốn vươn tay về phía cái bóng nhưng cái bóng kia lại né tránh, có vẻ như cái bóng đó không tiếp xúc với cô.
Bạch Phú Mỹ nhìn Mạnh Kiều: "Anh ấy có thể nói chuyện với tôi không? Cô có thể nói chuyện với anh ấy không?"
“Cả hai cái đều không thể.”
"Vậy anh ấy có thể nghe thấy không?"
“Tôi không biết.”
Mạnh Kiều nhìn bóng trắng.
Bạch Phú Mỹ như đã trải qua hy vọng đến thất vọng chỉ trong một giây, cảm xúc bình lặng của cô ta xuất hiện vết nứt, cô ta bắt đầu khẽ nức nở: "Cái bóng, cái bóng màu trắng. Đúng vậy, trong nhiệm vụ, anh ấy đã hóa thành hơi nước màu trắng để cứu tôi. Rất đau.”
Cô ta không biết cái bóng đó ở đâu nên chỉ có thể nhìn xung quanh, nhưng trong mắt Mạnh Kiều, cái bóng đó vẫn đứng đối diện cô ta, bao bọc lấy cơ thể run rẩy của cô ta.
Ở một bàn khác, San San thấp giọng hỏi: “Anh rể, có chuyện gì vậy ạ?”
“Chắc lại là một câu chuyện tình khác.” Hạ Tinh Thần nói.
Nghiêm Mục: Không phải con bé đang gọi anh rể là tôi à...
Sao cậu lại trả lời?
Nghiêm Mục vẫn luôn nghĩ đạo cụ của Bạch Phú Mỹ là một loại nước hoa gây ảo giác, anh không hiểu vì sao Bạch Phú Mỹ lại xịt nó lên người mình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ được gặp người yêu này, anh lập tức hiểu ra. Cô ta vẫn luôn tạo ảo giác cho mình, mong được nhìn thấy bóng dáng của người yêu.
Cho nên, ngay từ đầu cô ta đã nói cô ta không muốn làm cô dâu của người khác.
Bạch Phú Mỹ túm lấy Mạnh Kiều: “Cô có thể nói chuyện với anh ấy không? Cô có thể giúp tôi nói chuyện với anh ấy được không?”
Cái bóng khẽ lắc đầu.
Mạnh Kiều cũng lắc đầu.
Dường như anh ta không muốn Bạch Phú Mỹ biết mình đang ở bên cạnh, anh ta muốn cô ta sống thật tốt, ai ngờ Mạnh Kiều đột nhiên nói câu đó, khiến bóng quỷ vẫn luôn canh giữ bên cạnh cô ta phải bối rối. Mạnh Kiều mím môi nói: “Anh ta không nói được, tôi đoán anh ta chỉ là một cô hồn không có suy nghĩ thôi.”
Trong quá trình làm nhiệm vụ, khó tránh khỏi cảnh người yêu xa rời nhau, nếu một người chết thì người còn lại sẽ sống như cái xác không hồn. Lần đầu tiên gặp Bạch Phú Mỹ, cô ta đang uống rượu, uống không ngừng, chỉ có rượu mới làm cô ta đắm chìm trong vui vẻ của hồi ức. Tuy trên mặt Bạch Phú Mỹ thoa một lớp phấn dày, nhưng trạng thái của cô ta cũng không tốt, có thể đã bị trầm cảm nặng, nếu không cô ta sẽ không mặc kệ sống chết như vậy.
Bạch Phú Mỹ ngơ ngác ngồi xuống ghế, nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Cô nói xem, tôi có thể cầu xin quỷ trong nhiệm vụ một chuyện không? Tôi và anh ấy… Thực ra chúng tôi cũng thiếu một hôn lễ.” Anh của cô ta và cô ta không cùng huyết thống, chỉ là hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau trưởng thành nên đã quen gọi như vậy.
Mạnh Kiều sửng sốt.
Hôm nay cô đã nghe đủ chuyện xưa rồi.
Những người chơi nghe thấy ồn ào cũng từ từ tụ tập lại, Nghiêm Mục đếm số người, phát hiện tổng cộng chỉ có tám người. Mấy người run rẩy, hiển nhiên là không tin tưởng đối phương, bọn họ đứng cách rất xa nhưng nhìn thấy bốn người Mạnh Kiều và Bạch Phú Mỹ ngồi chung thì biết nhiệm vụ đã có manh mối.
Bọn họ thấp thỏm lo lắng đi tới: "Ừm... kết thúc rồi sao..."
Nghiêm Mục không nhìn bọn họ, cũng không thúc giục San San vẫn còn đang ăn cháo.
Bạch Phú Mỹ lạnh lùng nhìn mấy người sống sót sau trận đuổi giết quy mô lớn, khinh thường hừ một tiếng: "Tôi còn tưởng không có ai sống nữa cơ."
Người nọ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm Bạch Phú Mỹ.
NPC run rẩy ôm rương gỗ đựng thi thể đi tới, Nghiêm Mục mở rương ra thì thấy bên trong có một bộ xương trắng mục nát.
Cô dâu chú rể đã ở đây rồi, chỉ còn lại lễ cưới.
Đám cưới mà họ đã không chờ được.
Dưới sự chỉ dẫn của Bạch Phú Mỹ, các NPC miễn cưỡng bước vào hang động, miệng thì cứ lẩm bẩm: "Quỷ núi... Lỡ đâu quỷ núi sống lại thì sao..."
Mọi chuyện đã thông suốt, đoàn người lần lượt lên núi chuẩn bị cho đám cưới quan trọng nhất, Mạnh Kiều đi cuối cùng, vuốt ve những thân cây xung quanh, trong đầu hiện lên cảnh Xuân Hoa ôm những thân cây này, nhón chân ngóng trông chồng mình quay về. Cô ngây người mấy giây, đến khi bắt đầu bước về phía trước lần nữa, cô mới chợt nhận ra đằng trước mình không có ai nữa.
Không một ai.
Cô một mình đứng giữa núi rừng rậm rạp.
"Nghiêm Mục!" Mạnh Kiều hét lớn, nhưng không có tiếng trả lời, cô đốt một que diêm, ngọn lửa chậm rãi cháy lên, cô phát hiện nơi này không phải là ảo cảnh.
Đi lang thang trong núi sẽ càng dễ lạc hơn, Mạnh Kiều nhặt một cành cây để tự vệ, rồi đi về phía chân núi. Cô giẫm lên lá rụng và bãi cỏ, vốn tưởng mình đang không ngừng đi xuống, nhưng không ngờ lại là đi luẩn quẩn tại chỗ. Mạnh Kiều nhéo mặt mình, ý thức được cô đã đụng phải ma đưa lối.
Cô đã ra vào núi này mấy lần, chưa từng gặp phải ma đưa lối, lẽ này cái này do con người tạo ra?
Mạnh Kiều nhổ nước bọt, nơi này không có quỷ, tâm nguyện của bọn họ cũng sắp được thực hiện, vậy tại sao lại còn giở trò ma đưa lối? Cái đạo cụ này ở trong phó bản khác có thể sẽ dồn người vào chỗ chết, nhưng nhiệm vụ này thì không.
Bởi vì nhiệm vụ sắp kết thúc.
Mạnh Kiều thắp một ngọn nến trong lòng cho người chơi ngu ngốc này.
Cô trợn mắt ngồi xuống, chờ Nghiêm Mục tới cứu. Không ngờ, xung quanh cô lại từ từ nổi lên một cơn gió tà, thổi vào sau gáy Mạnh Kiều. Cô đứng dậy, nhìn thấy cây cối rậm rạp trước mặt, không nhìn rõ được cái gì. Cô hạ quyết tâm, trèo lên cây, vừa trèo vừa mắng mình chưa bao giờ làm chuyện đầu gấu như thế!
Đứng ở chỗ cao, nhìn ra xa.
Mạnh Kiều đã biết cơn gió tà vừa rồi từ đầu tới!
Nước sông sắp không trấn áp được nữa!
Nó sẽ nhấn chìm toàn bộ thôn trang!
Do đó, hang động mới có hình dạng như lúc Nghiêm Mục và Mạnh Kiều phát hiện.
Sau khi Xuân Hoa lén đổi người, cô ấy luôn ở trong hang động, thấp thỏm bất an chờ đợi kế hoạch thành công. Cô ấy tin chắc chồng mình bơi lội giỏi như vậy, từ nhỏ đã lớn lên với con nước, chắc chắn sẽ có thể tránh được hà bá đón dâu.
Ngày đón dâu, “cô dâu” trang điểm đậm ngồi vào kiệu, không ai nhận ra điều gì kỳ lạ. Nhưng ai ngờ lần này Hà Công lại cột xiềng xích vào dưới chân cô dâu, cho dù Tống Vũ ở trong nước như cá thế nào thì anh ấy vẫn bị xiềng xích lôi kéo vào chỗ sâu dưới đáy sông. Trước khi chết, anh ấy vẫn còn nghĩ đến Xuân Hoa đang ở trong núi chờ mình về.
Mạnh Kiều thoát khỏi ký ức của Tống Vũ, trong đầu cô toàn là dáng vẻ của Xuân Hoa. Cô từng gặp Xuân Hoa, cũng đã gặp cô dâu mặc váy cưới, chắc là Xuân Hoa biến thành lệ quỷ, giết người trong thôn.
Cô thở dài một hơi: “Bọn họ chưa kết hôn, còn thiếu đám cưới…”
Bây giờ, mọi manh mối đều đã có.
Không ai ngờ đằng sau nữ quỷ hung ác lại là một câu chuyện tình bi thảm đến vậy.
San San hỏi: "Quỷ núi đó là Xuân Hoa hả chị? Có phải Xuân Hoa bị người trong thôn giết chết không?"
Nghiêm Mục đứng ở cửa hang, ngậm điếu thuốc trong miệng, đang định bổ sung toàn bộ chi tiết của câu chuyện..
Mạnh Kiều rút điếu thuốc ra khỏi miệng Nghiêm Mục, ném xuống đất rồi giẫm lên: “Phòng chống cháy rừng là trách nhiệm của mọi người.”
Nghiêm Mục cười nói tiếp: “Xuân Hoa không đợi được Tống Vũ, nhưng ngày ngày cô ấy vẫn sống trong núi sâu, tin rằng một ngày nào đó chồng cô ấy sẽ xuất hiện trước mặt mình, cho nên ngày nào cô ấy cũng mặc váy cưới đỏ đi lại trong núi. Sau đó, người cô ấy chờ được không phải là Tống Vũ mà là các thôn dân đi ngang qua núi. Các thôn dân cho rằng Xuân Hoa đã chết trong nghi thức hà bá đón dâu từ lâu, tưởng cô ấy sống lại đòi mạng, nên bắt Xuân Hoa lại, còn giết chết cô ấy. Từ đó về sau, cái hang động này không còn ai ở.”
Tuy là truyện ma quỷ nghe rợn cả người, nhưng San San và Hạ Tinh Thần đều không khỏi bi thương.
Hai người hơi buồn bã.
Một lúc sau, San San đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Chị ơi? Mỗi nhiệm vụ phó bản đều có chuyện xưa sao ạ?"
“Gần như vậy, phó bản được tạo nên dựa trên chuyện xưa.” Mạnh Kiều nói.
San San như chợt hiểu ra: “Em cứ tưởng chỉ là trốn quỷ rồi giết quỷ thôi.”
Mạnh Kiều nhìn Hạ Tinh Thần: "Cậu nhìn đi, dẫn San San vượt phó bản, vậy mà cuối cùng con bé lại chẳng học được gì."
Hạ Tinh Thần ngượng ngùng cười: “Còn sống là tốt rồi, còn sống được là tốt rồi.”
Tất cả các mạch truyện đều đã được xâu thành chuỗi, mọi thứ về phó bản này đã được tiết lộ, thi thể cũng đã tìm thấy, tổ chức đám cưới xong là có thể kết thúc mọi chuyện.
Bốn người xuống núi, sau một ngày chém giết, người chơi may mắn sống sót còn chưa đến mười người. Bạch Phú Mỹ vẫn ngồi đó nhàn nhã uống rượu, nhìn thấy Mạnh Kiều xuất hiện, cô ta khẽ nâng chén hỏi: “Có manh mối à?”
“Gần như vậy.” Mạnh Kiều không bao giờ giả ngu với người thông minh.
Bạch Phú Mỹ buông chén rượu xuống, ngẩng đầu nhìn về phía bờ sông: "Thi thể cô dâu bị cho vào rương gỗ ném xuống sông, NPC đã đi vớt lên rồi, cô uống rượu không?"
Mạnh Kiều hơi sửng sốt: "NPC đi vớt người?"
Bạch Phú Mỹ nhìn cô nói: “Ừ, chẳng lẽ lại để tôi tự đi vớt sao?”
"Sao cô làm được?" Mạnh Kiều càng thêm kinh ngạc, trong nhiệm vụ cô chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy.
Bạch Phú Mỹ thản nhiên nói: "Tôi uy hiếp bọn họ, giết hai NPC thôi. Dù sao thì ngày hôm sau bọn họ cũng sẽ sống lại, chẳng sao cả." Cô ta nhún vai, kéo cái ghế bên cạnh ra: "Không ngờ tốc độ của các người nhanh thật đấy, tôi còn tưởng sẽ không có ai có thể vượt phó bản này cơ. Dù sao tôi cũng muốn vớt thi thể lên rồi thiêu hủy."
Mạnh Kiều thầm nghĩ, tính cách này chẳng khác tên biến thái Bạch Trình Hi là mấy..
San San và Hạ Tinh Thần không đến gần Bạch Phú Mỹ, mà ăn cháo ở bàn bên cạnh, Mạnh Kiều và Bạch Phú Mỹ ở rất gần nhau, nhưng lúc này trên người cô ta không có mùi nước hoa, Mạnh Kiều vươn cổ ra chợt nhìn thấy một bóng trắng lảng vảng quanh Bạch Phú Mỹ, hay nói chính xác hơn là dựa vào người cô ta.
Mạnh Kiều hỏi: “Cô đã giết nhiều người lắm sao?”
Bạch Phú Mỹ hỏi ngược lại: "Sao cô lại nói vậy?"
Mạnh Kiều nói: "Hình như có quỷ lảng vảng bên cạnh cô, nhưng không biết là nam hay nữ."
Bạch Phú Mỹ sửng sốt một lát, đột nhiên gọi ra một cái tên, hỏi: "Anh?"
Cái bóng kia khẽ run lên, hiển nhiên là đã đúng.
Bạch Phú Mỹ thấy sắc mặt Mạnh Kiều thay đổi rõ ràng thì cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô ta đứng bật dậy, hỏi: "Anh, là anh sao?"
Cô ta sững sờ mấy giây, khuôn mặt xinh đẹp vốn bình tĩnh lại tràn đầy hưng phấn mong đợi, đôi mắt Bạch Phú Mỹ đỏ hoe, long lanh nước, cô ta nắm lấy tay Mạnh Kiều rồi hỏi: "Có phải là anh tôi không? Cô thấy được anh ấy sao?”
Mạnh Kiều bị cô ta nắm đến phát đau, khẽ cau mày nói: “Tôi không nhìn thấy, chỉ là một cái bóng trắng thôi.” Cô muốn vươn tay về phía cái bóng nhưng cái bóng kia lại né tránh, có vẻ như cái bóng đó không tiếp xúc với cô.
Bạch Phú Mỹ nhìn Mạnh Kiều: "Anh ấy có thể nói chuyện với tôi không? Cô có thể nói chuyện với anh ấy không?"
“Cả hai cái đều không thể.”
"Vậy anh ấy có thể nghe thấy không?"
“Tôi không biết.”
Mạnh Kiều nhìn bóng trắng.
Bạch Phú Mỹ như đã trải qua hy vọng đến thất vọng chỉ trong một giây, cảm xúc bình lặng của cô ta xuất hiện vết nứt, cô ta bắt đầu khẽ nức nở: "Cái bóng, cái bóng màu trắng. Đúng vậy, trong nhiệm vụ, anh ấy đã hóa thành hơi nước màu trắng để cứu tôi. Rất đau.”
Cô ta không biết cái bóng đó ở đâu nên chỉ có thể nhìn xung quanh, nhưng trong mắt Mạnh Kiều, cái bóng đó vẫn đứng đối diện cô ta, bao bọc lấy cơ thể run rẩy của cô ta.
Ở một bàn khác, San San thấp giọng hỏi: “Anh rể, có chuyện gì vậy ạ?”
“Chắc lại là một câu chuyện tình khác.” Hạ Tinh Thần nói.
Nghiêm Mục: Không phải con bé đang gọi anh rể là tôi à...
Sao cậu lại trả lời?
Nghiêm Mục vẫn luôn nghĩ đạo cụ của Bạch Phú Mỹ là một loại nước hoa gây ảo giác, anh không hiểu vì sao Bạch Phú Mỹ lại xịt nó lên người mình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ được gặp người yêu này, anh lập tức hiểu ra. Cô ta vẫn luôn tạo ảo giác cho mình, mong được nhìn thấy bóng dáng của người yêu.
Cho nên, ngay từ đầu cô ta đã nói cô ta không muốn làm cô dâu của người khác.
Bạch Phú Mỹ túm lấy Mạnh Kiều: “Cô có thể nói chuyện với anh ấy không? Cô có thể giúp tôi nói chuyện với anh ấy được không?”
Cái bóng khẽ lắc đầu.
Mạnh Kiều cũng lắc đầu.
Dường như anh ta không muốn Bạch Phú Mỹ biết mình đang ở bên cạnh, anh ta muốn cô ta sống thật tốt, ai ngờ Mạnh Kiều đột nhiên nói câu đó, khiến bóng quỷ vẫn luôn canh giữ bên cạnh cô ta phải bối rối. Mạnh Kiều mím môi nói: “Anh ta không nói được, tôi đoán anh ta chỉ là một cô hồn không có suy nghĩ thôi.”
Trong quá trình làm nhiệm vụ, khó tránh khỏi cảnh người yêu xa rời nhau, nếu một người chết thì người còn lại sẽ sống như cái xác không hồn. Lần đầu tiên gặp Bạch Phú Mỹ, cô ta đang uống rượu, uống không ngừng, chỉ có rượu mới làm cô ta đắm chìm trong vui vẻ của hồi ức. Tuy trên mặt Bạch Phú Mỹ thoa một lớp phấn dày, nhưng trạng thái của cô ta cũng không tốt, có thể đã bị trầm cảm nặng, nếu không cô ta sẽ không mặc kệ sống chết như vậy.
Bạch Phú Mỹ ngơ ngác ngồi xuống ghế, nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Cô nói xem, tôi có thể cầu xin quỷ trong nhiệm vụ một chuyện không? Tôi và anh ấy… Thực ra chúng tôi cũng thiếu một hôn lễ.” Anh của cô ta và cô ta không cùng huyết thống, chỉ là hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau trưởng thành nên đã quen gọi như vậy.
Mạnh Kiều sửng sốt.
Hôm nay cô đã nghe đủ chuyện xưa rồi.
Những người chơi nghe thấy ồn ào cũng từ từ tụ tập lại, Nghiêm Mục đếm số người, phát hiện tổng cộng chỉ có tám người. Mấy người run rẩy, hiển nhiên là không tin tưởng đối phương, bọn họ đứng cách rất xa nhưng nhìn thấy bốn người Mạnh Kiều và Bạch Phú Mỹ ngồi chung thì biết nhiệm vụ đã có manh mối.
Bọn họ thấp thỏm lo lắng đi tới: "Ừm... kết thúc rồi sao..."
Nghiêm Mục không nhìn bọn họ, cũng không thúc giục San San vẫn còn đang ăn cháo.
Bạch Phú Mỹ lạnh lùng nhìn mấy người sống sót sau trận đuổi giết quy mô lớn, khinh thường hừ một tiếng: "Tôi còn tưởng không có ai sống nữa cơ."
Người nọ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm Bạch Phú Mỹ.
NPC run rẩy ôm rương gỗ đựng thi thể đi tới, Nghiêm Mục mở rương ra thì thấy bên trong có một bộ xương trắng mục nát.
Cô dâu chú rể đã ở đây rồi, chỉ còn lại lễ cưới.
Đám cưới mà họ đã không chờ được.
Dưới sự chỉ dẫn của Bạch Phú Mỹ, các NPC miễn cưỡng bước vào hang động, miệng thì cứ lẩm bẩm: "Quỷ núi... Lỡ đâu quỷ núi sống lại thì sao..."
Mọi chuyện đã thông suốt, đoàn người lần lượt lên núi chuẩn bị cho đám cưới quan trọng nhất, Mạnh Kiều đi cuối cùng, vuốt ve những thân cây xung quanh, trong đầu hiện lên cảnh Xuân Hoa ôm những thân cây này, nhón chân ngóng trông chồng mình quay về. Cô ngây người mấy giây, đến khi bắt đầu bước về phía trước lần nữa, cô mới chợt nhận ra đằng trước mình không có ai nữa.
Không một ai.
Cô một mình đứng giữa núi rừng rậm rạp.
"Nghiêm Mục!" Mạnh Kiều hét lớn, nhưng không có tiếng trả lời, cô đốt một que diêm, ngọn lửa chậm rãi cháy lên, cô phát hiện nơi này không phải là ảo cảnh.
Đi lang thang trong núi sẽ càng dễ lạc hơn, Mạnh Kiều nhặt một cành cây để tự vệ, rồi đi về phía chân núi. Cô giẫm lên lá rụng và bãi cỏ, vốn tưởng mình đang không ngừng đi xuống, nhưng không ngờ lại là đi luẩn quẩn tại chỗ. Mạnh Kiều nhéo mặt mình, ý thức được cô đã đụng phải ma đưa lối.
Cô đã ra vào núi này mấy lần, chưa từng gặp phải ma đưa lối, lẽ này cái này do con người tạo ra?
Mạnh Kiều nhổ nước bọt, nơi này không có quỷ, tâm nguyện của bọn họ cũng sắp được thực hiện, vậy tại sao lại còn giở trò ma đưa lối? Cái đạo cụ này ở trong phó bản khác có thể sẽ dồn người vào chỗ chết, nhưng nhiệm vụ này thì không.
Bởi vì nhiệm vụ sắp kết thúc.
Mạnh Kiều thắp một ngọn nến trong lòng cho người chơi ngu ngốc này.
Cô trợn mắt ngồi xuống, chờ Nghiêm Mục tới cứu. Không ngờ, xung quanh cô lại từ từ nổi lên một cơn gió tà, thổi vào sau gáy Mạnh Kiều. Cô đứng dậy, nhìn thấy cây cối rậm rạp trước mặt, không nhìn rõ được cái gì. Cô hạ quyết tâm, trèo lên cây, vừa trèo vừa mắng mình chưa bao giờ làm chuyện đầu gấu như thế!
Đứng ở chỗ cao, nhìn ra xa.
Mạnh Kiều đã biết cơn gió tà vừa rồi từ đầu tới!
Nước sông sắp không trấn áp được nữa!
Nó sẽ nhấn chìm toàn bộ thôn trang!
/156
|