Các hố đen lớn nhỏ xoay tròn trên sông, Hà Công tái mặt, hét lớn: "Mau mang mười con gà trống thượng hạng đến. Cả kim tiền vàng mã nữa!"
Năm phút sau, Hà Công đứng bên bờ sông bày tế đàn, thắp sáng một dãy nến to bằng cánh tay, ánh lửa lập lòe trong gió.
Hà Công và thôn dân đồng loạt dập đầu, miệng lẩm bẩm.
Trên sông cuồng phong gào thét, gió tà rống giận, hoa giấy bay khắp trời, như tuyết rơi mùa đông. Những người chơi nhìn cảnh tế tự hoành tráng này không khỏi biết sắp xảy ra chuyện lớn.
Mạnh Kiều xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, thờ ơ nhìn mọi thứ.
Tuy nhiên, cùng với tế tự, các xoáy nước trên sông không hề dừng lại mà ngày càng nhiều. Hà Công cầm dao làm bếp quấn chỉ đỏ giết mười con gà trống, rồi thả những con gà trống đó lên một cái thuyền gỗ nhỏ. Mấy thanh niên cao to vạm vỡ đẩy ra, con thuyền chập chờn hòa vào dòng sông chảy xiết.
Ngay sau đó, con thuyền bị hút vào vòng xoáy, nhanh chóng biến mất. Thôn dân quỳ rạp trên mặt đất nhìn về phía xa, thấy con thuyền biến mất mới thở phào nhẹ nhõm, mặt nước dần dần yên ả trở lại.
Hà Công đứng dậy, đặt con dao sang một bên, đang định thở phào nhẹ nhõm, bảo mọi người giải tán, thì đột nhiên con sông lại bắt đầu dâng trào. Xác một con gà trống bị nước sông ném ra, va thẳng vào tảng đá ven sông, chia năm xẻ bảy!
Ngay sau đó, một hàng nến đỏ trên tế đàn bị dập tắt, tiếng gió vang vọng trên sông.
"Hà bá nổi giận... Hà bá nổi giận!"
Thôn dân kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt: “Thờ hà bá không còn tác dụng nữa… Không còn tác dụng nữa…”
"Làm sao đây, Hà Công, chúng ta phải làm sao đây? Mau cứu mọi người đi! Chúng tôi chưa muốn chết đâu!”
Sắc mặt của thôn dân trở nên tái nhợt.
Mạnh Kiều bỗng cảm thấy cảnh này có chút quen, trưởng thôn ở phó bản trước cũng đóng vai trò thúc đẩy cốt truyện.
Hà Công nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi khí lạnh, vẻ mặt ngưng trọng: “Hà bá không hài lòng với chúng ta, lại muốn cưới dâu… Hà bá muốn cưới dâu…”
"Cưới dâu? Cưới cô dâu nhà ai cơ?" Một thôn dân thở dài: “Mấy cô gái thành niên đều đi cả rồi, đều rời khỏi làng cả rồi, làm gì còn tân nương nữa!”
"Thôn ta tiêu rồi! Thôn ta sắp tiêu rồi!" Thôn dân dập đầu liên tục, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Hà bá đón dâu, thời xa xưa rất nhiều thôn trấn ở gần sông đều có phong tục như vậy, dù sao thời xưa lực lượng sản xuất không cao, không có khoa học công nghệ củng cố, chỉ dựa dẫm vào tài nguyên thiên nhiên, nên hình thành rất nhiều phong tục, tín ngưỡng. Lúc mưa thuận gió hòa, con người sẽ cảm thấy ông trời thương xót, nhưng lúc xảy ra thiên tai, sẽ cho rằng thần linh nổi giận, nên lập đàn làm phép.
Đây là một thôn trang như vậy.
Nghiêm Mục thả Mạnh Kiều xuống.
Hà Công liếc nhìn mọi người rồi nói: “Sẽ có cô dâu, mọi người chuẩn bị đi. Của hồi môn không được ít.”
Hà Công là trụ cột của thôn, lời nói của ông ta đương nhiên sẽ làm người dân tin phục. Các thôn dân đều đứng dậy về nhà chuẩn bị của hồi môn.
Mạnh Kiều cảm thấy có gì đó không đúng, trong thôn rõ ràng không có phụ nữ, chẳng lẽ muốn dùng bọn họ để hoàn thành tế tự sao? Cô vội vàng kéo San San, không để em gái rời xa mình dù chỉ một bước, Nghiêm Mục bảo vệ hai cô gái bên cạnh mình, nói: “Về nhà trước đã, về rồi nói.”
Hà Công quay lại, nhìn thẳng vào những người chơi ở trên bờ, như đang chọn một cô dâu phù hợp trong số mấy người bọn họ.
Trong số hai mươi ba người còn lại, cộng thêm cả cô thì tổng cộng có tám người chơi nữ. Một số người trong số đó đã nhận ra tình thế không đúng, đã hoảng hốt bỏ trốn từ lâu. Mạnh Kiều nhìn Bạch Phú Mỹ, phát hiện không thấy cô ta, chẳng hiểu sao Mạnh Kiều lại thở phào nhẹ nhõm.
Hà Công chắp tay sau lưng, mắt nhìn thẳng về phía trước, không nói chuyện với ai, nhưng lại như đang nói chuyện với mọi người: “Các người không đi được. Hà bá tức giận, không ai có thể rời khỏi đây, chỉ có xoa dịu lửa giận của hà bá, mọi chuyện mới có thể kết thúc.”
Giọng nói già nua vang lên trong bóng tối tĩnh mịch, câu nói này khiến những người chơi xì xào bàn tán.
“Này là thế nào? Cần chúng ta chọn cô dâu sao?”
"Có cô dâu thì có hôn lễ, nhiệm vụ hoàn thành!"
"Mẹ nó, tôi đã muốn rời khỏi nơi này từ lâu rồi! Nơi này là cái chỗ quỷ gì vậy! Mau tìm cô dâu đi!"
Một số người đàn ông biết muốn tìm cô dâu thì thở phào, đàn ông con trai sao có thể làm cô dâu được? Bọn họ đưa mắt nhìn mấy người chơi nữ còn ở hiện trường.
Giờ phút này, Mạnh Kiều cảm nhận được mặt tối trong bản chất con người, có người muốn nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ, mà có người lại muốn nhân cơ hội này để kiếm một khoản. Cô có thể đoán được những người đàn ông kia đang nghĩ gì, nếu che chở cho những người phụ nữ kia thì mình còn có thể hưởng thụ một phen.
Mạnh Kiều nhận thấy có người đang nhìn trộm mình, cũng dò xét Nghiêm Mục bên cạnh cô. Dù sao dung mạo của cô cũng đủ nổi bật trong số những người chơi, tươi tắn không nhiễm bụi trần, khiến người ta không khỏi chú ý. Còn Bạch Phú Mỹ vóc dáng xinh đẹp kia chẳng biết đã chạy đi đâu, cho nên đương nhiên Mạnh Kiều đã trở thành tâm điểm.
Hà Công nói: "Hà bá là thần của thôn Vạn Hà, phù hộ cho toàn bộ thôn trang. Cô dâu nhất định phải chọn cô gái đẹp nhất, có độ tuổi phù hợp mới được.”
Ông ta nhìn các người chơi đầy ẩn ý: “Ngày mai sẽ kết thúc buổi lễ.”
Câu nói này, cho tiêu chuẩn chọn lựa cô dâu.
Cho thời hạn.
Hà Công chống gậy rời đi.
Mạnh Kiều: Hay ngài đọc số chứng minh thư của tôi luôn đi… Nhưng mà khen tôi đẹp làm tôi vui đấy…
San San hiểu Hà Công nói gì, kéo tay Nghiêm Mục: "Anh rể, anh là anh rể của em. Anh không thể để chị em gả cho người khác, như vậy là cắm sừng đó."
Vừa nói cô bé vừa làm động tác đội mũ.
Nghiêm Mục:...
Mạnh Kiều: Trẻ con không hiểu đội nón xanh là gì...
"Nhiệm vụ đang muốn chúng ta tự giết lẫn nhau? Có bệnh à! Nhất định phải có biện pháp khác!" Trong đám đông có người nói.
"Tìm một người giấy ném xuống sông chẳng phải là được rồi sao, các người nghĩ trong sông có thần thật à. Chúng ta giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, đừng có tin mấy cái huyền học này!" Một cô gái tóc ngắn khác nói. Cô ta liếc nhìn người đàn ông của mình, nếu bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ thì tay súng của cô ta cũng không phải ngồi không.
Bên cạnh cô ta là một người đàn ông hơi béo cường tráng, người đàn ông nói: "Đừng sợ, không ai đụng vào em. Kẻ nào không có mắt sẽ cùng chết ở đây."
Điều kiêng kỵ nhất trong nhiệm vụ chính là chém giết lẫn nhau, nhưng hết lần này đến lần khác phó bản lại ném ra manh mối này.
Có người lén nhìn Mạnh Kiều.
Nghiêm Mục ôm lấy cô đi về, không thèm quay đầu lại, chỉ nghe thấy phía sau hét lên một tiếng, hòn đá dưới chân một người chơi đột nhiên biến thành đinh thép, đâm thẳng vào lòng bàn chân anh ta, máu tươi phun trào, giày thể thao trắng tinh nhuộm đỏ trong nháy mắt.
Còn có mấy người đi tới trước đuổi theo Mạnh Kiều, nhưng đều bị vẻ mặt khinh thường của người đàn ông trung niên kéo lại, Mạnh Kiều nghe thấy bọn họ coi thường ông ta mấy câu, sau đó không tới nữa.
Cả thôn đã bắt đầu náo động, nhà nhà đều đang chuẩn bị của hồi môn cho cô dâu ngày mai, Hạ Tinh Thần lo lắng nhìn Mạnh Kiều: “Kiều Kiều, chị đừng lo lắng.”
"Tôi lo cái gì?" Mạnh Kiều quay người lại cười nói: "Cậu nhìn thử khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cậu xem. Nếu mà mặc đồ cô dâu cũng không tệ đâu nha, chắc chắn sẽ là một tuyệt thế giai nhân đấy."
"Kiều Kiều!" Hạ Tinh Thần biết Mạnh Kiều đang trêu chọc mình, biết tâm trạng của cô đang rất tốt.
"Chị, bây giờ chúng ta đi đâu?" San San hỏi.
Nếu chỉ về nhà ngồi chờ chết thì chẳng thà đi tìm kiếm manh mối. “Nếu ngày mai là hôn lễ chúng ta cần phải tham dự thì quá đơn giản rồi. Có bao giờ nhiệm vụ đơn giản như vậy đâu?” Mạnh Kiều nói: “Chúng ta đã đi khắp cái thôn này một lần rồi, ngoại trừ nhà dân và giếng cổ có vấn đề ra, lại không muốn tới gần bờ sông và nước, hay là lên núi xem thử nhé?”
Nghiêm Mục gật đầu nói: "Được, anh đi với em."
Bốn người đổi hướng, đi thẳng về phía sau núi, đi ngang qua nơi ăn cá đù chiên tối qua, lại thấy Bạch Phú Mỹ nhàn nhã uống rượu một mình. Cô ta lại say khướt, lấy nước hoa từ trong cái túi tinh xảo ra, xịt lên mặt mình, sau đó tiếp tục đắm chìm trong men say.
Bạch Phú Mỹ mờ mịt nhìn bốn người rời đi, cô ta vẫy vẫy tay mỉm cười, nụ cười vừa buồn bã vừa đau thương.
Người tham gia nhiệm vụ này thực sự quá kỳ lạ.
Dưới chân núi vẫn còn tấm biển “cấm vào”.
"Gần đây anh có nghe thấy tiếng nhạc nền không? Nó thực sự ngày càng không thích kêu rồi đấy." Mạnh Kiều nói.
Nghiêm Mục bước vào trong núi: “Có lẽ là vì không phải tất cả quỷ trong nhiệm vụ đều muốn giết người, hơn nữa nhạc nền có tỷ lệ phát sinh, có lẽ dùng quá nhiều nên có vấn đề rồi.”
“Lý do gì vậy chứ?” Mạnh Kiều chân cao chân thấp tiêu sái bước đi: “Anh nghĩ bọn họ sẽ làm gì, thật sự tìm một người phụ nữ đưa người đi à?”
"Có thể." Nghiêm Mục nói.
San San có chút lo lắng: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Đây không phải là chịu chết sao?"
“Em hiểu lý lẽ, nhưng người khác sẽ không. Dù sao người chết cũng không phải mình, cho nên mới có thể khoanh tay đứng nhìn. Lòng tin và đoàn kết rất dễ bị phá vỡ, ở chỗ lánh nạn cũng có kẻ giết người cướp điểm tích lũy, lẽ nào em quên rồi sao? Mọi người đều muốn sống sót, không có gì đáng trách cả.” Mạnh Kiều nhìn thấy rõ ràng, nói cũng rõ ràng.
Hạ Tinh Thần quay đầu nhìn về phía chân núi: “Kiều Kiều, chị nghĩ cô dâu có liên quan gì đến hà bá đón dâu sao?”
“Cũng không chắc là không có liên quan.” Mạnh Kiều nói: “Có lẽ, nếu cô dâu thì đó sẽ là một ngòi nổ.”
San San gật đầu: "Em biết đề này, quỷ “Dark water”.”
Trong núi rừng có rất nhiều lối đi, trông có vẻ là lối ra thế giới ngoài thôn thường sử dụng nhất. Lá cây trên núi tươi tốt ẩm ướt, một lúc sau Mạnh Kiều cảm thấy tóc mình ướt đẫm sương sớm.
Đột nhiên, Nghiêm Mục dừng bước. Anh nhìn khu rừng rậm rạp bên cạnh, tuy nơi đó không có đường đi nhưng xét theo dấu vết của cành cây gãy thì nơi này hẳn có người bí mật sinh sống.
Nghiêm Mục nhặt một cành cây lên, cầm trong tay biến nó thành một lưỡi dao sắc bén, chặt cây cối gần đó rồi đi vào sâu hơn. Bốn người đi một đoạn rất xa trong khu vực không có đường mòn, cuối cùng nhìn thấy một hang động nhỏ rất bí ẩn.
“Có người thật à?” Mạnh Kiều hơi kinh ngạc.
"Là... Quỷ núi... Chẳng phải bên ngoài có biển báo quỷ núi hoành hành, cấm vào sao." Hạ Tinh Thần hoảng sợ.
San San hào phóng kéo Hạ Tinh Thần: “Nếu anh sợ thì cứ ôm em đi.”
Hạ Tinh Thần lập tức đỏ mặt.
Nghiêm Mục chém đứt cành cây trong hang động, một cơn gió lạnh buốt từ trong hang thổi ra.
Ở đây lại có một căn phòng cưới!
Trong hang động dán đầy giấy cắt màu đỏ, nhưng so với những giấy cắt ở nhà Hà Công thì những giấy cắt ở đây trông tinh xảo hơn nhiều. Bên trong hang có một tấm chăn lớn màu đỏ, chăn đỏ đã phủ đầy bụi. Ở góc cửa hang có đặt hai ba ngọn nến đỏ, nếu thắp sáng lên hẳn đây sẽ là một hang động nhỏ ấm cúng.
Năm phút sau, Hà Công đứng bên bờ sông bày tế đàn, thắp sáng một dãy nến to bằng cánh tay, ánh lửa lập lòe trong gió.
Hà Công và thôn dân đồng loạt dập đầu, miệng lẩm bẩm.
Trên sông cuồng phong gào thét, gió tà rống giận, hoa giấy bay khắp trời, như tuyết rơi mùa đông. Những người chơi nhìn cảnh tế tự hoành tráng này không khỏi biết sắp xảy ra chuyện lớn.
Mạnh Kiều xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, thờ ơ nhìn mọi thứ.
Tuy nhiên, cùng với tế tự, các xoáy nước trên sông không hề dừng lại mà ngày càng nhiều. Hà Công cầm dao làm bếp quấn chỉ đỏ giết mười con gà trống, rồi thả những con gà trống đó lên một cái thuyền gỗ nhỏ. Mấy thanh niên cao to vạm vỡ đẩy ra, con thuyền chập chờn hòa vào dòng sông chảy xiết.
Ngay sau đó, con thuyền bị hút vào vòng xoáy, nhanh chóng biến mất. Thôn dân quỳ rạp trên mặt đất nhìn về phía xa, thấy con thuyền biến mất mới thở phào nhẹ nhõm, mặt nước dần dần yên ả trở lại.
Hà Công đứng dậy, đặt con dao sang một bên, đang định thở phào nhẹ nhõm, bảo mọi người giải tán, thì đột nhiên con sông lại bắt đầu dâng trào. Xác một con gà trống bị nước sông ném ra, va thẳng vào tảng đá ven sông, chia năm xẻ bảy!
Ngay sau đó, một hàng nến đỏ trên tế đàn bị dập tắt, tiếng gió vang vọng trên sông.
"Hà bá nổi giận... Hà bá nổi giận!"
Thôn dân kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt: “Thờ hà bá không còn tác dụng nữa… Không còn tác dụng nữa…”
"Làm sao đây, Hà Công, chúng ta phải làm sao đây? Mau cứu mọi người đi! Chúng tôi chưa muốn chết đâu!”
Sắc mặt của thôn dân trở nên tái nhợt.
Mạnh Kiều bỗng cảm thấy cảnh này có chút quen, trưởng thôn ở phó bản trước cũng đóng vai trò thúc đẩy cốt truyện.
Hà Công nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi khí lạnh, vẻ mặt ngưng trọng: “Hà bá không hài lòng với chúng ta, lại muốn cưới dâu… Hà bá muốn cưới dâu…”
"Cưới dâu? Cưới cô dâu nhà ai cơ?" Một thôn dân thở dài: “Mấy cô gái thành niên đều đi cả rồi, đều rời khỏi làng cả rồi, làm gì còn tân nương nữa!”
"Thôn ta tiêu rồi! Thôn ta sắp tiêu rồi!" Thôn dân dập đầu liên tục, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Hà bá đón dâu, thời xa xưa rất nhiều thôn trấn ở gần sông đều có phong tục như vậy, dù sao thời xưa lực lượng sản xuất không cao, không có khoa học công nghệ củng cố, chỉ dựa dẫm vào tài nguyên thiên nhiên, nên hình thành rất nhiều phong tục, tín ngưỡng. Lúc mưa thuận gió hòa, con người sẽ cảm thấy ông trời thương xót, nhưng lúc xảy ra thiên tai, sẽ cho rằng thần linh nổi giận, nên lập đàn làm phép.
Đây là một thôn trang như vậy.
Nghiêm Mục thả Mạnh Kiều xuống.
Hà Công liếc nhìn mọi người rồi nói: “Sẽ có cô dâu, mọi người chuẩn bị đi. Của hồi môn không được ít.”
Hà Công là trụ cột của thôn, lời nói của ông ta đương nhiên sẽ làm người dân tin phục. Các thôn dân đều đứng dậy về nhà chuẩn bị của hồi môn.
Mạnh Kiều cảm thấy có gì đó không đúng, trong thôn rõ ràng không có phụ nữ, chẳng lẽ muốn dùng bọn họ để hoàn thành tế tự sao? Cô vội vàng kéo San San, không để em gái rời xa mình dù chỉ một bước, Nghiêm Mục bảo vệ hai cô gái bên cạnh mình, nói: “Về nhà trước đã, về rồi nói.”
Hà Công quay lại, nhìn thẳng vào những người chơi ở trên bờ, như đang chọn một cô dâu phù hợp trong số mấy người bọn họ.
Trong số hai mươi ba người còn lại, cộng thêm cả cô thì tổng cộng có tám người chơi nữ. Một số người trong số đó đã nhận ra tình thế không đúng, đã hoảng hốt bỏ trốn từ lâu. Mạnh Kiều nhìn Bạch Phú Mỹ, phát hiện không thấy cô ta, chẳng hiểu sao Mạnh Kiều lại thở phào nhẹ nhõm.
Hà Công chắp tay sau lưng, mắt nhìn thẳng về phía trước, không nói chuyện với ai, nhưng lại như đang nói chuyện với mọi người: “Các người không đi được. Hà bá tức giận, không ai có thể rời khỏi đây, chỉ có xoa dịu lửa giận của hà bá, mọi chuyện mới có thể kết thúc.”
Giọng nói già nua vang lên trong bóng tối tĩnh mịch, câu nói này khiến những người chơi xì xào bàn tán.
“Này là thế nào? Cần chúng ta chọn cô dâu sao?”
"Có cô dâu thì có hôn lễ, nhiệm vụ hoàn thành!"
"Mẹ nó, tôi đã muốn rời khỏi nơi này từ lâu rồi! Nơi này là cái chỗ quỷ gì vậy! Mau tìm cô dâu đi!"
Một số người đàn ông biết muốn tìm cô dâu thì thở phào, đàn ông con trai sao có thể làm cô dâu được? Bọn họ đưa mắt nhìn mấy người chơi nữ còn ở hiện trường.
Giờ phút này, Mạnh Kiều cảm nhận được mặt tối trong bản chất con người, có người muốn nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ, mà có người lại muốn nhân cơ hội này để kiếm một khoản. Cô có thể đoán được những người đàn ông kia đang nghĩ gì, nếu che chở cho những người phụ nữ kia thì mình còn có thể hưởng thụ một phen.
Mạnh Kiều nhận thấy có người đang nhìn trộm mình, cũng dò xét Nghiêm Mục bên cạnh cô. Dù sao dung mạo của cô cũng đủ nổi bật trong số những người chơi, tươi tắn không nhiễm bụi trần, khiến người ta không khỏi chú ý. Còn Bạch Phú Mỹ vóc dáng xinh đẹp kia chẳng biết đã chạy đi đâu, cho nên đương nhiên Mạnh Kiều đã trở thành tâm điểm.
Hà Công nói: "Hà bá là thần của thôn Vạn Hà, phù hộ cho toàn bộ thôn trang. Cô dâu nhất định phải chọn cô gái đẹp nhất, có độ tuổi phù hợp mới được.”
Ông ta nhìn các người chơi đầy ẩn ý: “Ngày mai sẽ kết thúc buổi lễ.”
Câu nói này, cho tiêu chuẩn chọn lựa cô dâu.
Cho thời hạn.
Hà Công chống gậy rời đi.
Mạnh Kiều: Hay ngài đọc số chứng minh thư của tôi luôn đi… Nhưng mà khen tôi đẹp làm tôi vui đấy…
San San hiểu Hà Công nói gì, kéo tay Nghiêm Mục: "Anh rể, anh là anh rể của em. Anh không thể để chị em gả cho người khác, như vậy là cắm sừng đó."
Vừa nói cô bé vừa làm động tác đội mũ.
Nghiêm Mục:...
Mạnh Kiều: Trẻ con không hiểu đội nón xanh là gì...
"Nhiệm vụ đang muốn chúng ta tự giết lẫn nhau? Có bệnh à! Nhất định phải có biện pháp khác!" Trong đám đông có người nói.
"Tìm một người giấy ném xuống sông chẳng phải là được rồi sao, các người nghĩ trong sông có thần thật à. Chúng ta giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, đừng có tin mấy cái huyền học này!" Một cô gái tóc ngắn khác nói. Cô ta liếc nhìn người đàn ông của mình, nếu bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ thì tay súng của cô ta cũng không phải ngồi không.
Bên cạnh cô ta là một người đàn ông hơi béo cường tráng, người đàn ông nói: "Đừng sợ, không ai đụng vào em. Kẻ nào không có mắt sẽ cùng chết ở đây."
Điều kiêng kỵ nhất trong nhiệm vụ chính là chém giết lẫn nhau, nhưng hết lần này đến lần khác phó bản lại ném ra manh mối này.
Có người lén nhìn Mạnh Kiều.
Nghiêm Mục ôm lấy cô đi về, không thèm quay đầu lại, chỉ nghe thấy phía sau hét lên một tiếng, hòn đá dưới chân một người chơi đột nhiên biến thành đinh thép, đâm thẳng vào lòng bàn chân anh ta, máu tươi phun trào, giày thể thao trắng tinh nhuộm đỏ trong nháy mắt.
Còn có mấy người đi tới trước đuổi theo Mạnh Kiều, nhưng đều bị vẻ mặt khinh thường của người đàn ông trung niên kéo lại, Mạnh Kiều nghe thấy bọn họ coi thường ông ta mấy câu, sau đó không tới nữa.
Cả thôn đã bắt đầu náo động, nhà nhà đều đang chuẩn bị của hồi môn cho cô dâu ngày mai, Hạ Tinh Thần lo lắng nhìn Mạnh Kiều: “Kiều Kiều, chị đừng lo lắng.”
"Tôi lo cái gì?" Mạnh Kiều quay người lại cười nói: "Cậu nhìn thử khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cậu xem. Nếu mà mặc đồ cô dâu cũng không tệ đâu nha, chắc chắn sẽ là một tuyệt thế giai nhân đấy."
"Kiều Kiều!" Hạ Tinh Thần biết Mạnh Kiều đang trêu chọc mình, biết tâm trạng của cô đang rất tốt.
"Chị, bây giờ chúng ta đi đâu?" San San hỏi.
Nếu chỉ về nhà ngồi chờ chết thì chẳng thà đi tìm kiếm manh mối. “Nếu ngày mai là hôn lễ chúng ta cần phải tham dự thì quá đơn giản rồi. Có bao giờ nhiệm vụ đơn giản như vậy đâu?” Mạnh Kiều nói: “Chúng ta đã đi khắp cái thôn này một lần rồi, ngoại trừ nhà dân và giếng cổ có vấn đề ra, lại không muốn tới gần bờ sông và nước, hay là lên núi xem thử nhé?”
Nghiêm Mục gật đầu nói: "Được, anh đi với em."
Bốn người đổi hướng, đi thẳng về phía sau núi, đi ngang qua nơi ăn cá đù chiên tối qua, lại thấy Bạch Phú Mỹ nhàn nhã uống rượu một mình. Cô ta lại say khướt, lấy nước hoa từ trong cái túi tinh xảo ra, xịt lên mặt mình, sau đó tiếp tục đắm chìm trong men say.
Bạch Phú Mỹ mờ mịt nhìn bốn người rời đi, cô ta vẫy vẫy tay mỉm cười, nụ cười vừa buồn bã vừa đau thương.
Người tham gia nhiệm vụ này thực sự quá kỳ lạ.
Dưới chân núi vẫn còn tấm biển “cấm vào”.
"Gần đây anh có nghe thấy tiếng nhạc nền không? Nó thực sự ngày càng không thích kêu rồi đấy." Mạnh Kiều nói.
Nghiêm Mục bước vào trong núi: “Có lẽ là vì không phải tất cả quỷ trong nhiệm vụ đều muốn giết người, hơn nữa nhạc nền có tỷ lệ phát sinh, có lẽ dùng quá nhiều nên có vấn đề rồi.”
“Lý do gì vậy chứ?” Mạnh Kiều chân cao chân thấp tiêu sái bước đi: “Anh nghĩ bọn họ sẽ làm gì, thật sự tìm một người phụ nữ đưa người đi à?”
"Có thể." Nghiêm Mục nói.
San San có chút lo lắng: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Đây không phải là chịu chết sao?"
“Em hiểu lý lẽ, nhưng người khác sẽ không. Dù sao người chết cũng không phải mình, cho nên mới có thể khoanh tay đứng nhìn. Lòng tin và đoàn kết rất dễ bị phá vỡ, ở chỗ lánh nạn cũng có kẻ giết người cướp điểm tích lũy, lẽ nào em quên rồi sao? Mọi người đều muốn sống sót, không có gì đáng trách cả.” Mạnh Kiều nhìn thấy rõ ràng, nói cũng rõ ràng.
Hạ Tinh Thần quay đầu nhìn về phía chân núi: “Kiều Kiều, chị nghĩ cô dâu có liên quan gì đến hà bá đón dâu sao?”
“Cũng không chắc là không có liên quan.” Mạnh Kiều nói: “Có lẽ, nếu cô dâu thì đó sẽ là một ngòi nổ.”
San San gật đầu: "Em biết đề này, quỷ “Dark water”.”
Trong núi rừng có rất nhiều lối đi, trông có vẻ là lối ra thế giới ngoài thôn thường sử dụng nhất. Lá cây trên núi tươi tốt ẩm ướt, một lúc sau Mạnh Kiều cảm thấy tóc mình ướt đẫm sương sớm.
Đột nhiên, Nghiêm Mục dừng bước. Anh nhìn khu rừng rậm rạp bên cạnh, tuy nơi đó không có đường đi nhưng xét theo dấu vết của cành cây gãy thì nơi này hẳn có người bí mật sinh sống.
Nghiêm Mục nhặt một cành cây lên, cầm trong tay biến nó thành một lưỡi dao sắc bén, chặt cây cối gần đó rồi đi vào sâu hơn. Bốn người đi một đoạn rất xa trong khu vực không có đường mòn, cuối cùng nhìn thấy một hang động nhỏ rất bí ẩn.
“Có người thật à?” Mạnh Kiều hơi kinh ngạc.
"Là... Quỷ núi... Chẳng phải bên ngoài có biển báo quỷ núi hoành hành, cấm vào sao." Hạ Tinh Thần hoảng sợ.
San San hào phóng kéo Hạ Tinh Thần: “Nếu anh sợ thì cứ ôm em đi.”
Hạ Tinh Thần lập tức đỏ mặt.
Nghiêm Mục chém đứt cành cây trong hang động, một cơn gió lạnh buốt từ trong hang thổi ra.
Ở đây lại có một căn phòng cưới!
Trong hang động dán đầy giấy cắt màu đỏ, nhưng so với những giấy cắt ở nhà Hà Công thì những giấy cắt ở đây trông tinh xảo hơn nhiều. Bên trong hang có một tấm chăn lớn màu đỏ, chăn đỏ đã phủ đầy bụi. Ở góc cửa hang có đặt hai ba ngọn nến đỏ, nếu thắp sáng lên hẳn đây sẽ là một hang động nhỏ ấm cúng.
/156
|