Chạy Tình

Chương 70

/77


“Xem ra tôi cần tránh đi một lát.” Khương Nam Hiên ngồi ở vị trí tài xế ngoảnh đầu nhìn lại, trông thấy cô gái bị Quý Thừa Xuyên ôm vào ngực, mà lúc này Tống Dao đã ngà ngà say, có lòng tốt ân cần hỏi.

“Không cần, lái xe đi.” Quý Thừa Xuyên đen mặt đáp.

“Đến nhà của cậu?”

“Nhà của cậu.”

“Nhà của tôi?” Khương Nam Hiên lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, “Cậu định phó thác bạn gái của cậu cho tôi à, hay là có ý định đuổi tôi ra khỏi nhà?”

Quý Thừa Xuyên cúi đầu, nhìn chằm chằm người trong ngực mình một hồi lâu, thấp giọng thở dài: “Cô ấy cần có người chăm sóc.”

“Sự hào phóng của cậu làm tôi hơi sởn gai ốc.” Khương Nam Hiên cố ý bày ra bộ dạng sợ sệt, “Tôi có thể từ chối không? Tôi không muốn dính dáng đến bạn gái của cậu, việc này làm tổn hại nghiêm trọng đến sự trong sạch của tôi.”

“Cũng được, tôi không ngại để cậu ra khách sạn ở đâu.” Quý Thừa Xuyên không ngẩng đầu trả lời.

“Chi phí ở khách sạn công ty có thể thanh toán không?”

“Mơ đi.”

“Cậu quá độc ác!” Khương Nam Hiên giả vờ đáng thương nói, “Vì phụ nữ, nhẫn tâm để tôi có nhà mà không thể về, tôi muốn từ chức! Tôi muốn đổi việc! Tôi muốn…”

“Cậu lái xe cho đàng hoàng đấy!” Quý Thừa Xuyên rốt cuộc không thể chịu nổi nên cắt ngang lời nói cố tình gây sự của anh, bây giờ, anh không có tâm trạng trêu đùa một chút với bất cứ kẻ nào.

Khương Nam Hiên biết điều quay đầu lại, đạp chân ga.

Cùng lúc đó, Tống Dao đang mê mang bị đáng thức bởi tiếng kêu của Quý Thừa Xuyên, cô nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, nhìn chằm chằm người trước mắt một lúc lâu, lúng ta lúng túng mở miệng: “Quý… Thừa Xuyên?” Men say dưới đáy mắt vẫn chưa tiêu tan, ánh mắt hơi mờ mịt.

“Ừm, là anh.” Mặc dù anh rất tức giận trước hành động hôm nay của Tống Dao, nhưng khi nghe cô gọi tên mình, Quý Thừa Xuyên thấy lòng mình mềm nhũn, cầm áo khoác, nhẹ nhàng phủ lên người Tống Dao.

Đúng lúc đó, Tống Dao vừa rồi còn hơi mơ màng, chợt nghe thấy câu nói ấy của Quý Thừa Xuyên, hai mắt bỗng đỏ lên, nước mắt trong chốc lát tuôn trào, không thể ngăn nổi.

Một màn này làm cho Quý Thừa Xuyên trở tay không kịp, ngay cả thân thể cũng hơi cứng ngắc.

“Quý Thừa Xuyên, anh là tên khốn kiếp!” Tống Dao vừa khóc vừa bắt đầu mắng, “Anh là âm hồn bất tán đó à, em không muốn gặp anh nữa, anh còn xuất hiện trong mộng của em làm gì?”

Cô lại nghĩ mình đang nằm mơ sao, quả nhiên say không nhẹ, nhưng cô không muốn lại nhìn thấy mình nữa sao? Vẻ mặt Quý Thừa Xuyên đen kinh người.

Thấy tình hình không ổn, Khương Nam Hiên đang lái xe không nói tiếng nào mở đài phát thanh, giả vờ như mình không nghe thấy gì cả.

Tống Dao mặc kệ hết thảy, cô xem mình đang nằm mơ, đã qua thôn này sẽ không đến quán đó, nếu đã không may mơ thấy tổng giám đốc đại nhân, đương nhiên phải mắng cho đủ mới sảng khoái.

Kết quả là, cô rơi nước mắt tiếp tục phát tiết: “Anh thực sự rất đáng ghét có biết không? Luôn tự cho mình là đúng, cao cao tại thượng, giống như cả thế giới đều mặc cho anh sắp đặt, anh cho rằng anh là ai? Dù là hoàng đế vẫn phải nghe ý kiến của quần thần một chút chứ!”

Quý Thừa Xuyên trầm mặt, không nói gì, chỉ giơ tay muốn lau nước mắt trên mặt Tống Dao, nhưng cô không cảm kích mà gạt ra: “Đừng chạm vào em! Nào có ai ngang ngược vô lý như anh chứ, lúc giảng giải đạo lý với anh cũng không được, luôn động tay động chân, đó là sắc dụ đó anh biết không? Sắc dụ!”

“Phốc!”

Khương Nam Hiên giả vờ như không nghe thấy rốt cuộc không nhịn được bật cười, để không bị ánh mắt của Quý Thừa Xuyên giết chết, anh vội bật đài phát thanh lớn lên một chút.

Radio đang phát chương trình đường dây nóng, một người đàn ông khóc lóc nói với người dẫn chương trình: “Con chó tôi nuôi chết rồi, tôi cũng không muốn sống nữa!”

Quý Thừa Xuyên đang muốn bảo Khương Nam Hiên tắt đài phát thanh đáng ghét đó đi, chợt thấy Tống Dao bỗng giật mình đứng dậy từ trong ngực anh, trợn mắt nhìn Quý Thừa Xuyên: “Đúng! Em cũng không phải con chó anh nuôi!”

Cô có vẻ như đã hiểu lầm gì rồi phải? Quý Thừa Xuyên định dỗ dành cô: “Dao Dao…”

Chưa nói xong, Tống Dao mềm nhũn ngã lại vào ngực Quý Thừa Xuyên, tiếp tục uất ức oán tránh: “Em là bạn gái của anh, có đúng không?”

Vẫn chưa hết kinh ngạc, cho dù Quý Thừa Xuyên oai phong đến đâu cũng có chút không thích ứng kịp, khi nghe cô thừa nhận mình là bạn gái của anh, trong lòng tổng giám đốc đại nhân không khỏi cảm thấy ngọt ngào: “Đúng, em là bạn gái của anh, đừng ồn ào nữa được không?”

“Không đúng, em không những muốn ồn ào, em còn muốn đánh anh nữa cơ!” Tống Dao nói xong, yếu ớt giơ bàn tay đập một cái vào ngực Quý Thừa Xuyên, “Đánh chết tên xấu xa nhà anh, chỉ biết bắt nạt người ta, chưa bao giờ hỏi ý kiến của em, không hề nghe lời em một chút nào! Em muốn chia tay!”

“Em dám!” Quý Thừa Xuyên vốn chỉ xem như cô ầm ĩ một trận, đồng tử chợt co rút nhanh, cho dù say rượu nói bậy, anh cũng không cho phép cô nói ra những lời này.

“Anh xem, anh lại hung dữ với em, ngay cả trong mộng cũng dữ như vậy! Hu…” Tống Dao nói xong, vừa khóc vừa tiếp tục đánh, “Đừng tưởng rằng hổ dữ không ra oai nên anh tưởng rằng nó là mèo bệnh, em cũng biết phản kháng, ai bảo anh hôn người ta trước mặt nhiều người như vậy? Ai bảo anh tùy tiện tham dự vào cuộc sống của em? Nếu anh thích em thì anh ra vẻ đứng đắn một chút sẽ chết à? Em cũng không phải không đáp ứng anh…”

Cô đập một cái lại một cái, tuy lực tay không lớn, nhưng Quý Thừa Xuyên vẫn cảm thấy tức ngực, anh không ngờ Tống Dao có thành kiến sâu sắc với mình như vậy.

Cho đến nay, anh luôn cho rằng chỉ cần mình cứng rắn một chút, người mềm yếu như Tống Dao vốn không có khả năng phản kháng, anh thực sự không ngờ trong nội tâm của Tống Dao anh lại độc đoán, là gánh nặng không thể chịu nổi thế, hóa ra cô gái này thích mềm không thích cứng.

“Được thôi.” Quý Thừa Xuyên nắm chặt tay Tống Dao vuốt ve lồng ngực mình, dịu dàng nói, “Anh hứa với em, từ nay về sau mọi thứ đều nghe theo em, đừng khóc nữa.”

“Làm sao có thể!” Khương Nam Hiên đang lái xe không nhịn được xen vào.

“Khương Nam Hiên, cậu xuống xe cho tôi!” Tổng giám đốc đại nhân bùng nổ.

Khương Nam Hiên nhếch miệng, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục lái xe.

“Đúng vậy, làm sao có thể?” Tống Dao sa sút tinh thần, cúi đầu lẩm bẩm, đây không phải lần đầu tiên cô phản kháng Quý Thừa Xuyên, nhưng kết quả thường giống nhau…

“Anh hứa với em, lần này rất nghiêm túc.” Quý Thừa Xuyên nâng mặt cô lên, ánh mắt dịu dàng không nói nên lời.

“Nếu như anh gạt em thì sao?” Tống Dao mờ mịt.

“Nếu như anh gạt em thì em phạt anh lấy em nhé.”

Tống Dao cảm thấy có gì không đúng, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu anh giữ lời thì sao?”

“Nếu giữ lời thì em gả cho anh, được không?”

“Ừm… được thôi…” Người nào đó bị làm cho mù mịt đầu óc, tổng giám đốc đại nhân đã nói vậy, thì cứ vậy đi.

Được rồi, Tống Dao nhắm mắt lại, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Quý Thừa Xuyên, vòng tay ôm thắt lưng rắn chắc, dựa đầu lên lồng ngực rộng lớn, ngủ thật say.

Khương Nam Hiên đang lái xe giật giật khóe miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng câu nói vừa đến cửa miệng rốt cuộc vẫn kiềm nén mà nuốt xuống, trong lòng lặng lẽ cảm thán một câu: Thật không biết xấu hổ mà!

/77

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status